Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 56



Giữa tuần có một buổi văn hoá câu lạc bộ kéo dài từ ban ngày đến tối muộn, Uông Triết thuộc câu lạc bộ Thiên văn cũng đăng ký tham gia, dự định dựng mấy kính viễn vọng thiên văn tại sân thượng của toà nhà cao nhất trong trường mời các bạn có hứng thú buổi tối tới ngắm trời sao đêm.

Tưởng Thiếu Diễm - người không câu lạc bộ cực kỳ tẻ nhạt - đã đi sớm sắp xếp địa điểm với alpha nhà mình, một mình hắn có thể dùng một tay vác dụng cụ lên vai di chuyển, không mảy may tốn sức.

Hai bạn beta đang hợp sức khiêng một dụng cụ không khỏi cảm thán: "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy..."

Nhưng Tưởng Thiếu Diễm không quá hài lòng về vóc dáng hiện tại của mình, chuyển đồ xong bèn kéo Uông Triết cho cậu xem cơ bắp tay.

"Em xem hộ anh, cơ chỗ này của anh có phải không rõ như trước không? Hình như nhéo còn thấy mềm đi."

Uông Triết nhéo thử: "Không đâu, vẫn như trước mà, dù mềm đi cũng không sao, tập là nó lại về."

"Em nói rõ nhẹ nhàng, omega tập cơ khó cỡ nào em biết không?" Tưởng Thiếu Diễm chọc con chuột của Uông Triết như trút giận, sờ vừa rắn chắc vừa đàn hồi: "Đâu như alpha bọn em, tập linh tinh cũng đầy cơ bắp."

Nói rồi hắn còn chưa thấy đủ tiếp tục sờ cơ ngực của Uông Triết. Bình thường Uông Triết không hay hở da thịt, cũng gần như chưa bao giờ mặc quần áo bó nên nhìn bề ngoài không thể thấy vóc người cậu thế nào, chỉ có Tưởng Thiếu Diễm biết alpha của mình khoả thân trông cường tráng và đẹp trai biết bao, nhất là dáng vẻ chảy mồ hôi thở dốc nặng nề cơ bụng căng chặt ở trên giường thật sự là hoocmon nam tính bùng nổ, gợi cảm khiến người ta si dại.

Uông Triết túm cái tay làm bậy của hắn, tai đỏ một cách mất tự nhiên: "Em cũng đang cố gắng tập thể dục... để anh luôn thích em."

Tưởng Thiếu Diễm cau mày: "Nói thế lẽ nào em phát tướng thì anh không thích em nữa?"

"Không phải... Nhưng mà so ra, chắc chắn anh thích em có vóc dáng đẹp hơn là toàn mỡ chứ."

Nói vậy cũng đúng, dẫu sao ai chẳng yêu cái đẹp, Tưởng Thiếu Diễm tạm thời thôi xoắn xuýt về vấn đề này, hỏi tiếp: "Rõ ràng hàng ngày em đều ở cùng anh, em đi tập thể dục lúc nào? Sao anh không biết."

Uông Triết cười: "Buổi sáng trước khi anh dậy, đôi khi em sẽ ra sân bóng chạy bộ, cả lúc anh có tiết mà em không có, thi thoảng em cũng đến phòng gym của trường, ở đấy khá nhiều dụng cụ."

"Em hay nhờ." Tưởng Thiếu Diễm hấm hứ: "Mình thì lén lút tập thể dục sau lưng anh mà ngày nào cũng cho anh ăn rõ nhiều, muốn anh mập ú xấu xí làm nền cho vẻ đẹp trai ngời ngời của em hả? Đồ alpha tâm cơ."

Uông Triết cười tươi duỗi tay kéo hắn vào lòng, ghé tai hắn xấu hổ nói: "Vậy thì không còn ai thích anh mà chỉ có em thích anh thôi... Anh sẽ là của một mình em, không phải rất tốt sao?"

Tưởng Thiếu Diễm không chịu thua kém, uể oải khoác vai cậu, ngẩng đầu sáp lại thì thầm không cho người khác nhìn thấy:

"Anh là của em từ lâu rồi mà? Hay tối về xác nhận lại nhé?"

Cuối cùng Uông Triết cũng không đấu lại, ngượng ngùng cúi gằm không nói không rằng, một lát sau mới gật đầu khẽ khàng hết mức.

Chủ nhiệm câu lạc bộ Thiên văn ở không xa: "Hai đứa này... có thể tém tém một chút không... Ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, không ra cái thể thống gì!"

Thành viên: "Chủ nhiệm à anh ghen tị người ta có người yêu chứ gì..."

"Anh không hề! Anh không ghen tị! Hu hu hu..."

Đến tối khi màn đêm dần buông, sinh viên đọc được bài tuyên truyền hoạt động của câu lạc bộ Thiên văn lục tục kéo tới. Trên sân thượng ngoài bảy kính viễn vọng thiên văn chuyên nghiệp còn có ống nhòm tương đối nhỏ, chủ nhiệm và các thành viên nhiệt tình hướng dẫn mọi người cách sử dụng, không bao lâu hầu hết trước mỗi kính viễn vọng đều có bốn năm người vây quanh.

Uông Triết tích cực gọi các bạn tới quan trắc nhưng luôn bị từ chối khéo. Cậu nhìn kính viễn vọng duy nhất không ai ngó ngàng trước mặt mình, ủ rũ cúi đầu hỏi Tưởng Thiếu Diễm: "Đàn anh, vì sao mọi người đều không tới chỗ em..."

Tưởng Thiếu Diễm lập tức thu lại ánh mắt ác liệt như muốn giết người, hắng giọng an ủi: "Đừng buồn, không ai xem thì mình tự xem."

"Ừm được..." Nhưng ánh mắt Uông Triết vẫn đìu hiu: "Có phải mọi người cảm thấy em không đáng tin không anh..."

Tưởng Thiếu Diễm cảm giác mình gieo gió gặt bão.

"Em đáng tin, cực kỳ đáng tin, anh... anh đi mua cái gì ăn, em làm việc trước đi." Hắn vội vã chuồn mất.

Hai mươi phút sau Tưởng Thiếu Diễm quay lại, kính viễn vọng Uông Triết phụ trách đã có hơn mười người chen chúc, hắn híp mắt đếm.

Đệt, chín omega.

Hắn tỉnh bơ bước chầm chậm lại, Uông Triết bị đám người vây ở giữa, song cậu cao nên vẫn rất nổi bật, liếc một cái là chộp được bóng dáng omega của mình.

"Đàn anh! Anh về rồi." Cậu cười như nắng mùa hạ, nhưng mấy omega xung quanh đều run cầm cập.

Tưởng Thiếu Diễm lạnh lùng lên tiếng: "Uầy, đông người thật nhỉ."

Nhóm omega tức tốc giải tán sạch sẽ.

"Sao đi hết vậy..." Uông Triết thoáng bối rối, sau đó lại cười khì đi sang, vui vẻ cất giọng: "Đàn anh, sau khi anh đi có nhiều người tới chỗ em lắm, anh nhìn thấy chưa? Họ đều nói em hướng dẫn rất giỏi."

Tưởng Thiếu Diễm vuốt đầu cún ngốc nhà mình: "Em vốn dĩ đã rất giỏi."

Chẳng qua càng ngày càng làm người ta yêu thích, hắn nhức đầu quá.

Nghĩ cho sự tự tin của Uông Triết, cuối cùng Tưởng Thiếu Diễm cũng nhượng bộ một chút, không ở lì bên cạnh nhìn chòng chọc nữa mà lùi đến vị trí xa xa lặng lẽ nhìn Uông Triết hăng hái chỉ các bạn xem bầu trời sao.

Hoạt động kéo dài đến chín giờ, muộn hơn nữa bảo vệ sẽ tới đuổi. Sau khi tiễn tốp sinh viên cuối cùng ra về, thành viên câu lạc bộ Thiên văn đóng gói dụng cụ chuyển về câu lạc bộ, tất bật hơn một tiếng.

Trên đường về ký túc xá, đoàn người cười đùa nói chuyện rôm rả, Tưởng Thiếu Diễm đi sau cùng, tay buông thõng ngoắc ngón út của Uông Triết đong đưa khẽ.

Uông Triết vội vàng sáp lại như Golden Retriever nghe thấy tiếng chuông của chủ: "Hửm?"

Tưởng Thiếu Diễm ngẩng đầu ngắm tầng không, buổi tối ở thành phố lớn thật ra không thấy nhiều sao, nhưng vẫn có vài ngôi sao lấp ló giữa trời đêm.

"Điều ước em ước hôm mưa sao bằng thành hiện thực chưa?"

Uông Triết thoáng ngẩn người, sau đó mỉm cười: "Thành hiện thực rồi."

"Em ước gì, bây giờ nói cho anh được không?" Lần đó Uông Triết không tiết lộ cho hắn, thật ra hắn luôn muốn biết.

Uông Triết bật cười không nói.

Tưởng Thiếu Diễm tưởng cậu không muốn nói nên không gặng hỏi nữa. Đến khi về ký túc xá tạm biệt mọi người, cửa vừa đóng, đèn cũng không bật, Uông Triết đã đè hắn lên ván cửa.

Đôi mắt màu xanh nâu sáng rõ, chói mắt hơn bất cứ vì sao nào nhìn thấy tối nay.

Uông Triết trầm giọng nhưng khó che giấu nỗi hạnh phúc và thoả mãn: "Điều ước hôm đó em ước thật ra rất đơn giản, khi ấy anh kêu em làm alpha của anh, em vẫn hơi không chắc chắn, bèn ước với sao băng hy vọng anh có thể thích em thật... Bây giờ điều ước thành hiện thực rồi đúng không?"

Tưởng Thiếu Diễm hừ cười: "Học được cả trò hỏi lại để anh tỏ tình với em cơ, giỏi, em đoán xem đã thành hiện thực chưa?"

Uông Triết kề sát hơn, khuôn mặt đẹp trai quyến rũ: "Em không đoán, em muốn anh nói."

"Anh không nói thì sao?"

"Thì... em sẽ hôn anh đến khi nào anh nói mới thôi."

Tưởng Thiếu Diễm nổi hứng: "Em hôn đi, hôn đi."

Uông Triết cười khổ: "Sao cảm giác em bị thiệt vậy..."

Tưởng Thiếu Diễm không bỏ qua: "Nói lời không thể nuốt lời đâu, em mau hôn đi."

Uông Triết lập tức hôn cái "chóc" lên đôi môi mềm mại của omega nhà mình, mắt bắt đầu tối đi.

"Cục cưng, há miệng..."

Tưởng Thiếu Diễm tức khắc nhũn chân.

Chết tiệt giọng nói trầm thấp của cún ngốc quá cuốn hút, kể từ lần trước đánh dấu cậu không gọi hắn như thế nữa, bây giờ gọi làm đủ loại hình ảnh kích thích đêm đó ùa về tâm trí, khiến hắn rạo rực trong lòng, vô thức nghe lời há miệng, thậm chí còn chủ động vươn lưỡi ra.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng hôn nhỏ vụn khe khẽ, Uông Triết hôn quá chuyên chú, quấn lưỡi Tưởng Thiếu Diễm dây dưa không nghỉ, thi thoảng quét qua hàm trên và răng, Tưởng Thiếu Diễm đã quen được đòi hôn một cách nồng cháy nên nụ hôn nhẹ bẫng này làm tim hắn ngứa ngáy khó nhịn, hầm hừ sáp lại muốn alpha nhà mình hôn sâu hơn.

Nhưng Uông Triết đè vai hắn không cho ngọ nguậy, dừng nụ hôn dán môi hắn cười khe: "Không được... Anh nói đi, em lại hôn anh tiếp."

"Nói gì chứ..." Tưởng Thiếu Diễm đã quên tiệt nội dung cuộc đối thoại ban nãy, đầu óc chỉ muốn được hôn.

"Nói câu em muốn nghe."

Tưởng Thiếu Diễm đành ép mình nhớ lại, lúc này mới hiểu Uông Triết muốn mình nói gì, vừa nhận ra quyền chủ động nằm trong tay mình thì hắn lại ngang ngược:

"Anh thích... chỗ này của em." Hắn cố ý trêu, ngón tay sờ lung tung đến là xấu xa, nhướng mày nói: "Ứ nói đấy, muốn trèo lên đầu anh ra lệnh cho anh chứ gì, một trăm năm nữa nhé."

Nếu là trước đây chắc chắn Uông Triết sẽ cọ hõm cổ hắn lấy lòng và nài nỉ hắn nói, nhưng hôm nay cậu không làm thế.

"Nếu anh không nói..." Tay Uông Triết lặng lẽ luồn vào áo omega của mình, lòng bàn tay nóng rực làm Tưởng Thiếu Diễm không khỏi co rúm ró nhưng lại bị giữ eo không cho nhúc nhích, tay còn lại nắm lấy hắn, thậm chí hắn còn cảm nhận được lòng bàn tay Uông Triết cọ mình.

Uông Triết nhỏ giọng nói nốt vế sau: "... Chỗ anh thích đêm nay sẽ tạm dừng phục vụ."

Tưởng Thiếu Diễm nuốt nước bọt liên tục nhưng miệng lưỡi vẫn khô khốc: "... Ở ký túc xá?"

Mắt Uông Triết sáng lên, gật đầu.

"Gạt ai cơ... Em không có gan đâu." Tưởng Thiếu Diễm chẳng tin, nói lời âu yếm ở ngoài cũng đỏ mặt thì sao cậu dám thân mật trong ký túc xá.

"Em chỉ không muốn người khác nghe thấy giọng anh, ngửi được pheromone của anh." Nói đoạn Uông Triết thật sự hơi đỏ mặt, nhưng giọng càng lúc càng trầm khàn.

"Nhưng lần trước em phát hiện pheromone của em hoàn toàn của thể che pheromone của anh... Cho nên không sao."

Tưởng Thiếu Diễm dựa lưng lên ván cửa, nghĩ tới mùi pheromone nồng đến nghẹt thở của Uông Triết, chân mềm nhũn sắp sửa trượt xuống, nuốt nước bọt mà ngoài mặt vẫn kiêu ngạo: "Em không sợ anh kêu cho cả ký túc xá nghe thấy?"

Mặt Uông Triết thoắt nóng bừng, màu xanh trong mắt lại toát ra lòng chiếm hữu nồng nhiệt chấn động lòng người.

"Vậy em sẽ chặn miệng anh."

Tưởng Thiếu Diễm ngẩn người, lập tức bị đè chặt lên cửa, bên tai là giọng nói trầm khàn của Uông Triết:

"Nếu anh nói, em sẽ... hôn anh đến khi anh không thể phát ra tiếng ngay tại đây, sau đó dù em không hôn anh cũng không hó hé được, rồi em lại bế anh lên giường... Hôm sau cả trường đều biết anh bị em làm dữ dội..."

Tưởng Thiếu Diễm ngây ngẩn.

"Em... học những câu này ở đâu ra..."

Uông Triết giả bộ xấu xa thêm vài giây rồi cuối cùng vẫn bất thành: "Em học trên mạng, không phải anh thích alpha ngang ngược quyết liệt một chút sao..."

Bấy giờ Tưởng Thiếu Diễm mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn may, suýt nữa hắn tưởng mình đã hết đàn áp được con sói con này.

Nhưng dù Uông Triết chỉ bắt chước nói những lời vừa nãy thì sức sát thương cũng đủ mạnh rồi.

"Em thế nào anh cũng thích, anh thích em mà, điều ước của em đã thành hiện thực từ khi em ước rồi, ngốc ạ." Tưởng Thiếu Diễm xụi lơ treo trên cổ Uông Triết, rặt một vẻ mặc em muốn làm sao thì làm.

"Cho em mở mang kiến thức về ngang ngược quyết liệt đi anh ơi."