Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 60



A Cẩn đắc ý ôm ngọc như ý vào lòng, chạy về phía Oánh Nguyệt: "Tỷ tỷ, đây là của hồi môn ta tích lũy giúp tỷ đây."

Oánh Nguyệt đưa tay: "Vậy muội đưa cho ta đi."

A Cẩn cảnh giác nhìn nàng: "Làm gì! Ta tích lũy cho tỷ, tỷ cầm sẽ mất nha."

Oánh Nguyệt: "Con nhóc muội cầm mới có thể mất đấy, không phải nói là của hồi môn cho ta sao? Đương nhiên là phải để ở chỗ ta rồi."

A Cẩn: "Tỷ cướp đồ của ta, tỷ là tỷ tỷ xấu xa!"

Mọi người: "..."

Thời Hàn hài lòng nhìn A Cẩn, nói: "A Cẩn thế này là tốt nhất, không ai có thể chiếm lợi từ chỗ muội, không ai có thể bắt nạt muội."

Mọi người lại bày ra biểu cảm ngạc nhiên, ngay cả Cẩn Ngôn cũng méo mặt. Hắn chần chừ một lát, hỏi: "Đệ nói… thật sao?"

Thời Hàn buồn bực nhìn Cẩn Ngôn, ôm A Cẩn nói trịnh trọng: "Nữ hài tử nên tùy hứng chút mới tốt."

A Cẩn gật đầu không ngừng: "Đúng đó, đúng đó! Thời Hàn ca ca sẽ giải quyết tốt hậu quả cho ta nha!"

Thời Hàn "ừm" một cái, Cảnh Diễn nhớ lại Thời Hàn mấy hôm trước thì lập tức cả người đều không ổn. Tên nhóc này tiêu chuẩn kép quá nha, vài ngày trước còn nói Triệu Minh Ngọc người ta tùy hứng, cần có người dạy dỗ một chút. Đến phiên A Cẩn thì lại thành nữ hài tử vẫn nên tùy hứng thì tốt hơn, Cảnh Diễn yên lặng ngồi xuống, tự rót một chén rượu cho mình, uống một ngụm.

A Cẩn được Thời Hàn ôm vào lòng, đưa tay sờ màn che voan mỏng bay bay, cảm thán: "Đúng là giàu, biết hưởng thụ quá." Cái thuyền này không chỉ trông xa hoa mà còn cực kì phù hợp để nghỉ ngơi, sắp xếp rất tốt. Xem ra là do người rất am hiểu hưởng thụ sắp xếp.

"Nếu như A Cẩn thích, Thời Hàn ca ca sẽ chuẩn bị một cái cho muội." Phó Thời Hàn nghiêm túc nói.

A Cẩn mở to mắt, vui vẻ: "Có thể không?" Nhưng nghĩ lại, nàng kiên quyết lắc đầu: "Ta không muốn, thứ này một năm không dùng được bao nhiêu, cực kì lãng phí. Dù sao hoàng thúc ta cũng có, lúc cần chúng ta mượn là được."

Mọi người lại bị nàng chọc cười, Kính Chi nhìn Thời Hàn cũng được mọi người yêu mến thì mỉm cười, cảm giác mình đề nghị Gia Hòa Quận chúa cùng đi là một quyết định sáng suốt.

Có lẽ là vì A Cẩn rất hoạt bát, thế nên bầu không khí ngày càng tốt hơn, mọi người đều ngồi xuống. Nhìn thấy một bàn mỹ thức, nước miếng A Cẩn muốn chảy ba ngàn thước! Thế nhưng tuy nàng ăn rất hăng, nhưng cũng không quên nghe tám chuyện, nói tới nói lui cuối cùng A Cẩn cũng hiểu. Thì ra lúc ấy Ngu Kính Chi định đi du thuyền, Hoàng thúc Triệu Mộc của nàng lại ghét bỏ, kiên quyết muốn dùng thuyền của mình. Nếu như không phải thế thì A Cẩn cũng không thể kiến thức được chỗ xa hoa lãng phí thế này.

Còn về việc vì sao có một nam nhân không có liêm sỉ thế này mà còn để cho Ngu Uyển Tâm có mặt thì chính là bởi vì mẫu thân của Triệu Mộc và mẫu thân của Ngu Uyển Tâm cũng có quan hệ thân thích. A Cẩn lại cảm thán trong Kinh này đúng là thân thích chồng thân thích. Nhưng các nam tử với vẻ đẹp khác nhau ở hiện trường khiến nàng hoa mắt, đúng là đại soái ca nha! Nếu như bọn họ cùng xuyên không về hiện đại với nàng, A Cẩn lén lút nghĩ, nàng muốn làm người đại diện, tạo một nhóm nhạc mỹ nam siêu hào hoa, 233333, nghĩ tới thấy cực ngầu!

Về nho nhã thì có ca ca, ánh trăng sáng cao khiết nha! Về thân thiện thì có biểu ca của Thời Hàn ca ca - Cảnh Diễn. Về tà mị thì có Hoàng thúc Triệu Mộc của nàng. Về cấm dục thì còn có Ngu Kính Chi. Không những thế, nhất là còn có vừa chính vừa tà, gương mặt thiên sứ trái tim ác ma Phó Thời Hàn, O(≧口≦)O, thật là kích động!

A Cẩn càng nghĩ càng hăng, ăn cũng càng hăng! Oánh Nguyệt thấy nàng ăn không tiết chế như vậy thì cuối cùng cũng không nhịn được: "Vì A Cẩn cuồng ăn như vậy nên mới càng ngày càng mập."

A Cẩn lơ đễnh: "Không sao đúng không?" Nàng ngẩng đầu nhìn THời Hàn, hắn gật đầu. Thời Hàn yên lặng nhìn Oánh Nguyệt một cái, cười sờ sờ đầu A Cẩn: "A Cẩn ăn đi, ngoan!"

Oánh Nguyệt rất muốn phản bác một câu, nhưng nhìn ánh mắt Thời HÀn thì hơi co người lại, trở nên ngoan ngoãn.

"A Cẩn, nào." Chỗ ngồi của Ngu Uyển Tâm cách A Cẩn rất gần, nàng nếm thử một miếng tôm bọc bột, cảm giác mùi vị không tệ bèn gắp một miếng cho A Cẩn. A Cẩn cười tủm tỉm: "Cảm ơn Ngu cô cô."

Tuy A Cẩn tự nhận không có nhiều kinh nghiệm nhìn người, nhưng nàng cảm thấy Ngu Uyển Tâm chỗ nào cũng tốt. Tuy cữu cữu của nàng là quan văn, nhưng tính cách lại có phần cứng rắn, mà Ngu Uyển Tâm lại cho người khác cảm giác dịu dàng thiện lương bao dung, nếu như hai người họ đến với nhau thì có thể chung sống hòa thuận.

"Ngu cô cô, con muốn ăn món đó." Tay nhỏ mũm mĩm của A Cẩn chỉ đến, Ngu Uyển Tâm nhanh nhẹn gắp một miếng điểm tâm trước mặt mình cho A Cẩn.

Triệu Mộc nở nụ cười: "Ngươi cũng không coi việc sai khiến người khác ra gì."

A Cẩn phát hiện cả một bàn thức ăn nhưng hắn ta lại không ăn được bao nhiêu, nàng buồn bực hỏi: "Những món này không hợp khẩu vị với thúc sao?" Nàng há to miệng ăn tôm bọc bột trong muỗng, nói lời thấm thía: "Kén ăn không tốt đâu."

"Vương gia có cảm giác thế nào khi bị một đứa bé dạy dỗ nhỉ?" Cảnh Diễn cười hỏi.

Triệu Mộc từ chối cho ý kiến, hắn ta nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nói: "Không thể lạm dụng món ngon, huống chi nhiều món mềm mại ngọt ngào như thế, ta cũng không thích." Món ăn lần này đều là do Cảnh Diễn chuẩn bị, Triệu Mộc vốn không hiểu, nhưng khi thấy A Cẩn thì lại hiểu vài phần, dù sao cũng phải chăm sóc hài tử.

"Kén ăn còn tìm lý do!" A Cẩn đang nhai nên quai hàm phình lên, giống như một chú sóc con.

Triệu Mộc: "Ngươi sinh hoạt cẩu thả quá, một tiểu Quận chúa thế này không tốt!"

A Cẩn: "Ta không già mồm!"

"..." Con nít quỷ nói chuyện sẽ khiến người ta chán ghét như thế. Nhưng mà, thấy nàng nghiêm túc cố gắng ăn như vậy, hắn ta lại cảm thấy rất đáng yêu! Quả nhiên là người của Triệu gia bọn họ.

"Chỉ có ăn ngon rượu ngon, không có giải trí thì sao được." Triệu Mộc vỗ tay, đợi đến khi tiếng vỗ tay kết thúc, vài nữ tử dung mạo nổi bật nối đuôi nhau bước vào. Họ khẽ cúi chào, sau đó bắt đầu tấu nhạc.

A Cẩn chống cằm nhìn sang, thấy mấy vũ cơ kia đều là nữ tử mỹ mạo. Nàng vốn cho rằng ca múa cũng không có gì thú vị, nào ngờ nhìn vài lần thì thấy cũng có chút đặc biệt, có nét riêng thì cũng theo dõi. Thời Hàn vốn ngồi đối diện A Cẩn, không biết từ bao giờ đã đổi đến ngồi bên cạnh nàng. Hắn bóc vỏ tôm cho A Cẩn rồi đưa đến: "A Cẩn ăn một miếng rồi xem."

Cực kì quan tâm cẩn thận.

A Cẩn cũng không nhận, trực tiếp cắn một cái: "Ăn ngon!"

Một vũ cơ nhảy tới nhảy lui, cuối cùng chuyển đến bên cạnh Triệu Mộc.

"Á!" Nữ tử kia còn chưa kịp làm thêm động tác gì khác thì đã ngã xuống. Nàng ta kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Triệu Mộc, Triệu Mộc thì nhìn sang Phó Thời Hàn, Thời Hàn mặt không biểu cảm, thậm chí còn không thèm nhìn người, chỉ nói với A Cẩn: "A Cẩn có muốn ăn thêm một con tôm không?"

A Cẩn nhìn cái này ngó cái kia thì nghe Thời Hàn hỏi, nàng gật đầu, mềm mại nói: "Ta muốn ăn, Thời Hàn ca ca bóc vỏ cho ta."

Phó Thời Hàn cười, bóc vỏ con tôm bên cạnh, lúc này Cẩn Ngôn lập tức nói: "Ta lại cảm thấy thanh tĩnh vẫn tốt hơn."

Triệu Mộc cười như không cười, nhíu mày: "Cũng đúng, tiểu A Cẩn, chúng ta đều chăm sóc con đấy."

A Cẩn còn lâu mới thừa nhận, giọng nàng mềm mại thơm mùi sữa: "Cái gì chăm sóc ta chứ, rõ ràng chỉ có Thời Hàn ca ca đang chăm ta thôi." Ai mà không biết giả ngu.

"Vậy thì là do chăm sóc tỷ tỷ con, nếu như không có mấy tiểu cô nương các con, chúng ta sẽ không cẩn thận như vậy. Bây giờ không thể dùng đến cả ca cơ vũ cơ!" Triệu Mộc mỉm cười.

Oánh Nguyệt yên lặng móc hình nộm ra, rút châm đâm lên, Triệu Mộc vỗ đầu: "Sao ta lại quên nhà các con không có ai bình thường." Hắn xin dung thứ: "Oánh Nguyệt làm gì thế, chẳng lẽ lại cảm thấy Hoàng thúc không tốt, muốn đâm chết Hoàng thúc sao?"

Oánh Nguyệt hết sức nghiêm túc: "Hoàng thúc không thể dạy hư muội muội ta, A Cẩn vẫn còn là tiểu hài tử."

Cặp mắt đào hoa của Triệu Mộc quan sát A Cẩn vài lần, thấy nàng ăn vui vẻ thì không nhịn được mà nói: "Con bé chỉ cần có ăn, đâu quan tâm nhiều như vậy. Đây là một con nhóc ham ăn vặt, trừ ăn ra thì không còn biết gì cả."

A Cẩn muốn phản bác, nhưng cuối cùng từ bỏ. Nàng lẩm bẩm còn lâu mình mới chấp nhặt với bọn họ! Hơn nữa, ai nói thích ăn không tốt? Người thích ăn ngon mới thật sự là người hiểu cách hưởng thụ sinh hoạt. Những người phàm tục làm sao hiểu được lạc thú ăn uống chứ.

"A Cẩn rất ngoan, ta đã gặp rất nhiều tiểu hài tử, chỉ có nàng đáng yêu nhất." Ngu Uyển Tâm nhìn A Cẩn đầy trìu mến, A Cẩn dương dương đắc ý: "Ta ngoan nhất, lá la!"

Như thế lại chọc mọi người nở nụ cười, A Cẩn cảm thấy tác dụng xuyên không của mình có lẽ là làm linh vật đi. Nếu không, vì sao nàng có thể khiến mọi người vui vẻ chứ!

"Khởi bẩm Vương gia, cách đó không xa có một chiếc du thuyền khác, là Thẩm đại nhân, Chu đại nhân, Trịnh đại nhân bộ Hộ." Gã sai vặt bước vào bẩm báo.

A Cẩn nghe xong thì nhảy nhót: "Là cữu cữu ta!" Đôi mắt sáng long lanh, nếu như nói chuyện này không có mờ ám thì còn lâu nàng mới tin, hoàn toàn không tin. Nàng nhìn Thời Hàn, thấy hắn nở nụ cười đầy ý vị, A Cẩn cảm thấy mình hiểu ngay trong một giây!

Nàng khóc lóc om sòm: "Ta muốn gặp cữu cữu, ta muốn gặp cữu cữu."

Tuy mặt Cẩn Ngôn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đang yên lặng rơi nước mắt. Tiểu muội muội dịu dàng đáng yêu sao lại bị trong cung chiều thành thế này? Tuy là...tuy là có vẻ có mờ ám trong đó, nhưng cái kỹ thuật diễn này cũng thật là!

Đương nhiên Triệu Mộc để hai chiếc thuyền dựa vào nhau, đợi đến khi khẽ dựa gần, A Cẩn bèn muốn xông ra ngoài. Thời Hàn nhẹ nhàng nắm tay nàng đưa đến chỗ Ngu Uyển Tâm: "Biểu di giúp ta trông A Cẩn một lát, tuy chúng ta đều có mặt, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng dù sao cũng là trên thuyền. Nếu như muội ấy chạy lung tung rơi xuống nước, mắc bệnh thương hàn thì không tốt."

A Cẩn giãy dụa: "Ta không muốn, ta muốn đi gặp cữu cữu."

Ngu Uyển Tâm ôm A Cẩn: "A Cẩn ngoan nào, đợi chút nữa cữu cữu con sẽ đến, con không cần phải gấp."

Cuối cùng A Cẩn cũng yên tĩnh lại, quả nhiên, chỉ một lát sau đã thấy đám người Thẩm Nghị lên thuyền chào hỏi. Mọi người chào lẫn nhau, sau đó Thẩm Nghị đi một mình vào trong buồng nhỏ gặp A Cẩn và Oánh Nguyệt. Bởi vì A Cẩn ở trên người Ngu Uyển Tâm, thế nên nàng không thể tránh né, chỉ yên lặng gật đầu một cái. A Cẩn liếc trộm sắc mặt của nàng, thấy tai nàng hơi ửng đỏ thì nói giòn tan: "Sao cữu cữu lại ở đây thế?"

Thẩm Nghị mỉm cười: "Mấy hôm trước ta hẹn vài vị đồng liêu hôm nay cùng đi du thuyền, làm thơ, đúng là không ngờ sẽ gặp các con. Con nhóc con đúng là, chạy ra ngoài chơi mà không nói cho cữu cữu."

A Cẩn cười hì hì: "Nhưng mà có duyên thì chẳng phải đã gặp nhau sao?" A Cẩn ngây thơ nói, Ngu Uyển Tâm lặng lẽ đỏ mặt.