Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 55



Trên đường hồi phủ, Lục Vương phi nghĩ quả thật ca ca nói rất đúng, bà cũng không thể ép ông. Chỉ là… không tiếp xúc thì làm sao biết không hợp chứ? Nếu như tâm linh tương thông đúng như ông muốn, nhưng nam nữ lớn phải có khoảng cách, chẳng lẽ ông sẽ lẻ loi một mình cả đời? Nghĩ đến đây, Lục Vương phi cảm thấy ca ca bà đúng là làm bà hơi lung lay.

"Lâm ma ma, ngươi nói ta sống dễ dàng sao?" Lục Vương phi hơi buồn bực.

Lâm ma ma nở nụ cười: "Đương nhiên Vương phi không dễ, nếu thiếu gia đã nói muốn tâm linh tương thông, chúng ta chế tạo cho ngài ấy một chút cơ hội là được."

Lục Vương phi nghiêng đầu cười: "Ngươi nói có lý."

Cho dù chuyện này khá quan trọng, nhưng trước mặt còn có chuyện quan trọng hơn. Nghĩ mấy ngày tới phải đi qua gặp nữ nhân khiến người ta buồn nôn kia, Lục Vương phi bĩu môi, lộ ra tính trẻ con hiếm có: "Đúng là không muốn đi gặp ả ta."

Lâm ma ma trấn an: "Vương phi hãy nghĩ mình đi xem bà ta ốm đau đan xen, chết như thế nào."

Lục Vương phi thư thái, bà gật đầu: "Nói rất đúng, ta muốn đi xem ả ta chết như thế nào."

Tâm trạng Lục Vương phi tốt hơn rất nhiều, đợi đến khi hồi phủ lại trở lại y như trước. Bây giờ Lục Vương gia bị nhốt trong phủ lại thân thiết với Liên di nương, Lục Vương phi chỉ cảm thấy buồn nôn. Tuy ông ra đón, nhưng Lục Vương phi thấy ông cũng không vui, lạnh lùng hỏi: "Sao Vương gia lại ra làm gì?"

Lục Vương gia: "Chuyện đó, Mỹ Phù à, là thế này. A Điệp… A Điệp không còn là tiểu hài tử nữa, ta cảm thấy nên mua thêm một ít quần áo đẹp cho nó."

Lục Vương phi nở nụ cười: "Ngài đến cổng nghênh đón ta chỉ vì nói cái này?"

Lục Vương gia vội vàng nói: "Đương nhiên không phải. Ta còn muốn nói có thể nhờ đại cữu ca đến chỗ phụ hoàng van nài giùm ta không? Cứ ở trong phủ mãi như thế đúng là chán."

Lục Vương phi thật lòng cảm thấy xem người này không biết liêm sỉ thế là đủ rồi. Có loại người thế này, rõ ràng làm chuyện chẳng ra gì, nhưng ông ta vẫn bày ra dáng vẻ đương nhiên. Lục Vương phi đầy áy náy: "Sao Vương gia không nói cho ta sớm hơn. Nếu như nói sớm hơn, tất nhiên ta đã nói với ca ca, nhưng bây giờ sao ta đi gặp ca ca nữa đây? Thân là Lục Vương phi lại cứ xuất phủ, dù sao cũng không thỏa đáng." Lục Vương phi nhẹ nhàng thoái thác, nhưng nghĩ một chút lại nói tiếp: "Hay là ta tiến cung cầu phụ hoàng một chút? Vừa vặn mấy hôm nữa là sinh nhật phụ thân ta, sao không mượn lý do này để ra ngoài?"

Lục Vương gia gật đầu không ngừng: "Được được, tất cả đều nghe nàng. Chuyện của A Điệp nàng cũng giải quyết nha!"

Lục Vương phi hơi dừng bước nhìn Lục Vương gia, ngoài cười nhưng trong không cười: "Số lượng mỗi người trong phủ đều có hạn mức, đừng nói đến A Điệp, ngay cả tiểu Thế tử như Cẩn Ngôn cũng thế. Bây giờ thằng bé mặc khá tốt đều là dùng của hồi môn của ta. Dù sao Vương gia cũng đâu thể bắt ta dùng của hồi môn riêng của bản thân để trợ cấp cho A Điệp chứ? Ta nghĩ có lẽ Liên di nương cũng tích góp không ít, đều nói làm mẫu thân đau lòng hài tử, có lẽ nàng ta không ngại trợ cấp A Điệp nhỉ? Hơn nữa, mỗi mùa A Điệp có mười hai bộ quần áo, đối với một nữ hài nhi thì đâu tính ít chứ?" Lục Vương phi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thật ra Vương gia cũng có thể dùng phần của mình trợ cấp A Điệp, hay là..." Chưa đợi Lục Vương phi nói xong, Lục Vương gia đã quả quyết: "Một hài tử nho nhỏ sao chỉ có thể biết ăn mặc được. Đừng nhắc lại chuyện này nữa." Giống như người nhắc tới không phải là ông vậy.

Lục Vương phi: "Ha hả!" Quả nhiên người này chỉ biết đến bản thân.

Dưới sự giúp đỡ của Lục Vương phi, quả nhiên Hoàng Đế bỏ lệnh cấm túc Lục Vương gia. Thật ra mọi người đều biết có bỏ lệnh cấm túc hay không cũng không có tác dụng lớn gì. Dù sao, cho dù có cấm túc tiếp thì cũng không khiến Lục Vương gia trở nên tốt hơn được.

Lục Vương gia được thả ra thì lập tức đắc ý, có lẽ là vì mấy ngày nay bị quản thúc gắt gao, vừa ra cửa ông ta đi liền ba ngày không về. Lục Vương phi đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, nếu như để ông ta ở lại trong phủ khoa tay múa chân khiến bà chán ghét, bà tình nguyện để tên này ra ngoài không biết đường về, ha hả!

A Cẩn trong cung nghe nói mọi chuyện, im lặng không nói... Người ngoài chỉ cảm thấy mẫu thân nàng đáng thương, nhưng A Cẩn lại cảm thấy mình hoàn toàn hiểu rõ chiêu pháp của mẫu thân. Chính là cái loại thay vì để ta mỗi ngày trông thấy ngươi buồn nôn không nói nên lời, còn không bằng để ngươi cút ra ngoài làm phiền người khác. Câu này đúng là không phải đùa, chưa tới bảy ngày, Lục Vương gia quả nhiên lại phạm sai lầm.

A Cẩn lặng lẽ đen mặt, có một loại cảm giác quả nhiên là thế, trắng trợn cướp đoạt dân nữ gì đó, Lục Vương gia đúng là làm mà không có tí áp lực nào!

Nghe nói Lục Vương gia cướp đoạt dân nữ trắng trợn bên đường, chỉ vì dung mạo của nữ tử kia hơi giống Hứa Trắc phi. Mà chuyện lại rất trùng hợp bị Tứ Vương gia nhìn thấy, so với Lục Vương gia không đáng tin cậy, Mộc cô nương kia đương nhiên tin tưởng Tứ Vương gia chính nhân quân tử hơn. Nhưng lần này Tứ Vương gia không bẩm lại trong cung nữa, ai cũng nhìn ra được Hoàng Thượng đã không muốn giải quyết kiện cáo cho bọn họ nữa.

Nghe được người kia họ Mộc, A Cẩn hơi nhúc nhích ngón tay. Người ngoài sôi nổi nói không phát hiện, nhưng Thời Hàn lại hơi nhíu mày. Đợi đến khi không còn ai, Thời Hàn làm bộ lơ đãng hỏi: "A Cẩn biết Mộc cô nương này sao?"

A Cẩn lập tức lắc đầu: "Không nha, sao ta lại quen biết một nữ tử dân gian được?" A Cẩn cố gắng giả vờ bình thường, ngây thơ hỏi Thời Hàn: "Chẳng lẽ Thời Hàn ca ca cảm thấy ta nên quen biết sao? Chẳng qua ta cảm thấy có hơi đáng ghét." Nàng chép miệng, thấy Thời Hàn không hiểu, A Cẩn tiếp tục hỏi: "Bởi vì phụ thân ta lại phạm sai lầm nha, thật là đáng ghét."

Thời Hàn nở nụ cười như có như không.

A Cẩn thấy biểu cảm của hắn thì lại càng cảnh giác. Trong cung này, người mẫn cảm nhất chính là thằng nhãi này, đúng là phải cực kì cẩn thận. Nàng mềm mại đưa tay cầu ôm một cái: "Thời Hàn ca ca ôm ta đi!"

Thời Hàn cười nhạt ôm lấy nàng: "Ngày mai chính là sinh nhật ngoại tổ phụ của A Cẩn, A Cẩn thật sự không muốn đi sao?"

Quả nhiên A Cẩn lắc đầu: "Từ trước đến nay ta đều không hứng thú với loại người chẳng ra gì." Mẫu thân còn không muốn nàng đi, có thể thấy được bà ấy có oán niệm với ngoại tổ phụ của nàng thế nào. Nếu đã thế, còn lâu nàng mới cho mặt mũi!

Thời Hàn đùa với tiểu A Cẩn thì thấy cung nữ vội vàng bước vào, hơi cúi chào rồi bẩm báo: "Tham kiến Phó công tử, Gia Hòa Quận chúa. Khởi bẩm Quận chúa, Thẩm đại nhân tiến cung, thiên gia mời tiểu Quận chúa đến Ngự Thư Phòng."

A Cẩn nghe xong thì lập tức trả lời: "Được thôi!" Sao cữu cữu tiến cung nhỉ?

Thời Hàn đưa A Cẩn đến trước cửa Ngự Thư Phòng, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng: "Tự mình vào đi."

A Cẩn: Đậu đen rau má, dám sờ soạng nàng, bị vỗ mông không thể nhịn. Nàng híp mắt, chống nạnh: "Thời Hàn ca ca."

"Hả?"

"Huynh có từng nghe qua một câu chuyện xưa chưa?"

"Sao cơ?" Thời Hàn khẽ mỉm cười, dáng vẻ xuất chúng.

"Không được sờ mông của hổ cái." A Cẩn cực kì nghiêm túc.

"Phì." Tiểu thái giám canh cửa không nhịn được bật cười. A Cẩn nói xong thì lúc lắc cái mông nhỏ mũm mĩm, xông vào trong phòng. Thời Hàn nhìn theo bóng lưng của nàng, nhếch môi ngồi xuống bậc thang, dường như đợi nàng.

A Cẩn lanh lợi vào phòng, trông thấy Thẩm Nghị thì lập tức đàng hoàng. Nàng đi nghiêm trang, hai tay thẳng tắp đặt sát người, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ đi đến bên cạnh Thẩm Nghị, "meo" một tiếng, khôn ngoan nói: "Chào cữu cữu."

Nhìn thấy nàng như thế, Hoàng Đế cũng bị A Cẩn chọc cười: "Quả nhiên A Cẩn thích cữu cữu con nhất, trông thấy hoàng gia gia mà cũng không thèm chào hỏi."

A Cẩn vội vàng cãi lại: "Không phải đâu." Nàng bịch bịch chạy đến bên cạnh Hoàng Đế, đưa mắt nhìn Thẩm Nghị, giọng thì thầm cáo trạng với Hoàng Đế: "Mỗi lần nhìn thấy cữu cữu, con đều thấy hơi sợ. Cữu cữu tự mang theo gương mặt nghiêm túc."

Thẩm Nghị bị chất nữ chọc cười, nói với Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng cần phải làm chủ cho vi thần. Không biết nha đầu này bị làm sao, bất kể đối xử với con bé dịu dàng, hết sức cẩn thận thế nào đều bày ra dáng vẻ giống như ta có thể ăn con bé vậy. Hơn nữa, cáo trạng lớn tiếng như vậy, cho rằng ta không nghe được à?"

A Cẩn tiếp tục cáo trạng "lớn tiếng": "Tuy trông cữu cữu rất dịu dàng, nhưng ta luôn có cảm giác một giây sau ông ấy sẽ lật mặt."

"Một giây sau?" Mọi người đều không hiểu cái từ hình dung này cho lắm.

A Cẩn giải thích: "Chính là rất nhanh rất nhanh, đồng nghĩa với lật mặt không quen? Cởi quần không nhận người?"

Thẩm Nghị: "..." Ai có thể nói cho ông biết cởi quần không nhận người là cái quỷ gì?

"Đứa nhỏ con nên được giáo dục lại một chút. Con có thể nói cho trẫm con vừa mới nói thứ gì không? Ai dạy con?" Hoàng Đế hỏi.

A Cẩn yên lặng chọc chọc hai ngón tay vào nhau... Tự học thành tài!

"Nhất định là tên phụ thân chẳng ra gì của con! Mình sai thì thôi, còn muốn dẫn người khác sai theo. Đúng là thứ chẳng ra gì!" Hoàng Đế tức giận nói.

A Cẩn ngạc nhiên mở to mắt nhìn Hoàng Đế, yên lặng không nói... Phụ thân nàng lại nằm không cũng trúng đạn, đây là quậy ra sao chứ! Nhưng mà, nàng sẽ không chủ động giải thích. Ừm, dù sao cũng đã đen toàn thân, nợ nhiều hết sợ, cứ để hoàng gia gia của nàng hiểu lầm đi!

A Cẩn chọc chọc hai ngón tay, đứng trong góc nhỏ làm nấm, hi vọng mọi người đừng tiếp tục hỏi nàng. Thấy nàng như thế, Thẩm Nghị lặng lẽ hiểu rõ. Ông nhìn gương mặt mũm mĩm hơn trước của A Cẩn, nói: "A Cẩn ở trong cung quả nhiên mập lên."

Hoàng Đế lập tức đắc ý: "Vẫn là trẫm biết nuôi hài tử, A Cẩn ở bên cạnh khanh nhiều năm như thế, gầy thành cái dạng gì rồi. Con nít ấy mà, nên có thịt một chút mới đẹp mắt."

A Cẩn đắc ý ưỡn ngực, Thẩm Nghị nhìn vài lần, khí thế A Cẩn lập tức xìu xuống. Uy nghiêm của giáo sư ma quỷ vẫn luôn tồn tại.

Hoàng Đế thấy dáng vẻ này của A Cẩn thì rất thích thú. Thường ngày thấy nàng không sợ trời không sợ đất, ngay cả mình cũng không sợ, nhưng có Thẩm Nghị, rõ ràng con bé không đúng lắm. Ông lập tức cảm thấy vui vẻ, quả nhiên là cảm giác của người một nhà. Ngươi xem, cho dù A Cẩn gặp ông lần đầu tiên cũng không xa cách chút nào, quả nhiên là tổ tôn nha!

Cữu cữu gì đó vẫn là người ngoài thôi!

Thẩm Nghị không biết Hoàng Đế đã tưởng tượng rất nhiều, vẫy tay với A Cẩn: "A Cẩn đến đây nào."

A Cẩn: "A?"

"Nghe nói, A Cẩn đang tìm kiếm một người mợ tốt cho mình sao?" Thẩm Nghị mỉm cười hỏi.

A Cẩn nhìn sang Hoàng Đế, thấy ông mỉm cười nhìn mình thì cảm thấy có lẽ không có vấn đề gì. Nàng thở dài như một người lớn: "Đúng thế, ta đã tìm được rồi, nhưng cữu cữu của ta không chịu phối hợp nha. Đúng là một tên đần."

Có lẽ là thấy có mặt Hoàng Đế, nàng hoàn toàn được tiếp thêm lòng dũng cảm, không sợ chết nói tiếp: "Một người tốt đẹp như người ta, cướp cũng chưa chắc cướp được đâu. Thế mà cữu cữu còn không biết tranh thủ, đúng là sầu chết người." Nói rồi, A Cẩn ai oán nhìn Thẩm Nghị một chút: "Cữu cữu ta đần quá, làm sao bây giờ? Hoàng gia gia, ngài nói cữu cữu đi!"

Hoàng Đế dở khóc dở cười nhìn A Cẩn: "Tại sao trẫm phải nói khanh ấy? Đây là việc riêng của Thẩm khanh mà?"

A Cẩn bĩu môi: "Vì con nha!"