Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 183: Khi dễ một con khỉ



Sau khi bang chiến chấm dứt, Nam Uyên đại lục lại trở về tháng ngày yên bình như cũ. Cho dù Long Môn thu nhập một số lượng cực lớn thành viên thì cũng không ai dám mở miệng nói cái gì. Nhiều người nhìn vào Long Môn đều thấy đỏ cả mắt. Đừng nghĩ cấp bậc (bang phái) Long Môn hiện giờ còn thấp, thế nhưng bang chúng đều thuộc thành phần nhị lưu (chỉ dưới top cao thủ). Lại nói, bang chủ Long Môn có tiền, sau lưng lại có một tòa núi cao để dựa vào. Ngay cả Khổ Độ phái người ra khiêu chiến mà cũng không làm gì được.

Trước mắt, Long Môn Khách Điếm đang trải qua thời kỳ náo nhiệt nhất từ trước tới nay. Sau khi Cuồng Vũ công bố hoạt động bang phái, cả bang hội liền sôi trào. Người trên 70 cấp thì chạy đi luyện PK. Người chưa tới 70 cấp thì chạy đi thăng cấp. Đừng nói là bang chúng của Long Môn, ngay cả Thanh Lam, người chạy tới xem náo nhiệt, cũng bị lây nhiễm sự kích động của họ.

Phần thưởng kỳ luận võ như sau.

Hạng nhất, thưởng hai viên biến dị đan dược do đại tông sư chế dược sư duy nhất của Thịnh Thế làm ra, tăng vĩnh viễn 3 điểm lực lượng và tinh thần lực. Hạng nhì, thưởng một kiện truyền kỳ vũ khí, ứng với chức nghiệp của người chơi. Hạng ba, 3 khỏa bảo thạch ứng với thuộc tính của người chơi. Hạng tư đến hạng mười, thưởng kim tệ. Tính tới tính lui, số tiền chi ra cho phần thưởng lần này là một con số lớn. Tiền là do Hỉ Ca và Cô Tửu bỏ ra, ai bảo họ là hai đại tài chủ làm chi. Ngoài ra, để đề cao sự tích cực của bang chúng, những ai có thể trụ được qua 5 trận đấu đều sẽ được thưởng một phần quà nhỏ.

Thanh Lam dày công tính kế gây sức ép mới được nghỉ phép một ngày để chạy qua Nam Uyên chơi. Sau khi nhìn đến phần thưởng, hắn một hai đòi gia nhập Long Môn. Đáng tiếc, kiếm khách số một số hai của thế giới bị người ta chê bai, không ai thèm thu lưu hắn. Lại nói, trước khi trận mở màn bắt đầu, Thanh Lam đã bị Sở Nhị tóm cổ lôi trở về. Không có biện pháp, Sở Nhị là thanh nhàn bang chủ, muốn thoải mái không lo bang sự thì phải bắt phó bang chủ hy sinh. Điều Thanh Lam không hiểu chính là, vì sao Sở Nhị biết hắn chạy qua Long Môn? Lúc hắn trốn đi, rõ ràng im hơi lặng tiếng không nói với ai. Đương nhiên, Thất Tử sẽ không tính toán nói cho Thanh Lam biết người chỉ điểm là hắn. Ai biểu tên kia chiếm lấy Hỉ Ca hơn một giờ đồng hồ làm của riêng chứ, tội ác tày trời này là không thể tha a~

Bang hội náo nhiệt mặc kệ bang hội náo nhiệt. Hỉ Ca cùng Thất Tử kéo nhau chạy qua Di Thất đại lục làm nhiệm vụ. Sau khi ngoạn gia lên đến cấp 89, hệ thống sẽ công bố một cái liên hoàn nhiệm vụ, chỉ khi nào người chơi hoàn thành chuỗi nhiệm vụ này thì mới có thể tiến hành chuyển chức. Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa có ai thành công chuyển chức, nhưng liên hoàn nhiệm vụ thì vẫn phải hoàn thành cho xong trước đã. Hai ngày trước, Hỉ Ca rốt cuộc lên tới cấp 89.

Nhiệm vụ này không tính quá khó, có điều một người làm thì rất nhàm chán, tốc độ lại chậm. Cho nên cô liền kéo Thất Tử qua đây cùng nhau làm nhiệm vụ. Dù sao, cô không cho hắn đi theo thì hắn cũng vẫn đi theo thôi.

Liên hoàn nhiệm vụ gồm 50 nhiệm vụ con, cần làm xong trong vòng một ngày. Nếu thất bại, ngày hôm sau mới có thể nhận lại nhiệm vụ. Hỉ Ca tiếp được nhiệm vụ cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ yêu cầu đánh một ít quái, thu thập một ít thảo dược, lượm một ít tài liệu rơi ra từ quái, bla bla bla. Chỗ khó chính là nhiệm vụ yêu cầu đánh quái ở khắp nơi trên Di Thất đại lục. Nếu không phải Hỉ Ca có con Băng Tuyết Long Vương, tốc độ bay không tồi, phỏng chừng cô vì phải chạy bộ làm nhiệm vụ mà trở thành người liệt giò (chân). Nửa ngày, hai người hoàn thành xong 49 nhiệm vụ, còn lại nhiệm vụ cuối cùng. Nhiệm vụ này không khó, chỉ yêu cầu giải quyết một con Hầu Vương. Vấn đề là, con khỉ kia không ở yên một chỗ, nó chạy loạn khắp nơi. Đánh quái, OK. Bắt quái, thiệt không biết làm sao luôn. Hỉ Ca không thể xác định con khỉ sẽ xuất hiện ở địa phương nào, vì vậy, cô và Thất Tử tản bộ lòng vòng, vừa đi vừa tìm. Hai người cùng ngồi tọa kỵ. Chuyện này thật ra không buồn chán như cô tưởng. Phong cảnh hai bên đường rất là hữu tình, quái vật đều là loại có ngoại hình rất đáng yêu. Nếu Thất Tử không ở một bên lỗ tai cô lầm bà lầm bầm thì thiệt là hoàn hảo.

“Hỉ Ca a~ Hỉ Ca a~ Đi với anh về nhà điiiiiiiiiiii” – Thất Tử ngồi phía sau, hai tay vòng lên ôm eo Hỉ Ca, cằm thì đặt trên hốc vai của cô.

Thiệt tình, Hỉ Ca nghĩ, nếu được, có lẽ Thất Tử mỗi ngày đều muốn bám dính lên người cô. Rõ ràng hắn trước kia là kiểu người không thích cùng người khác tiếp xúc da thịt gần gũi. Như thế nào mới mấy tháng quen biết nhau, hắn đã thay đổi 180 độ rồi?? Tư Văn nói, đây là biểu hiện của những người đang yêu… Hỉ Ca thật không thể hiểu nổi. Lại nhớ tới ánh mắt hâm mộ lẫn ganh tỵ của 3 tên nam nhân kia, Hỉ Ca thật muốn khóc ròng. Nhìn Thất Tử bây giờ có chỗ nào đáng cho người ta hâm mộ a???? Được rồi, cô thừa nhận, bản thân cô cũng vui vẻ chẳng kém gì Thất Tử.

“Phải qua năm mới.” – Hỉ Ca liếc mắt nói nhỏ. Thời tiết đang trở lạnh, thoáng một cái sẽ tới giao thừa. Thất Tử có việc, buộc phải về nhà một chuyến, hắn một hai lại muốn cô đi theo.

Bình thường thì chuyện này không thành vấn đề. Chính là, sắp tới năm mới rồi, ông nội nhất định sẽ không đồng ý cho cô đi. Vốn dĩ, ông nội đã có thành kiến với Thất Tử. Nếu cô lại đi cùng Thất Tử, không chịu ở nhà đón năm mới, chỉ sợ lúc trở về sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà.

“Haiz…” – Thất Tử bất đắc dĩ thở dài. Hắn đương nhiên không nghĩ chuyện gì sâu xa cả. Hắn đơn thuần không muốn rời khỏi Hỉ Ca mà thôi. Lại nói, chuyến đi này phải mất cả tháng thời gian. Vì sự nghiệp theo đuổi “vợ tương lai”, hắn đem toàn bộ công việc quăng cho bọn Cát Tường lo liệu, một mình chạy tới C thị. Nhưng có chút chuyện, hắn phải tự thân xử lý mới được. Hắn bây giờ đã quen mùi trên người Hỉ Ca, hằng đêm lại có thói quen lẻn vào phòng ôm cô mà ngủ. Hắn thật hoài nghi, bây giờ một mình trở về, hắn có thể hay không bởi vì tịch mịch mà mất ngủ đến chết?!

“Đừng thở dài nữa. Cũng không phải không gặp được nhau.” – Hỉ Ca thấy thật tức cười, bọn họ phần lớn thời gian đều online trong game. Trò chơi hư nghĩa mà độ chân thật lên đến 100% cho nên so với bên ngoài không khác biệt bao nhiêu. Hơn nữa, ở trong trò chơi, Thất Tử càng không biết kiêng nể là gì.

“Hỉ Ca a~~ Hay là chúng mình bỏ trốn đi~~~” – Thất Tử vô lực nói. Thật không muốn tách ra a~ Một giây xa cách cũng chịu không nổi. Thật muốn đem cô đánh cho bất tỉnh, sau đó vượt biên trái phép đem đến chỗ của hắn. Đáng tiếc… hắn không dám. An ủi duy nhất của Thất Tử là tên Sở Nhị kia cũng phải về nhà. Bằng không, Thất Tử lo lắng tên kia lợi dụng hắn không có ở đây liền đem Hỉ Ca ra giáo huấn đạo đức với luân thường. Dĩ nhiên, chuyện trái đạo đức cái gì đó đều sẽ nhắm vào hắn mà xoi. Cái tên tiểu nhân ti bỉ vô sỉ hạ lưu kia nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để nói xấu hắn trước mặt Hỉ Ca.

“Ông nội nhất định đánh gảy chân của em đó ~” – Hỉ Ca vừa tức giận vừa buồn cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Thất Tử một cái, thật không biết trong đầu người này nghĩ cái gì nữa.

“Dù sao lão cũng đâu có đáp ứng cho chúng ta cùng một chỗ.” – Thất Tử nhỏ giọng nói thầm. Trong lòng hắn cực kỳ bất mãn nhưng không dám nói ra. Hắn chẳng quan tâm thái độ của Sở lão nhân. Đối với hắn mà nói, trừ bỏ Hỉ Ca, những người khác đều không quan hệ. Nhưng bởi vì Hỉ Ca để ý đến suy nghĩ của người nhà, cho nên hắn đành phải bận tâm một chút đến cảm thụ của họ.

“Anh Thất! Em không muốn đi vào lối mòn của cô cô.” – Hỉ Ca thở dài. Cô là người có lòng tham, vừa không muốn mất đi người nhà, vừa không muốn mất đi A Thất.

Thất Tử đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, ngón trỏ xẹt qua đôi môi đỏ mọng, sau đó tiếp tục mơn trớn cánh hoa kia.

“Nếu như… ông nội của em thủy chung không đồng ý thì sao?” – Hắn không có khả năng cả đời ngốc ở C thị. Hắn không thể chối bỏ thân phận của mình. Cả đời này, hắn không bao giờ thoát thân cho được. Nếu có thể, hắn tình nguyện không đi trêu chọc Hỉ Ca. Nhưng mà, ông trời làm cho hắn vừa nhìn thấy cô liền yêu. Lại nói, đó chỉ là một tấm ảnh chân dung. Tiếng sét ái tình cái loại quái sự này, nói ra chắc không ai tin, cố tình, nó đã xảy ra với hắn. (sau này nghe kể chuyện bạn Thất phải lòng Hỉ Ca mới thấy… bạn Thất biến thái đến cỡ nào =))))))

“Hai năm! Cho em 2 năm thời gian. Nếu 2 năm sau ông nội vẫn không đồng ý, em liền bỏ trốn với anh. Được không?” – Hỉ Ca không biết sau này tình cảm của cô giành cho Thất Tử có thay đổi hay không. Cô cũng không biết Thất Tử sau này có thể yêu thích người con gái khác hay không. Cô chỉ biết, hiện tại, cô không muốn buông tha người nam nhân trước mắt này.

“Được rồi. Anh một mình trở về thôi…” – Thất Tử rốt cuộc thỏa hiệp. Tuy ngoài mặt nhăn nhăn nhó nhó nhưng trong lòng hắn lại đang trổi nhạc. Thiệt ra, hắn là người rất dễ thỏa mãn, từ trước tới nay hắn đều không đòi hỏi gì nhiều, một câu hứa hẹn là đủ rồi.

Dễ dàng thu phục Thất Tử xong, Hỉ Ca nhẹ nhàng thở ra. Hắn không muốn rời xa cô, chẳng lẽ cô lại muốn sao? Mấy tháng nay, bọn họ mỗi ngày đều cùng một chỗ. Thời gian sắp tới, sợ rằng người cần phải học cách thích ứng là cô đây này. Thói quen thật đáng sợ. Nói chuyện yêu đương sẽ làm cho con người ta hư hỏng. Giống như Hỉ Ca vậy, trầm mê trong biển tình đến không thể tự kiềm chế.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thuận tiện đảo mắt tìm kiếm quái. Khoảng nửa tiếng sau, ở một mảnh rừng lá thấp, Hỉ Ca cuối cùng nhìn thấy con hầu vương toàn thân lông trắng. Chính là, con quái đang bị 3 người chơi vây công.

Rõ ràng trên đỉnh đầu con quái có một dấu hỏi to đùng, biểu hiện nó là quái thuộc nhiệm vụ đặc thù. Như thế nào còn có người nhàm chán nhào vào đánh? Hỉ Ca thật muốn thở dài. Loại nhiệm vụ liên hoàn này không trùng lắp, nếu Hỉ Ca đã tiếp nhiệm vụ, người khác sẽ không tiếp được nữa. Ngoài ra, Hỉ Ca phải giết chết con quái này thì nó mới xoát tân (reload – sinh con mới). Nói cách khác, nếu người khác giết chết con quái đang có dấu hỏi nhiệm vụ của cô trên đầu, vậy thì cô chỉ có thể buông tha cho nhiệm vụ lần này. Đợi 15 phút sau, cô có thể một lần nữa tiếp nhận nhiệm vụ, làm lại từ đầu, có điều độ khó của nhiệm vụ sẽ tăng cao một chút.

Còn may, con hầu vương không dễ đánh, mặc dù công kích không cao nhưng phòng ngự lại kinh người, 3 người kia đánh một lúc lâu mà chỉ lấy đi 1/5 huyết của nó. Hỉ Ca không thích xen vào chuyện người khác. Bất quá, đây là quái nhiệm vụ của cô, không thể buông tha dễ dàng như vậy. Hỉ Ca ngồi trên tọa kỵ, hướng những người kia đi qua. Tổ đội kia gồm 2 vũ giả và một dược sư. Hai vũ giả thì luân phiên giữ trụ quái, trong khi dược sư thì đánh quái. Hỉ Ca ban đầu còn tưởng quái này khó đánh. Ai ngờ gặp phải những người rảnh rỗi nhàm chán như này. Thấy Hỉ Ca bước tới, 3 người đồng thời quay đầu nhìn cô.

“Có thể nhường con quái này cho ta không?” – Hỉ Ca giọng điệu ôn hòa. Cô không muốn vì một con quái lại gây ra sự tình phiền phức gì.

“… đã nói đều tại ngươi. Không có chuyện gì làm lại muốn khi dễ một con khỉ, quơ phải quái của người ta rồi kìa.” – nữ dược sư nghe Hỉ Ca nói xong, có chút xấu hổ, thụt lui về sau nửa bước, quay đầu chỉ trích tử y vũ giả (mặc áo tím).

“Rõ ràng là tại ngươi mà…” – vũ giả vẻ mặt ủy khuất.