Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 891: Một Mộc Miên đáng yêu biết bao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bên nghĩa trang, cậu có cần cấm người đến một chút không?” Nhiên Hoàng Minh lại hỏi.

“Không cần đâu” Đôi mắt đen láy của Phó Quân Tiêu dần trở nên sâu hơn.

Nhiên Hoàng Minh nhìn Phó Quân Tiêu, hai người họ đã coi như là ngầm hiểu ý nhau, ông ta nói: “Lúc quay về, tớ sẽ tìm cơ hội đưa Kỳ Anh đi gặp bác sĩ tâm lý”

“Được.” Phó Quân Tiêu đáp.

Nhiên Hoàng Minh lại nói: “Người của tổ tình báo nói, bên cậu chủ nhỏ của nhà họ Minh đã có động tĩnh, hình như cậu ta định dựa vào thế lực nào đó, muốn âm thầm xử sạch thể lực bên nước M. Chúng ta thờ ơ đứng nhìn, hay là.”

"Sao thằng nhóc đó lại đột nhiên có động tĩnh? Phó Quân Tiêu lại nhíu mày.

Nhiên Hoàng Minh thở dài, đáp: “Cậu chủ nhỏ của nhà họ Minh cũng đã đến nghĩa trang. Tớ nghĩ tám chín phần là muốn âm thầm báo thù cho Mộc Miên”

"Ai tung tin ra vậy?” Phó Quân Tiêu nghiêm nghị hỏi.

Nhiên Hoàng Minh khẽ nhún vai, đáp: “Chuyện này tớ cũng không rõ, nhưng với thể lực hiện giờ của cậu chủ nhà họ Minh, muốn điều tra chuyện của Mộc Miên, đối với cậu ta có lẽ cũng chỉ 3 phải là một chuyện khó”

“Cậu ta đã điều tra được kết quả gì?” Phó Quân Tiêu trầm ngâm, hỏi.

Nhiên Hoàng Minh bình tĩnh đáp: “Kết quả mà đám người đó nghĩ.”

Phó Quân Tiêu rơi vào trầm tư: "..”

Nhiên Hoàng Minh không khỏi thở dài, nói: “Haizz, cậu có nên đi đánh tiếng một chút không? Con gái của George vẫn đang ở trong nước, hình như cô ta đang được người của cậu chủ nhà họ Minh hộ tống về nước M”

“Tớ sẽ sai người đi cướp máy bay” Phó Quân Tiêu đáp lại một cách đầy ẩn ý.

“Hay là, bắt về để tớ thử nghiệm thuốc? Đúng lúc tớ đang thiếu vật thử nghiệm là nữ” Nhiên Hoàng Minh nhướng mày. Phó Quân Tiêu không đáp lời.

Nhiên Hoàng Minh coi như là ông đã ngầm đồng ý rồi.

Sau khi Nhiên Hoàng Minh rời đi, Phó Quân Tiêu quay lại phòng ngủ.

Chiếc đèn ngủ nhỏ tỏa ra ánh sáng màu vàng cam ấm áp chiếu lên khuôn mặt của Đồng Kỳ Anh như phủ một lớp nhung mềm mại lên mặt bà.



Nhiên Hoàng Biên kinh ngạc: “Làm sao có thể?”

Nhiên Hoàng Minh dứt khoát đưa báo cáo sức khỏe cho Nhiên Hoàng Biên xem.

Sau khi Nhiên Hoàng Biên lật mở từng trang đọc kỹ một lượt, ông ta lập tức trợn tròn mắt không thể tin được: “Nó đã giấu bao nhiều năm như vậy!”

“Phán đoán sơ bộ là Kỳ Anh có vấn đề về tâm lý trong khoảng thời gian trước và sau khi ly hôn với Phó Quân Bác” Nhiên Hoàng Minh u ám nói.

Có lẽ là vì yêu quá sâu đậm nên tổn thương cũng "sâu đậm"?

Haizz, trái tim của phụ nữ đúng là như kim dưới đáy bể.

Nhiên Hoàng Minh cũng không nói thêm gì nữa.

“Đợi đã! Trong báo cáo có một dòng này là sao? Sao Kỳ Anh lại có thể muốn giết Mộc Miên, sau đó tự sát được?” Sắc mặt Nhiên Hoàng Biên khó coi đến cực điểm: “Phó Quân Tiêu đã xem báo cáo này chưa?”

“Bổ nghĩ con ngốc sao? Đương nhiên là không thể đưa cho Quân Tiêu xem rồi” Nhiên Hoàng Minh không khỏi trợn mắt nhìn bố mình.

“Không phải chứ! Kỳ Anh yêu thương chiều chuộng con nhóc Mộc Miên nhất, sao nó có thể muốn cùng chết với Mộc Miên được?” Nhiên Hoàng Biên thấy vô cùng khó hiểu.

Nhiên Hoàng Minh chỉ vào một dòng chữ khác trong báo cáo, nói: “Nguyên nhân nằm ở đây”

Sau khi Nhiên Hoàng Biên nhìn thấy dòng chữ đó, ông ta lập tức rơi vào trầm tư.



“Bố hỏi mày, mày là bố hay bố là bố nào? Sao mày dám thô lỗ với b như vậy hả? Mặt Nhiên Hoàng Biển đỏ bừng vì giận dữ, ngừng một lúc, ông ta lại biện hộ cho bản thân: “Chẳng lẽ, bố không thương con bé đó sao?”

Nhiên Hoàng Minh bỗng cau mày, híp mắt lại.

Sau khi Nhiên Hoàng Biên hiểu được ánh mắt của con trai, ông ta đưa tay lên, lau nước mắt nước mũi giàn giục khắp mặt, nghẹn ngào nói: “Mày nghĩ, người làm ông ngoại như bố lại tự tay móc tim của cháu ngoại mình đưa cho người khác rồi trơ mắt nhìn con bé chết trên bàn phẫu thuật, một ông già thô lỗ như bố sẽ không thấy đau lòng hả? Con bé đó nói mất là mất, trong lòng bố cũng rất không nỡ! Mộc Miên từ nhỏ đến lớn đều gọi bố là “ông ngoại, ông ngoại” thân thiết dễ nghe như thế, còn hay chạy tới đưa đồ ăn ngon cho bố, còn xoa bóp đấm lưng cho bố nữa. Nó hiếu thảo biết bao, đáng yêu biết bao! Chỉ có đứa con trai chết tiệt vô lương tâm như mày, thậm chí còn không bì được với một đứa cháu gái!”

Nhiên Hoàng Minh xấu hổ, không nói nên lời: ".."