Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 137: Vì tương lai của anh ấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hơn chín mươi nghìn đô”

Phó Quân Bác bình thản đáp.

“Em cho anh một trăm sáu mươi nghìn đô, anh cùng em lập ra một công ty mới, tự mình làm ông chủ, sao nào?”

Lý Tư San mỉm cười hỏi, dừng lại một lát xong cô ta lấy ra hai bọc quà từ trong túi xách, đưa cho Phó Quân Bác, nói: “Em thay anh trả hết nợ ở ngoài”

Phó Quân Bác nhìn thấy đồ mà Lý Tư San đưa cho mình, không khỏi nhíu mày.

Đây là đồng hồ cổ và bút máy mà ngày hôm đó khi anh ấy rơi vào đường cùng đã phải đem đi cầm cố để trang trải, anh ấy không nghĩ rằng cô ta lại giúp anh chuộc về toàn bộ.

Lý Tư San là cô chủ lớn của tập đoàn Lý Thị, mặc dù trên cô ta có một người anh trai và một đứa em gái cùng cha khác mẹ nữa, nhưng bố cô ta thì lại đối xử với ba anh em cô ta như nhau.

Cho nên ở tập đoàn Lý thị, Lý Tư San có một phần tư số cổ phần.

Tập đoàn Lý thị và Quý thị, đều là các tập đoàn đã được đưa lên sàn chứng khoán.

Chỉ có điều tập đoàn Phó thị là tập đoàn gia đình, có lịch sử lâu năm, lũng đoạn rất nhiều ngành nghề, cho nên thu nhập hàng năm của tập đoàn Phó thị cũng gấp mười lần tập đoàn Lý thị.

Dù vậy, tập đoàn Lý thị vẫn là tập đoàn duy nhất có thể chống lại tập đoàn Phó thị lớn mạnh.

“Anh dự định cả đời này đều làm công cho anh trai mình sao? Ông nội anh không hề coi trọng anh”

Lý Tư San định làm lung lay suy nghĩ của Phó Quân Bác.

Phó Quân Bác có địa vị như thế nào ở nhà họ Phó, Lý Tư San biết rất rõ.

Ngay cả lúc trước khi cô ta yêu cầu anh cùng cô ta ra nước ngoài đi du học, cũng bị ông cụ Phó phản đối.

Vì sao ông cụ Phó lại phản đối? Tám chín phần mười là vì ông ấy không hi vọng Phó Quân Bác quá được ưu tú.

Bởi vì nếu như Phó Quân Bác quá ưu tú thì sẽ che mất ánh hào quang của đứa cháu trai lớn.

“Quân Bác, năm năm trước, thực ra em vì tương lai của anh nên mới đi học đó!”

Lý Tư San vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay Phó Quân Bác, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn anh ấy.

Phó Quân Bác cau mày, giọng nói lạnh đi mấy phần: “Tôi tới chỉ để biết chuyện của mẹ tôi thôi”

Lý Tư San thức thời, đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình.

Lúc cô ta đi ra ngoài, trên tay là một cái túi da trâu.

“Quân Bác, chỗ tư liệu này em dùng con đường không chính quy để có được.

Em biết là anh vẫn đang âm thầm điều tra nguyên nhân năm đó tại sao mẹ anh lại chết.

Dù sao thì kiểu chết theo vì yêu này không đáng tin một chút nào, đúng không?”

Lý Tư San nói chuyện.

Chuyện giữa mẹ của Phó Quân Bác và bố anh, cô ta cũng biết chút ít.

Chỉ có điều cô ta không tin rằng sau khi một người đàn ông chết đi, vợ của ông ta không chết theo, mà người chết theo lại là một kẻ thứ ba? À không, cô ta không nên gọi mẹ của Phó Quân Bác là “kẻ thứ ba”

.

Dù sao thì mẹ của Quân Bắc còn không bằng một “kẻ thứ ba”

.

Mà những gì cô ta biết cùng lắm thì cũng chỉ là tin đồn.

Năm đó có lẽ mẹ của Quân Bác đã tính kế bố anh ấy cho nên mới có thai anh ấy.

Chuyện này chẳng vinh quang chút nào! Cho nên, ở nhà họ Phó, Quân Bác chưa từng được hoan nghênh! Phó Quân Bác nhận lấy túi da trâu từ tay Lý Tư San, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an khi anh ấy đưa tay mở dây thừng buộc quanh cái túi da trâu đó ra.

Bên trong không chỉ có ảnh chụp mà còn có một quyển nhật ký cùng với một cái bút ghi âm.

Phó Quân Bác cẩn thận lật xem từng cái một, cứ chăm chú nghe đi nghe lại nội dung trong bút ghi âm, cuối cùng đau khổ và căm hận đan xen,