Thiêu

Chương 50



Chủ đề lần này tôi chọn cho Lam Sơn là <Không Không>, Không Không trong "không không như dã" (Trống rỗng).

Trong ổ cứng di động của tôi đều là những tác phẩm của Lam Sơn, vì ngày trước tôi từng mua một cái mới nguyên si để lưu phim tài liệu của Lục Tinh Gia, nên cái này tôi vứt xó không dùng cho đến nay. Lúc tôi viết dự án kế hoạch đã xem hết một lượt những tác phẩm này, A Thủy nằm bò cạnh tôi, muốn đi liếm chủ nhân ngày trước ở trên màn hình.

Tôi cạn lời, trời ạ, đồ cún ngốc.

Nhưng nói thật thì sau khi tôi xem hết những tác phẩm này, thật sự vẫn không cảm thấy được cái khoảng cách giữa Lam Sơn và ống kính mà Mộc Yên Nhi nói, tôi lại bắt đầu nghi ngờ chị ta vì dụ tôi nhận việc này mà lừa tôi rồi. Tôi xem xong chỉ có một loại kiêu ngạo cực kỳ thỏa mãn: Chẳng ai chụp cho Lam Sơn đẹp bằng tôi.

Theo lý thuyết thì tôi phải đau đầu nhức óc để thiết kế nhiếp ảnh, nhưng lần này tôi nộp lên bản dự án kế hoạch rất nhanh. Mặc dù chị Mộc không có thời gian để tự mình đến chụp, nhưng chị ta vẫn là người nhận trước, thế là phụ trách theo dõi việc sản xuất bộ ảnh lần này. Chị ta lật xem bản dự án kế hoạch của tôi, hỏi, tại sao lần này phải chú trọng đến cảm nhận khoảng cách của ống kính.

Tôi nói, đây là chị nói mà.

Mộc Yên Nhi cười, không nói gì nữa.

Là thế này, về bản kế hoạch này thật ra tôi cũng có tâm tư riêng của mình, tôi không kể với ai câu chuyện tôi từng lái xe lên đỉnh núi ngắm nhìn ngôi làng và trạm ga cũ kĩ dưới chân núi đó. Cây cối nơi đó sẽ trải qua ngày hạ xanh biếc phai màu thành xanh trắng của mùa đông, sương mù sớm mai dày đặc, trong đám sương mù mịt luôn có những chú chim không biết tên đang ca hát, chúng nhỏ bé và thần bí, lưu lạc nơi khắp nơi trong rừng rậm, là bí mật mà bất kể tôi có xuyên qua bao tầng sương khói cũng không tìm được.

Vì vậy tôi thường mơ về nơi đây, tôi mơ thấy một nữ hiệp sĩ qua đường, cô ấy một thân màu đỏ, như Nốt Chu Sa trong giấc mộng của bao thanh thiếu niên.

Đương nhiên, kế hoạch nhiếp ảnh này không tránh khỏi gây khó cho Lam Sơn, dù sao thì đang mùa đông mà tôi bắt chị ấy chỉ mặc một lớp áo đứng bên ngoài chịu rét, nhìn nhận một cách nghiêm chỉnh thì có cảm giác giống như người yêu cũ đang lợi dụng việc tư để báo thù việc riêng. Nhưng điều tuyệt vời nhất ở Lam Sơn đó là kính nghề, ban đầu vui vẻ chấp nhận kế hoạch này, bây giờ cũng không nói hai lời mà cởi bỏ áo khoác phao bông ra, vào trạng thái chụp hình.

Thời tiết hôm chụp ảnh đó không được tính là đẹp, tuyết bay lất phất.

Nhưng cũng may trong trận tuyết nhỏ này, tôi nhìn thấy Lam Sơn lao nhanh về phía trước, từng bước từng đường kiếm thanh thoát mạnh mẽ, Lam Sơn có một nền tảng vũ đạo vững chắc, lại cực kỳ thông minh, nhận được sự chỉ bảo của thầy dạy võ nghệ tôi tìm không đến mấy ngày, đã có thể nhẹ nhàng mà câu đi hồn phách người ta, chị ấy là một người dệt mộng ngây thơ hồn nhiên, đi ngang qua cuộc đời của tôi, rải ra một lưới trời lồng lộng làm cạm bẫy của một giấc mơ hay là tạo ra một giấc mơ cạm bẫy.

Ngày hôm đó tôi tìm lại được cảm giác khi chụp bộ ảnh <Xuân Sinh>, núi non và cây cối vốn dĩ là yên tĩnh, sương mù và ánh sáng vốn dĩ cũng yên tĩnh, thế mà vào lúc này đây chúng nó lại sôi sùng sục lên. Lam Sơn là sắc đỏ duy nhất chốn nhân gian thiên đường này, là hiệp khách lưu lạc giang hồ một mình đến đây chỉ vì cứu mình tôi, giả như tôi có bình an vô sự, tôi vẫn nguyện ý lao đầu vào nguy hiểm, muốn được người ta cứu, như thế thì đây sẽ là một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân hoặc là mỹ nhân cứu anh hùng rồi; nhưng tôi lại lắc đầu nói không đúng, bởi vì tôi không là mỹ nhân cũng chẳng phải là anh hùng, tôi cũng không ngần ngại vào vai nhân vật phản diện, núi xanh tuyết trắng, nữ hiệp áo đỏ, vào lúc này làm người ta rất muốn có một con ngựa, thế này thì tôi có thể cướp Lam Sơn đi. Tôi đã qua độ tuổi mười tám, đã bỏ lỡ độ tuổi có thể phạm tội từ lâu rồi, nhưng khi đối mặt với Lam Sơn, tôi sẽ phá bỏ mọi giới luật và quy tắc hết lần này đến lần khác, tôi không biết tại sao, có lẽ bởi vì tôi yêu chị ấy chính là nguồn gốc của tội lỗi.

Lam Sơn thật tốt, cũng thật xấu.

Tôi yêu chị ấy, cũng hận chị ấy.

Sau khi xong việc chúng tôi về chỗ nghỉ, một căn nhà hai tầng nhỏ. Tôi và Lam Sơn không tham dự vào bữa tối, một người bận lọc ảnh và xác định phương án edit, người còn lại thì chịu lạnh nên bị cảm nhẹ, theo một góc độ nào đó thì thật sự rất hợp nhau. Tôi làm xong những chuyện vụn vặt này thì đói sắp chết rồi, nên đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, vừa mới nấu nước sôi, Lam Sơn bọc áo khoác đi vào:

"Em nấu gì thế?"

"Mì tôm."

"Bát của tôi thêm một phần trứng chiên lòng đào."

A, chị ấy sao có thể sai khiến người khác như vậy, tôi tức chết rồi, tôi nói, muốn mời em làm đầu bếp thì phải đưa tiền đây, Lam Sơn liền lôi điện thoại ra gửi tiền qua wechat, vì vậy tôi khuất phục, ngoan ngoãn chiên trứng lòng đào cho Lam Sơn, sau đó bưng ra hai bát mì, mới nhận tiền, kết quả mở ra nhìn, 0.01 đồng.

Tôi thật sự tức giận rồi, nhưng nhìn khuôn mặt của Lam Sơn bị hun bừng bừng ở bên kia, tôi lại không giận nữa.

Nói văn vẻ một chút, nếu như không phải tôi và Lam Sơn có danh người yêu cũ của nhau, chúng tôi ngồi ở đây thật ra vẫn cực kì ấm áp ngọt ngào, tôi ngắm khuôn mặt của Lam Sơn, ngoại trừ hoàn cảnh không giống và chị ấy gầy đi một chút, thì chị ấy vẫn không khác gì với một năm rưỡi trước khi chúng tôi quen nhau. So với ánh đèn hộp đêm diêm dúa lòe loẹt, tôi hình như càng thích Lam Sơn ngồi dưới ánh đèn vàng cam ấm áp này hơn, huống hồ chị ấy còn mặc áo len trắng cùng với chiếc quần ngủ doraemon xanh trắng rộng thùng thình, đáng yêu chết đi được.

Nhưng Lam Sơn không có những suy nghĩ thanh bình này, chị ấy chọc đũa vào trứng tôi chiên cho chị ấy, nói chín quá rồi

Tôi cực kỳ không phục: "Thế chị rán một cái đi."

Thế là Lam Sơn liền nhảy lên: "Được nha."

Chị ấy nói giọng rất vui vẻ, còn mang theo âm mũi vì cảm lạnh. Ngày trước tôi và Lam Sơn ở bên nhau chị ấy không bao giờ xuống bếp, thế nên tôi cũng không biết được Lam Sơn là không biết nấu ăn hay là không muốn, nhưng khi Lam Sơn hỏi tôi bỏ bao nhiêu muối, tôi nói số lượng, sau đó tôi thấy chị ấy bỏ nửa thìa vào nồi, tôi liền hiểu rồi: Lam Sơn thật sự không biết.

Vì vậy sau đó tôi ăn một món trứng cực kỳ mặn, hình thù cực kỳ khó coi, lại còn cháy cạnh đắng nghét, tôi không chê bai gì cả, Lam Sơn không bắt tôi ăn hết, chị ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi, tôi ăn xong liền vỗ tay hoan hô, giống như hơn một năm trước lần đầu tiên tôi nấu mì cho chị ấy hay là chụp được những bức ảnh đẹp, Lam Sơn cười rất tươi tắn, nhưng tôi bỗng nhiên đau lòng rồi.

Tôi nói, ngày mai chị có việc gì không, em đưa chị đi đây chút.

Lam Sơn ngẫm nghĩ chút: "Có vẻ tôi cảm lạnh rồi."

Tôi cứ ngỡ chị ấy sẽ từ chối tôi, vì vậy muốn nói, được thôi thế thì thôi vậy, đứng dậy chuẩn bị rửa bát quay về phòng. Nhưng Lam Sơn nói là, em không thể vì tôi bị bệnh mà không đưa tôi đi.

Tôi tâm phục khẩu phục, Lam Sơn thật sự rất hiểu tôi. Tôi ở bên này rửa bát trong bồn, sau lưng tôi Lam Sơn đã đặt chân lên ghế ngồi ôm lấy đầu gối, hai tay đều đút vào trong áo len, như một linh vật trắng tinh khiết. Chị ấy nói tối nay chị ấy sẽ uống thuốc, ngày mai sẽ đi cùng tôi, tôi nói được. Tôi còn chưa rửa xong bát đĩa, Lam Sơn nhảy xuống ghế chạy ra phòng khách rồi lại chạy về.

Tôi hỏi chị làm gì thế, Lam Sơn nói, tôi làm một con búp bê cầu nắng.

Cái đồ này làm cũng dễ, một tờ giấy ăn một quả bóng bàn, thêm một cái cột tóc lấy từ trên tay tôi, là làm xong rồi. Lam Sơn lấy bút vẽ mắt và nụ cười cho nó, thậm chí còn tỉ mỉ vẽ cả lông mi rồi dùng son đánh phấn má hồng, như thế thì nó không còn là búp bê cầu nắng xơ xác vô hồn nữa rồi.

Phòng bếp vừa vặn cũng có một cửa sổ, Lam Sơn đứng bên cạnh tôi nhón chân treo nó lên, tôi lau khô tay, cứ như vậy nhìn chị ấy mắc búp bê cầu nắng lên thành cửa sổ. Sau đó chị ấy chắp tay cầu nguyện, tôi có chút không chịu nổi cảnh tượng khiến người ta mềm lòng này, thế nên tôi nói chúng ta có xe, trời có mưa hay nắng thì vẫn đi được.

Lam Sơn ở bên cạnh rất thành kính cầu nguyện: "Nhưng tôi hy vọng ngày mai trời sẽ quang đãng."

Khi nói ra câu này Lam Sơn trở nên rất kỳ lạ. Không phải tôi chưa từng nhìn thấy muôn hình vạn dạng của Lam Sơn, nhưng Lam Sơn thi thoảng sẽ là, bộ dạng chân thật, tôi chỉ nhìn thấy một lần và sẽ không cách nào quên được. Lần trước nhìn thấy là vào buổi sáng hôm sau lần chúng tôi ngủ với nhau ở hoạt động trình diễn thời trang, khi tôi nói chị đừng để Tiêu Châu bay đi nữa, Lam Sơn cũng có một chút thất thần như thế này, sau đó như có một làn sóng thủy triều phiền muộn và kìm nén nhấn chìm lấy tôi, tôi không rõ một Lam Sơn hoàn mỹ như vậy rốt cuộc là giấu những cảm xúc như vũng bùn xấu xí vào trong đó hay là trong đó là nơi tôi mãi mãi không thể đi vào.

Lần trước tôi có thể thoát khỏi, nhưng lần này tôi đứng ngay bên cạnh chị ấy, tôi chỉ đưa tay vuốt ve mái tóc của chị ấy, tôi nghĩ nếu lúc này đây Lam Sơn muốn một cái ôm hay một nụ hôn, tôi vẫn dâng tặng cho chị ấy.

Nhưng Lam Sơn không cần gì cả, chị ấy vẫn cầu nguyện xong, xóa sạch mọi dấu vết của những cảm xúc này, như thể không quan tâm đến bàn tay tôi đang chạm lên mái tóc chị ấy, nhẹ nhàng thơm vào má của tôi:

"Ngủ ngon."

Xem ra cuối cùng tôi cũng có một nụ hôn ngày đêm mong nhớ rồi, nhưng tôi vẫn không vui, Lam Sơn thoát khỏi trạng thái cảm xúc kia rồi, nhưng tôi thì vẫn chưa. Tôi rất dễ đồng lòng với người khác, vì vậy luôn dễ dằn vặt bản thân. Nếu như lần này là tôi hôn chị ấy và chị ấy nhận lấy, vậy thì tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.

Nhưng Lam Sơn không như vậy, chị ấy vẫn không cần đến tôi, giống như ngày trước.