Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 119: Ta nuôi ngươi



Edit: TĐC

Beta: hoanguyendinh

Khi Hỉ Ca đang quan sát Danh Hoàng, ánh mắt của Danh Hoàng cũng ở trên người cô. Hỉ Ca ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối diện nhau. Hỉ Ca tìm thấy một cảm giác rất quen thuộc nơi Danh Hoàng. Trước đó, cô không khẳng định chắc chắn lắm, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt của anh ta, cô đã xác định được thân phận của người trước mắt. Trên cõi đời này, người nam nhân duy nhất dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô, chỉ có Minh Độ Thiên mà thôi. Từng có lúc, cô vì ánh mắt ấy mà say mê, mà chìm đắm đến không thể tự kiềm chế. Bây giờ, lòng cô lại tràn ngập cảm giác lạnh băng.

Thế giới quả thực quá nhỏ, Minh Độ Thiên, Danh Hoàng…

Ban đầu công ty trò chơi có tiết lộ với cô, Minh Độ Thiên và cô ở cùng một thành phố. Nhưng Hỉ Ca không ngờ, bọn họ lại có duyên gặp mặt đến mấy lần. Quan hệ hiện tại giữa hai gia đình, dường như rất thích hợp với câu nói: như nước sôi lửa bỏng? Không tệ à ~

“Hỉ Ca……” – Danh Hoàng nhấp nháy môi, không ra tiếng, nhưng Hỉ Ca có thể thấy rõ khẩu hình (hình dáng của đôi môi khi phát âm).

Hỉ Ca sững sờ, sau đó giả lơ quay đầu đi, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười chế giễu. Cô vẫn cho rằng, nếu gặp Minh Độ Thiên (ở ngoài đời), cô sẽ có phản ứng rất kịch liệt, nhưng tại sao, vào lúc này, tim của cô vẫn đập như bình thường? Người nam nhân từng khiến cho cô quay cuồng điên đảo, rốt cục đã hoàn toàn cách xa trái tim cô rồi.

Đang lúc hai ông lão mắng tới không thể tách ra được, cửa lớn lần nữa mở ra, Hỉ Ca theo bản năng quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Niếp Lãng ưu nhã tiến vào. Niếp Lãng nhìn quanh hội trường một vòng, thấy Hỉ Ca thì mỉm cười với cô, nụ cười dịu dàng kia cũng không đủ xóa đi sự ảm đạm trong lòng cô lúc này. Hỉ Ca gật đầu với hắn ta một cái xem như chào hỏi, cũng không bày tỏ gì thêm. Niếp Lãng tựa như cũng chú ý tới Sở ông nội, nhưng anh ta không đi tới chào hỏi, mà lại đi tới bên người Đổng lão gia.

Ánh mắt Hỉ Ca luôn luôn dõi theo Niếp Lãng, thấy anh ta cười nói với Đổng lão gia cái gì đó. Sau đó Niếp Lãng vẫn đứng bên cạnh Đổng lão, tràn đầy hứng thú mà nhìn hai lão nhân mặt đỏ tới tận mang tai chửi mắng nhau. Trái tim Hỉ Ca động đậy, chẳng lẽ Nhiếp Lãng chính là con nuôi của Đổng lão sao?

“Được rồi, được rồi, tuổi tác đã cao, muốn ầm ĩ thì về nhà mà ầm ĩ, không nữa thì hai người đi ra ngoài đánh một trận. Thật không sợ người ta chê cười hay sao a.” – Đổng lão canh thời điểm cũng không tệ, phỏng chừng hai người kia sắp tìm không ra từ ngữ nào mới mẻ để mắng chửi nữa, lúc này mới can thiệp.

Sở ông nội nghe lời của Đổng lão, hung tợn trợn mắt nhìn Danh Dương một cái: – “Hứ, ta nể mặt lão Đổng, có bản lãnh thì ra ngoài đánh một trận.”

“Đánh với ta?! Hứ, ngươi đủ tư cách sao!” – Giọng nói mặc dù vô cùng quyết liệt, nhưng Danh Dương cũng không có vẻ muốn gây hứng với Sở ông nội nữa.

“Tới, giới thiệu với các ngươi, con nuôi của ta. Thế nào, không tệ chứ?” – Đổng lão đắc ý nhìn Sở ông nội. Dĩ nhiên Sở ông nội đã biết Niếp Lãng. Nghe nói Niếp Lãng là con nuôi của Đổng lão, nhất thời sững sờ tại chỗ, thật lâu sau mới có phản ứng.

“Ta nói, Đổng lão đầu, ông cũng quá đáng thật, thuận tay nhặt đồ có sẵn đấy à! Đứa nhỏ tốt như vậy, tại sao lại để cho ông chà đạp kia chứ.” – Sở ông nội nói thẳng chẳng ngại mất lòng ai. Dù sao tính tình Sở ông nội chính là như thế, Đổng lão cũng đã biết.

“Hiện tại tiện nghi ta, tương lai còn không phải tiện nghi cho ông sao? Ta thấy tiểu Hỉ Ca nhà ông cũng trạc tuổi con trai ta, hay là ông gả Hỉ Ca tới đây đi.” – Ý tứ trong lời nói của Đổng lão quá rõ ràng. Mặc dù ông vừa cười vừa nói, nhưng người trong cuộc đều nhận thấy ông không hề nói đùa. Trong lời nói này có mấy phần là ý tứ của Niếp Lãng, có mấy phần là ý tứ của Đổng lão, thật sự còn phải suy xét mới biết.

Hỉ Ca nghe lời này sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, vừa không lộ ra vẻ e lệ, cũng không mở miệng phản bác. Cùng quan sát vẻ mặt Hỉ Ca, sắc mặt Danh Hoàng và Niếp Lãng lại không giống nhau.

Sở ông nội vừa nghe Đổng lão nói liền không nhịn được cười ha ha: – “Chủ ý này……”

“Ông nội.” – Sở ông nội còn chưa nói hết câu, Sở Tiếu Ca đột nhiên mở miệng, ngăn không cho ông nói tiếp – “Chị hai mới 23 tuổi, ông cũng nên có lòng tin ở chị ấy một chút chứ ạ. Bằng không người ngoài sẽ tưởng chị hai đây ế đến không ai thèm lấy đó.”

Sở Tiếu Ca vừa thốt lên, chọc cho mấy lão đầu tử xung quanh phá lên cười. Hỉ Ca nghiêng đầu nhìn, Sở Tiếu Ca nhếch miệng cười với cô, thừa dịp lực chú ý của bọn họ không ở trên người mình, nhỏ giọng nói bên tai cô

“Yên tâm, em chưa đồng ý, không ai được phép đem chị gả ra ngoài đâu.”

Hỉ Ca liếc, âm thầm từ tốn nhéo nhẹ bên hông nó một cái. Khóe miệng lại hơi nâng lên, nếu nói trên đời này có một người hiểu rõ cô, chỉ sợ cũng chỉ có mình Sở Tiếu Ca mà thôi. Mặc dù nó bị cô khi dễ rất thảm, nhưng mỗi khi thương tâm, người mà cô có thể ôm lấy mà khóc, chỉ sợ cũng chỉ có nó.

Bị Sở Tiếu Ca quấy rối như vậy, Đổng lão cũng không có ý nhắc lại chuyện đó, nhưng ánh mắt Niếp Lãng nhìn Sở Tiếu Ca có mấy phần thâm ý.

Niếp Lãng vẫn nghĩ, Sở Tiếu Ca cùng lắm là đời thứ hai trong đại gia tộc. Sở Tiếu Ca không dính vào mấy thói quen của những con nhà thế gia, chắc hẳn là nhờ gia giáo. Những điều người ta đồn thổi, nếu nói là thành tích, đa phần chỉ là bọt nước mới phải. Hơn nữa bình thường thấy chị em họ sống chung, biểu hiện của Sở Tiếu Ca thập phần nhu nhược. Bây giờ xem lại, Sở Tiếu Ca cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Xem ra những tin đồn về “tiểu thần đồng” vẫn có vài phần đáng tin.

Vừa rồi Sở Tiếu Ca làm mất mặt người ta, Hỉ Ca thấy hơi ngượng với Niếp Lãng, cho nên khi Niếp Lãng mời cô khiêu vũ, Hỉ Ca không nỡ từ chối. Nhìn tay Niếp Lãng vịn vào bên hông Hỉ Ca, hai người trên sàn nhảy cười đùa, Sở Tiếu Ca khẽ thở dài. Ngẩng đầu nhìn lên đèn treo hoa lệ trên trần nhà, tự hỏi trong lòng: “Thất ca, anh thật sự không trở lại sao?”

Sở Tiếu Ca không biết Hỉ Ca thích người nào. Nếu như có một ngày trái tim Hỉ Ca thật sự nghiêng về Niếp Lãng, dù không tình nguyện, cậu cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng sau khi cậu nghe từ miệng Cát Tường Như Ý, biết được những việc A Thất đã làm, cậu thật không biết nên nói gì nữa. Người đàn ông kia, thích chị mình đến như vậy, đáng tiếc, Hỉ Ca lại không biết gì hết.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Niếp Lãng vốn đề nghị đưa Hỉ Ca về nhà, nhưng Sở ông nội nói muốn cùng đi với Hỉ Ca, cuối cùng Niếp Lãng chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ rời khỏi hội trường.

Ngồi trên xe, Sở ông nội đột nhiên nghiêm mặt nhìn Hỉ Ca: – “Hỉ Ca, cháu không thích Niếp Lãng sao?”

“Thích ạ.” – Giọng của Hỉ Ca không chút ngập ngừng. Đây là sự thật, cô rất thích người tên Niếp Lãng này. Nhưng thích ở đây không giống với yêu. Yêu thích trong lời nói của ông nội, chắc chắn không phải là tình cảm của cô đối với Niếp Lãng.

“Vậy tại sao lúc nãy không đồng ý. Tiểu tử Niếp Lãng kia cũng không tệ lắm.” – Ấn tượng của Sở ông nội với Niếp Lãng rất tốt, nếu không lúc nãy cũng sẽ không thiếu chút nữa đã đồng ý đề nghị của Đổng lão.

“Ông nội, cháu không muốn lập gia đình sớm như vậy.” – Hỉ Ca cười giải thích.

Sở ông nội nhìn Hỉ Ca chừng ba mươi giây, sau đó chậm rãi mở miệng – “Ông nghe nói Thất thiếu gia đã từng là hàng xóm của cháu, có phải là thật không?”

“Dạ phải.” – chuyện như thế, Hỉ Ca không nghĩ giấu ông nội. Huống chi, cho dù muốn giấu, cũng không giấu được.

“Không phải cháu thích hắn chứ?” – Câu hỏi của Sở ông nội hết sức thẳng thắn, Hỉ Ca ngẩng đầu nhìn ông, phát hiện ánh mắt ông nội từ không có biểu cảm chuyển thành sắc bén, tựa hồ muốn nhìn thấu con người cô.

“Đúng ạ.”

Sở ông nội gật đầu một cái, không nói gì, chỉ ngồi thẳng người, nghiêng đầu về phía ngoài cửa sổ nhìn theo những dãy nhà cao tầng không ngừng lướt qua. Hồi lâu, Sở ông nội mới chậm rãi mở miệng

“Hai đứa không thuộc về cùng một thế giới. Anh ta, máu lạnh, thích giết chóc, ngay cả sư phụ mình cũng không bỏ qua.”

“Cho nên?” – Lần đầu tiên nghe được đánh giá của người khác về A Thất, Hỉ Ca không nghĩ ông nội sẽ gạt cô. Trên thực tế, A Thất mà cô từng thấy qua, cũng chính là dáng vẻ đó. Nhưng, vậy thì sao?

“Nếu như cháu khăng khăng như thế, vậy thì kết cục của cháu sẽ giống kết cục của cô cháu.”

Hỉ Ca nhìn gò má ông, dù Sở ông nội vẫn cường tráng như xưa, nhưng ông đã già rồi. Trán của ông đã có nếp nhăn, tóc đã hoa râm. Người xung quanh vẫn cho là Sở ông nội chỉ có một người con trai. Rất ít người biết được, thật ra ông còn có một người con gái. Nhưng cũng coi như không có. Năm Hỉ Ca 3 tuổi, cô đã dẫn đứa con trai bảy tuổi rời khỏi Sở gia, từ đó về sau Hỉ Ca chưa từng gặp lại cô gái dịu dàng, khóe miệng tươi cười có má lúm đồng tiền ấy nữa.

Trước kia Sở lão cha thường vuốt tóc cô, nói cô rất giống cô cô. Hỉ Ca không nhớ rõ hình dáng của cô cô, chỉ nhớ mang máng, cái ngày cô cô quỳ trước cửa lớn của Sở gia, vẻ mặt của cô cô khi bị Sở ông nội đuổi đi. Hình ảnh đó, cô vẫn không sao quên được.

“Cháu hiểu.” – Hỉ Ca quay đầu sang chỗ khác, không nói thêm câu nào.

Đối với việc trong nhà có thêm một Tiểu Cửu, Sở ông nội không nói gì, ông chỉ ở chỗ Hỉ Ca một đêm, sáng ngày thứ hai thì xe của Sở lão cha đã đỗ bên ngoài chờ từ sớm. Sau khi Sở ông nội rời đi, tâm tình Hỉ Ca vẫn hết sức nặng nề. Tối hôm qua cô một đêm không ngủ, trong đầu không ngừng vang lên lời nói của ông nội.

Vứt bỏ sao? Hay là cứ vứt bỏ đi!

“Chị hai.” – Nhìn Hỉ Ca đứng ngẩn ngơ ở cửa sổ, Sở Tiếu Ca đứng sau lưng cô rất lâu, rốt cuộc nhịn không được chọc chọc bả vai cô.

Quả nhiên, Hỉ Ca theo bản năng cho cậu một cú móc hậu, mặc dù không có đá trúng Sở Tiếu Ca, nhưng lại làm chiếc dép vẽ ra một đường cong duyên dáng giữa không trung, rơi ngay dưới chân Tiểu Cửu.

“Ngươi sao lại dọa người như vậy?”

“Tối hôm qua em quên chưa nói……”

“Hử? Nói gì?”

“Nếu như ông nội đuổi chị ra ngoài, em nuôi chị.”

Hỉ Ca ngây người nhìn Sở Tiếu Ca hồi lâu, cuối cùng gõ thẳng lên đầu hắn một cái.

“……sao bỗng nhiên có lòng tốt như vậy.”

“Đúng là nữ nhân, không đáng cảm thông chút nào.” – Sở Tiếu Ca vừa xoa đầu, trưng vẻ mặt đưa đám đi tới tìm sự an ủi nơi Tiểu Cửu.

Nhìn Sở Tiếu Ca giả vờ khóc lóc lừa gạt sự cảm thông của Tiểu Cửu, Hỉ Ca nhịn không được bật cười. Haiz… bát tự* còn chưa có xem, lúc này, cô tự tìm phiền não làm gì chứ. **xem bát tự (ngày tháng năm sinh) là bước đầu tiên của chuyện cưới hỏi**