Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 23-3: Người nào thắng kẻ đó làm đại ca (3)



Editor: May

Tuy rằng hình thể Tống Diệp thiên thấp, nhưng động tác lại rất linh hoạt, ba người đối phương kịp thời trở về phòng cũng bị xông qua, cuối cùng tới dưới bảng bóng rổ, giơ tay một cái, bóng rổ đã bị nhẹ nhàng đưa vào rổ bóng, tuy rằng tư thế có chút cứng đờ, nhưng cục diện nhanh chóng bị đuổi lại một điểm này, lại làm trong sân chợt bộc phát ra mùi thuốc súng.

Từ Tử Hàng phát hiện biết thật là xem thường nữ sinh Tống Diệp này, hơi lơ đãng một chút, sẽ thua thất bại thảm hại.

Kiêu ngạo của anh, không cho phép anh thất bại, vì thế ở trong đối kháng kế tiếp, hai bên đều lấy ra mười phần tinh lực.

Nhưng càng chơi tiếp, anh càng có một loại cảm giác kỳ quái.

Tống Diệp trước mặt, ngay từ đầu thật giống như là một tay mới, tư thế động tác đều rất cứng ngắc, nhưng sau khi chạy thêm vài vòng, động tác kia lại là càng ngày càng thành thạo, cuối cùng ở bên ngoài khu vực ba điểm, anh giơ tay muốn đi chặn đứng bóng đối phương, người đó lại là ngửa người ra sau, cổ tay hơi nhấc, trực tiếp ném mạnh bóng trong tay ra ngoài.

Từ góc độ nhìn xuống từ trên cao của anh, có thể nhìn thấy rõ ràng trên khuôn mặt mồ hôi ướt dầm dề kia nở rộ ra sáng rọi, ngay cả khóe môi lạnh băng cũng giống như có độ cung hòa hoãn, tự tin kéo ra.

Bùm một tiếng, theo tiếng vang bóng rổ đập vào rổ bóng, Từ Tử Hàng nghe thấy nhịp tim đến từ trong lồng ngực của mình không khỏi đập sai một nhịp……

Theo bóng rổ ném từ khu ba điểm này rơi xuống đất, thi đấu chính thức kết thúc, mà kết quả, lại là vượt ngoài dự kiến của mọi người.

78 so 34, hoàn toàn kéo ra điểm gấp đôi, mà phe thắng, lại là Tống Diệp không được xem trọng lúc đầu.

“Tôi thua.” Từ Tử Hàng giơ tay lau mồ hôi trên mặt, khuôn mặt tuấn tú ở dưới ánh sáng tối tăm, hiện ra vài phần mỏi mệt.

Kết quả như vậy, anh không có dự đoán được, nhưng là tâm phục khẩu phục. Bởi vì đối thủ không có chơi xấu gian lận, hai bên so tài ở trên sân bóng, thực lực đối phương cường hãn, anh tràn đầy lĩnh hội, thua chỉ có thể chứng minh chính mình tài nghệ không bằng người.

Tống Diệp bắt lấy khăn lông, đồng dạng cũng đang lau mồ hôi, nghe vậy nhướng mày, ngược lại có vài phần thưởng thức với Từ Tử Hàng, “Vậy căn cứ đánh cuộc, về sau anh tôn tôi làm chị đại, làm việc cho tôi.”

Lúc này, mọi người mới nhớ tới có một chuyện như vậy, ý cười vừa rồi còn lưu lại trên mặt nhanh chóng tiêu tán, cau mày rất là không tán đồng.

Một trận bóng rổ quyết định đại ca vốn dĩ chính là trò đùa, hiện tại còn muốn bọn họ nhận một nữ sinh làm chị đại, đùa cái gì vậy.

Từ Tử Hàng cũng cảm thấy mặt già có chút không kéo xuống được.

Tống Diệp lại không có nhượng bộ, ánh mắt ở dưới hoàng hôn càng thêm thâm trầm, “Từ Tử Hàng, đừng quên, ở phòng khám, anh còn nợ tôi một mạng.”

Phòng khám, nợ mạng.

Hai từ ngữ này làm Từ Tử Hàng gần như không cần nghĩ ngợi, lập tức nhớ tới chuyện một tuần trước chính mình bị đám Tiểu Đao ám toán, lúc sau lại kỳ tích chạy thoát.

Nhìn Tống Diệp mặt mày thanh lãnh trước mặt, anh có chút không dám xác định, “Tống Diệp, cô là Tống Diệp kia?” Bởi vì hình tượng trước sau khác biệt quá lớn, anh căn bản là không liên hệ hai người với nhau, thẳng đến người trước mặt gật đầu, anh mới như tỉnh mộng, lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn, vươn tay với cô.