Thiều Tổng, Đến Giờ Uống Thuốc Rồi!

Chương 44: Mặt trăng



Kỳ dẫn Uy và Như sang phòng kế bên

Đứng trước cửa, Kỳ dặn dò: “Lát nữa rồi thì giới thiệu tên mình cùng ngành của mình biết chưa?”

Giọng Kỳ đã dịu hẳn đi, chẳng còn vẻ giận dữ vừa nãy khiến Như thầm thán phục: *Kiềm chế bản thân giỏi dữ!!*

Dặn dò kỹ lưỡng xong, Kỳ cũng mở cửa phòng bước vào

“Đây là hai người vượt qua bài kiểm tra, Như và Uy”

Kỳ ra hiệu cho họ giới thiệu bản thân, các cán bộ cấp cao vừa nghe vừa gật gù hài lòng

“Vậy ra đây là người được nhận được lời khen từ Kỳ đây sao? Quả thật là rất có tiềm năng đó nha”

“Hai người là chị em nhỉ?”

“À vâng! Bọn cháu là chị em”

“Điều đặc biệt nhất nằm ở chỗ Như chính là bác sĩ tâm lý của Kỳ đó thưa ngài!!!” Huy hào hứng nói

“Hửm? Có phải thế không Kỳ?” vị Chủ tịch nước quay sang hỏi Kỳ

“Phải, tiếp nhận cách đây vài tuần thưa ngài” Kỳ không rời mắt khỏi máy tính mà trả lời

“Ôi trời, đúng là người kén chọn có khác, đều phải là người mình tự chọn mới chịu!!”



Kỳ thấy không khí bên trong có chút ngộp ngạt nên ăn được vài đũa lại buông xuống, hoàn toàn không có hứng ăn, lặng lẽ bỏ ra ngoài

Như thấy Kỳ bỏ ra ngoài, cũng len lẻn đi ra, trong lòng có vài điều muốn hỏi anh

Nhà hàng bên ngoài có một chiếc ban công rất to, Kỳ ra đó đứng hóng gió ngắm trăng, Như cũng lẽo đẽo theo sau

“Sao thế?” Kỳ hỏi Như

“…Bạch tổng, các vị cán bộ đó biết ngài mắc bệnh tâm lí sao?”

“… Đúng ra là họ không biết, nhưng khi Huy phát hiện ra thì cậu ta biết tôi sẽ lờ đi nên đã làm báo cáo lên để ép tôi tiếp nhận chữa trị theo mệnh lệnh của Chủ tịch nước. Sau đó thì họ đã đem đến biết bao bác sĩ nổi danh lừng lẫy khắp cả nước về cho tôi nhưng đều bị tôi gạch bỏ”

“Vậy tại sao ngài lại chấp nhận một thực tập sinh như tôi?”

“Vì cô không giống họ… Bọn họ, khi nghe thấy lệnh triệu tập của Chủ tịch nước, chắc chắn cũng sẽ cố gắng lấy lòng tôi thay vì tập trung chữa bệnh, hoặc nếu có chữa cũng sẽ là mong muốn chữa thật nhanh mang danh tiếng đi xa hơn mà thôi. Còn cô là một thực tập sinh, không biết danh phận thật của tôi, càng không biết tôi có thể làm gì cô, đứng trước một kẻ cứng đầu xa lạ, cô lại gan dạ bước lên uy hiếp tôi, lúc đến công ty dù tôi không cho cũng sẽ lẻn vào phòng lấy hết thuốc an thần đi, còn cố tình đổi hết tất cả đồ vật trong văn phòng thành loại an toàn không có đầu nhọn, còn đứng ra bảo vệ tôi trước Mạc tổng, lo đến mức hốt hả chạy đến mặc cho sự can ngăn của bảo vệ để kéo tôi về thực tại vì sợ tôi làm bậy, đó là những điều mà chưa ai làm cho tôi cả”

Giọng Kỳ dịu dàng trầm ấm đến lạ, ánh mắt của anh cũng trông thật sâu sắc làm sao

Trong một thoáng, ánh trăng đã chịu lên gương mặt thanh tú cùng làn gió làm bay bay tóc Kỳ, đem theo một hương gỗ giản dị, mộc mạc mà trầm ấm lướt nganh mũi Như khiến cô ngẩng ngơ chìm đắm vào bầu không khí này

Tim Như thoáng bâng khuâng, đập từng nhịp thật chậm thật rõ đế cô cảm thấy từng nhịp một, chầm chậm mà xao xuyến

Nếu Như là mặt trời của Kỳ, vậy thì Kỳ chắc chắc chắn là vầng trăng của Như, tĩnh lặng, yên ả mà trầm lắng, làm người ta rung động trước vẻ đẹp bình yên

Có một khoảng cô nghĩ, đàn ông chỉ là những người ích kỉ và chỉ biết đến thú vui hào nhoáng, cô chán ghét và tránh xa mọi chàng trai, chỉ biết cắm đầu vào học mà chưa từng nghĩ đến chuyên yêu đương nhưng ở Kỳ lại có điều gì đó thật khác, khiến Như thay đổi cách nhìn của mình về nửa còn lại của thế giới

“Trời lạnh rồi, chúng ta nên vào trong thoo×” Kỳ chợt lên tiếng, kéo Như ra khỏi những dòng suy nghĩ còn đang bỏ dở

“Ừm!!!” cô vui vẻ đáp lời, lại từng bước từng bước theo sau bóng lưng rộng lớn của Kỳ