Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 38: Mở lòng



Nhân viên mang món ăn ra để ngay ngắn trước mặt

Như nhìn lấy đĩa thức ăn được bày biện đẹp đẽ không khỏi thích thú, nhanh chóng ăn một miếng

Kỳ nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười, cô bé này quả thật rất mê đồ ăn ngon

“Thế nào? Ngon chứ?”

“Ừm!! Cực kì ngon!!! Tiếc thật đó ngài lại không thể ăn mấy món này!!” Như hồn nhiên trả lời

Kỳ không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng bảo Như: “Ừm, tôi biết rồi, ăn nhiều vào”

Kỳ hôm nay cũng thật lạ, ngoại trừ gặp mặt khách hàng ra, anh chưa từng chủ động mời ai đi dùng bữa, thế mà nay lại muốn dành ra chút thời gian quý báu để cùng ăn với một cô gái chỉ mới gặp mặt vài tuần

Như ăn rất nhanh, Kỳ chỉ vừa ăn được phân nửa mà cô bé vô tư kia đã hết sạch, nhưng cô vẫn còn chút thèm thuồng món tôm sốt khi nãy nên cứ nhìn chầm chầm vào cái đĩa rồi nghĩ đâu đâu mãi

Trong lúc Như đang chìm mình vào suy nghĩ thì Kỳ đã gọi phục vụ đến, âm thầm gọi thêm một phần tôm

“Ơ? Hình như nhầm bàn r-“ hồi sau phục vụ mang tôm ra đặt xuống vị trí ngồi của Như thì cô liền thắc mắc

“Đúng bàn rồi, còn nóng, ăn từ từ thôi kẻo phỏng đấy!”

“Ơ không-"

“Cô gầy quá rồi, ăn nhiều một chút”

Như đỏ mặt, ngại ngùng nhận lấy phần tôm rồi lí nhí cảm ơn: “Bạch tổng, cảm ơn ngài…”



Ăn xong, Kỳ lại rủ Như đến sảnh bắn cung của mình

Như có hơi hoang man, đây là có ý gì?

Nhưng rồi chợt nhớ đến lời của Minh khi trước: “Giám đốc sẽ chỉ đến sảnh bắn khi tâm trạng không ổn định”, hơn nữa vụ kiện vừa mới hoàn tất, có lẽ Kỳ cũng đang lạc lối lắm nên cô lấy hết can đảm, ngồi lên ghế phụ của chiếc xe hạng sang của Kỳ, tay nắm chặt điện thoại quyết không buông

Đến nơi, Như có chút bất ngờ khi thấy sảnh cung mà Kỳ nói hóa ra là nằm trong khuôn viên của cả một biệt thự to lớn

*Giờ quay đầu còn kịp không ta???* Như run run thầm nghĩ

Kỳ biết hành động của mình có chút kỳ quặc nên đã bảo với Như: “Nếu cô muốn quay về cũng được, tôi không ép đâu nhé, đừng làm gì khiến mình không thoải mái, xin lỗi vì đã dẫn cô đến nơi này”

Như nghe thấy giọng Kỳ có gì đó rất yếu ớt, nó không còn cái dáng vẻ lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ nữa, ngược lại, nó giống như giọng của một chú cừu non đang run sợ trước bầy sói hoang

Cô chần chừ, tự hỏi bản thân đủ điều, cuối cùng vẫn lựa chọn đi cùng, dù sao trách nhiệm của một người bác sĩ là thấu hiểu và giúp đỡ bệnh nhân, cô không thể nào để chính bệnh nhân của mình phải chịu đựng một mình được



Sảnh bắn cung của Kỳ được trang hoàng theo kiểu hơi cổ điển: sàn nhà làm bằng gỗ trông còn khá mới, mũi tên cùng bia bắn được xếp ngay ngắn phía sau, áo, găng tay cũng nằm gọn gàng một chỗ

Như mê nhất là hai chiếc cung to được treo ngang trên tường, một chiếc màu đen điểm thêm vài họa tiết màu vàng lấp lánh, nhìn thôi cũng đủ biết đắt cỡ nào, chiếc còn lại chỉ đơn thuần là một màu đen tuyền nhưng lại ánh lên chút nhũ trông rất lạ mắt

“Cô có thể lấy nó xuống thử cũng được” Kỳ nói với Như khi thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào hai cây cung một cách đầy tò mò

“À thôi!! Tôi cũng không biết chơi nên lấy xuống kẻo hỏng mất! Ngài chơi bắn cung lâu chưa?”

Như lùi ra cho Kỳ bước đến lấy cung: “Chắc là chỉ mới 2, 3 năm gì đó thôi, từ ngày tôi đi du học trở về, nơi này mới bắt đầu được thi công”

“Nhưng mà hình như ngài không sống trong căn biệt thự này nhỉ? Khi nãy trên đường đi tôi có thấy mọi thứ trong này còn khá trống trải, không giống với kiểu có người thường xuyên ở đây”

Kỳ im lặng, chăm chú ngắm vào tấm bia phía trước, rồi anh thả tay: “Bác sĩ Như cũng tinh mắt thật đó. Đúng như cô nói, tôi không sống ở đây vì nơi này khá xa công ty, vốn dĩ tôi xây ngôi biệt thự thế này vì có những lúc say mèn, muốn buông tay trốn khỏi thế gian, tôi sẽ tìm đến đây”

Kỳ lại lấy thêm một mũi tên nữa, bắt đầu ngắm bắn: “Đây cũng là nơi đầu tiên tôi nghĩ đến cái chết”

Anh thả cho mũi tên lao về phía trước, xé toạt không khí rồi vụt bay về phía tấm bia

“Sở dĩ ngôi nhà được xây cao như vậy đều là có mục đích cả đấy, nếu đứng từ tầng thượng của ngôi nhà nhìn xuống, cô sẽ thấy rõ một bụi cây đầy gai, từ độ cao đó nếu nhảy xuống và cơ thể bị những chiếc gai nhọn đó đâm trúng… Ắt hẳn là sẽ được ngủ yên rồi”

Như bất ngờ, nếu là 2, 3 năm trước thì chẳng phải Kỳ cũng chỉ mới 22, 23 tuổi thôi, thế mà đã nghĩ đến cách đau đớn thế này rồi sao?

Nhưng cô lại có chút mừng thầm, đây là lần đầu tiên anh chịu kể cô nghe về quá khứ của mình, cuối cùng thì Như cũng có thể lại gần với Kỳ hơn một chút rồi

“Những khi tưởng tượng đến cái chết, ngài có thấy đau không…?”

“… Có lẽ, nhưng trong một khắc, tôi chỉ muốn bản thân có thể biến mất khỏi thế gian này mà thôi”

Như ngước lên nhìn bầu trời đã giăng đầy sao, lặng lẽ nói với Kỳ: “Bạch tổng, có lẽ ngài không biết, thật ra tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài, ngài chỉ lớn hơn tôi vài tuổi nhưng lại đạt được rất nhiều giải thưởng, thậm chí khi ngài bằng tuổi tôi thì danh tiếng đã vang đi khắp nơi, nói thật, lúc đầu tìm hiểu, tôi đã rất ghen tị với ngài. Nhưng rồi khi làm việc cùng, tôi lại có một cái nhìn thật khác. Ngài không giống với những gì mà báo chí nói, ngài kiên cường, mạnh mẽ, tài giỏi nhưng cũng yếu đuối, bất lực và mệt mỏi như ai, ngài không phải siêu nhân, chỉ đơn thuẩn là một con người bình thường mà thôi. Giống như những ngôi sao kia, nhìn từ đây chúng thật lấp lánh làm sao, đến nỗi khiến mặt trăng phải ghen tị nhưng ai biết được chúng đã phải cố gắng thế nào mới có thể tỏa sáng được như thế"

“Chặng đường phía trước có thể sẽ khó đi, nhưng chỉ cần thay đổi góc nhìn, chúng ta đều có thể lạc quan tiến bước, vậy nên không sao cả, vì mặt trời rồi sẽ thắp sáng trái đất mà thôi!!” Như mỉm cười nói với Kỳ

Lần đầu tiên, anh được nghe ai đó đánh giá rằng anh cũng chỉ đơn thuần là một con người bình thường, lần đầu tiên có người nhìn thấy một Bạch Tử Kỳ yếu ớt đằng sau lớp vỏ cứng rắn ấy và là lần đầu tiên… Có một người dành cho anh nụ cười tuyệt đẹp và chân thành như vậy

Kỳ thoáng nghe thấy tim mình rung động, có lẽ, một phần nào đó trên mảnh đất khô cằn nát tan trong tim anh đang được chăm chút chữa lành

“Bác sĩ Như… Ngày mai chúng ta bắt đầu chữa trị đi"

Như nghe thấy lời Kỳ nói mà lòng tràn đầy vui mừng, còn nhéo mình một cái để chắc chắn rằng đầy không phải là mơ

Cô cười thật tươi, vui vẻ đáp: “Ừm!!!”