Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 997: Anh nhặt được một người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Minh Tư Thành vốn không định để ý tới đứa bé ăn mày vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng lúc anh đi về phía trước, đứa bé ăn mày kia cũng đi theo không xa không gần sau lưng anh.

Đứa bé ăn mày đi cách anh một đoạn, đột nhiên tăng tốc chạy tới, túm lấy góc áo làm anh sợ hết hồn.

"Này!" Minh Tư Thành dừng chân, nhưng cũng không chỉ tay đứa bé ăn mày kia bẩn, thấy đứa bé ăn mày đang nhìn chằm chằm vào xúc xích nướng trên tay mình.

Vì vậy, anh liền tốt bụng đưa cho đứa bé ăn mày một cây.

Anh cho rằng đứa bé ăn mày này cứ như vậy là thôi.

Ai ngờ, đứa bé ăn mày này không chỉ tiếp tục đi theo anh dọc đường, thậm chí sau khi anh lên xe lái đi, đứa bé ăn mày kia vẫn đuổi theo đuôi xe một đoạn.

Minh Tư Thành cảm thấy đứa bé ăn mày này rất kỳ lạ, vì vậy liền lùi xe lại, xuống xe, quay lại chỗ đứa bé ăn mày một lần nữa.

Đứa bé ăn mày này còn đi chân trần, trên đầu ngón chân có vảy máu.

Minh Tư Thành thấy vậy, trong lòng có chút không đành lòng hỏi: " Này đứa bé không bé, em đi theo anh làm gì?"

Anh gọi cậu bé đó là đứa bé không bé chỉ vì thân hình cậu bé đó trong tương đối tương đối thấp bé, đầu ổ gà, trên người còn mặc một bộ quần áo lớn cũ nát đã sờn vải.

Đứa bé không bé ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, vẻ mặt đầy mơ hồ nhìn anh, giống như nghe không hiểu anh đang nói gì.

Cũng chính lúc này, Minh Tư Thành mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của đứa bé ăn mày.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay, trên mặt rất bẩn, có vết máu, còn có bụi bặm, ngoại trừ đôi mắt to trong veo đen trắng rõ ràng, giống như chuông đồng rất đáng yêu, còn lại những chỗ khác gần như không còn chỗ nào sạch sẽ.

Không ai có thể đoán ra rốt cuộc đứa bé không bé này đã trải qua cái gì.

Chỉ là trực giác trong lòng Minh Tự Thành cho rằng đứa bé không bé này có thể là hy vọng cứu giúp anh.

"Em có muốn lên xe anh không?" Minh Tư Thành hỏi tiếp.

Đứa bé không bé vẫn không phản ứng như cũ.

Minh Tự Thành nhất thời gãi gãi gáy, nhìn xung quanh một chút. Ánh mắt vô tình rơi xuống đống cát nhỏ bên đường, anh nhanh trí, lập tức có một ý tưởng.

Anh chỉ chỉ đồng cát đó, sau đó đi tới nhặt một hòn đá nhỏ lên, vẽ lên đống cát.

Đứa bé không bé y theo rập khuôn đi cùng, sau đó đứng bên cạnh anh giống như trẻ con nhìn anh về một chút.

Minh Tư Thành vẽ hai người một lớn một nhỏ và chiếc xe thể thao kia của anh, sau đó dùng đầu mũi tên chỉ chiếc xe thể thao tỏ ý hai người cùng lên xe rời khỏi nơi này.

Đứa bé không bé dường như đã hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Minh Tư Thành, toét miệng ra sức gật đầu.

Minh Tư Thành cũng vô thức nhìn về