Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 11: Thông tin



Thiếu thốn tiền, Bạch phu nhân cũng nghĩ đến việc đi trộm cắp, giết người diệt khẩu, làm đủ mọi cách trái với pháp luật để có tiền mua thuốc phiện. Vào lúc bà ta định ra tay hành hung, cũng may người bạn cũ kịp thời ngăn cản lại. Mà người đàn bà này cũng chẳng tốt đẹp gì, thấy Bạch phu nhân tài sản đã tiêu tán, thuốc phiện sớm đã ăn sâu vào máu không thể cai được thuốc. Lợi dụng điểm này, người đàn bà đó đã dẫn dắt Bạch phu nhân vào con đường buôn lậu ma tuý. Mà Bạch phu nhân cũng tinh ranh lắm kế, một mình bà ta có thể vận chuyển hơn hai cân ma tuý đến nơi tiêu thụ mà không bị cảnh sát phát hiện, thủ đoạn khôn khéo của bà ta khiến cho ông trùm ma tuý thán phục, tiền thưởng theo đó cũng tăng lên tuỳ thuộc số lượng mà bà ta có thể vận chuyển được.

Nhưng thủ đoạn có tinh vi đến mấy cũng không thể nào qua được mắt xanh của công an. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Bạch phu nhân bị đặc công cùng với công an địa phương bắt giữ đưa về phòng thẩm vấn để điều tra. Dù có dùng lời nói thế nào đi chăng nữa, nhẹ có mà răn đe cũng có mà không thể đàm phán, lấy thông tin tên cầm đầu từ miệng của bà ta. Mà lần này Bạch phu nhân lại chơi lớn, một mình vận chuyển ba cân heroin đi tiêu thụ, không khai ra tên cầm đầu sẽ đối mặt với mức án tử hình.

Nhận thấy bản thân mình không còn đường thối lui, bất đắc dĩ bà ta có ý định ngoan ngoãn đầu thú. Vài giây phút đắn đo, Bạch phu nhân lại nghĩ đến một vấn đề, dù có khai ra tên cầm đầu cũng không thể giảm bớt mức án của pháp luật. Trong đầu bà ta bất chợt nhớ đến tên trùm buôn ma tuý đã từng nói rằng, sống để bụng, chết mang theo, dù có đối mặt với hàng trăm hình phạt tra tấn khốc liệt hay mức án nặng nhất cũng không được hé miệng khai ra bất cứ điều gì, bằng không sinh mạng của con gái yêu quý của Bạch phu nhân sẽ trở thành món đồ chơi giải trí của đám người bọn họ. Dường như bị đẩy vào bước đường cùng, Bạch phu nhân không muốn tính mạng con gái mình gặp nguy hiểm, bà ta cắn răng chịu đựng, nhất quyết không chịu đầu thú toàn bộ sự việc, nhận hết mọi tội lỗi lên người mình, làm cho cơ quan chức năng rơi vào tình thế bí.

Hơn một tuần trôi qua, Bạch phu nhân chẳng hề hé miệng khai ra tên trùm băng đảng cho nên phía bên cảnh sát đã quyết định khởi tố bà ta với tội danh buôn lậu chất kích thích trái phép và vi phạm pháp luật, lãnh mức án tử hình.

Sau khi Bạch phu nhân đưa ra pháp trường dưới bao nhiêu con mắt của dân chúng, bà ta chết trong sự cô độc không có người thân bên cạnh. Người con gái duy nhất của bà ta, Bạch Tinh Cửu không hề hay biết tính mạng của mẹ mình bị đe doạ. Vào thời điểm bà ta hứng chịu sáu phát súng từ chiến sĩ, Bạch Tinh Cửu vẫn chìm đắm trong những món hàng hiệu đắt tiền. Đến khi nhận được tin mẹ mình lãnh án tử hình, mọi việc xử phạt đã diễn ra suôn sẻ, trong tay cầm hũ tro cốt lạnh băng, lúc bấy giờ Bạch Tinh Cửu mới nhận ra mình đã mất đi người thân duy nhất, đã trở thành người mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Cô ta không thể ngờ rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đã lấy đi quá nhiều thứ quá giá trong cuộc đời này. Bạch Tinh Cửu ngỡ rằng mẹ mình vắng mặt hai tuần qua để chuẩn bị chuyến công tác bên nước ngoài, nào ngờ bà ta lại sa ngã vào con đường sai trái của pháp luật, để rồi phát hiện ra mọi việc đã quá muộn màng. Một mất một còn, cô ta đâu thể một mình chống chọi lại cuộc sống xa hoa phù du ở phía trước.

Từ nhỏ Bạch Tinh Cửu được mẹ yêu thương cưng chiều, đến khi sa cơ thất thế bàn tay quý giá của cô ta không hề đụng chạm đến công việc gì để kiếm thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống. Cô ta không biết nương tựa vào đâu, hiện tại hơn hai mươi tuổi không có lấy nổi một công việc ổn định.

Cả hai bên gia đình nội ngoại đều quay lưng, Bạch Tinh Cửu đương nhiên không tìm được chỗ dựa để cầu cứu. Lúc này cô ta mới nhớ tới đứa con hoang của ba mình, cho dù có bị hai mẹ con nhà kia gây khó dễ đủ đường, nhưng Bạch Nhược Châu cũng không vì thế mà rời bỏ đi.

Bởi vì trong đầu cô luôn luôn nghĩ, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm vài năm nữa mẹ của cô sẽ tìm tới, lúc ấy bà sẽ mang cô đi, trốn thoát khỏi sự ràng buộc áp bức từ phía mẹ kế.

Tính tình của Bạch Tinh Cửu kiêu ngạo, ngang bướng, ỷ lớn bắt nạt nhỏ. Biết được Bạch Nhược Châu mấy năm qua lén lút đi làm thêm ngoài giờ, tiết kiệm một số tiền khá lớn để lo chi phí hoàn thành năm cuối cùng thời cao trung. Cô ta không nhân nhượng gì mà ngang nhiên chiếm đoạt số tiền hàng ngày Bạch Nhược Châu vất vả kiếm được. Còn quá đáng hơn, cô ta ép Bạch Nhược Châu phải nghỉ học, ngày ngày ra ngoài kiếm tiền về cho cô ta chi tiêu.

Bạch Nhược Châu tính tình quá hiền lành, có lẽ ác mộng mang danh thành quả của người đàn bà lăng loàn khiến cho tinh thần của cô thêm suy sụp. Cô càng trở nên tự tin, dè chừng khi đối mặt với người chị cùng cha khác mẹ này cũng như đối diện với sắc mặt khó ưa hàng xóm. Bạch Nhược Châu ban đầu quả quyết không chịu nghe theo sự bắt buộc của chị gái mình, nhưng Bạch Tinh Cửu đâu để mọi việc cho qua đi một cách dễ dàng. Cô ta nhốt Bạch Nhược Châu vào trong căn phòng kín, đối diện với bốn bức tường tối tăm hiu quạnh, bên tai truyền đến âm thanh tích tắc của đồng hồ quả lắc càng khiến phòng tuyến tâm lý của cô bị phá vỡ.

Bạch Nhược Châu vẫn giữ vững lập trường của mình, nhất quyết không chịu nghe theo sự điều khiển của Bạch Tinh Cửu, cô thà để mình chết đói, bị bóng đêm nuốt chửng linh hồn mãnh liệt quật cường của mình còn hơn trở thành công cụ kiếm tiền phục vụ nhu cầu của người khác.

Cảm thấy dùng lời nói không răn đe được, Bạch Tinh Cửu trong lòng tràn đầy lửa phẫn nộ, lấy bạo lực ra hăm doạ. Cô ta trói Bạch Nhược Châu vào một góc khuất, dùng roi da quất thật mạnh lên người cô. Làn da mỏng manh không chịu nổi lực tác động cực đại liền sưng phù lên, Bạch Nhược Châu cắn răng chịu đựng, hứng chịu từng nhát roi như vũ bão quật mạnh vào cơ thể, chẳng mấy chốc miệng vết thương đã rỉ máu, thẫm đẫm vào lớp vải trắng tinh khôi, tạo ra một khung cảnh ghê rợn.

Tàn nhẫn hơn, sau những trận đòn roi hệt như mưa rền gió dữ ấy, thủ đoạn tra tấn tiếp theo của cô ta càng thêm thâm độc đến kinh hãi lòng người, bỉ ổi ngang tàng lấy muối trắng chà xát lên miệng vết thương rỉ máu càng tăng thêm tính nghiêm trọng của cực hình, cơn đau sót ập đến giằng xé tâm can người thiếu nữ.

Bạch Nhược Châu cắn răng chịu đựng, dưới đáy lòng không ngừng nhủ bản thân mình không được yếu đuối, không được rơi lệ để tránh đối phương nắm được điểm yếu. Ở trong căn phòng thiếu ánh sáng, nhiệt độ xung quanh lúc nào cũng ẩm mốc hôi hám, cộng thêm vết thương không được vệ sinh sát khuẩn cẩn thận dẫn đến sức khoẻ của Bạch Nhược Châu rơi vào tình trạng nguy kịch. Miệng vết thương lở loét, mưng mủ, nhiễm trùng nặng, nếu chậm trễ cứu chữa sẽ dẫn đến hoại tử. Cũng may khi ấy Bạch lão phu nhân đến kịp thời mới ngăn chặn được án mạng xảy ra, bà nhanh chóng sai người đưa Bạch Nhược Châu đến bệnh viện để chữa trị kịp thời.

Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ đã cứu vớt linh hồn Bạch Nhược Châu thoát khỏi ranh giới nguy hiểm. Sau hơn một tháng điều trị ở bệnh viện, cô được Bạch lão phu nhân đưa về Bạch gia sinh sống. Vốn dĩ Bạch lão phu nhân đã cắt đứt mối quan hệ với Bạch Tinh Cửu và mẹ cô ta, nhưng khi thấy cô ta rơi vào hoàn cảnh bần cùng, sự ra đi đột ngột của người mẹ cô ta hiện tại không có chỗ nương tựa, hai bàn tay trắng cũng không thể sinh tồn trong thành phố mênh mông biển người này. Suy đi tính lại dù sao trong người Bạch Tinh Cửu cũng chảy dòng máu huyết thống nhà họ Bạch, mà trước kia cô ta lại là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa, Bạch lão phu nhân không lỡ để cô ta lưu lạc ở bên ngoài, đành lòng đưa về Bạch gia sinh sống.

Nhưng bản chất mưu mô, xảo quyệt sớm đã ăn sâu vào trong máu, cô ta không bỏ được cái bản chất xấu xa của mình, hơn một năm qua lén lút sau lưng Bạch lão phu nhân làm chuyện thất đức.

Bạch Tinh Cửu cũng sa ngã vào con đường tệ nạn, nghiện ngập rượu chè, cờ bạc đến đổ nợ, lãi mẹ đẻ lãi con. Vì không muốn một lần nữa bị đuổi ra khỏi Bạch gia, cô ta lại dở ý xấu hãm hại Bạch Nhược Châu.

Từ một mối làm ăn thân thiết, Bạch Tinh Cửu biết được có ổ buôn bán người trái phép đang hoạt động tại địa bàn mà cô ta hay thường lui tới đánh bài. Từ miệng gã giới thiệu biết được, tiêu chuẩn lựa con mồi khi giao dịch phải là hàng ngon, độ tuổi từ mười sáu đến mười chín tuổi, đặc biệt phải còn trong trắng. Mà vừa hay khi ấy Bạch Nhược Châu bước sang tuổi mười chín, phù hợp với bên môi giới đưa ra, Bạch Tinh Cửu không chậm trễ thêm giây phút nào mà lên kế hoạch, dẫn dụ cô vào chiếc bẫy đã giăng sẵn từ trước, đánh thuốc mê đưa cô đến địa phận của ông trùm buôn người. Người thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên đang trong độ tuổi đẹp đẽ nhất nhưng chỉ đáng với cái giá ba trăm ngàn tệ.

Tại đây, Mộ Trạch Vũ đi làm nhiệm vụ vô tình gặp lại người trong quá khứ, chỉ tiếc người con gái ấy đã không còn nhớ đến anh.

Sau khi biết được người đã bán Bạch Nhược Châu vào ổ buôn người, Mộ Trạch Vũ đã phong toả toàn thành phố, phát lệnh truy nã Bạch Tinh Cửu. Vì có lẽ cô ta ẩn trốn quá giỏi mà suốt một tuần qua cơ quan chức năng phối hợp với đặc công ngày đêm truy tìm mà vẫn không có kết quả. Để bảo vệ tính mạng an toàn cho Bạch Nhược Châu, người đàn ông quyết định đến gặp Bạch lão phu nhân, ngỏ ý muốn kết hôn với cô.

Bạch lão phu nhân sau khi biết gia thế của anh, bà cũng đắn đo do dự, không có ý định muốn cháu gái mình phải lấy chồng trong độ tuổi nhỏ như vậy. Nhưng ngẫm nghĩ lại, thấy người đàn ông đủ tố chất của một quân nhân, lại có khả năng bảo vệ tốt cho Bạch Nhược Châu, tránh cho trường hợp xấu lần thứ hai xảy ra, Bạch lão phu nhân suy nghĩ một hồi quyết định đồng ý cuộc hôn nhân chớp nhoáng này.