Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 126



A Cẩn hoàn toàn không khách sáo, giọng nàng không lớn nhưng lại không thể khiến người khác bỏ qua. Xung quanh bỗng yên tĩnh, ngay sau đó nước mắt Tô Nhu bắt đầu rơi.

A Cẩn cảm thấy, trước kia Tô Nhu đã rất giỏi giả vờ rồi, hôm nay gặp quả nhiên đã thâm sâu hơn trước. Nhắc mới nhớ, nàng ta và A Điệp là cùng một kiểu người.

Ai ngờ một cô nương yểu điệu thế này lại tính toán chuyện để một cô nương khác mất đi trinh tiết, lúc muốn xuống tay với nàng, Tô Nhu chẳng chút nương tay nào. Không chỉ không nương tay thậm chí còn chẳng thèm tới nhìn, như thế có thể thấy nàng ta vô cùng tỉnh táo. Có thể thấy, thật sự không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.

Thật là, trên cõi đời này mọi người đa phần chỉ nhìn vẻ bề ngoài, A Cẩn cười châm chọc: “Giả vờ giả vịt!”

Tô Nhu yên lặng rơi lệ, Tề Vương gia than thở: “A Cẩn, cần gì phải như thế! Tô Nhu cũng chỉ là một cô nương đáng thương mất người thân.”

Vừa nói dứt lời Tô Nhu càng khóc lớn hơn nữa, mọi người đều nhìn về phía A Cẩn, giống như nàng mới là người xấu bắt nạt người khác. Nhưng mà A Cẩn chẳng thèm để ý, nàng sưởi ấm, ngay cả đầu cũng chẳng thèm ngẩng, chỉ nhỏ giọng nói: “Nếu như thật sự nghĩ đến người thân của mình, không phải nên đến Chùa Thanh Ẩn lập bài vị cho bọn họ à?”

A Cẩn cố ý nói đến Chùa Thanh Ẩn chính là để Tô Nhu biết, chuyện khi đó nàng đã biết rõ từ lâu. Thật ra thì Tô Nhu cũng như thế, khi mọi chuyện vỡ lở, nàng ta cũng thấy không ổn rồi, nhưng cho dù có nghĩ thế thì trong lòng nàng ta cũng cảm thấy có chút may mắn, nàng ta hy vọng Gia Hoà Quận chúa không đoán được chuyện khi đó cũng có phần của mình, nhưng hôm nay xem ra, nàng đã biết rõ mọi chuyện, hơn nữa còn không muốn tha thứ.

“Ta, ta… Quận chúa, Nhu nhi chỉ là một cô nhi đáng thương, xin Quận chúa bỏ qua cho Nhu nhi.” Trong giọng nói của Tô Nhu còn mang theo hai ý nghĩa.

A Cẩn nhíu mày: “Bỏ qua à? Tại sao ta phải bỏ qua cho ngươi? Vả lại, ta cũng chẳng nói gì đến ngươi cả. Tô tiểu thư này, ngươi kỳ lạ thật đấy! Hoặc nên nói là, người nhà các ngươi, không có người nào không kỳ lạ cả.”

Ngay lúc hai người nói chuyện, Thôi Mẫn bỗng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch: “Nhắc mới nhớ, thật ra ta rất thích Chùa Thanh Ẩn đó! Thỉnh thoảng sẽ đến đó mấy ngày, cảm giác cả người rất thoải mái. Chẳng qua là, hình như có người không thích đến nơi đó, nên luôn nghĩ cách phá hư nơi yên tĩnh như thế!”

Người ngoài chỉ thấy ba người đang nói chuyện bình thường, nhưng sắc mặt Tô Nhu lại trở nên trắng bệch, vốn dĩ gương mặt nàng ta đã tái nhợt nhưng bây giờ lại chẳng còn chút huyết sắc nào.

Thật ra thì Thôi Mẫn muốn nói, nàng ấy nghe được kế hoạch của bọn họ!

Tô Nhu rất chắc chắn Thôi Mẫn có ý này. Suy nghĩ đến việc Gia Hoà Quận chúa không bị trúng kế, mà Triệu Minh Ngọc lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ đó, Tô Nhu nhìn chằm chằm Thôi Mẫn, là nàng ta, là nàng ta nói ra những bí mật kia. Là nàng ta, mọi chuyện đều là nàng ta làm.

Chẳng trách từ đó về sau Thôi Mẫn và Gia Hoà Quận chúa lại trở nên thân thiết thế, thì ra là đạp lên người bọn họ mà đi lên.

Trên mặt Thôi Mẫn vẫn hiện lên nụ cười, nhưng suy nghĩ thế nào đã biểu hiện rất rõ ràng. Đây cũng là nàng ấy cố ý, bao nhiêu “Thù hận” hoặc là “Hoả lực” đều tập trung hết lên người mình mới là quyết định sáng suốt, hành động tốt nhất.

Mà thật ra A Cẩn cũng không ngờ Thôi Mẫn sẽ như thế, nàng lập tức nhìn Thời Hàn, thấy hắn không phản ứng gì, A Cẩn suy nghĩ, có phải Thời Hàn đang ra ám hiệu gì đó không.

Tề Vương gia nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của mọi người, giảng hoà: “Thời tiết lạnh thế này, Tô tiểu thư đến sưởi ấm đi.” Hắn ta vẫn thương hoa tiếc ngọc như thế, mọi người thấy hắn dịu dàng như vậy cũng đều cảm khái, chẳng trách Tề Vương gia được nhiều người thích, người biết quan tâm thế này, có thể không thích được à.

Vẻ mặt A Cẩn mang theo vẻ khiêu khích, nói: “Ta không thích nàng ta. Cũng không hoan nghênh người mà ta không thích đến đây.”

Thời Hàn hơi cúi đầu, khoé môi cong lên, nàng rất nhớ lời hắn đã nói.

Mà A Cẩn cũng buồn cười nhìn bọn họ: “Nếu Hoàng thúc đã thấy thương hoa tiếc ngọc như thế thì nên cùng Tô tiểu thư tìm một vị trí khác mà ngồi đi.”

Nói xong, A Cẩn quay đầu lại, mỉm cười nói với Thôi Mẫn: “Ngồi xuống thôi.”

Chết tiệt, nàng làm nhân vật tiểu Quận chúa chanh chua này tốt thật đấy! Người ngoài không biết nàng nghĩ thế nào nhưng Phó Thời Hàn hiểu rõ. Trước đó hắn nói rằng nếu như A Cẩn đã không hy vọng Cẩn Ngôn trông ngóng ngôi vị Hoàng Đế như thế thì nàng càng phải chanh chua hơn nữa!

Vốn dĩ A Cẩn còn nghĩ, phải chanh chua thế nào mới là tốt nhất, bây giờ không cần suy nghĩ nhiều, ông trời vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt, nhìn xem, chẳng phải đã đưa Tô Nhu đến làm trò vui cho nàng à!

A Cẩn chẳng thèm cho người khác mặt mũi, mọi người đều tránh đi, trước đó có nghe nói tiểu Quận chúa không dễ sống chung, hôm nay thấy thế này quả nhiên là đúng thật, mà Phó Thời Hàn đang vui vẻ nhìn A Cẩn, giống như rất kiêu ngạo!

Mọi người yên lặng 囧, đắc ý thế à, yên tâm mà vui vẻ như thế à, kiêu ngạo như thế, lại còn vinh hạnh thế nữa, thật sự không có chuyện gì sao?

“Vương gia.” Tô Nhu ngước gương mặt nhỏ bé đầy nước mắt lên nói: “Ta nghĩ, chắc Quận chúa hiểu lầm ta rồi, nhưng mọi người phải tin tưởng ta, mặc dù ta đã từng cãi vả với nàng ấy nhưng mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi. Hôm nay ca ca ta đang ở trong đại lao, tình huống lúc đó ta cũng không biết rõ, vì sao lại không thể tha thứ cho chúng ta chứ!”

Tô Nhu phát hiện nước mắt của mình sẽ đặc biệt khiến Tề Vương gia động lòng, vì vậy nàng ta mới luôn nói như thế, cũng hy vọng được hắn ta thương xót.

Mà chuyện Tô Nhu không biết chính là, vẻ mặt này của nàng ta vừa khéo rất giống Tô Thanh Mi, cũng chính vì như thế, mỗi khi nàng ta lộ ra vẻ mặt thế này, Tề Vương gia mới lên tiếng giúp đỡ.

“Tính tình Gia Hoà là như thế, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Bổn vương nghĩ, nếu đều là ngắm tuyết thì ngồi đâu cũng giống nhau. Tô tiểu thư vẫn nên đến bên này đi.” Tề Vương gia suy nghĩ một chút, rồi đưa Tô Nhu đến phía khác.

Bên kia có năm sáu công tử thế gia khác, thấy Tô Nhu yếu đuối, đáng thương như thế cũng rất khách sáo: “Chào Tô tiểu thư.”

Tô Nhu liếc nhìn Tề Vương gia, thấy hắn ta dẫn mình đến một bên khác, trong lòng bỗng nhiên nổi giận, nàng ta nhìn lướt qua Thôi Mẫn, âm thầm suy đoán không thể để người này cướp mất Tề Vương gia, bây giờ hắn ta là hy vọng duy nhất của mình.

Không ai biết sau khi tỷ tỷ chết, nàng ta đã từng quyến rũ Ngũ Vương gia. Nàng ta nghĩ, nếu Ngũ Vương gia đã có quan hệ rất tốt với tỷ tỷ của mình, mà khi tỷ tỷ chết, tính tình của ông ta thay đổi cực kỳ lớn nên có thể là thật sự có tình cảm. Chẳng bằng thừa dịp này gả cho Ngũ Vương gia, tuy rằng làm kế Vương phi nhưng dù sao Ngũ Vương gia cũng là nhi tử của Thiên gia, nói không chừng còn có thể được làm Hoàng hậu nữa!

Nhưng ai ngờ được, cuối cùng nàng ta bị Ngũ Vương gia đánh cho một bạt tai, ông ta mắng rất khó nghe, ông ta nói, cả hai tỷ muội bọn họ chẳng người nào tốt, đều là thứ giày rách đáng ghê tởm.

Nghe nói như thế Tô Nhu thật sự không rét mà run, là thứ giày rách đáng ghê tởm, ý của lời này có nghĩa là tỷ tỷ chẳng phải người trong sạch. Tô Nhu nghĩ đến trước kia đã từng tình cờ nghe được mẫu thân và phụ thân nói chuyện, trong lòng lập tức sinh ra chút nghi ngờ, có lẽ, có lẽ Tô Thanh Mi có người khác bên ngoài. Mà khi tỷ tỷ chết, phụ mẫu cũng chết… Mặc dù lúc ấy Ngũ Vương gia nói tỷ tỷ bởi vì biết không phải mẫu thân ruột nên nổi điên giết người, sau đó tự sát. Nhưng Tô Nhu không nghĩ như thế, từ trước đến giờ nàng ta chưa từng nghe mẫu thân nói tỷ tỷ không phải ruột thịt, có lẽ, có lẽ người giết người không phải tỷ tỷ mà là…

Bởi vì biết tỷ tỷ có gian tình bên ngoài nên ra tay với tỷ tỷ, còn giết cả cha mẹ ruột của nàng ta, chuyện này không phải không có khả năng.

Thậm chí nàng ta còn không dám nghĩ đến mình đã biết nhiều chuyện như thế, biết Ngũ Vương gia trong lúc vô tình làm lộ ra tin tức sẽ có kết cục thế nào. Cho nên mấy ngày nay nàng ta rất thành thật, cũng chẳng dám ra cửa. Lần này tìm Tề Vương gia cũng xem như là đập nồi dìm thuyền, nếu như có thể gả cho Tề Vương gia, nàng ta nghĩ mình cũng có thêm một phần đảm bảo.

Bây giờ đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta, nàng ta phải bắt được Tề Vương gia.

“Vương gia, hay là ngài đi cùng với chúng ta đi.” Tô Nhu lấy hết can đảm, cười nói.

Thấy Tô Nhu lấy lòng như thế làm Tề Vương gia ngẩn người, mặc dù hắn ta thích Tô Thanh Mi, cũng cảm thấy Tô Nhu có vài nét giống Tô Thanh Mi, nhưng Tô Thanh Mi là Tô Thanh Mi, Tô Nhu là Tô Nhu, hắn ta không hề gộp hai người thành một, hơn nữa, hắn ta cũng biết, mình không thể nào xem hai người như một.

“Mỹ nhân nhiệt tình mời, đương nhiên bổn vương sẽ không từ chối, chẳng qua là, tiểu A Cẩn nhà chúng ta là một nhóc mít ướt, nếu bây giờ người làm thúc thúc như ta không đứng về phía nàng, sợ rằng nàng sẽ khóc nhè mất.” Tề Vương gia trêu chọc, cả người đứng yên không động, khiến người khác không đoán được suy nghĩ của hắn ta.

Tô Nhu không cam lòng, nói: “Nhu nhi thật sự khâm phục Thôi tiểu thư, có thể nắm chắc thời gian kết giao với Gia Hoà Quận chúa. Nhu nhi làm người rất đơn giản, đến bây giờ chưa từng biết cậy quyền cậy thế. Nếu như có một người bạn khuê phòng tốt, chắc cũng sẽ tính kế thay Nhu nhi.”

Lời này của nàng ta gần như nói rất rõ ràng, lần này Gia Hoà Quận chúa và Thôi Mẫn ở đây chính là muốn tiếp cận Tề Vương gia. Vốn dĩ đã là chuyện khiến mọi người dễ dàng xuyên tạc, nghe vậy, mọi người cảm thấy quả nhiên là thế, Thôi Mẫn thích Tề Vương gia là có thể gặp ngay được.

Mà trong lòng Tề Vương gia lại rất vui vẻ, hắn ta muốn chính là như thế, lời này của Tô Nhu đúng như mong muốn của hắn ta, cho dù trong lòng nàng ta nghĩ gì thì kết quả vẫn như những gì hắn ta muốn.

Thôi Mẫn bỗng nhiên thấy hoảng sợ, nàng không hy vọng chuyện sẽ đi về hướng mình không mong muốn, nhưng mà nàng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ha ha, mình là kiểu người thế nào thì sẽ đoán người khác cũng là kiểu người như thế.”

Tô Nhu nhìn Thôi Mẫn, A Cẩn nhìn thấy Tô Nhu quyết tâm muốn giữ lấy Tề Vương gia, không chỉ nhất thời xúc động, nếu như nàng ta biết, Tề Vương gia đối với nàng ta dễ dàng tha thứ là vì xuất thân của nàng ta, không biết sẽ nghĩ thế nào. Nhưng mà chắc nàng ta cũng không quan tâm đâu. Dù sao, vinh hoa phú quý mới là quan trọng nhất.

“Ngươi nói gì?” Tô Nhu rơi lệ nhìn chằm chằm Thôi Mẫn.

Lần này rõ ràng chính nàng ta mở miệng trước, dù sao cũng là bản thân trêu chọc người ta trước, một hai lần khóc tỉ tê thì khiến người khác thấy thương cảm, nhưng nhiều lần, khó tránh khỏi khiến người ta thấy nghi ngờ, Tô Nhu thật sự dịu dàng như vẻ bề ngoài à?

A Cẩn cười khẽ: “Nàng ấy nói gì ngươi nghe còn không hiểu sao? Bản thân ngươi muốn quyến rũ Hoàng thúc thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải kéo người khác vào chứ. Thôi Mẫn thật sự vô tội mà.”

Tô Nhu suy nghĩ một chút, quyết định đánh đến cùng, nàng ta đi đến bên cạnh A Cẩn, từ từ hành lễ: “Chẳng biết Nhu nhi đã đắc tội với Quận chúa lúc nào khiến Quận chúa không vui, nhưng Quận chúa, ngài có thể nói ta không tốt, nhưng ngài không thể nói ta như thế. Ta là một nữ tử, nếu lời này truyền ra ngoài thì sao ta có thể lập gia đình được! Nhu nhi là một cô nương đáng thương, hôm nay Tô gia đã thành thế này rồi, Nhu nhi cũng khổ lắm rồi, cho dù Quận chúa không thích ta cũng nên hết giận đi. Tội gì phải khổ sở như thế!”

Nàng ta vừa nói vừa khóc, vốn dĩ đã mặc rất ít, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến Tô Nhu run lên, như đang muốn té xỉu.

A Cẩn chỉ im lặng nhìn nàng ta biểu diễn, thật sự càng xem càng thấy chán ghét, nàng lạnh lùng nở nụ cười nói: “Ngươi biết ta không thích ngươi, ngươi cũng biết vì sao ta không thích ngươi, cần gì phải giả vờ trước mặt ta như thế? Trong lòng hai chúng ta đều biết nguyên nhân là thế nào, thật sự không cần phải đóng kịch như vậy. Nếu như ngươi muốn diễn những thứ này cho người khác xem thì ta không có tâm trạng diễn cùng ngươi. Còn về Thôi Mẫn, ta và Thôi tiểu thư đến để ngắm tuyết, không liên quan đến ai cả. Đừng dùng lòng dạ tiểu nhân mà suy nghĩ về chúng ta, mình không đứng đắn thì nghĩ người khác cũng như mình à?”

Tô Nhu chảy nước mắt nhìn nàng: “Mọi người đều thấy rõ Thôi tiểu thư thích Tề Vương gia, còn ở Hội Bách Hoa quyến rũ ngài ấy; nàng ấy hà khắc với người khác, mọi người trong Kinh thành này đều biết rõ. Ta chỉ đang nói sự thật thôi. Chẳng lẽ Quận chúa còn không cho ta nói thật sao? Nàng ấy có thể thích Tề Vương gia, ta cũng… Ta cũng có thể.”

Thật giỏi cho một cô nương thích kiên cường.

Thôi Mẫn đưa mắt nhìn: “Dù ta có quyến rũ trước mặt người khác thế nào đi nữa, cũng không hôn nam nhân trước mặt mọi người.”

Bây giờ đang nói về lần Tô Nhu bị rơi xuống nước đó, Tô Nhu nhớ đến lần đó lại cảm thấy cực kỳ hận, nếu không phải do Triệu Minh Ngọc thì sao mình gặp chuyện như thế? Danh tiếng tốt lành như thế lại chỉ bị hủy hoại trong chốc lát.

Nàng ta khóc thút thít: “Lần đó rõ ràng là vô tình bị rơi xuống nước, ta là người bị hại chẳng lẽ được cứu nên phải gánh vác danh tiếng như thế sao? Nếu như mọi người sẽ tính toán với ta thì lúc ấy ta tình nguyện chết đi cũng không cần ai đến cứu, ta không cần.”

Dừng lại một chút, Tô Nhu lại bình tĩnh nói: “Thôi tiểu thư, ngươi nói ta như thế, rốt cuộc là muốn gì! Ngươi… A!” Tô Nhu ngã sang một bên, mà bên kia của nàng ta chính là Thôi Mẫn, bên cạnh Thôi Mẫn là Gia Hòa Quận chúa. Nếu như nàng ta ngã xuống sẽ liên lụy đến ba người cùng ngã xuống, bây giờ ai xui xẻo sẽ té vào chậu lửa này. Mà Tô Nhu đã tính toán xong hết rồi, nàng ta ở phía ngoài cùng, đương nhiên không có việc gì, chỉ mong hai tiện nhân kia sẽ bị lửa đốt hủy dung, thế mới là cách tốt nhất.

Mọi thứ xảy ra rất nhanh, mọi người trơ mắt nhìn Tô Nhu ngã xuống, chỉ chưa đợi té vào chậu lửa thì Thời Hàn đã nhanh chân đá văng chậu lửa đi, vì thế chỉ có Thôi Mẫn và Tô Nhu ngã xuống đất, động tác Phó Thời hàn quá nhanh nên bọn họ căn bản không thể nhìn thấy cái gì khác.

Kẻ ác Tô Nhu tố cáo trước: “Thôi tiểu thư, cho dù ngươi có hận ta, cũng không thể đánh lén ta như thế, vì sao ngươi lại kéo vạt áo của ta? Vì sao?”

Thôi Mẫn cảm thấy cánh tay truyền đến cảm giác đau nhức, hình như đã gãy rồi, sắc mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt.

A Cẩn được Thời Hàn ôm vào lòng, đợi nàng bình tĩnh lại lập tức gọi người: “Các ngươi nhanh chóng đỡ Thôi tiểu thư đứng dậy.” Thấy cánh tay Thôi Mẫn không ổn lắm, A Cẩn càng tức giận hơn: “Tô Nhu, ngươi im miệng cho ta.”

“Cánh tay ta…” Thôi Mẫn đổ đầy mồ hôi hỏi.

Thời Hàn đến cạnh nàng ấy, kiểm tra sơ qua, giao phó đầy tớ: “Mau đưa Thôi tiểu thư xuống núi, ta thấy chắc nàng ấy bị gãy xương rồi.”

Thôi Mẫn cảm thấy mình thật xui xẻo, cảm giác chạy cũng không thoát, nàng ấy yên lặng nhìn Tô Nhu, nhịn đau nói: “Nếu như không phải Phó công tử kịp thời, ta nghĩ chắc ta và Quận chúa đã bị ngươi xô vào chậu lửa rồi. Tô tiểu thư tính toán giỏi thật.”

Nhưng nàng ấy cũng không nói nhiều, Tiểu Thúy khóc lóc đỡ Thôi Mẫn lên kiệu, nhanh chóng xuống núi.

Tô Nhu không đạt được kết quả như mong muốn, hơn nữa có chút biến khéo thành vụng, nàng ta lập tức khóc lóc tỉ tê: “Rõ ràng là Thôi Mẫn, rõ ràng là Thôi Mẫn kéo ta, thế nên ta mới ngã xuống. Hu hu, mọi người phải tin tưởng ta, mọi người phải tin tưởng ta!”

Nàng ta lảo đảo như muốn ngã, mặc dù đã đứng lên nhưng lúc nào cũng có thể ngã xuống.

A Cẩn nhìn thấy nàng ta như thế, cũng không để ý đến thân phận gì nữa, tiến lên hung hăng đánh nàng ta một bạt tai “Chát!”

Tô Nhu trực tiếp bị nàng đánh ngã xuống đất, A Cẩn trợn mắt nhìn Tô Nhu, lạnh lùng nói: “Có phải ngươi xem mọi người đều là kẻ ngu không? Thôi Mẫn kéo ngươi, Thôi Mẫn sẽ tự kéo đến mức khiến mình bị gãy xương sao? Hơn nữa nàng ấy ngồi ở bên cạnh ta, người khác không nhìn thấy nàng ấy làm gì, ta lại không nhìn thấy sao? Tô Nhu, ta thật sự xem thường ngươi rồi, tâm tư ác độc như thế, thật sự chẳng người bình thường nào có được cả!”

“Ta không có, ta không có, thật sự do Thôi Mẫn, mọi chuyện đều do nàng ta làm. Nàng ta gãy xương cũng do trời xui đất khiến. Cho dù có chuyện gì, đều là ngoài ý muốn, lần này nàng ta gặp chuyện bất ngờ, hoặc là, hoặc chính là khổ nhục kế của nàng ta, nhất định là thế, ta vô tội mà, ta thật sự vô tội mà! Mọi người phải tin tưởng ta. Làm sao ta có lá gan hại người như thế chứ? Mọi người hãy tin tưởng ta!” Tô Nhu càng khóc càng lớn.

Nhưng A Cẩn lại không khách sáo: “Ngươi hại người khác còn hắt nước bẩn vào họ nữa, thật sự quá giỏi nhưng ta không phải đứa ngu, một lần hai lần ngươi hại người, lòng dạ bò cạp như thế nếu không có quả báo thì khó đảm bảo được việc ngươi sẽ không đi hại người nữa. A Bích, sau khi xuống núi lập tức báo quan, nói nơi này của chúng ta có kẻ muốn giết người.”

Dừng một chút, A Cẩn lạnh lùng nói: “Truyền lại lời ta, từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy Tô Nhu nữa, càng không muốn liên quan đến chuyện của Tô gia, không phải không chừa mặt mũi cho Ngũ Hoàng thúc, chẳng qua Tô gia có chút ức hiếp người quá đáng.”

A Bích: “Vâng!”

“Quận chúa, Quận chúa, ta thật sự vô tội mà, thật sự vô tội mà. Hu hu hu!” Tô Nhu gào khóc thê thảm, nàng ta không ngờ, không ngờ lần này Quận chúa lại dứt khoát như thế. Lần trước nàng ta có ý đồ muốn tính toán nàng nhưng chẳng phải nàng không có phản ứng gì cả sao? Lần này vì sao lại thay đổi như thế! Chẳng lẽ không bận tâm đến ánh mắt của mọi người nữa sao?

Nàng ta nhanh chóng vọt đến chỗ của Tề Vương gia, kêu khóc: “Vương gia, ngài tin ta đi, ta thật sự không làm, ta thật sự không làm!”

Tề Vương gia liếc mắt nhìn Tô Nhu, không nói gì.

Tô Nhu thấy hắn ta không động tĩnh gì thì biết không ổn, lập tức gào khóc lần nữa: “Ta thật sự không có. Tại sao tại sao các người lại không tin ta? Tại sao? Thân phận ta là gì, làm sao dám tính toán Quận chúa chứ! Cho dù là Thôi tiểu thư, ta cũng không dám, nàng ấy là thiên kiêm nhà Thượng thư, ta chỉ là một cô nhi thôi, ta nào dám, nào dám chứ!”

Nói xong, Tô Nhu quyết định đánh đến cùng: “Nếu mọi người đã không tin tưởng ta, vậy ta sẽ lấy cái chết của mình để chứng minh, ta chết đi là được rồi!” Nàng ta chạy đến mép đình, muốn nhảy xuống, Tô Nhu nhắm chặt hai mắt chỉ mong có người đến ngăn cản, đúng như dự đoán, Tề Vương gia đưa mắt, hộ vệ của hắn lập tức vọt đến, Tô Nhu bị kéo xuống, gào khóc: “Ta oan uổng quá, ta thật sự oan uổng quá. Tô Nhu bằng lòng lấy cái chết chứng minh. Ta bằng lòng!”

A Cẩn thấy Tô Nhu làm như thế, lại nhìn Tề Vương gia muốn giúp Thôi Mẫn, híp mắt nói: “Thả ả ra.”

Tề Vương gia nói: “A Cẩn, tha được thì nên tha đi. Huống chi, vừa nãy chuyện xảy ra nhanh như thế, tình huống thế nào cũng không biết chừng, sao con cứ chắc chắn là Tô Nhu thế! Nếu như để nàng ta chết oan, chưa chắc trong lòng con thấy dễ chịu.”

A Cẩn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tề Vương gia: “Hoàng thúc, người nói lời này nghe buồn cười thật, lúc đó con ở bên kia, con là người bị hại, cho dù con không thấy, cho dù Thôi Mẫn không thấy, Thời Hàn ca ca, huynh nói đi, huynh ngồi đối diện ta mà, huynh thấy rõ không?”

Phó Thời Hàn nhìn sang Tô Nhu, cong môi cười, chẳng qua nụ cười này khiến lòng người cảm thấy rét lạnh.

“Tô Nhu làm.” Chỉ bốn chữ đơn giản như thế nhưng nghe rất chắc chắn.

Tô Nhu khóc: “Ta không có, ta thật sự không có, là Thôi Mẫn, là Thôi Mẫn đấy! Tại sao mọi người không nói là nàng ta, thật sự chính là nàng ta đấy!”

Cho dù có xảy ra tình huống gì, cho dù có bao nhiêu người nhìn thấy, Tô Nhu đều biết, ả chỉ cần cắn chết Thôi Mẫn, nếu không ả khó mà thoát được kiếp nạn này.

Đương nhiên Tề Vương gia biết do Tô Nhu làm, hắn ta không phải kẻ ngốc. Nhưng lúc này, hắn cảm thấy nếu có thể tha cho Tô Nhu, ai bảo… Ai bảo nàng ta có mấy phần giống Thanh Mi chứ!

“Thời Hàn, có lẽ ngươi nói đúng, có lẽ lúc ấy có gió, là Tô tiểu thư bị gió thổi làm ngã, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Nhưng nàng ấy chỉ là một cô nương yếu đuối, các ngươi thật…” Không đợi Tề Vương gia nói xong. A Cẩn đã cắt ngang: “Hoàng thúc, người muốn tin tưởng ả sao?”

Tề Vương gia ngừng một lát, nói: “Không phải tin hay không tin. Chẳng qua ta hy vọng con tha được cho người ta thì nên tha đi. Dù sao, cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, không phải sao?”

“Không phải!” A Cẩn cười lạnh: “Ta tin rằng chắc chắn ả cố ý. Đây không phải lần đầu tiên ả làm chuyện xấu nữa. Người thật sự nghĩ Triệu Minh Ngọc vô duyên vô cớ đẩy Tô Nhu xuống nước sao? Nếu như trong chuyện của Tô đại nhân kia mà không có Tô Nhu xen vào thì vì sao Triệu Minh Ngọc lại hận ả như thế?” Đổi trắng thay đen, nàng cũng biết làm, không phải muốn hất nước bẩn sao? Thế thì nàng cũng học tập theo “Tô tiểu thư” thật tốt, đánh một bạt tai thật to.

Lời vừa dứt cũng khiến mọi người trở nên xôn xao.

Tô Nhu lập tức tái mặt, nghiêm túc nói: “Ta không biết người đang nói gì, ta không làm gì cả, không làm gì cả!”

A Cẩn: “Ngươi nói không có thì là không có sao?”

“Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ta làm, ngươi có chứng cớ gì?” Tô Nhu mạnh mẽ cãi lại.

A Cẩn: “Lời ta nói chính là chứng cớ, chẳng lẽ, lời Quận chúa như ta nói không có độ tin cậy sao? Vả lại, vừa rồi ngươi vu oan cho Thôi Mẫn chính là chứng cớ, chúng ta đều thấy chính ngươi tự ngã về phía Thôi mẫn nhưng ngươi vẫn nói do Thôi Mẫn làm. Tâm tính như thế, ngươi lại giả vờ đơn thuần là thỏ trắng vô tội làm gì chứ?”

“Ta không có, Vương gia, ngài phải tin tưởng ta chứ! Vương gia…” Lúc này ngoại trừ Tề Vương gia, ả cũng không còn nương tựa được ai nữa.

A Cẩn nhìn sang Tề Vương gia, nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng thúc, người còn muốn giữ ả lại sao?”