Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 926: Phải đến nhà anh lánh nạn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Viêm Ái Linh gật đầu một cái.

Tần Sơ Hạ cảm thấy đã đến lúc liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Cô ta vừa ra khỏi nhà vệ sinh chưa được mấy bước liền cảm giác được có người theo dõi sau lưng cô ta.

Tần Sơ Hạ vô thức lấy khăn trùm đầu che miệng và mũi mình rồi vội vàng bỏ chạy.

Cô ta chạy ra khỏi sân bay, sau đó chui vào trong một chiếc taxi, sốt ruột nói với tài xế taxi: "Bác tài mau lái xe đi, tôi đến trung tâm thành phố"

"Được." Tài xế đáp.

Tần Sơ Hạ ngồi ở ghế sau xe taxi, sau khi xe chạy được một đoạn cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn phía sau một chút, liền phát hiện một chiếc xe màu đen đang gắt gao theo sát chiếc xe taxi của cô ta.

Tần Sơ Hạ nhìn đến đây có chút nhức đầu, thực sự không biết rốt cuộc công chúa điện hạ nhà cô ta đã phạm vào chuyện gì, chọc cho những người phía sau đuổi tận cùng không buông.

"Bác tài có thể chạy nhanh hơn một chút nữa được không?" Tần Sơ Hạ thúc giục.

Bác tài xế vẻ mặt đầy bình tĩnh nói: "Cái này không được đâu! Nhanh nữa nếu vượt tốc độ tối sẽ bị phạt tiền đấy!"

"Được rồi!" Tần Sơ Hạ nhất thời lơ là tức giận.

Không lâu sau, xe lên cầu vượt sau đó phía trước bắt đầu kẹt xe.

Tài xế không thể không đạp phanh dừng xe lại.

Tần Sơ Hạ thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, thấy cách hai chiếc phía sau có hai người đàn ông mặc vest đi giày da bước xuống khỏi chiếc xe riêng màu đen kia, cô ta bị dọa sợi hãi liền mở khóa an toàn trên cửa xe rồi vội vàng xuống xe.



Cô ta vừa đóng cửa xe lại, ấn chốt khóa cửa thì hai người đàn ông mặc quần áo đen kia chạy tới bên ngoài cửa sổ xe sau đó không ngừng vỗ vào cửa kính xe.

Vì không muốn bị người đàn ông áo đen bên ngoài cửa sổ xe nhận ra, Tần Sơ Hạ kéo chặt khăn trùm đầu trên mặt, cúi đầu xoay người, vô thức dựa vào bên trong.

Mãi đến lúc này, Tần Sơ Hạ mới nhìn thấy một đôi chân dài miên man bên trong chiếc quần tây, cùng một bàn tay lộ rõ khớp xương tay đặt trên đầu gối, ống tay áo trắng tinh được cài cúc gọn gàng, để lộ một nửa chiếc đồng hồ đeo tay quý giá.

Tần Sơ Hạ nhìn đến đây, không giải thích được không dám ngẩng đầu lên.

Bên tại chỉ nghe được sau lưng truyền đến tiếng đập cửa kính "bốp bốp", còn có tiếng ngôn ngữ của Viêm Phù nói: "Điện hạ! Điện hạ! Mau cùng chúng tôi trở về!"

Tân Sơ Hạ cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, hận không đào được một lỗ để chui xuống thì tốt.

Lúc này, dòng xe đang chậm rãi khai thông.

Xe cũng bắt đầu lăn bánh trở lại.

"Đi đâu?" Lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu.

Tần Sơ Hạ hai tay ôm khăn trùm đầu trên mặt, không chỉ không dám ngẩng đầu, mà còn không dám lên tiếng.

"Điện hạ, người muốn đi đâu?" Đổi phương đột nhiên dùng ngôn ngữ của Viêm Phù nói với cô ta.

Tần Sơ Hạ kinh ngạc ngẩng đầu lên, có chút khó có thể tin nhìn người đàn ông trước mắt này.

Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao, dưới đôi lông mày kiểm khí khái anh hùng đến bức người là đôi mắt đen có thần như chim ưng săn mồi, lộ ra vẻ sắc bén tinh anh, giống như có thể nhìn thấu mọi thứ trong một cái nhìn.

"Anh đến đâu thì tôi đến đó" Tần Sơ Hạ dùng ngôn ngữ của Viêm Phù đáp một câu, rồi lập tức cúi đầu, lại xoay người sang bên kia, đưa lưng về phía người đàn ông này.

Xong rồi xong rồi, hóa ra người đàn ông này là người Việm Phù!

Đáy lòng Tần Sơ Hạ xoắn xuýt, cho rằng chờ một lúc nữa bản thân sẽ phải mượn cớ xuống xe trước.

Cô ta vốn nghĩ cách này cũng không tệ, ai ngờ lúc cô ta nhìn lại lần nữa về phía sau thì chiếc xe riêng màu đen kia vẫn bám sát cô ta như cũ.

Trời ạ!



Tần Sơ Hạ đang buồn bực thì người đàn ông lịch sự nho nhã nói tiếp: "Nếu điện hạ không chế thì có thể "lánh nạn" ở nhà tại hạ"