Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 11: Bán máy tính



Cúp điện thoại, Giản Nhất nhíu mày cất điện thoại vào túi, trước khi chuông vào học vang lên cô đã tìm thấy Đường Tâm Ninh, giáo viên chủ nhiệm lớp 12/2.

“Em muốn xin nghỉ?” Đường Tâm Ninh kinh ngạc hỏi.

“Vâng.” Giản Nhất gật đầu.

Đường Tâm Ninh bị dọa giật mình, đây có lẽ là lần đầu tiên Giản Nhất xin nghỉ phép, bởi vì trước đây Giản Nhất nói đến là đến, nói đi là đi, căn bản không quan tâm ý kiến của bất luận người nào, lần này cô lại cố ý đến xin phép với Đường Tâm Ninh, làm cô giáo Đường bỗng nhiên có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ): “Nghỉ bao lâu?”

“Một buổi ạ.”

“Được, đi đi.”

“Cảm ơn cô Đường, em đi đây.”

“Chờ một chút.” Đường Tâm Ninh gọi Giản Nhất dừng lại.

Giản Nhất nhìn về phía Đường Tâm Ninh.

Đường Tâm Ninh chỉ tay lên một chồng sách dày cộp trên bàn và nói: “Giản Nhất, cuối tuần sẽ có một bài kiểm tra tháng, ở chỗ này tôi có một bộ sách tham khảo của em họ tôi, những điểm mấu chốt đều được được ghi chú trong từng cuốn, em ôn tập một chút cố gắng hết sức để thi lại, dựa vào kết quả chân thật nhất rồi sau đó tôi sẽ xem lại cách lập kế hoạch học tập cho em.”

“Cảm ơn cô.”

“Đi đi.”

“Vâng ạ.” Giản Nhất ôm chồng sách tham khảo về lại chỗ ngồi, sau đó đeo cặp sách ra khỏi phòng học, một hơi chạy đến trước quán net.

Ngồi trước quán net là Vương Miễn và Tiểu Chu, mặt mũi Tiểu Chu bầm xập xanh tím đang ôm CPU máy tính trên nay.

“Vương Miễn, Tiểu Chu.” Giản Nhất gọi một tiếng.

Hai người Vương Miễn và Tiểu Chu nhìn lên, sau đó lại gục đầu xuống.

“Sao không vào trong?” Giản Nhất hỏi.

“Mất chìa khóa.” Tiểu Chu mất mát nói.

Vương Miễn không hé răng.

Giản Nhất đau đầu mà nhìn Tiểu Chu, trách không được Tiểu Chu đi theo nguyên chủ lại yên tâm thoải mái như vậy, căn bản hai người này hợp lại đều là cái dạng mất não. Giản Nhất nhờ hắn xử lý máy tính, hắn lại ôm máy chủ, ổ cứng, CPU, bộ nhớ,… đến tiệm máy tính thổi phồng với ông chủ một phen, cam đoan với người ta có mười một máy để bán, mỗi máy hai ngàn, thế nhưng một cái máy tính second-hand lại dám hét giá hai ngàn? Đương nhiên ông chủ người ta không phải đồ ngốc để hắn lừa gạt. Vì vậy, Tiểu Chu liền ôm máy tính đứng trước cửa tiệm, thấy khách hàng đi qua đều nhiệt tình chào bán máy tính cũ, mỗi máy đều là cấu hình cao 990 tệ đại hạ giá, sau đó bị người ta đánh tàn nhẫn đến chìa khóa của quán net rơi mất lúc nào cũng không biết.

Giản Nhất nhìn Tiểu Chu, vừa giơ tay lên Tiểu Chu lập tức ôm thấy đầu, hét to: “Giản Nhất, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi đã gọi người mở khóa rồi, lát nữa đổi khóa xong tôi sẽ trả tiền! Ngày mai nhanh chóng đem máy tính đi bán giá cao!”

Vương Miễn cũng sợ bị đánh, ôm đầu nhìn Giản Nhất.

Giản Nhất hạ tay xuống, gỡ tay Tiểu Chu ra sau đó nâng cằm hắn lên: “Bị đánh như thế này có đau không?”

Hai người Tiểu Chu và Vương Miễn đều choáng váng, ngẩn ngơ.

“Giản Nhất, cô, cô không đánh tôi à?” Tiểu Chu kinh ngạc hỏi.

“Đánh cậu mệt tay tôi.” Giản Nhất cau mày: “Để máy tính sang một bên, tôi giúp cậu xử lý vết thương.”

“Không cần, không cần xử lý, qua hai ngày nữa là ổn thôi.”

Nhưng Giản Nhất vẫn khử trùng vết thương và bôi thuốc cho hắn.

Tiểu Chu đỏ mắt cảm động: “Giản Nhất, xin lỗi.”

“Nói cái gì vậy?”

“Tôi đã không bán được máy tính còn làm mất chìa khóa, cô cũng không đánh tôi, Giản Nhất.” Tiểu Chu nói như sắp khóc: “Giản Nhất, cha mẹ tôi cũng chưa tốt với tôi như vậy.”

Giản Nhất vỗ vai hắn: “Được được, không cần cậu bán máy tính nữa, ngày mai tôi tự đi bán.”

“Cô tự bán?”

“Ừ.”

“Bán như thế nào?”

“Lập gian hàng.”

“Lập gian hàng?”



Ngày hôm sau là thứ bảy, Giản Nhất dậy sớm ôm sách Văn học ở trong sân đọc.

Giản Lệnh Hoa ở trong phòng bếp nấu cơm, còn Cố Tiểu Đồng đang ngồi trên xích đu nhỏ uống sữa bằng bình trẻ em.

“Giản Nhất, Tiểu Đồng, ăn sáng thôi.” Giản Lệnh Hoa gọi một tiếng.

Giản Nhất thả sách xuống, nhìn về phía Tiểu Đồng.

Cố Tiểu Đồng chậm rãi từ xích đi nhỏ đi xuống, bước đến bên cạnh Giản Nhất, nắm lấy tay cô tiến vào phòng khách mà không nói một lời, Giản Nhất bật cười.

Vì sau bữa sáng Giản Lệnh Hoa muốn đến bệnh viện chăm sóc Cố Trường Dũng. Giản Nhất vì không muốn bà mệt mỏi quá sức nên đề nghị: Mẹ, con mang theo Tiểu Đồng đến phố đại học một lát nhé.”

Giản Lệnh Hoa biết Giản Nhất có ý định mở tiệm bánh ngọt, nhưng bà cũng không quá để tâm mà bắt đầu trộm tìm việc làm, chỉ hỏi: “Con có thể để ý được Tiểu Đồng không?”

“Có thể, Tiểu Đồng đặc biệt ngoan, phải không nào?” Giản Nhất nhìn về phía Cố Tiểu Đồng nói.

Cố Tiểu Đồng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Mẹ, người yên tâm đi.” Giản Nhất đảm bảo.

Giản Lệnh Hoa hôm nay đi phỏng vấn việc làm, xác thật không thể mang theo Cố Tiểu Đồng, vì thế gật gật đầu: “Đừng để cho Tiểu Đồng chạy loạn.”

“Đã biết.”

“Về sớm một chút, điện thoại phải luôn để chuông, mang theo bình sữa và bánh quy.”

“Vâng.”

Ăn sáng xong, Giản Nhất ngồi lên xe đạp điện, để Cố Tiểu Đồng đứng phía trước sau đó chậm rãi chạy ra khỏi sân Cố gia.

“Giản Nhất, chạy chậm một chút, cách một giờ gọi điện thoại cho mẹ.” Giản Lệnh Hoa đứng trước cửa dặn dò.

“Được.” Giản Nhất đồng ý.

Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Đồng được đứng trên xe đạp điện như thế này, tay nhỏ bám vào tay lái, nhìn vào tầm mắt bao la ở phía trước, tiếng gió thổi bên tai làm cô bé thực mới lại và vui vẻ. Chỉ chốc lát sau, Giản Nhất cảm thấy gió có chút lớn liền quay người cô bé lại đối mặt với mình, lưng dựa vào tay lái rồi tiếp tục chạy xe.

Cố Tiểu Đồng ngẩng mặt lên, đôi mắt đen tròn trong xuốt ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giản Nhất trên hết đoạn đường đi.

Giản Nhất: “……”

Rất nhanh đã đến con phố đại học Nam Châu.

“Giản Nhất! Giản Nhất!” Tiểu Chu sưng mặt phất tay gọi, Vương Miễn cũng nhìn sang phía bên này.

Hai người đã dọn xong gian hàng máy tính, không sai, đó là một gian hàng bán máy tính chính hiệu. Sáng sớm bọn Vương Miễn đã đem CPU cùng màn hình máy tính dọn tới ngã tư buôn bán của con phố đại học, dựng bảng hiệu, mặt trên ghi rõ: [Đang bán máy tính cấu hình cao, giá gốc 3000 – 4000 nghìn nay đại phá giá 999 tệ, chỉ còn 999 tệ.] Mặt khác Tiểu Chu, Vương Miễn cũng ở trên mạng đăng thông tin rao bán máy tính second-hand.

Giản Nhất láy xe đạp điện chạy tới, xe điện dừng lại liền đem Cố Tiểu Đồng ôm xuống dưới.

Hai người bọn Vương Miễn đều biết Giản Nhất có một em gái nhỏ, nhưng cũng chưa từng gặp qua bao giờ, lúc này họ hoàn toàn toàn ngây người nhìn đứa trẻ phấn điêu ngọc trác* đứng trước mặt, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, đôi mắt to và đầu quả dưa hấu mềm mại, từ trên xuống dưới chính là một đứa nhỏ đáng yêu.

(*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.)

“Em gái tôi, Cố Tiểu Đồng.” Giản Nhất giới thiệu.

“Em, em gái của cô?” Tiểu Chu và Vương Miễn đều không thể tin được, đây hoàn toàn không cùng một kiểu với Giản Nhất mà.

“Ừ, cùng mẹ khác cha.” Giản Nhất nói.

“Hi, chào bạn nhỏ.” Tiểu Chu, Vương Miễn đồng thời vẫy tay với Cố Tiểu Đồng.

Cố Tiểu Đồng nhìn Vương Miễn, sau đó dừng lại trên khuôn mặt sưng húp của Tiểu Chu, vẫy tay nhỏ: “Hi.”

Vương Miễn ngạc nhiên nói: “Giản Nhất, gan của em gái cô thật lớn, nhìn mặt Tiểu Chu sưng như móng heo vẫn không bị dọa.”

Giản Nhất hơi mất tự nhiên, công lao này hẳn là nhờ nguyên chủ trước kia luôn xuất hiện trước mắt Cố Tiểu Đồng như một nữ quỷ hút máu, phỏng chừng đã bị dọa thành thói quen.

“Mày cho rằng ai cũng giống mình à, nhát như chuột!” Tiểu Chu khinh thường nói.

“Biến đi.” Vương Miễn mắng một câu.

Giản Nhất cất xe điện, ôm Cố Tiểu Đồng đến ngồi lên chiếc ghế nhỏ, bàn tay nhỏ nhéo bánh quy chậm rãi gặm ăn.

Tiểu Chu, Vương Miễn hét to bán máy tính.

Giản Nhất ngồi bên cạnh Tiểu Đồng, lên mạng tìm hiểu về các loại máy móc làm đồ ngọt, nhân tiện cũng chú ý một chút trên mạng có người mua máy tính hay không.

Dần dần, con phố đại học Nam Châu ngày càng đông người đi ngang qua, người ta đều chú ý vào mười hai CPU và màn hình máy tính được xếp thành một hàng, cũng như hai chàng trai, một cô gái và một đứa trẻ mập mạp.

Hai người Tiểu Chu, Vương Miễn nhanh nhảu chào hàng: “Mua máy tính không? Máy cấu hình cao

“999 tệ mà chỉ có CPU cùng màn hình thôi sao?” Một nam sinh hỏi.

“Đúng vậy.” Tiểu Chu nói.

“Quá đắt.”

“Đều là hàng chất lượng cao đó.” Tiểu Chu lại nói.

“Cũng chỉ là máy cũ, quá đắt.” Nam sinh lắc đầu bỏ đi.

“999 tệ đắt cả nhà mày!” Tiểu Chu tức giận, máy tính tốt như vậy, nếu không phải vì nghèo hắn cũng sẽ mua một chiếc.

“Ầy, tên này lại mắng người?”

Tiểu Chu bỗng chốc đứng lên: “Mắng đấy thì sao, đm cả nhà, bác mày… dám cắn lại tao không.”

“Mày…”

“Tiểu Chu.” Giản Nhất gọi một tiếng.

Tiểu Chu nhanh chóng thành thành thật thật ngồi xuống ghế nhựa.

Giản Nhất mỉm cười tạ lỗi với nam sinh: “Ngại quá, bạn tôi hơi thẳng tính, anh đừng để bụng nhé.”

“Bệnh thần kinh.” Nam sinh lẩm bẩm rời đi.

Tiểu Chu đứng bật dậy một lần nữa.

Giản Nhất liếc mắt nhìn Tiểu Chu, hắn lập tức im lặng như gà.

“Mắng người là không đúng.” Người từ nãy đến giờ vẫn luôn ăn bánh quy, Cố Tiểu Đồng lên tiếng. 

“Nghe đi, nghe đi, trẻ con ba tuổi cũng biết.” Vương Miến tiếp tục: “Hãy chung tay xây dựng một xã hội văn minh và hòa bình.”

Tiểu Chu liếc trắng mắt, tựa hồ đang mắng đm cả nhà mày.

Sau đó Tiểu Chu không còn mắng người nữa mà đi theo ba người kia ngồi ở ven đường bán máy tính, con phố đại học có rất nhiều người, hơn nữa không ít người là sinh viên chuyên ngành máy tính. Không cần ba người Giản Nhất giới thiệu vì bản thân họ rất chuyên nghiệp, tự mình kiểm tra máy, cắm điện dùng thử trong một quán net nhỏ, sảng khoái trả 999 tệ rồi ôm máy tính đi. Cuối cùng các cô bán được ba CPU và hai màn hình trong một buổi sáng.

Giản Nhất cho Tiểu Chu 50 tệ, nói: “Đi mua cơm.”

“Ăn ở chỗ này luôn sao?” Tiểu Chu hỏi.

“Ừ.”

“Cô có thể đừng tự ngược đãi vậy được không?”

“Vậy thì cậu ăn luôn trong cửa hàng rồi đem phần ăn của chúng tôi về đây.” Giản Nhất quay lại hỏi: “Tiểu Đồng, buổi trưa em muốn ăn gì nào?”

“Mì thái lát.”

“Được, Tiểu Chu giúp tôi mua một tô mì thịt bò nhỏ không ớt, một chút cũng không được, và một chén cơm khác.” Giản Nhất nói, “Thêm quả trứng ốp la.”

Vương Miễn cũng nói: “Tôi muốn một phần mì gạo xào thịt bò và trứng, nhanh lên.”

Tiểu Chu vừa đi, Giản Nhất buông di động xuống quan sát các sinh viên đi lại trên con phố đại học và các nhân viên giao đồ ăn tới lui, cô mở bản ghi nhớ trong điện thoại ghi lại những linh cảm khai trương cửa hàng, sau đó lấy sách giáo khoa bắt đầu đọc sách vì có một bài kiểm tra hàng tháng trong cuối tuần này.

Vương Miễn ngồi dưới mặt đất, ghé vào ghế đẩu vò đầu bứt tai vẽ logo của tiệm bánh ngọt. Cố Tiếu Đồng ngồi trên ghế nhựa bên cạnh ôm bình sữa trẻ em mà uống nước.

Một lúc sau Tiểu Chu quay lại với một túi đồ, trả lại cho Giản Nhất 50 tệ và nói: “Tôi sẽ mời cô ăn.”

Giản Nhất mỉm cười, không khách sáo cất 50 tệ vào túi rồi đút Cố Tiểu Đồng ăn, nhìn cô bé nhai nhem nhép.

“Ăn ngon không? Giản Nhất hỏi.

“Ngon.” Cố Tiểu Đồng gật đầu.

Hai Người Tiểu Chu và Vương Miễn gắp tất cả thịt và trứng trong bát của họ cho Cố Tiểu Đồng. Giản Nhất nhìn sang phía họ, trong lòng ấm áp vô cùng. Dư quang thoáng thấy một chiếc Bentley màu đen dừng lại cách đó không xa, cô không quá để ý, lại múc một muỗng canh đút cho Cố Tiểu Đồng.

Cũng lúc này, sau khi chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, Tần Hữu Bân và Tưởng Tiếu Tiếu từ trong xe bước xuống.

“Lạc Nham thật là kỳ lạ, tự nhiên lại muốn tới chỗ này mời khách.” Tưởng Tiếu Tiếu than thở: “Ăn không thấy chán sao?”

Tần Hữu Bân chỉ cười cười.

“Ơ, Lạc Nam đâu rồi?” Tưởng Tiếu Tiếu hỏi.

“Đi đậu xe.”

“À.” Tưởng Tiếu Tiếu đứng tại chỗ chờ, ánh mắt đảo qua một loạt máy tính ở ven đường, sau đó dừng lại trên người Giản Nhất, sửng sốt hỏi: “Hữu Bân, đó không phải là Giản Nhất sao?”

“Chỗ nào?”

Tưởng Tiếu Tiếu chỉ về phía bên kia đường.

Tần Hữu Bân nhìn sang, quả thật là nhìn thấy Giản Nhất ngồi xổm với búi tóc trên đầu, mặc áo sơ mi kẻ sọc cùng quần jean, trên tay cầm một tô nhỏ, lúm đồng tiền như hoa đang đút mì cho bé gái trước mặt. Ánh dương nhàn nhạt như ở trên người cô mạ một lớp viền vàng trong suốt, không những không thể làm phai mờ, ngược lại càng tô điểm cho vẻ đẹp của cô thêm phần thoát tục.

“Có phải là Giản Nhất không?” Tưởng Tiếu Tiếu kinh ngạc: “Tại sao cô ta lại ở chỗ này? Đang làm cái gì vậy? Đứa nhỏ đó là em gái của cô ta sao?”

Tần Hữu Bân không nói gì.

“Đang nhìn gì vậy?” Một giọng nam trầm thấp truyền đến.

Tần Hữu Bân hoảng loạn mà nói: “Không có gì.”

“Lạc Nham, anh đi đậu xe chậm quá, em sắp chết đói đến nơi rồi, đi đi đi, đi ăn cơm thôi.” Tưởng Tiếu Tiếu thúc giục.

“Ừ.”

Tưởng Tiếu Tiếu kéo Lạc Nham cùng Tần Hữu Bân hướng về trung tâm của con phố mà đi. Bên cạnh, Tần Hữu Bân lại khống chết không được, quay đầu lại nhìn Giản Nhất.