Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 3



Từ khi trở thành em bé, A Cẩn cực kì thích ngủ. Loại chuyện mới sáng sớm đã bị đánh thức này khiến nàng cảm thấy rất tủi thân. Ầy, ngươi xem, chính là như thế, tóm lại trẻ con có rất nhiều ấm ức nhỏ, nàng mếu máo, cố đè xúc động muốn khóc trong lòng xuống. Thật ra nàng tuyệt đối không muốn khóc, nhưng không thể điều khiển cơ thể của mình được nha, bạn căn bản không chịu nổi phản ứng bản năng của đứa bé.

Nàng tùy ý để A Bích cô nương mặc mình thành linh vật. A Cẩn cúi đầu nhìn bộ đồ của mình, cảm thấy cực kì xinh đẹp. Nói thật, phẩm vị của mẫu thân nàng cũng coi như bình thường nhỉ?

Sau khi chỉnh đốn thỏa đáng, Lục Vương phi sai mọi người ra ngoài. Bà cẩn thận đặt A Cẩn ở đối diện, nghiêm túc nói: "Bé ngoan!"

A Cẩn: "Ê a!" Có!

"Bé ngoan của mẫu thân thông minh lanh lợi nhất, đúng không nào?" Vương phi chọc chọc gương mặt thịt nhỏ của nàng, khẽ thì thầm.

"Ê a." Đúng thế! Cái này thì có gì cần nghi ngờ sao?

Vương phi nhìn dáng vẻ ngơ ngác nhưng lại đáng yêu của tiểu nữ nhi nhà mình, mỉm cười nói: "Vậy thì mẫu thân nói cho bé ngoan nha, hôm nay là một ngày cực kì quan trọng. Mẫu thân muốn dẫn con đi gặp Hoàng gia gia, con nhất định cũng phải ngoan trước mặt Hoàng gia gia như ở nhà nha. Con ngoan ngoãn thì Hoàng gia gia của con mới thích con. Chúng ta không trông cậy được vào phụ thân con, kế hoạch trước mắt là chỉ có thể nhân lúc Hoàng gia gia của con vẫn còn, biểu hiện cho tốt một chút. Tranh thủ để con có được phong hào sớm một chút."

"Ê a." Người nói con đều hiểu.

Nhìn tiểu nha đầu lên tiếng rồi vung vẩy tay nhỏ, Lục Vương phi cười đến híp cả mắt: "Bé ngoan của ta thông minh nhất. Nếu như Hoàng gia gia ôm con, dù sao cũng không được làm ô uế người ông ấy nha. Ngoài ra, trước mặt mấy bá mẫu khác, đặc biệt là nhị bá mẫu, con phải càng ngoan."

"Ê a, ê a a!" A Cẩn khoa tay múa chân, nàng là em bé mà, làm sao sẽ làm ra cái chuyện như phóng uế thế này. Mị lực cá nhân của nàng không cho phép nàng giống xe bị tuột xích như thế.

"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, Lục Vương phi đổi sắc mặt: "Vào đi."

"Mẫu thân." Giọng nói trong trẻo vang lên, A Cẩn nhìn sang phía phát ra âm thanh, lập tức bị kinh ngạc. Đệt, bề ngoài đứa nhỏ này quá tốt rồi nha. Tuy trông chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, nhưng mày kiếm mắt sáng, khí chất xuất trần. Nàng vốn thường xuyên nghe được có người dùng cụm từ dịu dàng như ngọc hình dung nam tử, nàng không nghĩ ra là dáng vẻ thế nào. Nhưng hôm nay gặp được đại ca này, A Cẩn không nhịn được cảm khái, thì ra không biết chỉ nói rõ là nàng gặp người chưa đủ nhiều, tầm mắt nông cạn. Dạng khí chất xuất trần thế này, có nói là thần tiên cũng không đủ.

"Ê a, ê a a a!" A Cẩn là một người cuồng sắc đẹp, nàng xoay người, vội vàng leo đến bên cạnh giường sưởi, nhanh nhẹn vươn hai tay ra: "Ê a y!" Ôm ta đi! Được ca ca mỹ thiếu niên ôm tuyệt đối là một hưởng thụ tuyệt vời trong đời người.

Tiểu thiếu niên sắc mặt trắng bệch không ngờ mình được chào đón như vậy, hắn hơi kinh ngạc rồi lập tức mỉm cười: "Xem ra muội muội rất thích ta nha!" Hắn cũng không ôm A Cẩn, thậm chí còn không dựa vào bên cạnh nàng.

Lục Vương phi ôm lấy A Cẩn: "Nhóc tỳ nhà con, không để ý một chút là bò lung tung. Nếu như ngã xuống đất thì phải làm sao? Ta thấy con là chưa bị chịu thiệt đó."

A Cẩn ai oán nhìn mẫu thân nàng, vì sao ca ca không ôm nàng.

Có lẽ là cảm nhận được ai oán của muội muội, hắn khẽ cười: "Muội muội ngoan, thân thể ca ca không tốt, không ôm được muội. Ngày thường cũng đừng đến gần ca ca, tránh cho hơi bệnh lây sang người muội." Mặc dù hắn chưa từng biểu hiện ra ngoài, nhưng A Cẩn lại có thể cảm nhận được cô đơn trong lời nói của hắn.

Lục Vương phi trách cứ: "Đứa nhỏ con cũng nghĩ nhiều quá. Ngày thường nàng nhỏ, thể cốt cũng yếu, đương nhiên mẫu thân phải lo lắng. Giờ con nhìn muội muội con đi, tính tình hoạt bát, cơ thể cũng khỏe mạnh, mẫu thân còn lo lắng gì nữa đâu. Các con là thân huynh muội, đương nhiên phải trông coi lẫn nhau. Bé ngoan thích con, con cũng đừng làm con bé chạnh lòng. Con bé này nha, rất là lanh lợi đấy, nếu như dỗi con rồi, mẹ cũng không giúp con đâu."

Tiểu Thế tử nở nụ cười, hắn do dự một chút rồi tiến lên, đưa tay sắp chạm vào A Cẩn thì lại rụt về.

"Y a!" A Cẩn bắt lấy đầu ngón tay hắn, cười đắc ý.

Tiểu ca ca, huynh đừng cô đơn, muội muội sẽ không ghét bỏ huynh đâu!

Tiểu Thế tử lập tức ngây người, hắn ngơ ngác nhìn đứa bé. Từ khi nàng ra đời, hắn cũng chỉ gặp nàng được mấy lần, không ngờ nàng lại thích mình như vậy. Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn phúng phính của nàng, chỉ cảm thấy tim mềm nhũn.

"Muội muội ngoan quá!"

Vương phi thấy hai huynh muội bọn họ hòa thuận, không nhịn được mà cười thoải mái: "Tốt, hai bảo bối của mẫu thân, chúng ta nên ra cửa rồi. Cũng không biết nha đầu Oánh Nguyệt sửa soạn thế nào rồi."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Vương phi vừa dứt lời, giọng của Oánh Nguyệt từ ngoài cửa truyền vào.

"Bé ngoan! Tỷ đến rồi nè!"

A Cẩn vỗ tay. Ngoại trừ phụ thân cặn bã trong truyền thuyết, một nhà bọn họ đã tụ tập đông đủ rồi! Quận chúa Oánh Nguyệt và A Cẩn mặc một bộ đỏ chót, một chiếc áo choàng cũng màu đỏ được viền thêm lông hồ ly trắng noãn, trông đáng yêu khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.

"Ê a!" Tiểu thư của ta, tỷ đẹp quá đi!

Dường như Oánh Nguyệt có thể nghe hiểu được nàng, đắc ý ưỡn ngực: "Bây giờ tỷ vô cùng đẹp nhỉ?"

Lục Vương phi cười: "Đúng rồi, chỉ có con đẹp nhất. Đi thôi, có lẽ phụ thân các con chờ sốt ruột rồi."

Chuẩn bị gặp phụ thân cặn bã rồi à? A Cẩn suy nghĩ lung tung, nhưng sau đó sự lung tung này hoàn toàn biến mất. Thì ra phụ thân cặn bã không chờ nổi đã đi trước rồi. Nhìn vẻ mặt tối tăm khó hiểu của Vương phi, trong lòng A Cẩn lặng lẽ đốt một cây nến cho phụ thân cặn bã. Nàng tuyệt đối không tin hoa quái vật sẽ bỏ qua dễ dàng như thế. Tối hôm qua nàng nghe lén được nha, tuy cuối cùng bị phát hiện, nhưng nàng dám khẳng định là mẫu thân mình tuyệt đối không đơn giản.

Đợi đến khi lên kiệu, Oánh Nguyệt bĩu môi: "Phụ thân lại tìm đường chết à?"

Tiểu Thế tử khụ khụ hai tiếng, cúi đầu.

Bây giờ Vương phi đã khôi phục lại bình tĩnh, gương mặt có một chút ý cười: "Dù sao hắn cũng là phụ thân các con, trước mặt mọi người vẫn nên có lễ phép."

A Cẩn phiên dịch nghĩa bóng: Thế nên sau lưng có thể không có!

"Bé ngoan đến đây tỷ tỷ ôm nào. Tỷ thích bé ngoan nhất." Chẳng mấy chốc, Oánh Nguyệt đã quên cái tên phụ thân cặn bã. Nàng kéo A Cẩn vào trong ngực mình, bắt đầu trêu chọc nàng chơi!

A Cẩn đen mặt, người ta không phải đứa trẻ thật, mới không thèm chơi trò chơi ngây thơ như thế đâu! Ặc, được rồi, cố gắng chơi với nàng một lát vậy. Thật ra tiểu tỷ tỷ cũng là một tiểu Loli nha!

"Ha ha ha."

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, cũng không biết đã qua bao lâu, A Cẩn cảm giác xe ngựa dừng lại. Bên ngoài vang lên tiếng báo chuẩn bị, A Cẩn vểnh tai nghe, mắt to ngập nước nhìn về phía tiểu ca ca đối diện, ê a hai tiếng. Nàng muốn hỏi thế này là đến rồi sao?

Dường như tiểu Thế tử nghe hiểu ý nghĩa trong tiếng ê a của đứa bé, không nhịn được nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, dịu dàng nói: "Bé ngoan, chúng ta đến rồi. Muội sợ à?"