Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 59: Tỉnh lại



“Chị!” Cố Tiểu Đồng đứng bật dậy lao nhanh ra cổng.

Giản Nhất đẩy cửa đi vào, cười tươi cúi xuống bế bé lên: “Em lại ăn gì nữa đấy, dính ra cả miệng.”

“Cơm nắm ạ.”

“Sao lại ăn cơm nắm giờ này?”

Cô nhặt hạt cơm trên khóe miệng cô bé, cho vào miệng mình.

Hai mắt Cố Tiểu Đồng sáng rực, đưa cơm nắm đang cầm trong tay cho Giản Nhất: “Cho chị ăn này.”

Giản Nhất cúi đầu cắn một miếng: “Đồ ăn của Tiểu Đồng nhà ta là ngon nhất.”

Cố Tiểu Đồng tỏ vẻ cực kỳ vui sướng.

“Mẹ đâu?”

“Mẹ đang giặt quần áo cho em.”

“Đi thôi, đi tìm mẹ nào.”

“Dạ.”

Mẹ Giản đang giặt quần áo, biết Giản nhất sắp về nên mừng rỡ từ lâu, giờ thấy cô đang đứng trước mặt mình, bà ân cần hỏi han một hồi mới nhớ đến việc tìm Tần Hữu Bân, sau đó hỏi: “Cậu kia nghĩ thông chưa?”

“Cũng tạm rồi ạ.” Giản Nhất cầm khăn lông lau miệng cho Cố Tiểu Đồng, vừa trả lời bà.

Mẹ Giản nghe cô nói như vậy, thầm nghĩ người trẻ có cách nghĩ của người trẻ, cũng tự giải quyết rắc rối bằng cách riêng, người lớn can thiệp quá sâu không tốt, còn về những phương diện khác, bà tin rằng Giản Nhất có thể xử lý được. Cho nên nhanh chóng bỏ qua vấn đề của này, ngẩng đầu lên vẫn thấy Giản Nhất đeo ba lô đã lo ôm Cố Tiểu Đồng mập mạp trong tay: “Ai da, sao con lại bế em rồi?”

Trong nháy mắt, hai cánh tay nhỏ của Cố Tiểu Đồng vòng lên ôm cứng lấy cổ Giản Nhất, không muốn xuống dưới.

Làm cho hai người lớn không khỏi giật mình, sau đó cùng cười rộ lên.

Mẹ Giản nhéo mặt cô bé một cái: “Tiểu Đồng à, sao con cứ dính chị lấy chị con như vậy hả.”

Cô bé kề mặt mình lên mặt chị gái, tuyên bố chủ quyền: “Chị của con.”

Giản Nhất dịu dàng mỉm cười yêu thương.

Trong không khí gia đình hòa thuận vui vẻ của Giản Nhất, bên Tần gia lại ngập trong tiếng khóc.

Tần Hữu Bân vừa đi vào phòng khách đã nhận một cái tát của ba Tần, đây là lần đầu tiên ông động thủ đánh con trai mình. Tần lão phu nhân ôm lấy Tần Hữu Bân mà khóc, Tần phu nhân đứng cạnh yên lặng rơi lệ, ở bên kia ba Tần vẫn tức giận mắng chửi.

Tần Hữu Bân đỏ mắt quật cường đứng đó, trong tiếng khóc của bà và mẹ, rốt cuộc cậu ta cũng cúi đầu nhận sai, nói về sau sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Trong nhà khóc nháo một trận mới xem như kết thúc.

Khi màn đêm buông xuống, Tần phu nhân tiễn Lạc Nham ra sân, bà hỏi: “Giản Nhất về nhà rồi à?”

Lạc Nham gật đầu.

Tần phu nhân không biết phải nói gì cho phải, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Ngày mai dì sẽ đến cảm ơn con bé.”

Thành công khiến Lạc Nham phải ngẩng đầu nhìn bà.

Ngữ khí Tần phu nhân vẫn như cũ: “Khi Giản Nhất đồng ý ra ngoài đi tìm Hữu Bân, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều. Ngày đó con bé không hiểu chuyện, trói Hữu Bân dẫn đi chơi, sau khi trở về Hữu Bân không cho dì báo cảnh sát, nhưng ta lại cho rằng cha mẹ con bé phải có trách nhiệm trong chuyện này, là cha mẹ con bé không biết cách dạy con, nên biên tự diễn cho họ một bài học, là ta đã đẩy mọi chuyện đi quá xa.”

Lạc Nham vẫn không nói gì, đi theo Tần phu nhân ra khỏi tiểu khu.

“Bây giờ ta muốn đền bù cho họ.” Tần phu nhân lên tiếng.

Lạc Nham tiếp lời: “Giản Nhất sẽ không chấp nhận.”

“Ngày mai ta muốn thử xem.”

Buổi sáng ngày hôm sau, ba người Cố gia đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm ba Cố, đột nhiên trông thấy ba Tần và Tần phu nhân đến cửa, bày tỏ muốn cảm ơn Giản Nhất cũng như đền bù lại những sai lầm của họ, kết quả đúng như lời của Lạc Nham đã nói, Giản Nhất cự tuyệt.

Thật ra, trong những ngày Giản Nhất rời thành phố, hai người bọn họ đã có ý định muốn trợ giúp mẹ Giản, thậm chí đề nghị trông coi Tiểu Đồng giúp bà, nhưng mẹ Giản một mực không đáp ứng.

Đây là lần thứ hai phải chịu thất vọng ra về.

Giản Nhất vững vàng chạy xe đạp chở mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng đến bệnh viện.

Ngồi phía sau xe, mẹ Giản không nhịn được hỏi: “Giản Nhất, con cũng đã giúp nhà họ đi tìm Tần Hữu Bân, sao lại không tha thứ?”

“Con thấy…ba còn đang nằm đó.”

“Chỉ….không muốn tha thứ.”

“Vậy thì không tha thứ.”

“Vâng.”

Rất nhanh đã đến bệnh viện, mẹ Giản xách theo đồ đi vào phòng bệnh trước, để Giản Nhất dẫn Cố Tiểu Đồng đến viện thú cưng gửi tiểu bạch cẩu.

Đột nhiên dây giày Cố Tiểu Đồng tuột ra, Giản Nhất ngồi xổm xuống cột lại dây giày một lần nữa, chợt cảm giác được có một ánh mắt đang theo dõi mình, quay đầu nhìn sang, chỉ có xe cộ và dòng người đông đúc, không có gì khác thường.

Cô nghi hoặc tiếp tục cột dây giày cho Cố Tiểu Đồng, làm xong thử nhìn xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện điều gì khác.

“Chị ơi, đi thôi.” Cố Tiểu Đồng ở bên cạnh thúc giục.

Giản Nhất đứng dậy nắm tay cố bé tới bệnh viện thú cưng 24 giờ.

Cảm giác có người đang nhìn mình, lại không phát hiện ra là ai, cô không khỏi bồn chồn khó chịu.

“Giản Nhất.” Đúng lúc này nghe thấy một tiếng gọi quen tai.

Lạc Nham bước xuống xe đến gần cô, cúi đầu chào Cố Tiểu Đồng: “Bé con, chào buổi sáng.”

“Ca ca, chào buổi sáng.” Vóc dáng anh rất cao, nên mỗi lần chào hỏi, Cố Tiểu Đồng đều phải ngước cần cổ lên để nhìn.

Giản Nhất vẫn luôn giáo dục Cố Tiểu Đồng tránh tiếp xúc quá gần với người khác, cho nên cô bé cũng không đồng ý cho người lạ ôm ấp, sờ nắn như những đứa trẻ khác. Lạc Nham rất tán đồng với chủ ý này, bởi vậy lúc này dù thấy Cố Tiểu Đồng rất đáng yêu, anh cũng không chủ động xoa đầu cô nhóc, chỉ cười nhẹ rồi chuyển tầm mắt sang người bên cạnh: “Mọi người đi đâu vậy?”

“Tính đem cầu cầu đi gửi, nhân tiện khám cho nó, tắm rửa cũng được, tôi và con bé phải vào viện thăm ba.”

“Mẹ em đâu?”

“Mẹ tôi đi vào trước.”

“Hay là cứ giao cầu cầu tôi đi, hai người vào bệnh viện trước. Nhân tiện chụp hai tấm hình gửi cho mẹ tôi.”

Vừa nghe vậy, Cố Tiểu Đồng vội vàng thả tay Giản Nhất ra, cúi xuống gắt gao ôm lấy tiểu bạch cẩu: “Của em, của em.”

Giản Nhất hơi xấu hổ.

Lạc Nham vuốt trán.

Cuối cùng Giản Nhất phải thuyết phục một hồi, Cố Tiểu Đồng mới đồng ý giao cầu cầu cho Lạc Nham, cô lập tức kéo cô nhóc đi vào bệnh viện, Cố Tiểu Đồng vẫn còn lưu luyến, vừa bước đi vừa quay đầu nhìn tiểu bạch cẩu.

Tiểu bạch cẩu run bần bật ghé vào ngực Lạc Nham.

Anh cúi đầu khẽ gọi: “Cầu cầu.”

Tiểu bạch cẩu ư ử hai tiếng, mới thành thật nằm trong ngực anh, được anh dẫn vào bệnh viện thú cưng.

Giản Nhất dắt Cố Tiểu Đồng đi vào phòng bệnh của Cố Trường Dũng. Mẹ Giản mới thay xong bộ đồ bệnh nhân mới cho ông, quay đầu hỏi: “Đưa cẩu cẩu đi bệnh viện rồi à?”

“Vâng.”

Nói xong hai người bước lại giường bệnh nhìn ba Cố, Giản Nhất chỉ thấy sắc mặt ông vẫn như ngày thường. Cố Tiểu Đồng reo lên, bổ nhào vào người ba Cố cáo trạng: “Ba ba, ba ba, cẩu cẩu bị anh trai cẩu cẩu bắt đi mất rồi.”

Không ai quan tâm đến bé hết.

Mẹ Giản ôm bộ quần áo bệnh nhân đã bẩn đi giặt, Giản Nhất cũng đi theo, cô đứng bên cạnh bể nước bàn chuyện kinh doanh với bà, tính toán khoản vay ngân hàng còn nợ lại bao nhiêu, lợi nhuận trong hai tháng qua và các khoản chi tiêu trong hai tháng này, cũng như lên kế hoạch cho việc kinh doanh trong thời gian tới.

Khi một cửa hàng đã đi vào mức độ ổn định, quản lý kinh doanh chính là linh hồn của cửa hàng.

Mẹ Giản gật đầu tán đồng.

Giặt xong quần áo, hai người ra khỏi phòng giặt, Giản Nhất lại có cảm giác có người đang theo dõi mình, đột ngột quay đầu nhưng lại chỉ thấy hành lang vắng lạnh, ngoại trừ một vài bác sĩ, y tá tới lui cũng không có nhân vật khả nghi nào. Vừa rồi cô còn cho rằng đó là Lạc Nham, bây giờ xem ra, là người khác.

“Giản Nhất, con tìm gì vậy?” Mẹ Giản nghi ngờ hỏi.

“Không có gì.”

“Đi thôi, vào phòng bệnh đi, lát nữa hâm nóng đồ ăn, buổi chiều hẵng quay lại phố đại học.”

Giản Nhất gật đầu đi theo bà vào phòng bệnh.

Một lát sau cô đi ra ngoài lần nữa, cầm điện thoại giả vờ xem vòng bạn bè, đầu tiên là đi xung quanh đó, tiếp theo cô ra cổng bệnh viện đi một vòng, nhưng cảm giác bị người khác theo dõi kia không xuất hiện.

Giản Nhất bối rối, rốt cuộc có người theo dõi cô không? Ảo giác sao?

Vừa thầm nghĩ vừa quay lại phòng bệnh, mẹ Giản đã hâm lại toàn bộ cơm trưa, Cố Tiểu Đồng thèm thuồng ghé vào bàn nhìn thức ăn đang nhả khói.

“Về đúng lúc lắm, mau tới đây ăn cơm.” Mẹ Giản gọi cô.

Giản Nhất vào nhà vệ sinh rửa tay, ra ăn cơm cùng hai người. Tuy rằng lúc nào cũng thấy Cố Tiểu Đồng đang ăn, nhưng thực ra lượng thức ăn không nhiều, chỉ một chút đã no, liền ghé vào mép giường ba Cố gọi nhỏ: “ba ba, ba ba.”

Ba Cố tất nhiên không để ý tới cô bé.

Cố Tiểu Đồng cũng không quan tâm, vẫn ghé vào giường ngọng nghịu gọi: “Ba ba, ba ba! Ba ba!! Ba ba.” Lại lấy bàn tay nhỏ sờ cằm, miệng, mũi ông…

Giản nhất và mẹ Giản ngẩng đầu nhìn một cái, cũng không ngăn lại hành động của cô bé, hai người tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Giản Nhất nói đùa: “Có khi, ba thật sự được con gái ruột đánh thức đấy.”

Mẹ Giản tán đồng: “Cũng có thể, ba con rất thương Tiểu Đồng.”

“Con biết.” Giản Nhất cười cười.

“Con biết?” Mẹ Giản ngẩng đầu hỏi.

Giản Nhất: “Tiểu Đồng đáng yêu như vậy, ai lại không thương?”

Câu nói của cô làm mẹ Giản phải cười rộ lên, gắp một miếng thịt gà vào bát cô.

Giản Nhất đang vùi đầu ăn cơm, đột nhiên nghe Cố Tiểu Đồng hét lớn: “Ba ba! Ba ba vừa cử động!”

Lập tức làm hai người thất kinh nhìn sang.

“Cử động khi nào? Cử động khi nào?” Giản Nhất kinh ngạc hỏi.

Mẹ Giản hồi hộp không nói nên lời.

Cố Tiểu Đồng nhìn Giản Nhất rồi chỉ vào mí mắt ba Cố: “Nó mới vừa động.”

“Cạch.” Mẹ Giản té ngã xuống đất, lại nhanh chóng bò dậy chạy đến giường ba Cố như một cơn gió: “Trường Dũng! Trường Dũng!”

Dọa Cố Tiểu Đồng hoảng sợ.

“Tiểu Đồng.” Giản Nhất vội vàng đi đến, kéo Cố tiểu Đồng sang bên cạnh mình, nhìn về phía giường bệnh.

Ba Cố vẫn nằm đó như bình thường, điểm khác biệt là hai lông mi đang khẽ run rẩy, tròng mắt lăn lộn lên xuống.

Mọi người chợt im bặt, nín thở theo dõi, Cố Tiểu Đồng lúc này cũng mở to mắt nhìn, không bỏ sót một giây nào.