Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 20: Giọng nói đáng sợ



Bạch lão phu nhân thở dài, lắc đầu đầy bất lực, ánh mắt tràn đầy tia hy vọng nhìn xuống cục nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình.

"Haiz, cháu vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành! Chính vì chưa trưởng thành nên ta chẳng còn cách nào khác, đành để người khác thay ta khuyên dạy, chăm sóc cháu phần đợi còn lại. Với lại cháu vẫn còn tiếp tục đi học mà, vẫn có người bầu bạn với cháu, có Khắc Duệ ở bên cạnh cháu. Cháu còn lo lắng gì?''

Bạch Nhược Châu cắn chặt lấy môi dưới, không hài lòng với quyết định của bà, ấm ức nói.

"Tương lai của cháu vẫn còn dài mà, bà không phải lo xa như vậy được! Bà nội, bà vẫn còn khoẻ mạnh, minh mẫn, cháu cũng đang trong quá trình bước vào cuộc sống tự lập, cháu nhất định sẽ cố gắng hết mình, không phụ lòng mong mỏi của bà."

Bạch lão phu nhân định mở miệng căn dặn cô gái nhỏ điều gì đó, lời chưa kịp thoát ra bỗng nhiên khự lại. Đưa mắt nhìn ra phía cửa lớn, thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề từ đại sảnh bước vào. Nụ cười trên khuôn mặt bà bỗng chốc vụt tắt, trong lòng thấp thỏm lo âu.

"Bà nội!"

Người đàn ông bước đến lại gần, thuận tay cởi bỏ áo vest ném cho người giúp việc. Hành động hết sức kiêu ngạo, ngồi xuống phần ghế đối diện lão phu nhân, hai tay vịn trên thành ghế, chân vắt chéo, ánh mắt sắc lạnh nhìn về bóng lưng nhỏ bé kia.

Không hiểu sao khi nghe âm thanh này, Bạch Nhược Châu cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vừa cảm thấy quen thuộc nhưng lại vừa bị đe doạ, nguy hiểm đang ngày một tiến gần.

Bạch Nhược Châu hốt hoảng đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.

Đập vào mắt cô, một khuôn mặt người đàn ông với các đường nét cứng rắn, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, đôi môi mỏng nhếch lên nhìn cô nở một nụ cười đầy ý khinh bỉ.

Đối diện với ánh mắt của đối phương, cơ thể Bạch Nhược Châu theo phản xạ lùi phía sau hai bước, đôi chân không ngừng run rẩy. Người đàn ông này mang đến cho cô một cảm giác vô cùng nguy hiểm, dường như trước đây nguyên chủ đã gây ra điều gì sai lầm, đến khi gặp lại hắn luôn tìm cách trốn tránh.

Bỗng nhiên đầu Bạch Nhược Châu cảm thấy choáng váng, hai chân không đứng vững mà loạng choạng vài bước, sau đó ngã xuống sofa.

Khuôn mặt người con gái lộ rõ vẻ thống khổ, hai tay cô ôm chặt lấy huyệt thái dương, trong đầu không ngừng xuất hiện cảnh tượng rùng rợn.

Bạch Nhược Châu trong màn ảo ảnh không ngừng giãy giụa, tìm cách trốn thoát khỏi con dã thú đang không ngừng vồ lấy chiếm hữu cơ thể nhỏ bé của cô.

Dưới ánh trắng sáng vằng vặc, Bạch Nhược Châu có thể nhìn rõ diện mạo của người đàn ông. Toàn thân hắn ta nồng nặc mùi rượu, bàn tay không an phận mươn trớn từng tấc da tấc thịt trên cơ thể cô gái.

Hắn ta cưỡng chế Bạch Nhược Châu ngồi trên bệ đài phun nước, ánh mắt chất chứa dục vọng nguyên thuỷ, đôi môi ấm nóng không ngừng hôn lên khuôn mặt của người con gái, sau đó hôn lên cần cổ trắng ngần.

Bạch Nhược Châu ra sức vùng vẫy thoát khỏi cơ thể cường tráng kia, hai tay run rẩy chống trước lồng ngực đẩy hắn ra xa. Giây sau, người đàn ông trói chặt hai tay cô cố định phía sau lưng, tay phía bên kia không ngừng mơn trớn bụng đùi non mềm, sau đó thẳng tay xé rách chiếc áo sơ mi trên người Bạch Nhược Châu vứt xuống đất.

Người đàn ông không ngừng ma sát bộ phận nóng rức cách hai lớp vải vào phần bụng dưới của Bạch Nhược Châu, đôi môi mang theo hơi ấm cùng với mùi rượu nồng nặc tìm đến cánh môi anh đào của người con gái, muốn cắn yêu lên khoé môi của cô nhưng lại bị cô nhanh chóng né tránh.

Bị cô phũ phàng từ chối, gương mặt xinh đẹp yêu kiều trong mắt người đàn ông còn tỏ ra ý ghét bỏ, cơn phẫn nộ trong người hắn càng dâng cao.

Người đàn ông đưa tay lên nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ý nghĩ xấu xa đang dâng trào trong đại não, ánh mắt thèm khát nhìn đăm chiêu lấy con mồi.

Khuôn mặt mỹ nam ấy ngày càng sấn lại gần, toan tính cướp đoạt nụ hôn đầu đầy vụng về cùng với tấm thân xử nữ của người con gái.

Vào giây phút bốn cánh môi chỉ cách nhau chưa đến hai centimet, bỗng nhiên từ phía sau lưng hắn, Bạch lão phu nhiên bất thình lình xuất hiện, dùng gậy ba - toong đánh mạnh vào đầu người đàn ông, lúc bấy giờ hắn ta mới chịu dừng lại.

Bạch Nhược Châu sợ hãi tột cùng, hai tay run rẩy điều chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình, luống cuống đứng dậy chạy thật nhanh đến bên cạnh Bạch lão phu nhân.

"Tiểu Châu, cháu không sao chứ?"

Giọng nói lo lắng của Bạch lão phu nhân vọng đến bên tai, khéo linh hồn Bạch Nhược Châu trở về thực tại.

Ánh mắt đầy sợ hãi nhìn vào đôi mắt lo lắng của bà, Bạch Nhược Châu bị ký ức của nguyên chủ doạ cho sợ hãi, cô không thể ngờ được, một người anh cùng chung huyết thống lại có ý đồ bất chính với chính em gái của mình.

Toàn thân Bạch Nhược Châu không ngừng run rẩy, đến giờ cô vẫn có thể cảm thấy sự ghê tởm bủa vây lấy toàn thân cô, nước mắt không tự chủ mà rơi lã chã. Bạch lão phu nhân đau lòng nhìn cô, bàn tay mang theo nếp nhăn, thô ráp đưa lên giúp cô lau khô nước mắt.

"Tiểu Châu, bình tĩnh, bình tĩnh!"

Bà ôm Bạch Nhược Châu vào trong lòng, không ngừng vuốt ve trấn an tinh thần của cô.

Bạch lão phu nhân đương nhiên biết cô gái nhỏ vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý của ngày đó. Nếu như khi ấy trong lòng bà không đột nhiên dấy lên một cảm giác bất an lạ thường, không rời khỏi phòng ngủ lúc nửa đêm đi ra ngoài trời hóng gió, có lẽ Bạch Nhược Châu bị chính anh trai cùng cha khác mẹ cướp đi trinh tiết khi vừa bước sang tuổi mười tám, trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.

Bà trừng mắt nhìn về hướng người đàn ông đang ngồi ung dung phía đối diện, hắn ta cũng chẳng phải gã đàn ông tốt đẹp gì. Đối diện với ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Bạch lão phu nhân, người đàn ông chỉ nhếch môi cười khẩy một cái.