Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 1: Ra cửa mấy tháng,hắn rất nhớ tiểu nha đầu của mình



Edit: nacapuu

"Thiếu soái, thiếu phu nhân tới."

Lục Sính nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Lý phó quan bên cạnh Tô Tịch Nhan.

Rũ đầu, ánh mắt nhìn chầm chầm giày mình, thân thể đơn bạc run rẩy, cùng trước đây thấy mỗi khi thấy hắn phản ứng giống nhau như đúc.

"Ngồi đi!"

Tô Tịch Nhan ngoan ngoãn ngồi xuống, như cũ cúi đầu, nhìn đến cái này làm Lục Sính buồn bực.

"Nghe nói em cùng một cái nam sinh đi lại rất gần?"

Tô Tịch Nhan vội vàng lắc đầu: "Đó là đồng học của em."

Lục Sính ha một tiếng, móc ra đeo súng lục, bang một tiếng quăng xuống bàn.

Tô Tịch Nhan nhìn súng lục đen nhán mà run sợ.

Lục Sính vỗ tay hai cái,từ bên ngoài Lý phó quan đem một nam sinh áp đi lên.

Nam sinh đã thương tích đầy mình, bị hai cái binh lính kéo lại đây.

"Ngẩng đầu, em xem hắn là ai?"

Tô Tịch Nhan lông mi run rẩy nhìn qua đi, chỉ là nhìn thoáng qua, sợ tới mức hoa dung thất sắc.

Lục Sính cầm lấy súng, bóp cò, họng súng tối om nhắm ngay phần đầu của nam sinh.

Tô Tịch Nhan sợ hãi, sợ tới mức nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.

"Em nói tôi có thể hay không một phát súng bắn chết hắn?"

Tô Tịch Nhan không nói, Lục Sính đem họng súng chỉ hướng về phía cô.

"Tô Tịch Nhan, tôi ra cửa đánh giặc mấy tháng, em là nghĩ tôi đã chết sao? Cư nhiên nghĩ muốn cho tôi đội nón xanh, em có phải hay không chán sống rồi?"

Tô Tịch Nhan trầm mặc, bởi vì cô minh bạch, nam sinh này không liên quan.

Sự thật là Tô Tịch Nhan câu dẫn này nam sinh, mục đích là nghĩ muốn thoát khỏi Lục Sính.

Trong lúc hắn đi đánh giặc, Tô Tịch Nhan ngày đêm chờ đợi hắn chết trận, kết quả nhân gia đánh thắng trận trở về.

Sự việc đã bại lộ, Tô Tịch Nhan cũng không thể nói gì hơn, rốt cuộc này không phải là cô lần đầu tiên tìm đường chết.

Lục Sính nhìn Tô Tịch Nhan liền tức giận, ngón tay nhẹ nhàng nhấn cò súng, đại sảnh an tĩnh vang lên tiếng súng.

Tô Tịch Nhan cho rằng chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ viên đạn từ trên tóc cô cọ qua.

Mấy sợi tóc dừng ở một bên trên sô pha, xem đến đồng tử cô không khỏi mở rộng.

Trong nháy mắt phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Họng súng lại lần nữa nhắm ngay nam sinh kia, tiếng súng vang lên, nam sinh kêu rên một tiếng.

Lục Sính câu lấy khóe miệng: "Có thấy không, hắn liền bởi vì em mới biến thành tàn tật......"

Tô Tịch Nhan mi mắt rũ xuống, không hề cảm thấy nam sinh này có gì đáng thương.

Chỉ cảm thấy hắn thật vô dụng, liền cùng mình lên giường cũng không có dũng khí.

Tô Tịch Nhan không rên một tiếng, Lục Sính phất phất tay, nam sinh bị kéo đi xuống.

"Ngày mai đi trường học nữ đọc sách, em nếu là còn dám làm chuyện xấu sau lưng tôi, em xem tôi như thế nào thu thập em......"

Tô Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, Lục Sính phiền lòng: "Lăn trở về đi."

Rời khỏi phủ thiếu soái, ngồi ở trong xe, Tô Tịch Nhan thở sâu một hơi.

Vừa rồi đều hù chết chính mình, cho rằng lần này là thật sự chọc giận Lục Diêm Vương rồi!

Lục Diêm Vương là biệt danh Tô Tịch Nhan cho Lục Sính.

Lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, về đến nhà cũng chưa hoãn lại chút nào.

Lục Sính trong mắt cô chính là cái ma quỷ, cái đao phủ lãnh khốc vô tình.

Tô Tịch Nhan lúc nào cũng nghĩ muốn thoát khỏi Lục Sính cái này vị hôn phu này, chính là trời không chiều lòng người.

Ghé vào trên cái giường lớn mềm mại, hai cái đùi lắc qua lắc lại, con ngươi đen nhánh phảng phất biển sao trời mênh mông lộng lẫy bắt mắt, trong mắt nào có một tia yếu ớt lúc trước.

Tô Tịch Nhan trở mình, trong lòng tính toán tìm mục tiêu kế tiếp.

Không làm Lục Sính giải trừ hôn ước với mình làkhông được.

Lại nói tiếp vận mệnh của cô cũng đủ bi đát, vừa sinh ra liền có một vị hôn phu lớn hơn mình tám tuổi, nếu là cái người tốt nàng cũng nhận mệnh, cố tình người này không phải giống nhau đồ phá hoại.

Nói như thế nào đâu, Lục Sính rất thích khi dễ Tô Tịch Nhan, biết rõ nàng vẫn luôn muốn cho chính mình đội nón xanh, lại giả như câm vờ điếc bồi nàng chơi trò mèo vờn chuột.

Này đều không phải nhất đáng giận, đáng giận chính là mỗi lần cùng hắn đơn độc ở chung đều sẽ nghĩ biện pháp tra tấn chính mình.

Tô Tịch Nhan là nghĩ như vậy.

Tỷ như một cái hoàng hoa đại khuê nữ như cô lại bị hắn bắt thổi tiêu(tự hiểu nhá), lại tỷ như, dùng hắn dương cụ chọc nhũ của nàng, lại tỉ như,......

Tô Tịch Nhan không cam lòng chính mình trở thành ngoạn vật của Lục Sính, muốn thoát khỏi hắn, nhưng Trì Châu phủ to như thế lại không có một người nam nhân nào dám ngủ với cô.

Nói trắng ra chính là, ai động nữ nhân của Lục Sính, người đó liền sẽ chết.

Tô Tịch Nhan chu cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, trong lòng thật là buồn rầu, người hầu Lý tẩu gõ cửa phòng nói Tô Bắc Sơn muốn cô đi qua một chuyến.

Tô Bắc Sơn chính là ba ba của Tô Tịch Nhan, mặt ngoài là cha con một nhà hòa thuận, kỳ thật trong lòng cô sớm đã hận hắn,hận tận xương.

Đồng dạng Tô Bắc Sơn cũng không thích Tô Tịch Nhan cái đứa con gái này, nếu cô không phải vị hôn thê của Lục Sính chỉ sợ sớm bị đuổi ra khỏi.

Tô Tịch Nhan không chỉ có cùng ba ba mình không hòa thuận, mà những người khác trong nhà cô cũng không hòa thuận, mọi người hỏi vì sao sẽ như vậy? Chuyện xưa bắt đầu từ mẹ nàng nói lên.

Tô Bắc Sơn vốn là cái thư sinh nghèo, gặp được mẹ cô, rồi ở rể Tô gia mới sửa tên đổi họ là long đằng tứ hải Tô Bắc Sơn

Tô Tịch Nhan thấy Tô Bắc Sơn vì cưới di thái thái-thanh mai trúc mã của hắn mà đẩy mẹ mình xuống cầu thang rồi ngã chết, lúc này hắn còn giảo biện nói chính mình là vô ý, không cẩn thẩn nên đẩy mẹ cô xuống.

Từ lúc đó Tô Tịch Nhan cô liền hận hắn, nhưng bởi vì lúc đó quá nhỏ yếu, không thể không giả vờ như mình ngây thơ không biết gì, như một con thỏ trắng vô hại.

Tô Tịch Nhan cô sẽ đoạt lại từng cái một, chỉ cần nửa tháng cô liền đủ 18 tuổi, liền có tư cách kế thừa tài sản Tô gia.

Tô Bắc Sơn như thế nào sẽ nguyện ý đem tiền tài chắp tay nhường lại, Tô Tịch Nhan tự nhiên minh bạch điểm này, bất quá cô không sợ, rốt cuộc một cái chân trần liền không cần sợ hắn một người xuyên giày.

Tô Bắc Sơn nghĩ cô cùng con thỏ trắng giống hệt nhau chỉ cần hắn lớn tiếng nói một câu làcó thể đem cô dọa sợ tới mức run lên.

Tô Bắc Sơn tìm cô tới không phải vì chuyện gì khác là muốn cô gọi điện thoại mời Lục Sính đến nhà ăn cơm.

Nếu là chuyện khác Tô Tịch Nhan có lẽ sẽ uyển chuyển cự tuyệt, nhưng việc này thì sẽ không.

Nhị di thái vẫn luôn muốn cho con gái mình Tô Tịch Nhã thay thế vị trí thiếu soái phu nhân này của Tô Tịch Nhan, loại chuyện cô càng muốn thành toàn cho họ.

Tô Tịch Nhan vẻ mặt thiên chân vô tà đồng ý, như là không hiểu tâm tư dụng ý của ba ba mình.

Cầm lấy điện thoại, Tô Tịch Nhan nắm thật chặt tay, bấm gọi cho phủ thiếu soái.

Vào đêm, Lục Sính tới, Tô Tịch Nhan thấy hắn liền vội vàng cúi đầu.

Tô Bắc Sơn nhiệt tình chiếu cố Lục Sính, Nhị di thái cười tươi như một đóa hoa.

Tô Tịch Nhã liếc mắt đưa tình nhìn Lục Sính, làm cô càng buồn nôn.

Cô thật không hiểu rõ, Lục Sính rốt cuộc là nơi nào tốt, sao có thể làm Tô Tịch Nhã say mê đến xoay quanh.

Tô Tịch Nhan là thật sâu biết Lục Sính chỉ có cái túi da đẹp, còn bên trong thì xấu xa vô cùng.

Mọi người vào bàn ngồi, Lục Sính ngồi đối diện với cô, ngồi bên cạnh chính là tô tịch nhã.

Nhìn như không có gì, kỳ thật rõ ràng là vì muốn tạo cơ hội cho Tô Tịch Nhã đơn độc cùng Lục Sính ở chung.

Tô Tịch Nhan thầm cầu nguyện Lục Sính có thể coi trọng muội muội cùng cha khác mẹ này của mình, còn cầu nguyện Tô Tịch Nhã cố gắng hết sức ngàn vạn lần đừng làm mình thất vọng.

Một bàn người đều mang ý xấu, Tô Tịch Nhã nhiệt tình chiếu cố Lục Sính, chỉ kém không cởi sạch ghé vào trên người hắn.

Lục Sính biết rõ mục đính của tô tịch nhã, nhưng hắn lại ai đến cũng không cự tuyệt.

Lục Sính ngoài mặt cười vui vẻ,nhưng Tô Tịch Nhan vừa thấy tâm lạnh phân nửa.

Bởi vì cô quá hiểu biết tính tình Lục Sính, càng là đối một người hảo, liền thuyết minh hắn có bao nhiêu chán ghét người này.

Một bữa cơm không chút thú vị, sau khi ăn xong Lục Sính phải đi, Nhị di thái đẩy Tô Tịch Nhã một phen, dụng ý này đứa ngốc cũng đều đã nhìn ra.

Lục Sính ánh mắt dừng ở trên người Tô Tịch Nhã: "Không phiền toái Tô nhị tiểu thư, để Tịch Nhan đưa tôi là được."

Tô Tịch Nhan không muốn đi, từ trong xương cốt rất kháng cự đơn độc cùng một chỗ với Lục Sính.

Tô Bắc Sơn ha ha cười, Nhị di thái tươi cười cứng đờ ở trên mặt, tô tịch nhã vẻ mặt mất mát.

Người Tô gia thần thái muôn tía nghìn hồng, chỉ có Tô Tịch Nhan còn duy trì được nguyên lai bộ dáng của mình.

Cũng không thể nói như vậy, chủ yếu vì nàng đang cúi đầu, người khác cũng nhìn không thấy thần sắc trên mặt cô.

Đi theo Lục Sính ra khỏi cửa Tô công quán, Tô Tịch Nhan quy quy củ củ cách hắn hai mét xa, hai người thoạt nhìn thực xa cách, một chút cũng không giống như là vị hôn phu thê.

Lý phó quan vì Lục Sính mở ra cửa xe, hắn bước lên, Tô Tịch Nhan tâm đều nhắc lên.

"Còn thất thần làm gì? Lăn đi lên."

Tô Tịch Nhan nuốt nuốt nước miếng, hai chân cứng đờ bò lên xe.

Cửa xe vừa đóng Lục Sính liền tiến đến ôm cô, xe còn chưa khởi động mà bàn tay với khớp xương rõ ràng đã chui vào vén áo cô lên trên.

Tô Tịch Nhan thân thể cứng lại, trong lòng thầm nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà hắn.

Hai ngón tay kẹp lấy viên đậu nành viên nho nhỏ ở đầu ngực xoa nắn, Tô Tịch Nhan hô hấp đều nắm thật chặt.

Không dám phản kháng, liền tính phản kháng cũng vô dụng.

Xoa bóp xong bên này đến xoa bóp bên kia, một đôi ngực trắng nõa bị hắn xoa bóp đến đỏ bừng.

Xe chậm rãi rời đi tô công quán, đến phủ thiếu soái, Lục Sính nhân mô cẩu dạng bước xuống xe.

Tô Tịch Nhan chân phát trầm, cô sợ nhất là ban đêm tới phủ thiếu soái.

Cúi đầu đi theo phía sau hắn bước vào, cửa phòng ngủ vừa mở ra, Lục Sính tựa như lang như hổ đem cô ném ở trên giường.

Ra cửa mấy tháng hắn nhớ tiểu nha đầu của mình đến phát điên.

Bên miệng bị hắn gặm sinh đau, váy cũng bị vén lên cao.

Tô Tịch Nhan hốc mắt đỏ lên, trong lòng đều là ủy khuất.

Quần lót bị lột xuống dưới, Lục Sính thô lỗ bẻ hai chân cô ra.

Tô Tịch Nhan vẫn là không thích ứng, thút tha thút thít nức nở khóc.

Lục Sính phảng phất như là không nghe thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm phấn phấn nộn nộn tiểu huyệt.

Tô Tịch Nhan bị xem vừa thẹn lại giận, tiếng khóc liền phóng đại lên vài lần.

"Câm miệng, em còn khóc nữa hiện tại tôi liền thao em......"

Tô Tịch Nhan không dám khóc nữa, cô sợ hắn lấy dương v*t to như cánh tay ấy thọc chính mình.

Lục Sính giải khai quần áo của mình, móc ra dương v*t, làm Tô Tịch Nhan run sợ không thôi cũng không dám quay đầu nhìn lại.

Hai chân bị khép lại, tiếp theo Lục Sính nằm sấp xuống dương v*t cắm ở trên đùi cô nội trên dưới động lên.

——————

Tác giả lời nói: Dự thu văn, cất chứa mãn một trăm đổi mới.

Hèn mọn cầu heo heo, muốn trước biên chân, cũng không biết tiểu khả ái nhóm có để ngạch thỏa mãn tâm nguyện.

Ghi chú, nam nữ chủ đều thực tra, giai đoạn trước đi thận không đi tâm, hậu kỳ truy thê hỏa táng tràng, có ngọt có ngược, nữ chủ có đầu óc, nam chủ thông minh ra phía chân trời.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~