Thiếu Soái Đeo Bám, Hậu Phương Đợi Ngài

Chương 2: Mai táng



“Tên?”

Tên quản ngục kia gằn lên.

Cô gái mơ màng tỉnh giấc. Theo phản xạ mà trả lời.

“Tiểu Châu…”

Tiểu Châu dụi mắt cho tỉnh hẳn, ánh sáng mờ mờ từ từ rõ ràng hơn. Là ánh đèn thấp thỏm của cây đèn cầy. Trước mặt cô là những người xa lạ khi nãy.

À phải rồi! Cô ngất đi lúc ấy mà…

Tiểu Châu nhìn ra ngoài trời là cả mảng tối đen. Ở đây là đâu cô cũng không rõ nữa. Chỉ nhớ đi tìm bạn mà lạc tới đây.

“Là ai sai cô đến?”

Tiểu Châu ngơ ngác không hiểu.

“Sai gì cơ? Tôi đi tìm bạn chỉ vô tính ghé vào đây. Mấy người nói gì vậy? Sao lại trói tôi?”

Cô dùng dằng muốn làm đứt sợi dây cơ mà sức cô làm không nổi!

“Bạn ư? Thì ra còn rất nhiều người? Hàng ổ mấy người ở đâu?”

Tên quản ngục mất kiên nhẫn chĩa súng vào mặt cô gái.

Tiểu Châu bình tĩnh lại, nếu giết chẳng phải đã giết rồi sao? Cơ hồ cô là người vô tội, họ là đang hiểu lầm gì đó?

“Hang ổ cái gì? Từ nhỏ đến giờ tôi sống ở làng S, người trong làng ai mà không biết?”

Tên quản ngục định bắn thì nghe tiếng gọi vọng lại, tiếng vang lên từng đợt mỗi lúc một gần.

Két, tiếng cửa mở.

Ông lão kia từ từ bước vào.

“Cho hỏi…”

Ông lão khựng lại, ông bàng hoàng cảnh trước mắt, súng trước mặt Tiểu Châu, người thì bị chói dưới sàn thê thảm vô cùng.

Ông sốt ruột hỏi.

“Sao ngài lại nhốt con bé? Nó có tội ư?”

Đây không phải ông lão ăn xin sáng hắn gặp sao? Thế mà lại quen cô nhóc này?

“Vậy ông biết người tên Hoành Chân?”

Hắn quay sang tra hỏi ông.

Mặt ông nhanh chóng lộ rõ vết nhăn trên trán trông rất khó chịu, lão thành thực kể.

“Khổ lắm! Tôi thấy hối hận vì cứu nó. Nó trộm cắp dữ lắm. Tôi có bảo Tiểu Chân đừng chơi với nó mà có chịu nghe? Mấy hôm nó biến mất tăm con bé lại mò đi tìm”

Thì ra là có chủ đích! Mấy hôm ấy là ở với tên trong ngục, chọn lúc hắn đến đây công tác để ám sát!

Ông lão nói tiếp.

“Tôi chỉ biết tên. Vì mới gặp chưa đầy 2 tháng nên chúng tôi không biết gì về nó cả. Mà có chuyện gì sao?”

“Không có gì! Cảm ơn ông”

Hắn nói rồi lấy dao cứa đứt sợi dây trả người về.

Tiểu Châu đứng dậy phủi lớp bụi trên quần áo, ngờ ngợ hỏi.

“Mấy người tìm cô ấy làm gì chứ?”

“Muốn biết như vậy sao không tự mình đi hỏi?”

Cô lườm hắn một cái. Không phải cô vẫn đang đi tìm đây sao? Chẳng lẽ chỉ vì trộm cắp mà tìm đến?

Nghĩ thôi mà Tiểu Châu tức điên.

“Hoành Chân trộm cắp là vì sinh tồn! Nếu không phải vì chiến tranh phi nghĩa của mấy người chúng tôi không đến mức khổ sở như vậy!”

Chiến tranh là gì chứ? Nó là hình thức cướp đi tất cả một cách đáng sợ nhất. Vì nó mà cô mất ba mẹ, sống chui rúc, thiếu thốn như một chú chuột cống bần hàn!

Nước A từ lâu đã có hai chính quyền song song tồn tại. X và Y vốn là hai miền của đất nước nhưng vì sự khao khát chiếm trị độc nhất của hai kẻ đứng đầu mà đất nước bị chia cắt. Hai miền luôn mâu thuẫn, xung đột, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.

Vài năm trở lại đây hai bên xảy ra chiến tranh lạnh. Thay vì quan tâm người dân nơi đây họ lại dùng tiền sản xuất vũ khí phục vụ chiến tranh, lấy sức người nuôi chiến tranh!

——————————

Mùa đông, tuyết trắng cả đường đi, dải băng trắng xóa trải dài nơi con sông tuyệt đẹp. Từng cơn gió kêu gào, rít từng đợt, lạnh đến thấu xương.

Tiểu Châu dậy từ sớm, bàn tay nhỏ cầm xẻng dọn đống tuyết trước cửa.

“Tiểu Châu! Tiểu Châu!”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Ông lão hớt hải chạy tới, giọng nói hơi run.

“Mấy người hôm qua đang tìm cháu đấy”

Tiểu Châu vẫn bình thản chất tuyết thành đống.

“Có chuyện gì thế ạ?”

Ông lộ rõ phần lo lắng, lão nói.

“Cháu phải thật bình tĩnh”

Cô nàng cười cười. Ông lại lo lắng thái quá rồi. Có chuyện gì được chứ?

“Hoành Chân…”

Lão run rẩy khó cất thành lời.

Tiểu Châu dừng việc lại chạy tới chỗ lão, sốt sắng hỏi.

“Cậu ấy về rồi ạ?”

Lão chần trừ mãi mới nói.

“Chết rồi”

Gió lạnh kia dường như đã len lỏi vào lòng người. Cô còn nhớ rất rõ hình ảnh vui vẻ lần cuối của Hoành Chân còn hứa sẽ trở về mua quà cho cô nữa.

Bạn cô không thể thất hứa như vậy được. Tiểu Châu cô không tin đây là sự thật. Nếu đây là một giấc mơ thì đó là giấc mơ của cô muốn tỉnh giấc nhất!

Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, ven sông dòng máu đỏ chảy dài, vết thương ở bụng do mất máu quá nhiều chỉ còn lại các xác trắng bệch, lạnh ngắt. Gương mặt bị tạt axit không còn rõ ràng, gồ ghề như khúc gỗ, rợn người vô cùng.

Người ta đắp chiếu lên chuẩn bị mai táng cho cô bé xấu số.

Tiểu Châu nức nở chạy đến chỉ kịp cầm tay bạn. Vết sẹo in hằn ở cổ tay không lẫn vào đâu được là Hoành Chân!

Cô ôm hận, dường như mất hết lý trí, hằm hằm nhìn hắn. Đôi mắt đỏ ngầu, ướt nhoà được lau đi.

“Là anh? Anh giết bạn tôi?”