Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 921: Vậy là người một nhà rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy cũng được” La Khiếu Đình gật đầu mỉm cười, đưa tay nhận lấy chậu hoa bách hợp, lại hỏi: “Có thể lưu lại phương thức liên lạc không?”

Cô gái ngẩn ra, sau đó tự nhiên lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho La Khiếu Đình: “Đây danh thiếp bạn tôi dùng để mở tiệm hoa, nếu có rảnh thì anh đến tiệm mua hoa, tôi nói cô ấy giảm giá cho anh”

“Ừm, được được” La Khiểu Đình nhận lấy danh thiếp, ngượng ngùng xoa gáy.

Cô gái cúi người lần nữa để bày tỏ cảm ơn, sau đó xoay người nói với chủ tiệm sửa xe về chuyện xe ba bánh của mình.

La Khiếu Đình ôm hai chậu bách hợp trở lại xe, đặt hoa ở ghế phụ xoay người nói lại: “Anh Phàm, hoa này là cô bé kia tặng chúng ta, nói là quà cảm ơn!

Hai chậu bách hợp này cộng lại cũng phải tốn kha khá.

La Khiểu Đình thầm cảm khái, sống tới giờ mới lần đầu tiên được một cô gái tặng hoa.

Phó Diệc Phàm ngước mắt nhìn chỗ hoa bách hợp trên ghế phụ mỉm cười nói: “Hoa rất đẹp”

La Khiếu Đình thở dài: “Cô bé kia còn đẹp hơn”

“Cậu có ý gì?” Phó Diệc Phàm không khỏi buồn cười nói.

La Khiếu Đình toét miệng cười: “Tôi coi trọng cũng vô ích, người ta còn đang xem thường tôi”

Cô bé kia ngay cả số điện thoại cá nhân cũng không muốn cho anh ta, điều này nói rõ sức hấp dẫn của anh ta không đủ để thu hút cô bé đó.

Có điều cô bé hình như đối với Phó Diệc Phàm cũng không có ý nghĩ gì khác.

Nếu không lúc anh ta cố ý nói cô nên cảm ơn Phó Diệc Phàm thì sao cô ấy không nhận cơ hội bắt chuyện với Phó Diệc Phàm?

Aiz, con gái bây giờ mắt nhìn cao thật.

Sau khi La Khiếu Đình lái xe đi, chủ tiệm sửa xe vừa giúp cô gái kiểm tra bình dầu xe ba bánh vừa trêu cô gái: “Sơ Hạ, con thật may mắn nha! Được người lái xe sáng giúp con kéo xe nữa đấy! Con có biết chiếc xe kia trị giá bao nhiêu không?”

“Chắc là hơn ba chục tỷ” Tần Sơ Hạ lạnh nhạt trả lời.

Thợ sửa cười nói: “Con vậy mà đoán đúng, con nên chủ động bắt chuyện người ta”

“Xi”, Tần Sơ Hạ không cho là đúng trả lời: “Người ta không ngại xe ba bánh của con giúp con kéo xe, con đã rất cảm kích rồi, không cần chủ động bắt chuyện làm người ta lúng túng”

“Ha ha ha, con xinh đẹp như vậy chỉ làm người thích thôi” Thợ sửa trêu chọc cô.

“Con có phải nên cảm ơn ông đã khích lệ con?” Tần Sơ Hạ mỉm cười nhìn thợ sửa đang giúp mình sửa xe, nói tiếp: “Một lát nữa ông giúp con đổ đầy dầu với.”

“Được” Thợ sửa toét miệng cười.

Sau khi sửa xe xong, Tân Sơ Hạ thanh toán tiền sửa xe, ngồi lên xe ba bánh lái đi.

Trên đường đi cô còn tốt bụng giúp hai người đi đường đưa họ trở lại đường lớn. Cuối cùng Tần Sơ Hạ trở về một căn nhà, chính là viện mồ côi “Nhà hạnh phúc”. Người gác cổng mỉm cười mở cửa cho cô: “Sơ Hạ, con lại đến à”.

“Lần trước bạn nhỏ không phải nói thích hoa bách hợp hồng à? Con đem đến cho mấy nhỏ” Sau khi người gác cổng mở cửa, Tần Sơ Hạ trực tiếp lái xe vào trong viện.

Cô dừng xe ba bánh ở giữa sân, bốn phía có rất nhiều bạn nhỏ chen chúc đi ra.

“Chị Sơ Hạ đến!”

“Chị Sơ Hạ”



Tần Sơ Hạ cùng một người đàn ông khác lên xe thương vụ.

Biệt thự nhà họ Tần, thành phố Cung Huy.

Sau khi Tần Sơ Hạ vào nhà chỉ thấy bố mình Tần Vũ Bảo và hai người phụ nữa khác ngồi trước bàn ăn.

Người giúp việc giúp Tần Sơ Hạ kéo ghế, Tần Sơ Hạ vừa ngồi xuống Tần Vũ Bảo đã không chờ được giới thiệu: “Sơ Hạ, đây là con gái dì Tống, Tống Vân Thùy. Từ nay về sau chúng ta là người nhà, con gọi Vân Thùy là chị. Vân Thùy, đây là con gái bố Tần Sơ Hạ”

"..” Tân Sơ Hạ không đáp, rũ mắt xuống, không hề nhìn thẳng Tổng Vân Thùy.

Tống Vân Thùy mặc một bộ váy màu tím nhạt, tóc búi lên, mặt mỉm cười, bày ra bộ dáng ưu nhà cao quý, chủ động chào hỏi Tân Sơ Hạ: “Sơ Hạ, xin chào, lần đầu gặp mặt, sau này xin chiếu có nhiều hơn”

Tổng Thiên Thanh thấy con gái riêng Tần Sơ Hạ đối với con gái ruột của mình không thân thiện, nên mỉm cười giảng hòa: “Vân Thùy, Sơ Hạ tính cách hướng nội, không thích chào hỏi mọi người, con đừng để ý”