Thiếu Nữ Song Nhân Cách

Chương 8: Cảm xúc và rung động nhẹ của An Nhi



Nghỉ ở nhà một hôm để cho tâm lý ổn định,mọi cảm xúc được cân bằng và để đối mặt với Nhật Nam bằng một khuôn mặt và tính cách hoàn toàn đổi mới.

Sáu giờ sáng hôm sau như thường lệ đồng hồ sinh học của cô kêu lên,cô khoan khoái nhẹ nhàng ngồi dậy.Hôm nay có lẽ là một buổi sáng yên tĩnh nhất từ trước đến giờ của cô vì từ trước đến giờ toàn là nó làm náo loạn phòng cô lên,có lẽ sau sự việc hôm qua không ai còn giám coi thường cô nữa rồi.

Cô làm vệ sinh cá nhân xong xuôi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương một lần nữa,rồi cô khoác balo đi xuống cầu thang.

Hôm nay phòng ăn vắng lặng ko có một ai,bố cô thì quanh năm suốt tháng ít khi về nhà,lúc ở chỗ này lúc ở chỗ nọ, chạy theo các cuộc tình của bố.Lâm Giang và mẹ kế thì không dám xuống,cũng đúng thôi vác gương mặt thế kia thì làm gì dám gặp ai.

Cô ăn nhẹ đĩa bánh mì trứng cùng cốc sữa rồi đứng lên,khoan khoái vươn vai bước ra khỏi nhà,ánh mắt của bác giúp việc và người làm trong nhà nhìn cô một cách lạ lẫm.Chắc e gái của cô phải nghỉ ở nhà mấy hôm để cho gương mặt hết sưng mới dám đi học.Nó là đứa ưa sĩ diện,bệnh thành tích giờ mà mang gương mặt đó thì giải thích sao với đám bạn học chứ.

An Nhi tranh thủ đi mua một ít cháo và hai cái bánh bao mang vào cho Nhật Nam,ở đây cậu cũng có một mình nên cũng chẳng có ai chăm sóc.

Bước vào phòng bệnh cô thấy Nhật Nam đang ngủ,có lẽ hôm qua vết thương đau nên gần sáng mới chợp mắt được.Cô bước nhẹ nhàng đến gần cậu ngắm nhìn gương mặt cậu ngủ,lúc ngủ cậu ấy thật yên bình,khuôn mặt toát lên vẻ mạnh mẽ và nam tính,cũng đúng thôi cậu ấy là nam thần trong mắt các bạn nữa mà.

Nhật Nam từ từ mở mắt ra,cô nhìn thấy một tia ngỡ ngàng trong mắt, cậu ấy nói: " hôm nay cậu không trang điểm nhìn xinh lắm,cả cái cặp kính to kia nữa,mắt cậu đẹp như thế mà ".Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cậu và nói: " bây giờ tớ thay đổi thành một người khác cậu có chấp nhận vẫn làm bạn với tớ không ".

Nhật Nam nhìn tôi một lúc rồi nói: " dù cậu có thay đổi như thế nào thì cậu vẫn là An Nhiên trong lòng tớ ", tớ muốn cậu mạnh mẽ,vui vẻ và luôn luôn cười tươi không phải khi chỉ ở bên cạnh tớ mà cậu phải tỏa sáng để mọi người biết được giá trị con người của cậu.

Tôi nghẹn ngào trong giây lát,tôi biết cậu là người luôn bao dung tôi,có lẽ cậu đã nhận thấy sự khác lạ trong tôi nhưng cậu vẫn chấp nhận,chấp nhận tất cả con người tôi.Tôi cười nói: " nhanh khỏe lên nhé chúng mình còn nỗ lực học,kỳ thi sắp đến rồi cố gắng tranh bảng nhất nhì nhé.Thôi tớ đi học đây chiều tan học tớ qua nhé.

Bước vào lớp học,mọi ánh mắt các bạn nhìn cô đều ngỡ ngàng và ngạc nhiên,sự thay đổi của cô đã làm khuấy động không khí lớp học.

An Nhi lạnh lùng bước vào lớp,cô không quên trước kia từng đứa từng đứa một bắt nạt An Nhiên như thế nào.Cơn sục sôi trong lòng, con thú dữ trong người cô dâng lên,nhưng lý trí của cô phải đè lại.

Người rối loạn đa nhân cách gần như sống tách biệt với thế giới xung quanh,họ mất hết kết nối với suy nghĩ,ký ức,cảm xúc,hành động hoặc nhân cách của chính mình.Chính vì thế cô phải thay đổi cố gắng hòa mình với tập thể, làm chú cá heo nhỏ tự do vươn mình ra xa,hòa nhập với thế giới và điều quan trọng nhất là Nhật Nam.

Cô muốn sánh bước với cậu ấy trên quãng đường sắp tới (một chút rung động nhẹ nhàng tuổi thiếu nữ với cô đang dần dần hình thành mà cô vẫn chưa biết).

Cô quay sang nở nụ cười với các bạn trong lớp,các bạn nam nhìn thấy nụ cười của cô thì choáng váng cả đi,bình thường cô đã xinh dễ thương nhưng cười lên thì càng rung động hơn.Các bạn nữ thì nhìn cô bằng ánh mắt ghen ghét,mỉa mai nhưng cô chẳng quan tâm vì giờ cô chẳng phải để ý suy nghĩ đến ai,chẳng sợ bất kỳ điều gì.