Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 1: Xuyên không



Vòm trời tháng mười trong xanh một màu. Chiếc phi cơ trên bầu trời vẽ một đường cong đẹp mắt.

Ngồi trong cabin, Giản Nhất lúc này buông tờ tạp chí trong tay xuống nhìn tầng mây bên ngoài cửa sổ, sắp đến sân bay Nam Châu, điều cô đối mặt tiếp theo không biết phải nên vui hay nên buồn.

Ông lão ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi:

“Cô gái, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi tám tuổi ạ”.

(* tiên phong đạo cốt: ý nói người có khí chất thần tiên, phong trần)

“Vẫn còn trẻ như vậy”. Giọng điệu của ông lão ngậm ngùi.

Giản Nhất không nghe ra sự thương hại trong giọng nói của ông lão, hoặc là nói cô cũng không để ý, chỉ cười cười: “Không còn trẻ nữa, và cháu sẽ rất mau già đi”.

Ông lão gật đầu: “Khi nãy ở phòng chờ máy bay ta có làm rơi nó, cảm ơn cháu đã nhặt được và trả lại cho ta, để báo đáp, cháu có thể nói một tâm nguyện với ta.”

Giản Nhất đúng là lúc ở phòng chờ có nhặt được một hộp màu đen, đem trả lại cho ông lão.

“Một tâm nguyện?” Giản Nhất cười, có lẽ là trên máy bay quá buồn chán, cũng có lẽ ông lão này làm cô nhớ đến người ông yêu thương cô khi còn nhỏ. Người già lớn tuổi một chút càng đáng yêu như trẻ nhỏ. Vậy thì cô cũng nên nghiêm túc nghĩ một tâm nguyện.

Hiện tại cô có mong muốn gì đây?

Cô nỗ lực làm việc chăm chỉ trong mười năm đến khi sự nghiệp thành công, ăn uống không cần lo lắng. Nhưng có lẽ do cô thiếu tình yêu đi, cha mẹ qua đời sớm, cô chưa bao giờ được nếm trải tình yêu của cha và tình thương của mẹ. Ông nội đã nuôi dưỡng cô, nhưng đến khi cô thành niên ông nội cũng qua đời để cô tự đi một mình trong quãng thời gian còn lại. Sau đó cô gặp được chồng của mình, cả hai gặp nhau ở trường đại học và kết hôn sau khi tốt nghiệp. Mối quan hệ tưởng như không có gì ngăn phá nổi đã tan vỡ vào năm thứ ba sau khi cô kết hôn với anh ta.

Nguyên nhân là do chồng cô lừa dối và tìm được một đàn em ít tuổi hơn, hoàn cảnh tốt hơn cô.

Cô chưa từng thấy một người đàn ông nào ngoại tình lại đúng lý hợp tình như vậy, anh ta chỉ trích cô là phụ nữ vì sự nghiệp mà bỏ qua gia đình. Nói rằng cô đã kiếm tiền quá nhiều mà không coi anh ta là một người đàn ông. Nào là cô không cha không mẹ khiến anh ta áp lực rất lớn. Hơn nữa còn mưu đồ lấy việc ly hôn để chia đều số tiền của cô, cùng Tiểu Tam sống một cuộc sống hạnh phúc.

Thật không biết xấu hổ.

Vợ chồng xé rách da mặt làm người ta thất vọng buồn lòng, hắn bại lộ bản tính, cô cũng không vì thế mà buồn bực đến đánh mất lý trí. Nhất định phải ly hôn, nhưng hắn nghĩ cũng đừng nghĩ lấy được một phân tiền nào của cô, cô đã quyên toàn bộ tài sản từ trước cho tất cả những người cần thiết trong xã hội này.

Cô có rất nhiều năng lực không sợ không kiếm được tiền. Dựa vào cái gì để một tra nam cặn bã chiếm tiện nghi?



Lúc này đối diện với lão nhân gia, Giản Nhất mỉm cười như cũ, nửa đùa nửa thật: “Tâm nguyện của cháu à, cháu hy vọng có một gia đình ấm áp, có cha, có mẹ, có một người chồng thật lòng yêu thương, bảo bối đáng yêu, tốt hơn là có một đứa em gái”.

“Vậy thì cháu phải đi đầu thai.” Ông lão nghiêm túc nghĩ.

Giản Nhất hoàn toàn không để tâm đến sự thẳng thắn của ông lão, cũng không có vì lời của ông mà sinh ra hoài nghi, chỉ cười giễu cợt:

“Đúng vậy, nếu không thì còn cách nào.”

Ông cụ nghe xong nhìn Giản Nhất, cười đầy ẩn ý (nguyên văn: ý vị thâm trường): “Đúng vậy, chỉ có thể như thế, bằng không không có cách nào. Nhưng nếu cháu muốn nỗ lực sẽ có được hạnh phúc, nếu không thì mọi thứ sẽ trắng tay.”

Ông lão vừa dứt lời không lâu, thân máy bay đột nhiên va chạm mạnh, các hành khách đều cho rằng đây là phản ứng bình thường khi máy bay đi vào luồng không khí hỗn loạn sẽ nhanh qua đi, nhưng kết quả lại vô cùng kinh hoàng.

Thân máy bay bắt đầu xóc nảy kịch liệt, ngay sau đó bắt đầu hạ xuống bất thường, lúc này trên cabin máy bay cũng vang lên, tiếp viên đã liên tục trấn an hành khách và nhắc nhở họ về các biện pháp khẩn cấp nhưng cabin vẫn hỗn loạn.

Giản Nhất cũng đang hoảng sợ, cũng may tố chất tâm lý của cô vững vàng, ngay sau khi nghe thông báo đã bắt đầu làm thao tác khẩn cấp, bỗng nhiên phát hiện ông lão bên cạnh đã biến mất, chỗ ngồi trống không.

Người đâu?

“Ông ơi! Ông ơi!” Giản Nhất nôn nóng hét lên.

Lúc này trong khoang máy bay bắt đầu xuất hiện khói, một số hành khách la hét thất thanh, dù đã mở lối thoát hiểm nhưng tốc độ tự cứu của hành khách vẫn không nhanh bằng máy bay lao xuống đất. Kể cả Giản Nhất.

“Bùm!!!!!”

Một tiếng vang lớn, máy bay chạm đất bốc cháy, khói đen đỏ với các loại máy móc nổ mạnh, nhưng Giản Nhất lại không có giảm giác gì.

Cô đây là đã chết sao?

Tại sao cô không có cảm giác đau đớn, ngược lại ở trong khói lửa nhìn thấy một thân ảnh khác, người đó có cha, có mẹ và em gái.

Nhưng cha đã nằm trên vũng máu.

Mẹ cười mang nước mắt hướng về phía cô: “Giản Nhất, là mẹ có lỗi với con, làm con không có nhà. Hiện tại con lại hủy hoại tổ ấm của mẹ, chúng ta hòa nhau phải không….”

Tiếp đó lại nhìn đến em gái ba tuổi đứng ở đầu cầu thang lầu hai, vừa khóc vừa gọi: Mẹ ơi, mẹ ơi…” Sau đó bước có bước không từ trên cầu thang lăn xuống, trong khoảng khắc máu ồ ạt trào ra.



Trái tim của Giản Nhất quặn thắt, nước mắt như đi lạc mà chảy xuống, tầm nhìn ngày càng mơ hồ cho đến khi ý thức toàn bộ mất đi….