Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 162



Cuối cùng Thời Hàn cũng biết bí mật của Tứ Vương phủ, hắn có làm thế nào cũng không ngờ, Minh Y tuổi đó mà lại trộn lẫn ở bên cạnh Vạn Tam. Nhưng nghĩ kĩ cũng đúng, tuy Minh Y là Quận chúa, nhưng Tứ Vương gia lại không phải là một phụ thân. Mà thứ Minh Y muốn lại không phải chỉ là cuộc sống yên ổn, dưới sự bất công của Tứ Vương gia và Tứ Vương phi, Minh Y đã sớm biến thành người khác, nàng ta cực kì hận Minh Ngọc, nhất định phải dồn Minh Ngọc vào chỗ chết.

Mà Vạn Tam – người vẫn luôn đi theo bên cạnh Tứ Vương gia, rất được Tứ Vương gia tin cậy – đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Vốn Thời Hàn không muốn báo cho A Cẩn biết loại tin tức dơ bẩn này, nhưng nghĩ một chút thì A Cẩn thật sự khác với nữ tử bình thường, hơn nữa, để nàng biết cũng không có gì xấu. Nghĩ như thế, hắn cũng không chậm trễ, vừa hạ triều là đã đi đến Lục Vương phủ.

Nghe nói Phó Thời Hàn đến, A Cẩn vội vàng ra đón, dáng vẻ cực kì ngoan ngoãn: “Thời Hàn ca ca.” Hiếm khi thấy nàng dịu dàng như thế, Thời Hàn cau mày, hắn không tin A Cẩn là một tiểu cô nương đơn thuần, tâm tư của nàng nhiều lắm.

“Muội lại muốn ta làm gì đúng không?” Phó Thời Hàn rất tự biết mình.

A Cẩn cười tủm tỉm gật đầu: “Thật là trùng hợp, Thời Hàn ca ca đúng là thông minh quá, có thể nghĩ ngay đến ta muốn làm gì.” Hai tay A Cẩn vặn khăn, cười tủm tỉm trông cực kì đáng yêu.

Thời Hàn vịn vai nàng vào cửa, nói: “Không biết Quận chúa lại muốn dặn dò chuyện gì đây?”

A Cẩn ngẩng đầu, nói: “Sáng nay muội nghe nói, năm nay sẽ cử hành đại khảo. Có thật là như thế không!”

Không biết có bao nhiêu người chờ mong khoa thi cử bốn năm một lần, đây cũng là cơ hội thay đổi số phận của bao nhiêu người. Ai ai cũng hi vọng mình có thể là một Phương Chí Uẩn khác, con trai nhà nghèo nhưng lại có thể đi đến địa vị hôm nay nhờ khoa cử. Bây giờ hắn còn trẻ tuổi, đợi thêm một thời gian nữa thì không biết sẽ huy hoàng đến thế nào.

A Cẩn nhìn Thời Hàn không nói lời nào, gặng hỏi: “Có phải không? Huynh đừng ngẩn ra chứ!”

Thời Hàn nhìn A Cẩn: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến muội nhỉ? Quả thật là sắp cử hành đại khảo, nhưng muội cũng đâu thể nữ giả nam trang đi thi được? Nếu như muội thật sự muốn làm thế, ta sẽ không đồng ý.” Ý ngầm chính là nếu muội dám quậy như vậy, ta sẽ tố giác muội.

Mặt A Cẩn phồng lên, tỏ vẻ đáng yêu: “Sao ta lại nhàm chán như thế được, hơn nữa, ta chưa từng đọc qua mấy thứ như Tứ thư Ngũ kinh, sao có thể đi thi, mất mặt đến cỡ nào chứ! Đương nhiên thi không được rồi!”

Nhìn gương mặt mũm mĩm của nàng, Thời Hàn không hiểu, hỏi: “Vậy rốt cuộc muội muốn làm gì?”

Lần này, hắn lại không đoán được ý của A Cẩn.

A Cẩn len lén lại gần Thời Hàn, nhỏ giọng nói, dường như sợ bị người khác phát hiện: “Huynh cảm thấy ta kiếm một người trong đám học sinh ở đại khảo cho Thôi Mẫn, có được không?”

Thời Hàn phun ra ngay, hắn nhìn A Cẩn với ánh mắt không tin được, hỏi: “Muội nói cái gì?”

A Cẩn vô tội, nói: “Muội nói Thôi Mẫn ấy mà, huynh nhìn xem, tuổi của Thôi Mẫn cũng không còn nhỏ, nàng ấy cũng coi như là tiểu tỷ muội của ta mà? Ta tìm một nam nhân tốt cho nàng ấy không phải rất được sao?”

Thời Hàn cười lạnh, nhìn A Cẩn: “Muội kiếm chuyện đúng không? Rõ ràng muội biết đường ca Cẩn Ninh của muội thích Thôi Mẫn, muội lại còn muốn làm như thế, muội cố tình kết thù sao? Hơn nữa, Thôi Mẫn còn không gấp, muội ở đây làm càn cái gì. Hay là…” Thời Hàn nheo mắt nhìn A Cẩn, muốn dựa vào biểu cảm của nàng để nhìn ra lý do bên trong: “Hay là, muội có dự định khác?”

A Cẩn cười tủm tỉm: “Ta không thể tính toán một chút vì bằng hữu của ta sao? Hơn nữa, chưa chắc Thôi Mẫn không đồng ý, ta biết huynh càng hi vọng đường ca có thể thành đôi với Thôi Mẫn. Nhưng kế hoạch không có tiến triển, càng đừng nói đến việc đường ca không hề có chút biểu hiện nào cả. Cho dù là có, huynh cảm thấy tình huống đó có thể xảy ra sao? Nhị bá mẫu của ta – dì của huynh – bà ấy sẽ không đồng ý. Thay vì để đường ca trêu chọc Thôi Mẫn rồi lại không thể bạch đầu giai lão với nàng ấy, ta thà rằng Thôi Mẫn tìm được phu quân sống cả đời. Huynh không thấy à, rất nhiều người trong Kinh thành đều hiểu lầm Thôi Mẫn, nhưng học sinh ở nơi khác đến thì không biết nha. Chỉ cần người đó tiếp xúc với Thôi Mẫn, biết được điểm tốt của nàng ấy thì sẽ không quan tâm đến những lời đồn đại nhảm nhí kia nữa.”

Cho nên, tìm một học sinh từ bên ngoài đến là tốt nhất rồi.

Thời Hàn cảm thấy có đôi khi tâm tư A Cẩn kín đáo, nhưng đôi khi lại đơn thuần ghê gớm, giống như tình huống hiện tại. Nàng chỉ đơn phương cảm thấy làm thế này là tốt cho người khác, lại không nghĩ đây có phải là thứ người khác muốn hay không.

“A Cẩn à, loại chuyện này muội vẫn đừng nên dây vào thì hơn, ta biết muội cảm thấy Thôi Mẫn rất tốt. Ta thật sự biết suy nghĩ trong long muội, muội cảm thấy một phần nàng ấy không thể thành đôi với ca ca muội là do muội. Nhưng muội chỉ là một tiểu cô nương, trước sau không nắm được tình huống chung, hành động ôm trách nhiệm lung tung vào người mình thế này được coi là gì đây? Chỉ có thể nói muội là đồ ngốc! Đường là Thôi Mẫn tự chọn, cho dù muội nhất quyết không cho nàng ấy tiếp xúc với ca ca muội, thì cũng là bản thân nàng ấy chịu làm như thế. Rất nhiều hành động của Thôi Mẫn đã cho thấy nàng ấy không có suy nghĩ muốn tiếp tục duyên phận kiếp trước. Cho nên muội không nên cảm thấy chuyện này có liên quan đến muội, thật ra, chuyện này không hề dính dáng đến muội một chút nào.” Thời Hàn chần chừ một lúc rồi cầm tay A Cẩn, mười ngón tay của hai người lồng vào nhau, mắt A Cẩn sáng long lanh nhìn về phía Thời Hàn.

Thời Hàn nói tiếp: “Thôi Mẫn chết đi sống lại, đây là kỳ ngộ người bình thường không thể có được, nhưng mà nàng ấy gặp được, sau khi nàng ấy gặp được lại làm ra rất nhiều lựa chọn, nhưng tất cả những lựa chọn này đều không liên quan gì đến ca ca muội. Đời trước, chính là một đời như giấc mộng Nam Kha của Thôi Mẫn, nàng ấy phụ lòng người thân của mình, thế nên kiếp này, chắc chắn nàng ấy không muốn làm như thế. Không chỉ thế, muội không phát hiện nàng ấy đã từng nói qua sao? Ở cuộc đời mà nàng ấy biết kia, ca ca muội đã bị bệnh nguy kịch, cuối cùng bị Lý Tố Vấn đưa đi. Tuy nàng ấy chưa từng nói ca ca muội chết rồi, nhưng trong lòng của nàng ấy, ca ca muội không thể chữa khỏi. Thế nhưng bây giờ ca ca muội được chữa khỏi, hắn được gia gia của Lý Tố Vấn chữa khỏi. Nếu như quả thật yêu một người, muội cảm thấy nàng ấy sẽ làm thế nào?”

A Cẩn hiểu rõ: “Nàng ấy sẽ không thành đôi với ca ca, để cho ca ca sống thật tốt, sẽ nhìn huynh ấy và Lý Tố Vấn bạch đầu giai lão.”

A Cẩn biết, chính vì biết như thế nên mới có thể cảm thấy nhà mình, thật ra không chỉ một mình nàng, có lẽ ca ca của nàng, bọn họ đều nên làm chút gì đó cho Thôi Mẫn.

Nàng nhíu chặt mày, tuy có hơi già mồm, nhưng nàng thật sự rất muốn làm vậy.

“Muội không nên thử can thiệp cuộc sống của người khác, ta biết muội có lòng tốt, có lẽ Thôi Mẫn cũng biết ý tốt của muội, nhưng thật sự muội không cần quản nàng ấy. Không có ai muốn bị người khác can thiệp vào cuộc sống của mình, Thôi Mẫn cũng thế, không phải muội đã nói muốn để nàng ấy sống vì bản thân mình sao? Nếu như sống vì bản thân mình thì cũng không cần can thiệp nàng ấy nữa. Bạn bè tốt không nên làm thế.” Thời Hàn nói lời thấm thía với A Cẩn.

Tuy A Cẩn thông minh, nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, để nàng nghĩ nhiều hơn, toàn diện hơn là căn bản không thực tế. Chuyện này không có liên quan đến thông minh hay không, chỉ là nàng chưa trải qua nhiều như thế, không có nhiều kinh nghiệm. Nếu như đổi vị trí mà nghĩ, từ nhỏ đến lớn A Cẩn sống trong hoàn cảnh như hắn, chưa chắc nàng đã kém, có lẽ còn mạnh hơn hắn rất nhiều. Nhưng vậy thì sao chứ? Mọi chuyện đều không có nếu như!

“Bạn bè cũng nên có giới hạn của bạn bè, muội hiểu không?”

Hiếm khi Thời Hàn nghiêm túc như vậy, A Cẩn gật đầu, cắn môi: “Là do ta làm việc thiếu suy tính. Chỉ là ta cảm thấy Thôi Mẫn trải qua nhiều chuyện thăng trầm như vậy, chắc chắn rất thích cuộc sống bình yên và đơn thuần, là ta nghĩ nhiều rồi.”

Thời Hàn nghiêm túc: “Không phải muội nghĩ nhiều, là do muội chưa từng nghĩ đến bạn bè cũng nên có giới hạn. Ta biết là muội có lòng tốt, nhưng chưa chắc có lòng tốt thì đều làm được chuyện tốt, cho nên muội ngoan ngoãn chút đi!”

A Cẩn nghiêm túc gật đầu, nói mình hiểu rồi.

Thấy A Cẩn biết điều như vậy, Thời Hàn nở nụ cười. Hắn nhìn bộ dáng suy tư của A Cẩn, mỉm cười nói: “Ta thấy ấy à, dạo này muội không có chuyện gì làm nên mới có thể như thế.”

A Cẩn lắc đầu: “Không phải đâu!”

Thời Hàn: “Sao lại không phải, ta thấy đúng là như thế đấy! Vì để cho muội bận rộn lên, hay là ta nói cho muội biết một bí mật nha?”

Đôi mắt A Cẩn mở to: “Bí mật gì thế?” Bí mật của Hoàng gia bọn họ cũng nhiều thật đấy!

“Liên quan đến đường muội tốt Triệu Minh Y của muội.” Thời Hàn cười lạnh, nói tiếp: “Sợ là làm sao muội cũng không ngờ được bí mật mà Vạn Tam giấu giếm kia. Vạn Tam cấu kết với đường muội Triệu Minh Y của muội, hai người bọn họ có quan hệ không bình thường.” Thời Hàn không muốn nói quá khó nghe, dù sao A Cẩn vẫn là tiểu cô nương, có thể để nàng hiểu là được.

A Cẩn nghe xong thì lập tức ngạc nhiên đến nỗi miệng có thể nhét một quả trứng, nàng nhìn Thời Hàn, hỏi với giọng không thể tin: “Hai người bọn họ?”

Thời Hàn gật đầu: “Đúng, hai người bọn họ, muội không nghĩ tới sao? Đường muội tốt của muội thật sự thành thạo điêu luyện trước mặt Vạn Tam. Ta thấy rất nhiều chuyện đều là do Vạn Tam nghĩ cách cho nàng ta. Khó trách những ngày gần đây, đầu óc nàng ta linh hoạt hơn rất nhiều.”

A Cẩn vẫn đang ở trong trạng thái cực kì khiếp sợ, nhưng nàng lại thì thào: “Nàng ta điên rồi sao? Ngoan ngoãn gả cho một người không phải rất tốt à? Tại sao phải làm chuyện ngu xuẩn như thế chứ! Đấu chết Triệu Minh Ngọc thật sự quan trọng như thế?”

“Không riêng Triệu Minh Ngọc, cũng có thể có muội, cũng có thể có những người khác. Nữ tử Minh Y này từ nhỏ đã phải kiềm chế cực độ, sớm đã méo mó trong lòng, có lẽ người khác làm một chút chuyện đã khiến cả người nàng ta đều không ổn. Nàng ta có thể ở chung với Vạn Tam, ta cảm thấy không kỳ lạ chút nào. Người mà nàng ta có thể lợi dụng quá ít, một quân cờ tốt như Vạn Tam, nàng ta vốn không có khả năng từ bỏ.”

Tuy Thời Hàn nói vậy, nhưng A Cẩn vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Nàng cảm thấy Minh Y đúng là bị ngốc, vì để đấu đá với người khác mà trao thân cho Vạn Tam, có đáng không? Đừng nói đến việc thân phận Vạn Tam không có lợi, cho dù thân phận tốt, tuổi của Vạn Tam cũng không nhỏ. Nói một câu khó nghe, tuổi nhi tử của Vạn Tam không kém nàng ta bao nhiêu, đi theo một lão già thế này, Minh Y đúng là điên.

Nếu như Vạn Tam có dung nhan giống Phó Thời Hàn, nàng còn có thể lý giải. Nhưng vẻ ngoài Vạn Tam xấu xí, nếu nói là yêu thích thì hoàn toàn không thể tin được.

“Được rồi, muội nhìn muội xem, sao lại ngạc nhiên đến thế này. Thật ra những chuyện này đều có thể tưởng tượng đến, không phải sao?”

Lúc này, rốt cuộc A Cẩn mới chậm lại: “Đây cũng coi như là một loại không bỏ được hài tử thì sao bắt được sói à?”

Thời Hàn cười: “Nếu muội nghĩ như vậy thì cứ xem là thế đi.”

A Cẩn bĩu môi: “Thật sự nghĩ không ra.”

Thời Hàn nghiêm túc: “Một lát ta sẽ nói với Cẩn Ngôn, sắp xếp bảo tiêu cho cả muội lẫn Oánh Nguyệt, ta luôn cảm thấy con người Triệu Minh Y rất điên cuồng. Nói không chừng nàng ta thật sự có thể làm ra chuyện gì đó, tuy chúng ta có đề phòng, nhưng dù sao công kích ngoài sáng còn dễ tránh, đánh lén trong tối sẽ khó phòng, có người thì ta cũng yên tâm.”

A Cẩn gật đầu nói được, rồi nàng ngẫm nghĩ, lại nói: “Ta nghĩ, hẳn là nàng ta rất ghét ta. Nàng ta luôn cảm thấy người khác có lỗi với nàng ta, người khác không nên sống tốt, chỉ khi người khác sống không tốt, nàng ta mới có thể vui vẻ. Trong tình huống như vậy, nói không chừng thật sự nàng ta có thể làm chuyện gì đó. Nàng ta đã nhắm vào Minh Ngọc, Triệu Minh Ngọc chết rồi, bước kế tiếp có lẽ nàng ta sẽ nhắm vào một người khác mà nàng ta thấy đáng ghét. Những mưu mô vặt kia của nàng ta không đáng sợ, ta sợ là sợ Vạn Tam.”

Vạn Tam đi theo bên cạnh Tứ Vương gia nhiều năm, tuy không được tính là người có thân phận khó lường gì, nhưng Vạn Tam là trợ tá lâu năm của Tứ Vương gia, nhiều lúc A Cẩn cảm thấy suy nghĩ của Vạn Tam rất cẩn thận, tâm tư còn kín đáo hơn Tứ Vương gia. Có một người như thế lúc nào cũng chăm chăm chờ đợi cơ hội nhắm vào mình thì đúng là không ổn.

“Chúng ta có nên nói thẳng ra không? Huynh có chứng cứ chứ?” A Cẩn hỏi.

Thời Hàn lắc đầu: “Việc này không bắt gian tại giường thì tính là chứng cứ gì đây? Chẳng lẽ tìm được một bộ y phục của Minh Y từ chỗ ở của Vạn Tam là có thể nói hai người bọn họ lén lút thông đồng? Chuyện này căn bản là không thể. Ta đã có mưu đồ lớn hơn, bây giờ chỉ xem bọn họ có cắn mồi câu này hay không thôi.”

Thời Hàn ngay thẳng thế này khiến A Cẩn thật sự cảm thấy rắc rắc rắc! Chuyện này không giống với tiểu thuyết nàng từng đọc nha. Nhớ năm đó lúc nàng đọc tiểu thuyết, nha hoàn của nữ chính chỉ tùy tiện trộm một bộ y phục của nữ chính đã có thể vu oan nữ chính lén lút thông đồng với người khác! Như thế nữ chính đã lâm vào nguy cơ lớn rồi đó! Nhưng đợi đến khi xuyên không mới biết, mẹ nó vốn không phải như thế!

Đúng là nghĩ lại đã thấy kỳ ba!

“Huynh thả mồi câu gì?” A Cẩn lại nhớ đến chuyện này.

Thời Hàn mỉm cười: “Nếu ta động tới Tứ Vương phủ thì không dễ coi, ta lại càng không thể động tới Phó gia, vậy muội cảm thấy để cho bọn họ chó cắn chó thì sao? Ta cảm thấy như vậy rất tốt.”

A Cẩn lập tức nghĩ đến bí mật của Phó gia.

Nhưng mà…

“Tiết lộ bí mật của Phó gia cho Tứ Vương gia, tiết lộ bí mật của Tứ Vương gia cho Phó gia, một khi bọn họ không chó cắn chó mà lại hợp sức với nhau thì sao? Phải biết rằng, con người luôn có thể tìm được loại người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với mình. Ừm, đương nhiên, Phó Tướng quân là phụ thân huynh, ta không nên nói như thế, nhưng mà…” A Cẩn muốn giải thích một chút, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Có đôi khi rất khó để nói rõ suy nghĩ của mình.

Thời Hàn cản A Cẩn đang vắt hết óc lại, nói: “Ta hiểu ý của muội, nếu như bọn họ có thể tiến tới hợp tác, muội không cảm thấy như thế sẽ tốt hơn sao? Muội tự nghĩ kỹ một chút lời ta vừa nói đi.”

Cái gọi là chó cắn chó không là bắt đầu đâu, tiểu cô nương à! Nếu như bọn họ có thể bắt đầu cấu kết lại vì biết bí mật của nhau thì mới là đúng đắn.

A Cẩn: “Còn Tề Vương gia nữa! Chuyện này cũng liên lụy đến Tề Vương gia mà!”

Thời Hàn nói lời thấm thía: “Cho nên lúc đầu ta sẽ muốn trói bọn họ lên cùng một thuyền.”

A Cẩn: “…” Cái tên lòng dạ độc ác huynh, tâm cơ nhiều quá rồi! Nhưng mà… thế này, ừm thì, thế này rất tốt!

A Cẩn lặng lẽ giơ ngón tay…

Chuyện Tứ Vương phủ có Thời Hàn xử lý, đương nhiên A Cẩn không cần nghĩ nhiều đến những chuyện khác. Đang lúc xuân về hoa nở, nàng hẹn Thôi Mẫn cùng nhau ra ngoài đạp thanh*.

*Đạp thanh: Đi chơi trong tiết Thanh minh. Đạp thanh có nghĩa là giẫm lên cỏ xanh, chỉ việc trai gái đi chơi xuân giẫm lên cỏ xanh ngoài đồng, nên mới gọi hội Thanh minh là đạp thanh.

Mấy ngày gần đây, chuyện lung ta lung tung trong Kinh rất nhiều, A Cẩn lại rời Kinh một khoảng thời gian, cũng đã lâu rồi Thôi Mẫn chưa gặp A Cẩn. Nhớ lần trước, khi hai người gặp mặt, A Cẩn còn nói hi vọng Thôi Mẫn có thể sống cuộc sống mà mình muốn, sau khi trở về, nàng ấy suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn chưa rõ lắm.

Nhưng nghĩ tới thật sự có thể tốt như thế, nàng ấy lại không nhịn được mà vui vẻ.

Phó Thời Hàn thật sự không đến tìm nàng ấy, điều này khiến Thôi Mẫn cảm thán ngàn lần. Nàng ấy vốn cho rằng Phó Thời Hàn trời sinh lạnh lùng, thì ra vốn không phải, Phó Thời Hàn không phải như thế. Nếu hắn thật lòng thích một người thì sẽ như ngọn lửa, hắn có thể vì Gia Hòa Quận chúa mà từ bỏ quân cờ đã được huấn luyện tốt là mình. Chuyện này đến ngay cả bản thân Thôi Mẫn cũng không tin, nhưng sự thật lại là thế, Phó Thời Hàn chưa từng đến gặp nàng ấy.

A Cẩn hẹn Thôi Mẫn đến đình bên cạnh nghỉ mát, thời tiết bây giờ là tốt nhất, cỏ xanh mướt lại không nóng bức, đợi khi A Cẩn đến đã thấy Thôi Mẫn sắp xếp mọi thứ thỏa đáng. A Cẩn thích uống trà, Thôi Mẫn cũng coi như hợp ý.

Hai người ngồi trên đệm, A Cẩn cười tủm tỉm: “Cái này đúng là mềm mại thoải mái.”

Thôi Mẫn trả lời: “Nếu như Quận chúa thích, ngày mai ta sẽ bảo trong phủ đưa cho ngài một ít. Thật ra cũng không có gì, chỉ là cho nhiều sợi bông thôi.”

A Cẩn lắc đầu: “Cái đó thì không cần, về nhà ai còn ngồi ngay ngắn đàng hoàng nữa. Từ trước đến nay, khi ta về toàn là nằm lười ra đó.”

A Cẩn thẳng thắn chọc Thôi Mẫn bật cười: “Quận chúa vẫn thích nói đùa như thế, nhưng nói đến đây, khí sắc của Quận chúa thật tốt, còn tốt hơn cả ta. Gần đây ta cảm giác mình lại già thêm một chút rồi.”

Thôi Mẫn nói đùa, tuy là nói đùa, nhưng Thôi Mẫn lại cảm thấy nàng ấy nói cũng không sai. Từ khi sống lại, dung mạo của nàng ấy không thay đổi quá nhiều, nhưng trạng thái thân thể lại càng lúc càng không tốt, thường xuyên dễ bị rã rời. Nàng ấy cũng chẳng nghĩ gì nữa, mọingười đều nói hẳn là giấc mộng Nam Kha, nhưng nàng ấy lại thật sự cảm nhận được cuộc đời kia mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Loại mệt nhọc này, có lẽ, là do thân thể chống đỡ không nổi.

Loại cảm giác này, Thôi Mẫn không có cách giải thích, nhưng thân thể càng lúc càng mỏi mệt khiến nàng ấy cảm thấy đây là di chứng của việc mình sống lại lần nữa.

Tuy vẻ mặt Thôi Mẫn tươi cười, nhưng A Cẩn cũng có thể cảm giác được vẻ mệt mỏi trong mắt Thôi Mẫn. Loại mệt mỏi này vốn không thể che giấu.

“Ngươi… thân thể không tốt sao?” A Cẩn không nhịn được mà hỏi.

Thôi Mẫn lắc đầu: “Vẫn ổn, Quận chúa chớ lo lắng cho ta. Cảm ơn ngài đã quan tâm.”

A Cẩn cúi đầu nhấp một ngụm trà, chần chừ ngẩng đầu. Nàng nhìn về phía Thôi Mẫn: “Rốt cuộc ngươi thế nào? Trạng thái của ngươi thật sự rất tệ đấy.”

Bản thân Thôi Mẫn cũng khó mà nói rõ được, không biết phải nói như thế nào cho A Cẩn nghe. Ngàn vạn câu từ, nàng ấy do dự một lát rồi nói nhỏ: “Có lẽ là di chứng sau khi ta chết mà sống lại, lúc nào cũng cảm thấy cực kì mệt mỏi. Mấy ngày trước có việc bận rộn, ta không cảm giác được mấy, bây giờ rảnh rỗi lại cảm thấy càng lúc càng không tốt. Xem ra, mệnh ta đúng là phải lao lực.”

Không có ai muốn mệnh lao lực, câu nói đùa của Thôi Mẫn cũng không thể khiến A Cẩn vui lên. Nàng nói: “Ta bảo thái y trong cung xem cho ngươi một chút nhé! Bản thân ngươi vì chuyện chết rồi sống lại nên mới cảm thấy đây là di chứng, nhưng có lẽ không phải thế, nếu như có người hạ độc thì sao? Ngươi không thể vì suy nghĩ của mình mà làm trễ nãi chuyện lớn. Có đôi khi con người đều sẽ có điểm mù, điểm mù của ngươi chính là cảm thấy thân thể có bất cứ chỗ không ổn nào thì đều là bình thường, là do ngươi đã sống lại lần nữa. Nhưng thật ra ta cảm thấy không nên như thế, phải kiểm tra đàng hoàng một chút.”

Thôi Mẫn rất cảm động, nàng ấy vốn không hiểu vì sao Phó Thời Hàn công tử lại thích Gia Hòa Quận chúa như thế. Nhưng ở chung lâu thì hiểu được, có một vài người đúng là tràn ngập ấm áp và nhiệt tình, nàng luôn thật lòng với mỗi người mà nàng ở cạnh. Nói chung cũng vì thế mới khiến cho con người tâm địa sắt đá như Phó Thời Hàn cũng trở nên mềm mại.

“Ta đã nhờ đại phu khám, ông ấy nói là do ta suy nghĩ quá nhiều nên thân thể mới mệt nhọc. Thật ra ta cảm thấy không có.”

“Bất kể thế nào, ngươi vẫn nên để thái y khám đi.” A Cẩn cứ quyết định như vậy, nhìn nụ cười dịu dàng của Thôi Mẫn, A Cẩn nhớ lại lời nói với Phó Thời Hàn. Nàng bày ra vẻ hẹp hòi, nói: “Thôi tiểu thư.”

Thôi Mẫn “Hả?”, không hiểu vì sao sắc mặt A Cẩn lại thay đổi một chút.

Nàng dựa vào bên cạnh Thôi Mẫn, hỏi: “Gần đây Thời Hàn ca ca có tìm ngươi không đấy?” Dáng vẻ cô gái nhỏ ghen tị khiến Thôi Mẫn thoáng sửng sốt, lập tức nói: “Đương nhiên là không có.”

Nói rồi, nàng ấy mỉm cười nhìn A Cẩn. Có đôi khi nàng ấy cũng khó nói rốt cuộc số phận của mình là thế nào, vốn cho rằng mình sẽ lại thành một quân cờ mà sống đến hết đời, nhưng trời xui đất khiến, nàng ấy kết giao được người bạn Gia Hòa Quận chúa này. Mà Gia Hòa Quận chúa vừa tốt bụng lại vừa thích Phó Thời Hàn, kể từ đó, nàng ấy được nhờ mà hoàn toàn thoát khỏi Phó Thời Hàn. Đúng là số mệnh đã được định sẵn từ trước.

“Ngài yên tâm, nếu Phó công tử đã đồng ý với ngài thì hẳn là sẽ không đến tìm ta nữa nhỉ?”

A Cẩn lập tức vạch trần: “Ngươi xem, ngươi dùng câu nghi vấn đấy.”

Thôi Mẫn dở khóc dở cười: “Phó công tử không có đến tìm ta, ta nghĩ, sau này hắn cũng sẽ không đến tìm ta nữa. Thật ra ta phải cảm ơn Quận chúa nhiều, nếu như không có Quận chúa, ta sẽ không có cuộc sống bây giờ, ta rất biết ơn ngài.” Nói đến cuối, Thôi Mẫn rất nghiêm túc.

A Cẩn bĩu môi: “Biết ơn thì nên làm chút gì thực tế đi!”

“Ơ?” Thôi Mẫn ngây người.

A Cẩn ngẩng đầu: “Nếu biết ơn thì nên cho chút thực tế đi, ngươi biết cái gì là thực tế không? Ta thích khoai môn thơm.”

Thôi Mẫn bật cười: “Được được được, ta biết rồi.”

A Cẩn cười tít mắt: “Có người tặng quà cho ta không?”

Thôi Mẫn cam đoan: “Chắc chắn có.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, sợi tóc của A Cẩn bị thổi lướt qua mặt, khiến nàng hơi ngứa một chút. A Cẩn vuốt vuốt lọn tóc, cảm thán: “Thật ra ta cũng là tiểu mỹ nhân nha, vì sao Kinh thành đều nói ngươi và tẩu tử ta là đại mỹ nhân chứ. Con người ấy mà, đúng là không thể xuyên qua bên ngoài để xem bên trong. Đương nhiên, bề ngoài của ta đã rất ưa nhìn rồi.”

Thôi Mẫn lại bị chọc cười, hai người cười cười nói nói, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa. Hai người chuẩn bị rời đi, thế nhưng còn chưa kịp hành động đã nghe có tiếng vó ngựa từ xa xa truyền đến. A Cẩn nhìn sang, chỉ thấy một nam tử mặc y phục trắng ngồi trên lưng ngựa, chạy đến chỗ bọn họ.

Phó Thời Hàn vạn năm mặc màu xanh sẫm không đổi, xưa nay chưa từng đổi sang màu sắc khác, đương nhiên A Cẩn biết người này không phải Phó Thời Hàn. Đợi khi con ngựa chạy đến gần, lúc này A Cẩn mới nhìn ra là đường ca Cẩn Ninh của nàng.

Cẩn Ninh tung người xuống ngựa: “Ta đến vùng ngoại ô cưỡi ngựa, không ngờ lại gặp các ngươi, đúng là trùng hợp quá. A Cẩn ra ngoài lúc nào thế?” Cẩn Ninh cực kì nhiệt tình, giả vờ nói với A Cẩn xong thì chấp tay thi lễ với Thôi Mẫn: “Vị này chắc là Thôi tiểu thư, đã nghe A Cẩn nhắc đến người từ lâu, xin chào Thôi tiểu thư.”

Thôi Mẫn vội vàng đáp lễ, nàng không tin Gia Hòa Quận chúa sẽ nhắc đến những tiểu thư khuê các của nhà người khác trước mặt đường ca, chỉ cho rằng vị nhân huynh này khách sáo thôi.

A Cẩn thanh tú động lòng người đứng trong đình nghỉ mát, không có hành động gì, chỉ mỉm cười nói: “Trùng hợp như vậy, có thể gặp đường ca. Nhưng mà, chúng ta sắp đi rồi! Đường ca Cẩn Ninh tiếp tục cưỡi ngựa đi, chúng ta không đi cùng đâu!”

Cẩn Ninh nhìn biểu cảm của A Cẩn, trong lòng lặng lẽ rớt nước mắt, đường muội, ít nhất muội cũng giúp ta một chút đi! Đã hoàn toàn không giúp lại còn phá, tình cảm huynh muội đâu?

Hắn giãy giụa: “Hai người là nữ tử cũng có chút không an toàn, để ta hộ tống hai người về đi. A Cẩn tuyệt đối đừng từ chối, người làm ca ca như ta sao có thể yên tâm về một tiểu cô nương như muội được. Không ngờ Cẩn Ngôn và Thời Hàn có thể yên tâm, hai nữ tử xinh đẹp như hoa thế này còn ở cạnh bờ sông nữa chứ. Sao bọn họ không biết đi theo.”

A Cẩn nhíu mày, nếu như không có ai nói cho hắn biết, đương nhiên hắn không thể đến đây. Mà người này ngoại trừ Phó Thời Hàn ra thì không còn ai nữa. Nếu đã vậy, hắn còn dám lôi Thời Hàn ca ca ra để khoe khoang, A Cẩn cảm thấy mình không thể nhịn chuyện này, nàng mỉm cười: “Đúng thế, đợi lát trở về ta sẽ nói cho Thời Hàn ca ca, sao huynh ấy lại không biết quan tâm ta chứ! Ta chính là tiểu thanh mai cùng lớn lên với huynh ấy, là vị hôn thê của huynh ấy, còn không bằng đường ca đâu. Đúng không đường ca, huynh nhất định phải nói huynh ấy giúp ta đấy.”

Gương mặt vốn đang tươi cười của Cẩn Ninh lập tức cứng đờ, ngay cả che giấu một chút cũng không được. Đợi đến khi hắn phản ứng lại thì thấy A Cẩn đang cười như không cười nhìn hắn, mà Thôi tiểu thư Thôi Mẫn thì biểu cảm đầy hứng thú.

Hắn: “Ừm…A Cẩn à! Tính ra thì ta là đường ca của muội nhỉ? Còn biểu ca, ừm, Phó Thời Hàn, Phó Thời Hàn là biểu ca của ta đó! Sao ta có thể nói huynh ấy được, muội nói đúng không? Đúng không chứ?”

Hắn thật sự cẩn thận mười hai vạn phần, sợ nói sai một câu thì A Cẩn sẽ đi mách Phó Thời Hàn. Nếu như thật vậy thì hắn đừng hòng lấy vợ về nhà, đúng là tìm đường chết mà!

A Cẩn: “Làm sai thì phải nói chứ, quan tâm tuổi lớn nhỏ làm gì!”

Cẩn Ninh: “Ta…” Ta rất sợ Phó Thời Hàn nha, huynh ấy mà thật sự tính kế người khác thì chẳng khách sáo chút nào đâu! Cẩn Ninh nhìn A Cẩn với vẻ vô cùng đáng thương, ánh mắt ngập tràn cầu xin. A Cẩn cảm thấy đường ca nhà nàng cũng đáng thương thật. Nhưng mà, Phó Thời Hàn có cái gì dọa người đâu chứ, bọn họ một người hai người đều sợ hãi thành như thế, thế hệ này đều không hợp lẽ thường, thật, không hợp lẽ thường!

Thôi Mẫn nhìn biểu cảm của Triệu Cẩn Ninh là biết hắn thật sự có nỗi khổ không nói được, nghĩ đến tính cách của Phó Thời Hàn, nàng không nhịn được lên tiếng phụ họa: “Phó đại nhân bận rộn công vụ, không có thời gian ra ngoài cũng bình thường. Quận chúa vẫn chớ nên trách Phó đại nhân. Còn về phần Triệu công tử… dù sao Triệu công tử cũng không thể nói biểu ca của mình được, xin Quận chúa thông cảm cho Triệu công tử.”

Thôi Mẫn cảm thấy bọn họ đều là người sống dưới bóng ma của Phó Thời Hàn, mà Triệu Cẩn Ninh vừa nghe thì trong lòng nở hoa. Thôi Mẫn nói chuyện giúp hắn kìa, xem ra, không phải nàng không biết mình, nàng biết, nói không chừng còn có cảm tình tốt nữa!

Nghĩ như thế, Triệu Cẩn Ninh càng vui vẻ hơn: “Đi thôi, ta đưa hai người trở về. Đúng rồi, hay là để ta làm chủ mời hai người dùng cơm trưa đi. Ta biết một tiệm rất ngon, ta nghĩ chắc là hai người sẽ thích.”

Thôi Mẫn cảm thấy người này thay đổi nhanh quá, vừa rồi mặt còn đầy khổ sở, bây giờ đã như hoa nở lúc xuân về, đúng là một người kì lạ.

Thôi Mẫn nghĩ thế, A Cẩn nhìn đường ca nàng sắp muốn bay lên, chần chừ một lúc rồi mở miệng: “Đi thôi!”

Nơi rất tốt mà Triệu Cẩn Ninh nói tới chính là Hỉ Doanh Môn, A Cẩn cảm thấy đúng là nghẹn một hơi ngay cổ. Nơi này bọn họ còn cần hắn dẫn đến chắc? Cho dù là nàng hay Thôi Mẫn thì đều là khách quen của nơi này mà!

Có lẽ phát hiện ánh mắt của A Cẩn, Cẩn Ninh giật mình nghĩ đến, Hỉ Doanh Môn là sản nghiệp của Cảnh Diễn và Phó Thời Hàn. Rồi lại nhớ đến lời đồn trên phố nói Phó Thời Hàn muốn mang toàn bộ gia sản “ở rể” Lục Vương phủ, hắn cảm thấy có lẽ mình đã chọn sai nơi.

Hắn có ý định dẫn đường muội vào cửa hàng của chính nàng ăn gì đó, còn bảo không tệ, loại cảm giác này… Đúng là không thể mất mặt hơn. Rồi hắn nhìn sang Thôi Mẫn, thấy nàng ấy như xe nhẹ đường quen.

“Ha ha, nơi này, những thứ đó…” Hắn vẫn nên nói chút gì đó.

Chưa đợi Cẩn Ninh nói xong thì thấy chưởng quầy bước đến: “Tham kiến Quận chúa, Thôi tiểu thư, Triệu công tử. Quận chúa, ta vẫn mang những món giống lúc trước lên chứ?”

A Cẩn gật đầu: “Được, còn nữa, thêm một bình rượu mơ.”

Cẩn Ninh lại cảm thấy mình không nên tới đây. Hu hu! Bọn họ quen thuộc quá!

Nói đến đây, A Cẩn là người duy nhất có phong hào trong phòng. Nếu theo nguyên tắc thì Triệu Cẩn Ninh là nam tử, lại là nhi tử của Nhị Vương gia, đương nhiên thân phận sẽ cao quý hơn A Cẩn một chút. Nhưng bản triều có lệ, khi Thái tử được được lập thì những đứa bé trai sinh ra ở các Vương phủ, ngoài trưởng tử được lập làm Thế tử ra, còn lại đều không được phong hào.

Nói đơn giản hơn là muốn xem rốt cuộc là ai leo lên Hoàng vị, đỡ phải phong thưởng rồi lại phong thưởng tiếp.

Nhưng mấy người bọn họ cũng không so đo những thứ này, Cẩn Ninh phục vụ cho A Cẩn và Thôi Mẫn. Sao Thôi Mẫn có thể không xấu hổ, liên tiếp khách sáo từ chối. Chuyện này không phù hợp.

Biểu hiện của Cẩn Ninh hết sức rõ ràng, hắn có cảm tình với Thôi Mẫn, cảm tình này cũng không phải xây dựng trên cơ sở nàng là bạn khuê mật với A Cẩn. Mà Thôi Mẫn đâu phải người ngốc, đương nhiên nàng cũng cảm nhận được, chính vì cảm nhận được nên Thôi Mẫn lập tức lạnh nhạt, ngay cả nụ cười cũng nhạt đi một ít.

Cẩn Ninh thấy Thôi Mẫn như thế thì tâm trạng lập tức sa sút, hắn nhìn A Cẩn, chép miệng, A Cẩn lại không có thêm phản ứng gì. Bữa cơm này tuy Cẩn Ninh nhiệt tình, nhưng cảm xúc của hai người khác đều không cao, ăn xong rất nhanh.

Sau khi cáo biệt, Thôi Mẫn về phủ, Cẩn Ninh ai oán đi sau lưng A Cẩn, hắn cũng không thể đi tiễn Thôi Mẫn!

“A Cẩn à!” Kéo dài giọng!

A Cẩn liếc hắn: “Cái gì!”

Cẩn Ninh ai oán: “Ta cũng là đường ca của muội mà, muội không thể giúp ta một chút sao? Người ta thành thân đều dễ dàng như thế, sao ta thành thân lại khó thế này, muội xem Thôi Mẫn đi, nàng ấy vốn đã không hề để ý đến ta. Ta anh tuấn thế này, sao nàng ấy lại chướng mắt chứ?”

A Cẩn cười lạnh ha ha.

Cẩn Ninh: “Muội đừng chế giễu ta mà, hai ta đều là người một nhà, một bút không viết ra được hai chữ Triệu, muội giúp ta một chút đi!”

A Cẩn không vui, nàng hỏi: “Huynh có thể nói được Nhị bá mẫu không? Không giải quyết được Nhị bá mẫu, không giải quyết được Hoàng gia gia, không giải quyết được Nhị bá phụ, huynh không giải quyết được ai cả, huynh đến nói mấy thứ này với ta làm gì! Ta có giúp huynh hay không vốn không quan trọng, quan trọng là bản thân huynh có làm được hay không!”

Triệu Cẩn Ninh rất muốn lớn tiếng nói chính vì ta không làm được nên ta mới muốn tìm muội đó! Nhưng cuối cùng hắn không nói: “Bọn họ đều không dễ giải quyết mà!”

A Cẩn tiếp tục ha ha: “Nếu như bản thân huynh còn xử lý không được thì sao lại trông chờ vào người khác xử lý cho huynh chứ?”

Đương nhiên Cẩn Ninh biết đạo lý này, nhưng hắn luôn cảm thấy chuyện không có tệ như bọn họ nghĩ, thật ra cũng còn tốt. Nhìn biểu cảm của hắn, A Cẩn lập tức đoán ra hắn đang nghĩ cái gì.

Nghĩ thế, A Cẩn thở dài một tiếng, nói: “Cẩn Ninh ca ca.”

“Đây!” Cẩn Ninh mở to mắt nhìn A Cẩn.

A Cẩn chần chừ một chút, nói: “Huynh cảm thấy ta thông minh tài giỏi hay là Phó Thời Hàn thông minh tài giỏi.” Thấy Cẩn Ninh muốn mở miệng, A Cẩn lập tức nói: “Huynh phải nói thật.”

Nói thật…

Lời thật lòng luôn tổn thương người!

Cẩn Ninh: “Tuy A Cẩn rất thông minh lanh lợi nhưng không được cáo già xảo trá dị thường như Phó Thời Hàn.” Đây mới là lời thật lòng.

A Cẩn nở nụ cười, cười đủ rồi, nàng mới nói: “Nói cách khác, huynh cảm thấy cách ứng xử của ta không bằng Phó Thời Hàn.”

Cẩn Ninh chật vật gật đầu.

A Cẩn nhìn hắn: “Nếu ta đã không bằng Phó Thời Hàn, vậy vì sao huynh lại không đi tìm Phó Thời Hàn? Hay là huynh tìm nhưng bị hắn từ chối. Hắn cũng không chịu, ta lại có thể làm gì chứ? Thật ra huynh vẫn luôn không nắm được căn bản. Ta không biết huynh thích Thôi Mẫn ở điểm nào? Nếu như thích thật lòng thì người nên cố gắng là bản thân huynh chứ không phải tìm kiếm chi viện bên ngoài. Đương nhiên, tìm chi viện bên ngoài cũng được, nhưng chúng ta không phải huynh, đôi khi, cho dù chúng ta nghĩ ra cách cũng chưa chắc có tác dụng!”

A Cẩn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không phải ta cố tình không giúp huynh, chẳng qua ta cảm thấy ta làm thế không hợp. Hơn nữa, huynh phải biết, ta không tiện nói chuyện chỗ Nhị bá mẫu. Tương lai ta phải gả cho Phó Thời Hàn đó! Đâu thể có quan hệ xấu với mẫu thân huynh được, đúng không?” Câu tiếp theo đương nhiên là nói đùa.

Dường như Cẩn Ninh đã hiểu một chút, hắn nhìn A Cẩn: “Ý của muội là…”

“Huynh phải thật sự thích Thôi Mẫn thì mới nói tới cái khác chứ!” A Cẩn đi vào cửa, không nói thêm gì nữa.

Cẩn Ninh cứ nhìn theo bóng lưng A Cẩn, ngơ ngác đứng ở đó.

Thật ra nhiều khi có một số việc không phải nghĩ đơn giản như thế, người khác cũng không giúp được. A Cẩn nhìn trời, cảm thấy mình đã lý trí và bình tĩnh hơn rồi!

“Tỷ…tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ!” A Cẩn vừa vào cửa đã nghe tiếng gọi trong trẻo, nàng lập tức kích động, vọt vào phòng Lục Vương phi thật nhanh. Một nhóc tỳ mềm mại đang ôm Oánh Nguyệt cười thật to, gọi tỷ không ngừng.

A Cẩn vội vàng bước đến: “Chào mợ, bảo bối, Nhị biểu tỷ đến, còn nhận ra Nhị biểu tỷ không nào?”

Thì ra là Ngu Uyển Tâm dẫn nhi tử đến, bánh bao nhỏ nhìn A Cẩn, cười tủm tỉm vươn tay: “Muốn! Ăn!!”

A Cẩn: Ta trông giống đồ ăn sao? Sao lần nào cứ thấy ta là đòi ăn thế?

Nhìn biểu cảm cạn lời của A Cẩn, mọi người lập tức nở nụ cười…