T.H.I.R.D.S - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân

Quyển 2 - Chương 1-2



"Em có chắc là nơi này không?"

Dex nhấc khẩu súng công phá của mình sang một bên, bước đến đứng cạnh cậu em trai đang ngồi trước màn hình theo dõi. Các thành viên khác trong đội đang kiểm tra lại cẩn thận vũ khí trang bị của họ ở đầu kia trong khoang xe BearCat. Cael thao tác một hồi trên bàn phím hệ thống, khoanh vùng một khu vực riêng rẽ, hình thành bản đồ vệ tinh, và xâm nhập một loạt các camera giám sát từ nhiều cửa hàng, cửa hiệu trong khu vực đó, mà theo như Cael nói, cậu chỉ "mượn" xem một lát mà thôi.

"Khu College Point, quận Queens, gần với Nhà máy nước đóng chai Canada Dry. Đó là tất cả những gì mà nguồn tin của chúng ta báo về."

"Có đáng tin không?" Dex hỏi, nhận được vài cái gật đầu từ Cael.

"Xưa nay vẫn chưa hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào."

Chỉ mong rằng lần này không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó. Bây giờ, bọn họ không còn thời gian để mà chạy theo mấy đầu mối mù mờ chẳng dẫn đến đâu nữa. Trong bốn tháng liên tục, các đặc vụ từ Cục Trinh sát và Cục Tình báo thuộc đơn vị Alpha đã không ngừng tiến hành trinh sát và thu thập tất cả những thông tin có thể, và cuối cùng thì những đặc vụ từ Cục Quân sự cũng đã có được vài đầu mối hữu ích liên quan đến nơi trú ngụ của The Order of Adrasteia để lần theo, mặc dù họ vẫn chưa hề xác định rõ được tổ chức này lớn đến đâu và mạng lưới đã len lỏi đến tận ngóc ngách nào trong xã hội rồi.

Mặc dù những kẻ tội phạm của tổ chức trên đều là loài người, và đáng lẽ ra vụ này phải thuộc thẩm quyền phụ trách của bên lực lượng Cảnh sát Nhân dân HPF, nhưng mối đe dọa từ The Order lại hướng thẳng về phía cộng đồng người Therian; còn chưa kể đến việc The Order đã tuyên bố khơi mào chiến tranh chống lại THIRDS khi công khai hành hình một đặc vụ của THIRDS. Đoạn video ghi lại cái chết của đặc vụ Morelli đã bị phát tán khắp trên mạng xã hội, và thậm chí còn bị phát lại trong mục tin tức trên TV đúng hai ngày trước Giáng sinh. Đến bây giờ, dường như Dex vẫn có thể nghe được giọng nói của tên khốn kia ong ong trong đầu mình, giống hệt như khi anh xem đoạn video kia trên TV từ đầu đến cuối vào ngày hôm qua. Từng câu từng chữ của hắn ta đều chứa đầy nọc độc nhỏ tý tách xuống từng tế bào trong người anh.

Để có thể cứu rỗi thành phố này khỏi cơn đại dịch, chúng ta nhất định phải diệt trừ tất cả các nguồn mang bệnh, và bắt đầu từ tổ chức đã khởi phát thứ bệnh dịch kinh tởm này. Chúng ta sẽ khiến cho những kẻ tội đồ đó phải chịu sự trừng phạt từ địa ngục, và THIRDS sẽ là đối tượng trừng trị đầu tiên.

Không lâu sau khi tuyên bố này được phát đi, toàn bộ các cơ sở của THIRDS đều thông báo Tình trạng Nguy hại Cấp độ Đỏ. THIRDS phải nhanh chóng chặn đứng The Order trước khi có bất kỳ thiệt hại về nhân lực nào nữa lại xảy ra và không để cho xuất hiện thêm bất cứ một trường hợp quá khích nào gây loạn náo loạn trên các chuyến tàu xe. Từ thời điểm đó trở đi, mối quan hệ vốn đã rất mỏng manh giữa loài người và loài Therian lại càng lúc càng trở nên bất ổn định hơn, và đây đúng là điều mà The Order luôn mong muốn.

THIRDS đã tuyển lựa những người tình nguyện và triển khai rà soát toàn bộ thành phố, tiêu hủy hết tất cả những rải truyền đơn đầy tính kích động thù hận mà The Order phát đi, nhưng đó cũng chỉ là những nỗ lực trong vô vọng. Cứ mỗi lần THIRDS hủy đi được một tấm poster với thông điệp nhức nhối "Loài Người Là Giống Loài Thượng Đẳng" hoặc có in biểu tượng đầu nữ thần Adrasteia trên đó thì ngay lập tức ba, bốn tấm poster khác đã xuất hiện thay thế. Các tờ bướm được tung rải rác trên khắp đường phố, cả thành phố giờ không khác gì như vừa mới trải qua một cuộc diễu hành đầy băng rôn và sticker. Dex nhìn khắp mọi nơi, đâu đâu cũng thấy dấu chân đẫm máu của The Order như lời hứa hẹn sẽ thổi bùng lên ngọn lửa từ địa ngục và khuấy động loạn lạc, quyết tâm không nhân nhượng cho tới khi bọn chúng đạt được mục đích của mình hoặc cả thành phố này đều bị nhấn chìm trong biển máu. Dù cái nào xuất hiện trước cái nào cũng đã không còn là điều quan trọng nữa rồi. Các phương tiện truyền thông đại chúng lại chẳng hề giúp ích thêm được gì. Cứ bật TV lên là người ta lại thấy ngay đợt bầu chọn Tổng thống mới vẫn cứ tiếp tục diễn ra như bình thường, tràn đầy những lời cáo buộc lố bịch và bao cố gắng ngớ ngẩn chỉ nhằm mục đích hạ bệ đối thủ tranh cử.

THIRDS lại bị kẹt trong mớ vòng xoáy hỗn loạn này. Kể từ khi The Order công khai trước cộng đồng, THIRDS đã phải hứng chịu đủ lời buộc tội, từ việc cứ mãi duy trì thế trung lập (vì bọn họ quá hèn nhát để tỏ rõ lập trường), cho đến trở thành những kẻ phản bội lại chính giống loài của mình (có đi kèm với danh tính của từng đặc vụ cụ thể bị nhắm tới), thậm chí còn là cội nguồn của mọi tội ác, rồi thì là thứ duy nhất có thể khiến cho thành phố này không bị sụp đổ. Không kể đế là họ đã nỗ lực, đã làm những gì, luôn có ai đó không ngừng buộc tội họ về một điều gì đó – không làm đủ chức trách của mình, không đẩy nhanh tiến độ công tác của mình hoặc không đủ quan tâm tới sự an toàn của thành phố. Nếu như Dex để ý tới tất cả những lời đầy nanh độc đó thì anh đã phát điên lên từ lâu rồi, chính vì thế anh tách mình khỏi tất cả những thứ tiêu cực ấy. Quan trọng hơn nữa, anh sẽ không cho phép những lời độc ác đó ảnh hưởng đến đồng đội của anh.

Sloane đi đến gần anh, đưa cho anh chiếc mũ bảo hộ của mình và quay sang hỏi Cael. "Chúng ta có những thông tin gì liên quan đến khu vực đó?" Dex giật lấy chiếc mũ từ tay người cộng sự của mình, thở than một tiếng dài.

"Tôi ghét cái mũ này quá."

"Khi một viên đạn găm vào cái mũ đó thay vì hộp sọ của cậu, người mới à, tôi đảm bảo cậu sẽ yêu nó ngay thôi."

Khỉ thật. Cãi không được rồi.

Cael cũng không buồn giấu đi nụ cười của mình khi cậu trả lời lại câu hỏi của Sloane. "Hầu hết là bất động sản công nghiệp và các công ty xây dựng. Phía cuối Đại lộ 15 là sông Đông, mặc dù còn có một con đường chưa trải nhựa nhỏ dẫn đến biển báo vào thành phố và bãi đỗ xe tập trung của Nhà máy sản xuất cửa sổ – đó là trong trường hợp anh gọi vậy thôi." Biểu cảm của Cael bỗng nghiêm túc trở lại, con ngươi trong đôi mắt màu bạc kia co lại. "Nhưng những khu vực liền kề xung quanh đều là khu sinh sống và cư trú của người dân, và Popps chỉ cách đó vài tòa nhà."

"Popps nào thế?" Dex hỏi. Anh không quá quen thuộc với khu vực này, và sau cả tháng trời chạy khắp mọi ngõ ngách trong thành phố, tất cả các khu vực đã bắt đầu chồng chéo hết lên trong đầu anh.

"Là Học viện Poppenhusen. Đó là một trung tâm cộng đồng cung cấp những chương trình, khóa học cho con trẻ và gia đình của chúng."

Ash tham gia vào cuộc đối thoại cẩu ba người, vẫn là giọng điều cà chớn thường ngày của anh ta. "Hay lắm. Mấy tên khốn đó biết rõ chúng muốn làm gì. Khu đất công nghiệp kia thì có vô vàn chỗ ẩn thân, nhưng khu dân cư thì lại khiến cho chúng ta khó mà sử dụng vũ trang hạng nặng để xâm nhập vào. Chúng ta không gánh nổi một cuộc đấu súng rồi để đạn lạc trúng phải một thằng nhóc nào đó đâu."

Sloane gật đầu, tán thành với ý kiến của Ash, sau đó gã quay sang phía màn hình theo dõi. "Chúng ta có biết địa chỉ cụ thể không?"

"Ở đây." Cael chỉ vào một khu vực nhỏ gần với ven sông phía cuối Đại lộ 15. Khu vực này có hai tòa nhà nhỏ được xây dựng trên nền đất cứng mở rộng, đầy cát bụi và có một loạt hàng rào sắt bao xung quanh, kéo từ phía trước của hai tòa nhà vòng đến phía sau cạnh sông Đông. "Chỗ này được đăng ký dưới tên Công ty Cung cấp Dịch vụ Xây dựng IGD, nhưng chỉ là bề ngoài mà thôi. Em đã tìm kiếm thêm một số thông tin liên quan đến các hạng mục giao dịch và các Công ty khác có ký kết hợp đồng với IGD, và kết quả thu được khá nhiều, nhưng tất cả số hợp đồng đó đều đã được hoàn thành hết từ hơn một năm trước rồi, đến tận thời điểm này thì không thấy có thêm bất kỳ một vụ giao dịch nào khác. Em đã sử dụng một đường truyền bảo mật tại Cục Trinh sát, giả làm khách hàng để gọi tới IGD và vị 'thư ký' của IGD nói rằng Công ty hiện đang trong quá trình tái cơ cấu tổ chức và không nhận thêm bất cứ một dự án nào."

"Còn mạng lưới bảo an thì sao?"

"Mạng lưới bảo an cực kỳ yếu kém, quá tầm thường. Phía bắc tòa nhà lắp một chiếc camera, ở phía nam thêm một chiếc nữa, và một cái ở ngay trong chỗ này, là văn phòng làm việc. Em có thể vô hiệu hóa chỗ camera này trong vòng một nốt nhạc, còn nhanh hơn cả việc Dex hát xong một đoạn điệp khúc trong bài Poison của Alice Cooper nữa."

Dex vừa mới định mở miệng thì đã bị Sloane giơ một bàn tay đang đeo găng bảo hộ lên ngăn lại. "Đừng, Cael, em đừng có mà khích cậu ta. Ash, nghiên cứu cách xâm nhập đi."

"Tôi không thích kiểu này chút nào." Ash chăm chú nhìn vào hình ảnh trên màn hình, hai cánh tay lực lưỡng bắt chéo trước ngực. "Chúng ta đang đối diện với một kiến trúc khép kín. Nếu như những kẻ phạm tội kia đang trú ở trong đó, chắc chắn chúng đã có sự chuẩn bị sẵn rồi. Tòa kiến trúc thứ hai đây sẽ là mục tiêu chính của chúng ta, và có khả năng lớn đó là nơi bọn người kia ẩn nấp. Không có cửa sổ, hai lối vào nhỏ ở bên hông tòa nhà, và ba lối vào dành cho các loại phương tiện ở ngay đằng trước. Tin tốt là các cửa đều làm từ kim loại nhôm, cho nên thổi bay đống của nợ ấy dễ như ăn kẹo." Hàng lông mày của Ash nhíu chặt lại.

"Dù thế nào thì khỏi cần đề cập tới Phố 110. Kiểu gì bọn người kia cũng sẽ phát hiện ra chúng ta đang tiếp cận chúng. Tôi đề nghị chúng ta chia ra làm ba nhóm. Nhóm một sẽ xuất phát từ Đại lộ 15, đi qua Nhà máy nước đóng chai và tới vị trí này." Anh ta nói, chỉ vào một ngôi nhà gạch nổi cỡ trung hiện trên màn hình. "Nhóm có thể sử dụng lối cửa vào. Hàng rào gỗ và cả căn nhà sẽ che chắn cho nhóm. Nhóm đi vòng ra phía sau, cắt chỗ hàng rào sắt và tiến vào sân sau của IGD. Nhóm có thể lẻn vào từ phía sau, đánh úp và hạ hết những đối tượng xuất hiện bên trong văn phòng làm việc, sau đó tiến thẳng vào từ phía cửa trước; nhất là khi các cửa sổ ở tòa này đều có những thanh chắn chống trộm cho nên bọn tội phạm sẽ không thể trốn thoát bằng lối cửa sổ được. Bất kỳ kẻ nào có gan dám tấn công nhóm, các thành viên có thể ném luôn kẻ đó xuống lòng sông. À, cái đó chỉ là ý kiến riêng của tôi thôi."

"Nhóm hai sẽ có lộ tuyến tương tự, đánh úp từ phía sau của mục tiêu chính, xâm nhập vào tòa nhà bằng cách sử dụng lối vào ở chỗ này. Nhóm hai sẽ có đủ thời gian để xoay sở trong trường hợp có bất kỳ kẻ nào xuất hiện ở lối vào thứ hai và thứ ba còn lại, hoặc thậm chí ở các cửa bên hông. Và tôi nói luôn, cho dù bọn tội phạm kia có xuất hiện ở các lối vào kia thật, chúng ta sẽ có nhóm ba phục sẵn ở ngay trên con phố đối diện, sẵn sàng tiếp cận tới phía sau chỗ biển báo và Nhà máy sản xuất cửa sổ. Ở đây có đủ các loại trang thiết bị phục vụ cho quá trình sản xuất và cả những đống phế thải có thể che chắn cho nhóm."

Sloane dứt khoát gật đầu, vỗ mạnh lên bả vai của Ash. "Tốt lắm. Mọi người nghe Ash nói rồi đấy. Cael, em sẽ chịu trách nhiệm quán xuyến chung toàn khu vực cho cả đội. Thông báo cho các thành viên mọi động thái diễn ra trong khu vực này."

"Rõ rồi." Cael quay lại phía màn hình giám sát trong khi Sloane phân phó nhiệm vụ cho các thành viên trong đội.

"Letty, Rosa, hai người là nhóm một, phụ trách văn phòng làm việc. Calvin, Hobbs, hai người là nhóm hai, đột nhập từ phía sau của mục tiêu chính, phá cửa, cho đám cửa đó nổ tung bành hết đi."

Calvin gật đầu thật mạnh và cùng với Hobbs theo sát ngay sau, hai người bắt đầu chuẩn bị các loại chất nổ và vũ khí không gây chết người cần thiết.

"Ash, Dex, hai người sẽ đi cùng tôi. Chúng ta sẽ đột nhập vào từ phía sau chỗ biển báo và Nhà máy sản xuất cửa sổ." Sloane chạm vào thiết bị liên lạc. "Đặc vụ Stone, đặc vụ Taylor, tôi là đặc vụ Brodie đây."

Giọng nói trầm thấp của hai người Đội trưởng vang lên trong thiết bị liên lạc. "Đặc vụ Stone nghe rõ. Mệnh lệnh là gì, đặc vụ Brodie?"

"Đặc vụ Taylor nghe rõ. Chờ mệnh lệnh."

Sloane suy nghĩ rất nhanh. "Đặc vụ Stone, tôi muốn cậu và các thành viên trong đội của mình bao vây Phố 110 và Đường 14. Không cho phép bất cứ ai tiến vào hoặc rời đi. Sắp xếp Đội Tự hào Beta vào vị trí và cảnh giác chú ý đến tất cả những người dân ở đó."

"Đã rõ."

"Đặc vụ Taylor, cậu và đội của mình sẽ phụ trách Phố 112 và Đại lộ 15. Cậu biết rõ mình phải làm gì rồi đấy. Sắp xếp Đội Đột kích Beta vào vị trí và cảnh giác chú ý đến những người dân xung quanh. Nhớ là đừng có dọa mấy đứa trẻ con nữa."

Một tiếng cười sảng khoái vang lên ở đầu bên kia của thiết bị liên lạc. "Rồi để tôi chiếm mất phần vui của Keeler ấy à? Yên tâm, tôi còn chẳng nghĩ đến nữa là."

"Hôn mông ông đây này, Taylor."

"Cậu cứ tới chỗ ông đây rồi chổng mông lên ông xem, Keeler à. Sau đó chúng ta sẽ làm mấy trò hay ho mà các chàng gay vẫn làm nhé. Taylor nhận lệnh."

"Đồ nhát chết." Ash lầm bầm.

"Này, hình như cái đó trái ngược hẳn với lý do tôi dám đi hôn mông cậu đấy." Đặc vụ Taylor cười lớn.

Ash định mở miệng độp lại ngay – không nghi ngờ gì khi lời đáp trả ấy sẽ chứa đầy những lời tục tĩu đến nỗi khiến cho người nghe phải thủng cả lỗ tai, nhưng Sloane đã rất nhanh chóng xen vào, chạm ngay vào thiết bị liên lạc của Ash và chỉ thẳng vào anh ta. "Cậu và Taylor có thể đấu đá võ miệng với nhau vào lúc khác." Gã lờ đi cái lườm nguýt từ phía Ash, chuyển sự chú ý của mình về phía các thành viên trong đội.

"Được rồi, mọi người nhớ phải cẩn thận, và dạy cho bọn tội đồ khốn kiếp kia biết hậu quả mà chúng phải gánh khi dám cả gan làm náo loạn thành phố của chúng ta đi nào. Letty, Rosa, chúng tôi sẽ đột nhập vào trước hai người trong vòng 5 giây."

"Tôi rõ rồi." Rosa đội chiếc mũ bảo hộ lên, hạ tấm kính chắn xuống. Các thành viên khác cũng chuẩn bị đầy đủ. Giọng nói của Sloane vang lên rất to và rõ ràng.

"Tiến hành thôi."

Chiếc BearCat của Đội Thanh trừng Delta đỗ tại góc giao của Phố 112 và Đại lộ 15 và ra hiệu cho chiếc BearCat của Đội Đột kích Beta khi thấy chiếc xe tấp vào cạnh lề đường cách chỗ bọn họ không xa. Mọi người nhảy xuống khỏi khoang xe và hướng về các vị trí như đã được phân công từ trước.

Dex đi vào vị trí nhóm, bám sát phía sau Sloane và Ash kèm ngay sau lưng anh. Cả ba người đều nắm chắc súng trong tay, nhanh chóng tiến ra đường và hướng đến Đường 14. Từ đây, họ có thể nhìn thấy chiếc BearCat của Đội Tự hào Beta đang đỗ tại góc đường gần đó. Nhóm ba người hướng về phía đó, không ngừng cảnh giác mọi thứ xung quanh khi di chuyển qua một loạt những căn nhà hai tầng với các dãy hàng rào trắng. Phía trên bọn họ là bầu trời xanh thẳm với những đám mây bồng bềnh trôi ngang, thời tiết lúc này đây giống hệt như vào giữa thập niên 60 và các hộ dân chung quanh thì vẫn khá yên tĩnh. Không ai nghĩ rằng có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra cả, trừ khi là họ ngó ra phía bên ngoài cửa sổ và nhìn thấy ba đặc vụ THIRDS được vũ trang đầy đủ vừa đi ngang qua nhà họ.

Trước khi đến chỗ chiếc BearCat, Sloane ra hiệu cho hai người băng qua đường và sau đó dừng lại ở một góc khuất trên Phố 110. Mặc dù họ còn cách IGD vài tòa nhà nữa, Sloane vẫn không thể mạo hiểm và rồi khiến tất cả bị phát giác ra được. Họ di chuyển sát theo góc khuất, chú ý theo dõi các tín hiệu từ Sloane, nấp đằng sau những chiếc xe ô tô đang đỗ ngay trên đường, kiên nhẫn chờ đợi. Ngay khi hai người nhận được tín hiệu tiến lên, bọn họ liền di chuyển qua đường, tiến tới bên hông của một trong những Công ty gần đó, vòng qua đằng sau và tiến về khu đỗ xe.

Một người đàn ông mặc bộ suit xám, trên tay cầm một tập tài liệu và một cặp giấy, sững người ra như đá, mắt trợn ngược lên nhìn bọn họ. Dex ra hiệu cho anh ta cứ tiếp tục đi vào trong Công ty, nhưng phải mất đến ba lần ra hiệu thì anh ta mới hốt hoảng hiểu ý. Anh ta cuống cuồng chạy thẳng một mạch về phía lối thoát hiểm của tòa nhà, gần như đâm sầm vào cửa kính ở ngay lối đi khi chỉ cắm đầu cắm cổ mà chạy. Sloane tiến lên phía trước, Dex xốc lại tinh thần, hít vào một hơi thật sâu và từ từ thở ra. Hiện giờ anh đã ở trong đội được 8 tháng rồi, nhưng vẫn chưa thể nào tin nổi việc mình đã trở thành một đặc vụ của Cục Quân sự làm việc cho THIRDS. Chiếc vòng cổ phù hiệu của tổ chức bên dưới bộ giáp bảo hộ cọ vào da thịt anh nhắc cho Dex nhớ rằn anh đã không còn là một thám tử điều tra nữa, mà là một người quân nhân chính hiệu. Sau 6 tháng kể từ khi công tác tại đội, anh đã được tặng thưởng chiếc vòng cổ phù hiệu này do đã đạt thành tích xuất sắc trong suốt quãng thời gian thử thách.

Mặc dù lúc ban đầu, anh vẫn còn sự ngại ngần và hoang mang sau khi bị tầng lớp lãnh đạo của bên HPF thằng tay ép phải tham gia vào THIRDS, nhưng giờ phút vị Trung úy nọ đeo lên cổ anh chiếc vòng cổ phù hiệu, cha anh và em trai anh đứng ở một bên, nhìn anh với ánh mắt nồng nhiệt không giấu nổi niềm tự hào, lòng anh chưa bao giờ vững vàng và kiên định đến thế. Chiếc vòng cổ này chính là một sự gợi nhắc – nhắc nhờ anh về cuộc đời mới của mình, và giờ anh đã trở thành chỗ dựa của rất nhiều người. Đội Thanh trừng Delta đã chấp nhận anh, dù cho khởi đầu có hơi khó khăn chông gai, nhưng có một điều mà anh chắc chắn, đó chính là anh sẽ không bao giờ khiến các đồng nghiệp của mình phải thất vọng.

Họ tiếp cận chỗ hàng rào gỗ, phân định rõ chỗ ba người bọn họ đang đứng với vị trí của tấm biển báo và Nhà máy sản xuất cửa sổ. Sloane bước sang một bên và gật đầu ra hiệu cho Dex. Lần này, người mới sẽ đột nhập vào trước. Cuộc vui bắt đầu ngay sau đây thôi. Dex xoay người lại để cho Sloane có thể mở balo của anh và lấy bộ thiết bị Hooligan đựng ở bên trong ra. Vài giây sau, Sloane đưa cho anh một thanh bẩy nhỏ, Dex nhận lấy và đẩy vào khe hở giữa hai tấm ván rào, vặn mạnh khớp nối sắt giữa hai tấm ván. Tấm ván rào gỗ kêu lên lách cách vài tiếng rồi long ra. Dex dùng hai bàn tay đeo găng nhấc tấm ván đã lung lay kia ra, để sang một bên. Khi đã tháo được hai tấm rào ra rồi, rời tấm rào thứ ba ra sẽ chẳng còn là vấn đề nữa. Dex quay sang đưa thanh bẩy lại cho Sloane thì thấy ngay vẻ mặt cau có của gã.

"Sao thế?"

Ash dịch người lại gần phía hàng rào. "Chỉ có cái mông trần của cậu mới lách vừa qua lỗ này thôi, Daley à. Còn hai chúng tôi lách được vai qua đây là đã may mắn lắm rồi."

Đùa anh chắc? Dex lại trở sang nhìn về phía hàng rào, vừa lầm bầm vừa đút thanh bẩy vào giữa hai tấm ván rào khác. Có phải lỗi của anh đâu khi mà hai tên cộng sự người Therian đi cùng anh đây lại có vóc dáng to con như thế. Anh vẫn còn may chán khi chưa phải tự mình bóc dỡ nửa dãy hàng rào này ra. Chưa kể đến anh vẫn chỉ đang trong quá trình tập làm quen với việc bản thân là thành viên của một đội tác chiến đặc nhiệm, lại còn là đội có các đặc vụ người Therian nữa. Luôn phải điệu thấp khi mà trên người giắt đầy các loại vũ khí yêu cầu rất nhiều kĩ năng. Luôn phải vững vàng khi đứng cạnh một tên cao đến hơn 2 mét, gánh trên mình trang thiết bị nặng đến hơn 45 kg lại còn được trang bị vũ khí đến tận răng thì đúng là cần đến một sức mạnh thần kỳ khó tả. Đến tận bây giờ, Dex vẫn đang cố gắng tìm hiểu xem Hobbs đã sử dụng đến loại bùa phép quái quỷ nào mà có thể biến mất sau con xế Scion iQ trong lần thực thi nhiệm vụ trước đó của bọn họ.

"Nhấc cái mông nhanh lên coi, người mới." Ash càu nhàu.

"Đừng nói với tôi là anh thích ngắm mông tôi đấy?" Dex than vãn đáp lại, giật mạnh một tấm ván rào cứng đầu không chịu lỏng ra. "Anh nên dừng ngay việc nhìn chằm chằm vào mông tôi đi, nếu không đừng có trách tôi suy nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn đấy." Anh không nhịn được cong khóe miệng khi nghe thấy tiếng chửi bậy của Ash. Sau khi giải quyết xong tấm ván rào trước mặt, Dex đưa thanh bẩy cho Sloane và gã nhanh chóng cất bộ thiết bị trở vào trong balo của anh. Gã vỗ nhẹ vào cánh tay anh, thông báo cho anh biết đã cất gọn đồ vào balo rồi. Dex đứng sang mọt bên, tất cả lại di chuyển theo đội hình đã được thống nhất từ trước. Anh bỗng sững người lại, nhướn lông mày nhìn Ash.

"Daley, tôi không thèm nhìn cái mông ấy của cậu đâu. Kể cả trên thế giới này chỉ còn tồn tại duy nhất mình cậu có thể làm tình được, tôi cũng chẳng buồn màng đến."

Nụ cười trên miệng của Dex lại càng lớn hơn. "Ồ, hóa ra ý của anh là tôi có thể làm tình với anh chứ gì?" Ôi trời, anh thích chọc cho tên này nổi điên lên quá. Ai bảo chuyện đó dễ như trở bàn tay chứ.

Ash đẩy người Dex qua lỗ hổng trên hàng rào. "Ý tôi là nếu như cậu không ngậm miệng lại, lần tới tôi mà nhìn thấy mông cậu thì tôi sẽ rút súng bắn nát nó."

"Lần tới à?" Dex cười. "Khỉ thật. Hóa ra lâu nay Keeler toàn nhìn trộm mông tôi kìa."

"Sloane." Ash gầm gừ.

Sloane lắc đầu trong khi ba người tranh thủ những máy móc cồng kềnh đặt ở xung quanh tấm biển ở trước sân của Nhà máy để che dấu sự hiện diện của bản thân. "Dex."

Đó không hề là một lời cảnh báo, lại giống như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng đã đến lúc anh thu bớt tính tình mình lại rồi. Tuy vậy, Dex vẫn ngoái lại phía sau vai, liếc Ash một cái và thấy anh ta đang nhăn răng ra cười toe toét. Dex nhả ra một chữ, "Tên ái kỉ.", khiến cho nụ cười roi rói ấy nhạt đi, thay vào đó là vẻ bực bội, phẫn nộ. Thế mới đúng là điều anh mong chờ chứ.

Ba người di chuyển dọc theo đường biên của căn nhà, ánh mắt dán chặt vào mục tiêu ở bên kia phố. Một chiếc xe ủi cỡ nhỏ đang đỗ gần lối cửa vào phía sau của tòa nhà, ba người hạ thấp mình nấp ở ngay sau chiếc xe đó, ỏ bên cạnh là một đống bụi bẩn và cỏ dại đã khô héo. Dex nghe thấy giọng nói rất nhẹ của Sloane vang lên trong thiết bị liên lạc.

"Letty, Rosa, hai người đang ở đâu?"

"Chúng tôi đang tiến vào trong văn phòng làm việc đây."

"Rõ rồi. Còn Calvin?"

"Bọn tôi đang cài đặt dây dẫn nổ trên cửa. Anh có muốn chúng tôi..."

Lời nói của Calvi bị cắt ngang khi có một tiếng súng nổ bắn xuyên qua không khí.

"Calvin?" Sloane bắt đầu di chuyển lên đầu trước của chiếc xe ủi. Họ có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ nho nhỏ từ đầu bên kia của thiết bị liên lạc. Trái tim Dex như nhảy thẳng lên cổ họng. Sloane lại chửi thề vài tiếng, gã không ngừng cố gắng liên lạc lại với người đồng đội của mình. "Mẹ nó, Calvin, trả lời tôi đi. Cái quái gì vừa mới xảy ra thế?"

"Có bắn tỉa." Hơi thở của Calvin rất nặng nề, giọng hơi khàn, cố cất tiếng đáp lại. "Tôi vẫn ổn. Bị bắn trúng vào giáp bảo hộ. Mẹ nó chứ, đau vãi. Chúng tôi giờ đang bị đặt vào tầm ngắm rồi." Cậu vừa nói xong thì liên tiếp một loạt tiếng súng lại vang lên. Tiếng súng chỉ ở đâu đó ngay gần đây mà thôi.

Sloane ló ra từ sau chiếc xe ủi, nhìn xung quanh một lượt để xác định vị trí của tay bắn tỉa. "Tôi nhìn thấy rồi. Ở ngay phía trước đây có một chiếc xe buýt hành trình. Tất cả các cửa sổ hai bên đều đã bị đập nát hết rồi. Có vẻ như là xe bị cướp. Xác định được trong xe có hai tay bắn tỉa."

"Có vẻ như ai đó không thấy hài lòng với dịch vụ rồi." Ash lẩm bẩm.

"Cael, khu vực có an toàn không?" Sloane hỏi.

"Ngoài mấy tên bắn tỉa ra thì không có mối nguy nào khác. Không có thường dân."

"Đặc vụ Stone, đặc vụ Taylor?"

"Đặc vụ Stone đây, khu vực an toàn."

"Đặc vụ Taylor đây, khu vực an toàn."

"Đã rõ. Đội Thanh trừng Delta, chúng ta lập tức tiến vào. Di chuyển mau!" Sloane vọt ra từ phía sau chiếc xe ủi, Ash và Dex nhanh chóng bám sát theo phía sau. Một loạt tiếng súng, tiếng đổ vỡ và tiếng la hét vang lên đầy hỗn loạn. Ba người tăng tốc tiếp cận chiếc xe buýt hành trình với lớp bọc ngoài thân xe sọc đen vàng kia. Sloane rút hai quả bom khói ra, ném vào bên trong chiếc xe buýt thông qua chiếc cửa sổ bị vỡ kính rồi lập tức xâm nhập vào trong khoang xe qua lối cửa vào đang mở sẵn đối diện với ghế lái của tài xế.

"Buông vũ khí xuống! Nằm xuống đất ngay!" Sloane hét lên. Hai kẻ bắn tỉa loài người kia liền ném hai khẩu súng trường sang một bên, Ash đi tới và nhặt lấy, sau đó ép hai kẻ nọ gục người xuống sàn xe một cách khá bạo lực.

"Để tay ra sau lưng nhanh lên." Ash nạt nộ, lấy mấy chiếc dây zip từ trong túi bên hông của mình ra và thắt chặt cổ tay của hai tên bắn tỉa lại.

Tiếng cảnh báo của Calvin vang lên trong thiết bị liên lạc của mọi người. "Sắp kích nổ đây!"

"Dex, cửa bên hông!" Sloane đẩy Dex ra phía đầu xe buýt. Họ chạy dọc qua con phố, tiếp cận đến gần tòa nhà với những kiến trúc bằng nhôm, vừa lúc ấy thì ở lối vào thứ ba dành cho các phương tiện di chuyển của tòa nhà vang lên một tiếng nổ rầm trời, thổi tung một đám khói bụi mù mịt, cánh cửa bị vụ nổ đánh bật lên cùng với đống bụi bẩn, văng rất xa rồi đáp xuống giữa dòng sông cạnh đó, chìm nghỉm. Cứ làm như dòng sông ấy chưa có đủ các loại rác phẩm dưới đáy sông không bằng.

Dex và Sloane chia sang hai bên trấn giữ tại vị trí của hai lối ra vào nhỏ còn lại, lưng áp sát vào cấu trúc bằng nhôm, kiên nhẫn chờ đợi. Và họ cũng chẳng hề phải đợi quá lâu. Các cánh cửa bật mở ra, một nòng súng thập thò ló ra từ khe hở của cánh cửa mới mở, ngay sát bên cạnh Dex. Anh gạt nòng súng ra hướng khác bằng cánh tay phải của mình và dùng khuỷu tay trái thụi một cú vào thẳng mặt của kẻ đang cầm súng, đánh bật ngửa mặt của hắn ta về phía sau cùng với một dòng máu đỏ chảy dọc trên sống mũi. Dex dùng một tay ném khẩu súng ra bãi cỏ trống phía sau anh, một tay khác nâng khẩu súng của mình lên và chĩa thẳng vào những tên loài người vẫn đang không ngừng thở dốc và ho khù khụ, mắt thì đỏ lừ lên và nước mắt nước mũi tèm lem vì bị ngạt khói.

"Nằm im! Úp mặt xuống đất!" Dex nghiêm giọng ra lệnh."Để hai tay ra sau lưng!" Một kẻ trong đám người đó cố gắng vọc tay vào dưới chiếc áo sơ mi kẻ sọc của mình nhưng ngay sau đó liền bị Dex dùng chân với đôi boot quân dụng của anh đạp mạnh một cú thẳng vào lưng, đẩy cả người gã bẹp hẳn xuống đất, mặt ngập trong bùn đất. "Tôi bảo là đặt hai tay ra sau lưng!" Anh lấy ra những sợi dây zip từ chiếc túi đeo bên hông, cúi thấp người xuống, nâng một góc áo của tên đó lên và thu lại khẩu súng ngắn. Anh ném khẩu súng ra khỏi tầm với của đám người này, vòng dây zip qua cổ tay của tên nằm dưới mình và kéo một cái thật mạnh, đau đến nỗi khiến kẻ bị trói phải suýt xoa la lối một hồi. Ngay sau, anh tiếp tục làm tương tự với ba tên còn lại, kiểm tra và thu giữ các loại vũ khí khác mà bọn chúng giấu trong người rồi trói chặt cả đám lại. Anh đứng dậy, chạm vào thiết bị liên lạc của mình. "Chỗ tôi có ba tên đã bị khống chế."

Giọng nói kèm theo hơi thở nặng nề của Rosa vang lên qua thiết bị liên lạc. "Chúng tôi bắt được bốn tên."

"Chúng tôi khống chế được năm tên." Calvin nặng nề đáp lại, gào thét gì đó với những kẻ đã bị cậu ta tóm gọn. Người đồng đội của anh nghe có vẻ khó chịu lắm đây, nhưng có ai mà không như thế khi vừa phải ăn một viên đạn vào thẳng bộ giáp bảo hộ chứ? Dex lùi lại vài bước, vẻ hứng thú quan sát cảnh Ash đang xách cổ hai tên bắn tỉa xuống khỏi xe buýt, gần như anh ta lôi cổ hai tên đó xềnh xệch trên mặt đất. Tất cả các đặc vụ người Therian của Cục Quân sự thuộc Đơn vị Alpha đều là những loài săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn, rồi thì thuộc các loài thú dữ họ Mèo. Mỗi một đặc vụ Therian có sức mạnh tương đương với hai đặc vụ loài người gộp lại. Khi cả đội phải đối đầu với những tên tội phạm Therian thuộc loài thú săn mồi dữ dằn thì tỷ số về sức mạnh gần như tương đương nhau và lợi thế mà một đặc vụ Therian có thể đạt được so với đối thủ của mình sẽ phụ thuộc vào trạng thái hình thể, kĩ năng và trí tuệ của người đặc vụ đó. Khi họ đối diện với những tội phạm là loài người, các đặc vụ người Therian của họ còn chẳng buồn nháy mắt. Và Dex rất thích sự chênh lệch về thực lực này.

Sloane bước đến gần bên Dex, vỗ nhẹ lên bả vai anh coi như khích lệ động viên và gã nhanh chóng ra mệnh lệnh tiếp theo của mình. "Đội Tự hào Beta, Đội Đột kích Beta, di chuyển vào mục tiêu. Tôi muốn tất cả các đối tượng của chúng ta được liệt thành một hàng ngang, bị khống chế nghiêm ngặt. Đặc vụ Taylor, đặc vụ Stone, hai người xem có lấy được thông tin gì có ích từ đám người đó hay không."

Ngay khi những người đồng đội của họ từ Đội Tự hào Beta và Đội Đột kích Beta xuất hiện, họ giao lại những đối tượng phạm tội lại cho hai đội xử lý. Sloane ra hiệu cho Dex đi theo gã. Dọc đường đi, hai người cởi chiếc mũ bảo hộ ra và giao lại cho một người đặc vụ đang đứng gần đó. Hai người tiến vào khu chính của tòa nhà, nơi đây vẫn đang mịt mù khói bụi từ đợt xâm nhập của Calvin và Hobbs tạo ra vừa rồi.

"Chúng ta phát hiện được gì không?" Sloane lên tiếng hỏi ngay khi mọi người đang rà soát tất cả những khu vực xung quanh đây. Không gian kiến thiết bằng kim loại nhôm này dường như vốn là một garage có đủ chỗ đậu cho ba chiếc ô tô, nhưng hiện tại đã được cải tạo lại trở thành một căn cứ với những bức tường cách nhiệt, các giá để đồ bằng kim loại gắn dọc theo khắp vách tường; vách tường thứ ba có treo một tấm bảng lớn, đính lên đó những tấm bản đồ, các bài báo, hóa đơn và một loạt các loại giấy tờ báo chí linh tinh khác. Ở giữa không gian căn phòng là ba chiếc bàn kim loại lớn để la liệt các loại vật tư, hộp xấp, điện thoại di động cước phí trả trước, các dụng cụ trát hồ và rất nhiều loại vũ khí. Dex bắt gặp ánh nhìn của Hobbs và hướng mắt về phía ngón tay của người đặc vụ lúc nào cũng im lặng này chỉ tới một trong những kệ lớn để đồ. Calvin bước lại gần người cộng sự của mình và ra hiệu cho các thành viên khác trong đội đến gần chỗ bọn họ hơn.

"Axit sunfuric, nitroglycerine, pin nguồn, đồng hồ đo thời gian." Calvin cầm một chiếc hộp đựng đầy các loại đinh ốc và keo siêu dính. "Nhìn qua chỗ vật liệu này thì có vẻ như đám người kia không chỉ định thổi tung mấy tòa nhà thôi đâu."

Mấy tên khốn bệnh hoạn này. Chế tạo bom và đặt bom thôi là đã quá tội lỗi rồi, vậy mà bọn chúng còn lên kế hoạch sử dụng bom vào mục đích giết chóc và làm tổn hại đến mạng sống của những người dân vô tội nữa ư? Đám người này phải điên loạn và hoang tưởng đến mức nào mới có thể cho rằng những gì mà chúng đang làm đây đều là vì đại cục? Cứ như là những tội ác xảy ra ở thành phố này vẫn chưa đủ phức tạp vậy, giờ thì bọn họ lại phải đối đầu với một mức độ tội phạm điên loạn hoàn toàn mới.

"Có thiết bị kích nổ nào đã được chế tạo hoàn chỉnh chưa?" Sloane hỏi.

Calvin lắc đầu. "Chưa có, chỗ này mới chỉ là nguyên vật liệu cần thiết mà thôi, mặc dù Hobbs có nói rằng muốn chế bom hay thiết bị nổ thì còn cần thêm nhiều loại vật liệu khác nữa. Cậu ấy nghĩ rằng đám người này mới chỉ bước vào giai đoạn chuẩn bị, đang thu thập các loại vật tư phục vụ cho việc chế bom và thiết bị nổ thôi." Cậu ta quay sang nhìn Hobbs và người cộng sự Therian cao to nọ gật đầu chắc nịch, tỏ ý tán đồng.

"Được rồi. Cảm ơn mọi người." Sloane thở dài một tiếng và Dex biết rõ người cộng sự của anh đang nghĩ gì trong lòng. Trừ khi một tên trong số đám người bị túm cổ dưới kia chịu khai ra thì cả đội sẽ không có thêm bất kỳ một manh mối nào để lần theo nữa cả. Đuổi được lũ khốn này tránh xa khỏi thành phố là cư dân đã là một thắng lợi ban đầu rồi, nhưng một khi Isaac Pearce vẫn còn lảng vảng đâu đó ngoài kia, sự nguy hiểm vẫn luôn rình rập trong thành phố này. Ai mà biết được hội nhóm của bọn chúng còn có bao nhiêu căn cứ đang hoạt động như thế này nữa. Rồi còn bao nhiêu thiết bị kích nổ đã được chế tạo xong và chỉ chờ đến lúc phát nổ cho tung bành lên thôi?

Dex bước lại gần chỗ chiếc bảng lớn, mong rằng mình có thể moi được một vài thông tin có ích từ những thứ gắn trên này, thứ gì cũng được, miễn là có thể cho bọn họ đầu mối để lần ra được nơi mà kẻ đứng đầu của tổ chức The Order đang trú ngụ. "Mọi thứ ở đây gọn gàng quá rồi."

"Ý cậu là sao?"

Sloane đi đến bên cạnh Dex, và anh chỉ tay về phía chiếc bảng lớn trên tường. "Tất cả những tấm bản đồ gắn trên đây đều rất mới, giống như chỉ vừa mới mua cách đây không lâu vậy, và lại còn không phải là bản đồ thiết kế về một khu vực cụ thể nào đó nữa chứ. Một bản đồ về các con phố của khi Brooklyn, một bản đồ đường tàu điện ngầm của thành phố New York, một bản đồ lộ tuyến xe đạp của Manhattan, và tôi chắc chắn một trong số tấm bản đồ này là được in từ trên internet ra. Tất cả các bản tin đều được cắt xén rất gọn ghẽ, thời gian là từ hai tháng trở lại đây. Bọn này còn ghim cả hóa đơn ở đây làm cái quái gì không biết. Có kẻ đánh bom nào lại đi lưu lại tất cả những hóa đơn liên quan đến nguyên vật liệu chế tạo thiết bị kích nổ không chứ? Chẳng lẽ chúng định còn lưu lại để lấy chiết khấu à? Anh ghé sát người mình vào gần tấm bảng hơn. "Ở trên bề mặt của đống vật dụng này bị phủ một lớp bụi mờ, chứng tỏ rằng tất cả vật dụng chỉ được đặt ở nguyên trên kệ mà thôi và đã không được sử dụng trong một thời gian rồi. Bọn người này đang đợi lệnh từ cấp trên của chúng, hay là..."

"Là bọn chúng đang chờ chúng ta đến tóm gọn." Sloane nói nốt vế sau của Dex. Gã xoa cằm. "Suy đoán tốt lắm, Dex. Cậu có lý đấy, mọi thứ dường như đều quá... dễ dàng. Để xem chúng ta có khiến cho đám người kia phải phun ra manh mối không." Gã chạm vào thiết bị liên lạc của mình. "Cael à?"

"Gọi bên lực lượng hỗ trợ vào sao?" Cael đáp lại qua thiết bị liên lạc.

"Ừ. Anh muốn tất cả các ngóc ngách trong tòa nhà này đều phải được kiểm tra kĩ lưỡng, và sau khi họ đã nộp bản báo cáo kiểm kê chi tiết rồi lưu vào trong hồ sơ của vụ án thì hãy thông báo cho anh biết ngay."

"Rõ rồi."

Dex cùng với Sloane đi ra bên ngoài. 15 kẻ phạm tội bị ghe thành một hàng dài, hai tay bị trói ở sau lưng và bị canh giữ bởi gấp đôi số đặc vụ được vũ trang hạng nặng đầy đủ, đứng giàn đều xung quanh và luôn trong tư thế cảnh giác, đề phòng trường hợp có bất cứ kẻ nào trong đám người này phát sinh nông nổi mà làm liều. Đôi khi bọn tội phạm sẽ làm nên những điều không tưởng khi bị đẩy vào ngõ cụt. Anh vừa mới nghĩ như vậy trong đầu thôi thì một kẻ trong số đám người bị bắt nọ đã bất ngờ vùng dậy rồi bỏ chạy thục mạng.

Ash lườm nguýt kẻ bỏ chạy kia một hồi. "Thằng đó nghĩ cái đ*o gì thế không biết, muốn chạy đi đâu?"

Một đặc vụ gần đó liền bám sát và chặn hết tất cả các hướng di chuyển của kẻ nọ. Kẻ nọ trượt chân, dừng chững lại, sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người đứng xung quanh, kẻ đó nhảy luôn xuống sông Đông. Cuối cùng, mọi người chỉ biết đờ mắt ra nhìn kẻ ngu xuẩn nọ vùng vẫy, ngụp lặn, la hét không ra hơi khi cứ ngoi lên rồi lại chìm xuống, không ngừng kêu cứu.

"Đùa nhau à?" Dex đã từng nhìn thấy rất nhiều những kẻ ngu ngốc trong đời mình, nhưng tên trước mắt anh đây thì đúng là còn vượt xa cái kẻ đã từng cố gắng cướp chiếc xe tuần tra của anh trong khi anh đang ngồi ngay trên ghế sau từ thời anh mới chập chững vào nghề ở HPF. Ash phá lên cười lớn. "Sao ngu thế không biết."

Sau một màn chơi kéo – búa – bao, một đặc vụ người Therian trong Đội Đột kích Beta bắt đầu cởi quần áo, miệng không ngừng lầm bầm chửi tục, hầm hừ đi một đường đến thẳng bờ sông. Cả người anh ta trần trụi, chỉ còn mỗi một chiếc sịp boxer sặc sỡ lấp lửng che thân, những người đồng đội đứng sau đó thì liên tục huýt sáo và cười lớn về phía anh ta. Anh ta nhảy xuống dòng sông, hít thở ngụp lặn vài hơi và lôi kẻ đang sắp chết đuối đến nơi kia lên. Người đặc vụ với mái tóc đen tuyền nọ chống một tay lên bờ, nhấc thân mình lên, tay còn lại túm cổ kẻ ngu xuẩn vừa rồi ném thẳng về phía đám người đang bị canh giữ khiến kẻ đó ngã sấp mặt xuống mặt đất đầy bụi bẩn.

Người đặc vụ nọ trèo lên trên bờ, giật lấy chiếc khăn tắm từ một người đồng đội đưa tới, mắt trừng trừng lườm những kẻ phạm tội đang bị bắt. "Đây là lần cuối ông làm thế. Tên nào còn muốn làm mấy điều ngu xuẩn thì ông sẽ để cho các người chết chìm luôn. Mẹ nó chứ, nước lạnh thế không biết." Anh ta hắt hơi một cái. "Trời ạ, lại còn bốc mùi nữa. Tôi có bị lôi đi cách ly không đây? Nước gì mà toàn mùi hóa chất độc hại."

Những người đồng đội đứng xung quanh đó cười rộ lên, mãi cho đến khi Sloane giơ tay lên, bảo mọi người nghiêm túc trở lại. Gã bước đến trước hàng của những kẻ bị bắt nhưng vẫn duy trì được vẻ tỉnh táo, có một hai người chỉ mới trạc tuổi Cael mà thôi. Thực ra, một kẻ trong số đám người này đã lọt vào trong sự chú ý của Dex. Đó là một đứa trẻ, trông như mới chỉ 16 tuổi, hay đến 17 tuổi là cùng.

"Isaac Pearce đang ở đâu?" Sloane nghiêm giọng tra hỏi, bước từng bước chậm rãi trước mặt đám người nọ, ánh mắt màu hổ phách sắc bén tràn đầy áp bức ép thẳng xuống những tên tội phạm. Dex cũng không mấy ngạc nhiên khi nhận ra nỗi sợ đang dần len lỏi vào trong số những kẻ đang trừng mắt lên thách thức lại gã. Đám người này không có vẻ gì là những kẻ tội phạm cứng đầu cả. Với chiều cao tới gần 2 mét, tổng cân nặng cả người lúc này đến hơn 100 kg, đó là gã còn chưa đem theo số trang thiết bị vũ khí trên người nặng đến hơn 35 kg nữa, Sloane đã đạt đến mức tiêu chuẩn đủ để áp bức người đối diện rồi chứ chẳng cần đến gã phải bật mode nổi giận lên làm gì. Lại thêm một sự thật nữa rằng gã chính là một đặc vụ người Therian, trên cổ mang theo dấu nhận diện giống loài của Chính phủ thể hiện rõ hình thái Therian của gã là loài báo đen; cộng thêm hơn 20 năm kinh nghiệm chinh chiến có lẻ trên thực địa, đúng là có kẻ nào phải ngu ngốc hơn cả cái tên vừa mới nhảy thẳng xuống giữa dòng sông Đông kia thì mới nhìn thấy gã mà không sợ vãi cả ra quần.

"Các người có nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình huống mà bản thân đang vướng phải không? Mấy người nghĩ THIRDS sẽ nương tay với những tên tội phạm khủng bố à? Cái kẻ gọi là người lãnh đạo của các người đã giết chết một đặc vụ thuộc cơ quan thi hành luật pháp ngay trước con mắt của toàn thế giới. Hắn ta giờ chính là một mối đe dọa với toàn thể sự an toàn của mọi công dân trong thành phố này, khiến cho cuộc sống của những đứa trẻ vô tội bị đe dọa. Hắn rồi sẽ phải dành cả cuộc đời còn lại để mục ruỗng ở trong tù, đó là tính đến việc vận may vẫn chưa rời bỏ hắn. Đây chính là cơ hội để cho mấy người làm điều đúng đắn, và cũng tự cứu lấy những gì còn sót lại trong tương lai của bản thân các người."

Một tên ngốc bụng phệ nhổ toẹt vào dưới đôi boot của Sloane. "Chúng tao sẽ không nói bất cứ điều gì với bọn mày hết, lũ Therian dị hợm. Giống loài của bọn mày đúng là thất bại của tạo hóa. Chỉ có loài Người mới là giống thượng đẳng. Chúng mày không khác gì loài thú nuôi nhà mua vui cả. Giống loài chúng mày đáng lẽ phải nhốt hết vào trong sở thú cùng với lũ thú vật kia kìa, không gì thịt hết chúng mày đi cũng được. Loài Người Thượng Đẳng!" Tên bụng phệ bắt đầu hô khẩu hiệu, Dex chỉ liếc mắt nhìn hắn ta một cái. "Loài Người Thượng Đẳng! Loài Người Thượng..."

Sloane đạp thẳng một cú vào giữa ngực của hắn ta, hất bay cả người hắn ngã ngửa về phía sau, chổng vó đè lên cả hai cánh tay đang bị trói chặt sau lưng, khiến cho câu khẩu hiệu hô chưa được bao nhiêu đã tắc luôn trong cổ họng hắn. Thực ra cú đạp vừa rồi của Sloane còn chẳng dùng đến bao nhiêu lực. Chỉ một cái bạt tai nhẹ thôi là cũng đủ để Sloane đánh cho tên nọ lật mặt và lăn lông lốc trên mặt đất như một con rùa bị ngửa bụng lên trời, đang cố gắng vẫy vùng để lật úp người xuống vậy. Dex phải lấy tay che miệng mình lại, cố kìm chế tiếng cười khùng khục trong cổ họng. "Còn ai muốn nói điều gì đó có ích hơn chút không?" Sloane hỏi đám người.

Dex chăm chú nhìn vào đám người đang im lặng nhưng mắt thì trừng lên nhìn các đặc vụ xung quanh, ánh mắt của anh đặt lên trên người của đứa nhóc nọ. Đứa nhóc kia nuốt ừng ực từng ngụm, mắt thì chỉ dán chặt xuống nền đất. Một người đàn ông với gương mặt hao hao nhóc ta đang quỳ ở ngay bên cạnh. Dex chạm vào thiết bị liên lạc. "Sloane." Người cộng sự của anh quay lại nhìn, và chẳng nói thêm bất cứ một lời nào nữa, chỉ yên lặng đi theo Dex sang một bên.

"Chuyện gì thế?"

"Tôi nghĩ chúng ta có thể chơi chiêu Dash Dối Lừa được rồi."

Sloane nhướn mày nhìn anh. "Cậu nghĩ trò đó có tác dụng không?"

"Thằng nhóc kia sợ đến sắp vãi cả ra quần rồi. Tôi nghĩ kẻ ở ngay bên cạnh thằng nhóc ấy chính là cha của nó. Có khi chính ông ta là người đã kéo thằng nhỏ đó vào vũng lầy này."

Người cộng sự của anh vân vê cằm một hồi, rồi gật đầu. "Được, chơi đi." Sloane quay sang và ném cho Ash một ánh nhìn ra hiệu, bảo anh ta lại đây.

"Có vấn đề gì à?" Vị đặc vụ với vẻ mặt cau có quen thuộc cất tiếng hỏi, và Dex thừa biết Sloane đang cố lắm để không bật cười khi nói chuyện với Ash.

"Chúng ta sẽ chơi trò Dash Dối Lừa."

Đúng như dự đoán, Ash gầm nhẹ một tiếng đầy than thở. "Giết tôi đi." Anh ta lừ mắt nhìn Sloane. "Tôi không tin nổi là cậu không chỉ để cho tên đó áp dụng chiêu trò này vào thực địa, lại còn chấp nhận đặt cho nó một cái tên nữa."

Sloane nhún vai, trong mắt gã ánh lên sự trêu chọc. "Thì cậu có nghĩ được cái tên nào khác hay hơn thế đâu."

"Vì tôi không đồng thuận với cái ý kiến ngớ ngẩn đó."

"Ờ, ừ thì, hiệu quả là được, cho nên chịu khó mà làm đi." Sloane vỗ nhẹ lên bả vai gã, ra vẻ thấu hiểu lắm. Gã nở một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy cái bĩu môi của người bạn mình.

"Mục tiêu là ai vậy?" Ash hầm hừ.

"Đứa nhóc kia kìa." Dex chạm vào thiết bị liên lạc."Cael, em lái chiếc BearCat lại đây."

"Đã rõ."

Dex đi về hướng chiếc BearCat, nhảy vào khoang sau khi cậu em trai anh vừa mới mở cánh cửa ra.

"Có chuyện gì à?"

"Chúng ta sẽ chơi trò Dash Dối Lừa." Dex ngồi xuống một bên trong khoang xe, từ đây anh đã nghe thấy chất giọng cộc cằn và hầm hừ của Ash khi anh ta đang tiến lại gần chiếc BearCat.

"Em không tin nổi là anh lại có thể thuyết phục Sloane đưa cái trò đó trở thành một chiến thuật chính thức đấy." Cael nói, không giấu được nụ cười của mình và thong thả quay trở lại màn hình quan sát. Anh đoán là cậu em trai này sẽ chỉ ngồi im một chỗ và vui vẻ tận hưởng những gì sắp diễn ra thôi. "Ash ghét trò này kinh lắm đấy."

Dex nháy mắt. "Anh biết chứ." Mặc dù anh còn biết cả việc Ash vốn không đồng ý với ý kiến này ngay từ khi biết được chính Dex là người khởi xướng, và Ash cũng chẳng mấy vui vẻ vì chiêu trò của anh lại có ích ra phết. Đặc biệt, người đồng đội này của Dex cũng không hề nhất trí với việc anh sử dụng tên của anh ta nối với tên của mình để tạo ra cái tên "Dash". Nhưng dù có thế nào đi nữa thì Ash cũng không thể phủ nhận được sự thật rằng sự trái ngược trong tính cách của hai người có thể mang lại những kết quả khá khả quan trong vấn đề tra hỏi thông tin. Ash là kiểu người có thể khiến mấy đứa trẻ khóc thét lên, mặc dù anh ta chẳng làm gì chúng và chỉ đứng đó trước mặt bọn trẻ. Kiểu chiến thuật này của anh không hẳn là dạng "Cớm tốt – Cớm tồi", mà đúng ra phải là "Mẹ nó chứ, bảo cái thằng điên đó tránh xa tôi ra – Tôi chỉ nói chuyện với anh thôi, vì anh không điên khùng như thằng đó". Và phần tuyệt nhất ở đây chính là, trong quá trình áp dụng chiến thuật này, khả năng diễn xuất cũng có góp một phần tác dụng.

"Biến vào trong này. Nhanh lên." Ash thô lỗ đẩy đứa nhóc đang mắt tròn mắt dẹt vào bên trong khoang sau của BearCat đến nỗi mà thằng nhóc đó phải loạng choạng suýt ngã. Dex đỡ lấy đứa nhóc ấy ngay trước khi nó ngã đập đầu xuống chỗ nào đó và xỉu luôn tại trận.

"Trời đất, Keeler, nhẹ tay chút đi." Dex cúi đầu xuống, nhìn đứa trẻ trong vòng tay mình. "Cháu có làm sao không?"

Đứa trẻ nọ mím chặt hai cánh môi, lông mày nhắn tít hết cả lại. Dex chậm rãi đi trở về chỗ ngồi, ngồi xuống dãy ghế dài mà các thành viên trong đội vẫn hay ngồi đó.

"Cháu có muốn ngồi dậy không, à... Tên cháu là gì nhỉ?"

"Cậu định ru nó ngủ luôn đấy à, Daley?" Ash gầm gừ.

Dex không để ý tới Ash, ánh mắt của anh vẫn không rời đứa nhóc đang rất rụt rè nhích từng chút một đến dãy ghế ngồi. "Cháu tên gì nào?"

Anh vẫn không nhận lại được lời hồi đáp nào. Ash hầm hầm lao đến và túm cổ áo thằng nhóc, nhấc ngược nó lên khỏi mặt sàn và lớn giọng quát. "Cậu ta đang hỏi mày kìa. Một là mày hợp tác với cậu ấy, hai là ông đây sẽ hóa thú rồi cắn ngập răng nanh vào đến tận xương mông của mày đấy, giờ muốn sao, chọn đi?"

Dex phải cố điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt mình, gắng hết sức để không cười thành tiếng trước diễn xuất có hơi quá lố của Ash. Hai mắt của thẳng nhỏ tội nghiệp trợn tròn, một tiếng rên rỉ be bé vang lên khi Ash thả thằng bé xuống dãy ghế một cách thô lỗ và cả thân hình cao to trùm lên người thằng nhóc. "Mày có năm giây để nói ra tên của mình trước khi ông đây điên tiết thật sự. Năm."

"Keeler." Dex thở dài. "Làm thế không ổn đâu."

Ash quay lại nhìn Dex, đấm nhẹ vào ngực của anh. "Đó chính là vấn đề của cậu đấy, Daley ạ. Suốt ngày cậu lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện chịch chọt rồi đùa cợt vớ vẩn để cố làm bản thân mình bận rộn thôi."

*(Chỗ này tác giả dùng từ "make daisy chains", cụm này dùng theo nghĩa bóng, là một slang khá tục liên quan đến quan hệ tình dục tập thể. Để biết thêm chi tiết, mời các chế lên search "make daisy chains slang meaning"; nếu cần minh họa, bấm vào phần hình ảnh)

"Anh nói thế là có ý quái quỷ gì đấy?" Dex chống hai tay lên hông mình. Ash bước lại gần hơn, hạ thấp giọng xuống, trầm khàn đầy từ tính, nhưng Dex chẳng hề thấy sợ hãi.

"Ý tôi muốn nói là cậu không có gan dám làm những việc mà đáng ra cậu phải làm, lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mình là một con người chuẩn chỉnh tốt đẹp."

"Tôi vốn là người tốt sẵn rồi. Tất cả chúng ta đều là những công dân chuẩn mực mà! Mẹ nhà anh đấy. Tôi biết rõ mình phải xử lý công việc chuyên môn như thế nào, và chỉ vì tôi không chạy vòng quanh để dọa nạt mấy bà cô hoặc cố gắng để khơi dậy một đống thù hằn và rắc rối không có nghĩa là tôi sợ làm những việc bản thân cần phải làm."

Ash "xì" một tiếng, sau đó hùng hổ quay lại phía thẳng nhóc và nhấc bổng nó lên khỏi dãy ghế một lần nữa. "Giờ thì mày nghe ông nói cho rõ đây. Mỗi phút mày câm như hến là mỗi phút ông đây phải ở bên cạnh tên khốn cuồng kẹo dẻo gấu, thích nhai rau ráu mấy gói Cheesy Doodles và lúc nào cũng ngâm nga mấy bài hát từ những thập niên 80 cổ lỗ sĩ này. Và việc đó khiến ông đây cảm thấy rất khó chịu, rất không vui. Mày có muốn thấy lúc ông đây không vui, khó chịu là như thế nào không hả?"

Thẳng nhỏ lắc đầu quầy quậy.

"Vậy thì trả lời mấy câu hỏi chết tiệt kia mau cho ông. Nếu không, ông thề trước mộ của người mẹ đã khuất của ông, ông sẽ khiến mày ước rằng bản thân đừng nên được sinh ra trên đời này thì tốt hơn nhiều đấy."

"Simon!" Thằng nhỏ hét ầm lên. "Cháu tên là S... Simon Russell."

Ash thả bộp thẳng nhỏ xuống ghế, sau đó quay sang nạt Dex. "Giờ cậu đi mà lo phần còn lại đi, Daley."

"Simon, chú thay mặt người đồng đội của mình xin lỗi cháu nhé. Cứ mỗi khi đến giờ để uống một cốc nước cam ép và sau đó đánh một giấc no nê là anh ấy lại trở nên cau có như vậy đấy." Dex thề, anh rõ ràng nhìn thấy hai cánh môi của thằng nhỏ kia giật giật một hồi. "Chú là đặc vụ Daley, và chú không biết trong lòng cháu đang nghĩ gì, nhưng chú ở đây là để giúp đỡ cháu đấy."

Simon nhìn một lượt khắp người Dex, ánh mắt hiện rõ sự soi xét, đánh giá anh. "Cha nói rằng tất cả những đặc vụ loài người của THIRDS chỉ toàn là bọn phản trắc, quay lưng lại với chính giống loài của mình."

Thằng nhỏ chỉ lí nhí những lời ấy trong miệng, nhưng Dex có thể nghe ra được sự chần chừ không vững vàng trong từng câu chữ. Dex dám đem cả tháng lương của anh ra để cược rằng thằng nhỏ trước mặt anh đây đã không bị dính vào vào mấy cái chuyện ngu xuẩn này nếu như người cha não ngắn lại khốn nạn của nó không nhồi nhét vào đầu nó với một đống định kiến xuẩn ngốc như thế. "Chú không phải là một kẻ phản trắc, Simon ạ. Chú chỉ là một người bình thường đang cố gắng để làm được những điều đúng đắn mà thôi. Công việc của chú là bảo vệ mọi người dân vô tội và giúp đỡ những người đang lạc lối trong cuộc sống. Chú tin rằng ai trong chúng ta cũng đều có quyền sở hữu một cuộc đời yên bình, hạnh phúc cho dù họ có là giống loài nào đi chăng nữa. Cháu biết không, trước khi chú trở thành một đặc vụ của THIRDS, chú đã là một sĩ quan HPF đấy; và cả cha chú cũng giống như chú vậy đó."

Simon hơi nghiêng đầu sang một bên, khẽ khàng cựa quậy. Chỉ trong khoảnh khắc đó, Dex đã phán đoán được sơ bộ tất cả những điều mà anh cần biết về thẳng nhỏ này, và anh lại tiếp tục nói, thu hút thêm sự chú ý của Simon.

"Cha của chú từng là một thám tử điều tra làm việc cho Cục 6. Ông ấy và người bạn thân Tony của ông đều là những nhân tài nổi trội trong ngành của họ. Chú tự hào về cha mình lắm. Ngay cả đến những người bạn của chú còn phải chán ngấy khi cả ngày họ đều phải nghe chú kể về sự tuyệt vời của cha mình đấy." Anh cười nhẹ, nói, trái tim của anh vẫn chững lại vài nhịp khi anh nhắc đến người cha đã khuất của mình. Không có một ngày nào trôi qua mà anh thôi không nhớ thương về cha mẹ của mình cả. "Đối với chú, ông ấy đã từng là một người hùng."

"Đã từng?" Simon hỏi, đôi mày thằng nhóc hơi nhăn lại.

"Ừ, ông ấy đã bị bọn người xấu giết chết trong cuộc bạo loạn, cả mẹ chú cũng không thoát được." Dex chỉ biết thở dài và lắc đầu. "Khi ông ấy vẫn còn làm ở Cục 6, chuyện phải đi ra thực địa và đối mặt với những người bạo loạn là điều rất thường xuyên, và một tối nọ, khi ông đang đi ra ngoài để đưa mẹ chú tới rạp chiếu phim. Hôm đó vốn là đêm hẹn hò của họ..." Lời anh như nghẹn trong cổ họng, ánh mắt dán chặt vào đôi tay đang đeo chiếc găng bảo hộ đặt ngay ngắn ở trên đùi. "... và rồi có một cuộc nổ súng xảy ra ở ngay rạp chiếu phim. Cha của chú cố sơ tán mọi người ra khỏi khu vực nguy hiểm, cả mẹ chú cũng thế. Bà ấy... bị trúng đạn trong cuộc loạn súng. Cha chú bị bắn trúng ngay giữa ngực khi ông đỡ thay bà một viên đạn, cố để cứu bà."

"Cháu rất tiếc." Simon nhỏ giọng, cả người như sụp hẳn xuống.

Dex hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng để kìm những giọt nước mắt đang chực trào ra. Đã hơn 28 năm rồi nhưng nỗi đau đó vẫn còn âm ỉ tới tận ngày hôm nay. "Không sao. Chú nhớ hai người ấy lắm, nhớ nhiều lắm. Nhưng, không bao lâu sau, chú được Tony nhận nuôi, và một vài tháng sau, chú có thêm một cậu em trai nữa. Chú sẽ không bao giờ đánh đổi em trai mình lấy bất cứ thứ gì khác. Cháu có anh chị em gì không?" Anh không biết điều gì đã thôi thúc anh chia sẻ những câu chuyện về cha mẹ của mình với thằng nhỏ Simon này, nhưng một khi anh nói được vài câu đầu, mọi thứ về sau cứ thế chảy xuôi như nước. Simon còn quá trẻ. Thằng nhóc này còn có cả một tương lai dài đằng đẵng ở phía trước nếu như nó dám đứng dậy đấu tranh vì những điều mà nó thực sự mong muốn chứ không phải những thứ mà cha nó áp đặt lên cho nó.

Simon gật đầu. "Có ạ, cháu có anh trai. Tên anh ấy là Matthew. Giờ thì anh ấy đang sống ở Boston."

Ít nhất thì Matthew đã có thể tránh xa khỏi mớ hỗn loạn này. "Anh cháu có đối xử tốt với cháu không?" Dex hỏi, để ý đến ánh mắt của Simon. Anh cố để mình không bật ra những tiếng chửi thề. Thằng nhóc này còn nhỏ quá, nhỏ tuổi hơn những gì mà anh đã đoán. Nó mới chỉ nhiều nhất là 15 tuổi mà thôi.

"Anh cháu tuyệt lắm. Lúc nào anh ấy cũng bảo vệ và chăm sóc cho cháu, chơi game cùng với cháu. Đôi lúc bọn cháu cũng có cãi nhau, nhưng anh em nào mà chẳng có lúc như vậy. Anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình lớn hơn cháu, thú vị hơn cháu và cháu không xứng tầm để chơi với anh ấy cả, thậm chí có đôi lúc anh ấy còn bị bạn bè trêu đùa vì thân thiết với cháu quá. Thế còn chú thì sao?"

Dex nở một nụ cười rất tươi. "Chú có phải là một người anh trai tốt không ấy à? Chú không biết nữa. Để chú hỏi xem đã nhé." Anh quay đầu lại, mỉm cười nói với Cael. "Em nghĩ anh thế nào? Nói nhẹ nhàng thôi đấy."

"Mặc dù có những lúc anh khiến cho em thấy khó ở..." Cael đáp lại, nụ cười chân thành chạm đến đáy mắt. "Ừ, với em thì anh vẫn là một người anh trai tuyệt vời."

Dex quay lại nhìn Simon, thấy thằng nhỏ đang há hốc mồm, mắt thì trợn tròn lên. Khi thằng nhỏ bình tĩnh lại, nó bật thốt lên. "Chú ấy là em trai của chú? Nhưng mà... chú ấy là một người Therian mà!"

"Simon, cháu nói chú nghe thử xem. Nếu như có chuyện gì đó xảy ra, và cháu không còn là cháu nữa, cháu... khác biệt, vậy Matthew có vì thế mà bỏ rơi cháu hay không?"

Simon hấp háy miệng định nói gì đó, nhưng sau đó thẳng nhỏ ngừng lại, dường như đang suy nghĩ xem nên nói gì cho phải. Hai bả vai thằng nhỏ sụp xuống, và nó lắc đầu quầy quậy. "Không đâu. Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh ấy vẫn sẽ yêu thương cháu. Cháu biết chắc anh ấy sẽ không bỏ rơi cháu."

"Vậy thì tại sao chú có thể bỏ rơi người em trai của chú được? Chú ấy cũng chỉ là một người rất bình thường thôi, giống cháu vậy đó." Dex nhún vai. "Có thể DNA của chú ấy khác với bình thường chút xíu, nhưng chú vẫn yêu thương chú ấy như cái cách mà anh trai cháu sẽ không ngừng thương yêu cháu vậy. Em trai chú cũng là người duy nhất có thể hạ gục chú trong mấy cái trò chơi điện tử đó đấy. Chú ấy thì đúng là một tên nghiện game chính hiệu rồi."

"Nồi nào úp vung nấy thôi anh ơi." Cael khịt mũi.

Dex đặt tay mình lên vai của Simon. "Chú đoán là Matthew không đồng tình với quan điểm của cha cháu đúng không?"

"Không ạ. Hai người đó cãi nhau nhiều lắm. Lúc nào cha cũng nói với bọn cháu rằng người Therian chính là một lỗi lầm của tạo hóa, một sự ô uế từ địa ngục đang cố để vấy bẩn những con chiên của Chúa. Đầu tiên thì Matthew cũng tin đó là sự thật."

"Vậy về sau thì sao?"

"Anh ấy gặp được chị Jenny."

"Ồ." Dex nở nụ cười, ra chiều đã hiểu thấu câu chuyện. "Anh trai cháu yêu một cô gái người Therian rồi."

"Đúng ạ. Lúc ấy cháu sợ thay cho anh cháu nữa. Khi cha cháu phát hiện ra, ông ấy đã nổi điên lên. Ông ấy không ngừng hăm dọa Matthew, nhưng Matthew không chấp nhận chia tay với Jenny, vì thế ông ấy đã đuổi anh cháu ra khỏi nhà và nói rằng coi như con trai cả của ông ấy đã chết rồi. Cha nói với cháu rằng cháu không còn anh trai nào nữa, nhưng cháu không chấp nhận nổi điều này. Cháu không thể coi Matthew như một người đã chết được. Cháu muốn đi cùng anh cháu lắm, nhưng Matt khi ấy mới có 16 tuổi thôi, và cha cháu đuổi anh ấy đi mà không cho anh ấy một đồng nào trong người cả, cũng không để cho anh ấy có cơ hội về nhà thu dọn đồ đạc quần áo nữa." Lông mày của Simon nhíu chặt lại, giọng nói đầy sự giận giữ. "Sao cha cháu có thể làm ra những chuyện như vậy chứ? Sao ông ấy có thể nhẫn tâm đuổi Matt ra khỏi nhà như vậy được? Cháu muốn đánh cha cháu lắm, nhưng khi ấy cháu còn quá nhỏ, lại quá sợ hãi. Cháu ghét ông ấy." Thẳng nhỏ cúi đầu, nước mắt tràn ra. "Chúa ơi, cháu đúng là một tên nhát cáy."

"Chú nói này." Dex nắm chặt bả vai của Simon. "Đừng đổ hết lỗi lầm lên bản thân mình như vậy. Có nhiều thứ cháu không làm được lắm, và những quyết định tồi tệ của cha cháu, ông ấy sẽ phải tự gánh lấy hậu quả. Cháu thấy sợ đúng không, không sao, không việc gì hết, nhưng giờ cháu đã không còn là đứa nhỏ của lúc ấy nữa rồi, Simon à. Tự cháu có thể quyết định cuộc đời của mình, tự đưa ra những lựa chọn cho bản thân. Những tội lỗi mà cha cháu đã gây ra sẽ khiến ông ấy phải ở trong tù một thời gian rất dài. Ông ấy muốn làm hại những người Therian vô tội, những người Therian như Jenny, như cậu em trai bé nhỏ của chú." Ánh mắt của Simon chuyển đến trên người Cael, sau đó nó vội vàng quay mặt sang hướng khác, cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng nó. "Bản thân cháu giờ muốn gì nào? Cháu có muốn tự bỏ đi một tương lai mà có thể lại được gặp Matt chỉ vì những tội lỗi của chính cha cháu không?"

Simon cắn chặt môi dưới, và sau một khoảnh khắc tựa như vĩnh hằng với nó, thằng nhỏ cương quyết lắc đầu. "Không, chú ơi, cháu không muốn bị bỏ tù đâu, cháu không muốn phải chịu tội với người cha tồi tệ đó của mình. Cháu không bao giờ muốn tham gia vào mấy chuyện như thế này cả, nhưng ông ấy đe dọa cháu rằng nếu như cháu dám cặp kè với bất cứ một người Therian nào như anh trai cháu thì cháu nên cút khỏi nhà, thậm chí ông ấy còn bảo cháu chết luôn đi cho rảnh nợ đời." Hai dòng nước mắt lăn dài trên hai bên má đã đỏ ửng lên của thẳng bé. Simon bắt gặp ánh nhìn của Dex. "Có thực là chú sẽ giúp đỡ cháu không?"

Dex gật đầu. "Chú hứa đấy, Simon. Chú sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để cháu có thể được gặp lại Matt, nhưng chú cũng cần cháu giúp đỡ chú một việc."

"Được ạ." Simon quả quyết gật đầu, biểu cảm trên gương mặt chắc nịch. "Chú cần cháu giúp việc gì?"

"Chú muốn cháu nói cho chú tất cả mọi thứ mà cháu biết về người có tên là Isaac Pearce."