Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 157



A Cẩn cảm thấy mình không hiểu được suy nghĩ của A Điệp, sao nàng ta có thể nghĩ rằng nếu để mọi người biết nàng ta bị Lục Vương phủ hại thì sẽ được Hoàng Thượng đón về cung thế? Lại muốn gây chuyện gì nữa đây? Chẳng lẽ, nàng ta nghĩ mình có thể giống như Khánh ca nhi của Tứ Vương gia, được Ngu Quý phi đưa vào cung nuôi sao?

Ta khinh!

Người ta là tiểu Thế tử đó!

Quả thật A Cẩn không còn từ ngữ nào để nói với A Điệp nữa rồi, tính tình thế này, nàng cảm thấy mình không hiểu được.

“Còn người giúp nàng ta thì sao? Phải có người giúp nàng ta chứ nhỉ? Nếu không, sao nàng ta biết mấy kiến thức kia? Tương sinh tương khắc, nàng ta không thể biết được đâu đúng không?” A Cẩn lập tức truy hỏi.

Thời Hàn mỉm cười, hắn ngồi xuống cạnh A Cẩn, từ từ nói: “Theo như nàng ta nói, nàng ta không có người giúp. Ta thẩm vấn qua nàng ta rồi chắc không có vấn đề gì. Nàng ta biết những thứ này bởi vì từng nghe thấy Thế tử phi nói cho Oánh Nguyệt Quận chúa, nói rằng hai thứ không thể ăn cùng nhau, sẽ dễ khiến người ta trúng độc mãn tính, chính vì thế nàng ta mới âm thầm nhớ trong lòng. Bây giờ dùng nó cho Liên di nương.”

A Cẩn trợn tròn mắt ngạc nhiên, nàng không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như thế.

Chẳng qua là… “Dù Liên di nương đối xử với người ngoài thế nào, nhưng đối với người nữ nhi này, bà ta vẫn đối xử rất tốt, đúng là nuôi một kẻ ăn cháo đá bát. Chỉ sợ dù có làm gì thì Liên di nương cũng sẽ không tin chúng ta. Nhưng mà thật ra thì bà ta có tin hay không cũng chẳng sao?”

A Cẩn cũng cảm thấy không phải chuyện gì lớn, nàng cười nhìn Phó Thời Hàn nói: “Hôm qua ta còn nghĩ, nếu A Điệp đã muốn tìm chỗ chết như thế thì sẽ để nàng ta đi tìm cái chết thật hoàn hảo. Nhưng mà bây giờ lại không thể nữa rồi.”

Minh Ngọc vừa chết, nếu lúc này A Điệp cũng chết sẽ trông rất khó coi.

Thời Hàn thấy A Cẩn cau mày cười, có lòng tốt nói: “Nếu như muội không muốn thấy nàng ta thì ta giúp muội.”

A Cẩn lắc đầu, không phải nàng do dự không dứt khoát, mà là thời cơ không thích hợp, cho dù ai làm cũng đều như thế, dù sao A Điệp cũng là người của Lục Vương phủ, nữ nhi Tứ Vương phủ và Lục Vương phủ thay nhau chết, tóm lại đều sẽ mang đến nhiều lời chỉ trích.

Thời Hàn cũng cảm thấy, thật ra bây giờ không phải thời điểm tốt để cho A Điệp lập tức biến mất, hắn gật đầu: “Tạm thời canh giữ bọn họ cho kỹ, ta nghĩ, chỉ cần các muội cẩn thận thì bọn họ không thể khơi dậy được sóng to gió lớn gì đâu. Còn chuyện để bọn họ lựa thức ăn cũng không cần thiết. Dù sao ăn cà rốt hay củ cải trắng cũng không chết người.”

A Cẩn cười gật đầu, Cẩn Ngôn nhìn Phó Thời Hàn, lại nhìn A Cẩn nói: “Hai người cảm thấy, Minh Ngọc đã xảy ra chuyện gì?”

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, cũng ngoài dự đoán của mọi người, Minh Y không ở trong Kinh thành, nên rất khó đoán được ai là người làm chuyện này.

“Cả ngày Triệu Minh Ngọc đều đi gây chuyện với người ta, người ghét nàng ta rất nhiều, người muốn cho nàng ta chết cũng rất nhiều. Chẳng qua là, nếu nói người thật sự có thể xuống tay thật ra cũng không nhiều.” A Cẩn xoa ngón tay, thấy A Bích mang thức ăn vào, nói: “Còn nữa, hai người đến sớm như thế, đã ăn sáng hết chưa?”

Hai người đều gật đầu, Phó Thời Hàn mỉm cười: “Nhưng ta không ngại ăn thêm một chút với muội.”

A Cẩn “À” một tiếng, nói: “Nhưng mà, ta để ý.”

Nàng ừng ực uống cháo, mắt to chớp chớp nhìn Phó Thời Hàn. Thời Hàn bị nàng chọc cười, nói: “Ngay cả chút đồ ăn mà muội cũng không cho ta được sao?”

A Cẩn vểnh môi: “Nhưng huynh ăn rồi mà!”

Thời Hàn nhìn bàn tay nhỏ bé múp thịt đang bưng chén của nàng, vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn thì không nhịn được muốn cười.

Nhắc đến thì A Cẩn cũng rất kỳ lạ, cho dù có cao lên, thân hình cũng gầy thế nào, tay nhỏ vẫn cứ múp thịt, khiến cho người ta cảm giác nàng giống một tiểu cô nương vừa mới được mấy tuổi, mềm mại như bông.

Trong vẻ đẹp của nàng có một sự đáng yêu khó diễn tả bằng lời.

“A Cẩn này, muội cảm thấy Triệu Minh Ngọc chết thì ai là người vui vẻ nhất?”

A Cẩn lập tức nghĩ đến một người, nàng liếc mắt nói: “Triệu Minh Y đấy! Còn phải nói nữa sao?”

Thời Hàn mỉm cười nói: “Đương nhiên là Triệu Minh Y rồi. Nhưng mà, người của Triệu Minh Y cũng không ở lại phủ mà, nàng ta không có nhiều năng lực để làm những thứ này trong phủ của mình được, đúng chứ? Phải biết là ở Tứ Vương phủ, Triệu Minh Y thuộc về phe yếu nhưng tình huống thế này cũng không thấy có ai sẵn lòng giúp nàng ta. Cho nên theo lý thì không phải nàng ta. Hơn nữa đừng xem thường một vấn đề, nàng ta đi vô cùng vội vàng, nên thật ra ta cảm thấy loại vội vàng này có thể là bảo vệ bản thân mình.”

Lời cũng đã nói đến đây rồi, Thời Hàn nhìn A Cẩn nói: “Muội nói xem ai làm đây? Người có thể tự do ra vào Tứ Vương phủ, còn có năng lực làm điều này, dù sao cũng không phải Tứ Vương gia? Thật ra ông ta sẽ không để nữ nhi mình phải chết.”

A Cẩn sáng tỏ: “Là Hứa U U!”

Nếu nghĩ kỹ lại thì quả nhiên có rất nhiều điểm khả nghi ở đây, phải biết là, bây giờ người bên ngoài đều đang đồn Hứa U U không muốn Khánh ca nhi vào cung, người truyền tin này đương nhiên là người của Tứ Vương phủ, người của Tứ Vương phủ có hạn, nên nếu cẩn thận nghĩ lại cũng không khó để đoán.

“Bà ta điên rồi sao? Sao lại muốn làm như thế?” Cẩn Ngôn gần như không thể tin, mặc dù Hứa U U ở Tứ Vương phủ, nhưng mọi người đều cảm thấy bà ta không xấu, dù sao, Hứa U U cũng chưa từng làm chuyện gì lớn cả.

Nhưng bây giờ, nếu như nghĩ đến chuyện Hứa U U xuống tay với Minh Ngọc thì lại cảm thấy không rét mà run.

Bọn họ đều không tin, với tính cách đó Triệu Minh Ngọc sẽ tự vẫn, chuyện thế này chắc chắn không hợp theo lẽ thường. Cho nên, đương nhiên có người hại chết nàng ta, mà còn là dạng tính toán cẩn thận trước khi ra tay, không ngờ lại là Hứa U U, chuyện này không thể không khiến người ta ngạc nhiên.

“Chuyện này, chúng ta bớt xen vào đi, tránh cho Tứ Vương gia hắt bát nước dơ này sang đây. Bây giờ ông ta chỉ hận không thể tìm một con dê thế tội giùm. Cho dù đoán được là do Hứa U U làm, ông ta cũng sẽ không nói ra.”

A Cẩn bĩu môi: “Thật là hỗn loạn.”

Giống như A Cẩn đã nói, quả nhiên Tứ Vương phủ đã loạn cào cào cả rồi. Tứ Vương gia không thể ngờ tới Minh Ngọc sẽ tự vẫn, thật ra thì chỉ cần là người quen biết Minh Ngoc đều biết nàng ta sẽ không tự vẫn, lần tự vẫn này chắc chắn có vấn đề, nhưng mà lúc này bọn họ không thể nói nhiều, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, chờ Tứ Vương gia phản ứng, mà Tứ Vương gia cũng đang chờ đợi, chờ phản ứng của Hoàng Thượng.

Đối với người nữ nhi Minh Ngọc này, Tứ Vương gia không có nhiều cảm tình, mà ông ta cũng không có quá nhiều tình cảm với mấy đứa con của mình. Điều duy nhất ông ta nghĩ là làm gì để lợi dụng nữ nhi của mình nhiều hơn, tuổi tác của Minh Ngọc ngày càng lớn, thấy A Cẩn ở bên cạnh Hoàng Thượng được cưng chiều nên ông ta cũng muốn nhiều hơn.

Nhưng bây giờ mọi thứ đều không còn nữa, Minh Ngọc chết, tự sát, nàng ta không nên tự sát cũng sẽ không tự sát, chuyện này trong lòng Tứ Vương gia hiểu rất rõ, nhưng nếu bảo ông ta cho người điều tra kỹ hơn về cái chết của Minh Ngọc thì lại khiến bản thân ông ta hết sức chần chờ. Người có thể giết chết Minh Ngọc không nhiều, có thể yên lặng ở Tứ Vương phủ này giết chết Minh Ngọc lại càng không nhiều, như thế câu trả lời đã rất rõ ràng.

Hứa U U hiểu rõ nhưng mà bà không sợ, bà làm chuyện này cũng vì muốn để cho tất cả mọi người đều biết lý do Minh Ngọc tự tử, như thế đã đủ rồi, còn những thứ khác thì không sao cả. Dù sao Tứ Vương gia sẽ không làm gì bà, mà Hoàng Thượng… Hoàng Thượng cũng như thế, chắc sẽ rất chán ghét bà nhưng thế thì có làm sao! Vốn dĩ ông ấy đã chán ghét bà, bởi vì chuyện của Khánh ca nhi nên sợ là Hoàng Thượng đã rất chán ghét bà, như thế thì còn lí do gì để bà không cho Minh Ngọc chết theo đúng ý mình chứ.

Tứ Vương phủ không thể trong một năm đã đổi hai Vương phi, khó xem, Tứ Vương phủ cũng không chịu nổi tai tiếng Tứ Vương phi giết chết Quận chúa, nếu đã như thế bọn họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cho dù cực kỳ chán ghét nhau thì họ cũng không thể nào làm gì bà. Khánh ca nhi vẫn là tiểu Thế tử Tứ Vương phủ, mà bà là Vương phi, dù ai có ghét cũng chẳng liên quan gì đến bà.

Thậm chí Hứa U U còn đang suy nghĩ, nếu cứ thế này cũng tốt, ít nhất Tứ Vương gia cũng sẽ không đến phòng bà nhiều, Hứa U U không thích Tứ Vương gia. Cho dù nhiều năm trôi qua bà vẫn ái mộ người đàn ông anh tuấn kia, là cái người đàn ông ở trên ngựa chống giặc ngoại xâm trấn thủ biên cương.

Tứ Vương gia chán ghét bà, không cùng bà làm những hành động của phu thê, không phải càng tốt à? Dù sao bà cũng có Khánh ca nhi rồi mà.

Hứa U U nhìn trúng những điều này cho nên lúc Vạn Tam để lại chút sơ hở, bà đã ra tay giết chết Minh Ngọc, đương nhiên, chính bà ta cũng không biết đây là sơ hở mà Vạn Tam cố tình để lại cho mình, chỉ nghĩ ông trời đang giúp bản thân thôi. Nếu ông trời cũng muốn để con tiện nhân Minh Ngọc kia chết, thì vì sao bà lại không làm?

Hứa U U yên lặng nhìn, cũng chờ Tứ Vương gia phản ứng lại, đến làm khó làm dễ bà.

Tứ Vương gia mất đi Minh Ngọc, mặc dù Minh Ngọc không phải người có tấm thân trong sạch gì, nhưng dù sao nàng ta cũng là Quận chúa, Tứ Vương gia tức giận không ngừng đập bàn, ông ta gần như muốn lật tung thư phòng.

Vạn Tam cẩn thận đứng một bên, cũng không khuyên gì, chỉ yên lặng đứng đó. Tứ Vương gia trút giận xong, căm hận nói: “Cho người đi đón Minh Y về đi, tỷ tỷ nó chết, nó không thể nào không ở đây được.”

Trong lòng Vạn Tam thầm cười, lập tức nói: “Thuộc hạ sẽ tự mình đi đón tiếp Quận chúa trở lại.”

Tứ Vương gia khoát tay: “Ngươi đi làm gì, ngươi ở lại xử lý chuyện trong phủ, chuyện của Minh Y thì để người khác đi. Trong phủ nhiều chuyện vậy mà ngươi không ở lại, chạy xa như thế làm gì.”

Vạn Tam nói đúng trọng tâm: “Bẩm Vương gia, Minh Ngọc Quận chúa xảy ra chuyện… À, thuộc hạ nói câu nghe không xuôi tai, nhưng, mặc dù nhìn như tự sát nhưng thực tế ra sao cũng không nói rõ được. Ngài đã mất một đứa con rồi, chỗ Minh Y Quận chúa thật sự không thể xảy ra sai lầm nữa. Thuộc hạ đi mới là ổn thỏa nhất, nếu không, một khi đi trên đường có chuyện gì không ổn thì phải làm sao? Tứ Vương phủ không thể có thêm bất cứ chuyện gì nữa, mong Vương gia hiểu.”

Vạn Tam nói mấy lời này nghe có phần bất kính, nhưng Tứ Vương gia lại nghe hiểu, vừa rồi ông ta tức giận nhưng giờ đã bình tĩnh lại, đương nhiên có thể nghe hiểu mấy phần.

“Đã thế thì ngươi đi đón người đi. Ngươi phải bảo vệ Minh Y cho an toàn.”

Vạn Tam lập tức nói: “Vâng! Thuộc hạ đã biết.”

Tứ Vương gia than thở: “Ngươi nói, ai là người làm đây?”

Vạn Tam im lặng, không nói.

“Thật ra thì ai làm không quan trọng, quan trọng chính là, chúng ta hy vọng là ai làm, ngươi cảm thấy dùng chuyện này… Mưu hại Triệu Cẩn được không?” Tứ Vương gia âm hiểm hỏi.

Vạn Tam vừa nghe cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này đừng gây ra nhiều chuyện, làm thế chỉ có thể khiến bản thân mình rơi vào tình cảnh khó coi.

Vạn Tam nghĩ, con người thật ra đều phụ thuộc vào vận mệnh của mình, nếu như hắn là Hoàng tử thì đã nắm quyền và trở thành Hoàng Thái tử lâu rồi, nhưng bây giờ những tên ngốc này đều chỉ là Vương gia, ông ta làm có mỗi một chuyện nhưng cũng không biết nghĩ, hoàn toàn dẫn đến hiệu quả không được mong muốn, không phải lúc nào cũng thích hợp để mưu hại người khác.

Nghĩ đến đây, Vạn Tam lập tức nói: “Thuộc hạ cảm thấy không thể.”

Tứ Vương gia không vui, chỉ hắn mắng: “Cho dù bổn vương nói gì ngươi đều nói là không ổn, mấy năm nay, ngươi không ổn cũng nhiều thêm mấy phần đó, ngươi thật sự nghĩ rằng bổn vương chỉ có ngươi là phụ tá sao? Người có ích đương nhiên có rất nhiều rồi.”

Vạn Tam bị lên án mạnh mẽ như thế, trong lòng thấy bực bội nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện điều gì, hắn nghiêm túc nói: “Vương gia ngài nghĩ xem chúng ta mưu hại người khác cũng phải có chứng cứ, nếu như cứ mập mờ không rõ cũng được nhưng đấy là buổi tối, người đứng canh gác ở Tứ Vương phủ rất nghiêm ngặt, người nói là Gia Hoà Quận chúa làm cũng không đáng tin! Cho dù chúng ta làm ra một ít manh mối, nhưng một khi Hoàng Thượng điều tra, cụ thể thế nào cũng chưa biết được, người đừng quên trước đó chúng ta không hề có sắp xếp, không có sắp xếp rất khó để khiến mọi chuyện ăn khớp được với nhau.”

Vạn Tam nói rất có lý nhưng Tứ Vương gia vẫn rất căm giận: “Vậy cái chết này không thể lợi dụng được sao?”

Vạn Tam cười: “Có lẽ vẫn được. Chúng ta có thể nói, Quận chúa vì ái mộ Phó công tử nên mới tự sát, như thế có thể nhận được một ít sự thương cảm hơn, nhưng muốn nhiều hơn thì không có. Thật ra là, cho dù dính đến Phó Thời Hàn thì chúng ta cũng chẳng chiếm được chút lợi nào. Nói cho cùng, Phó Thời Hàn người ta cũng sẽ không để mình chịu thua thiệt, ngài biết tính cách của Phó Thời Hàn, hắn không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, đây mới là chuyện quan trọng.”

Tứ Vương gia tức giận nói: “Đáng chết, sao chuyện này có làm gì cũng không thể ổn thỏa được hết thế!”

Vạn Tam lại cúi đầu không nói gì.

Tứ Vương gia nhìn Vạn Tam, bình tĩnh hỏi: “Ngươi cảm thấy, ai là người có vấn đề?”

Vạn Tam ngẩng đầu: “Vương phi.” Hắn không chút giấu giếm, cũng không muốn giấu giếm.

Đương nhiên Tứ Vương gia cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng không dám thừa nhận, ông ta giận dữ nói: “Ngươi nói xem, những người đàn bà bên cạnh ta vì sao lại trở nên ngu ngốc như thế chứ, nếu như năm đó ta cưới Thẩm Mỹ Phù thì mọi thứ đều đã khác rồi.”

Nghĩ đến diện mạo xinh đẹp của Lục Vương phi khi còn trẻ, tính tình lại dịu dàng, tâm trạng của Tứ Vương gia lại trở nên thoải mái hơn.

“Cho dù bây giờ, nàng ấy vẫn là dáng vẻ thùy mị đó, chẳng thua kém những tiểu cô nương kia chút nào. Có lúc những tiểu cô nương cũng chẳng thú vị bằng nàng ấy, cũng chẳng có khí sắc hay tính cách như Thẩm Mỹ Phù.” Tứ Vương gia sờ cằm, hồi tưởng lại sắc đẹp của Lục Vương phi, bỗng nhiên cảm thấy mình bị thua thiệt.

Vạn Tam nhìn vẻ mặt Tứ Vương gia thì biết ông ta lại nổi sắc tâm rồi, nên vội vàng khuyên nhủ: “Vương gia, Lục Vương phi cũng là phụ nhân trung niên rồi, bà ấy cũng có cả tôn tử rồi, có thể tốt thế nào được chứ? Thật sự không bằng những tiểu cô nương kia! Hay là… Hay là thuộc hạ sắp xếp giúp Vương gia nhé? Nghe nói gần đây ở Phiêu Hương Các có một đóa hoa sen mới, dáng vẻ rất xinh đẹp…”

Tứ Vương gia không nhịn được phất tay: “Cái gì mà hoa sen với không hoa sen chứ, đều là trái cây sáp cả. Vả lại, sau chuyện của Mộc Nghiên kia ngươi vẫn chưa rút ra được bài học nào sao? Những người có xuất thân không tốt, không đáng giá để chúng ta hao tâm tổn sức. Một đêm sung sướng thì còn được, nếu nạp vào phủ thì phải thật cẩn thận. Vả lại, từ trước đến giờ ta vẫn khó mà quên được Mỹ Phù…”

Lục Vương phi nhảy mũi mấy lần liên tiếp, vô cùng khó chịu.

A Cẩn thấy Lục Vương phi như thế thì vội vàng sai người báo tiểu nha hoàn đốt địa long lên, mặc dù bây giờ đang là mùa xuân, cũng rất ấm áp nhưng mà ca ca nói đúng, đất không lạnh nhưng người thì có. Bọn họ vẫn nên chú ý một chút.

Lục Vương phi thấy A Cẩn tri kỷ như thế, cười: “Nha đầu con cũng cẩn thận đấy, nhưng ta không có chuyện gì lớn đâu. Chắc là có người đang nhắc đến ta nhỉ?”

Thấy Lục Vương phi đùa như thế, A Cẩn tựa vào vai Lục Vương phi tặc lưỡi nói: “Cho dù có người nhắc đến hay không thì mẫu thân cũng cảm thấy lạnh, cũng nên giữ ấm, xuân mặc ấm, thu đông để hơi lạnh (*) chuyện này mẫu thân phải hiểu rõ chứ!”

(*) Ý muốn khuyên mọi người mùa xuân không cần nóng lòng cởi áo bông ra, mùa thu đông cũng không cần mới vừa thấy lạnh đã mặc quá nhiều, chỉ nên mặc kín một chút để giữ ấm, đối với thân thể cũng có lợi hơn.

Lục Vương phi nhìn dáng vẻ bà cụ non này của nàng thì cười: “Được được được, chú ý giữ ấm, xuân mặc ấm, thu đông để hơi lạnh, được chưa?”

Hai mẹ con còn rất ấm áp.

“Mỹ Phù, Mỹ Phù…” Khi hai người đang nói chuyện thì tiếng của Lục Vương gia truyền đến, A Cẩn đỡ trán nhìn Lục Vương phi, đen mặt nói: “Cha con lại đến…”