Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 58: (Kết)



Qua một thời gian Tưởng Thiếu Diễm thể hiện tình cảm công khai quá mức, số phiếu của hai người trên bảng cặp đôi dễ thương nhất đã bỏ xa hạng thứ hai, bà con trong nhóm chat cuối cùng cũng không cần xả phiếu hàng ngày trước sự đe nẹt của hắn nữa.

Uông Triết vẫn không hay biết chuyện này, thấy gần đây tâm trạng Tưởng Thiếu Diễm có vẻ vô cùng hớn hở thì tò mò hỏi: "Có việc gì vui ạ?"

Tưởng Thiếu Diễm muốn tạo bất ngờ cho cậu nên nhịn không kể, chỉ xoa đầu cậu: "Không có gì, luyện tập thôi."

Luyện tập ở đây chính là nâng cao kỹ năng hôn mà hôm trước nói, thấy lễ trao giải cuộc bình chọn chẳng còn mấy ngày, hễ có thời gian Tưởng Thiếu Diễm lại rủ luyện tập, tất nhiên Uông Triết muốn còn không được, dần dà gan cũng to hơn, dù ở bên ngoài nhưng chỉ cần omega của mình yêu cầu là cũng dám kéo hắn vào góc khuất í ẹ.

Đã chuẩn bị cho hạng nhất xong xuôi, ai biết buổi tối trước ngày hết hạn bình chọn lại thình lình có biến.

Hiểu Hiểu phát hiện đầu tiên, điên cuồng tag Tưởng Thiếu Diễm trong nhóm: @Tưởng Thiếu Diễm, nguy rồi Diễm Diễm!!! Hạng ba đang xả phiếu bẩn!!!

Tưởng Thiếu Diễm đang nằm lướt điện thoại trên giường Uông Triết, nhìn thấy thông báo tin nhắn thì ngồi phắt dậy.

Hắn chuyển trạng thái nhanh quá, Uông Triết đang làm bài tập ở bàn học trông thấy hỏi: "Sao thế?"

"Không sao, đổi tư thế ấy mà." Tưởng Thiếu Diễm không rảnh giải thích nhiều, lập tức mở topic bình chọn trên diễn đàn, quả nhiên hạng ba kém họ vài nghìn phiếu đã vượt qua hạng hai và thu hẹp khoảng cách chỉ còn sáu trăm phiếu với họ.

Hắn thầm chửi bậy, trả lời Hiểu Hiểu: Hạng ba khoa nào?

Hắn buộc phải gặp người ta "nói chuyện" thôi.

Hiểu Hiểu: Alpha tên Hứa Thăng hình như học khoa máy tính, tớ đoán cậu ta ngấm ngầm giở trò.

Tưởng Thiếu Diễm: Biết rồi.

Hắn mở danh bạ định hỏi cô mình số điện thoại của cậu ta, đúng lúc có người gõ cửa phòng.

Uông Triết ra mở cửa, bên ngoài là một bạn học lạ mặt, cậu hỏi: "Anh là ai, đến tìm ai?"

Người đó căng thẳng: "Tôi, tôi tìm anh Diễm, tôi là Hứa Thăng khoa máy tính..."

Tưởng Thiếu Diễm vểnh tai nghe vội vàng xuống giường đi ra cửa, trừng cậu ta một cách hung dữ: "Tôi còn chưa kiếm cậu mà cậu đã tới tận cửa, sao, muốn ăn đánh à?"

Uông Triết thấy hắn giận thì vẻ mềm mỏng lập tức trở nên nghiêm trọng, chắn trước người Tưởng Thiếu Diễm, không hỏi nguyên do đã lạnh lùng nói với Hứa Thăng: "Anh làm gì?"

Đứng trước hai chủ nhà hung hãn hùng hổ, Hứa Thăng sợ quá chừng, run cầm cập: "Anh Diễm, tôi, tôi xin lỗi! Tôi tình nguyện ăn đánh, cậu nhường hạng nhất cho tôi đi!"

Lạ lùng, còn có thể loại đến tận nơi xin ăn đòn nữa, Tưởng Thiếu Diễm nhướn mày: "Cậu vào đây nói rõ cho tôi."

Cửa đóng, Hứa Thăng vội vã giải thích trước sự dò xét của đôi trẻ: "Gì nhỉ... Đúng là tôi đã xả phiếu bẩn, bạn gái tôi nằng nặc đòi tôi lấy hạng nhất, nếu không sẽ chia tay tôi, bảo tôi quá vô dụng, còn chẳng bằng một người năm nhất..." Cậu ta vừa nói vừa dè dặt nhìn Uông Triết.

Uông Triết vẫn ù ù cạc cạc: "Xả phiếu gì? Hạng nhất gì?"

"Cậu không biết cuộc thi bình chọn cặp đôi sao? Hai các cậu đang hạng nhất đó, ngày mai là lễ trao giải."

Giờ thì hay rồi, bất ngờ cũng lộ mất tiêu.

Tưởng Thiếu Diễm tức đến ngứa răng: "Cậu nín mỏ cho tôi!"

Uông Triết sửng sốt nhìn hắn: "Đàn anh, anh đang bỏ phiếu cho bọn mình sao?"

Tưởng Thiếu Diễm hơi mất mặt, cáu kỉnh thú nhận: "Làm sao, không được chắc, còn không phải tại bộ dạng rõ là háo hức của em."

Uông Triết ngẩn ngơ rồi khoé môi nhanh chóng giương lên, con tim sắp tan chảy đến nơi: "Sao anh lại đáng yêu thế này..."

"Đáng yêu con khỉ..." Tưởng Thiếu Diễm ngượng ngùng, quay sang hung dữ với Hứa Thăng: "Cậu lấy lòng bạn gái cậu liên quan gì tới tôi? Lẽ nào tôi không cần lấy lòng bạn trai tôi?"

Uông Triết đứng bên cười ngu ngơ không ngừng.

Hứa Thăng lí nhí: "Chỉ một lần thôi, xin cậu mà anh Diễm, tôi thật sự không thể mất em ấy... Em ấy toàn chê tôi nhát gan, nếu lần này có thể giành hạng nhất hôn em ấy trước mọi người, em ấy sẽ phải nhìn tôi bằng cặp mắt khác..."

Nụ cười của Uông Triết cứng lại: "... Hạng nhất phải hôn trước mọi người?" Hình như cậu đã hiểu ra gì đó, ánh mắt chất chứa nỗi hận âm thầm nhìn omega của mình mất ngày nay luôn bắt hôn.

"Hoá ra là vậy..."

Tưởng Thiếu Diễm nhức đầu lắm, tâm tư nho nhỏ bị vạch trần không dám nhìn cậu nữa, giận cá chém thớt lên Hứa Thăng: "Tôi không nhường, dựa vào đâu tôi phải nhường? Cậu dùng phiếu bẩn mới được hạng nhất, chắc bạn gái cậu cũng chẳng coi trọng cậu đâu?"

Hắn còn muốn kể lể dạy dỗ vài câu nhưng Uông Triết ôm hắn vào lòng từ phía sau.

"Không sao, nhường người ta đi."

Tưởng Thiếu Diễm sững sờ, không hiểu nổi quay đầu nhìn cậu: "Hả?"

"Em có thể hiểu tâm trạng của anh ta, nếu là em, để dỗ anh vui vẻ em cũng làm như vậy." Giọng cậu dịu dàng, gần như ghé sát tai Tưởng Thiếu Diễm: "Anh bỏ phiếu vì hai đứa mình em đã rất vui rồi, thứ hạng hoàn toàn không quan trọng, nhường cho anh ta đi ạ."

Tưởng Thiếu Diễm vẫn hơi không muốn, làu bàu: "Dựa vào đâu chứ, em biết anh tốn bao công sức không..."

Uông Triết bật cười khẽ, hơi nóng phả vào tai hắn ngứa ngáy tê dại: "Biết, còn cố ý luyện tập với em mà, đúng không?"

Tưởng Thiếu Diễm chột dạ: "Cũng không phải chỉ vì cuộc bình chọn..."

"Em không hôn anh trước mọi người đâu." Uông Triết bất chợt nói.

Tưởng Thiếu Diễm ngớ người, đang tính hỏi tại sao thì bị Uông Triết xoay người ôm mặt đối mặt.

Cậu nói với Hứa Thăng: "Anh yên tâm, lễ trao giải ngày mai bọn tôi sẽ không tham dự, nhưng hành vi xả phiếu bẩn của anh có được công nhận hay không thì tôi không biết. Muốn làm bạn gái anh rung động dựa vào những việc này là vô ích, vẫn nên dựa vào bản thân anh đi."

Hứa Thăng như được đại xá, vội vàng cảm ơn bày tỏ mình sẽ cố gắng, sau đó phi như bay rời khỏi nơi chịu đòn.

Tưởng Thiếu Diễm ngẩng đầu trong vòng tay cậu, bất mãn nói: "Em cũng tốt bụng quá đấy, với cả... làm gì mà không muốn hôn anh trước mọi người, có gì phải xấu hổ."

Đôi mắt màu xanh nâu của Uông Triết tối sầm: "Em không xấu hổ, chỉ là khi hôn anh, trong mắt và đầu óc em toàn là anh, em sẽ quên mình đang ở đâu, càng hôn càng nhập tâm, không dừng lại được..."

Cái nhìn chăm chú của cậu làm tim Tưởng Thiếu Diễm đập nhanh hơn, vô thức nhỏ giọng: "Vậy thì đừng dừng..."

"Không được, anh biết mỗi lần bị hôn đến cuối cùng vẻ mặt anh ra sao không?" Uông Triết chậm rãi áp sát, ngón tay mân mê môi hắn: "Môi đỏ, mặt cũng đỏ, ánh mắt vừa ướt át vừa si mê... Đáng yêu chết đi được, em không muốn người khác nhìn thấy anh như thế, cho nên em không hôn anh trước mọi người đâu."

Cuối cùng Tưởng Thiếu Diễm cũng biết thế nào là tự ăn trái đắng.

Alpha mình tự tay huấn luyện ra, lời lẽ xấu hổ đến đâu chăng nữa cũng phải chịu.

Sau cùng hắn vẫn nghe lời Uông Triết rút khỏi cuộc thi và không tham gia lễ trao giải, khiến các fan của họ ở Đại học T than khóc ngập trời. Đám bạn thân trong nhóm chat giúp đỡ bỏ phiếu hơn nửa tháng đều tức giận bất bình, nhưng sau khi nghe nói nguyên nhân cũng đành tha thứ cho kẻ đáng thương thích chơi phiếu bẩn.

Khi các bạn sinh viên nô nức đến lễ trao giải, Tưởng Thiếu Diễm và Uông Triết lại đi ngược dòng người ra cổng trường.

Uông Triết nói muốn dẫn hắn về trường cấp hai và cấp ba từng học xem thử, ôn lại kỷ niệm xưa.

Thật ra hai ngôi trường cách nhau không xa, đi xe hai mươi phút là tới, cả hai đến trường cấp hai trước, Uông Triết đưa hắn đi vào con đường nhỏ nơi hai đứa gặp gỡ lần đầu.

"Khi đó đàn anh thật sự rất ngầu, trong mắt em cả người anh như toả ra hào quang của chúa cứu thế." Ánh mắt Uông Triết đầy vẻ ngưỡng mộ.

Tưởng Thiếu Diễm phì cười: "Gì mà khoa trương thế."

Bỗng nhiên hắn nhớ ra một việc, lại hỏi: "Ầy, sao ngày xưa em bị bắt nạt? Anh nghe tụi nó nói em thả pheromone bừa bãi dụ dỗ con gái?"

Uông Triết vội vã thanh minh: "Tuyệt đối không phải! Hồi ấy em còn nhỏ, pheromone không ổn định, vận động xong luôn tràn ra một ít... Và rồi bị nói như thế."

Tưởng Thiếu Diễm thầm chửi mình quá chậm chạp, trước đây sau khi Uông Triết kể với hắn những chuyện đó, hắn nên nhận ra từ đống đầu mối mơ hồ rằng alpha của mình giấu tài, nếu không về sau ở trên giường cũng chẳng bị áp chế tới nông nỗi ấy...

Được rồi, có lẽ vẫn thế thôi.

Cổng trường cấp hai không cho vào, hai người lượn một vòng quanh trường rồi bắt xe đi đến trường cấp ba. Cấp ba tương đối thoải mái, bảo vệ còn nhận ra Tưởng Thiếu Diễm - cậu học trò nghịch ngợm năm xưa - và thả cho đôi trẻ vào. Uông Triết vừa đi dạo loanh quanh với hắn vừa ríu rít nhớ lại:

"Ở đây không thay đổi chút nào, em nhớ anh hay chơi bóng rổ dưới trụ bóng rổ này, một đấu một có thể thắng alpha, cực kỳ đỉnh."

"Còn cả rừng cây nhỏ bên này, có lần em gặp một alpha chặn đường anh, đáng lẽ định lại giúp nhưng anh đánh người ta ngã lăn quay luôn rồi..."

"Mỗi tuần lớp anh đổi chỗ một lần, cách một tháng anh lại ngồi cạnh cửa sổ, em đi ngang qua bên ngoài có thể nhìn anh ở rất gần... Mỗi lần hết tiết có thời gian em đều tới ngắm anh, anh chưa bao giờ phát hiện ra..."

Tuy Uông Triết cười tươi nhưng Tưởng Thiếu Diễm lại thấy rất khó chịu.

"Xin lỗi em... Nếu anh phát hiện ra sớm thì tốt."

Hắn chưa từng yêu thầm ai, không biết đấy là cảm giác gì, nhưng chỉ tưởng tượng những năm ấy Uông Triết lặng lẽ chôn sâu tình cảm trong lòng, lẻ loi ngưỡng mộ hắn, thậm chí vì hắn mà tiêm thuốc ức chế để rồi bị đồng loại xấu xa châm biếm giễu cợt, trái tim hắn không kìm được nỗi đau đớn xót xa.

Như thể hiểu rõ suy nghĩ của hắn, Uông Triết cất giọng dịu dàng: "Không cần xin lỗi, có phải anh cảm thấy khi đó em rất buồn không? Thật ra em không buồn, em đã biết đủ rồi, nhác thấy bóng anh cũng có thể vui cả ngày, đầu óc toàn là thích anh, đâu ra thời gian buồn bã nữa? Nhưng sau này gần gũi anh hơn thì càng lúc càng muốn nhiều hơn, cũng càng ngày càng dễ hụt hẫng."

Cậu nhoẻn miệng cười: "Tất nhiên bây giờ mọi điều em muốn đều đã có được, mỗi ngày bên anh chỉ còn lại hạnh phúc và thoả mãn thôi."

Đáy lòng Tưởng Thiếu Diễm mềm nhũn, nắm tay cậu áp lên trái tim mình.

"Uông Triết."

"Hửm?"

"Coi như bọn mình vừa mới gặp nhau, tại đây, tỏ tình với anh lần nữa đi."

Uông Triết thẫn thờ, sau đó hiểu ra bèn bật cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Đàn anh, em..."

"Anh thích em, mong em hẹn hò với anh."

Tưởng Thiếu Diễm giành trước, môi nhếch lên nở nụ cười, rõ ràng nét mặt đầy đắc ý kiêu ngạo nhưng lại nói: "Anh rất ngoan, đàn em, em đồng ý hẹn hò với anh không?"

Tim Uông Triết đập thình thịch điên cuồng, đưa tay vén sợi tóc bị gió thổi rối tung ra sau giúp Tưởng Thiếu Diễm, ngắm khuôn mặt hắn rất lâu mới trầm giọng nói:

"Em đồng ý."

"Vậy em phải luôn yêu anh cưng nựng anh, nếu không anh không tha thứ cho em đâu."

"Ừm, em luôn... yêu anh."

"Anh cũng thế."

Nắng đầu hạ rực rỡ nhưng ấm áp, chiếu rọi khoé mắt đuôi mày cười cong cong của Tưởng Thiếu Diễm, đong đầy niềm yêu thương hạnh phúc.

"Mỗi một ngày tháng sau này anh đều sẽ nói với em một lần, anh yêu em."

~ Kết ~