Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 71



Tám năm sau.

Bây giờ đang là mùa hè, khí trời nóng bức, cuộc sống như thế này, ngay cả bách tính cũng không muốn ra khỏi thành, cho nên chỗ cổng thành cũng khá nhàn nhã. Mặc dù đám quan binh vẫn đứng gác nhưng đều đứng chỗ râm mát, đôi khi thi thoảng nói mấy câu bông đùa cũng thích ý.

“Cộc cộc cộc cộc!” Một hồi tiếng vó ngựa truyền đến, mấy người nhìn theo tiếng, đã thấy một đội ngũ đi tới cổng thành. Nam tử đi đầu phong lưu tuấn dật, cả người mặc quần áo màu xanh sẫm. Mặc dù còn chưa cười nhưng khóe miệng chỉ thoáng giương lên cũng làm cho người ta có cảm giác người này rất thích cười, cũng rất dịu dàng.

Người đứng đầu phụ trách thủ thành vội vã sai người cho qua, mọi người đều nghe lời cúi đầu đứng hai bên, nhìn theo đội ngũ này vội vã vào thành. Đến khi đội ngũ này vào thành xong, người đứng bên cạnh người đứng đầu mới không hiểu hỏi: “Lão đại, vị này là công tử nhà ai? Nhìn giống như “trích tiên” trên trời vậy.”

Người đứng đầu vỗ vai hắn ta nói đầy sâu xa: “Ngươi còn trẻ, ngươi nên nhớ rõ gương mặt đó, nếu như lần sau nhìn thấy nhất định phải cẩn thận gấp mười, hai mươi nghìn lần. Nếu như có thể cách xa thì nhất định phải cách xa một chút, đây là nhân vật ngươi không trêu chọc nổi.”

Người mới bị sợ hết hồn, không hiểu nói: “Sao lại thế? Ta thấy công tử kia vô cùng hiền lành mà.”

Người đứng đầu thấy hắn ta không biết gì thì khịt mũi coi thường: “Ta nghĩ, chắc ngươi nghe qua Phó Thời Hàn rồi chứ?”

Người mới sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp: “Vị kia chính là, chính là Phó công tử?”

“Đúng vậy!”

Mặt người mới trắng bệch, ha ha, Phó Thời Hàn, ha ha ha! Ai mà chẳng biết chiến công của Phó Thời Hàn vĩ đại, ban đầu chỉ là một bé trai, chẳng phô trương gì cả, nhưng không biết từ lúc nào, hắn càng ngày càng lộ ra sự sắc bén. Trong kinh thành không ai không biết đến hắn. Nếu như bị hắn cắn vào, nếu không lột da thì đừng hòng chạy thoát.

“Vậy sao Phó công tử này lại đi từ bên ngoài về nhỉ?”

“Ta thấy ngươi không thăng chức nổi đâu. Ngươi không nhìn thấy cỗ kiệu đi phía sau kia sao? Trên cỗ kiệu có huy hiệu, rõ ràng là Lục Vương phủ. Người kia đương nhiên là Thế tử của Lục Vương phủ. Gần đây trong kinh thành đều lan truyền Thế tử gia tĩnh dưỡng tám năm ở bên ngoài, sức khỏe đã hoàn toàn khỏi hẳn, mà lần này mục đích Phó công tử ra khỏi kinh thành là thay Lục Vương phủ đón Thế tử gia.” Phó công tử chính là người nổi danh trong kinh thành, hắn đi ra khỏi kinh, làm gì có chuyện đơn giản.

Người mới ồ lên một tiếng, nhìn hướng bọn họ đi xa: “Tại sao Phó công tử lại phải đi đón người?” Không hiểu thì lại phải hỏi.

“Ngươi đúng là ngu chết mất. Phó công tử và Gia Hòa Quận chúa... Đầu óc của ngươi quả nhiên khó dùng!”

Mặc dù từ xưa tới nay chưa có ai từng nói ra, nhưng mà không ai không biết, quan hệ của Phó công tử và Gia Hòa Quận chúa rất tốt. Đó chính là ý mà Thiên gia đã tỏ rõ, sẽ ghép hai người thành một đôi.

Người người đều biết, ngay cả những người ngồi ven đường viết chữ đoán mệnh trong kinh thành cũng đều biết, nhưng mà lại có người không biết, chính là nữ chính trong chuyện này, tiểu Quận chúa A Cẩn!

Ai ai cũng biết, chỉ có A Cẩn không biết, A Cẩn không biết, Lục Vương gia cũng không biết, đúng là một đôi cha con ngốc nghếch.

Mà lúc này A Cẩn đang đứng ở cửa đi tới đi lui, chỉ xoay quanh thôi cũng hoa cả mắt: “A Cẩn, muội có thể đừng loanh quanh nữa có được không?”

A Cẩn: “Được!” Nàng ngóng trông nhìn về phương xa, chỉ trông mong sớm ngày được nhìn thấy đại ca. Triệu Cẩn Ngôn đã ở núi Kỳ Liên tám năm. Tám năm qua, hằng năm bọn họ đều tới đó thăm hắn một lần.

Bọn họ rất sốt ruột, Lục Vương phi thân là mẫu thân lại càng sốt ruột, sự chờ đợi thật giống như một ngày bằng một năm. Có điều cũng còn may, trong lúc các nàng đang càng lúc càng sốt ruột, lại thấy bóng dáng của Phó Thời Hàn xuất hiện phía xa xa, tiếp theo là xe ngựa.

Ngựa xe dừng lại, Cẩn Ngôn từ trong xe ngựa đi ra, viền mắt hắn ửng đỏ: “Mẫu thân!” Rời nhà tám năm, cuối cùng hôm nay cũng trở về.

Lục Vương phi cảm giác nước mắt của mình nhanh chóng dâng lên, cho dù như thế nhưng bà vẫn mỉm cười: “Tốt tốt, con trở về là tốt rồi!”

Cẩn Ngôn: “Nhiều năm như vậy, đã làm mẫu thân lo lắng.”

“Sức khỏe của con ổn định chính là kỳ vọng to lớn nhất của ta.” Ánh mắt Lục Vương phi lướt qua Cẩn Ngôn, lại thấy trên xe ngựa có một thiếu nữ xuống xe, sắc mặt của thiếu nữ lạnh nhạt, cười khẽ đứng yên bất động.

“Đây là... Lý tiểu thư?” Vị Lý tiểu thư này tên là Lý Tố Vấn, chính là cháu gái của Lý thần y đã từng cứu trị Cẩn Ngôn. Năm đó lần đầu tiên gặp nàng là do nàng đã phụ một tay, y thuật của nàng cũng rất giỏi. Lục Vương phi nhìn con trai, không hiểu tại sao Lý Tố Vấn lại trở về cùng. Bà vội vàng kiểm tra khắp toàn thân Cẩn Ngôn từ trên xuống dưới, chỉ lo hắn vẫn chưa khỏi hẳn mà đã trở về.

Đương nhiên là Cẩn Ngôn hiểu nỗi lo lắng của mẫu thân, hắn nắm tay bà nói: “Mẫu thân, chúng ta vào nhà rồi nói. Sư tỷ, vào trong nhà nghỉ ngơi đã.”

Lý Tố Vấn và Oánh Nguyệt bằng tuổi nhau, nhưng mà từ nhỏ Lý Tố Vấn đã học y, còn Cẩn Ngôn sau đó mới gia nhập, cho nên phải gọi nàng một tiếng sư tỷ.

Cẩn Ngôn là người hiền lành, mặc dù đi chữa bệnh nhưng lại làm cho Lý thần y rất yêu thích, cũng nổi tâm tư yêu mến nhân tài, cho nên mới thu hắn làm đồ đệ.

Lý Tố Vấn chậm rãi cúi đầu, nói: “Lục Vương phi, đã lâu không gặp.”

Lục Vương phi nói: “Mau đứng lên.”

Lý Tố Vấn đứng dậy, mỉm cười theo mấy người đi vào cửa lớn của Lục Vương phủ.

Mặc dù vẫn đang đi vào Vương phủ, nhưng Tố Vấn cũng đánh giá người đi bên cạnh nàng. Nàng và Lục Vương phi không tiếp xúc nhiều, ở trong ấn tượng của nàng, Lục Vương phi là một nữ nhân dịu dàng xinh đẹp. Bây giờ đã ngoài ba mươi nhưng dung nhan kia lại không giảm chút nào, nhìn đúng là diễm lệ vô song. Vương phi... sẽ đồng ý sao?

Chờ đến khi vào nhà chính, Cẩn Ngôn lập tức quỳ xuống, Lục Vương phi bị hắn làm cho bất ngờ, có mấy phần không hiểu rõ: “Con làm cái gì vậy?”

Vừa nói xong, lại thấy Lý Tố Vấn cũng quỳ xuống theo.

A Cẩn nhìn người này, lại nhìn người kia, lập tức hiểu rõ mấy phần. Bây giờ, A Cẩn không phải là một nhóc tỳ loli mập mạp mà là một tiểu giai nhân dáng ngọc yêu kiều, nhẹ nhàng như nước.

Oánh Nguyệt nhìn A Cẩn một hồi, hỏi: “Muội nói xem đây là chuyện gì vậy?”

A Cẩn cười híp mắt: “Việc vui đó.” Nàng thấp giọng nói, nhưng mà giọng nói của nàng cho dù có thấp thì cũng không có nghĩa là không ai nghe thấy, sắc mặt Lý Tố Vấn ửng đỏ mấy phần nhưng vẫn cố gắng tự giữ bình tĩnh.

Oánh Nguyệt không phản ứng lại, đang định truy hỏi, lại thấy dáng vẻ A Cẩn như cười mà không cười, lập tức hiểu rõ. Vậy, có nghĩa là... bọn họ sắp có một tẩu tử đúng không?

“Mẫu thân, con trai và và Tố Vấn sư tỷ tình đầu ý hợp, mong mẫu thân có thể giúp con cầu hôn.” Hắn nghiêm túc nói.

Đầu đuôi mọi chuyện xảy ra đúng là nhanh.

Lục Vương phi giật mình, đương nhiên là bà biết Lý Tố Vấn. Khi xưa lần đầu gặp mặt, Tố Vấn tuổi còn nhỏ lại đúng mực, nhưng mà, dù thế nào bà cũng chưa từng nghĩ tới nàng sẽ trở thành con dâu của mình, hoặc là nói vì hắn, bà chưa từng nhìn nhận bất cứ cô nương nào. Sau khi bà và Lục Vương gia thành thân có biết bao nhiêu khổ sở chỉ bản thân bà biết, cho nên nếu không phải là thật sự chân thành mong đợi, bà cũng không muốn để con trai cưới một cô nương rồi làm lỡ mất người ta, có lẽ cũng sẽ làm cho Cẩn Ngôn càng thêm khổ sở. Bà sẽ không làm chuyện như vậy. Còn người bên ngoài nói mấy chuyện xung hỉ gì đó, Lục Vương phi càng không tin.

Nhưng giờ đây, con trai quỳ gối trước mặt bà, dẫn theo cô nương kia, chân thành nói với bà rằng tình đầu ý hợp với nàng. Lục Vương phi càng cảm thấy rất không chân thực.

“Con... thích Lý cô nương?”

Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Con thích sư tỷ, cũng muốn cưới sư tỷ về. Sư tỷ cũng đã đồng ý gả cho con.”

“Vậy thì... ta, ta...” Lục Vương phi xoa tay: “Con có người thích, đương nhiên mẹ sẽ đồng ý, vậy thì...”

A Cẩn quan tâm đi tới bên cạnh Lục Vương phi, giúp bà bóp vai: “Mẫu thân đừng căng thẳng!”

Lục Vương phi thuận miệng nói tiếp: “Con trai mang ý trung nhân trở về, ta đương nhiên là căng thẳng.” Mẹ chồng nhà khác đâu có trải qua những chuyện này.

“Nhưng mà do bản thân ca ca vừa ý, không phải còn tốt hơn so với bà mối giới thiệu sao? Những người kia đều là thổi phồng, được một nói mười.” A Cẩn ra vẻ “con hiểu lắm” vậy. Thực ra, A Cẩn cũng biết, làm gì có bà mối nào tự đi giới thiệu, còn không phải là tự vừa lòng nhau ổn thỏa rồi mới đi tìm bà mối sao, nàng nói như vậy cũng vì hòa hoãn bầu không khí thôi.

Đúng như nàng nói, nhìn nàng như vậy, mọi người thật sự cũng yên tĩnh lại. Oánh Nguyệt hơi giơ ngón tay cái lên với nàng. Có thể thấy A Cẩn đã kế thừa kỹ năng thần kỳ của phụ thân “Biến tình huống cực kỳ nghiêm túc hóa thành ung dung”.

“Con cũng biết à? Hơn nữa, ta cũng đâu nói là không tốt, chỉ là căng thẳng thôi.”

A Cẩn cười híp mắt nói: “Nếu như mẫu thân căng thẳng thì nghĩ tới Lý tỷ tỷ nhất định càng căng thẳng hơn. Người ta nói con dâu xấu chung quy cũng vẫn phải gặp cha mẹ chồng, có lẽ tâm tình của tỷ ấy cũng là như vậy.” A Cẩn trêu chọc, cũng giúp bầu không khí trở nên dễ thở hơn một chút.

Lý Tố Vấn ngẩng đầu nhìn A Cẩn. Mặc dù hằng năm nàng ấy chỉ nhìn thấy nàng một lần, cũng không phải là gặp mấy ngày, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy tiểu Quận chúa đúng là rất thông minh lanh lợi, bây giờ nhìn thì càng đúng hơn.

"Thật ra ta cũng không căng thẳng lắm.” Lý Tố Vấn nghiêm túc nói: “Người căng thẳng chính là Cẩn Ngôn.”

A Cẩn cố nén ý cười, chị dâu này, hình như có chút thú vị. Trước đó gặp nàng ấy mấy lần đều là lúc rất vội vàng, tiếp xúc rất ít. Lần này xem ra, đúng là người có tính tình thú vị, chẳng trách có thể làm cho ca ca thích như vậy.

Lục Vương phi hỏi con trai của mình: “Con căng thẳng cái gì?”

Cẩn Ngôn bị người khác vạch trần, không khỏi cảm thấy ngại ngùng, chỉ nói: “Con chỉ nghĩ lâu lắm rồi không gặp mẫu thân, vừa trở về đã xin chuyện thế này, đương nhiên là có chút ngại ngùng. Con càng sợ mẫu thân không đồng ý. Tố Vấn sư tỷ, Tố Vấn sư tỷ rất tốt.”

Đúng là ít khi thấy Cẩn Ngôn ngại ngùng. A Cẩn hiểu rõ, nàng làm bộ bản thân rất tập trung bóp vai cho Lục Vương phi, nhưng mà ánh mắt lại lúng la lúng liếng.

“Chuyện này, tóm lại không thể chỉ một mình ta quyết định, chờ phụ thân con trở về, ta sẽ nói chuyện với ông ấy. Các con đứng lên trước đi.” Lục Vương phi nói.

Cẩn Ngôn do dự một chút rồi đứng dậy, Lý Tố Vấn thấy hắn đứng dậy thì cũng đứng lên theo.

“Tố Vấn cô nương đến đây, vậy Lý lão thần y?” Lục Vương phi hỏi, dù sao cũng không thể để một mình ông ấy ở trong núi sâu, bên cạnh không có một ai chứ?

"Cẩn Ngôn để người hầu A Mộc ở lại núi Kỳ Liên.” Lý Tố Vấn trả lời.

Lý Tố Vấn không nhiều lời, nói chuyện chỉ tập trung nói trọng điểm, không giải thích rõ ràng. Cẩn Ngôn sợ Lục Vương phi nghĩ ngợi, nói: “Thực ra lần này sư phụ bảo bọn con rời đi, ông ấy nói nếu con khỏe rồi thì cũng không có đạo lý tiếp tục giữ lại ở trong núi. Cha mẹ con ở kinh thành, so với việc mỗi năm đi đường xá xa xôi mệt nhọc đến thăm con thì thà rằng con mau mau trở về. Con và sư tỷ tình đầu ý hợp, sư phụ cũng vui vẻ tác thành cho chúng con. Có điều ông ấy là người không thích gặp gỡ nhiều người, cũng không thích tham gia mấy trò vui, đến khi thành thân cũng đừng mời ông ấy tới tham gia.”

A Cẩn: Choáng! Quả nhiên không phải người bình thường. Cái thời đại này coi trọng nhất là những lễ nghi đó, ông ấy ngay cả việc cháu gái kết hôn cũng không tham gia, đúng là thần.

Không riêng A Cẩn nghĩ như thế, Lục Vương phi cũng nghĩ như vậy, bà do dự hỏi: “Không phải là các con bỏ trốn chứ?”

Nhưng điều mà hai người bọn họ nghĩ vẫn có mấy phần khác nhau!

Cẩn Ngôn: “Sao mà thế được! Con trai không thể nào làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Sư phụ đã không màng hồng trần, cũng không muốn xuống núi. Sư phụ đã nói chỉ cần có thời gian, chúng con có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Lục Vương phi nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Phó Thời Hàn vẫn đang dựa vào cạnh cửa không nói gì, lúc này rốt cuộc cũng mở miệng: “Lục Vương phi yên tâm đi. Cẩn Ngôn chắc chắn không dám làm mấy chuyện gây mất mặt gia đình như thế đâu. Thực ra huynh ấy không tiện nói mà thôi, là do tính tình Lý thần y quái lạ, nhìn hai người bọn họ suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào nên khá chướng mắt, cho nên đuổi bọn họ đi. Hơn nữa, Lý thần y thích một mình nghiên cứu những phương thuốc kia, ngặt nỗi bên cạnh còn có con ghẻ, bây giờ có người lại thích con ghẻ, ông ấy hận không thể mau chóng đóng gói tống cho người ta đưa đi. Người xem đấy, khó khăn lắm mới có người không có mắt nhìn, đồng ý thích một người lạnh nhạt không vui vẻ, lại còn là đầu gỗ cô nương không có của hồi môn.”

Khóe miệng Cẩn Ngôn co giật, Lý Tố Vấn thấp giọng nói: “Ta nên độc chết ngươi!”

Lục Vương phi bị hắn nói đến mức nở nụ cười: “Con nha, càng nói càng bậy. Trước đây ở kinh thành như vậy cũng thôi đi, trước mặt Lý cô nương đừng có ăn nói linh tinh. Nếu như Lý cô nương không biết tính cách của con thì đúng là thật không tốt.”

Thời Hàn nhíu mày, cười: “Ta mới chỉ lấy tay khoác lên vai Cẩn Ngôn, cô nương đã hận không thể dùng ánh mắt giết chết ta. Đúng là quá bao che rồi. Nàng đã làm như thế rồi, đương nhiên ta cũng phải cố gắng hết sức nói xấu nàng.”

Lý Tố Vấn: “Mặc dù Cẩn Ngôn đã khỏe nhưng dáng vóc ngươi cao lớn như vậy, cả người dựa lên trên người hắn, làm hắn bị thương thì làm sao bây giờ?” Hơn nữa, thấy ngươi còn rất giống tên biến thái, mặc dù nàng chưa tiếp xúc với thế tục, vẫn sinh hoạt nơi ẩn cư nhưng cũng biết, có một số ít người có niềm yêu thích nam nhân. Sao nàng có thể không bảo vệ tiểu sư đệ Cẩn Ngôn cho được? Mặc dù tuổi của tiểu sư đệ Cẩn Ngôn lớn nhưng tính cách tốt như vậy, rất dễ bị người khác bắt nạt.

Thời Hàn: “Chà chà”, “Làm bị thương? Ngươi đúng là cái gì cũng nói được. Ta yếu đuối mong manh như vậy, có thể thương tổn được ai?”

Lý Tố Vấn đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi, nói đúng trọng tâm: “Ngươi rất nguy hiểm.”

“Phụt!” A Cẩn không nhịn được nở nụ cười, nói vậy nghĩa là Thời Hàn ca ca chính là sát khí hình người sao? Nhưng mà, Lý cô nương này thật sự rất thẳng thẳng, chơi rất vui.

Lục Vương phi cũng lộ ra nụ cười, giọng nói của bà hiền lành: “Cho dù là cô nương như thế nào, chỉ cần Cẩn Ngôn yêu thích, đương nhiên mẹ cũng sẽ thích. Nhưng mà con cũng biết, dù sao phụ thân con cũng là chủ trong nhà, đợi ông ấy về, ta sẽ nói với ông ấy một chút, còn Lý cô nương, trước tiên con ở tạm trong phủ nhé!”

Cẩn Ngôn vội vàng: “Con biết mà, mẫu thân nhất định sẽ đồng ý.”

Lục Vương phi cười: “Mấy người các con mau ngồi xuống đi, đứng hết làm gì?”

Oánh Nguyệt thấy vậy thì vội vàng kéo Lý Tố Vấn: “Tố Vấn tỷ tỷ mau ngồi đi, ca, huynh cũng ngồi đi.” Nàng nói một hồi, lại nhìn Phó Thời Hàn đang dựa người đứng đó, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Phó công tử cũng ngồi đi.”

A Cẩn bổ sung: “Đúng rồi, Thời Hàn ca ca mau ngồi đi.”

Lục Vương phi không nhận ra, Oánh Nguyệt cũng không phát hiện, thậm chí ngay cả Lý Tố Vấn cũng không biết, nhưng trong lòng hai người Cẩn Ngôn và A Cẩn lại sáng tỏ như gương. Thời Hàn đâu phải đang ghét bỏ Lý Tố Vấn, rõ ràng hắn cố ý nói như vậy. Khi hắn nói thế sẽ làm cho Lý Tố Vấn nói nhiều hơn, như vậy Lục Vương phi cũng sẽ càng ngày càng thích người con dâu này. Phải biết rằng, từ nhỏ sức khỏe của Cẩn Ngôn đã không tốt, tìm được một người con dâu có thể luôn luôn bảo vệ con trai của mình là việc quan trọng cỡ nào thì không cần phải nhiều lời.

“Lý cô nương, ngươi nói xem, gần đây vai Vương phi có chút đau mỏi là có vấn đề gì vậy?” Phó Thời Hàn tiếp tục hỏi.

Lý Tố Vấn trực tiếp đứng lên: "Để con xem một chút."

Lục Vương phi: "Không... Không cần đâu. Đại phu trong phủ cũng đã xem qua rồi, chỉ nói ta có hơi mệt mỏi, không phải vấn đề gì lớn.”

Thời Hàn: “Lục thẩm, có thì vẫn nên xem. Từ nhỏ nàng đã học y, nói không chừng y thuật còn cao hơn những thái y trong kinh thành. Chúng ta cũng không thể vì nàng còn trẻ mà quên mất y thuật của nàng. Hơn nữa, người khách sáo với nàng làm gì. Ta nghĩ, sau này cửa của Lục Vương phủ có thể sẽ đông như trẩy hội.”

"Tại sao?"

"Ai bảo chúng ta có một vị tiểu thần y ở đây chứ!”

Lý Tố Vấn nghiêm túc: “Y thuật của ta không là gì cả. Y học thâm sâu rộng lớn, ta chỉ hiểu chút da lông mà thôi.”

Lục Vương phi: “Đúng là một cô nương khiêm tốn!

“Nào, con xem cho ngài!”

Vai của Lục Vương phi đúng là không có việc gì lớn, cũng giống như thái y đã nói từ trước, chỉ là có chút mệt mỏi mà thành như vậy. A Cẩn nhìn sang Thời Hàn đang đứng một bên, yên lặng giơ một ngón tay cái với hắn, huynh quá giỏi!

Lục Vương phi: “Tố Vấn cô nương bằng tuổi với Oánh Nguyệt đúng không?”

Tố Vấn gật đầu: “Vâng. Cẩn Ngôn từng nói qua.” Dường như nghĩ tới điều gì, Tố Vấn lại nói tiếp: “Lúc đầu Cẩn Ngôn mới được tổ phụ của con thu làm đồ đệ vẫn không chịu gọi con là sư tỷ, hắn nói tuổi tác của con nhỏ hơn hắn, nên làm sư muội.”

Lục Vương phi nở nụ cười: “Ồ! Vậy sao bây giờ nó một câu sư tỷ, hai câu sư tỷ vậy?” Bà cũng rất tò mò.

Tố Vấn: “Con dùng thực lực nói chuyện!”

"Phụt!" Lục Vương phi mới vừa uống một ngụm trà vào trong miệng đã phun ra ngoài.

“Y thuật của con tốt hơn hắn! Nhập môn cũng sớm hơn hắn, đương nhiên là sư tỷ!” Lý Tố Vấn đúng là một cô nương khúc gỗ thẳng thắn, nhưng mà là... khúc gỗ thú vị!

Lúc Lục Vương phi và Lý Tố Vấn nói chuyện, A Cẩn lặng lẽ đến gần cạnh cửa. Nàng đứng đó rất nghiêm chỉnh, nhưng lại nói: “Huynh được nha! Đúng là không ngờ huynh sẽ giúp đỡ Lý Tố Vấn nói chuyện đấy.”

Thời Hàn cúi đầu nhìn thấy tóc A Cẩn xoắn lại, lại nhìn thấy hai cái búi tóc của nàng giống như hồi còn bé, hắn cười híp mắt: “Cho dù Lý lão thần y không màng thế sự nhưng cũng lo lắng cho đứa cháu gái duy nhất này của ông ấy. Hơn nữa, muội không thấy ánh mắt cảm động của Cẩn Ngôn kia sao? Một mũi tên trúng mấy con chim, xưa nay ta đâu làm mấy chuyện không có lợi bao giờ.”

Hôm nay ta giúp hắn, về sau, hắn không đến nỗi làm khó dễ ta.

A Cẩn: “Quả nhiên là quá tinh ranh!”

Thời Hàn nhìn hai má phấn nộn của A Cẩn, khuôn mặt hắn cũng dịu dàng hơn mấy phần. Nói ra thì A Cẩn cũng thật là khéo, gần như nàng kế thừa toàn bộ ưu điểm của Lục Vương gia và Lục Vương phi, cả người nhẹ nhàng như nước, có một loại vẻ đẹp kỳ ảo thoát tục. Nếu như không nói gì chỉ đứng ở nơi đó, thực sự giống như tiểu tiên nữ, nếu mở miệng thì đúng là tiểu tinh linh của thế gian.

Nhìn thế nào cũng thấy đẹp!

“Ta giúp gia đình muội hòa thuận.” Thời Hàn nói nhỏ.

Khi hai người đang nói thầm, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân nặng nề từ cửa truyền đến. Thời Hàn vẫn còn chưa quay đầu lại nhưng đã nói: “Chắc là phụ thân nàng.”

“Cẩn Ngôn của ta...” Một tiếng gào khóc thảm thiết truyền đến. A Cẩn nhíu mày, được rồi, cha nàng trở về.

Đúng như dự đoán, chính là Lục Vương gia. Lục Vương gia bước nhanh vào cửa, trực tiếp kéo tay Thời Hàn: “Cẩn Ngôn, con đã về rồi!”

Thời Hàn: “Đúng rồi!”

A Cẩn: Quỷ gì đây? Sao hai người lại cầm tay nhìn nhau?

Cẩn Ngôn yên lặng cúi đầu, thực sự không còn lời nào để nói với phụ thân mình. Chỉ có một năm không gặp, ông ấy đã không nhớ rõ mặt mình, thôi được, người không nhớ rõ tướng mạo của con cũng được, thế nhưng lôi kéo tay Phó Thời Hàn gọi Cẩn Ngôn là ý gì! Dáng vóc hai người bọn họ giống nhau à? Càng thú vị hơn chính là Phó Thời Hàn lại vẫn đáp lời, huynh cướp cha của người ta!

Lục Vương gia: "Đi đường ngựa xe mệt nhọc, sao không nghỉ ngơi một chút? Ta nhớ con đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, con cũng không biết người làm cha như ta có tâm tư gì.”

Thời Hàn hơi cười: “Nhớ con như vậy mà cũng không ở trong phủ chờ con, ngài đúng thật là nhớ con.”

Lục Vương gia: "... Ha ha, ha ha ha!"

"Làm người dù sao cũng nên có chút đúng mực, nếu như điều này cũng không làm được, vậy thì còn nói gì hòa bình hưng thịnh đất nước?” Thời Hàn tiếp tục nói.

Lục Vương gia: “Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta... Cẩn Ngôn à, lần này con trở về lại trở nên già dặn như vậy!” Lục Vương gia yên lặng thở dài.

Cuối cùng A Cẩn cũng không nhịn được nữa, nàng chỉ vào Thời Hàn hỏi: “Cha, người cẩn thận nhìn kỹ lại, đây là Cẩn Ngôn ca ca của con sao? Người ngay cả con trai của mình cũng không nhận ra?”

Lục Vương gia bị câu nói vừa rồi của A Cẩn làm tỉnh lại, vừa nhìn kỹ, lại đánh giá người trong phòng, lập tức há to miệng: “Trời ạ! Con con con con... Con là Phó Thời Hàn!” Lục Vương gia chạy vội tới bên cạnh Cẩn Ngôn, uất ức nói: “Ta nói mà, Cẩn Ngôn sẽ không trách ta như vậy. Nhưng mà, tiểu tử Phó Thời Hàn này sao có thể giả mạo người khác như vậy? Mặc dù ta ngọc thụ lâm phong, người người đều muốn trở thành con trai của ta, nhưng hắn cũng không thể tự nhận là con được. Cẩn Ngôn, con đúng là kết giao bạn bè không cẩn thận rồi.”

Cẩn Ngôn yên lặng không nói gì, con ruột mình còn nhận nhầm được thì còn cái gì để nói nữa.

Thời Hàn cười như không cười mà nói: “Ta nhớ tới, dường như là ngài nhận nhầm người trước thì phải? Ngay cả con trai ruột của mình còn có thể nhận sai, ngài đúng là người duy nhất trên đời này.”

“Ta nhận sai chỗ nào, nếu như con nhắc nhở ta...”

“Ta không nhắc nhở người trước?” Thời Hàn nở nụ cười: “Ta không nhắc nhở người trước thì sao? Ai bảo ngài làm Cẩn Ngôn đau lòng chứ! Đệ ấy là người rộng lượng, cho dù chịu khổ sở cũng không nói ra một câu, nhưng mà ta lại không thể cứ nhìn đệ ấy bị uất ức như vậy. Tính ra, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt. Đúng là không phải nhất định làm cha luôn phải chờ con trai, nhưng mà Cẩn Ngôn đã rời nhà đi tám năm, tối thiểu ngài cũng phải bày tỏ chút thái độ chứ? Mà cho dù chút việc đó cũng không làm được thì dù sao ngài cũng phải nhớ mặt con trai của mình chứ?”

Lục Vương gia gần như muốn chạy trối chết, kẻ này từ chỗ nào đến, chuyện gì xảy ra: “Đương nhiên là ta nhận ra... nhận ra Cẩn Ngôn. Ta...” Rốt cuộc cũng không nói được nữa, ông ta nói: “Ta sai rồi được chưa?”

A Cẩn: Oạch... Hóa ra cha nàng cũng rất sợ mấy suy nghĩ linh tinh của Thời Hàn!

“Ngài không cần xin lỗi ta, ta chỉ giúp người khác nói ra lời uất ức không thể nào nói ra khỏi miệng được thôi.” Thời Hàn nghiêm túc nói. Nếu như không phải là nhà A Cẩn, hắn chẳng thèm quan tâm tới người khác!

“Được rồi được rồi, cha, ngài ngồi đi.” Cẩn Ngôn nói.

Lúc này Lục Vương gia mới nhìn về phía Lý Tố Vấn. Ánh mắt ông ta sáng lên, hỏi: “Vị này là...” Một đại mỹ nhân lạnh nhạt như vậy, cũng ít khi gặp!

Cẩn Ngôn lập tức cảnh giác: "Vị này là sư tỷ của con Lý Tố Vấn.”

Lục Vương gia: “Sư tỷ?” Vốn dĩ ông ta cùng Lục Vương phi đi thăm Cẩn Ngôn, nhưng Lý Tố Vấn vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt ông ta bao giờ, đúng là ông ta chỉ nghe qua người này mà thôi, còn chưa gặp nàng.

“Đúng!” Nhìn ánh mắt càng ngày càng kinh diễm của phụ thân, trong lòng Cẩn Ngôn đột nhiên nảy lên, lập tức quỳ xuống: “Con trai khẩn cầu phụ thân đồng ý việc kết hôn của con và Tố Vấn sư tỷ.” Nếu còn không mở miệng, không biết chắc được cha hắn có thể làm ra cái gì! Đối với kẻ háo sắc, ngươi không thể dùng tư tưởng của người bình thường để nghĩ về ông ta!

Lục Vương gia: "..."

Thời Hàn ở bên cạnh cười như không cười, nói: “ Đã không nhớ được mặt con trai của mình rồi, không ngại phá hoại mối nhân duyên tốt của người ta sao?”

Lục Vương gia bị nói cứng họng, ông ta: “Ta đâu nói là muốn phá, ta còn chưa mở miệng mà!”

“Không ngại mở miệng sao?” Thời Hàn bổ sung.

Lục Vương gia cúi đầu: “Thật ngại quá!”

Quả thực Cẩn Ngôn phải khen ngợi Thời Hàn. Hắn đúng là người giúp đỡ tính toán như thần. Hắn đã nói mà, vừa rồi sao Phó Thời Hàn lại tiếp lời phụ thân của hắn, hóa ra là chờ sẵn ở đây rồi. Đạo lý lớn cái gì, quả nhiên đều là mây bay, thứ hắn thật sự tính toán hóa ra là ở đây.

“Cha đệ đồng ý rồi.” Thời Hàn ngẩng đầu nhìn Cẩn Ngôn: “Hai người còn không mau chóng tạ ơn?”

Cẩn Ngôn kéo Lý Tố Vấn quỳ xuống: “Đa tạ phụ vương tác thành.”

Lục Vương gia cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, có điều, nếu mình đồng ý, vậy thì…Ấy, chờ chút!!!

“Con dẫn cô nương này từ núi Kỳ Liên về?”

Cẩn Ngôn gật đầu: “Đúng rồi, đây là cháu gái của sư phụ Lý thần y của con, là Lý cô nương. Không phải người biết rồi sao?”

Lý Vương gia ngờ vực đánh giá Tố Vấn, nói: “Vậy mấy lần trước ta tới, sao không gặp nhỉ?”

Lục Vương phi mở miệng yếu ớt: “Nhân phẩm của ông quá xuất sắc, đã nổi danh khắp thiên hạ, dù sao người ta cũng không yên lòng.”

Lục Vương gia: “Ái chà, thật sao? Ta đã nổi danh đến như vậy cơ à. Ha ha ha!”

“Người ta cũng là con gái nhà lành, không muốn ra ngoài làm thiếp.” Giọng nói của Lục Vương phi không lớn, thậm chí cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng mà lại làm cho Lục Vương gia lập tức quay đầu lại nhìn bà một cái, nghiêm túc: “Nàng yên tâm đi, cho dù có cưới bao nhiêu thiếp, bọn họ đều không thể so sánh được với nàng! Ha ha ha!”

Cười cười cười, có vẻ răng ông trắng quá nhỉ? Lục Vương phi không quan tâm tới ông ấy.

"Chờ đã, tại sao ta lại bị mấy người đánh lạc hướng rồi, mọi người có thể nghe ta nói hết được không?” Lục Vương gia quay lại câu chuyện vừa rồi, ông ta cân nhắc một hồi, ngoắc ngoắc ngón tay với Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn buồn bực, “Con đến đây, ta có mấy lời muốn nói riêng với con.”

Cẩn Ngôn đứng dậy tiến lên: “Phụ thân có chuyện gì vậy?”

Lục Vương gia kéo Cẩn Ngôn qua một bên, nói thầm: “Con còn nhớ lúc con đi, cha đã nói cái gì với con không?”

Cẩn Ngôn: “Đã nói cái gì? Chăm sóc bản thân thật tốt.”

"Không phải!" Lục Vương gia lắc đầu.

"Ngài sẽ chăm sóc tốt cho hai muội muội.”

Lục Vương gia: "Cũng không phải!"

"Vậy là mọi người sẽ đến núi Kỳ Liên thăm con?”

Lục Vương gia cảm thấy con trai không hề có khả năng kế thừa một phần thông minh của mình, đúng là cực kỳ ngu ngốc.

“Không đúng không đúng, đều không phải. Con đã quên ta đã nói gì với con sao? Núi Kỳ Liên có nữ hồ ly tinh! Vị sư tỷ này của con, thật sự không phải hồ ly tinh trên đó chứ?” Lục Vương gia nghi ngờ đánh giá Lý Tố Vấn một chút, hỏi.

Cẩn Ngôn lập tức quýnh lên, hắn nuốt một ngụm nước bọt: “Con nghĩ, sư tỷ là người.”

Lục Vương gia: “Nhưng mà sao xưa nay ta chưa từng nhìn thấy nàng?”

“Đó là vì người ta không yên tâm về ngài.” Cẩn Ngôn cảm thấy, mình không nói to một chút thì không đủ để hồi phục tâm tình của mình.

Đột nhiên, Lục Vương gia cười xấu xa: “Không phải là... Không phải là con ngủ với người ta rồi chứ? Ái chà chà chà, ta nói cho con biết, hồ ly tinh thích nhất là hút dương bổ âm. Cái thân đồng tử này của con...”

Cẩn Ngôn: “Con và sư tỷ trong sạch. Nếu như không thành thân, chúng con sẽ không làm xằng bậy, ngài đừng có ăn nói linh tinh. Phụ vương, ngài như vậy con sẽ tức giận.”

Lục Vương gia cảm thấy, mọi người đúng là không hiểu lòng ông ta. Nào có chuyện như vậy đâu, bỗng dưng xuất hiện một đại mỹ nhân xinh đẹp như thiên tiên, còn lạnh như băng không giống bình thường, điều này thật sự không đúng lắm mà!

“Nàng, thật sự không phải hồ ly tinh sao? Người này từ trong núi đi ra mà vẫn đẹp như thế, thật sự không đúng lắm đâu!” Lục Vương gia cảm thấy người khác đều không có hỏa nhãn kim tinh như ông ta. Mặc dù cô nương này ăn mặc rất bình thường, mặc quần áo xám đơn giản nhưng khuôn mặt quá mức xinh đẹp, làm gì có cô nương gia đình bình thường nào có sắc đẹp như vậy? Thật sự không phải nữ hồ ly tinh thì là cái gì?

À, đúng rồi, hồ ly tinh hình như cũng không có nam, nếu như có... Lục Vương gia đánh giá Phó Thời Hàn, trong lòng rất chắc chắn mà hừ một tiếng, nếu như có nhất định là hắn.

Lục Vương gia vô cùng chắc chắn, nhưng mà Cẩn Ngôn lại nghiêm túc nói: “Tố Vấn sư tỷ không phải là hồ ly tinh, giữa ban ngày ban mặt, làm gì có yêu quái như vậy.”

“Nếu như không có yêu quái, sao con lại bị nàng mê hoặc? Chuyện này căn bản là không đúng mà!” Lục Vương gia vẫn cứ nghĩ linh tinh.

“Vương gia nói bậy bạ cái gì vậy?” Tiếng nói của Lục Vương gia thật sự không gọi là nhỏ, ai mà không nghe thấy chứ? Lục Vương phi thấy sắc mặt của Tố Vấn vẫn như thường thì thở ra một hơi, dù sao bà cũng không mong làm Lý cô nương này tức giận mà bỏ đi, dù sao đây cũng là người mà con trai bà thích.

“Nếu Vương gia đã đồng ý mối hôn sự này, như vậy ta sẽ chuẩn bị lo liệu. Ở kinh thành, Lý cô nương không có người thân, nếu như xuất giá, không bằng để cho nàng ra cửa từ chỗ của ca ca ta đi!”

Lục Vương gia: "..." Thật sự không nghĩ một chút tới việc nàng là hồ ly tinh sao?

“Cứ quyết định như thế đi.”

Lục Vương gia: "..."

Thực ra bọn họ cũng biết, Cẩn Ngôn thành hôn sớm một chút cũng tốt. Dù sao thì Cẩn Ngôn mà chưa thành hôn thì Oánh Nguyệt và A Cẩn cũng không thể nghị thân được. Huynh trưởng còn chưa nghị thân, làm gì có chuyện mấy muội muội được hứa hôn vào chỗ tốt? Thật ra, dựa vào tính tình của Lục Vương gia và Lục Vương phi, đúng là cũng không để bụng mấy chuyện đó, chỉ là Oánh Nguyệt và A Cẩn đều quyết định theo như thế.

Lục Vương phi yên lặng thở dài, quả nhiên là huynh muội tình thâm... Cũng không biết rằng hai người A Cẩn và Oánh Nguyệt đang nói thầm với nhau, thành thân sớm như vậy cũng không có gì hay!

Từ sau ngày hôm đó, ngày nào Lục Vương gia cũng đều ở trong phủ. Hỏi ông ta vì sao phải làm như vậy, thực sự đúng là phải đau đầu vì cái nhà này, trong nhà này chỉ có một mình ông ta có lý trí, sao ông ta có thể không nhìn chằm chằm vào hồ ly tinh kia? Nhìn xem khi nào nàng lộ ra nguyên hình!

Kết quả là, thực đơn của Lục Vương phủ cũng trở nên quỷ dị, tiết heo hấp, tiết heo xào, tiết heo đậu hũ...

A Cẩn: “Phụ thân, sao người lại dặn nhà bếp làm cái này vậy? Kỳ quái, con không thích ăn.”

Lục Vương gia: “A Cẩn ngoan, con không hiểu đâu!”

Mặt Lý Tố Vấn không biến sắc: “Ông ấy sợ ta là hồ ly tinh.”

Lục Vương gia bị nói trúng rồi, cũng không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm Lý Tố Vấn, nhìn nàng ăn miếng tiết heo. Vì để phân biệt có phải có vấn đề hay không, ông ta nhất định phải dùng bữa cùng, thế nhưng bây giờ nhìn lại, đúng là không có gì lạ thường!

Lần thử thứ nhất, thất bại!

Ngày hôm đó, Lục Vương gia hấp tấp vào cửa: “Ta nói rồi, sao nàng ta lại không có phản ứng gì, mọi người đều nói máu chó đen mới có tác dụng, máu heo không ăn thua, không đủ mạnh!”

Đúng lúc A Cẩn đọc sách ở trong đình viện, nghe thấy phụ thân nàng lầu bầu như vậy thì loạng choạng một lát: “Con nói rồi, người có thể đừng làm loạn nữa có được không? Tố Vấn tỷ tỷ sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Lục Vương gia lập tức bày ra vẻ mặt “Con chỉ là đứa trẻ, con không hiểu” rồi nhanh chóng rời đi.

Vốn dĩ, A Cẩn lo lắng phụ thân nàng sẽ làm cái gì phiền toái, cho nên vẫn đi theo ông ấy. Nhưng không ngờ, cha nàng còn chưa làm loạn cái gì mà lại là người khác gây rắc rối, người đó chính là Liên di nương. Liên di nương giội thẳng một chậu máu chó lên trên người Lý Tố Vấn. Mặc dù nàng né tránh kịp thời nhưng vẫn bị bắn lên trên người không ít. Lúc này Cẩn Ngôn thực sự nổi giận.

Đợi đến khi A Cẩn biết chuyện xảy ra, mọi người đều đã tụ tập ở trong đại sảnh. Nàng vội vàng tới đã thấy mặt Cẩn Ngôn tái nhợt đứng một bên, mà đứng cùng bên cạnh họ lại là Liên di nương.

“Ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?” A Cẩn hít sâu một hơi, tiến lên.

Mấy năm qua ca ca ở núi Kỳ Liên, A Cẩn cũng ở hai nơi trong cung và Vương phủ, bởi vậy cũng không tiếp xúc nhiều với những người này trong phủ.

“Các ngươi đúng là giỏi lắm!” Tiếng nói của Cẩn Ngôn vô cùng tức giận: “Đang yên đang lành lại giội thứ bẩn thỉu lên trên người người khác như thế. Ngươi chỉ là một di nương trong Vương phủ, cũng chỉ lớn hơn hạ nhân trong phủ một chút thôi, ai cho ngươi cái gan này? Ngươi dám làm như vậy đối với khách trong phủ hả?”

Liên di nương cảm thấy mình cực kỳ oan khuất, bà ta cũng chỉ nghe Vương gia nói, nhưng mà Vương gia còn chưa ra tay, bà ta đã muốn san sẻ nỗi lo nên làm trước, lẽ nào như vậy cũng là sai rồi sao?

“Đương nhiên di nương muốn tốt cho con.”

“Ha ha, đúng là thú vị. Nhưng ta cũng thật sự không biết, ở trong cái phủ này, di nương còn có thể ra mặt thay cho Thế tử.” A Cẩn lạnh lùng nói.

Nàng ở trước mặt mẫu thân, huynh trưởng và tỷ tỷ là một bé đáng yêu ngoan ngoãn. Nhưng mà trước mặt người ngoài, ai mà không biết Gia Hòa Quận chúa của Lục Vương phủ, lúc tức giận lên sẽ đánh người.

Đều nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng... vế sau thì tự biết. Tính cách của Lục Vương gia như vậy, Cẩn Ngôn Thế tử không được di truyền, Oánh Nguyệt Quận chúa cũng không được di truyền, như vậy... Ha ha! Mọi người nên hiểu! Luôn sẽ có một người được di truyền, di truyền cái tính cách ma quỷ đó!

Liên di nương cũng đã ăn quả đắng hai lần từ nàng, thấy nàng vừa nói chuyện thì đã co rúm lại không dám nói câu nào.

Kể đến lần đầu tiên thì chính là dịp Trung thu, cả nhà cùng nhau ngắm trăng, cũng đang hòa thuận, bà ta lại nhắc đến Cẩn Ngôn. Nhắc thì cũng không có chuyện gì quan trọng, sau đó bà ta lại ôm A Điệp đến bên người, nói là nếu A Điệp rời xa bà ta một bước thì bà ta sẽ rất đau đớn. Dù sao Vương phi cũng là đương gia chủ mẫu, tâm địa cứng rắn hơn chút. Vốn dĩ bà ta muốn kích thích Thẩm Mỹ Phù, để cho bà phải đau khổ. Nhưng thật không ngờ, tiểu Quận chúa lúc đó mới có tám tuổi đã giội thẳng một chén trà nóng lên người bà ta, bảo lời nói của bà xấc xược, phạt bà ta trở về quỳ. Mặc dù có Lục Vương gia ở đấy nhưng cũng không nói nửa chữ.

Một lần khác là khi A Điệp náo loạn muốn thành hôn, bởi vì việc của Cẩn Ngôn, mấy cô nương của Lục Vương phủ đều chưa có hôn phối. Oánh Nguyệt và A Cẩn là thật lòng, nhưng A Điệp lại cực kỳ hận, Liên di nương đương nhiên càng oán hận, hai người bọn họ ở trong viện oán hận nguyền rủa Cẩn Ngôn Thế tử. Chẳng may lại gặp phải vị tiểu Quận chúa này, tiểu Quận chúa để bọn họ nhịn ăn đúng bảy ngày, làm cho bọn họ suýt chút nữa đi gặp Diêm La vương. Hơn nữa còn nói nếu như có một ngày ca ca của nàng có chuyện gì, bị bọn họ “nguyền rủa” xảy ra chuyện gì, thế thì nàng nhất định sẽ không để cho bọn họ dễ chịu, cho theo xuống hầu hạ luôn!

Nghĩ tới đây, Liên di nương lập tức cảm thấy, tiểu Quận chúa là nhân vật còn đáng sợ hơn cả Lục Vương gia, đương nhiên, còn đáng sợ hơn cả Lục Vương phi. Dù sao, Lục Vương phi còn phải giữ chút thể diện, dù gì cũng phải tìm lý do xem sao, nhưng mà tiểu Quận chúa hoàn toàn mặc kệ những cái đó! Nàng là kiểu người “Ta đánh mặt của ngươi thì là đánh mặt của ngươi, cần cái lý do rắm chó gì”.

"Quận chúa, Quận chúa hiểu lầm, ta không có ý gì khác!” Liên di nương hoang mang giải thích.

A Cẩn nở nụ cười đáng yêu: “Không có ý gì khác, tại sao lại muốn làm như vậy? Ta còn nhớ, đó là tẩu tử(*) tương lai của ta!” A Cẩn cảm thấy, đầu óc Liên di nương hỏng rồi!

(*)Tẩu tử: chị dâu

“Mặc dù tẩu tử tương lai của ta không xuất thân danh môn nhưng cũng là cháu gái ruột của Lý thần y, nàng không thể làm cho một người thăng quan phát tài nhưng mà có thể làm cho một người lặng lẽ đi gặp Diêm vương, có phải không?” A Cẩn hù dọa người.

Lục Vương gia: “...” Còn nói không phải hồ ly tinh! Giỏi như vậy, nhất định là hồ ly đại tiên!

Liên di nương cũng sợ hãi, lập tức hét lên: “Vương gia, ta chỉ là nghe theo lời của ngài. Lúc xế chiều, là ngài nhắc tới việc muốn giội máu chó đen nên ta mới làm như vậy. Vương gia... Ngài cứu ta với!” Liên di nương chưa thấy bản lĩnh của Lý Tố Vấn nhưng mà bà ta đã nếm trải sự lợi hại của Gia Hòa Quận chúa, cũng đã nghe tên của Lý thần y, ngay cả thân thể rách nát của Triệu Cẩn Ngôn còn có thể trị khỏi, nói người kia giống như thần tiên cũng không có gì quá đáng!

Lục Vương gia bị tiếng hét của bà ta làm sợ hết hồn, ông ta nhìn sắc mặt khó coi của Lục Vương phi, lại nhìn Cẩn Ngôn, sau đó... ánh mắt chuyển về phía A Cẩn: “Ha ha, thực ra, vốn dĩ ta không biết nàng ta nói chuyện gì. À, tối nay, ta có hẹn với người khác.”

Gần như là nhanh như chớp, không thấy bóng dáng Lục Vương gia đâu nữa.

A Cẩn: “Một di nương như ngươi cũng dám giội máu chó lên người tẩu tử của ta, thật sự cảm thấy Vương phủ là nơi một di nương như ngươi muốn làm gì thì làm có đúng không?”

Liên di nương cảm thấy mắt tối sầm lại, bà ta không sao ngờ được rằng Vương gia sẽ qua cầu rút ván!

“Trước mắt nhốt di nương lại, chờ cha ta... ông ấy trở về tự xử lý.” Thế mà lần này A Cẩn lại không phạt nặng!

“Di nương, di nương, sao các ngươi có thể đối xử với di nương của ta như vậy...” Một giọng nữ khóc sướt mướt vang lên...

A Cẩn: “Ha ha ha, tiểu bạch hoa* trong phủ chúng ta xuất hiện rồi!”

*Tiểu bạch hoa: bông hoa nhỏ màu trắng, bề ngoài trong sáng ngây thơ, luôn làm ra vẻ mình trong sáng không biết gì cả, làm như mình là kẻ yếu đuối.