Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 142: Băng Nguyên Thành gặp gấu



Không khí giữa Thất Tử và Sở Nhị hiển nhiên có gì đó rất không bình thường, may mà hai người bọn họ xem như biết khắc chế, chưa trình diễn màn sinh tử giác đấu. Thanh Lam giới thiệu với Hỉ Ca những người khác trong đội ngũ. Bọn họ cũng từng nghe nói đến Hỉ Ca. Lúc Thanh Lam đi ra ngoài một chuyến liền cầm về 2 cây truyền kì cự kiếm, làm một đám thích khách trong Thương Lan công hội thèm thuồng như điên. Thợ rèn cấp tông sư, trong những người chơi kĩ năng sinh hoạt, là một pho tượng đại thần a. Mọi người cùng nhau hàn huyên nửa ngày, cuối cùng nói đến chuyện kiến thành. Vực Sâu kiến thành, Thanh Lam biết thông tin không ít. Hơn nữa tối qua lúc Vực Sâu kiến thành, Hỉ Ca là phó bang chủ vậy mà lại không có mặt, bao nhiêu đây cũng khiến Thanh Lam tò mò.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Thanh Lam vẫn hỏi: – “Hỉ Ca, bang các ngươi kiến thành, sao ngươi không tới tham gia?”

“Người chơi của Vực Sâu nhiều như vậy, ít đi một người cũng chẳng sao mà.” – Hỉ Ca khẽ nhún vai, cô đi cũng chỉ thành một con pháo thí mà thôi, cô rất sợ chết nha.

“Nói cũng đúng, nhưng nghe nói tối qua rất đặc sắc đó. Lúc quái vật công thành, bọn họ thiếu chút nữa không bảo vệ được, cuối cùng vẫn là người khác giúp một tay mới thành công.”

“Người khác?” – Hỉ Ca nhướn mày, quái vật công thành khó thế nào trong lòng Hỉ Ca hiểu rõ. Đặc biệt Vực Sâu còn là bang phái đầu tiên trên thế giới kiến thành, chuẩn bị chưa đầy đủ là lẽ đương nhiên. Chỉ có điều, Vực Sâu có trợ giúp sao?

“Ừ, hơn nữa, hắn còn là người các ngươi quen biết đã lâu.”

“Đoạn Lang?” – Nói đến quen biết đã lâu, người đầu tiên thoáng qua trong đầu Hỉ Ca chính là Đoạn Lang.

“Hắc hắc, chính là hắn ta, hơn nữa hắn bây giờ là người của Khổ Độ.”

“……Hừm hừm, thật là lợi hại.” – Hỉ Ca hừ một tiếng. Minh Độ Thiên thật đúng là có tay chân ở khắp nơi, ngay cả Vực Sâu anh ta cũng muốn chia một chén súp. Đoán chừng, mình bị giáng làm bang chúng, anh ta đã sớm biết rồi.

“Đúng rồi, lão đại nói sau khi trở về chúng ta sẽ kiến thành, có hứng thú qua xem một chút không?”

Hỉ Ca liếc Thanh Lam một cái: – “Ngươi muốn ta làm tay đấm miễn phí chứ gì!”

“Hắc hắc, lão đại nói, sau khi kiến thành ta chính là thành chủ, có thể phong ba chức quan. Ta phong cho ngươi làm thư ký của thành chủ nhé?” – Nét mặt Thanh Lam bây giờ có chút giống như ông chú biến thái lừa bán thiếu nữ.

“Diêm Vương đang thiếu thư ký, ngươi có muốn xuống dưới nhậm chức không?” – Thất Tử đột nhiên xuất hiện sau lưng Thanh Lam, trên mặt mang một nụ cười u ám.

Gió lạnh quá a~ Thanh Lam vội vàng ngồi thẳng người, cũng không dám quay đầu lại: – “Hắc hắc, ta nói đùa, nói đùa thôi.”

Cuối cùng, Hỉ Ca vẫn quyết định cùng bọn Thanh Lam đi Cực Bắc Băng Nguyên một chuyến. Dù sao ở lại đây chỉ đánh quái giết người, rất nhàm chán. Thương Lan công hội kiến thành chắc sẽ có nhiều trò vui để xem. Hơn nữa, sau khi thủ thành thành công, phàm là người chơi tham gia thủ thành sẽ được phần thưởng kinh nghiệm và độ cống hiến.

Độ cống hiến nhiều hay ít căn cứ vào số lượng quái người chơi giết được, độ cống hiến càng cao, mua đồ ở chỗ NPC trong thành sẽ càng thuận lợi. Kiến thành xong, sẽ có rất nhiều NPC nghe tin chạy tới, nếu như bọn họ cảm thấy thành này không tồi, sẽ chọn ở lại. Trong đó không thiếu những NPC thương nhân. Mục đích của Hỉ Ca, chính là ngày đầu tiên kiến thành, tìm NPC thương nhân đặc thù. Loại thương nhân này không ở lâu trong một tòa thành, nhưng mỗi lần có thành vừa được kiến lập, họ sẽ xuất hiện.

Mua đồ từ chỗ thương nhân đặc thù cần tiêu hao độ cống hiến và số lượng kim tệ khổng lồ. Dĩ nhiên, vật phẩm mua được tuyệt đối tương xứng. Dù không mua được thần khí, nhưng nếu vận khí tốt, rất có khả năng mua được thần khí toái phiến (mảnh vỡ, ghép lại cũng sẽ có thần khí).

Lần đầu tiên truyền tống từ Di Thất đại lục về Cực Bắc Băng Nguyên, cần 50 kim tệ. Cũng vì 50 kim tệ này mà Thất Tử và Sở Nhị lại binh binh bốp bốp đánh nhau. Hỉ Ca cảm thấy trong lòng hai tên này đều có một nhúm lửa, không phát tiết có lẽ sẽ bốc hỏa thành cháy rừng. Vì vậy Hỉ Ca học tập bọn Thanh Lam, khoanh tay đứng một bên xem náo nhiệt. Nhìn hai người bọn họ càng đánh càng xa, bọn Thanh Lam dứt khoát dừng lại vừa đánh quái vừa chờ người. Đang lúc bọn Hỉ Ca đứng chờ người, một tiểu đoàn khoảng chừng mười người tiến lại gần phía bọn họ.

“Ngươi biết bọn họ hả?” – Những người đó rõ ràng đang nhìn chằm chằm Hỉ Ca, biết sắp xảy ra chuyện, Thanh Lam hỏi Hỉ Ca một câu.

Hỉ Ca lắc đầu, cô vừa mới tới đây, vốn chưa đắc tội với ai, sẽ không có người cố ý đến tìm phiền phức mới đúng. Có điều, cừu nhân của cô tuy nói không đến mức trải rộng bốn đại lục, nhưng chắc không kém bao nhiêu, nói không chừng ai đó đã hết sức có lòng đặc biệt đến đây ấy chứ.

“Là người của Liệp Sát. Ta biết họ.” – Dược sư bên cạnh Thanh Lam lên tiếng.

Liệp Sát là bang phái của Cực Bắc Băng Nguyên, mặc dù danh tiếng không ra gì, nhưng mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, có thể nhận biết một hai khuôn mặt quen là điều bình thường.

“À, vậy đoán chừng là tới tìm ta rồi.” – Hỉ Ca bĩu môi. Xem ra tên Phù Đồ chưa từ bỏ ý định với cô.

Sau khi đến gần, đội ngũ Liệp Sát xuất hiện chút rối loạn nho nhỏ, dù cho bọn họ kiến thức nông cạn, cũng không đến nỗi chưa từng thấy mặt phó hội trưởng Thương Lan công hội. Vốn bọn họ chuẩn bị giết Hỉ Ca xong rồi trở về báo cáo, ai biết Hỉ Ca vậy mà ở cùng một chỗ với Thanh Lam. Giết Hỉ Ca rất dễ, nhưng đắc tội với Thanh Lam sẽ tạo phiền toái lớn. Sợ là sau này Liệp Sát ở Cực Bắc Băng Nguyên không có ngày nào tốt đẹp luôn. Cực Bắc Băng Nguyên có ai không biết phó hội trưởng Thương Lan công hội chứ, Thanh Lam là nhân vật cấp thần tượng, ngay cả lão đại công hội bọn họ cũng không có khí chất như người ta. Có một lần, Thanh Lam không biết bị ai đánh lén. Kết quả là đến ngày thứ hai, tên thích khách đánh lén đó bị chém sạch không còn chút máu, mà Thanh Lam vốn chưa từng nói câu nào, hoàn toàn do thành viên trong công hội tự hành động.

“Ngươi và người của Liệp Sát có thù oán à?” – Lặng lẽ nhìn đội người kia nghị luận cách đó không xa, Thanh Lam không hề có ý khẩn trương.

“Không tính là thâm cừu đại hận gì, chỉ là hồi thông lộ đại lục còn chưa khai mở, ta đã giết mấy người chơi hồng danh của bọn hắn mà thôi.” – Đối với Hỉ Ca mà nói, đây thật không phải thâm cừu đại hận gì, nhưng mà, những người chơi bị cô tính kế lại không nghĩ như vậy. Chính sau lần đó, vận mệnh thế lực của bang Liệp Sát mới có sự thay đổi, không ít người vì lần đó mới bị kéo xuống ngựa. Trong lòng những người này, chuyện Hỉ Ca tính kế chính là đầu sỏ gây nên chuyện.

“À, nếu không thì giết bọn họ đi, dù sao cũng là cừu nhân.” – Bây giờ bọn Hỉ Ca bên này có năm người, Sở Nhị và Thất Tử đã sớm không rõ tung tích, đối phó với mười người có chút khó khăn, nhưng bang Liệp Sát vốn không có tinh anh, đối với bọn Thanh Lam mà nói, rất dễ dàng.

“Tùy ngươi!” – Hỉ Ca trái lại thích nghe lời này của Thanh Lam. Dù sao cũng là địch nhân, giết chết thì giết chết, Hỉ Ca từ đầu đã không phải là người lương thiện gì.

Những người đó thương lượng vừa thông suốt, cuối cùng quyết định chờ Hỉ Ca bị rớt lại mới ra tay. Bọn hắn chuẩn bị đi, không ngờ Hỉ Ca đã trực tiếp quăng một chiêu quần công về phía bọn hắn. Băng nhũ ầm ầm ào ào rơi xuống từ không trung, tổn thương kéo dài dần chậm lại, những người bang Liệp Sát nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng. Bọn Thanh Lam không hề khách khí, xông thẳng tới. Thật ra thì chỉ có một mình Thanh Lam xông lên mà thôi, ai bảo hắn là kiếm khách. Vọt tới một nửa rồi quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều đi tuốt phía xa, Thanh Lam đột nhiên hơi hối hận. Hỉ Ca núp sau đội ngũ, lôi kéo dược sư trong đội ngũ làm lá chắn cho cô. Dù sao tên dược sư này cũng là nam, anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa nha. Cô vừa phóng quần công, vừa thêm máu cho Thanh Lam.

Có hai người thêm máu, Thanh Lam một đường vượt ải, một mình chém ngã bốn người. Những người đó vốn không phải tay đánh chuyên nghiệp, đột nhiên đụng phải một kiếm khách đấu đá lung tung, công kích lại cao, đánh thế nào cũng không chết, nhất thời loạn hết cả lên. Cuối cùng có một tên lọt lưới. Đáng tiếc hắn chọn sai đường. Vừa đúng lúc Thất Tử và Sở Nhị quay lại, có lẽ nhìn thấy tình hình rối loạn bên trong đội ngũ. Thất Tử thế là thuận tay giết tên kia luôn.

Chuyện bị tấn công lần này Hỉ Ca hoàn toàn không để trong lòng, rất nhanh liền quên. Có điều, Hỉ Ca không ngờ đây chỉ là mở màn mà thôi, âm mưu nhắm vào cô chỉ mới bắt đầu…

Hỉ Ca lần đầu tiên đến Cực Bắc Băng Nguyên. Nhiệt độ nơi này không phải thấp bình thường. Trên đường đi, rất nhiều người khoác một lớp áo lông thật dày ở ngoài. Nhìn từ xa, mọi người giống như những chiếc kén tằm di động vậy.

“Những trang phục kia đều dùng để giữ ấm cho cơ thể, một kim tệ một cái, kiểu dáng đẹp hơn thì đắt hơn một chút.” – Thanh Lam nhìn dáng vẻ hết sức tò mò của Hỉ Ca thì mở miệng giới thiệu. Bởi vì ở thời kì beta, hệ thống chưa khai mở chương trình quản lý nhiệt độ, cho nên hồi xưa bọn họ không cảm nhận được sự lạnh lẽo của Cực Bắc Băng Nguyên.

“Sao các ngươi không mặc?”

“Độ cống hiến trong thành đạt tới 500, có thể đổi một viên ngọc chống lạnh, đem theo viên ngọc trong bọc sẽ không cảm thấy lạnh. Nhưng thật ra nhiều người thích mặc thế này hơn.” – Ngón tay Thanh Lam chỉ chỉ, Hỉ Ca theo hướng nhìn qua, thiếu chút nữa nghẹn họng. Cô vậy mà nhìn thấy Bắc Cực Hùng (Gấu Bắc Cực).

Hiển nhiên, con “gấu” kia nhận ra Thanh Lam. Cho nên hướng bọn họ chạy tới, hơn nữa còn giang hai tay ra, nhìn giống y như con gấu bông. Hỉ Ca hết sức thiếu suy nghĩ (làm việc ngu ngốc) vọt ra đằng sau. Thuận thế đẩy một cái, đẩy Thanh Lam vào trong ngực con gấu.

“Thanh Lam, các ngươi cuối cùng đã trở lại. Lão đại đâu?” – con “gấu” dùng sức vỗ lưng Thanh Lam, sau đó lấy cái mũ đội trên đầu xuống. Hoàn hảo lộ ra một khuôn mặt người.

“Lão đại ở…… Hả, lão đại đâu?” – Thanh Lam quay đầu nhìn một vòng, phát hiện Sở Nhị và Thất Tử lại mất tích. Hỉ Ca chỉ chỉ cửa bắc Băng Nguyên Thành cách đó không xa. Mới vừa rồi hai người kia không biết lại tranh luận chuyện lông gà vỏ tỏi gì, hiện tại đang ở bên ngoài âm thầm giải quyết vấn đề tiếp.

Theo Thanh Lam giới thiệu, người vừa tới là một trong những trưởng lão của bang bọn họ, tên là Chức Nam. Tên kia tự phán bản thân có chút thân thích với Chức Nữ. Nói nào ngay, tay nghề may vá của hắn đúng là cao, đã đạt đến cấp tông sư thợ may rồi. Áo tạo hình Bắc Cực Hùng vừa rồi, là do hắn tự làm. Hỉ Ca sau khi đến Cực Bắc Băng Nguyên, đám người chơi Liệp Sát bị giết chết kia cũng trở về Đông Châu Xích Hỏa tìm Phù Đồ báo cáo tình hình.