Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 689: Giả vờ như mình đang ngủ



Nhiên Mộc Miên không biết mình đã nhìn Minh Tư Thành như thế hết bao lâu, mãi cho đến khi mí mắt của Minh Tư Thành hơi động đậy, vai nhún nhẹ như sắp tỉnh giấc thì cô mới nằm xuống trở lại, giả vờ như mình đang ngủ.

Minh Tư Thành chống hông mệt mỏi, đưa tay lên đầu vai, xoay nhẹ chỗ khớp xương đang tê cứng, sau đó đứng lên khỏi ghế.

Anh nhìn thấy y tá đã đem bình dịch bên giường bệnh đi thì tiến lại gần, lúc anh sờ tay lên trán của Nhiên Mộc Miên theo bản năng thì cũng đồng thời sờ tay còn lại lên trán mình để so sánh.

Lúc này cô đã hạ sốt thật rồi.

Minh Tư Thành thở phào, giúp Nhiên Mộc Miên đắp mền lại sau đó rời khỏi phòng.

Nhiên Mộc Miên cảm thấy mình không thế tiếp tục giả vờ thêm nữa, cô quyết định ngồi dậy, mơ màng xoa nhẹ lên huyệt thái dương.

Y tá bưng rổ thuốc bước vào, sau khi đặt thuốc uống lên tủ đầu giường và dặn dò một lượt thì không kiềm được mà khen Minh Tư Thành: “Bạn trai của cô thật chu đáo, hết giúp cô lau mồ hôi thì lại giúp cô đắp chăn suốt cả đêm, còn giúp cô canh chừng bình dịch truyền. Lúc này chắc là cậu ta đã đi mua đồ ăn sáng cho cô rồi!”

“Anh ta..” Nhiên Mộc Miên muốn nói nhưng rồi lại thôi, sau một lúc ngập ngừng, cô ấy mỉm cười rồi nói với y tá: “Cảm ơn”

Thật ra cô định nói anh không phải là bạn trai của cô nhưng mặc dù không phải là bạn trai thì cũng là chồng chưa cưới mà.

Vì vậy cô định nói nhưng rồi lại thôi.

Lúc Minh Tư Thành quay lại thì anh không chỉ mua thức ăn sáng cho cô mà còn mua cho cô một bộ đồ mới và một đôi giày mới Sau khi Nhiên Mộc Miên rửa ráy thay đồ trong nhà vệ sinh xong, nhìn thấy Minh Tư Thành đang ngồi bên bàn trà giúp cô múc cháo ra thì do dự một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Cảm ơn”

Về chuyện ngượng ngùng tối qua thì Minh Tư Thành không hề nhắc đến, anh chỉ đáp lại “Nên làm mà”

Minh Tư Thành nói dứt câu thì lại thấy hối hận Cái gì mà nên làm chứ?

Vì anh là chồng chưa cưới của cô nên đó là chuyện nên làm sao?

Nói thế chẳng phải lại bị Nhiên Mộc Miên chỉ vào mũi và nói là anh không giữ lời hứa sao?

Anh vẫn luôn nhớ chuyện cô muốn anh đến nói với ông nội hủy bỏ hôn sự.

“Hôm qua, có phải tôi..” Nhiên Mộc Miên chỉ nói đến đó.

Thần kinh Minh Tư Thành như giật lên, anh tiếp lời như một phản ứng có điều kiện: “Tối qua cô đã bị bắt cóc, là bị ông chủ đăng sau đội quân EA bắt cóc”

“Dùng để uy hiếp đội quân MS sao?”

Nhiên Mộc Miên hỏi ngược lại.

Minh Tư Thành khẽ gật đầu.

Vốn dĩ anh còn nghĩ mình sẽ phải giải thích rất lâu với cô mới có thể giải thích rõ được nhưng nào ngờ chỉ mới nói sơ là cô đã hiểu.

“Anh là ông chủ đứng đãng sau của đội quân MS đúng không?” Nhiên Mộc Miên vừa hỏi vừa chồm qua, ghé sát vào người Minh Tư Thành, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu ta.

Minh Tư Thành bất giác xít xa ra, ấp úng hỏi: “Sao cô biết?”

“Lúc ông nội anh chọn chồng chưa cưới cho tôi thì bên trên tư liệu của anh viết như thế mà” Nhiên Mộc Miên hiểu ý mỉm cười.

Minh Tư Thành bối rối mỉm cười rồi đáp lại “C” là cold, Đao Kiếm Vô Tình là cấp dưới của anh rồi, đúng không?” Nhiên Mộc Miên chớp mắt, hỏi.

“Tôi..” Minh Tư Thành đang chuẩn bị ưỡn ngực thừa nhận mình chính là “C” nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu đó của Nhiên Mộc Miên thì anh lại thấy do dự.

Vì anh không biết rốt cuộc trong hồ lô của cô nhóc này đang bán thuốc gì, ngộ nh “Đương nhiên là cấp dưới của tôi rồi” Minh Tư Thành dừng lại một lúc rồi mới trả lời hết câu.

Mắt Nhiên Mộc Miên liền sáng rỡ lên, cô nhìn Minh Tư Thành với vẻ đầy kì vọng, đột nhiên cô nhõng nhẽo: “Anh lệnh cho anh ấy chụp chung với tôi một tấm hình được không?”

“Tại sao?” Minh Tư Thành bất ngờ với thái độ của Nhiên Mộc Miên.

Nhiên Mộc Miên hiểu ý mỉm cười, ghé sát vào tai của Minh Tư Thành và thì thầm nói: “Vì tôi là học trò của anh ấy”

“Chỉ vậy thôi sao?” Minh Tư Thành hỏi lại với vẻ hơi thất vọng.

Nhiên Mộc Miên gật đầu và trả lời: “Đúng vậy, chỉ thế thôi”

Tiếp ngay đó, Nhiên Mộc Miên hơi bĩu môi, chớp đôi mắt to với vẻ đáng thương rồi tiếp tục nhõng nhẽo: “Được không hả?”

“C rất lạnh lùng, không thích chụp hình chung với người khác, dù cho tối là ông chủ của anh ta thì cũng không thể tác động đến những chuyện cá nhân thế này. Vì vậy, cô cũng đừng nghĩ đến nữa” Minh Tử Thành im lặng một lúc lâu rồi nói với vẻ không khách sáo.

Nhiên Mộc Miên tiền bĩu môi, tỏ vẻ không vui, Minh Tư Thành nhìn Nhiên Mộc Miên rồ nhân cơ hội, hỏi: “trong lòng cô thì sư phụ của tổ quan trọng hơn hay là Lạc Vũ quan trọng hơn?”

“Chuyện này không có gì đáng để so sánh cả, hai người họ là người của hai thế giới khác nhau” Nhiên Mộc Miến thắng thảm trả lời

Minh Tư Thành không hiểu, tiếp tục hỏi không chịu thôi: “Tại sao lại không thể so sánh?”

“Đối với tôi mà nói thì sư phụ tôi là người trong thế giới ảo còn Lạc Vũ là người trong thế giới thực. Vì vậy không thể nào so sánh được”

Nhiên Mộc Miên xòe hai tay.

“Vậy nếu như sư phụ cô và Lạc Vũ cùng rơi xuống nước thì cô sẽ cứu ai trước?” Minh Tư Thành không cam tâm, tiếp tục hỏi Nhiên Mộc Miên nhìn Minh Tư Thành, chỉ cảm thấy biểu hiện của anh lúc này rất khó.

“Đối với anh mà nói thì chắc anh šu anh và Lạc Vũ cùng rơi xuống nước thì tôi sẽ cứu ai trước mới phải. Sao anh cứ so sánh sư phụ của tôi và Lạc Vũ thế?”

- -------------------