Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 19: Tạm thời kết minh



Hôm sau trời mưa lành lạnh, hạt mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ thủy tinh, ôn nhu dịu dàng, chẳng qua là hơi lạnh mà thôi. Một con chim sẻ né tránh mưa, đậu xuống trên bệ cửa sổ phòng Cố Khinh Chu, dùng cái mỏ hồng hồng rỉa cánh.

Thấy Cố Khinh Chu chải tóc, chim sẻ cũng không sợ, ngược lại hăng hái bừng bừng quan sát cô.

Cố Khinh Chu mỉm cười.

"Sau này lúc rãnh rỗi, ta sẽ nuôi chim sẻ chơi, cũng vui vẻ." Cố Khinh Chu thấp giọng nói.

Chẳng qua là nghĩ như vậy thôi, chứ nếu thật cho cô nuôi, cô cũng chưa chắc nuôi tốt. Chim sẻ cần nuông chiều, cần phải nuôi trong cảnh giàu sang, mới có thú vui.

Chuyện nhỏ, tâm tình Cố Khinh Chu cũng không tệ lắm, cô vén mái tóc dài lên, cột thấp, tóc mai được kết bằng phỉ thúy ngọc trâm, lại thay một bộ váy khâm xẻ tà màu xanh thêu chỉ ngũ sắc, thu dọn phòng rồi đi xuống lầu.

Cố Khinh Chu hôm nay xuống lầu hơi trễ, cả nhà đều ngồi ở phòng ăn đợi Cố Khinh Chu.

"Cha, con tới trễ." Cố Khinh Chu cười nói.

Mọi người đều nhìn cô.

Cô mặc một bộ váy kiểu xưa, tóc mái rũ thấp, lộ ra cần cổ trắng mịn màng, đôi vai thon thả, nhu mì lại thanh thuần, đem bộ váy khâm thời xưa trở thành một bộ váy gợi cảm lả lướt.

"Không nghĩ tới khâm sam kiểu cũ lại đẹp như vậy, ta cũng phải mặc thử thôi." Nhị di thái cùng Tam di thái trong lòng len lén thầm muốn.

Mấy năm nay trong thành đã sớm không còn khâm sam kiểu cũ, các nữ quyến danh môn đại hộ đều thích mặc quần áo phương Tây, kỳ bào cùng khoác da.

Đột nhiên thấy Cố Khinh Chu ăn mặc như vậy, hai vị Di thái thái thấy đáy mắt Cố Khuê Chương lộ vẻ hài lòng. Các bà dùng sắc mê người, vì tranh sủng, thủ đoạn gì cũng phải dùng tới.

Mẹ con Tần Tranh Tranh thì tròng mắt âm lạnh.

"A tỷ, chị nhìn Cố Khinh Chu kìa, nó lại mặc cái loại xiêm áo cũ kỹ." Lão Tứ Cố Anh thấp giọng nói với lão đại Cố Tương.

"Nó là đứa chẳng có tiền đồ." Cố Tương cắn răng nghiến lợi. Mà cái đứa không có tiền đồ như vậy, lại có thể làm Thiếu phu nhân đốc quân phủ.

Cố Tương quá không cam lòng, nhớ tới liền muốn cắn mẻ răng, hận đến xương cốt cũng hận.

Lão Tứ Cố Anh thì muốn châm chọc Cố Khinh Chu, bị Tần Tranh Tranh liếc xéo, lời kẹt ở trong cổ họng, không dám nói ra.

"Khinh Chu tiểu thư, hôm nay con muốn đi theo thái thái đến Tư gia hỏi thăm sức khỏe Tư lão phu nhân không?" Tam di thái Tô Tô đột nhiên hỏi.

Mọi người đều sửng sốt một chút.

Cố Khuê Chương ngước mắt, hỏi Cố Khinh Chu: "Đốc quân phủ gọi điện thoại cho con?"

Ông cũng không hỏi Tần Tranh Tranh.

Cố Khinh Chu lắc đầu một cái: "Không có."

Cố Khuê Chương không hiểu, nhìn Tam di thái.

Tần Tranh Tranh sắc mặt nhất thời âm trầm, hết sức khó chịu.

Mà Cố Tương cũng khẩn trương, cúi đầu thật thấp xuống.

Tối hôm qua Tư phu nhân gọi điện thoại tới, nói mẹ Tư đốc quân, cũng chính là tổ mẫu Tư Thiếu soái, muốn gặp cháu dâu tương lai Cố Khinh Chu.

Tần Tranh Tranh ở trong điện thoại đáp ứng, bất đắc dĩ, kết quả Tư phu nhân còn nói: "Lão thái thái thích náo nhiệt, ngươi mang Cố Tương cùng đến thăm lão nhân gia, càng nhiều người càng vui."

Đây là đang ám chỉ Tần Tranh Tranh, Cố Khinh Chu chưa chắc đã là vị hôn thê Thiếu soái. Nếu lão thái thái nhìn trúng Cố Tương, đốc quân thích Cố Khinh Chu cũng vô ích.

Cố Tương có lẽ có thể cướp lấy địa vị, bằng không vì sao để cho Cố Tương đi?

Tần Tranh Tranh mừng rỡ!

Đốc quân phu nhân ám chỉ đến thế này, bà tự nhiên sẽ không mang Cố Khinh Chu đi.

Vì vậy, bà định mang theo Cố Tương, lấy thân phận "vị hôn thê Thiếu soái " đi thăm Tư lão phu nhân.

Tư lão phu nhân lâu năm bị bệnh, vạn nhất thật thích Cố Tương, kéo tay Cố Tương nói là cháu dâu, nhận Cố Tương, Tư phu nhân trong ứng ngoài hợp, Tư đốc quân vì hiếu đạo cũng sẽ buông tha Cố Khinh Chu.

Tính toán của mình tốt bao nhiêu, lại bị Tam di thái nghe trộm được điện thoại, còn công khai nói ra ngay trước mặt cả nhà.

Tần Tranh Tranh giận dữ, bà trước có thể chứa chấp Tam di thái, là vì phòng ngừa Nhị di thái độc sủng, để cho hai người bọn họ tranh đấu lẫn nhau, Tần Tranh Tranh làm ngư ông đắc lợi.

Hôm nay xem ra, Tam di thái này không chịu an phận. Chờ bà xử lý xong Cố Khinh Chu, thì phải lấy mạng Tam di thái!

"Ta định cơm nước xong sẽ dẫn Khinh Chu theo, không nghĩ tới Tam di thái lại nóng lòng như vậy." Tần Tranh Tranh thu lại tâm trạng, nụ cười ôn uyển hiền hòa, nói với Cố Khuê Chương:"Tối hôm qua đốc quân phu nhân đích xác gọi điện thoại tới báo sáng hôm nay đưa Khinh Chu đi thăm Tư gia lão thái thái."

Trong lời nói, chứng tỏ Tam di thái giành công, thậm chí vu hãm thái thái. (Đại thái thái Tần Tranh Tranh gọi là thái thái)

Nhị di thái không thích thái thái, càng không thích Tam di thái trẻ hơn bà, lúc này lợi dụng bỏ đá xuống giếng: "Tô Tô am hiểu nhất, thái thái cùng đốc quân phu nhân gọi điện thoại mà cũng biết được."

Tam di thái hai mặt thụ địch, nhất thời sắc mặt trắng nhợt, bóp chặt chén sứ trắng trong tay.

Cố Khinh Chu biết được Tam di thái tận lực giúp cô -- dĩ nhiên cũng là vì ích lợi, hy vọng tương lai lấy được sự dìu dắt của Cố Khinh Chu, có một chỗ dựa suốt đời.

Ở chỗ này, Cố Khinh Chu cần đồng minh.

"Thì ra phải đi đốc quân phủ, hèn chi thái thái cùng Đại tiểu thư cũng đổi xiêm y đẹp như vậy." Cố Khinh Chu thanh âm ôn nhuyễn nói.

Tròng mắt cô u tĩnh, con ngươi màu mực nổi bật ở trong sóng mắt xanh thẳm giống như giếng cổ dưới đêm trăng, yên tĩnh, sâu không thấy đáy, tình cờ gợn lên mấy luồng sóng lân quang.

Trong con ngươi nhu sắc thoáng qua mấy phần mũi nhọn, Cố Khuê Chương liền hiểu.

Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương ăn mặc thỏa đáng, mà Cố Khinh Chu không có ý định ra cửa, các nàng căn bản không định mang Cố Khinh Chu đi.

Cố Khuê Chương liếc mắt nhìn Tần Tranh Tranh, ánh mắt lạnh đi, cái gì cũng biết. Ông buông chén đũa xuống, nói: "Sau này đốc quân phủ gọi điện thoại tới, nàng không cần thay Khinh Chu tiếp điện thoại. Nếu Khinh Chu không có ở nhà, để cho Tam di thái tiếp là được."

Tam di thái cùng Cố Khinh Chu lật bài một ván, sắc mặt Tần Tranh Tranh khó coi, Nhị di thái càng lúng túng hơn.

Bàn cơm là chiến trường của đàn bà, không có khói súng, nhưng máu me dầm dề.

"Lão gia, thiếp làm sao có thể tiếp chứ?" Tam di thái quyến rũ chớp mắt: "Khinh Chu tiểu thư còn nhỏ, cần thái thái giúp đỡ ra cửa, thiếp chẳng qua chỉ là tiểu thiếp, bồi Khinh Chu tiểu thư đi đốc quân phủ, Cố gia chúng ta liền quá không biết quy củ."

Cố Khuê Chương nghe lời này, rất hài lòng gật đầu một cái.

Nhìn đi, đây mới là thức thời đấy!

Tần Tranh Tranh rốt cuộc cũng xuất thân thấp hèn, ngày thường khá tốt, một khi có chuyện liền lộ ra gốc gác, không phải danh môn, Cố Khuê Chương rất căm tức.

"Hay cho nàng biết quy củ!". Cố Khuê Chương nói, ông đem hai chữ quy củ gằn xuống.

Tần Tranh Tranh nhất thời mặt đỏ tới mang tai.

Sau khi ăn sáng xong, Cố Khuê Chương đi nha môn, Tần Tranh Tranh giận đến chê cười, mắng Tam di thái mấy câu, sau đó nói với Cố Khinh Chu: "Trở về phòng thay áo đi, chúng ta phải đi."

Cố Khinh Chu còn cần thân phận vị hôn thê Tư gia cho mình chỗ dựa, cũng không nói gì, trở về phòng đổi một bộ váy hạnh lâm xuân yến màu đỏ rực, quần xanh nhạt, bên ngoài là một cái áo khoác màu đỏ viền bạc, đi xuống thang lầu.

Vẫn là trang phục kiểu cũ, mặc ở trên người cô, phá lệ tao nhã.

Nhớ tới mình còn chưa cho Cố Khinh Chu mặc quần áo phương Tây cùng kỳ bào, Tần Tranh Tranh cũng không nói gì, tránh cho lão gia nhớ tới lại ra một khoản tiền cho Cố Khinh Chu mua xiêm y.

"Đồ quê mùa!". Cố Tương trong lòng cười nhạt: "Cố Khinh Chu ngu si sao, chuyện trọng đại như vậy, ăn mặc lại tục khí, còn ngại không ném đủ vào mặt đốc quân phủ?"