Thịnh Hạ

Chương 18: | Trình Lương Thịnh Hạ



"Anh ấy thực sự nói như vậy?" Đường Thái Tây tròn mắt.

"Ừ." Thịnh Hạ nửa quỳ ở giá sách phòng khách tìm sách, không tập trung đáp lại.

Mấy người thợ điện trông có vẻ không đáng tin cậy nhưng lại rất đúng giờ. Họ thực sự hoàn thành công việc trước mười giờ tối. Hai cô gái nhà 302 lúc này đang ngồi trong phòng khách nhìn vào bức tường loang lổ ngây người trò chuyện.

Chủ nhà Trình Lương nói anh sẽ tìm người đến giúp họ dán lại giấy dán tường.

Chủ nhà Trình Lương còn nói Thịnh Hạ kỳ thị người giàu.

"Anh ấy ở trong căn nhà lớn như vậy chắc cũng muốn nổi tiếng..." Đường Thái Tây chưa từng thấy mà không biết xấu hổ.

"Nhưng anh ấy cũng giúp tớ phát triển ý tưởng." Như mọi khi ý tưởng của Thịnh Hạ vẫn rất tích cực.

Mặc dù cô cũng cảm thấy Trình Lương quá không biết xấu hổ.

"Cậu đang tìm cái gì thế?" Đường Thái Tây không có hứng thú với những ý tưởng mới của đứa trẻ ngay thẳng Thịnh Hạ này, "Những cuốn sách này đã lâu không đọc, đừng quay chúng! Đều bám đầy bụi rồi!"

"Một cuốn tiểu thuyết." Thịnh Hạ biết Đường Thái Tây đọc sách mà không nhớ tên, trực tiếp nói tóm tắt nội dung, "Thể loại khoa học viễn tưởng, kể về một người bị thiểu năng, trải qua thí nghiệm não bộ đã trở thành một thiên tài và sau đó suy yếu trở lại trạng thái ban đầu."

"Trong toilet đúng không, hai ngày trước tớ đi toilet nhìn thấy." Đường Thái Tây đang nằm trên ghế sô pha, giây tiếp theo liền nhìn thấy Thịnh Hạ lạch bạch chạy vào toilet.

"Đấy có phải là ý tưởng mới của cậu không?" Nửa người Đường Thái Tây chống đỡ nhìn Thịnh Hạ lạch bạch chạy lại ngồi trên sô pha, điều chỉnh tư thế nằm của mình, tựa cằm lên vai Thịnh Hạ nhìn cuốn sách cùng cô.

"Không phải." Thịnh Hạ nhìn xuống lật qua cuốn sách, "Đây là cuốn sách mà bác sĩ Trình rất thích đọc lúc rảnh rỗi."

Đường Thái Tây nghiêng đầu nhìn Thịnh Hạ: "Vậy là cậu định lấy Trình Lương làm tư liệu?"

Điều này khá mới mẻ, hiếm khi thấy Thịnh Hạ thay đổi ý định chỉ vì một vài lời nói của người khác.

"Tớ đang nghĩ..." Thịnh Hạ đóng sách lại, "Nếu như dùng chủ đề trăm sông đổ về một biển thì liệu có thể cảm nhận cảm giác nặng nề một cách thực tế hơn không?"

"Thực hiện thử đi." Đường Thái Tây nhướng mày.

"Không thực hiện được." Thịnh Hạ cười, "Mới chỉ là cảm giác thôi."

Mà loại cảm giác này trước đây cô đã từng có khi nhìn ra ngoài từ ban công của văn phòng bác sĩ.

Đó cũng là lý do cô muốn thực hiện bộ phim tài liệu này ngay từ đầu.

"Liên quan đến sức sống của một người." Thịnh Hạ lại bắt đầu nhìn xuống cuốn sách.

Một người đọc đi đọc lại "Hoa trên mộ Algernon" phải là người nhạy cảm và tinh tế, trong đầu phải có rất nhiều thứ mà không ai khác có thể nhìn thấy được.

Nếu đào sâu hơn.

Có lẽ cô sẽ có thể chạm vào ánh chớp lóe lên của đêm đó, để từ đáy lòng đang kìm nén của cô mở ra cảm xúc.

Đường Thái Tây nghiêng đầu nhìn bạn thân.

Chắc hẳn cô đã có một ý tưởng thực tế hơn, vì vậy trông cô hào hứng đến mức nắm thành nắm đấm.

Bác sĩ Trình Lương chắc cũng là một người thú vị, Thịnh Hạ thích những điều thú vị, tò mò về tất cả những lĩnh vực mới mà cô chưa chạm tới.

"Đúng rồi." Đường Thái Tây ngồi thẳng lên, "Tớ muốn theo đuổi Chu Huyền ở cửa đối diện."

Chu Huyền chính là bác sĩ học bá Tiểu Chu.

......

Thịnh Hạ đóng sách lại.

"Tây Tây." Thịnh Hạ rất bình tĩnh, "Mới tuần trước cậu còn nói muốn theo đuổi anh nhân viên bảo vệ trực ca luân phiên..."

Đường Thái Tây xua tay: "Cái đó không được, hôm qua tớ nhìn thấy chiếc quần anh ấy mặc khi tan sở, không phải nhãn hiệu tớ thích."

Thịnh Hạ: "...Ồ, lần này thì sao?"

"Tay của Chu Huyền rất đẹp." Đường Thái Tây lại đặt cằm lên vai Thịnh Hạ, "Nếu đôi tay đó mà mặc áo khoác cho tớ thì nhất định tớ đã hét lên rồi."

Thịnh Hạ: "...À."

Cô không nói nên lời mỗi lần Đường Thái Tây theo đuổi người ta, đối với Đường Thái Tây có thể theo đuổi được hay không cũng không bao giờ lo lắng, dù sao cái gọi là theo đuổi của cô ấy căn bản là muốn nhìn hai mắt để nói vài câu nhiều hơn sau đó về nhà ôm má gào thét vài lần.

Đường Thái Tây thích quá trình động lòng, chứ thực ra không kén chọn đối tượng.

"Cố lên." Thịnh Hạ xoa đầu Đường Thái Tây.

"Cậu cũng cố lên." Đường Thái Tây cười đáp lại.

Tóc tai bù xù nở một nụ cười.

Khi đó, họ không biết rằng mọi tình tiết trong cuộc đời mà họ nghĩ rằng chỉ lướt qua cuối cùng cũng sẽ biến thành một phần của cuộc đời họ.

***

Trình Lương vẫn đang ngẩn người.

Kể từ khi biết rằng hai người Thịnh Hạ sống trên tầng, anh thấy chất lượng sàn nhà này chẳng ra sao cả.

Khi yên tĩnh có thể dễ dàng nghe thấy tiếng bước chân trên tầng, anh đã nhìn thấy đôi dép ở nhà mà họ mang, vì vậy anh có thể đoán rằng âm thanh trầm thấp đến mức không phát ra tiếng là dép của Thịnh Hạ.

Đôi dép đế mềm có in hình chú robot quen thuộc màu xám.

Cô đi như một người lính, đi dép cũng không lê lết, bước từng bước vuông vắn.

Thực sự là một người thú vị, thẳng thắn đến mức luôn khiến người khác muốn chọc phá xem cô có bị vặn vẹo vì ngoại lực hay không.

Nhưng tại sao anh lại hỏi một người như vậy chỉ vì mục đích quay phim tài liệu để tham gia cuộc thi của trường, anh có chút bực tức.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh chủ động đề nghị giúp đỡ!

Sao trông anh lại không bình thường...

Là một bác sĩ, thế nào mà ngay cả bộ phim tài liệu về bác sĩ do một sinh viên thực hiện cũng bị ghét bỏ chứ!

Điều tức giận nhất là!

Người này!

Sau khi trở về nhà, cô đã thực sự thêm WeChat anh!

Cô đã xuất viện hơn một tháng trước, thế mà vẫn nhớ rõ nick WeChat mà anh cho, lý do thêm là Xin chào bác sĩ Trình tôi là Thịnh Hạ.

Một chữ thừa thãi cũng không có.

Hình đại diện giống đôi dép của cô, một con robot.

Trình Lương nghiến răng nhấp qua, ấn vào khung chat với Thịnh Hạ, gõ lạch cạch: Cô thích Transformers?

Hay bạn trai cô thích.

Có điều chắc cô không có bạn trai, nếu không ngay cả khi nằm viện phẫu thuật bạn trai cô cũng không xuất hiện, căn bản cũng có thể vứt bỏ nếu không muốn.

Thịnh Hạ trả lời rất nhanh: Tôi thích Optimus Prime trong Transformers.

Rất có nề nếp.

Trình Lương bấm vào hình đại diện phóng to lên xem, quả nhiên là chiếc xe tải màu xanh đỏ.

Đúng là một sở thích kỳ lạ.

Trình Lương không nói nữa, cầm điện thoại chờ Thịnh Hạ đánh chữ.

Trình Lương nghĩ: Người trẻ tuổi gõ chữ rất nhanh, cô gõ lâu như vậy, có thể là một đoạn văn dài.

Chờ hai phút Thịnh Hạ mới gửi một tin nhắn, nhưng lại không hề dài.

Thịnh Hạ: Bác sĩ Trình, anh có hứng thú với phim tài liệu không?

...

Trình Lương tự mở một cây kẹo mút.

Anh nói anh không có hứng thú, liệu cô có tin không. Rốt cuộc thì anh còn hỏi ra những lời như vậy.

Mặt khác Thịnh Hạ vẫn đang gõ chữ.

Thịnh Hạ: Hôm nay sau khi nói chuyện với anh, tôi có một số ý tưởng mới cho bộ phim tài liệu, nếu có thể tôi còn muốn nói chuyện với anh một lần nữa.

Thịnh Hạ: Nhưng mấy ý tưởng mới này có thể sẽ mất một chút thời gian của anh.

Thịnh Hạ: Nếu anh đồng ý, tôi muốn mời một mình anh quay bộ phim tài liệu này.

Lần này tốc độ đánh máy của cô đã phù hợp với độ tuổi của cô.

Trình Lương nhìn chằm chằm vào dòng quay phim tài liệu một mình hồi lâu rồi gõ: Có ý gì?

Thịnh Hạ: Thời lượng của bộ phim tài liệu có hạn và kinh nghiệm của tôi không đủ.

Thịnh Hạ: Việc quay câu chuyện về ba bác sĩ trong một khoảng thời gian giới hạn có thể trở nên rời rạc, bất kể chủ đề hay bản chỉnh sửa.

Thịnh Hạ: Thay vì vậy, tôi thà tập trung vào một bác sĩ và trình bày câu chuyện của duy nhất một bác sĩ thôi.

Kẹo mút của Trình Lương xoay tròn trong miệng.

Vừa rồi phân tâm không để ý tới, anh mở cây kẹo mút vị cà phê này ra, anh đúng là có hơi nhạy cảm vì giờ này ăn ước chừng buổi tối hôm nay lại có thể viết luận văn cả đêm rồi.

Trình Lương: Cô muốn tập trung câu chuyện của ba bác sĩ bình thường vào tôi?

Lần này Thịnh Hạ không trả lời ngay.

Cách WeChat cũng có thể cảm nhận hai chữ "bình thường" nghiến răng nghiến lợi của Trình Lương.

Thịnh Hạ cười: Đúng vậy, suy cho cùng, các anh đều là bác sĩ bình thường mà.

Trình Lương:...Cô định quay như thế nào?

Phải dỗ dành trẻ nhỏ!

Thịnh Hạ: Chu Huyền nói tháng tới anh sẽ nghỉ. Vì vậy, tôi muốn hẹn tuần sau, chúng ta sẽ nói chuyện lại giống hôm nay.

Thịnh Hạ: Có thể nói về bất cứ điều gì, nhưng tôi sẽ theo dõi quá trình quay phim.

Thịnh Hạ: Xét cho cùng thì phim tài liệu cũng không phải là phim, không có kịch bản và không có phương pháp quay phim cố định, tôi chỉ muốn thể hiện trạng thái ngoài công việc của anh một cách chân thực nhất.

Thịnh Hạ: Được không?

Trình Lương: Chu Huyền?

Thịnh Hạ:...Chính là bác sĩ Tiểu Chu.

Trình Lương: Cô đã biết tên cậu ta rồi?

Thịnh Hạ:...Tây Tây nói với tôi.

Trình Lương: Ồ.

Sau đó, không có sau đó.

Móng tay ngón cái Thịnh Hạ cào lòng bàn tay thành một vết đỏ, bên kia Trình Lương một chút động tĩnh đều không có, ngay cả lời nhắn nhắc nhở cũng không nói.

Trình Lương ồ một tiếng xong đã nhanh chóng rời khỏi khung chat, vào vòng bạn bè của Thịnh Hạ.

...Vòng bạn bè của Thịnh Hạ không đặt quyền riêng tư, nội dung tám mươi phần trăm đều là Optimus Prime.

Xe tải Optimus Prime.

Optimus Prime biến hình giữa không trung.

Optimus Prime bị đánh chết.

Anh biết Thịnh Hạ đang đợi câu trả lời của anh, nhưng anh không muốn trả lời anh quá nhanh như thể anh đang rất vội vàng.

Nhưng sau khi nhìn vòng bạn bè của Thịnh Hạ, anh gần như quên cả trả lời.

Lần cuối cùng anh muốn trêu chọc ai đó là khi anh học mẫu giáo, khi đó anh quá nổi loạn và khiến những đứa trẻ trong lớp hầu như ngày nào cũng khóc, mỗi ngày còn bị bố phạt phải học thuộc lòng một nghìn từ.

Có lẽ là do Thịnh Hạ quá tích cực.

Trình Lương xoay chiếc kẹo mút quanh miệng một lần nữa mới thận trọng nhấp vào khung chat.

Trình Lương: Cụ thể tuần tới là khi nào?

Thịnh Hạ trả lời: Thứ tư được không?

Cô cần phải tìm một số thông tin.

Mặc dù cô và Trình Lương ngồi chém gió nhưng cô cũng không thể quay chụp mù quáng được, cô phải xác định chủ đề trò chuyện.

Trình Lương không thể đoán trước được, không chừng chủ đề sẽ lệch đi nơi nào không hay biết.

Trình Lương: Được, thứ tư lúc 1 giờ chiều. Đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô.

Thịnh Hạ: Cảm ơn cảm ơn. *Optimus Prime cúi đầu.jpg*

Trình Lương cười một cái.

Nói chuyện lâu như vậy, Thịnh Hạ không gửi một biểu tượng cảm xúc nào. Anh không biết phải nói gì về biểu tượng duy nhất này.

Thịnh Hạ: Vậy tôi không làm phiền anh nữa. *Optimus Prime mặc đồ ngủ chúc ngủ ngon.jpg*

Trình Lương nhai kẹo mút trong miệng.

Trình Lương: Tên ghi chú WeChat của tôi trong điện thoại cô là gì?

Thịnh Hạ:...Bác sĩ Trình.

Trình Lương: Ồ, thế còn của Chu Huyền thì sao?

Thịnh Hạ: Tôi không có WeChat của Chu Huyền.

Trình Lương: Tốt.

Anh lại thoát ra khỏi khung chat mà không có biểu hiện gì, để lại Thịnh Hạ một mình không hiểu chuyện gì.

Cô đang lo lắng.

Đến lúc đó đối mặt phỏng vấn mà Trình Lương đột ngột hỏi chủ đề quái lạ thì cô nói tiếp thế nào.

Hay là nói....

Chỉ số thông minh của sinh viên y khoa cao, thường phải chịu áp lực lớn nên thích nói chuyện đột ngột như thế này đi.

Nhưng Chu Huyền không giống như vậy mà...

***

Trình Lương không quan tâm đến Thịnh Hạ nữa.

Thật ra anh đã lâu không lật WeChat, số lượng tin nhắn nhiều đến mức nhìn không muốn nhấn vào, anh duy trì tâm trạng tốt chỉ trêu chọc Thịnh Hạ, bấm vào nhóm chat của phẫu thuật gan mật.

Trên thực tế, nội dung trò chuyện vẫn vậy.

Nhóm công việc về cơ bản là một mô hình thu nhỏ của đời sống xã hội, trong đó lãnh đạo đưa ra một số chỉ đạo hoặc mọi người đổ xô ủng hộ tin tức. Gần đây, các bệnh viện đang tạo ra thu nhập, vì vậy lãnh đạo sẽ buộc mọi bác sĩ đăng một số nội dung liên quan đến bệnh viện trong vòng bạn bè, thỉnh thoảng còn nêu thẳng tên nếu không đăng vài bài, anh thuộc vào đối tượng bị ảnh hưởng nặng nề nhất được nêu tên.

Chỉ là rất thần kỳ, gần đây ở khoa gan mật không có ai lên tiếng.

Trong số lãnh đạo ra lệnh không có chủ nhiệm Lâm.

Trình Lương thả que kẹo mút xuống, nhấp vào WeChat của chủ nhiệm Lâm, ấn thẳng gọi điện video.

"Thằng nhóc này bây giờ hơn mười một giờ rồi!" Chủ nhiệm Lâm mặc bộ đồ ngủ nhanh chóng nhấc máy, phông nền tối chắc là ở nhà.

Giọng lớn như chuông, xem ra thần sắc không tệ.

"Nhớ thầy." Trình Lương cười hì hì, "Xem khi nào rảnh rỗi em mời thầy đi câu cá."

"Vai còn đang gãy, em câu được cái rắm ấy!" Chủ nhiệm Lâm càu nhàu, nhìn vào màn hình, "Uống trà đi, ngày mai hoặc ngày kia thầy sẽ liên lạc với em."

Trình Lương cười, "Được ạ."

Nghỉ ngơi xong.

Anh đang thay thế ba vị bác sĩ bình thường kia, đã đến lúc phải ra ngoài rồi.

[vui lòng không re-up đi nơi khác!]

[đăng duy nhất tại wattpad & wordpress Nhà nhỏ của Duu]