Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 908: Cô không thể sinh con sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cô thích bé gái hay là bé trai vậy?" Đồng Kỳ Anh sau khi khôi phục lại tinh thần, chủ động đổi đề tài.

Trong lúc lơ đãng, Hạ Huyền Thy nâng khóe miệng lên, trong lòng đầy ao ước nói: "Thú thật với cô, tôi thích bé gái. Ngay cả cái tên tôi cũng đã nghĩ xong rồi"

"Tên là gì?" Đồng Kỳ Anh vừa lái xe, vừa tò mò hỏi, trên gương mặt cũng mang theo nụ cười vui vẻ.

Hạ Huyền Thy không kìm lòng được trả lời: "Tên là Bùi Hạ Sênh, cô thấy thế nào, cái tên này có hay không?"

"Có hàm nghĩa gì đặc biệt không?" Đồng Kỳ Anh mỉm cười.

Hạ Huyền Thy nhướng mày, trả lời: "Cũng không có gì đặc biệt, đột nhiên tôi thích cái tên đó thôi. Tôi chỉ mong sau này con bé lớn lên sẽ sống một cuộc sống bình yên thôi."

"Được đấy, một cái tên rất hay" Đồng Kỳ Anh vui vẻ gật đầu, liếc nhìn Hạ Huyền Thy, sau đó nói: "Khi nào cô sinh em bé, tôi nhất định sẽ đưa cho cô một phong bao lì xì thật lớn."

"Hay là cô làm mẹ đỡ đầu của con tôi đi?" Hạ Huyền Thy nói tiếp.

Đồng Kỳ Anh cười nói: "Tôi mới không muốn làm mẹ đỡ đầu của con cô."

"Tại sao vậy?" Hạ Huyền Thy bĩu môi.

"Sau này, chưa biết chừng, chúng ta có thể là thông gia với nhau, đúng không?" Đồng Kỳ Anh trêu ghẹo nói, mặc dù cô biết chuyện này là không thể nhưng cô cũng không muốn cắt ngang sự hào hứng của Hạ Huyền Thy.

"Đúng vậy! Ý kiến này hay đấy. Vậy cô nhất định phải sinh ra một bé trai. Sau đó, cưỡi bạch mã hoàng tử đến cưới cô công chúa nhỏ mà tôi sinh ra" Hạ Huyền Thy tràn đầy hy vọng nói.



Không lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện với cô. Sau đó Đồng Kỳ Anh mới giương mắt nhìn lên.

Người đàn ông tuy vẫn đẹp trai, vẫn anh tuấn như vậy, nhưng lại không còn phóng khoáng giống như lần đầu gặp mặt nữa.

"Kỳ Anh, đã lâu không gặp" Phó Quân Bác vẫn nhẹ nhàng tao nhã như mọi khi.

Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Bác, khẽ mỉm cười: "Có phải anh nên gọi tôi là chị dâu không?"

"Anh không gọi được." Phó Quân Bác giễu cợt nói, sau khi ngừng lại một lát, mới nói vào trọng tâm: "Chúng ta hãy bàn chuyện công việc đi, em dự định mở một công ty thiết kế kiến trúc sao?"

"Không phải công ty, chỉ là một phòng làm việc mà thôi, nên việc quản lý sẽ không phiền phức lắm" Đồng Kỳ Anh giải thích.

"Nếu như, em không sợ anh cả hiểu lầm, hai ta có thể hợp tác. Vẻ mặt Phó Quân Bác bất đắc dĩ nói.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh không suy nghĩ bất cứ chuyện khác, gật đầu nói: "Anh cả tin tưởng tôi, sẽ không so đo đâu"

"Em vẫn luôn gọi anh cả là "anh cả" sao?" Trên gương mặt anh tuấn của Phó Quân Bác, lộ ra một tia kinh ngạc.

Đồng Kỳ Anh mấp máy môi, cười nhạt: "Tôi quen rồi, không đổi xưng hô được" "Vậy chúng ta hãy nói về sự hợp tác trong công việc đi." Phó Quân Bác lập tức dời sang chủ đề khác.

Có Phó Quân Bác hỗ trợ, Đồng Kỳ Anh muốn mở phòng làm việc thiết kế kiến trúc, rất nhanh đã có sự tiến triển.

Nửa tháng sau... Đồng Kỳ Anh ngồi trên nắp bồn cầu của nhà vệ sinh, nhìn que thử thai ở trên tay, tinh thần chán nản mà rũ mắt xuống.

Vẫn không có thai...

Vì không muốn Phó Quân Tiêu phát hiện ra mình lén lút thử que, Đồng Kỳ Anh cầm lấy giấy vệ sinh, quấn vài vòng lên que thử thai rồi mới ném vào trong thùng rác.



Cô biết, cô uống thuốc này cũng vô dụng, trong lòng vừa xốn xang vừa chua xót, nhưng cô lại không muốn để mẹ chồng cô biết chuyện này.

Thật ra, trong lòng thím Lưu đã biết rõ về chuyện của Đồng Kỳ Anh.

Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, trong bụng Đồng Kỳ Anh cũng không có lấy bất cứ tin tức gì, khả năng cao là Đồng Kỳ Anh không thể mang thai.

Thím Lưu thấy trên gương mặt của Đồng Kỳ Anh không có lấy một tia cảm xúc, nói một cách sâu xa: "Mợ cả, nếu không thì, tìm người mang thai hộ có được không? Tôi biết quy củ của nhà họ Phó, nhà họ Phỏ không thể không có người thừa kế"