Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 116



A Cẩn hoàn toàn chán ngấy việc tự mình tìm đường chết của A Điệp rồi, một khi đã thế nàng quyết định sẽ tặng A Điệp một món quà thật lớn, để khiến nàng ta hoàn toàn dừng lại.

Nghe nói A Cẩn muốn dẫn bọn họ đi chùa dâng hương, nàng ta bỗng cảm thấy rất vui mừng. Giống như đang ngủ gật thì có người đến đưa gối, Liên di nương vô cùng vui vẻ nhưng trong lòng A Điệp thì chứa đầy nghi ngờ, đang yên lành sao A Cẩn lại đối xử với nàng ta tốt như thế, nhưng A Cẩn cũng không sợ A Điệp nghi ngờ, nếu nàng đã quyết định thì cho dù A Điệp có muốn đi hay không thì nàng vẫn sẽ đưa nàng ta đi cùng.

Cũng may, A Điệp không nghĩ nhiều, nàng ta sắp bị sự vui sướng này làm đầu óc mê muội rồi. A Điệp và Liên di nương tính toán: “Mẹ, lần này con ra ngoài với A Cẩn, không biết ả sắp xếp cái gì, nhưng con định lén rời đi. Chỉ cần con lén rời đi được, con sẽ đi tìm Ngu Kính Chi, con tin chắc chắn người nam tử như hắn sẽ không xem thường con. Đến lúc đó con lại trở về đón người, người tin tưởng con là được.”

Liên di nương khao khát nói: “Đương nhiên được thế thì rất tốt, nhưng mà… Ngu Kính Chi thật sự sẽ giúp chúng ta sao?”

A Điệp nghiêm túc nói: “Ngu Kính Chi là một người nam nhân lỗi lạc, con tin nếu hắn biết con muốn gặp hắn, biết chúng ta đang trong hoàn cảnh cô độc thế này chắc chắn sẽ giúp đỡ chúng ta. A Cẩn quá đáng sợ, ả thật sự rất đáng sợ, con không tin ả không nhúng tay vào chuyện của Tô Nhu. Ngoại trừ Tô Nhu, còn có Triệu Minh Ngọc, nàng ta đang yên lành thì làm sao lại vào căn phòng kia chứ, mặc dù A Cẩn đã từng ở trước mặt con nói là đều do Triệu Minh Y là nhưng con không thể nào tin được. Triệu Minh Y đáng thương như thế, mặc dù là Quận chúa con của vợ cả, nhưng chẳng có chút khí chất nào, cô nương như thế làm sao có thể làm ra chuyện này được, con thấy A Cẩn rõ ràng muốn dựa vào việc này để đổ vạ.”

“Nếu nó thật sự lợi hại như con nói thì lỡ lần này chúng ta xảy ra sai sót, có phải sẽ kéo đến đại hoạ lớn không?” Dù sao Liên di nương cũng đã sống qua ngày tháng an nhàn rồi, nên vẫn có chút sợ.

A Điệp nắm tay Liên di nương: “Mẹ, chẳng lẽ người muốn bị Vương phi nhốt ở đây cả đời à? Rõ ràng là bà ta không muốn thấy chúng ta sống tốt.”

Thật ra A Điệp vẫn luôn ghen tị với Oánh Nguyệt và A Cẩn, các nàng ấy không có chỗ nào xuất sắc hơn nàng ta, chỉ đơn giản bởi vì mẫu thân bọn họ làm Vương phi, nên mọi thứ đều trở nên khác nhau. Bọn họ có cùng một phụ thân, nàng ta đáng lẽ cũng phải là Quận chúa, vì sao nàng ta lại không được tốt như thế?

“A Điệp, mọi chuyện đều là mẫu thân liên luỵ con.” Liên di nương thở dài.

Mọi thứ đều được A Điệp tính toán rất tốt nhưng lại không ngờ, bên A Cẩn cũng đã tính toán xong hết rồi. Lục Vương phi cũng không quản chuyện của A Cẩn, đương nhiên mọi thứ đều nghe theo ý nguyện của nàng.

Đợi A Cẩn định xong ngày, hai người cùng nhau ra ngoài. Phần nhiều vì nguyện vọng sắp thành sự thật nên A Điệp cũng có chút vui vẻ, nàng ta vén màn che nhỏ lên, mỉm cười nói: “Hôm nay ánh nắng thật đẹp.”

A Cẩn thấy nàng ta như thế, quan sát cẩn thận, bình tĩnh mà nói thì dáng vẻ của A Điệp rất giống Liên di nương, cả người đều toát lên vẻ mảnh mai của nữ tử Giang Nam.

Chân mày lá liễu, môi anh đào, cằm nhọn, mặc bộ y phục trắng càng trông có vẻ yếu đuối, mảnh mai hơn.

A Cẩn hơi rũ mi mắt xuống nói: “A Điệp có biết vì sao ta tìm ngươi đi bái phật chung không?”

A Điệp quay đầu lại, tuy rằng ngồi không xa, nhưng lại không thấy rõ vẻ mặt của A Cẩn, nàng ta hơi ngừng một chút, nói: “Thắp hương bái Phật là chuyện đương nhiên, làm gì có nguyên do gì chứ? A Cẩn, muội nói thế hình như không ổn đâu?”

A Cẩn cười thành tiếng: “A Điệp chẳng khách sáo chút nào.”

A Điệp lập tức mất tự nhiên cười: “Đâu nào, ta chỉ nói suy nghĩ của mình thôi, muội biết là con người ta rất đơn giản, nói chuyện nhiều khi không chú ý lắm, nếu như muội thấy không ổn, thì đừng trách tỷ tỷ nhé.”

Nếu như có thể, A Điệp thật sự rất muốn tát cho A Cẩn một cái, nàng ta thật sự không muốn gặp nữ tử này nữa, nhưng bây giờ đang thấp cổ bé họng, nàng ta thật sự không thể làm bậy. Cần làm cho A Cẩn buông lỏng cảnh giác, chỉ khi ả buông lỏng cảnh giác thì nàng ta mới rời đi được. Nghĩ như thế, nàng ta tiếp tục nói: “Ngày xưa tỷ tỷ làm nhiều chuyện không phải, A Cẩn đừng trách tội tỷ tỷ, ta thật sự chỉ là miệng bô bô thôi chứ bụng dạ không xấu.”

A Cẩn nhìn nàng ta nhếch mép, không nói lời nào, A Điệp do dự sau đó tiếp tục nói: “Lần này cùng nhau đến đây, ta cũng hy vọng có thể phù hộ cho cả nhà chúng ta được hạnh phúc, A Cẩn cũng nghĩ như thế đúng không? Nếu không, cũng sẽ không kêu ta cùng đi cầu phúc.”

A Cẩn nhíu mày nói: “Nhưng từ đó đến giờ ta chưa từng hy vọng có thể cùng ngươi xóa tan những hiềm khích trước kia. Đừng tưởng rằng những chuyện ngươi làm ta không biết, ta không muốn để ý đến ngươi không có nghĩa ta tha thứ cho ngươi. Có lẽ ngươi nên hiểu những lời trước đó ta đã nói. Ta từng nói rồi, ngươi ngoan ngoãn ở yên đó cho ta. Nhưng bây giờ ta thấy, hình như ngươi chẳng xem lời ta nói ra gì. A Điệp, lần này để ngươi đi bái phật chung với ta là hy vọng ngươi có thể vì chính mình mà khấn vái một chút, tránh cho làm việc mà không hiểu chuyện, hại mình còn liên lụy cả người khác.”

A Điệp bướng bỉnh, lập tức nói: “A Cẩn, muội phải tin ta, ta không có ác ý. Ta thật sự đã biết lỗi rồi, hơn nữa trước đó có một số việc mà ta nghĩ chắc chắn muội đã hiểu lầm ta rồi, dù thế nào đi nữa chúng ta đều là người cùng một nhà, sao ta có thể mưu đồ hại muội được chứ! Chuyện này không thể nào xảy ra được. Ta cũng thật sự hy vọng cả nhà chúng ta có thể hạnh phúc.”

A Cẩn: “Ta đương nhiên cũng mong cả nhà có thể hạnh phúc, chẳng qua trong câu cả nhà hạnh phúc này không bao gồm ngươi, đến tận giờ phút này ta chưa bao giờ xem ngươi là người nhà.” Nói xong, A Cẩn cười lạnh: “Đừng tìm ta diễn tiết mục tỷ muội tình thâm nữa. Còn nữa, nếu như ngươi không nghe lời, lại ầm ĩ tự sát gì đó nữa, ta sẽ để cho ngươi và Triệu Minh Ngọc, còn cả Tô Nhu nhận lấy quả báo. Hôm nay ta lười so đo với ngươi không có nghĩa là ngươi không có việc gì. Ta nói một lần cuối cùng, đừng kiếm chuyện với ta!” A Cẩn cố ý nói dối A Điệp, nàng chỉ muốn để A Điệp cảm thấy, tất cả mọi chuyện đều do nàng gây nên.

Trong lòng A Điệp chỉ hận không thể xé xác A Cẩn ra, nhưng bây giờ người đang đứng dưới mái hiên, nàng ta chỉ có thể trông cậy vào việc A Cẩn có thể lơi lỏng cảnh giác nên không dám nói gì nhiều, chỉ yên lặng cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Ta đã biết.”

A Cẩn nhìn dáng vẻ khổ sở giả vờ giả vịt của nàng ta, không nhịn được cười lạnh.

Mặc dù nụ cười của A Cẩn có thể khiến cho người khác căm ghét nhưng A Điệp chỉ có thể nhịn, đợi đến chùa Thanh Ẩn, nàng ta có chút kinh ngạc. Xưa nay chùa Thanh Ẩn vẫn luôn nhiều người đến, nhưng không ngờ hôm nay người đến đây đông đúc hơn ngày thường rất nhiều.

“Hôm nay… Sao hôm nay lại nhiều người như thế?”

A Cẩn không nói gì, A Bích trả lời: “Điệp tiểu thư, hôm nay là ngày hội chùa ở chùa Thanh Ẩn. Bởi vì thế nên mới có nhiều người, chủ tử nhà ta cũng cố ý chọn ngày này.”

A Điệp nghe thế, mừng thầm trong lòng, hội chùa sẽ có nhiều người, như thế rất tốt.

Nhìn dáng vẻ mừng như điên của nàng ta, A Cẩn nghĩ cuối cùng là A Điệp có biết kỹ năng diễn xuất của mình cực kỳ kém hay không?

“Đi thôi.”

Hai người xuống kiệu đi vào chùa Thanh Ẩn, chùa Thanh Ẩn người đến người đi, không ít phu nhân trong nhà dắt theo tiểu thư đến thăm viếng, A Điệp đang nghĩ nên chọn lý do gì để rời đi, nhưng nhìn vẻ mặt của A Cẩn, hình như cũng không phải sẽ dễ dàng để nàng ta rời đi.

“A Cẩn…”

A Cẩn dừng bước liếc nhìn nàng ta: “Ta nghĩ ngươi vẫn nên gọi ta là Gia Hòa thì tốt hơn, ta và ngươi không quen thuộc đến mức gọi tên họ đâu.”

A Điệp gần như muốn xé nát khăn tay, nàng ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Gia Hòa cần gì phải hùng hùng hổ hổ dọa người như thế.”

A Cẩn: “Ta từng nói rồi, nghe lời chút sẽ tốt hơn nhiều.”

“Nhưng bụng ta có hơi khó chịu, ta muốn đi nhà xí trước một chút, hay là A Cẩn vào trước được không?”

“Để A Bích và hai nha hoàn khác đi cùng ngươi. Một mình ngươi…” Dừng lại một chút, A Cẩn nói: “Ta không yên tâm.”

A Điệp tức giận: “Muội có ý gì, suốt đường đi muội vẫn luôn như thế, cần phải như thế à? Cho dù muội xem thường ta, ta cũng là nữ nhi của phụ thân, mặc dù ta không phải con vợ cả, nhưng cũng không cần thiết bị muội nhìn chằm chằm như thế chứ?”

A Cẩn như ngạc nhiên nhìn nàng ta: “Ngươi chắc chắn muốn làm ầm ĩ ở đây à?”

A Điệp nén giận: “Được rồi, ta không đi nữa, nếu muội đã như thế, vậy ta sẽ không nói gì thêm nữa.”

“Thật không ngờ sẽ gặp Gia Hòa Quận chúa ở chỗ này đấy.” Một giọng nữ vang lên, A Cẩn quay đầu nhìn thì chính là Ngu phu nhân, mẫu thân của Ngu Kính Chi, mà bên cạnh bà chính là Ngu Kính Chi. A Cẩn khẽ cười, thật không ngờ, Phó Thời Hàn giỏi thật. Hắn chắc chắn Ngu Kính Chi sẽ đến lại chính xác như thế.

“Chào Ngu phu nhân, Kính Chi ca ca, thật khéo quá.”

Ngu Kính Chi nhìn A Cẩn, cười thành tiếng: “Ngày xưa rất hiếm khi thấy muội xuất hiện ở nơi này.”

A Cẩn như rất ngạc nhiên mà ngẩng đầu, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Kính Chi ca ca nói sai rồi, ta rất hay đến thắp hương bái phật, phải thế thôi, ta có nhiều chuyện bận lòng quá mà.”

Phụt, Ngu Kính Chi nhịn không được bật cười: “Một tiểu cô nương như muội thì bận lòng cái gì. Nói bậy nói bạ.”

Ngu phu nhân vỗ tay Ngu Kính Chi: “Con nói gì thế, Gia Hòa Quận chúa bình dị gọi con một tiếng Kính Chi ca ca, nhưng con cũng không thể xem thường được.”

A Cẩn vội vàng nói: “Ngu phu nhân gọi con Gia Hòa là được rồi ạ, con gọi Kính Chi là ca ca, ngài lại gọi con là Gia Hòa Quận chúa nghe kỳ quá!”

Ngu phu nhân cười thành tiếng, ngày xưa bà cũng rất thích Gia Hòa Quận chúa, mặc dù trong Kinh thành nói nàng khoe khoang, ngang ngược nhưng Ngu phu nhân không phải đám phụ nhân dốt nát kia, gặp nhiều, tự mình cảm thấy Gia Hòa rất có năng lực. Hơn nữa, nàng mang theo lí lẽ đi khắp nơi như vậy lại càng khiến Ngu phu nhân rất thưởng thức.

Nếu như có thể, Ngu phu nhân thật sự rất hy vọng nhi tử mình có thể cưới một cô nương như Gia Hòa đây, phu nhân trước của hắn quá dịu dàng, cô nương như thế khiến Ngu phu nhân thấy rất đáng thương.

Nói chung tức nước vỡ bờ, bây giờ nếu như để Ngu phu nhân chọn, bà càng cảm thấy Gia Hòa sẽ tốt hơn. Với tính cách của Kính Chi, quả thật không thích hợp với một cô nương khó hiểu, chuyện gì cũng để trong lòng. Đương nhiên, con tiện nhân kia không đáng để nhắc đến, nhưng nếu phải nhắc thì cho dù ban đầu nàng ta không thay mận đổi đào, không phải hồng hạnh trèo tường thì cũng chẳng thích hợp với Kính Chi.”

“Ngu phu nhân, con là A Điệp, bái kiến Ngu phu nhân, Ngu đại nhân.” A Điệp thấy không ai giới thiệu nàng ta, không cam lòng nhưng lại cảm thấy chuyện này có thể xoay chuyển được, mặc dù nàng ta không thể rời đi nhưng nếu đã gặp được Ngu Kính Chi thì cũng do ông trời giúp nàng ta. Nếu A Cẩn không giới thiệu nàng ta, nàng ta phải tự mình lên tiếng rồi.

Ngu phu nhân liếc mắt nhìn A Điệp, gật đầu không nói thêm gì nữa.

Thân phận của Điệp tiểu thư khác hoàn toàn với Gia Hòa Quận chúa, hơn nữa, bên ngoài còn có tin đồn Điệp tiểu thư rất nhỏ mọn, với thân phận thế này sẽ không khiến Ngu phu nhân nhìn lâu thêm một chút nào nữa.

Nếu như có thể lựa chọn, thật ra Ngu phu nhân rất hy vọng có thể cưới một cô nương như Gia Hòa Quận chúa. Chẳng qua là… Chẳng qua là Gia Hòa Quận chúa đã có Phó Thời Hàn. Ngu phu nhân cũng là người thông minh, cho dù bà có ứng ý nhưng cũng sẽ không làm chướng mắt Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng hy vọng Gia Hòa Quận chúa có thể gả cho Phó Thời Hàn, đây là chuyện mà những người trong thiên hạ đều có thể thấy rõ.

“Gia Hòa Quận chúa, có vẻ hai người vừa mới đến, chúng ta cũng không làm phiền nữa.” Ngu phu nhân cáo từ, A Điệp cắn môi, xem tình hình này là sắp rời đi rồi. Cuối cùng nàng ta cũng lấy hết dũng khí: “Ngu phu nhân xin dừng bước.”

A Cẩn tựa như hết sức “kinh ngạc” nhìn A Điệp.

Không chỉ có A Cẩn kinh ngạc, Ngu phu nhân cũng rất kinh ngạc, bà khẽ cau mày: “Điệp tiểu thư có chuyện gì sao?” Lời này vừa nói ra, lại cảm thấy không tốt lắm nên lập tức bổ sung: “Điệp tiểu thư đừng nói đùa. Gia Hòa Quận chúa, trong phủ ta còn một số việc, không ở nơi này làm phiền thêm nữa, cáo từ. Kính Chi, chúng ta đi thôi.”

“Ngu đại nhân, Ngu phu nhân, xin các người hãy giúp A Điệp đi. Cầu xin các người hãy cứu ta.” A Điệp lớn tiếng hơn một chút, nàng ta thấy ánh mắt mọi người đều nhìn sang thì lập tức trở nên yếu đuối: “Ngu đại nhân, Ngu đại nhân… Kính Chi ca ca, huynh giúp ta một tay đi.”

Ngu Kính Chi cau mày, A Cẩn gọi hắn Kính Chi ca ca là chuyện đương nhiên, người ngoài sẽ không cảm thấy có chuyện gì không thích hợp, dù sao, Gia Hòa Quận chúa đã gọi như thế từ khi còn nhỏ, mọi người cũng tập mãi thành quen. Nhưng mà bỗng nhiên A Điệp gọi như thế, mọi người đương nhiên thấy rất kỳ quái. Ngu Kính Chi cảm thấy rất không thoải mái.

“Ta nghĩ, Điệp tiểu thư vẫn nên gọi ta là Ngu đại nhân thì tốt hơn, ta tự thấy ta và ngươi không quen thuộc lắm. A Điệp tiểu thư xin cẩn trọng lời nói.”

“Kính Chi ca ca…” A Điệp cắn môi, giống như những lời vừa rồi Ngu Kính Chi nói rất cạn tình cạn nghĩa. Có lẽ là như thế nên mọi người đều nhìn sang Ngu Kính Chi, ánh mắt đầy sự tìm tòi và nghiên cứu. Nàng ta làm thế rõ ràng là muốn khiến Ngu Kính Chi thấy không thoải mái.

Vẻ mặt Ngu Kính Chi cũng dần lạnh xuống: “Ta tự nhận mình và Điệp tiểu thư không có quan hệ gì, thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Thật sự khi ngươi gọi một tiếng ca ca này, người biết Ngu Kính Chi quang minh lỗi lạc sẽ không suy nghĩ nhiều. Nếu như không biết, e là sẽ nghĩ ta và Điệp tiểu thư đây có gì đó không ổn. Điệp tiểu thư dù không để ý đến danh tiếng của tại hạ, nhưng cũng phải nghĩ một chút đến danh tiếng của mình chứ.”

Ngu Kính Chi lạnh lùng như thế, A Điệp cũng không cảm thấy bị tổn thương, nàng ta cắn môi: “Ngu đại nhân, Ngu đại nhân đừng hiểu lầm, ta nghĩ là… A Cẩn có thể gọi huynh là Kính Chi ca ca, ta là tỷ tỷ của A Cẩn thì xưng hô như thế với huynh cũng là chuyện nên làm mà!”

A Cẩn bỗng cười lạnh: “Tỷ tỷ! Ta nhớ tỷ tỷ của ta là Oánh Nguyệt mà.” Thật sự chẳng giữ lại chút mặt mũi nào cho A Điệp cả. Đến tận bây giờ nàng vẫn luôn như thế, cho dù là ai, nếu đã để nàng thấy không hài lòng thì nàng chẳng thèm cho họ chút mặt mũi nào đâu.

Có lẽ tỷ muội hai người biểu hiện khiến cho người ta thấy cực kỳ khiếp sợ nên mọi người đều nhìn sang tỷ muội hai người. A Điệp ưỡn ngực, nói: “Đúng, muội không xem ta là tỷ tỷ của muội, đến bây giờ muội cũng không xem ta là tỷ tỷ của muội, nhưng A Cẩn này, muội bình tĩnh rồi nói xem, ta có đối xử với muội không tốt à?”

A Cẩn nhíu mày: “Vậy ngươi cảm thấy, ngươi đã đối xử với ta tốt sao? Nếu đối tốt với ta thì sẽ không đi khắp nơi tính kế ta đâu nhỉ, mặc dù tuổi ta chưa lớn, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ai tốt ai xấu, hơn nữa A Điệp này, ngươi chắc chắn muốn ở chỗ này nói nhăng nói cuội sao?”

A Điệp chính nghĩa đương nhiên không sợ, “Đương nhiên ta biết muội không muốn nói ở đây, nhưng nếu không nói trước mặt Ngu đại nhân, ta nghĩ, khi ta trở về sẽ chẳng còn chút cơ hội nào nữa. A Cẩn, đừng tưởng rằng ta không biết, muội muốn giết ta.”

A Cẩn mặt không đổi sắc “À” một tiếng, sau đó nhìn sang Ngu Kính Chi: “Kính Chi ca ca, Ngu phu nhân, thật xin lỗi, để hai người chê cười rồi. Thật không dám giấu, tinh thần của A Điệp vẫn luôn không tốt, ta nghĩ, chắc nàng ta lại phát bệnh rồi.”

A Điệp tức giận: “Ta không có bệnh, ta không có bệnh gì cả. Ngu đại nhân, người phải cứu ta, ta biết tính cách người, người nhất định là người ngay thẳng, người chắc chắn sẽ giúp ta.” Nàng ta giữ chặt ống tay áo Ngu Kính Chi. Ngu Kính Chi nhanh chóng hất tay nàng ta ra.

Mặc dù Ngu phu nhân không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không đồng ý để Ngu Kính Chi cuốn vào chuyện của Lục Vương phủ, ai cũng biết, Lục Vương gia như kẻ điên, nếu chọc giận Lục Vương gia, đã có Tứ Vương phủ và Tô gia là tấm gương trước mặt, người trước bị hất phân trước cửa, người sau bị hắt máu chó đen, bọn họ không chọc nổi người này.

“Kính Chi, ta thấy tinh thần của Điệp tiểu thư hình như thật sự không tốt, hay là chúng ta đi trước đi thôi.”

“Ngu đại nhân xin đừng đi, chẳng lẽ ngài cứ ngồi đấy nhìn một cô nương yếu đuối như ta bị bắt nạt à? Đến nước này rồi, ta cũng không sợ việc xấu trong nhà lộ ra bên ngoài. Xin Ngu đại nhân mau cứu ta, Ngu đại nhân ngài dẫn ta đi đi. A Điệp làm trâu làm ngựa bên cạnh ngài cũng được, ta không muốn về Lục Vương phủ nữa. Bọn họ chẳng ai tốt cả.” A Điệp quyết tâm đập nồi dìm thuyền, nàng ta không tin, nàng ta nói những chuyện A Cẩn đã làm ra rồi mà những người này còn để nàng ta về Lục Vương phủ, cho dù vì mặt mũi cũng sẽ giải cứu một cô nương yếu đuối trong chảo lửa như nàng ta.

A Cẩn nhíu mày cười: “Thế ta cũng hy vọng A Điệp có thể nói với chúng ta, cái gì gọi là không có ai tốt!”

A Điệp nhìn mọi người xung quanh, giống như vô cùng đau đớn nói: “Ngươi đừng tưởng, không ai biết chuyện Triệu Minh Ngọc do ngươi làm.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao cả lên. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của A Cẩn lại vô cùng bình tĩnh, không chút phật ý.

“À. Còn gì nữa không?”

“Còn Tô Nhu, chuyện của Tô Nhu cũng là ngươi làm, là ngươi đẩy nàng ấy xuống nước, là ngươi hãm hại Triệu Minh Ngọc. Mọi người không rõ bộ mặt thật của ngươi, ta cũng không muốn vạch trần ngươi nhưng bây giờ ngươi lại muốn hại ta như thế. Ta không thể dễ dàng tha thứ cho ngươi được. A Cẩn, ngươi quay đầu là bờ đi.” A Điệp nói xong, lén nhìn mọi người xung quanh, hy vọng mọi người có thể trách cứ A Cẩn, nhưng ngoài suy đoán của nàng ta, vẻ mặt của mọi người vô cùng kỳ quái. Cảm giác này lại khó nói thành lời.

“Ngươi hại nhiều người như thế, còn muốn nhốt ta lại, ta biết, ngươi không muốn ta nói chuyện này ra ngoài, nhưng giấy không gói được lửa, ngươi đừng tưởng mình có thể tiếp tục che giấu lừa gạt.” A Điệp tiếp tục nói.

Nghe nàng ta nói như thế, A Cẩn vô tội thả lỏng tay nhìn mọi người: “A Điệp mắc chứng vọng tưởng người bị hại, không cần ta phải nói, mọi người cũng có thể nhìn ra được, trước kia không để nàng ta ra cửa chính là vì lý do này. Nhưng không ngờ hôm nay lại thành ra thế này, gây phiền phức cho mọi người rồi. A Bích, đưa Điệp tiểu thư về.”

“Không, ta không về, ta không bị mắc chứng vọng tưởng người bị hại, ngươi đừng tưởng ngươi qua loa nói ta có bệnh sẽ che giấu được sự thật ngươi hại người. Thật sự, ta không lừa mọi người, các người điều tra đi, những chuyện này đều do A Cẩn làm, A Cẩn không phải người tốt, Ngu đại nhân mau cứu ta. Cầu xin ngài dẫn ta rời khỏi Lục Vương phủ, ta biết ngài là người tốt, ngài giúp ta đi!” A Điệp luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng nàng ta dựa theo đúng kế hoạch đã vạch của mình mà diễn.

A Cẩn chẳng bận tâm cười: “A Điệp, ngươi quên à. Lúc ấy Minh Ngọc xảy ra chuyện, ngươi cũng ở đấy đó, ta là người chạy đến sau, ngươi không nhớ à? Khi đó ngươi đến trước đó! Còn chuyện của Tô Nhu, là ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

“Chính là ngươi, A Cẩn, cho dù ngươi không thừa nhận, ngươi…”

A Cẩn nháy mắt, A Bích đã dùng khăn tay che kín miệng A Điệp, chỉ một lát, A Điệp đã bất tỉnh.

A Cẩn theo thói quen nói: “Nàng ta ở trong nhà cũng như thế, chúng ta quen rồi. Làm như thế mới có thể khiến nàng ta nhanh chóng im miệng lại.”

Mọi người đều lúng túng cười, nhưng bởi vì Gia Hòa Quận chúa thản nhiên như thế nên không nghi ngờ cái gì khác. Nghĩ cũng đúng, nếu A Cẩn có chút hốt hoảng, mọi người cũng sẽ cảm thấy có chuyện gì đó, nhưng hôm nay nàng bình tĩnh như thế, muốn suy nghĩ nhiều cũng không thể được.

Ngu Kính Chi híp mắt nói: “Nếu có bệnh thì vẫn nên quản chặt vào. Đây chẳng qua là bôi xấu người khác, nếu như làm bị thương người khác, sợ là sẽ không ổn đâu.”

A Cẩn cười đồng ý: “Đa tạ Kính Chi ca ca đã nhắc nhở. Mấy ngày nay nàng ta bình thường rồi, lại nói muốn đến đây cầu phúc cho người trong nhà nên ta mới đưa nàng ta đi theo, thật không ngờ, nàng ta chưa từng tốt lên. Từ nay về sau, sợ là càng phải cẩn thận hơn một chút.”

“Vậy cũng được. Nhà có một người bệnh cũng khó cho các ngươi.” Ngu phu nhân thở dài nói.

“Vốn dĩ không dám đưa nàng ta ra cửa nhiều, cũng không thích nói chuyện nàng ta mắc bệnh, nhưng hôm nay thật sự đúng với câu nói của nàng ta, giấy không gói được lửa. Ta thấy, bây giờ không tiện xá phật nữa. Ta đưa nàng ta về trước, cáo từ.” Dừng một chút, A Cẩn nói: “Để hai người chê cười rồi.”

Mặc dù có rất nhiều điểm đáng nghi trong chuyện của Triệu Minh Ngọc, nhưng lúc Tô Nhu xảy ra chuyện cũng có rất nhiều người ở đó, sau khi A Cẩn ra khỏi khoang thuyền, mà Triệu Minh Ngọc thì “Vô tình va phải” ai đó, điều này mọi người có thể thấy rất rõ ràng, không thể nói chuyện này do nàng làm được. A Điệp nói càng nghiêm túc sẽ khiến người ta càng cảm thấy nàng ta không có đầu óc, chuyện rõ ràng như thế lại nói nhảm thành như vậy, nàng ta không phải kẻ điên thì là gì nữa!

Đây chính là cảm giác mà A Cẩn muốn tạo ra cho mọi người, nàng muốn để mọi người đều nghĩ A Điệp bị bệnh tâm thần. Không phải là không thể giết chết nàng ta luôn, nhưng nhìn vào thể diện của cha nàng nên nàng không muốn tuyệt tình như thế.

Mặc dù không làm tuyệt tình nhưng khiến A Điệp thành người điên cũng không tệ. Như vậy, bọn họ cũng chẳng cần để ý đến cái nhìn của người khác nữa, cũng thuận tiện lừa cha nàng một chút. Cuối cùng thì A Cẩn vẫn để ý đến cái nhìn của người cha xấu xa của mình.

Thấy bóng lưng A Cẩn rời đi, Ngu phu nhân nói: “Con thấy thế nào?”

Mặt Ngu Kính Chi không cảm xúc nói: “Chuyện của nhà người ta mà, chúng ta đừng quản nhiều.”

Ngu phu nhân cảm thấy tâm trạng mình rất tệ, không hiểu nói: “Chẳng lẽ… Con thích cái người tên A Điệp đó sao?” Bây giờ hỏi ra lời này, trong lòng bỗng giật mình, bà ta cẩn thận nhìn sắc mặt Kính Chi, sợ hắn có tâm tư như thế.

Kính Chi biết được sự lo âu của mẫu thân mình, nói: “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con và nàng ta còn chẳng quen biết, sao lại nói đến từ thích được. Chẳng qua là không vui khi nghe chuyện riêng của người khác. Chúng ta đi thôi.”

Ngu phu nhân thở dài một tiếng, thế thì tốt.

Như không muốn thấy Ngu phu nhân lo lắng, Ngu Kính Chi nói: “Con luôn cảm thấy, chuyện hôm nay chúng ta thấy, có mấy phần kỳ quái.”

Ngu phu nhân: “Có gì mà kỳ quái hay không kỳ quái. Gia Hòa Quận chúa cũng đã nói A Điệp bị điên thì chính là bị điên rồi. Nếu không, sao nàng ta lại nói mấy lời như thế. Chửi rủa nữ tử trong nhà, người bình thường sẽ làm thế à?”

Người bình thường sẽ không làm như thế, nhưng trong khoảng thời gian này A Điệp bị A Cẩn nhốt, lại bị nàng dọa, đương nhiên rất tin tưởng chuyện của Tô Nhu là do A Cẩn làm hại, cho dù không có chứng cứ nhưng nàng ta nói thế thì cũng sẽ có vài người tin tưởng. Nàng ta chỉ muốn trong lòng mọi người tồn tại nghi ngờ. Nhưng không ngờ sự thật rõ ràng như thế căn bản không ai có thể vu khống nàng được cả. Đây cũng là lý do khiến A Cẩn làm vậy.

Thật ra thì Thời Hàn đã từng hỏi A Cẩn, vì sao phải làm trước mặt Ngu Kính Chi? A Cẩn rất nghiêm túc trả lời rằng nàng muốn nhìn thấy hy vọng của A Điệp tan biến! Hoặc là nói, nàng hỗ trợ tạo cơ hội cho A Điệp đập nồi dìm thuyền.

Không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn, rồi nàng ta gặp Ngu Kính Chi, dựa theo tính cách của A Điệp, nàng ta chắc chắn sẽ nói bậy bạ trước mặt mọi người. A Cẩn đoán được nàng ta chắc chắn sẽ làm thế. Chuyện này quả nhiên đúng như những gì nàng nghĩ.

“Thế thì, từ nay về sau ta sẽ nhốt nàng ta lại, nhốt đến khi thiên hoang địa lão cũng chẳng có ai nói thêm một câu nào.” A Cẩn nói như thế.

Thời Hàn cười, không nói gì thêm.

Mà chuyện này như mọc thêm cánh truyền đi khắp nơi, gần đây trong Kinh thành có rất nhiều chuyện xảy ra, chuyện cứ liên tục kéo đến nhiều vô số kể, nhưng suy cho cùng người chết cũng không thú vị bằng một kẻ điên. Vì thế tin tức này lan nhanh như lửa cháy.

Các loại phiên bản cũng được truyền ra, đương nhiên, mọi người cũng không nghi ngờ tính chân thực của chuyện này.

“Thật ra Tô Nhu đã gián tiếp để ta được như ý nguyện.” A Cẩn lại nói.

Thời Hàn nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng, không nhịn được cười: “Ta nghĩ, Ngu Kính Chi sẽ thấy nghi ngờ chuyện này đấy!”

A Cẩn thấy chẳng có việc gì lớn: “Nghi ngờ thì sao nào? Cho dù là nghi ngờ, bọn họ cũng nhận định A Điệp là kẻ điên, đây là điều hiển nhiên.” Nàng không thèm để ý trong lòng người khác thấy thế nào, cho dù là nghi ngờ, hắn cũng chẳng nói ra miệng.

Vẻ mặt Thời Hàn sáng lên, nói: “Mặc dù Ngu Kính Chi trông thật thà, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Hôm nay A Điệp nói những lời đó trước mặt hắn tất nhiên đã chạm đến lòng hắn. Chắc là hắn sẽ đánh giá muội một lần nữa, nói cách khác chính là, hắn có thể có chút ý kiến với muội, cảm thấy muội là cô nương có nhiều mưu mô. Đa phần nam nhân đều không thích cô nương có nhiều mưu mô.”

A Cẩn vô tội nói: “Ta cũng đâu làm gì! Hơn nữa, hắn có ấn tượng thế nào với ta thì có liên quan gì đến ta chứ?” A Cẩn cảm thấy Thời Hàn ca ca nói mấy lời này thật là kỳ quái: “Ta gọi hắn Kính Chi ca ca là nhìn mặt mũi của Ngu Quý phi đó, vả lại Kính Chi ca ca đối xứ với ta không tệ. Nếu như hắn cảm thấy ta có nhiều mưu mô mà không thích ta thì ta cũng hết cách, ta cũng không phải bạc, đương nhiên không thể yêu cầu người khác thích ta được.”

Thời Hàn cười lên: “Thế cũng được.”

Hắn không thích muội, trong lòng ta rất vui vẻ, muội không thích hắn, trong lòng ta càng vui hơn!