Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 66



A Cẩn rất vui, gần đây chuyện tốt kéo đến liên tục, nàng không ngờ, phụ thân cặn bã nhà mình lại làm ra chuyện tốt một cách xấu xa như vậy. Quả nhiên, đôi khi bọn họ xử lý không khéo, kéo phụ thân cặn bã đi tản bộ một hồi là được rồi, mặc dù ông ta cực kỳ không có đạo đức, nhưng cuối cùng trời xui đất khiến cũng có thể chuyển nguy thành an.

Nam nữ trưởng thành Thẩm Nghị và Ngu Uyển Tâm ôm nhau lăn, mà còn là ôm nhau rơi xuống ao ướt đẫm cả người. Nếu Thẩm Nghị không cưới Ngu Uyển Tâm, e rằng Ngu Uyển Tâm phải xuống tóc làm ni cô. Hoàng thượng ban hôn không những khiến cho mặt mũi hai bên tốt hơn, mà cũng là đền bù cho chuyện ngu xuẩn do Lục Vương gia làm ra.

Về phía Lục Vương gia, ha ha ha, ông ta bị cấm túc, Hoàng thượng lệnh cho ông ta sao chép kinh thư ở tàng thư các trong cung, sao chép tất cả kinh thư một lần mới cho phép ra ngoài. A Cẩn nhẩm một tiếng A Di Đà Phật! Tất nhiên nàng không biết lần trừng phạt này nặng bao nhiêu, nhưng theo sự biến hoá nhỏ của Phó Thời Hàn mà nói, chỉ mỗi việc sao chép toàn bộ kinh thư của tàng thư các kia, mỗi ngày không ngủ không nghỉ, mười năm cũng chưa thể chép xong. Căn cứ vào lời đồn, lúc nghe được sự trừng phạt này, Lục Vương gia người vẫn luôn không thích đọc sách cũng không thích viết chữ đã té xỉu bất tỉnh, mặc cho người ta bóp nhân trung ông ta thành màu tím, tạt mấy chậu nước lạnh cũng không thấy tỉnh lại. Có thể thấy được, ông ta thật không phải giả bộ!

A Cẩn nghĩ, đây là oán niệm sâu sắc của Hoàng gia gia đối với phụ thân nàng, sao lại không oán niệm chứ! Hoàng gia gia vốn muốn gả Ngu cô cô cho một hoàng tử mà. Hơn nữa, A Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, càng cảm thấy, thật ra Hoàng gia gia coi trọng kiểu người giống Tứ Vương gia. Trong tình huống hiện tại tất cả hoàng tử đều có thê tử, chỉ có thê thiếp của Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử thích hợp nhất để thay đổi nhất, khỏi giải thích về đồng đội heo Tứ Vương phi; còn về Ngũ Vương phi, tuy bất kể dung mạo hay tính tình Ngũ Vương phi đều là độc nhất, nhưng thành thân nhiều năm như vậy mà vẫn chưa có hài tử, tất cả những đứa trẻ trong Ngũ Vương phủ đều từ trắc phi và thiếp thất mà ra, nếu xét về góc độ Hoàng thất, tựa hồ có chút không ổn. Tuy là không ổn, nhưng làm người phải biết nguyên tắc, không cần thiết phải thay đổi.

Tóm lại, A Cẩn càng phát giác, Hoàng gia gia hẳn là bị phụ thân cặn bã của nàng chọc điên lên rồi. Đúng như A Cẩn đoán, Hoàng Đế rất tức giận, mặc dù nói với Ngu Quý phi mình không hề tức, nhưng chung quy vẫn khó dằn lòng. Nếu thật sự bị người ta mưu hại, ông cũng sẽ nói một tiếng tốt, dẫu sao, người quan tâm chuyện này nhất là Tiểu A Cẩn, mà sau lưng nàng lại là Thời Hàn, Thời Hàn tâm tư càng sâu, Hoàng Đế càng phấn chấn, tóm lại ông không thể che chở đứa trẻ này cả đời, nếu như thằng bé nặng tâm tư, suy nghĩ nhiều, suy xét nghiêm túc, vậy thì ông sẽ hết sức vui mừng. Tương lai chắc chắn thằng bé sẽ bảo vệ được bản thân và Tiểu A Cẩn chu toàn. Đúng vậy, thật ra trong sâu thẳm nội tâm ông, đã xem Thời Hàn như cháu rể của mình.

Bây giờ điều khiến ông giận nhất là, chuyện Âm! Sai! Dương! Thác!* này.

*阴差阳错 Âm sai dương thác: Một tai nạn xảy ra do nhiều nguyên nhân, một sai sót ngẫu nhiên.

Không phải Thời Hàn mưu tính, không phải quý phi mưu tính, thậm chí không phải Thẩm Nghị hay Ngu gia mưu tính. Khốn khiếp, lại là nhi tử ngu xuẩn của ông, nói xem có tức hay không chứ! Nếu không phải thuở bé đã dốt nát ăn nói lung tung, có lẽ ông cũng hoài nghi, liệu gia hỏa này có đang giả heo ăn thịt hổ.

Nghĩ tới là bực bội, nhìn thấy nó là ngứa mắt, không vừa mắt là muốn ngược đãi nó, trong phủ nó mới nạp mỹ nhân nào đó thì cũng mặc kệ. Vương gia bị đày thẳng đến tàng thư các, không có quyền về nhà.

A Cẩn nghe được tình huống như vậy, lặng lẽ thắp nến cho phụ thân nàng.

Sính lễ của Thẩm gia rất nhanh đã đưa đến cửa Ngu gia, như thể sợ Hoàng thượng đổi ý, hai nhà nhanh chóng thống nhất ngày giờ, quyết định luôn thời gian. Hiện tại là cuối tháng mười, sắp đến tháng mười một, hai bên gia đình định ngày đại hỷ vào mùng chín tháng sáu năm sau, đó là một ngày cực kỳ thích hợp để cưới gả!

A Cẩn cảm thấy, cữu cữu nàng là một tiểu yêu tinh giày vò người khác, ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực? Nếu như ngươi đã không thể quên được tình cũ, nếu như đã không muốn cưới, sao lại hành động nhanh đến thế!

Vì vậy, A Cẩn hoài nghi hỏi tên gia hoả duy nhất có thể giải thích cho mình: "Thời Hàn, huynh nói xem, cữu cữu ta có phải giả heo ăn thịt hổ, đùa bỡn chúng ta không? Thật ra ông ấy cực kỳ cực kỳ thích Ngu cô cô, đơn giản là tình thâm tựa như biển rộng, không phải khanh thì sẽ không cưới?"

Thời Hàn nhướng mày: "... Muội, suy nghĩ nhiều quá rồi đấy? Tự mình suy đoán lung tung như vậy mà cũng được à? Huynh thì nghĩ, người giả heo ăn thịt hổ đó có lẽ là phụ thân muội."

A Cẩn: "Huynh nghĩ huynh thông minh hơn Hoàng gia gia sao?"

Thời Hàn lắc đầu.

"Vậy huynh cũng suy đoán nhiều quá rồi đấy nhỉ?"

Hai người chống cằm ngồi trên bậc thang, nghĩ kỹ càng về vấn đề trong lòng họ. Mà chỗ hai người ngồi vừa khéo có thể nhìn thấy từ tàng thư các nhìn thấy, Lục Vương gia ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt cô đơn, hức hức, người ta không muốn chép kinh thư, người ta muốn đốt trụi tàng thư các đáng ghét này quá. Ặc... Lục Vương gia có chút nao núng, ông ta vẫn không nên kiêu ngạo như thế, nếu như đốt tàng thư các, Lục Vương gia dường như không dám nghĩ, có lẽ... Cả đời này của ông ta phải trôi qua trong quốc tự. Nghĩ đến quốc tự, hoa cúc của ông ta thắt lại, quốc tự tuyệt đối không hợp với ông ta, tuyệt đối không hợp!

"Khuê nữ này, cũng không biết tới cứu phụ vương của mình. Suốt ngày chỉ biết tụ tập với tiểu tử Phó Thời Hàn kia." Lục Vương gia oán trách.

Thấy hai người đều không nói chuyện, cứ nhìn lên trời, ông ta tiếp tục bổ sung: "Như hai con chim ngốc!"

Tiểu thái giám yên lặng đứng sau lưng Lục Vương gia, trông thấy gương mặt bất cần của ông ta, cố nén khóe miệng co giật. Có bệnh gì, thì vẫn nên uống thuốc mới đỡ được.

Bất luận Lục Vương gia phiền muộn, buồn rầu biết bao, tóm lại ông ta cũng không ra được, mà A Cẩn lại chẳng có ý định đi thăm ông ta. Làm người làm đến được bước đường này như phụ thân nàng, cũng là một chuyện thần kỳ.

A Cẩn mới không thèm nghĩ xem là ai cố ý hay không, nàng chỉ nghĩ, mình nên về nhà rồi. Nên chuẩn bị cái gì đây, nàng không thể thiếu được!

A Cẩn xin Thiên gia cho nàng nghỉ phép, mừng rỡ vác bọc vải nhỏ xuất cung, chuẩn bị về nhà giúp nương nàng thu xếp hôn sự cho cữu cữu. Một đứa con nít như nàng có thể giúp gì, chẳng qua A Cẩn thích tham gia náo nhiệt, Hoàng Đế nhìn là biết, vì vậy đồng ý cho nàng về nhà. A Cẩn khoái chí về nhà, Lục Vương phi hiển nhiên rất vui vẻ, thật ra Hoàng Đế cũng có suy tính của mình, cũng không thể luôn trói buộc nhóc tỳ nhà người ta không thả cho về nhà được, dù sao nàng cũng có người thân của mình. Huống chi, Lục Vương gia không đâu vào đâu như thế, Tiểu A Cẩn trở về cũng rất đúng lúc, vừa vặn trấn an Lục Vương phi. Những năm qua, bà cũng đã phải chịu đựng nhiều rồi.

Lục Vương phi dĩ nhiên là vui vẻ khi thấy A Cẩn trở lại, nhưng lại cảm thấy con gái nhỏ trở lại có chút phiền toái, rất vướng bận!

A Cẩn: "Mẫu thân, con nói người nghe, giá y đỏ chót, phải có một cái áo cổ đứng ở bên ngoài trông mới đẹp..."

Lục Vương phi: "Giá y không phải do chúng ta chuẩn bị."

A Cẩn: "Mẫu thân, con nói người nghe, khâu trang điểm cho nương tử, đừng vẽ mặt người ta thành quỷ mặt trắng..."

Lục Vương phi: "Việc trang điểm không phải do chúng ta phụ trách."

A Cẩn: "Mẫu thân, con nói người nghe, thời điểm đón tân nương tử, ra đề không thể quá đơn giản..."

Lục Vương phi suýt té: "Con ở bên nào thế hả?"

A Cẩn xoè ngón tay, "Tính khí của mẫu thân rất nóng nảy! Mẫu thân hay người để con đè giường* cho cữu cữu nha, con nhỏ như vậy lại ngoan ngoãn đáng yêu như thế này, nhất định sẽ cực kỳ may mắn luôn đó!" Nàng cực kỳ phấn khởi...

*压床 Đè giường hay còn có cách gọi đè giường cưới, đè giường mới. Đây là phong tục cưới hỏi của người Trung Quốc. Đêm trước ngày cưới nhà trai sẽ nhờ người nhà nằm ngủ trên giường mới để lấy lộc từ người đó. Người nằm giường cũng có hạn chế, thường là người trẻ tuổi hơn chú rể và là người thân trong gia đình.

Lục Vương phi: Đè giường là cái quỷ gì?

"Oánh Nguyệt, Oánh Nguyệt!"

Oánh Nguyệt tay trái ôm búp bê, tay phải cầm quẻ, thò đầu vào trong: "Mẫu thân có việc vậy gì ạ?"

"Con mau dẫn con bé này đi đi. Còn để con bé qua đây phá phách nữa, ta lột da hai cả hai đứa luôn."

Oánh Nguyệt trợn to hai mắt: "Công lý đâu!"

Lục Vương phi: "Ha ha, ta là công lý đây!"

Oán Nguyệt nghe mẫu thân mình phát ra tiếng cười như vậy, Oánh Nguyệt rất hiểu chuyện kéo A Cẩn lại, nhanh chóng rời đi, A Cẩn không vui chu mỏ: "Tỷ tỷ kéo ta đi làm gì, ta muốn nói với mẫu thân, ta biết rất nhiều..."

Oánh Nguyệt cạn lời: "Muội đừng liên lụy ta được không?"

A Cẩn gãi đầu, "Tất nhiên được ạ, chỉ là, ta không chi phối được ý nghĩ của mẫu thân." Nàng cười đùa.

Oánh Nguyệt trợn mắt trắng: "Nếu muội không chi phối được, vậy thì đi cùng ta." Oánh Nguyệt lôi cánh tay tuổi muội muội vào sân nhỏ của mình.

A Cẩn: "Oa oa!"

Cẩn Ngôn vào cửa thấy được cảnh tượng này, hắn hơi cau mày nói: "Oánh Nguyệt, muội cẩn thận chút."

Oánh Nguyệt nghe lời buông tay, miệng lại lầm bầm: "Đại ca, huynh không biết đâu, tiểu gia hỏa này lại làm chim sẻ ở chỗ mẫu thân đó."

Cẩn Ngôn vẫn chỉ khẽ cười, hắn muốn ôm A Cẩn, nhưng hai lần liên tiếp không ôm được A Cẩn, trong mắt Cẩn Ngôn loé lên vẻ cô đơn, hắn mỉm cười nói: "A Cẩn càng ngày càng mập, ca ca bế Tiểu A Cẩn không nổi rồi."

A Cẩn che mặt: "Muội không phải bé mập..."

Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt đều nở nụ cười.

A Cẩn: "Muội là thiếu nữ xinh đẹp A Cẩn, cho nên muội sẽ giảm cân! Khuôn mặt hạt dưa ngực lớn eo thon của ta đâu! Ta rõ ràng là có làn da trắng xinh xắn cùng đôi chân dài mà!"

"Phụt! Con bé này, lại bắt ta nghe mấy lời vô vị này của muội, xem ta có đánh muội không. Đến lúc đó bất kể ca ca có cầu xin cho muội thế nào cũng không cản được ta đâu. Ta phải nói cho mẫu thân biết. Muội đừng có học kiểu nói chuyện của những cô nương không đứng đắn kia!" Oánh Nguyệt nói xa xả ngay tức khắc, có điều tất cả đều là những lời nghiêm túc.

A Cẩn thì thầm: "Tỷ tỷ dữ quá."

"Sau này không cho phép học những lời đó, biết không?" Oánh Nguyệt như tiểu đại nhân. A Cẩn nhìn nàng, bị một tiểu cô nương dạy dỗ, tim nàng cũng vỡ răng rắc.

A Cẩn khôn khéo gật đầu, "Muội biết rồi."

Cẩn Ngôn sờ đầu A Cẩn, mỉm cười nói: "Tiểu A Cẩn nhà ta thông minh lanh lợi nhất. Từ nay về sau nếu người ngoài nói những lời không tốt, A Cẩn chỉ nghe thôi. Không được học theo bọn họ. Tiểu A Cẩn nhà chúng ta là một tiểu thục nữ, cao quý trang nhã, không thể trở thành tiểu bát phụ* đâu nha."

*小泼妇: Tiểu bát phụ là người đàn bà chanh chua

A Cẩn: "Muội biết rồi biết rồi!" Nàng giơ tay đầu hàng! Da trắng xinh xắn chân dài, đây không phải là lời khen sao? Làm gì phải nghĩ nhiều vậy! Hu hu!

A Cẩn hu hu đủ rồi, biết điều đứng lên, "Muội bảo đảm nghe lời ca ca tỷ tỷ, muội là bé ngoan mà! ~"

Cẩn Ngôn nghĩ đến tên của A Cẩn khi còn bé chính là bé ngoan, không nhịn được cười lớn hơn, A Cẩn tiếp tục lảm nhảm: "Muội ngoan lắm, cực kỳ ngoan luôn, sao có thể không gọi là bé ngoan ngoãn chứ..." Còn ngân nga giai điệu, ca khúc nàng tự nghĩ ra này cũng thật khiến người ta say mê!

Oánh Nguyệt xoa xoa cánh tay, lớp gai ốc dễ thấy kia làm nàng ấy nhỏ ra giọt lệ xót xa cho chính mình.

"Ca ca, muội giao tiểu muội muội cho huynh rồi đấy. Huynh không thể để con bé chạy đến chỗ mẫu thân quấy rối." Nói xong, Oánh Nguyệt nhanh chóng chuồn đi. Rất rõ ràng, nàng ấy không thích dỗ con nít.

A Cẩn cảm thấy mình bị kỳ thị. Nàng giận dữ chỉ ngón tay: "Muội tốt như vậy, tỷ tỷ làm gì chạy nhanh thế." Cứ như nàng là đứa trẻ nghịch ngợm vậy. Nàng không phải đâu nha!

A Cẩn cảm thấy, cuối cùng nàng cũng hiểu được suy nghĩ của Conan sau khi biến thành trẻ con. Người ta rõ ràng là bất đắc dĩ mới phải bán manh, các ngươi tại sao lại xem ta giống như thằng cu tí đến cả con chó cũng phải ngại chứ, tại sao!

"A Cẩn ngoan, đi nào, ca ca dẫn muội đi đánh cờ, A Cẩn thích đánh cờ không?" Cẩn Ngôn vô cùng dịu dàng.

A Cẩn: "Muội muốn chơi cờ nhảy cở."

Cẩn Ngôn khó xử: “Không phải A Cẩn muốn làm tài nữ sao? Còn nhớ thuở bé muội đã nói những gì không? Nếu là tài nữ, sao có thể chơi cờ nhảy chứ?"

A Cẩn: "Muội bây giờ vẫn là trẻ con, không cần quá khắt khe như vậy. Biết chơi cờ nhảy đã là khá lắm rồi."

"Đó là biết chơi ư? Chỉ cần vận may thôi mà?" Cẩn Ngôn lặng lẽ xỉ vả.

A Cẩn tức giận: "Ca ca coi thường muội!"

Cẩn Ngôn bị nàng chọc cười, ngồi xuống kéo tay nàng: "Ca ca sẽ không coi thường A Cẩn, ca ca sẽ luôn bảo vệ muội!"

A Cẩn nhìn nỗi đau trong mắt Cẩn Ngôn, nhất thời buồn theo, nàng bừng tỉnh nhớ ra, tại sao khi còn bé mình ở biệt viện lại không mập rồi. Khi đó, ca ca luôn bế nàng không nổi, dường như mỗi lần đều cố hết sức. Về sau đó nàng không ăn lấy ăn để nữa. Giống như Cẩn Ngôn ca ca có thể bế nàng là chứng tỏ thân thể hắn khỏe vậy.

A Cẩn áp tay lên mắt Cẩn Ngôn, nghiêm túc nói: "Dù tìm khắp Nam Bắc trên đất Đại Giang này, muội cũng nhất định phải tìm được một vị thần y, bảo ông ta chăm sóc sức khoẻ cho ca ca. Để ca ca khỏe mạnh cả đời."

Cẩn Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng, khẽ run lên, một hồi lâu mới cười nói: "Vậy ca ca chờ A Cẩn lớn lên nhé."

A Cẩn ra sức gật đầu, "Không cần lớn lên, muội đã xin Hoàng gia gia, Hoàng gia gia đồng ý với muội rồi, tìm đại phu tốt nhất cho đại ca. Bây giờ muội còn nhỏ, chờ muội lớn hơn, muội sẽ tự mình đi tìm. Thiên hạ rộng lớn, nhất định loại người nào cũng có."

Cẩn Ngôn vẫn cười ôn hòa, hắn xoa đầu A Cẩn: "Ca ca biết, A Cẩn nhất định có thể giúp ca ca."

A Cẩn cười lên, nàng nắm tay Cẩn Ngôn, "Vậy bây giờ chúng ta đi chơi cờ nhảy đi."

Hai huynh muội cùng rời đi, cách đó không xa, Mộng Tuyết cô nương mới vừa được tấn phong làm di nương trông thấy hai người họ, hỏi nha hoàn bên cạnh: "Hai người kia là ai?" Nàng ta chỉ mới gả tới đây ba ngày thôi. Mới vừa vào cửa, Lục Vương gia đã bị Hoàng thượng cấm túc, cho dù có muôn vàn sủng ái của vương gia, hiện tại nàng ta cũng không dám làm bậy.

Nha hoàn này rất cơ trí: "Di nương mới vào cửa, có lẽ chưa từng gặp bọn họ. Vị kia là thế tử gia, cạnh thế tử gia là Gia Hòa Quận chúa."

Mộng Tuyết thấy thiếu niên phong lãng tuấn dật kia dắt tiểu cô nương hoạt bát, mặc cho tiểu cô nương nói lia lịa không ngừng, lại có vài phần ngẩn ngơ.

Nha hoàn: "Thế tử gia xưa nay thích yên tĩnh, nếu không có chuyện gì, di nương vẫn chớ quấy rối thế tử gia. Còn về tiểu Quận chúa, tiểu Quận chúa mặc dù hoạt bát rất dễ khiến người ta yêu thích, nhưng cũng là tiểu chủ tử. Ngay cả Thiên gia cũng yêu quý người, rất nhiều tôn nhi đều không sánh bằng đâu."

Giờ đây toàn bộ người trong phủ đều được Lục Vương phi Thẩm thị nắm trong tay, người được phân đến cho Tuyết di nương, nha hoàn cũng hiểu ai là chủ tử. Hôm nay nhắc nhở Tuyết di nương như vậy, chỉ là trông đợi nàng ta là người biết điều, bớt gây chuyện thôi.

Mộng Tuyết lớn lên từ trong đoàn kịch, tất nhiên nàng ta biết nhìn sắc mặt nghe hiểu ẩn ý trong lời của người khác, nàng ta cười nói: "Nếu đã vậy, ta không quấy rầy thế tử nghỉ ngơi nữa." Tuy nói thế, nàng ta vẫn nhìn Cẩn Ngôn nhiều hơn một chút.

Nàng ta đã gặp qua rất nhiều cảnh đời, không ngờ trên thế gian còn có nam tử như thế, hắn như thừa hưởng tất cả ưu điểm của Lục Vương gia và Lục Vương phi, không chỉ có vậy, nụ cười ấm áp của hắn còn khiến nàng ta mê mẩn.

"Di nương!" Tiểu nha hoàn nhận ra nơi tầm mắt Mộng Tuyết dừng lại, tiểu nha hoàn khẽ gọi một tiếng, trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo. Mộng Tuyết choàng tỉnh, mỉm cười nói: "Thế tử gia và tiểu Quận chúa đều là người ưu tú."

"Đúng vậy ạ."

Tuyết di nương quan sát bên này, A Cẩn cũng nhìn thấy nàng ta, A Cẩn chọc Cẩn Ngôn hỏi: "Ca ca, nữ tử kia chính là Tuyết di nương? Dáng dấp cũng không xuất chúng lắm nhỉ?"

Lời của A Cẩn khiến Cẩn Ngôn bật cười: "Không xuất chúng sao? Ở trong mắt phụ thân chúng ta, nàng ta lại là mỹ nhân tuyệt đỉnh. Nếu không phải vậy, thì..." Cẩn Ngôn kịp phản ứng, "Tiểu nha đầu muội, lại nhại lời ta, muội biết cái gì. Con nít con nôi mà vậy đó."

A Cẩn lại bị chê là con nít, có điều nàng cười híp mắt nói: "Ặc, thật ra Tuyết di nương cũng rất đẹp, nhưng có phải loại kiểu vẻ đẹp muội thích. Thẩm mỹ mỗi người khác nhau. Muội thì khá thích kiểu vẻ đẹp dịu dàng lương thiện của Ngu cô cô. Giống như nương tử của Ngu Kính Chi cũng đẹp, nhưng mà rụt rè e sợ không dám nhìn thẳng người ta, muội cảm thấy như vậy lại khiến người đó trông không đẹp rồi. Mộng Tuyết này cũng thế, nàng ta cũng đẹp, nhưng hơi có cảm giác sầu muộn man mác, lại có chút tầm thường, cho nên muội cảm thấy nàng ta cũng không đẹp."

Cẩn Ngôn bật cười: "Tiểu hài nhi, nói đạo lý cũ rích. Muội đấy, chỉ cần quản tốt chính mình là được."

A Cẩn: "Biết rồi ạ!"

A Cẩn cứ thế ở lại Lục Vương phủ, nhắc tới cũng kỳ quái, nàng vốn là tiểu Quận chúa của Lục Vương phủ, nhưng lại không ở Lục Vương phủ mấy khi, đầu tiên là ba năm ở biệt viện Thẩm gia, sau lại là hoàng cung. Hôm nay trở lại đâu đâu cũng đều mới lạ. Lục Vương phi đang bề bộn, không có tâm tư để ý đến Lục Vương gia, chỉ giả bộ vào cung cầu xin mấy lần, thấy Hoàng thượng không hề mềm lòng, bèn an tâm chuẩn bị chuyện thành hôn cho ca ca nhà mình.

Cũng vào lúc này, A Cẩn mới là lần đầu gặp người bên nhà ngoại tổ của nàng. Phụ thân của Thẩm thị thuộc hàng thứ hai, người ngoài đều xưng một tiếng Thẩm Nhị lão gia. Dĩ nhiên, là ngoại tổ phụ Thẩm Nhị lão gia tự động đến cửa, Thẩm thị đón người vào trong, không lâu sau thì gọi ba huynh muội bọn họ tới.

Thẩm Nhị lão gia híp mắt nhìn mấy đứa bé, cổ hơi rướn lên, A Cẩn hoài nghi, ông ấy bị viễn thị.

Thẩm Nhị lão gia hiện giờ chỉ ngồi chơi xơi nước, tất nhiên thời gian dư dả, ông ấy cười nói: "Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt đều lớn vậy rồi à. Ồ, đây là A Cẩn đúng không, con đã năm tuổi rồi nhỉ, ta chưa từng gặp con, thật đáng tiếc!" Nói xong, liếc Thẩm thị một cái: "Mẫu thân con không mang con về nhà."

A Cẩn cất giọng giòn giã của mình lên: "Tổ phụ trách oan mẫu thân con rồi. Là Hoàng gia gia của con nói, khụ khụ..." A Cẩn học giọng điệu của hoàng thượng: "A Cẩn tuổi còn nhỏ, trong phủ kia đều là yêu ma quỷ quái, lây bệnh cho Tiểu A Cẩn của trẫm mà là tốt sao?"

Thẩm Nhị lão gia bị nói sắc mặt lúng túng, không biết tiếp lời thế nào, cười ha ha vài tiếng rồi uống ngụm trà.

A Cẩn tiếp tục ngây thơ nói: "Hoá ra tổ phụ của con trông như vậy. Con còn tưởng rằng, tổ phụ không thích con chứ."

Thẩm Nhị lão gia phùng mang trợn mắt: "Ai nói với ngươi vậy. Thật là không biết phép tắc." Nói xong, nhìn khuê nữ Thẩm thị nhà mình, Thẩm thị hoàn toàn không nhúc nhích.

A Cẩn lập tức: "Dĩ nhiên không có ai nói với con, tự con đoán đấy ạ, nếu người thích con, tại sao cho từ đó đến giờ người không tới thăm con. Con lớn lên thì có thể tự đi, nhưng lúc nhỏ xíu, tổ phụ cũng chưa từng tới. À, lúc con gặp tập kích cũng không tới thăm con, chắc chắn là không thích con rồi."

A Cẩn hết sức ngây thơ, nhưng Thẩm Nhị lão gia chỉ không ngừng lau mồ hôi, đứa nhỏ này, miệng mồm cũng lanh lợi quá.

"Ngoại tổ phụ, cữu cữu con sắp thành hôn, người đến đưa đồ cho mẫu thân con sao? Có rất nhiều rất nhiều vàng bạc châu báu phải không ạ!" A Cẩn tiếp tục ngây thơ.

Thẩm Nhị lão gia cảm thấy mình có chút ngồi không yên, ông ngập ngừng, suy nghĩ nói như thế nào, lần này ông tới, vốn muốn khuyên Thẩm thị làm việc phải nghĩ lại, nhưng không biết nên nói thế nào: "Cưới… Cưới thê tử cũng không phải là gả nữ nhi đi, chẳng lẽ còn phải chuẩn bị của hồi môn? A... A Cẩn con còn nhỏ, không hiểu chuyện."

A Cẩn gãi đầu: "Con dĩ nhiên biết không cần phải chuẩn bị của hồi môn mà, Ngu cô cô sẽ chuẩn bị những thứ đó, nhưng nhà chúng ta cũng không thể không đưa sính lễ."

Thẩm Nhị lão gia đứng ngồi không yên: "Con, con học những thứ này từ ai hả."

A Cẩn vui sướng giơ tay ra đáp lại: "Con thông minh đúng không ạ, con nghe Quý phi nương nương nói với Hoàng gia gia. Cái gì con cũng biết." Nói xong, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

Thẩm Nhị lão gia cuối cùng ngồi không nổi nữa, ông ta chần chừ rồi đứng dậy: "Ta sực nhớ, còn một số công vụ chưa xử lý xong, ta không ở lại bên này lâu thêm được nữa.”

A Cẩn giơ ngón tay: "Ngoại tổ phụ phải đi sao? Nhưng ngoại tổ phụ lần đầu tiên gặp con, cũng không tặng con lễ vật ạ, Hoàng thúc của con lần đầu tiên gặp con, đã tặng con ngọc như ý siêu cấp siêu cấp tinh xảo, Hoàng gia gia của con nói, hoàng thúc khá có mắt nhìn đấy."

Mặt của Thẩm Nhị lão gia đã sưng lên thành màu gan heo, nhưng có lẽ nghe được bên trái một Hoàng gia gia, bên phải một quý phi nương nương, cuối cùng tìm kiếm, mò trong ngực nửa ngày, rốt cuộc ông ta móc ra một cái khăn dính mùi phấn son, chuẩn bị đưa cho A Cẩn.

A Cẩn ngạc nhiên mừng rỡ: "Trong khăn của tổ phụ con nhất định là quấn đồ tốt. Tinh tế quá đi!"

Ặc... Thẩm Nhị lão gia suýt phun ra ngoài một búng máu, còn Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt, quả thực sắp không nhịn cười được nữa.

"Cái này... Ngoại tổ phụ quên mang theo cho con, con hãy chờ, giờ ta về nhà lấy, lần sau gặp con, chắc chắn sẽ đưa cho con." Nói xong, cuối cùng vèo một tiếng chuồn ra ngoài cửa.

Đôi mắt tinh tường nhìn ngoại tổ đi xa, A Cẩn chớp hai mắt to tròn: "Ngoại tổ phụ sao thế ạ?"

Lục Vương phi chọc nàng: "Con quỷ con nhà con đấy. Phụ thân..." Bà đuổi theo tiễn ông ta.

Đợi Lục Vương phi trở lại, A Cẩn mới biết, mặc dù đều là công tử bột quần áo lụa là, nhưng loại phá gia chi tử không tiêu phí tiền của nhà mình như phụ thân cặn bã của nàng và cái loại xài tiền bậy bạ như ngoại tổ phụ của nàng vẫn là khác nhau.

Của hồi môn phong phú của Thẩm thị mẫu thân nàng năm đó, cùng với mẫu thân là người giỏi quản lý tài sản, vì vậy đồ cưới càng lúc càng nhiều hơn. Còn Thẩm phủ bởi vì tính phá của của Thẩm Nhị lão gia, ngược lại chi tiêu ngày càng thâm hụt. Khi đó Thẩm phu nhân thì bệnh tình ngày càng nặng, nhi tử lại ở nơi khác, vì vậy bèn chuyển giao toàn bộ cho khuê nữ. Huynh muội Thẩm thị cùng Thẩm Nghị tình thâm, giờ đây Thẩm Nghị sắp thành hôn, hiển nhiên phải giao tất cả tài sản cho huynh trưởng, hai người vì phần tiền tài này mà xô đẩy qua lại cho nhau.

Thẩm Nhị lão gia mặc dù không biết tình hình trong nhà, nhưng cũng biết thể tử nguyên phối của mình là một người có tiền bạc, năm đó chỉ muốn đợi người ta qua đời, rồi thu về tất cả, cũng là một đại hỷ sự. Nhưng không ngờ, cuối cùng chẳng có gì. Bất kể ông ta nói thế nào, Thẩm thị cũng không nhả ra, cũng chính vì vậy, mấy năm nay ông ta càng không muốn gặp lại Thẩm thị. Mà nay, Thẩm Nghị đã ra làm quan, Thẩm gia càng thiếu hụt, ông ta lại để ý đến phần tiền kia. Ai mà chẳng biết, những cửa hàng kia thỉnh thoảng cũng kiếm được tiền.

Nghe được điều này, A Cẩn hất mặt, dáng vẻ ta biết ngay mà: "Con nhìn ánh mắt lưỡng lự của ông ấy, cũng biết lòng ông ấy không yên rồi."

Lục Vương phi trừng nàng: "Con biết điều chút đi." A Cẩn muốn phản bác, nhìn biểu cảm của Lục Vương phi, lại xìu xuống.

Mẫu thân nàng là bạo quân.

Có lẽ mỗi lần A Cẩn ở nhà chỉ quấy rối, hoàn toàn không thể giúp đỡ gì, mà Lục Vương phi lại đang vất vả vì hôn sự của ca ca, còn bận bịu sự vụ trong phủ. Thế là lại đóng gói A Cẩn ném vào hoàng cung.

A Cẩn chỉ lải nhải rằng không có nhân quyền, Ngu Quý phi thấy mới chỉ có mấy ngày mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi mấy phần, tim bà như nhói lên, chỉ không ngừng kêu bảo bối tâm can của bà, A Cẩn lại cười khì nói nguyên nhân mình muốn giảm cân, lại khiến cho Ngu Quý phi rơi lệ.

A Cẩn hồi cung, Thời Hàn cũng lại dời vào trong cung, đối với hành động này của hắn, mọi người đã không còn sức xỉ vả. Có điều nhìn hai người họ ở bên nhau cực hợp, nên cũng không lo lắng.

Thoáng cái chớp mắt cũng đến cuối năm, đã là năm mới, chung quy không may phụ thân nàng còn bị quản thúc, phụ thân nàng bị nhốt gần ba tháng rồi, đó là chuyện chưa từng xảy ra!

A Cẩn là một bé ngoan, nàng nhõng nhẽo quấy rầy, cuối cùng quấy Thiên gia đáp ứng để Lục Vương gia ra ngoài "ăn Tết", tới lúc Lục Vương gia rời được tàng thư các, trực tiếp khóc chảy nước mắt nước mũi, tiểu thái giám phụ trách trông coi Lục Vương gia cũng thở phào, mỗi ngày ở cùng nhìn Lục Vương gia, cũng rất dễ đào giếng nước sâu nhảy xuống, hơn nữa, nghe nói người này "không kỵ món nào". Hắn cũng lo về "cái gì gì đó" của mình.

Lục Vương gia nghe nói là A Cẩn xin tha, càng ôm Tiểu A Cẩn khóc như mưa...

Thiên gia nghe tình huống như vậy, chỉ hừ lạnh, "Chỉ ba ngày rưỡi thôi, chắc chắn nó sẽ quên sạch sẽ."

Quả nhiên chỉ phụ thân ruột mới hiểu nhi tử của mình, có điều được thả ra ngoài ngày thứ hai, Lục Vương gia đã dương dương đắc ý rời nhà hô bằng hoán hữu...

A Cẩn: Trời!