Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 44



Editor: Golden Berry

A Cẩn không đoán sai, quả nhiên người kia là thứ nữ A Điệp của phụ thân cặn bã nhà nàng. Mấy năm nay Liên di nương cũng gây rối vài lần, muốn Lục Vương gia có thể xin phong Quận chúa cho A Điệp. Lục Vương phi không quan tâm, chỉ đợi Lục Vương gia hành động. Lục Vương gia trước sau không rõ ràng, quả nhiên tiến cung xin chỉ, đương nhiên thiên gia sẽ không nể mặt ông ta chuyện này, lên án mạnh mẽ áp xuống, Lục Vương gia không chịu tiếp tục tiến cung thỉnh cầu nữa. Đến lúc đó, Lục Vương phi mới cười lạnh nói bà muốn để Liên di nương biết, cho dù là Lục Vương gia thì không phải gì cũng được.

Ba năm nay, dưới sự nắm quyền của Lục Vương phi, Lục Vương phủ quả thật là một con ruồi cũng không bay vào được. Dựa theo tác phong của Lục Vương gia, quả nhiên lại có không ít mỹ nhân vào cửa, ngoài Liên di nương có thân phận không rõ ra, những người khác đều ngoan ngoãn, cực kì biết tiến lùi. Dù sao, gây sự sẽ bị Lục Vương phi bán ra, còn về Lục Vương gia, ha ha, làm sao ông ta có thể nhớ được mình đã từng yêu thương mỹ nhân nào chứ! Cũng chỉ có một mình Liên di nương ỷ vào việc mình có nữ nhi, cảm thấy bản thân không giống người thường, lúc nói chuyện còn tự cho rằng mình là tình yêu đích thực của Vương gia. Lục Vương phi chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không loại trừ ả ta.

Nếu như Vương phủ bọn họ quá yên tĩnh, có lẽ sẽ khiến người ta suy đoán đang làm gì, không bằng giữ ả ta lại, dù sao cũng không thoát được lòng bàn tay của bà. Huống chi, những phủ đệ khác đều có rất nhiều nữ nhi, phủ bọn họ vẫn còn quá ít. Tuy Hoàng Thượng chướng mắt Lục Vương gia, nhưng cũng hi vọng nhiều con nhiều cháu. Nếu như để người khác chăm sóc A Điệp, dù sao cũng không phải ruột thịt, có một chút sai lầm thì bà sẽ vô duyên vô cớ mang tiếng khắt khe, khắc nghiệt với thứ nữ. Còn không bằng để mẫu thân ruột nuôi, nuôi tốt nuôi xấu gì cũng không liên quan đến bà.

Lục Vương phi không thèm quan tâm Liên di nương và A Điệp, cười đón mấy đứa nhỏ vào cửa, hoàn toàn mặc kệ sắc mặt khó coi của hai người kia. A Cẩn quay đầu lại nhìn, Lục Vương phi xoay đầu nàng lại: "Đừng để ý chuyện không đâu."

A Cẩn "vâng" một tiếng, ngoan ngoãn đi theo.

Thẩm Nghị vốn là Tổng đốc Lưỡng Quảng, lần này khởi phục nhưng không trở lại vị trí cũ mà vào kinh, được Hoàng Thượng bổ nhiệm làm Thượng thư Hộ Bộ. Nói cách khác, nhìn từ chỗ sáng hay chỗ tối đều thấy lần này ông được thăng chức.

Hai năm nay, càng ngày càng không thể nhìn được vui buồn từ Thẩm Nghị, Lục Vương phi rất vui mừng. Phải biết rằng, người thân cận nhất của bà là vị huynh trưởng này, Thẩm Nghị tốt, đương nhiên bà cực kì vui thay cho huynh trưởng.

Tâm trạng Lục Vương phi tốt, đương nhiên sẽ không để ý tới Liên di nương gì đó. Chủ viện không phải nơi mà thiếp thất như bọn họ có thể tới, bà dẫn mấy đứa bé vào trong, cười hỏi: "Cữu cữu các con vào cung rồi à?"

Cẩn Ngôn trả lời: "Vâng, lần này mẫu thân có thể yên tâm rồi."

Lục Vương phi nói một câu "A Di Đà Phật", cảm thán: "Chuyện ta lo nhất không phải là mấy đứa nhóc các con. Tuy thân thể con yếu, nhưng mấy năm nay cũng dưỡng không tệ. Còn Oánh Nguyệt và A Cẩn không phải là người chịu thiệt thòi. Chỉ có cữu cữu con là khiến mẫu thân lo lắng. Lo lắng huynh ấy không thể thuận lợi khởi phục, lo lắng hôn sự của huynh ấy. tim sắp nát luôn rồi. Phải biết rằng, trước đó khi ngoại tổ mẫu các con còn tại thế thì điều lo lắng nhất là cữu cữu các con. Bây giờ bà ấy không còn, người làm muội muội như ta sao có thể không tính toán thay cho bà ấy được."

A Cẩn nghĩ người ta có lão mẫu thân ép hôn, cữu cữu của nàng thì tốt rồi, có một vị muội muội ép hôn. Nghĩ một lát, A Cẩn nói: "Mẫu thân quan tâm làm gì, duyên phận của cữu cữu chưa tới mà thôi!"

Lục Vương phi đẩy nàng một cái: "Con nhóc con, chỉ là một đứa con nít thì hiểu cái gì! Lúc trước ta để các con ở với cữu cữu là vì muốn cho huynh ấy cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, sớm ngày lập gia đình. Bây giờ con lại muốn phá kế hoạch của ta. Còn cản trở nữa, xem ta có đánh con không."

A Cẩn còn lâu mới sợ, nàng cười hì hì kéo góc áo Cẩn Ngôn: "Ca ca cứu mạng! Mẫu thân thẹn quá thành giận kìa!"

Cẩn Ngôn bế A Cẩn, hửm một tiếng, nghi ngờ: "Có phải A Cẩn mập lên không, sao cảm giác nặng thế?"

A Cẩn che mặt: "Sao ca ca cũng bắt nạt người ta rồi, hu hu hu! Người ta chỉ là cao lên, cao lên thì xương cốt sẽ nặng, đương nhiên là tương đối nặng rồi."

Lục Vương phi thấy trạng thái tinh thần của Cẩn Ngôn dường như đã tốt lên rất nhiều so với lần trước, bà cũng thoải mái: "Con đó, chỉ biết mồm mép. Nào, Cẩn Ngôn, đưa con bé cho ta, để ta xem có phải con bé mập lên thật không."

A Cẩn ấm ức vươn tay với Oánh Nguyệt: "Tỷ tỷ, mẫu thân và ca ca đều bắt nạt ta. Người ta chỉ còn lại tỷ thôi..."

Oánh Nguyệt cười ha ha: "Không phải muội có Phó Thời Hàn rồi à? Cần tỷ tỷ làm gì."

A Cẩn cảm thấy nghẹn một ngụm máu, nàng bắt đầu hát: "Trời ơi, ta muốn rời nhà trốn đi, nơi này không có gia đình ấm áp. Mọi người đều không thích ta, ta đau khổ, ta muốn rời nhà trốn đi! Ta muốn làm một đứa trẻ hư, ta phải phản nghịch giống như phụ thân cặn bã vậy!"

Lục Vương phi: "Con nói phụ thân gì cơ?"

A Cẩn: "... Phụ thân cặn bã!"

Lục Vương phi chỉ cảm thấy quá hình tượng rồi. Nữ nhi này của bà quả thật là… a, không đúng: "Con vừa mới nói cái gì hả? Rời nhà trốn đi? Đứa trẻ hư? Con muốn bị đánh à?"

A Cẩn vừa cười hi hi vừa né tránh. Cười đùa đủ rồi, Lục Vương phi sai Lâm ma ma: "Ma ma đi xem Vương gia về chưa? Đã nói hôm nay mấy đứa nhỏ về, đến giờ ông ấy vẫn chưa trở lại, quả nhiên là không quan tâm ta." Trong mắt bà có một chút buồn bực. Lâm ma ma cúi chào rồi đi ra ngoài.

A Cẩn không quan tâm: "Quan tâm ông ấy có về hay không làm gì."

Lục Vương phi trừng nàng một cái: "Một đứa nhỏ như con thì biết cái gì." Quả thật, ở Lục Vương phủ bọn họ hoàn toàn không tồn tại cái gọi là cha hiền con hiếu, nhưng mấy đứa nhỏ ở bên ngoài ba năm mới về, nếu như ông ta không có mặt sẽ lộ ra có phần không coi trọng mấy đích tử đích nữ. Lục Vương phi không quan tâm mình, nhưng lại rất để ý mấy đứa con.

Không bao lâu sau thì thấy Lâm ma ma bước vào với biểu cảm khó coi: "Bẩm Vương phi, Vương gia vừa về, chỉ là vừa đến cổng đã bị Xảo nhi bên cạnh Liên di nương mời sang, nói là Điệp tiểu thư không khỏe."

"Ha ha, không khỏe, thấy Vương gia thì có thể dễ chịu rồi à? Chẳng lẽ Vương gia là đại phu? Đi gọi đại phu xem cho nàng ta một chút, nếu đã thích giả bệnh như thế thì sao không bệnh thử một lần nhỉ? Ngươi đi nói với Vương gia, cứ nói là ta mời ông ấy. Mặt khác, thông báo cho đại phu, ta xem bệnh của Điệp tiểu thư sợ là không khỏi trong một sớm được, không chừng còn lây cho người khác." Lục Vương phi không hề cử động, chỉ lạnh lùng nói.

Làm một người của Đảng xuyên không, A Cẩn vừa nghe hai chữ ha ha đã cảm thấy run rẩy. Chỉ là hành động vả mặt sáng bóng vậy, hai mẹ con Liên di nương cũng dám làm, cho rằng mẫu thân nàng là đồ trang trí à? A Cẩn mếu máo.

Lâm ma ma lại rời đi, Lục Vương phi đợi một lát rồi đứng dậy, đổi ý: "Được rồi, các con ngồi xe mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi qua nhìn một cái. Làm đích mẫu, ta luôn luôn phải quan tâm nữ nhi của Vương gia. Đều là nữ nhi của ta mà, ha ha!"

A Cẩn tràn đầy phấn khởi: "Con đi với mẫu thân."

Lục Vương phi: "Con ở đây chờ cho ta, không cho đi đâu hết. Thân thể nàng ta như thế, lỡ lây cho con thì phải làm sao?"

A Cẩn: … Sao bệnh giả mà truyền nhiễm được?

Lục Vương phi dẫn A Bình đi, Oánh Nguyệt bày ra biểu cảm tươi cười giống hệt Lục Vương phi: "Xem kìa, ả ta làm thế này là muốn dằn mặt chúng ta đó!"

A Cẩn trèo chân ngắn lên giường, thoải mái nằm xuống: "Quan tâm ả ta làm gì, không làm không chết. Mẫu thân thừa sức đối phó với bọn họ. Ta thấy à, trong thời gian ngắn ả ta đừng hòng ra ngoài."

Cẩn Ngôn thấy dáng nằm không đàng hoàng của A Cẩn, thở dài nói: "A Cẩn, muội thế này làm gì có chút dáng vẻ của nữ hài tử nữa."

Muội muội của hắn là một hài tử đặc biệt nhất, nói nàng thông minh lanh lợi thì quả đúng như thế. Tuổi còn nhỏ, thật ra chưa đủ năm tuổi đã có thể phán đoán rất nhiều chuyện; nhưng nếu nói nàng trưởng thành như một người lớn thì cũng không đúng, nhiều khi nàng còn đơn thuần hơn so với hài tử cùng lứa, quả là một con người mâu thuẫn.

A Cẩn lăn lộn trên giường: "Ta không quan tâm, ta không cần. Ta còn là một tiểu hài tử, ta không cần..."

Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt cùng đen mặt, quả nhiên muội muội của họ cần được dạy dỗ một chút! Con nhóc quậy phá này!

A Cẩn dương dương tự đắc, ái chà, loại cảm giác làm đứa con nít quả thật quá sung sướng, muốn thế nào được thế đó, đã quá! Tưởng tượng hình ảnh người trưởng thành lăn lộn trên giường la ta không cần, A Cẩn cảm thấy hình ảnh đó quá “đẹp”, nàng không dám nhìn...

Mấy đứa nhỏ chờ Lục Vương phi, Lục Vương phi đi không nhanh không chậm bước vào Tây viện. Nơi đây chính là chỗ ở của Liên di nương và A Điệp, lúc bà đến thì vừa lúc gặp đại phu mới chẩn bệnh cho A Điệp xong. Liên di nương không ngờ đại phu lại nói như thế, ngây người ra. Dù sao A Điệp vẫn là một tiểu nữ hài, không giữ được bình tĩnh, la to mình không có bệnh, đại phu đang nói bậy!

"Vương phi đến..."

Lục Vương gia nghe nói A Điệp bị truyền nhiễm, đã đứng ở cổng. Thấy Lục Vương phi đến vội vàng bày ra gương mặt tươi cười, đón tiếp: "Sao Mỹ Phù lại đích thân đến?"

Gương mặt Lục Vương phi tràn đầy lo lắng: "Nghe nói A Điệp bị bệnh, ta muốn tranh thủ thời gian đến nhìn một cái. Dẫu gì ta cũng là đích mẫu, sao có thể chỉ lo cho mấy đứa Cẩn Ngôn mà mặc kệ A Điệp được? Bọn họ đều là con của ta, ta đều đối xử như nhau. Đại phu, ngài nói lại xem, thân thể A Điệp thế nào? Vừa rồi ở cổng còn rất tốt mà? Sao chỉ trong chớp mắt đã bệnh liệt giường rồi?"

Đại phu nghiêm túc nói: "Hồi bẩm Vương phi, tại hạ thấy hình như Điệp tiểu thư bị trúng gió. Giờ là lúc chuyển mùa giữa xuân hạ, chính là thời kì có tỉ lệ phát bệnh thương hàn cao, cũng rất dễ truyền nhiễm. Tình trạng của Điệp tiểu thư chính là loại bệnh thương hàn này, sợ là phải cách ly tĩnh dưỡng nhiều hơn một khoảng thời gian. Vừa rồi tại hạ còn khuyên Vương gia cách xa một chút, tránh cho nhiễm bệnh hiểm nghèo. Người trưởng thành tuy khác với hài tử, nhiễm thương hàn cũng không ốm đau nhiều, nhưng không tốt. Luôn bị bệnh tật quấn thân sẽ khó tránh khỏi khó chịu!"

Lục Vương phi nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Vừa rồi là ai đi gọi Vương gia đến?" Bà nghiêm nghị hỏi.

Xảo nhi bên cạnh Liên di nương trả lời: "Là nô tỳ."

"Kéo ra ngoài đánh hai mươi đại bản." Giọng Lục Vương phi rất nhẹ nhàng, Xảo nhi khóc lóc giải thích, Liên di nương lập tức nói: "Là ta sai nàng ta đi gọi Vương gia. Vương phi làm thế này là có ý gì, chẳng lẽ muốn thấy thân thể A Điệp nhà ta bị bệnh nghiêm trọng hơn sao?"

Lục Vương phi lạnh mặt: "Liên di nương nói thế là sao. Chẳng lẽ Vương gia lại là đại phu? Nếu đã không phải, vậy thì Vương gia đến có ích gì? Ta xin hỏi Liên di nương một câu, ta có từng khắt khe, khắc nghiệt với hai mẹ con các ngươi không? Nếu đã không có, sao không lập tức xin ta mời đại phu đến xem? Cho dù không xin ta, nhưng chẳng lẽ ngay cả quyền mời đại phu mà các ngươi cũng không có à? Ta đã từng khắt khe với các ngươi lần nào chưa? Các ngươi không quan tâm đến thân thể Vương gia thế này, gọi Vương gia lại đây rốt cuộc là có ý gì?"

Trong lúc nhất thời Liên di nương không thể trả lời, ngây người!