Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 24: Toa thuốc



Tư đốc quân ra sức khuyên mọi người ngừng nghị luận, dùng toa thuốc của Cố Khinh Chu.

Vì vậy, Cố Khinh Chu kê toa "Lý ẩm thang".

Lý ẩm thang không phải là trị liệu trúng gió, mà là trị liệu tâm phế dương hư.

Cố Khinh Chu nhận định, Tư lão thái có triệu chứng mặc dù giống như trúng gió, nhưng căn bệnh là tâm phế dương hư đưa đến khí huyết lưỡng hư, không phải là trúng gió mà khiến khí huyết hư nhược.

Quân y cứ dựa vô bệnh "Trúng gió" mà đi trị liệu cho lão thái thái, mới là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, đem lão thái thái trị liệu đến mức khí huyết càng ngày càng hư nhược.

Lâu dài, có thể trúng gió thật không chừng!

Chữa bệnh không thể trễ nãi, bệnh tình trong nháy mắt vạn biến, Cố Khinh Chu không thể nhìn bọn họ hành hạ lão thái thái.

Đi nước Đức?

Lão thái thái thân thể không tốt, có thể đến Đức quốc hay không còn khó nói.

"Quế chi hai cân, gừng khô năm cân, bạch thuật bốn cân, phục linh hai cân, cam thảo nướng hai cân, hậu phác một cân, hồng quất nửa cân, bạch thược hai cân."

Cố Khinh Chu đàng hoàng viết toa thuốc, giao cho Tư đốc quân.

Tư đốc quân đưa cho Hồ quân y xem qua.

Hồ quân y cầm ở trong tay nhìn kỹ, trong lòng biết: Đây chính là một toa thuốc rất chuẩn mực, dùng thuốc một phần không dư, một phần không thiếu.

Toa thuốc có quế chi cùng gừng khô, có thể trợ giúp tim phổi; bạch thuật, phục linh, cam thảo giúp kiện tỳ lợi thấp, hậu phác có thể khiến cho dạ dày thông hàng.

Cố Khinh Chu nói lão phu nhân bị tâm phế dương hư đưa đến tỳ vị suy yếu, cho nên vô năng sinh hóa khí huyết. Cô kê toa thuốc, chính là hốt thuốc đúng bệnh.

"Đốc quân, toa thuốc này đúng là trị liệu tâm phế dương hư. Còn lão phu nhân dùng có hữu hiệu hay không, thuộc hạ không dám gật bừa." Hồ quân y nói.

" Liều lượng thuốc như thế nào?" Tư đốc quân hỏi.

"Liều lượng vừa đủ." Hồ quân y nói: "Đốc quân, ngài luôn mãi suy tư, không muốn lão phu nhân chịu khổ, ngài đã lớn tuổi như vậy rồi."

Tư đốc quân hạ quyết tâm.

"Thuốc này uống mười ngày, lão phu nhân sẽ hết bệnh." Cố Khinh Chu nói bảo đảm.

Lời nói có chút kiêu ngạo.

Cho dù là danh y, cũng tuyệt đối không nói được những lời bình tĩnh đến thế. Nếu mười ngày không tốt lên, há chẳng phải là đập bảng hiệu sao?

Hồ quân y nhìn tiểu cô nương này, kinh hồn bạt vía, không biết đốc quân cùng lão phu nhân vì sao muốn dùng thuốc của cô.

Lúc rời khỏi Tư Công Quán, mưa đã ngừng, không khí lưu chuyển lạnh như băng, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương rét đến đỏ bừng, rúc tay vào trong tay áo.

Tần Tranh Tranh sắc mặt đặc biệt khó coi.

Ở trên xe, Tần Tranh Tranh không nói câu nào.

Cố Tương thì oán trách rất nhiều: "Khinh Chu, ngươi quá thích nổi tiếng! Vạn nhất chữa chết Tư lão thái, cả nhà chúng ta cũng khó sống! Cho dù đốc quân không giết chúng ta, cha cũng sẽ vứt bỏ chúng ta, ai nuôi chúng ta đây?"

Tần Tranh Tranh sắc mặt xanh mét.

Về nhà, Tần Tranh Tranh trực tiếp đi gặp Cố Khuê Chương, tâm tình kích động nổi giận, đem chuyện nói một lần cho ông biết: ".... Nó muốn đẩy chúng ta vào vực sâu vạn trượng!"

Tần Tranh Tranh thấy một tiểu nha đầu quê mùa ngay cả chữ cũng không biết hết, dựa vào cái gì mà biết y thuật?

Tư đốc quân cùng Tư lão thái tin tưởng cô, đó là bệnh cấp loạn đầu y (có bệnh rối loạn cầu chạy chữa tứ phương), không thấy mấy vị quân y kinh nghiệm phong phú, cho rằng họ bị mù sao?

Có thể thấy, toa thuốc Cố Khinh Chu, nhất định sẽ hại chết Tư lão thái!

Tất cả mọi người trong Cố gia đều sẽ chôn theo!

"Có thật không?" Cố Khuê Chương cũng bị dọa sợ: "Nó thật kê cho Tư lão thái toa thuốc?"

"Chứ còn gì nữa!" Tần Tranh Tranh nói, lại đem lời Tư gia quân y thuật lại một lần nữa.

"Nó điên rồi?" Cố Khuê Chương lớn tiếng mắng: "Mẹ kiếp, nó muốn hại chết lão tử sao?"

"Lão gia, lần này nó thật là quá ngu xuẩn, quân y từng ám chỉ nó, chúng ta lần lượt ngăn trở nó, nó vẫn cố tình xông về phía trước! Lão gia, ngài tin một đứa bé hơn mười tuổi biết y thuật không?" Tần Tranh Tranh đau lòng ôm đầu: "Toa thuốc cũng đã kê rồi, lúc này nói không chừng thuốc cũng đã uống, chúng ta hết cứu, lão gia."

Nói xong, Tần Tranh Tranh nước mắt lã chã lăn xuống, đau lòng cực kỳ.

Cố Khuê Chương bực tức, lên lầu vọt vào phòng Cố Khinh Chu.

Ông chỉ lỗ mũi Cố Khinh Chu, mắng to: "Đồ khốn, ngươi có biết nặng nhẹ hay không? Lão tử còn tài sản tánh mạng, tất cả đều phải chôn theo ngươi!"

Người cả nhà đều dỏng tai lắng nghe.

Cố Khuê Chương muốn đánh Cố Khinh Chu, nhưng lý trí lại khắc chế, chẳng qua là đập bàn Cố Khinh Chu một cái.

"Nhốt nó xuống hầm!". Cố Khuê Chương kêu người giúp việc: "Không cho phép nó ăn cơm, chờ người đốc quân phủ tới, hy vọng nó không dính líu tới chúng ta!"

Cố Khinh Chu không khóc không làm khó, cũng không giải thích, mặc cho người giúp việc đem cô nhốt vào căn phòng ngầm ẩm ướt dưới đất.

Cô dùng ngón tay vẽ vẽ xuống mặt đất vài vòng, một cái lại một cái, vẽ mãi, vẽ mãi, trong bóng tối thầm mỉm cười.

Những người khác của Cố Công Quán cũng nghe đồn Cố Khinh Chu gây họa, có thể sẽ khiến bọn họ tai họa ngập đầu, đều có chút khẩn trương.

".... Là Khinh Chu a, nếu không phải nó chữa bệnh cho Tư lão thái, Tư lão thái còn chống đỡ được mấy ngày." Cố Tương nói cho em trai em gái.

"Nhìn nó đi, chết còn kéo người khác chết chung!" Cố Tứ hừ lạnh.

"Đánh chết nó giao cho đốc quân phủ, đốc quân phủ có thể bỏ qua cho cha cùng nhà chúng ta hay không?" Cố Tam hỏi.

Cố Tam cánh tay còn chưa lành hẳn, vẫn đang đeo băng.

"Ai biết được, phải xem tâm tình của đốc quân." Cố Tương than thở.

Trong lúc nhất thời, cả nhà đều hận Cố Khinh Chu.

Chỉ có Tam di thái Tô Tô là không tin.

"Khinh Chu không phải là đứa trẻ không kiên nhẫn như vậy." Tam di thái nói với Diệu Nhi: "Em lén nhét mấy cái bánh bao cho nó, trời lạnh như thế này, còn đói nữa, nó chết cóng mất."

"Còn phải coi hoàn cảnh đã, chị." Diệu Nhi nói: "Nếu như bị lão gia phát hiện chúng ta tiếp tế cho cô, chúng ta cũng không sống được, đáng không?"

"Đáng!" Tam di thái nói: "Khinh Chu không phải là vật trong ao, chúng ta có thể rửa nhục hay không, sau này đều phải dựa vào nó."

Diệu Nhi đối với Tam di thái rất tin tưởng không hề nghi ngờ, lúc nửa đêm, len lén đưa cho Cố Khinh Chu bốn cái bánh bao thịt.

Bánh bao thịt rất ấm áp.

Cố Khinh Chu nhận lấy, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, quả thực cực đói, cả người cóng đến lạnh như băng.

"Thay ta cám ơn Tam di thái." Cố Khinh Chu mồm miệng mơ hồ không nói rõ.

Cố Thiệu cũng len lén đưa cho Cố Khinh Chu, kết quả tay chân hắn chậm, bị người giúp việc phát hiện.

Người giúp việc nói cho Tần Tranh Tranh.

Tần Tranh Tranh giận đến muốn đánh Cố Thiệu: "Đồ ăn cây táo rào cây sung, nó có phải là em ruột của ngươi không?"

Cố Khuê Chương cũng rầy Cố Thiệu.

Đến ngày thứ tư, đốc quân phủ có hai chiếc xe hơi đậu sát ở cửa Cố Công Quán.

Cố Khuê Chương vừa vặn ở nhà, lúc này bị dọa sợ đến toàn thân mềm nhũn.

Xong rồi, đốc quân phủ tới bắt người, tịch thu tài sản!

Cố Tương có chút hưng phấn: "Tiền đồ của cha không biết, Cố Khinh Chu thì hoàn toàn xong rồi! Con nha đầu chướng mắt đó, rốt cuộc phải trừ bỏ nó đi!"

Con ngu xuẩn, nặng nhẹ còn chẳng phân biệt được.

Xuống xe là sĩ quan phụ tá thân cận nhất bên cạnh đốc quân, vừa vào cửa liền thấy Cố Khuê Chương thần sắc khẩn trương, sĩ quan phụ tá cười trước, tạo không khí bình thường, sau đó chào Cố Khuê Chương: "Cố tiên sinh, ta phụng mệnh đốc quân tới đón Khinh Chu tiểu thư."

Tất cả mọi người trong Cố Công Quán đều xuống lầu, thần sắc khác nhau.

Cố Khuê Chương nói: "Phải phải, sếp chờ một chút, ta đã xử phạt nó, bỏ đói nó ba ngày. Ngài mang theo nó đi, nói cho đốc quân biết, có đánh chết để hả giận cũng được, Cố gia tuyệt đối không truy cứu!"

"Cái gì?" Sĩ quan phụ tá nhăn mặt: "Ông... Ông bỏ đói Khinh Chu tiểu thư ba ngày?"

"Đúng vậy, nó gây họa lớn!" Cố Khuê Chương thần sắc ai oán: "Lão phu nhân, bà....."

"Lão phu nhân bệnh tình chuyển tốt, Khinh Chu tiểu thư lập công lớn, đốc quân thịnh tình mời Khinh Chu tiểu thư đi tái khám, ông lại dám bỏ đói Khinh Chu tiểu thư?" Sĩ quan phụ tá gằn từng câu.

Cố Khuê Chương chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào.

Lão phu nhân bệnh tình chuyển biến tốt?

Toa thuốc của Cố Khinh Chu hữu dụng?

Điều này sao có thể!

Không chỉ Cố Khuê Chương, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương nơi thang lầu, trong lúc nhất thời mặt cũng không còn chút máu!

Điều này không thể nào!

Đây là gặp quỷ sao ???