Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 4



Cho dù là lãnh tình lãnh tâm như Tống Diệp, ở dưới loại trường hợp này cũng không nhịn được có chút xúc cảnh sinh tình, cảm khái muôn vàn.

Chỉ là cảm khái này chỉ duy trì đến cửa nhà mà thôi, mặc dù gần mười lăm năm không có tiếp xúc với người nhà, nhưng Tống Diệp vẫn nhớ rõ cuộc sống của mình ở nhà họ Tống, là hèn mọn cùng khổ mệt cỡ nào.

Kẽo kẹt một tiếng, cô đẩy ra cửa phòng cũ kỹ, tiếng vọng ở hàng lang chọc cho tiếng cười nói trong phòng tạm dừng trong chốc lát.

Mẹ Tống Lục Lan ngồi ở sô pha phòng khách nhìn lướt qua cửa, nhìn thấy Tống Diệp đứng nguyên tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, còn không đợi mở miệng, con gái thứ hai trên sô pha Tống Đình Đình và con thứ ba Tống Mỹ Mỹ đã mở miệng, giọng nói bén nhọn không chút khách khí oán trách, “Tống Diệp, còn không mau đóng cửa, trời rất lạnh, chị muốn đông chết tôi sao.”. ngôn tình hoàn

Lục Lan nghe vậy, ngay sau đó nhíu mày, ánh mắt rơi xuống quần áo có chút dơ loạn của Tống Diệp, “Đi ra ngoài du lịch một chuyến liền chơi điên rồi đúng không, làm quần áo dơ như vậy, không hề có bộ dáng con gái, còn không mau tiến vào.”

Lúc này, nam chủ nhân duy nhất trên sô pha - Tống Viễn Chí lại không có nói chuyện, ông ta bày ra dáng ta đây, đến một cái liếc mắt cũng bủn xin cho đứa con gái không được cưng chiều này.

Con ngươi che đậy ở dưới tóc mái của Tống Diệp phủ lên một tầng băng sương, trái tim bởi vì sống lại nên vui sướng nhẹ nhàng nhanh chóng trầm đến đáy cốc, cho dù xa cách mười lăm năm, sắc mặt người nhà họ Tống vẫn là đáng giận như vậy.

Cô mím môi, nuốt xuống tiếng cha mẹ đến bên miệng, đóng cửa lại, một mình đi trở về phòng, không ngoài dự kiến nghe được giọng nói khắc nghiệt của Lục Lan đến từ phía sau, “Đến tiếng chào hỏi cũng không nói, mày xem nơi này là khách sạn hay quán trọ, biết rõ điều kiện trong nhà khó khăn còn đi du lịch, một kẻ phá của.”

Lời nói của bà ta được hai đứa con gái phụ họa, cách cửa phòng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng quở trách của bọn họ.

Tống Diệp ngồi ở mép giường, nhìn trên giường nhỏ hẹp ném đầy quần áo và vớ, cũng không thèm nhìn tới mà ngồi vào trên giường bên kia.Nhà họ Tống sinh hoạt túng quẫn, chỉ có hai phòng phủ một phòng khách, cho nên ba đứa con gái chỉ có thể chen ở trong một căn phòng, giường đệm là cái loại phân tầng trên dưới này, Tống Đình Đình và Tống Mỹ Mỹ bá chiếm vị trí phía dưới, Tống Diệp chỉ có thể ở giường phía trên cong eo cũng sẽ đụng đầu.

Dĩ vãng vệ sinh và quần áo nhà họ Tống đều là Tống Diệp phụ trách giặt sạch, cho nên ra cửa ba ngày, phòng nhỏ đã lộn xộn, đặc biệt là trên giường của mình, chất đầy quần áo dơ vớ do của Tống Đình Đình và Tống Mỹ Mỹ.

Nếu là đời trước, Tống Diệp sẽ chịu thương chịu khó làm việc, nhưng sống lại một lần, hiểu được nguyên do nhân quả trong đó, cô sẽ không lại mặc cho người ta khi dễ.

Thật vất vả tìm được nơi yên lặng, Tống Diệp liền lấy khối đá từ trong không gian ra, đặt ở dưới ánh sáng tối tăm quan sát cẩn thận.

Vỏ màu đen, tính chất nhẵn nhụi cứng rắn, là một khối đá loại lão khanh, đời trước Tống Diệp từng tiếp xúc nghề phỉ thúy, biết được loại khối đá này có thể tách ra phỉ thúy, gã râu dê kia cẩn thận giấu khổi đá ở vách ngăn, chắc là đồ vật cực kỳ quý trọng.ương 4: Người nhà họ Tống kỳ ba (2)

Editor: May

Đều nói thần tiên khó đoạn ngọc, giới đánh cuộc đá có người dựa vào khối đá một đêm phất nhanh, cũng có người một đêm táng gia bại sản, ngay cả dụng cụ tiên tiến nhất cũng không thể nhìn ra thật giả trong đó.

Tống Diệp thưởng thức khối đá trong tay, nghĩ đến dị năng hiện giờ của mình, quyết định thử một lần.

Tâm tư vừa động, trong đầu nhanh chóng hiện ra hình dạng khối đá màu đen, tiếp theo tiếp tục thăm dò vào bên trong, bỗng nhiên lại nhìn thấy một màu xanh lục rõ ràng.

Xuất hiện màu xanh lục!

Trong lòng Tống Diệp nhảy dựng, nghiêm túc nghiên cứu thế nước và màu sắc phỉ thúy, bước đầu kết luận khối phỉ thúy này là một khối phỉ thúy loại pha lê lão khanh, giá trị chế tạo cực cao, chỉ ở sau đế vương lục.

Không nghĩ tới chính mình mượn gió bẻ măng lấy về một khối bảo bối giá trị xa xỉ, ánh mắt Tống Diệp đảo qua giường nhỏ hẹp, quyết định tìm thời gian ra tay kiếm chút tiền.

Đang cố gắng suy nghĩ thử xung quanh thành phố Vân có những thị trường mao liêu* nào, bên ngoài liền truyền đến một tiếng kêu to, “A, thật sự xem chính mình là đại tiểu thư, cổng lớn không ra cửa nhỏ không bước, chờ người tới hầu hạ sao.”

(* Đá được khai thác trực tiếp từ mỏ mà không qua quá trình xử lý nào được gọi là mao liêu. Mao liêu được gọi là khối sau khi xử lý đơn giản (cắt tỉa).)

Tống Đình Đình nói chuyện chanh chua giống như Lục Lan, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài xinh đẹp.

“Chị hai, chị ta có thể là đang sửa sang lại phòng.” Khóe mắt Tống Mỹ Mỹ mang theo ý cười, mười bốn tuổi trổ mã đến phấn nộn đáng yêu, chỉ là trong mắt luôn mang theo tính kế, lúc này nghĩ đến phòng dơ loạn có người dọn dẹp, tâm tình rất tốt, giương giọng kêu về phía trong phòng, “Tống Diệp, ăn cơm.”

Cả nhà này đều xem Tống Diệp là người làm, hai đứa em gái cũng trước nay chưa từng gọi qua một tiếng chị, cho nên khi Tống Diệp đi ra cửa phòng, nhìn thấy trên bàn chỉ còn lại có cơm thừa canh cặn, cũng là thấy nhiều không trách.Người nhà họ Tống luôn là như vậy, thích sai sử Tống Diệp làm việc lúc ăn cơm, chờ đến khi Tống Diệp làm việc xong, những người khác đều ăn xong rồi, Tống Diệp cũng chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, sau đó phụ trách rửa chén, bắt đầu từ khi biết chuyện, đây đã thành lệ thường.

Nhưng hôm nay nhìn thấy hai ba dĩa cơm thừa canh cặn, Tống Diệp lại là không có khẩu vị. Có lẽ là đói đến sợ, cho nên sau khi trở thành sát thủ, yêu cầu của cô với đồ ăn vẫn luôn rất cao, lại nhìn thấy mấy thứ này lần nữa, thật sự là khó có thể nuốt xuống.

Cho nên sau khi đứng ở bên cạnh bàn ba giây, cô quyết đoán xoay người, “Con không đói bụng, đi về trước.”

Chỉ ném xuống một câu này, bước chân của cô đã bước về phía cửa, trong nháy mắt khó khăn lắm muốn ra cửa, mọi người sửng sốt trong phòng rốt cuộc phản ứng lại.

“Đứng lại!” Giọng nói bén nhọn của Lục Lan vang lên, đề-xi-ben tăng cao, chấn động đến màng tai người phát đau, hiển nhiên là khó thở.

Tống Diệp dừng bước, nhưng không có xoay người, tư thái không phối hợp này làm sắc mặt Lục Lan hoàn toàn tối đen, “Tống Diệp, đi ra ngoài một chuyến trở về, mày là cánh cứng rồi đúng không, đồ ăn trong nhà không nuôi nổi tôn đại Phật như mày, mày thích ăn thì ăn, trước khi muốn đi, cầm chén đũa rửa sạch sẽ cho tao.”

Cơm có thể không ăn, nhưng việc nhất định phải làm.

Tống Diệp chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng được Lục Lan thiên vị như thế, lẳng lặng xoay người nhìn chăm chú vào Lục Lan bên cạnh bàn.