Thiếu Sót Đáng Tiếc

Chương 2



Buổi tối ngày kỷ niệm đó không có buổi biểu diễn nào cả, phòng hoà nhạc của trường cũng không mở cửa với người ngoài.

Tôi mặc vào người chiếc áo chiếc áo vest đuôi én, thắt nơ và ngồi trước cây đàn dương cầm, chỉ mở mỗi đèn trên sân khấu còn ở hàng ghế khán giả bên dưới đều là một mảnh tối tăm——

Dù sao cũng chẳng có ai xem cả.

Tôi chỉ rất muốn tạm biệt theo kiểu khác người mà thôi, tôi đã định rằng sau khi đàn xong bản nhạc này sẽ đến chia tay với La Thư Bắc.

Hoặc có lẽ nếu chu đáo hơn, sẽ đợi đến khi anh ta hoàn thành xong dự án mới nhắc đến chuyện chia tay.

Bản nhạc《Muốn được yêu anh》tuy đã bị tôi ném vào trong thùng rác, nhưng mỗi một nốt nhạc tôi đều ghi nhớ hết trong trái tim mình.

Mới đàn được một nửa, lại đột nhiên nghe thấy tiếng đàn vĩ cầm truyền đến từ hàng ghế khán giả.

Tiếng đàn đó hoà với tiếng đàn dương cầm của tôi, cực kỳ hoà hợp.

Ngón tay đang lướt trên những phím đàn, không nỡ ngừng lại. 

Nhưng mà tôi chắc chắn rằng mình chưa từng đưa cho người thứ hai nào xem qua bản nhạc ấy, thế là tôi không nhịn được  tò mò bèn nhìn về phía nơi tiếng đàn phát ra kia, chăm chú kiếm tìm.

Nhưng phía dưới hàng ghế khán giả rất tối cộng thêm với việc tôi có hơi quáng gà, cho nên không nhìn thấy được gì.

Tôi vừa dứt tiếng đàn, tiếng đàn vĩ cầm kia cũng hòa hợp đến tận phút cuối.

Không nhiều không ít, vừa vặn đúng lúc.

Nhưng lại khiến cho bản nhạc của tôi khác nhau một trời một vực so với bản gốc.

Tôi chưa từng nghĩ đến bản nhạc này cũng có thể viết thành một phiên bản hoà tấu giữa violin và piano như thế này. Mà cái người ở trong bóng tối kia, tuy ngẫu hứng hòa cùng——

Nhưng tiếng đàn ấy đã thấm vào trong da thịt, khiến trái tim tôi rung động.

Bản nhạc này vốn là viết hết về nỗi cô đơn trong tinh thần của tôi, về những lo lắng không yên, về mong đợi được điên cuồng yêu một người, nhưng lại không ngờ rằng có một ngày, bản nhạc ấy có thể cùng với một âm thanh khác kết hợp, lại trở nên an yên như vậy.

Tôi cảm thấy có lẽ cả nửa đời trước của mình, đều là đang đợi tiếng đàn violin này.

“Anh là ai?” Tôi nghe thấy giọng nói vội vàng của bản thân.

Không có ai trả lời.

Phòng hòa nhạc hoàn toàn tĩnh lặng, tôi chỉ nghe thấy được tiếng hít thở gấp gáp của chính mình.

Tôi hận không thể lập tức cầm lấy bút, ghi lại hết mỗi một nốt nhạc trôi nổi trong bóng tối kia, tôi đứng dậy muốn nhào đến hàng ghế khán giả kiếm tìm bóng dáng người đó.

Nhưng khi tôi đứng dậy一 chớp mắt lại nghe thấy tiếng đàn.

Lần này là tiết tấu mà tôi đã từng nghe qua——

《Michael Meets Mozart》.



Đây là một bản nhạc với phần nhạc đệm của violin sẽ vào sau tiếng đàn piano.

Sau khi tôi ở nguyên tại chỗ lắng nghe được năm giây, những ngón tay không biết từ lúc nào cũng chạm đến những phím đàn đen trắng, cùng hòa nhịp với tiếng violin kia.

Tiếng đàn violin dịu dàng tựa như đang bao quanh mỗi một phím đàn của cây dương cầm, nhẹ nhàng tuôn ra.

Khi đàn đến đoạn giữa, lại chợt thay đổi——

Tiếng đàn violin kéo liền trong ngắn ngủi bỗng mang đến tiết tấu sục sôi nhiệt huyết.

Tiếng đàn ấy đánh mạnh vào lòng tôi, ngón tay trên những phím đàn âm trầm của cây đàn piano cũng lập tức đuổi theo tiếng đàn kéo liền kia.

Hai tiếng đàn hòa cùng với nhau khiến tiếng nhịp tim đập của tôi gần như trở thành hòa âm thứ ba ở nơi này.

Tiếng vĩ cầm lại dần dần trở nên nhu hòa, tựa như dòng nước chảy róc rách, chảy vào trong lòng tôi.

Không, tiếng đàn này tuyệt đối sẽ không cứ như vậy chảy qua——

Đầu ngón tay của tôi rơi xuống nốt nhạc cuối cùng, sau đó tôi nhanh chóng đứng dậy định chạy về phía khán giả.

Nhưng trong tích tắc muốn chạy đi đó, bởi vì hoảng lên nên bắp đùi của tôi đã đụng phải chiếc đàn piano ba chân (1).

(1)= Grand piano là một cây đàn piano cơ có kích thước lớn, thiết kế có 3 chân, và một nắp đậy hình dáng giống cánh bướm nên hay được gọi là piano 3 chân, piano cánh bướm hoặc đại dương cầm, thường được biết đàn là dòng nhạc cụ cao cấp nhất, hiện nay để sở hữu một cây đàn grand piano là hoàn toàn có thể vì giá chỉ từ 70 triệu là có một cây đàn tốt.

Không.

Không đến hàng ghế khán giả nữa.

Cơn đau khiến tôi tỉnh ra.

Tôi chạy như bay đến một bên sân khấu, bàn tay luống cuống ấn vào nút điều khiển hàng đèn ở dãy ghế đầu.

Tôi căn bản là không kịp phân biệt, cái nút nào là của khu vực nào. Tôi chỉ biết rằng, thắp sáng một mảnh đen tối kia là có thể tìm được tiếng đàn vĩ cầm ấy.

Hàng đèn chiếu vào dãy ghế đầu tiên sáng lên, chỉ một thoáng chốc đèn đuốc trong phòng hòa nhạc cũng sáng bừng.

Tôi nhìn thấy bóng dáng một người mặc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần Tây màu đen, vai hẹp vóc dáng có phần gầy gò, không giống như kiểu người no đủ đường cong cơ bắp vì một tuần đi phòng tập gym bốn năm lần như tôi.

Ánh đèn đột nhiên sáng lên, khiến cho bước chân của bóng người đã đi đến cửa bên của phòng hòa nhạc chợt ngừng lại.

“Đừng đi——” Giọng nói của tôi chưa từng gấp gáp như thế này bao giờ.

Đại khái chắc vì tôi biết rằng, chỉ cần bước ra khỏi căn phòng này, sẽ không tìm thấy anh ta được nữa giữa biển người trong màn đêm tối đen ngoài kia.

Tôi chưa từng thấy khuôn mặt này bao giờ.

Thậm chí dáng vẻ anh ấy kéo đàn tôi cũng chưa từng thấy qua.

Tôi vừa chạy dọc theo những bậc thang của hàng ghế khán giả, vừa hét lên, “Anh đứng yên ở đó, anh đừng đi——”

Tôi gần như cảm thấy được bước chân của người kia lại khẽ nhúc nhích một cái.

Thế là tôi lại hét lớn lên: “Anh mà tiến thêm một bước là tôi ấn chuông báo cháy đấy nhé!”

Anh ta không động đậy nữa.

Cuối cùng tôi cũng đã chạy đến bậc thang nơi anh ấy đang đứng.

“Anh, anh có thể——”

Tôi đứng đằng sau anh ấy, ban đầu muốn nói là anh có thể quay người lại không.

Nhưng khi tôi cúi đầu xuống nhìn thấy chiếc đàn violin và cây vĩ kéo, còn cả những băng vải màu trắng trên đầu ngón tay của anh ta.

Tôi đột nhiên ngừng lại.

Quá đường đột.

Chúng tôi không phải như thế này.

Một nghệ sĩ dương cầm và một nghệ sĩ vĩ cầm, không nên như thế này.

Giọng nói của tôi gần như run lên, “Anh, anh có thể chơi lại một lần nữa bản nhạc đầu tiên không.”

“Tôi không nhìn anh đâu mà chỉ đứng lắng nghe ở sau lưng anh thôi.”

“Được.”

Tôi nghe thấy câu trả lời của anh ta.

Tôi loáng thoáng có cảm giác như mình đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó.

Tôi đứng ở sau lưng anh ta dưới ba bậc thang, nhìn thấy người này nâng chiếc đàn cùng cây vĩ lên.

Trong《Muốn được yêu anh》là nỗi cô độc và khát vọng của tôi.

Tôi đã từng vô cùng hy vọng, bản thân có thể bước qua cánh cửa đó đi về phía thế giới của La Thư Bắc.

Hoặc nói là, tôi hy vọng anh ấy có thể bước về phía thế giới của tôi vài bước.

Vài bước là tốt rồi.

Tôi và anh ấy đã bên nhau một năm, không những không yêu anh ấy mà còn càng cảm thấy cô đơn hơn.

Tiếng đàn vĩ cầm vang lên, bắt đầu lại từ đầu.

Cũng là 《Muốn được yêu anh》, nhưng trong tiếng violin lại không có sự điên cuồng cùng cô đơn, tôi chỉ nghe thấy tình yêu nhẹ nhàng lắng dịu.

Trong trái tim của người nghệ sỹ vĩ cầm này hẳn là đã yêu sâu đậm một người nào đó.

Anh ta cùng với người kia chắc là yêu thương và hiểu thấu lẫn nhau, hai người họ nhất định là tri kỉ.

Người này nhất định có được tình yêu trọn vẹn nhất.

Tôi tự thấy chán ghét những thứ không trọn vẹn, qua loa, cầu mà không được, đắm chìm trong dục vọng thể xác, tinh thần hư vô không được thấu hiểu dường như muốn nổi điên lên——

Chỉ có mình tôi mà thôi.

Khúc nhạc kia cuối cùng cũng kết thúc.

Bóng lưng ấy nhẹ nhàng buông xuống chiếc đàn cùng cây vĩ, nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Anh yêu cậu ấy.” Tôi khẽ nói.

Cho dù tôi không biết người đó là ai, nhưng tôi nghĩ rằng, nếu người đó cũng là một nghệ sỹ dương cầm giống như tôi, nhất định sẽ cảm thấy được rằng mình là người may mắn nhất trên thế giới này.

“Phải.” Bóng lưng trước mặt tôi cũng khẽ đáp lại.

“Sao anh lại biết đến bản nhạc này, ngẫu hứng? Nhưng mà lần này, anh đã chơi lại từ đầu.” Tôi truy hỏi.

“Tôi——” Giọng nói kia trong trẻo lại dịu dàng, lại lần nữa, tôi cảm nhận được sự quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra nổi đã từng nghe thấy ở đâu, “Đã từng nghe thấy bản nhạc này trong phòng tập đàn.”

“À,” Tôi bỗng nhiên nhận ra, “Phải rồi, vì tôi thường xuyên luyện tập.”

Anh ta nói: “Bản nhạc này cậu viết à, có tên không.”

“Ừm…” Tôi trả lời có hơi do dự: “《Muốn được yêu anh》.”

Tôi nhìn thấy bàn tay đang cầm cây vĩ của anh ta khẽ nắm chặt lại, băng vải màu trắng cũng theo đó siết chặt lấy đầu ngón tay của người này.

“Tôi nên đi rồi.” Anh ta nói.

“Đợi đã.” Tôi tiến lên phía trước hai bước, gần như sắp dính vào lưng anh ta đến nơi, người này vậy mà còn cao hơn tôi một chút.

Tôi không dám vòng ra phía trước người của anh ta, mà chỉ dám đứng ở đằng sau nói: “Tối thứ bảy tuần sau có thể cùng nhau luyện đàn không.”

Anh ta yên lặng một lát.

Trái tim tôi cũng từng chút từng chút rớt xuống.

Buồn cười thật, rõ ràng ngay cả đến khuôn mặt người này thế nào tôi cũng chưa nhìn thấy.

“Ở đâu.” Anh ta hỏi.

Tôi thở phào một hơi, đáp lại, “Phòng luyện đàn số 001 ở tầng ba.”

Anh ta “Ừ” một tiếng rồi đi ra khỏi phòng hòa nhạc.

Tôi không đi theo, mà quay ngược lại phía sân khấu ngồi trên chiếc ghế đàn, chơi lại bản nhạc 《Muốn được yêu anh》mà anh ta đã sửa thành phiên bản cho đàn vĩ cầm ba mươi lần, đồng thời lấy ra bản nhạc đã in sẵn dòng kẻ ghi lại mỗi một nốt nhạc.

Tối ấy, tôi đến nhà La Thư Bắc.

Đến được nhà anh ấy thì đêm cũng đã khuya rồi, tôi rút chìa khóa ra mở cửa, trong phòng rất tối lúc mở đèn lên lại phát hiện ra không một bóng người.

Tôi đã tắt đèn đi, rồi ngồi xuống sofa chờ.

Đây là lần đầu tiên, tôi phải chờ đợi anh ấy nhưng lại không thấy mất kiên nhẫn.

Mà tôi cũng nhận ra rằng, tất cả những thứ không yên đó chẳng qua là vì bản thân không có cách nào yêu anh ấy mà thôi.

Bởi vì không yêu, cho nên vĩnh viễn không thể bao dung.

Bởi vì không yêu, cho nên lúc nào cũng cảm thấy mình tủi thân.

Xung quanh tối om om, nhưng tôi ở trong bóng đêm đó đã nhìn rõ được bản thân mình.

Tôi ở trong mối quan hệ này, tất cả những điều vì “yêu” mà làm thật ra đều là vì bản thân mình mà thôi. La Thư Bắc không cần một bản nhạc viết vì anh ấy, không cần một buổi biểu diễn solo, không cần tính nghi thức cho một ngày kỷ niệm, cũng không cần một bộ phim mà khiến hai chúng tôi đều im lặng  không nói ra được một lời——

Người cần là tôi.

Tất cả đều là tự tôi cảm động và cao trào.

Nhưng những thứ cảm động cùng cao trào này, không có ai hòa hợp sẻ chia.

Tiếng chìa khóa.

Tiếng bật đèn.

La Thư Bắc nhìn thấy tôi ngồi trên sopha bèn hỏi, “Sao lại không mở đèn lên thế, em không nói sẽ đến nên anh về hơi muộn.” Anh ấy đi đến hôn tôi, nhưng tôi lại ngoảnh đầu đi.

“Sao thế?” Anh ấy hoài nghi, “Vẫn còn giận vì anh không đến được buổi biểu diễn solo của em à?”

Anh ấy ngồi xuống một bên, thoạt nhìn có vẻ rất tuyệt vọng mệt mỏi, giữa hai đầu lông mày còn thoáng ẩn hiện sự thiếu kiên nhẫn, từ những cử chỉ được dạy dỗ đàng hoàng cũng toát lên nỗi niềm đó.

“Em muốn nói với anh một chuyện.” Tôi cúi thấp đầu xuống, không nhìn vào khuôn mặt của người này nữa.

“La Thư Bắc, một năm nay anh tốt với, chăm sóc cho em, em đều… rất cảm ơn anh.”

Anh ấy bỗng nhiên ôm lấy bờ vai của tôi, ép tôi phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mình: “Em nói gì cơ?!”

Tôi nhìn vào khuôn mặt của anh ấy.

Vẫn là gương mặt ấy, đường nét rõ ràng, hàng ria gợi cảm, cùng màu da màu lúa mạch cực kỳ có hương vị đàn ông. Khuôn mặt này cùng với thân mình tám múi cơ bắp được anh ấy luyện thành từ trong phòng tập, dường như có thể khiến cho mỗi một 0 đều cảm thấy phát điên.

Nhưng mà hiện tại, dù ở cách anh ấy một khoảng gần như thế này thì đầu óc tôi vẫn tỉnh táo đến đáng sợ.

Đầu óc tôi không biêng biêng nữa, cũng chẳng cảm nhận được cái gì gọi là hormone nữa hoặc là cái gì đó được gọi là mùi hương toát ra từ thứ ánh sáng xung quanh người này nữa.

“Anh nghe em nói hết đã, em thật sự rất xin lỗi, nhưng em không làm thế nào để yêu anh được.” Tôi lại cúi thấp đầu xuống.

Bàn tay La Thư Bắc nắm chặt lấy vai khiến tôi đau.

“Một năm rồi, một năm rồi, không phải một ngày, một tuần hay là một tháng. Một năm rồi, em nói anh nghe đi, em không sao yêu anh được?! Nếu như em phạt anh vì bản thân đã quên mất ngày kỷ niệm thì anh chấp nhận, nhưng em lại nói là em không yêu anh? Chúng ta đã bên nhau một năm rồi, em nói em không yêu anh được là thế nào?”

Tôi cực kỳ khó chịu, tôi thấy mình giống như một thằng đ*** đang trêu đùa tình cảm của La Thư Bắc.

Anh ấy là một người tốt.

Tôi khó chịu lên tiếng: “Xin lỗi, nhưng mà em không thể ở bên anh được nữa.”

La Thư Bắc đột nhiên nâng cằm của tôi lên, ép tôi phải nhìn vào anh ấy.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi, gằn từng chữ nói: “Em không có cách nào yêu anh——”

“Vậy thì em yêu ai rồi?”

Ánh mắt của tôi ngơ ngác nhìn vào đôi mắt của anh ấy, chẳng có cách nào tập trung vào đó được.

La Thư Bắc lại hỏi thêm một lần nữa, “Có phải em đã yêu người khác rồi không?”

Tôi muốn cúi đầu xuống, nhưng tay anh ấy lại nặng nề nhấc cằm tôi lên, khiến tôi không thể không đối diện với người trước mắt.

“Trả lời anh.” Trong giọng nói của anh ấy đang đè nén cơn giận dữ và những cảm xúc không rõ ràng của tôi.

Tôi bị ép phải nhìn người này, nhưng lại yên lặng rất lâu.

Cuối cùng, tôi cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa, khẽ nói: “Phải.”

“Được, được, được lắm——” La Thư Bắc buông cằm của tôi ra, đứng thẳng dậy, từ trên nhìn xuống tôi đang ngồi trên ghế sopha: “Ngoại tình là ngoại tình rồi, Chung Quan Bạch, em không cần phải chán ghét anh nữa.”

“Lại quen ở phòng tập đúng không?” La Thư Bắc chợt phá lên cười, “Anh ta cũng nhặt thẻ cho em, mời em đi cafe rồi đưa em về nhà, sau đó em lại không thể chờ đợi nổi lên giường với anh ta đúng không?”

Tôi nhớ đến bóng lưng ấy.

Tất cả hình ảnh trước mặt, chỉ có mỗi bóng lưng ấy, đầu ngón tay với băng vải màu trắng, một chiếc đàn violin cùng một cây vĩ.

Tôi đáp: “Không phải.”

La Thư Bắc bỗng nhiên lại thở dài một hơi, “Con người vẫn hay có những lúc mê muội, chúng ta là muốn bên nhau dài lâu, anh hy vọng em bình tĩnh một chút, nghĩ kỹ lại đi. Em có biết người kia rốt cuộc là người như thế nào không? Em có biết gia đình người kia làm gì không? Có thể anh ta đẹp trai hơn anh, biết nói những lời tình cảm ngọt ngào hơn anh, nhưng mà——”

“Không.” Tôi khẽ lên tiếng.

Sau đó tôi đứng dậy, nhìn La Thư Bắc, nói: “Em chưa nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy.”

La Thư Bắc nghẹn lời.

“Bọn em cũng chưa nói được với nhau mấy lời.”

La Thư Bắc nhìn tôi, trong đôi mắt ấy toàn bộ đều là không tin tưởng và không sao hiểu nổi.

Tôi đặt chìa khóa lên bàn nước, rồi nói, “… Em đi đây.”

Khi đi đến cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng bước chân của người kia đang đến gần mình.

“Thư Bắc, thật sự xin lỗi anh, nhưng em đến đây là để nói lời chia tay với anh——”

“Đây là thành ý cuối cùng của em.”