Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 17



Tuỳ tùng phía sau vừa nghe, xoa tay hầm hè hưng phấn, “Yên tâm đi Tôn thiếu, tôi khẳng định đánh thằng nhóc này đến cha mẹ nó cũng không nhận ra.”

Thật vất vả có thể được Tôn thiều thưởng thức, hai người bày tỏ lòng trung thành, giơ nắm tay vung qua khuôn mặt tuấn mỹ của Tống Diệp.

Cho mày đắc ý, đợi lát nữa sẽ làm mày khóc!

Lúc mấy người tranh chấp đứng đến cực gần, thiếu niên động tác lanh lẹ, tốc độ ra quyền rất nhanh, một ít người vây xem xung quanh đều không khỏi phát ra kinh hô, một ít nữ sinh càng là che lại đôi mắt không dám nhìn.

Nhưng đợi một lúc, xôn xao bên trong dự kiến lại không có phát sinh, ngay cả thiếu niên ra tay công kích cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn nhìn nắm tay của mình bị ngón tay thon dài mảnh mai bắt lấy, nhưng lại không thể nhúc nhích.

“Buông tay!” Thiếu niên thẹn quá thành giận, nhấc chân đá về phía trước, chân nâng cao tính dẻo dai rất tốt khiến cho hai bên nhanh chóng tách ra.

Chỉ một chiêu này, Tống Diệp có thể khẳng định, thiếu niên từng luyện qua một ít quyền cước.

Ánh mắt vừa động, cô lập tức tới hứng thú, “Nếu muốn luyện, liền luyện với các người một chút.”. Truyện Lịch Sử

Tống Diệp vừa nói, vừa vén tay áo lên, cánh tay thon dài trắng tinh hình dáng rất xinh đẹp, chỉ là ở một giây này, đôi tay kia lại đột nhiên ra quyền, tốc độ nhanh hơn thiếu niên không ít.

Thiếu niên không dự đoán được Tống Diệp có thân thủ, theo bản năng giơ tay liền trốn, nhưng cánh tay mới vừa đón nhận nắm tay, bên tai lại lập tức truyền đến một tiếng răng rắc giòn vang, đau nhức đánh úp lại, anh ta gần như không thể đè nén âm thanh của mình, “A……”

Tiếng kêu thảm thiết dồn dập bén nhọn, rơi vào lỗ tai mọi người, kích thích đến nổi da gà.

Một quyền đập gãy cánh tay thiếu niên, đây cần có sức lực mạnh mẽ cỡ nào, chiêu thức ấy của Tống Diệp quả thực khiến lòng người run sợ.

Tống Diệp cau mày thu hồi nắm tay, lúc này mới nhận thấy được không thích hợp.

Lần trước giáo huấn Tiểu Đao ở nhà dân, vặn gãy cánh tay anh, Tống Diệp còn tưởng rằng là chất xương của đứa bé kia yếu, cộng thêm chính mình dùng kỹ xảo tạo thành, không nghĩ tới lần này đánh thật, vẫn là hiệu quả giống nhau.Cô nhìn lòng bàn tay trắng nõn của mình, bỗng nhiên ý thức được, là dị năng thay đổi thể chất.

“Thằng nhóc thúi, dám đả thương người, xem tao có đánh chết mày không.” Bên kia thấy đồng bạn gãy cánh tay, thiếu niên tức giận đến sắc mặt đỏ lên, công kích trực diện về phía Tống Diệp.

Lần này Tống Diệp kịp thời chắp tay ra sau lưng, nhấc chân quét ngang đá bên cạnh, cuối cùng mới bắt lấy bả vai thiếu niên, một cú quăng ngã qua vai xinh đẹp giải quyết người.

Áo khoác màu trắng ở trong động tác kia tung bay trên dưới, quần jean màu đen quét qua làm nổi bật đôi chân mạnh mẽ lại thẳng tắp, từng chiêu thức, giống như nước chảy mây trôi, phối với khuôn mặt tuấn mỹ kia, quả thực là anh tuấn đến lập tức hạ gục toàn trường.

Không ít nữ sinh ở đây đều xem đến ngây người, đôi mắt nhìn chằm chằm không ngăn được nhìn lên mặt Tống Diệp, mặt không khỏi đỏ bừng.

Tôn thiều đứng ở một bên, nhìn hai tuỳ tùng bị người ta thu thập, lúc này mới nhận thấy được không đúng, nơm nớp lo sợ lui về phía sau hai bước, lên tiếng uy hiếp, “Mày chờ cho tao, có gan đừng đi.”

Nói xong, liền trực tiếp xoay người chạy, người sáng suốt vừa nhìn đã biết là sợ bị đánh, chạy trối chết.