Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 31



Hai huynh muội họ đã mấy tháng không gặp, nên nói không ít chuyện.

Mai Tương hỏi về cha mẹ và lão tổ tông. Mỗi câu Mai Như đều trả lời đầy đủ, còn nói vài chuyện nhỏ cho ca ca nghe, noi chuyện mẫu thân đi chùa Liên Hương cầu bình an nói ra. Mai Tương bên cạnh đến đây mới cười. Lúc hắn một mình ở bên ngoài, tâm tâm niệm niệm nhớ thương cha mẹ ở trong nhà, nhưng đưa đến đây, cái gì cũng chưa làm được, mà đã bị trọng thương, hắn thật sự không có mặt mũi mà truyền tin về, hiện tại ở chỗ này gặp được muội muội, cũng rất tốt rồi. Mấy ngày nay Mai Tương cũng đã vui mừng lên.

Dừng một chút, hắn ngượng ngùng hỏi: " Tuần Tuần.....tẩu tẩu như thế nào rồi?"

" Tẩu Tẩu tất cả đều đang tốt, sức khoẻ cũng tốt lên không ít." Mai Như nói xong rồi đem chiếc túi thơm của Đổng Thị thêu cho nàng lấy ra, như vật quý nói: " Ca ca, huynh nhìn đây là tẩu tẩu thêu."

Mai Tương nhận cẩn thận, mới trả lại cho Mai Như, lại hỏi: " Đổng gia đối xử với nàng ấy như nào? Còn Tiền thị thì sao?"

Nhìn bộ dáng âm thầm chờ đợi của ca ca, tâm Mai Như cảm thấy nhói, vẫn là đúng sự thật nói: " Có bạc rồi thì Tiền thị cũng không tệ lắm, chẳng qua trước khi ta rời kinh hai ngày, Tiền thị giúp tẩu tẩu tìm mối khác, còn có, ca ca, người cung cấp tin tẩu tẩu cũng không thấy.."

Nghe được những lời này, Mai Tương sắc mặt trắng bệch, ngay từ đầu đã không có tí huyết sắc nào, hiện giờ càng thêm trắng.

Được một lúc lâu sau, hắn mới nói: " Tuần Tuần, lần này muội về kinh ngàn vạn lần thay nàng hỏi thăm cho rõ ràng, miễn cho, miễn cho nếu gả vào chỗ không tốt....Nếu việc hôn nhân kia không tốt, nhất định phải nghĩ cách ngăn lại, nói đối phương là người tốt, muội hãy khiến cho nàng ấy vui mừng gả qua."

Nói xong lời này, Mai Tương liền cứng lại, lại không nói nữa.

Hắn bỏ qua bên mắt, dùng sức chớp chớp, lại nói: " Tuần Tuần, muội nói cho nàng ấy, ta sẽ không viết tin cho nàng ấy nữa, sẽ không làm phiền tới nàng, chỉ mong nàng về su sẽ sống tốt."

Mai Như trong lòng than một tiếng, càng cảm thấy tạo hoá đang trêu người.

Đây đúng là một nhân duyên tốt, nhưng lại đi đến bước này, mỗi người một chỗ, lại không bỏ được.....đây là nghiệt ngã gì chứ?

Nghĩ như vậy, nàng lại than một tiếng.

Từ trong phòng của ca ca đi ra, Mai Như bình tĩnh nhìn Thạch Đông.

Đây là người mà đi theo Phó Tranh lâu nhất, cũng là người hắn tin tưởng nhất, với tính cách của Phó Tranh cũng không khác lắm, ít nối, hiện tại đang cúi đầu đưng sở một góc, nếu không để ý chỉ sợ không nhìn thấy người này.

Mai Như nhàn nhạt chuyển mắt, đi vào trong xe ngựa.

Tĩnh Cầm đi phía sau, theo lời của Tam cô nương, lấy ra hai tấm ngân phiếu. Nàng nói với Thạch Đông: " Làm phiền đại ca rồi, thay đại ca ta, tiểu thư cảm tạ Yến Vương điện hạ đại ân cứu mạng. Còn bạc này là trả đại phu đã chẩn kim, còn có những thứ vụn vặt khác. Tiểu thư nhà ta nói, nếu không đủ, mời điện hạ cứ nói. Hiện tại đại gia nhà ta đang bị thương nặng, không tiện đi lại, cũng mong những người ở nơi này chiếu cố."

Thạch Đông tự nhiên không dám cầm, vẫn là cúi đầu, đứng thẳng tắp.

Tĩnh Cầm thấy thế, chỉ có thể để ở trên bàn của nhà chính.

Tờ ngân phiếu kia bị gió thổi, Thạch Đông thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua, tiễn Tam tiểu thư đi rồi, hắn vội vàng đến dịch quán, một chứ không thiếu bẩm báo với Yến Vương điện hạ.

Hai tấm phiếu kia cũng không nhỏ, Phó Tranh lẳng lặng nhìn, tuỳ tay gác lên bàn, lại hỏi Thạch Đông: " Còn nói gì nữa không?"

Thạch Đông lắc đầu: " Không nói gì nữa ạ."

Phó Tranh dừng tay một chút. Hắn vốn định nhấp một ngụm trà, hắn ngược lại nhìn phía Thạch Đông, nhăn mày nói: " Cái gì cũng chưa nói?."

" Đúng rồi, Vương gia, Tam cô nương không nói gì nữa ạ." Thạch Đông trả lời.

Phó TRanh trầm mặt, hắn đặt trà xuống, lại cầm hai tấm phiếu kia.

Nàng dùng hai tấm phiếu này tống cổ hắn?

Hai tấm phiếu nhẹ nhàng bay bay, ở trong tay hắn, lại có chút nặng, tất cả đều là sự chán ghét của người kia đối với hắn.

Môi mỏng nhấp, nhưng Phó Tranh vẫn trầm mặc.

Sau một lúc lâu, hắn đem hai tấm ngân phiếu một lần nữa để bên tay. Chớ chớp mắt, Phó Tranh nhàn nhạt nói câu: " Bổn vương đã biết." Dứt lời lại nặng nề phất phất tay.

Thạch Đông ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Xoay người, liền thấy Phó Chiêu đến, kích động nói: " Thạch Đông, Thất ca ta ở đây sao?" Hắn tìm Phó Tranh cả một buổi sáng, muốn hỏi hắn một chút về hai thám tử kia. Lúc Phó Chiêu tận mắt nhìn thấy thật sự đã bị doạ sợ rồi. Hắn cũng không biết ca ca của mình lại có bản lĩnh tốt như vậy, lưu loát bình tĩnh. Vì thế không thể hoãn được nữa, tự nhiên muốn tìm Phó Tranh hỏi.

Liếc mắt vào bên trong, Thạch Đông nói: " Điện hạ, Vương gia hiện giờ đang có việc, không tiện quấy rầy."

" Chuyện gì?" Phó Chiêu càng thêm tò mò.

Thạch Đông mặt không đổi sắc mà bịa chuyện: " Đó là chuyện cơ mật quan trọng."

Phó Tranh ngồi ở trong phòng, nghe được cuộc hỏi đáp này, hắn cũng không động đậy, mặt đẹp rũ thấp, tầm mắt dừng lại ở hai tấm ngân phiếu kia.

Nghe thấy Phó Chiêu đáng tiếc than một tiếng, ngược lại lẩm bẩm: " Một khi đã vậy, ta đi tìm Tuần Tuần trước, nhìn bức hoạ của nàng như thế nào..."

Giọng nói vui vẻ phấn chấn dần dần đi xa, Phó Tranh vẫn trầm mặc ngồi ở đó, ánh mắt u ám, không nói lời nào, đôi môi nhấp máy, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, hắn đứng dậy, đẩy cửa ra kêu: " Thập Nhất đệ."

Phó Chiêu lúc này đã đi xa, nghe được âm thanh bước chân liền dừng lại, quay đầu nói: " Thất ca." Lại vui vẻ chạy về.

Lại nói Mai Như trở về dịch quán, về thẳng phòng mình.

Tĩnh Cầm lo lắng: " Cô nương, thật không cần gặp Yến Vương điện hạ nói lời cảm tạ sao?"

" Không cần." Mai Như cười lạnh

Nàng đã không tìm người nọ tính sổ thì thôi, bây giờ còn phải gặp để nói lời cảm tạ?

Lấy chuyện ca ca ở y quán để hù nàng, cũng thật là chuyện mà Vương gia như hắn khó làm được.

Mai Như tức giận, cũng lười gặp để chất vấn người này - nàng căn bản không muốn cùng Phó Tranh liên luỵ cái gì cả. Nhưng người này tốt xấu gì đã cứu ca ca, nên miễn cưỡng gửi ngân phiếu cho hắn, cũng coi như không ai nợ ai, không có liên quan gì đến nhau.

Hôm sau, Mai Như dậy rất sớm.

Nàng đã đồng ý sẽ đến đại doanh của dượng, nhưng Mai Như lại không bằng lòng đi cùng đường với Phó Tranh, cho nên nàng đã đi sớm, cùng tiểu Kiều Thị nói một tiếng, rồi vội vàng đi trước.

Bây giờ đang tờ mờ sáng, cửa thành mới vừa mở, xa phu còn đang ngáp.

Mai Như cũng ngủ không đủ, Tĩnh Cầm giúp nàng lót ở phía sau hai chiếc đệm mềm, để nàng chợp mắt trong chốc lát.

Thấy cô nương của mình đã ngủ, bốn phía an tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa, Tĩnh Cầm nhịn không được bắt đầu lo lắng, đường này ba mươi dặm, chỉ có hai người bọn nàng cùng với xa phu, vạn nhất gặp người Hồ thì sao bây giờ? Nghe nói những người Hồ đó là cướp, không chuyện ác nào không làm...

Nghĩ như thế, Tĩnh Cầm càng ngày càng lo lắng, cũng càng thêm khẩn trương, nàng đẩy màn xe nhìn ra bên ngoài, chỉ mong nhanh chóng đến đại doanh.

Lại nghĩ, cô nương nhà mình đúng là bạo dạn.

...........

Bên kia Phó Tranh cũng phải đến đại doanh, nhưng lúc hắn xuất phát, ánh mặt trời đã lên cao.

Thạch Đông dắt ngựa lại đây, Phó Tranh không lập tức lên ngựa, hắn đứng chỗ đó một lúc, hắn nhàn nhạt phân phó nói: " Đi hỏi thăm Tam cô nương xem."

Thạch Đông mím môi, nhỏ giọng trả lời: " Gia, Tam cô nương đã đi trước rồi."

Nghe lời này, Phó Tranh lại ngẩn ra, giây lát hiểu được dụng ý của Mai Như, Hắn lạnh mặt, không nói một lời dắt dây cương, trầm mặc bước lên ngựa, cả người lộ ra hàn ý.

" Thất ca, đệ cũng muốn đi đại doanh." Phó Chiêu đuổi tới, mau chóng rống to.

Truyện đăng duy nhất ở wattpad @gau0511 trang khác ăn cắp hết ạ

" Đệ đi làm gì?" Phó Tranh sắc mặt không tốt.

Phó Chiêu thẳng thắng trả lời: " Thất ca, ta cũng muốn đi để học chút bản lĩnh." Phó Chiêu ham chơi, văn võ dốt đặc cán mai, nhưng hôm qua hắn đã suy nghĩ kĩ, mỗi ngày ở Bình Lương phủ an nhàn đến khó chịu, không bằng đến đại doanh, thuận tiện học một vài chiêu, cũng có thể một ngày nào đó cùng ca ca giống nhau, ít nhất gặp người Hồ còn có thể đối phó được, mới không uổng phí một thân nam nhi.

Phó Tranh lạnh lùng nói: " Cưỡi ngựa đii." Dứt lời, hắn tự phi trước.

Được ca ca nhận lời, Phó Chiêu cực kỳ vui vẻ, vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo, lại không đuổi kịp. Chỉ có thể nhìn thấy phía xa xa một thân màu đen, cùng lưng ngựa tốc độ rất nhanh.

Phó Chiêu thầm nghĩ, ca ca phi ngựa đi nhanh như vậy để làm gì?

Phó Tranh đến đại doanh, tức tốc xuống ngựa, hắn thấy xe ngựa của Mạnh phủ, hắn thân mình dừng lại, mới nhàn nhạt dời mắt.

Ở bên ngoài đại doanh, Phó Tranh nhìn qua, liền thấy Mạnh Chính cùng một vài thuộc hạ đang bàn bạc việc quân, mà Mai Như không ở đây. Hắn có một chút không thích hợp để đi vào, vì thế đi đến chỗ giam giữ của hai thám tử kia.

Ở bên kia, quả nhiên nghe được giọng nói của Mai Như.

Giọng nói giòn tan, nhanh mồm dẻo miệng, vẫn có thể làm tức chết người khác.

Cố tình không nói với hắn một lời naò....

Phó Tranh im lặng, chợt liền thấy Mai Như đi ra.

Hai thám tử kia vẫn hùng hùng hổ hir, cái gì cũng không chịu nói. Mấy cái câu ô uế kia Mai Như đã nghe đến mệt mỏi, nàng đơn giản ra để hít thở không khí.

Vừa thấy Phó Tranh, Mai Như đột nhiên không kịp phòng, bước chân thoáng dừng lại, trên mặt là biểu cảm lười nhác, hiện giờ đã cứng đờ.

Chậm một chút, nàng hành lễ nói: " Điện hạ."

Liếc nàng một cái, Phó Tranh nhàn nhạt ừ một tiếng

Không gian hai người đột nhiên yên lặng.

Từ xa Phó Chiêu đi tới, vẫn là bộ dáng vui vẻ phấn chấn: " Thất ca.....Mai Tam cô nương cũng ở đây?" Phó Chiêu còn cái gì không biết.

Phó Tranh nghiêng người, nói: " Mai Tam cô nương cũng ở."

Nhìn thấy Mai Như, Phó Chiêu tự nhiên hỏi: " Tuần Tuần, ngươi đến đây làm gì?"

Mai Như cuối cùng nói chuyện, nàng nói: " Ta giúp dượng, lại không thể nói cho điện hạ."

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên kêu một tiếng, cộc lốc cười nói: " Ta thật ngốc."

Mai Như vội vàng xoay người đi vào trong.

Phó Chiêu ngẩn ra cũng muốn đi theo vào, Phó Tranh ngăn hắn lại, nhắc nhở nói: " Thật Nhất đệ, sự việc ở nơi này chúng ta không tiện nghe nhiều."

Phó Chiêu nháy mắt hiểu ý, bọn họ là hoàng tử dưới mí mắt của Thái Tử, nếu làm ra việc không có quy củ, sẽ gặp phải nhiều phiền toái. Than một tiếng, hắn đá đá chân: " ca ca, thật không thú vị."

Phó Tranh dừng một chút, nói: " Chúng ta đi thôi."

" Thất ca, đi đâu?"

" Đi giúp đệ tìm người học chút bản lĩnh."

Phó Tranh dẫn Phó Chiêu đi vào trong doanh trại, lúc đó Mạnh Chính đã bàn xong việc, hiện tại ông vẫn như cũ, nhìn thấy hai vị điện hạ tới, ông tiến lên chào hỏi. Phó Tranh gật đầu, nói với Mạnh Chính: " Mạnh tổng binh, đệ đệ ta trên đường gặp phải người Hồ, liền muốn học một chút bắn ngự chi thuật, không biết trong doanh có vũ khí không?"

Hoàng tử muốn học, lại không phải yêu cần quá đáng, Mạnh Chính tự nhiên có thể đáp ứng. Hắn lập tức gật đầu, lại nói: " Về sau mỗi ngày Thập Nhất điện hạ có thể đến đây."

Đang nói chuyện, Mai Như kích động đến:  Dượng! Dượng! Dượng! Con biết hai thám tử kia ở đâu...."

Giọng nói vui mừng, Phó Tranh ngẩng đầu, liền thấy một khuôn mặt cười khanh khách, tràn đầy minh diễm.

Chủ nhân của gương mặt kia ánh mắt xẹt qua hắn, phát hiện có hắn ở đây, liền dừng cười. Mai Như cúi thấp đầu, thấp giọng gọi:: " Dượng."

Mạnh Chính nhìn hai người, cười cười.

Biết chính mình không thể nghe, Phó Tranh cùng Phó Chiêu cáo từ, Phó Chiêu hoan hỉ đi tìm sư phó kia, Phó Tranh một mình đứng chỗ đó.

Hắn thật sự có chút tò mò, Mai Như cuối cùng dựa vào đâu mà biết được xuất xứ của hai người kia, lại nói chính mình là ngu ngốc?

Phó Tranh nhíu mày.

.......

Ngày thứ hai Mai Như vẫn dậy rất sớm, hôm nay vẫn đến đại doanh, không nghĩ đến vừa ra ngoài cửa, liền gặp được Phó Tranh.

Người nọ một thân trường bào, đứng ở đình viện, trong tay cầm một thanh kiếm, có lẽ nhân dịp ít người liền luyện kiếm một chút.

Hiện tại ánh mặt trời vẫn chưa lên, trên người hắn vẫn nhè nhẹ sương mù.

Nhìn thấy Mai Như tới, hắn thu hồi kiếm, nặng nề nói: " Đi thôi." Dứt lời, hắn liền xoay ra ngoài.

Mai Như khó hiểu, cũng bất động.

Có lẽ nhận thấy sự cố chấp của nàng, Phó Tranh quay đầu nhàn nhạt giải thích: " Tam cô nương không phải để ý nhiều, ngày mai sẽ đi cùng với Thập Nhất đệ, không phải bổn vương.

Nghe được lời này, Mai Như hiểu ra.

Hiện giờ có người Hồ xâm chiến, chỉ sợ ngay cả ba mươi dặm ngắn ngủi cũng không yên ổn, người này đã nhìn thấu tâm tư muốn trốn hắn của nàng, nhưng vẫn khăng khăng đưa nàng một đoạn đường.