Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 20: Nụ cười khi bé



“Con, con làm gì thế hả!?”

“Việc ở công ty, ba không cần lo, con đã bàn giao lại những việc cần làm cho thư kí Minh rồi, trong vòng 5 năm tới căn bản là vẫn hoàn toàn ổn định, cũng đã ghi lại những điều cần làm khi có sự cố cả rồi, vậy nên, ba có thể yên tâm dưỡng lão rồi”

May mắn là từ lúc Sơn tiến đến gần bàn ăn, Lâm đã thấy nguy hiểm rồi nên vội đi lấy hộp cứu thương trước, vội vàng chạy ra kéo Sơn tỉnh lại

“Sơn! Cậu tỉnh lại đi!! Chuyện gì cũng giải quyết được mà! Sơn à!!!” Lâm vừa vội giựt lấy con dao trên tay Sơn ra, vừa vội vàng băng lại vết thương

“Không chết được đâu, tớ chỉ cắt nhẹ qua thôi, không đụng đến mạch máu, cùng lắm thì mất máu chút thôi” Sơn dùng tay còn lại đẩy nhẹ người Lâm ra

“Lam bị dọa cho sợ rồi kìa, tớ tự lo được, cậu mau đi an ủi con bé đi. Xin lỗi, dọa sợ các vị tiểu thư rồi. Ba, điều muốn nói con đều nói rồi, thời gian tới.... Hãy để con một mình. Công ty vẫn còn rất nhiều dự án có thể phát triển vươn tầm thế giới, vậy nên ba đừng lo”

Sơn dùng ánh mắt không còn chút sức sống nào nói với lão Mạc rồi bỏ ra về

“Con! Con đứng lại đó! Giờ lại đỉnh tạo phản hả! Con định chọc tức ba hả! Sơn! Đứng lại đó cho ba! Aygu, tim tôi!!”

Lão Mạc vì lời của Sơn mà phát bệnh tim, vội vã ngồi xuống ghế

Mẹ Sơn chạy ngay đến bên chồng đưa thuốc cho ông uống, rồi bảo Thư gọi Sơn về giải thích cho đàng hoàng

“Có gọi nó cũng không nghe đâu, ba mẹ cho nó thời gian để bình tĩnh lại đi”

“Người mất bình tĩnh là ta đây nè! Cái thằng đó, nuôi cho lớn rồi giờ lại nó chuyện với ba mẹ kiểu đó đó!!”

Lâm cuối cùng không chịu được nữa, dũng cảm đứng lên minh oan cho bạn mình

“Bác Mạc, cái này là báo cáo của nhóm thực tập sinh khoa tâm lí giỏi nhất lần trước đã chẩn đoán cho Sơn chỉ qua những dấu hiệu bên ngoài, còn chưa làm kiểm tra đàng hoàng”

Lão Mạc bực bội nhìn vào mớ giấy mà Lâm đưa ra

Tất cả những bản báo cáo đó đều có chung một kết luận được tô đỏ: trầm cảm nặng, cần được chú ý

“Cái gì thế này? Trầm cảm là sao?”

Tất cả đều bị dọa cho bất ngờ, mẹ Sơn cũng không tin vào tai mình, vội vàng ra xem báo cáo

“... Ba à, lần trước đến nhà Sơn, con có lén vào phòng làm việc xem thử. Thứ tìm được nhiều nhất trong phòng ngoài trừ tài liệu ra, chỉ toàn là vỏ thuốc. Thư kí Minh cũng đã xác nhận rằng trong hộp thuốc riêng ở công ty, đa phần đều là thuốc hạ sốt, thuốc đau dạ dày, còn có... Thuốc ngủ và thuốc an thần”

“Không, không thể nào! Cái thằng đó mà bệnh cái gì, nó còn khỏe re đến mức cãi lời ba nó thế cơ mà!"

“Nếu bác để ý một chút thì trên tay phải của Sơn lúc nào cũng có một chiếc băng cổ tay đúng không ạ? Thứ đó là để che đi mấy vết thương mà Sơn đã tự tạo ra những lúc không thể kiểm soát chính mình đó bác...”

Lão Mạc nghe con gái và Lâm nói như vậy, cũng không thể nào không tin vào kết quả của bản báo cáo được, bắt đầu trầm ngâm không nói gì nữa

..........

Sơn không về nhà, anh lại lên trường đua cùng mấy chai rượu

Anh lên đài quan sát ngồi, ngửa mình nhìn ngắm bầu trời đêm đã giăng đầy sao

Rồi anh giơ cổ tay lên ngắm nhìn

Vết thương đã chồng chất đè lên nhau, vết cũ chưa lành vết mới đã xuất hiện, để lại không ít sẹo

Vết cắt khi nãy đã được Sơn băng bó lại cẩn thận, chỉ còn lại một màu trắng tinh của dải băng gạt

Ngắm nghía “tác phẩm” của mình một hồi, anh lại bỏ xuống, gỡ chiếc dây chuyền anh vẫn luôn đeo trên cổ xuống, giơ lên ngắm nhìn dưới ánh trăng đêm

Đó là chiếc dây chuyền hình mũi tên, ý chỉ luôn hướng về phía tương lai mà lão Mạc đã tặng anh vào sinh nhật năm 18 tuổi

Đó, cũng là món quà sinh nhật duy nhất lão Mạc tặng cho anh

Dù đã qua mấy năm, song sợi dây chuyền trông còn mới tinh, vẫn luôn được Sơn nâng niu giữ gìn chu đáo

Anh quý sợi dây chuyền ấy lắm, dù biết trong lòng lão Mạc, anh chẳng qua chỉ là một “phương án dự phòng”, luôn là người nhận được ít tình yêu thương nhất trong nhà

Anh ngồi thẫn thờ như vậy đến gần rạng sáng, hết ngắm dây chuyền, lại lấy máy tính ra làm việc

Đến lúc cần vào album hình để tìm đồ thì vô tình phát hiện được tấm ảnh lúc nhỏ chụp cùng gia đình

Lần ấy là lần đi nghỉ dưỡng cùng cả nhà, đã là chuyện của mười mấy năm trước

*Khi nhỏ mình cười tươi như thế này sao...?*