Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 30



A Cẩn không ngờ mình có thể gặp được Phó đại nhân nhanh như vậy. Nói tới cũng thật trùng hợp, mấy ngày trước, phụ thân nàng chủ động đến Tứ Vương phủ đòi "bốn người đẹp" mà Tứ Vương gia muốn dùng để vả mặt ông trong lời đồn, nhưng lại bị Tứ Vương gia đánh đuổi trước mặt mọi người. Không chỉ đánh đuổi, ông ta còn nói không cho! Tứ Vương gia "trở mặt" thế này, làm sao Lục Vương gia chịu thua được. Nhưng loại người không có bản lĩnh lại quái đản như ông chỉ có thể phát tán lời đồn Tứ Vương gia không giữ lời hứa thôi!

Nếu như người bình thường đụng phải thì cũng chỉ hiểu ý cười một cái, không xem ra gì, nhưng xui là ông gặp phải Phó tướng quân. Mà sau khi vợ con ly tán thì Phó tướng quân lại như biến thành một người khác, cực kì hận nam nhân yêu thích sắc đẹp, mà loại người "vô liêm sỉ" như Lục Vương gia khiến Phó tướng quân nhất thời không kiềm chế được mà đánh người. Nói cách khác, Lục Vương gia lại bị đánh, đây là sự tồn tại bị dồn ép khổ đến cỡ nào.

Dù sao Lục Vương gia người ta cũng là một Vương gia, tuy chẳng ra gì, nhưng Tứ Vương gia có thể đánh không có nghĩa là ngươi cũng có thể đánh nha! Thế là Lục Vương gia lại tiến cung cáo trạng. Lần này, thiên gia lại phê bình nhi tử lần nữa, nhưng phê bình thì phê bình, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, lần này đúng thật như thế. Dù gì cũng là nhi tử của trẫm, ngươi dựa vào đâu mà đánh người. Ngươi thì có lập trường gì, ngươi là người tốt thì đừng có nạp thiếp nha, nếu như không phải vì ngươi có tiểu thiếp thì sau đó làm gì có những chuyện thị phi này. Thế là, thiên gia ra lệnh bắt Phó đại nhân đến Lục Vương phủ xin lỗi, cũng nhờ lần xin lỗi này mà A Cẩn gặp được phụ thân cặn bã của tiểu biến thái Thời Hàn. Đậu đen rau má, đầu năm nay sao lại có nhiều phụ thân cặn bã như vậy chứ!

Tuy nhiên A Cẩn cũng lén phỏng đoán, mấy ngày trước Phó lão tướng quân tranh luận với Hoàng Thượng, lần này Phó tướng quân phạm sai lầm, thiên gia làm vậy cũng coi như là cho ông ta một cảnh cáo nhỏ. Không thể không nói, phụ thân nàng cũng là trời xui đất khiến thôi, đương nhiên, chuyện này cũng cần Phó tướng quân phối hợp. Ha ha, tuy cặn bã khác nhau, nhưng hai vị phụ thân cặn bã này sao có thể xem thường lẫn nhau chứ, nhất định phải trở thành bạn “gay” tốt mới đúng!

Phó tướng quân mang theo lễ hậu đến nhà tạ tội, mặc kệ trong lòng ông ta không chấp nhận thế nào, chuyện nên làm thì không thể không làm. Loại trường hợp này, đương nhiên A Cẩn không có cơ hội xuất hiện, nhưng dường như nghe nói Phó Thời Hàn rất thích nàng, sau khi Phó tướng quân xin lỗi xong thì đưa ra yêu cầu muốn nhìn hài tử một chút. A Cẩn đang hăng hái tự bò chơi thì thấy phụ thân cặn bã của nàng tới, muốn ẵm nàng đi. Không biết Lục Vương phi đang tính toán cái gì, thế mà lại đồng ý. A Bích ôm A Cẩn đi vào tiền viện, hai cánh tay giống như ngó sen của nàng liên tục huơ huơ, ai không biết còn tưởng nàng chuẩn bị đi đánh nhau đấy!

Thật ra Phó tướng quân muốn gặp hài tử cực kì không hợp, nhưng ông ta lại rất tò mò về bé con được Thời Hàn yêu thương là người thế nào. Bây giờ ông ta không cầu mong gì khác, chỉ cần Thời Hàn tha thứ cho ông ta là được. Có lẽ vì thế mà mọi thứ Thời Hàn thích, Thời Hàn hứng thú, ông ta đều để tâm. Còn Lục Vương gia thì bị vài câu nói hữu ích mê hoặc, cảm thấy khuê nữ nhà mình thông minh lanh lợi, muốn khoe khoang. Hai điều trên gộp lại tạo thành lí do A Cẩn xuất hiện trước mặt Phó tướng quân.

Từ xa, A Cẩn nhìn đến thì chỉ thấy Phó tướng quân mặc một bộ y phục xám, tóc mai điểm bạc, nàng hơi ngơ ngác. Nhớ đến Phó tướng quân hẳn chưa đầy ba mươi tuổi, nhưng giờ gặp mặt lại như hơn bốn mươi. Gương mặt ông ta anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, không giống với Thời Hàn, nhưng trông cũng rất có khí khái của nam tử. Một nam nhân thế này lại có tóc bạc, có thể thấy là tâm sự nặng nề. Lúc này không phải là thiên hạ thái bình, ông ta lại có gia thế hơn người, năng lực còn cực kì xuất sắc, sao lại già nua như thế. Nghĩ đến đây, A Cẩn cảm thấy có lẽ là do ông ta hối hận chuyện năm đó nhỉ?

A Cẩn dò xét Phó tướng quân, Phó tướng quân cũng đang quan sát A Cẩn tiểu Quận chúa. Ông ta thấy ánh mắt đen láy của nhóc tỳ đang quan sát mình, cánh tay nhỏ vung tới vung lui thì nói với Lục Vương gia bên cạnh: "Quả nhiên Gia Hòa tiểu Quận chúa rất thông minh lanh lợi."

A Cẩn bĩu môi, người ta chưa biểu hiện gì cả, ông đã nói ta thông minh lanh lợi, ông nhìn ra chắc? Đừng tưởng rằng ông là đại soái ca thì ta sẽ bỏ qua mọi chuyện cặn bã mà một người phụ thân như ông đã làm. Thời Hàn đáng thương nhất!

Có lẽ do A Cẩn biểu hiện mình không thích quá rõ ràng, Lục Vương gia cực kỳ đắc ý nói: "A Cẩn nhà ta thông minh nhất, người mà phụ thân con bé không thích, con bé chắc chắn sẽ không thích, hà hà hà!" Lại còn đắc ý dào dạt.

A Cẩn đen mặt, người ta chỉ đang đau lòng cho tiểu biến thái Thời Hàn, liên quan gì đến ông chứ! Hơn nữa, da mặt dày đến cỡ nào mới có thể đến nhà người ta đòi mỹ nhân chứ! Phụ thân cặn bã! Phụ thân cặn bã phụ thân cặn bã!

Phó tướng quân đến gần A Cẩn, hơi do dự một chút rồi vươn tay muốn nắm lấy tay nhỏ của nàng. A Cẩn lầm bầm một tiếng, tránh thoát rồi bĩu môi ê a: "Hãn, hãn, hàn..." Ông hẳn nên cố gắng hết sức đền bù cho con của ông, ở đây làm gì!

A Cẩn khiến Phó tướng quân ngây người, ông ta không thể tin mà nhìn A Cẩn. Lúc này A Cẩn mới phát hiện mình biểu hiện quá mức chói mắt rồi. Nàng là một hài tử mới hơn mười tháng tuổi, không thể thông minh như vậy nha! Xưa nay nàng không thèm để ý, người trong nhà đều là người thân của nàng nên cũng không lưu tâm nhiều. Nhưng đối với một người ngoài mà nói thì thế này thông minh quá mức rồi! Chuyện này không được! Vì tránh cho người ta xem như yêu quái, nàng quyết tâm giả vờ làm đứa bé một chốc!

Nàng gặm ngón tay nhìn trời, bày ra dáng vẻ tiểu loli ngốc nghếch đáng yêu. Cuối cùng Phó tướng quân cũng hoàn hồn, ánh mắt ông ta nhìn A Cẩn đầy vẻ thâm sâu khó hiểu, hơi mong đợi hỏi Lục Vương gia: "Không biết… không biết có thể ôm tiểu Quận chúa một chút không?"

Lục Vương gia đắc ý: "Khuê nữ nhà ta đâu phải chó hoang mèo hoang gì mà có thể tùy tiện vuốt ve chứ?"

Phó tướng quân cứng đờ, nhưng lập tức điều chỉnh sắc mặt: "Tiểu Quận chúa đáng yêu như vậy, ta chỉ muốn ôm con bé một cái!" Tên này vẫn không biết nói chuyện như vậy.

Lục Vương gia kiêu ngạo hất cằm, dáng vẻ ngươi cầu xin ta đi nha!

Tuy A Cẩn không thể thích Phó tướng quân, nhưng dáng vẻ của phụ thân cặn bã vẫn khiến nàng không đành lòng nhìn thẳng. "Ê a!" A Cẩn giang tay nhỏ, dường như định để người ta vuốt ve. Lục Vương gia nhìn nữ nhi thông minh lanh lợi nhà mình không có liêm sỉ, không hề có một chút thông minh nên có nào thì cũng không nhịn được mà đỡ trán!

Khóe miệng Phó tướng quân khẽ cười, ôm lấy A Cẩn. Có lẽ là lần đầu tiên ôm hài tử, động tác của ông ta cực kì cứng nhắc, nhìn gương mặt cười rạng rỡ của A Cẩn, bất chợt ông ta lại nhớ đến nữ nhi vừa sinh ra đã qua đời của mình, con ngươi ảm đạm vài phần.

"Tiểu Quận chúa ngoan quá!"

Lục Vương gia lại kiêu ngạo: "A Cẩn nhà ta đã được phụ hoàng khen ngợi đó!"

A Cẩn được Phó tướng quân ôm vào lòng, cảm thấy mình làm một đứa bé cũng không dễ gì. Lúc nào cũng phải giả ngốc rất đau khổ đó! Lại còn không thể điều khiển hành vi của mình, ví dụ như gặm chân, ví dụ như không thể tự gánh vác việc đại tiểu tiện. Ừm, vân vân… bụng nhỏ có hơi không thoải mái… ừm.. nhịn! Không! Được!

Một mùi hôi thối lan ra...

A Cẩn cảm thấy có lẽ mình ăn phải đồ khó tiêu rồi...