T.H.I.R.D.S - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân

Quyển 2 - Chương 10



Trầm lặng.

Từ trước đến nay, Dex chưa bao giờ để bản thân mình rơi vào trong hoàn cảnh đó nhiều đến như vậy, cho đến suốt vài ngày gần đây, bắt đầu từ vụ đánh bom tại Trung tâm Thanh thiếu niên nọ. Anh ghét điều này. Mọi thứ bắt đầu trở nên quá sức chịu đựng của anh. Sloane thì bắt đầu tập trung vào kênh radio mà gã bật lên khi cả hai ngồi trong chiếc Suburban để hai người không bị phát điên lên vì chính sự trầm lặng ấy. Nhiều ngày qua, Dex đã cố hết sức mình để duy trì sự chuyên nghiệp, nói chuyện với Sloane như cách mà thường ngày họ vẫn trò chuyện với nhau. Anh thu mình lại, chỉ tập trung vào làm tốt công việc của bản thân. Phần tồi tệ nhất ở đây – bên cạnh việc anh cảm thấy không khác gì như đang bị tra tấn – chính là mọi người xung quanh liên tục hỏi anh xem liệu anh có ổn hay không. Rõ ràng, anh không hề ổn, nhưng anh nên làm cái quái gì mới được đây chứ? Sloane đã ném vào mặt anh một quyết định kỷ luật chỉ vì đủ mọi loại lý do không hề thuyết phục chút nào. Dex dám khẳng định điều đó. Chuyện lần này đã hoàn toàn đè áp anh, và khiến anh rơi vào một khoảng thời gian vô cùng khó khăn để có thể vượt qua được cú sốc này.

Mọi chuyện lại còn trở nên căng thẳng hơn khi anh không hề nhận được bất cứ thông báo Xác nhận báo cáo nào cả.

Trong lúc hai người đi dọc theo hành lang ở bệnh viện, Dex cân nhắc đến việc anh có nên là người làm hòa trước hay không. Sloane là cấp trên của anh mà. Nếu như gã tin rằng những gì gã đang làm chỉ là vì muốn tốt cho anh, thì anh có thể phản ứng gì được nữa đây? Hai người bọn họ có thể sống trong tình trạng này bao lâu nữa? Mới chỉ được có vài ngày nay thôi mà anh đã ghét cay ghét đắng cái cảm giác này rồi. Và trên hết, cái đầu ngờ nghệch và cả con tim khù khờ của anh đều không kìm được nỗi nhớ Sloane. Tồi tệ hết sức.

"Cậu đi thăm Calvin đi. Cậu ấy gần như không rời khỏi phòng bệnh của Hobbs kể từ sau khi vụ tai nạn đó xảy ra. Trung úy Sparks muốn Calvin có mặt tại buổi họp đầu giờ sớm ngày mai. Tôi sẽ đi thăm em trai cậu. Cậu có thể đến đó tìm tôi khi nào cậu xong việc."

"Được." Dex đi qua hai phòng bệnh rồi đến phòng của Hobbs, mỉm cười khi nhìn thấy Calvin đang nói chuyện với Hobbs, và Hobbs đã có thể ngồi dậy được, nhìn trông anh ta lúc này có vẻ như đang khá bối rối. Vài giây sau, Dex đã có ngay câu trả lời về lý do tại sao Hobbs lại có biểu cảm như vậy. Calvin giữ chặt lấy gương mặt người bạn thân của cậu ta, rồi hôn Hobbs. Nụ hôn này không phải kiểu "Tôi rất vui vì cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại rồi", hoặc là một nụ hôn của những người bạn thân trong lúc say xỉn, mà là nụ hôn theo kiểu "Tôi muốn xem xem anh có hương vị như thế nào nào". Bỏ mẹ thật rồi! Ban đầu, anh chàng Therian to con nọ có hơi choáng váng, nhưng liền sau đó Hobbs đã lập tức đáp lại nụ hôn của Calvin một cách vô cùng nhiệt tình, những ngón tay của anh ta đan chặt vào những ngón tay của Calvin. Tất cả những gì mà Dex có thể làm được lúc này đó là đứng chết trân tại chỗ như một kẻ đần. Anh cần phải quay người đi, tỏ ra như bản thân chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, và chạy cho mau. Chạy đi, Dex, chạy ngay đi!

"Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế này?"

Dex giật thót mình, quay về phía sau, giơ một tay lên. "Thưa sếp, là lỗi của tôi ạ. Tôi bắt cậu ấy làm vậy đó."

"Cái gì?" Tony nhìn qua nhìn lại giữa Dex và hai người đặc vụ ở ngay sau anh, vẻ mặt ông thể hiện rõ sự không hài lòng với lời giải thích nọ. Dex xoay người, thầm nén lại mấy tiếng chửi thề trong lòng. Calvin thì đang trừng mắt lên, gần như không thở nổi, còn gương mặt thì đỏ gay, giống hệt như gương mặt Hobbs lúc này.

"Ừm, Hobbs không ngừng than vãn về mấy vết thương của anh ấy, vì thế tôi mới bảo Calvin rằng cậu hôn Hobbs một cái là anh ấy sẽ trở nên bình thường ngay. Calvin từ chối, nên tôi lại bảo rằng cách thức thay thế duy nhất ở đây chính là tôi sẽ diễn lại một cảnh ở trong bộ phim Romancing the Stone và hát bài 'When the Going Gets Tough' của Billy Ocean đó ạ. Ôi sếp không biết đâu, tôi vừa nói xong là mặt Calvin nhăn nhó như khỉ ấy. Rõ là cả hai người bọn họ đều không có tý thái độ trân trọng nghệ thuật nào cả đó sếp." Dex lắc đầu, tỏ vẻ chê trách, và rồi bắt đầu cất tiếng hát khe khẽ. Tony không hề ngần ngại mà đập ngay vào bên đầu Dex một cái, sự không hài lòng thấy rõ. "Ôi đau!"

"Thằng này, bị cái quỷ gì nhập thế hả? Hobbs thì vừa mới bị bom nổ đến nỗi phải nhập viện, và rồi mày lại còn tra tấn cậu ấy với cái gu nhạc pop tệ hại đấy của mày hả con trai?"

"Whoa, từ từ đã cha. Cha đừng có mà hạ thấp Billy như vậy. Billy là một người đàn ông đích thực đấy. Nhưng con hiểu cha đang muốn nói gì mà. Con cần phải nghiên cứu kĩ hơn về khiếu chọn nhạc của mình chứ gì." Dex chỉ một ngón tay về phía Hobbs vẫn đang nghệch ra nhìn và bắt đầu hát bài "Eye of the Tiger".

"Khỏi đi, im lặng." Tony túm cổ áo Dex và lôi anh ra khỏi phòng. "Mày ở yên đây cho cha cho đến lúc mày trở lại trạng thái bình thường thì thôi." Nói xong, ông lại vào trong phòng, cánh cửa đóng sầm lại một tiếng sau lưng ông. Dex thở hắt ra một hơi dài, không hề nhận ra mình đã cố kìm chế trong bao lâu và rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Điện thoại của anh rung lên, và anh cười nhẹ. Là một tin nhắn đến từ Calvin.

"Cám ơn nhé."

Dex trả lời lại bằng một icon với gương mặt vui vẻ đang nháy mắt, sau đó cất điện thoại trở vào túi quần. Suýt nữa thì bị túm rồi, chút nữa thì liền toi đời. Giờ anh nghĩ kĩ lại, bắt đầu mù mờ hiểu ra được chuyện gì đó. Khi Dex mới gia nhập vào đội, hai người bọn họ dường như có hơi tách biệt, ngay đến cả Rosa cũng nói như vậy. Cả hai đều không mấy quan tâm, và điều đó đã dẫn tới việc Calvin bị mất kiểm soát khi thực hiện nhiệm vụ ở Greenpoint, đúng vào lúc bọn họ đang truy dấu một đối tượng khả nghi người Therian.

Mấy tháng vừa rồi, không khí giữa Calvin và Hobbs khá căng thẳng, và giờ thì anh mới biết được nguyên nhân là vì sao. Hai người bọn họ đã trở thành bạn thân nhất của nhau từ khi còn là những đứa trẻ, nhưng rõ ràng, những cảm xúc đó đã phát triển thành một dạng thức hoàn toàn khác biệt, ít nhất là với một trong hai người họ. Xem xét lại kĩ các biểu hiện hành vi giữa hai người với nhau, nếu như Dex phải mạnh bạo mà đưa ra một phán đoán, thì anh sẽ nói rằng Calvin là người đầu tiên đã rơi vào cảm xúc khác lạ đó. Nghe có vẻ giống giống với ai đó rồi đấy.

Cửa phòng bệnh mở ra khiến cho anh giật mình thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân. Anh đứng dậy, vui vẻ nói với cha mình. "Con chỉ đang cố để động viên hai người bọn họ thôi mà."

"Ừ, cha biết. Mày làm theo cái cách kỳ quái quá rồi đấy con ạ."

Dex nháy mắt với ông. "Ô, xin lỗi cha, hai cha con ta đã biết nhau chưa nhỉ?" Anh giơ một tay ra. "Chào cha, con là Dex đây. Cha đã thấy con làm một đống thứ kỳ quặc kể từ lúc con mới chỉ là một đứa trẻ lên năm thôi kìa. Cha còn có cả một ngăn tủ chứa đầy đủ loại ảnh chụp làm bằng chứng cơ mà."

Tony lừ mắt lườm anh. "Cha vẫn chỉ mong rằng những đó chỉ là một thời kỳ phản nghịch thôi. Một thời kỳ dài, rất rất dài."

"Ồ." Dex hơi rụt rè. "Con không muốn phải phá vỡ hy vọng của cha đâu, nhưng mà tốt nhất là cha nên từ bỏ cái hy vọng ấy đi là vừa." Dex mỉm cười rạng rỡ với cha mình khi anh nhìn thấy biểu cảm đầy sự thảng thốt trên gương mặt của ông.

"Mày làm gì rồi hả con trai?"

Dex nhún vai. "Con có làm gì đâu."

Tony ném cho anh một cái nhìn đầy ẩn ý.

"Con mới mua một chiếc máy hát karaoke để ở phòng nghỉ đó."

"Ôi trời đất ơi." Tony chỉ thẳng tay vào Dex. "Trả lại cái máy đó ngay."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng gì hết. Cha sẽ không nhân nhượng mày chuyện này đâu."

"Nhưng mà chúng ta sẽ có một buổi thi hát. Đội Thanh trừng Delta với Đội Đột kích Beta." Anh nắm chặt tay và giơ lên cao. "Mấy tên đó là một đám tự phụ. Bọn họ nghĩ rằng sẽ có thể áp đảo được con cơ à? Cứ chờ đó rồi sẽ biết mặt nhau."

"Không bao giờ. Không làm gì hết. Vì giờ trong đầu mày dù đang nghĩ cái khỉ gì thì chuyện đó cũng sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu. Mày muốn hát song ca à con trai..."

"Là thi hát." Dex sửa lại.

"Cái máy đó mà xuất hiện trong tòa nhà này thì nó sẽ ngay lập tức quay ngược trở ra bằng đường cửa sổ gần nhất. Tự mình giữ lấy cái tính kỳ quặc đó cho riêng mày thôi, con à." Tony hầm hầm rời khỏi. Calvin bước đến gần Dex, nhìn anh vẻ ngẫm nghĩ.

"Đừng nói là cậu thực sự mua chiếc máy hát karaoke về rồi đem để ở phòng nghỉ đó nhé?"

"Cái gì?" Dex cười. "Đừng có ngớ ngẩn thế chứ. Đương nhiên là tôi đâu có mua. Chuyện này chỉ là để chọc giận cha tôi thôi."

Nghe Dex nói vậy, Calvin rơi vào trầm tư. "Và rồi cậu sẽ phải đi xoa dịu tâm trạng của ông ấy đấy."

"Khi cả thế giới xung quanh cậu giống như đang bốc cháy thì chỉ một chút sự bình thường thôi là cũng đủ để làm được rất nhiều thứ rồi." Dex quay trở lại chỗ ngồi, trong lòng hiểu rõ rằng Calvin có rất nhiều thứ phải giải thích với anh. "Nhưng mà vụ thi hát là thật đấy. Tôi nhất định sẽ nghiền nát mấy gã ngốc của Đội Đột kích Beta đó. Cậu có biết hát không?" Anh lại lắc tay vẻ thôi không cần nghĩ nữa. "Đừng có lo gì cả. Chúng ta rồi sẽ vẫn hạ được mấy gã đó thôi. Giờ thì, chuyện giữa cậu và Hobbs..."

Calvin hắng giọng, ngồi xuống ghế, gương mặt hơi ửng đỏ. "Chúng tôi thì làm sao?"

"Anh bạn à, tôi vừa mới bước vào thì đã thấy hai người hôn môi nhau ngấu nghiến cứ như là mấy đứa nhóc đang yêu thời còn học đại học. Thôi nào. Dù cậu có nói gì thì đó cũng chỉ là bí mật giữa hai chúng ta thôi. Nếu như cậu có thể trao cả mạng sống của cậu cho tôi thì cậu cũng có thể tin tưởng tôi trong việc này. Hai người các cậu đã có gì đó từ mấy tháng nay rồi, và nếu như cậu không nhận ra, nhắc cậu là cả đội đều rất lo lắng cho các cậu đấy."

Calvin ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Dex. "Họ không nghi ngờ gì chứ?"

"Không. Dù cho họ có đang nghĩ gì thì cũng chẳng nghĩ đến được trường hợp này đâu; nhưng nếu hai cậu mà không giải quyết cho mau đi thì kiểu gì Sloane cũng bắt được điểm bất ổn đấy. Và cậu sẽ không muốn bị anh ta tra hỏi đâu. Chuyện đó chẳng hề vui chút nào. Thế lần này là sao?"

"Cậu biết đấy, tôi và Hobbs đều lớn lên cùng nhau. Cả hai chúng tôi đều đến từ những khu vực khá là khó khăn. Không một trường nào có sự phân biệt đối xử, ít nhất là về mặt ngoài. Nhưng ở trong nội bộ, mọi chuyện lại hoàn toàn khác biệt. Người thường thì đông hơn người Therian. Chúng tôi đã chịu đủ khổ vì trở thành bạn bè của nhau. Không chỉ có vậy, Hobbs còn bị bắt nạt vì chứng im lặng có chọn lọc của anh ấy. Những thằng khốn kia biết rằng anh ấy sẽ không phản kháng lại. Hobbs to con hơn bọn nó rất nhiều, còn khỏe hơn, nhưng anh ấy luôn bị sự lo lắng của bản thân gò ép, cho nên không thể đánh lại được."

"Tôi nghĩ, chẳng có ngày nào trôi qua mà tôi không phải lên phòng Hiệu trưởng vì tội ẩu đả cả, nhưng tôi nhất định phải bảo vệ anh ấy. Mẹ tôi muốn chuyển tôi đến một trường học khác, một trường học chỉ có mình người thường thôi, nhưng tôi nhất quyết không thể để Hobbs lại ở cái nơi khốn nạn ấy rồi tự mình chịu đựng được. Lúc lên đại học, Hobbs đã có thể thích ứng được tốt hơn với chứng im lặng có chọn lọc và sự lo lắng của bản thân. Chúng tôi cùng nhau ở trong một phòng ký túc xá. Ôi chao, vui hết sẩy. Hai người bọn tôi còn làm mấy thứ ngớ ngẩn càn quấy với nhau nữa chứ." Calvin nói, không kìm được tiếng cười. Nhưng rồi biểu cảm của cậu ta trở nên nghiêm túc hơn. Calvin cúi xuống nhìn những ngón tay mình, cả người như chìm vào trong những ý nghĩ của bản thân. "Dù sao thì, mọi thứ cũng đã rất tốt đẹp. Sau đại học, THIRDS tuyển chúng tôi vào làm, và hai người được chuyển đến một căn hộ tiện nghi hơn. Chúng tôi chỉ nghĩ rằng không việc gì phải tiêu tốn một số tiền lớn vào chuyện thuê nhà khi bọn tôi có thể tiết kiệm số tiền đó để giúp đỡ gia đình của cả hai thoát khỏi cái khu ổ chuột mà chúng tôi đã phải sống ở đó từ trước đến nay cả."

"Mọi thứ giữa hai người chúng tôi vẫn rất ổn. Chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy thân thiết với đối phương hơn thế. Rồi đến năm ngoái, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc khá lớn vào ngày 6/7 tại căn hộ của mình, và rồi cả hai đều say đến không biết trời trăng gì. Chúng tôi có hẹn thêm vài cậu chàng tới nữa để góp vui, cả bốn người bọn tôi đều ở trong phòng ngủ của Hobbs. Mọi chuyện vẫn rất bình thường cho tới khi Hobbs bắt đầu làm tình với một người trong đám. Cậu ta tóc vàng, cũng cỡ người như tôi. Tôi liền bỏ chạy. Tôi không thể ở trong cùng một căn phòng với mấy người đó mà cứ thế dương mắt lên nhìn Hobbs làm tình với tên đó được."

"Thế sau khi cậu bỏ chạy thì Hobbs làm gì?"

"Anh ấy đuổi theo tôi. Chúng tôi đã cãi nhau to, gần như đều là vì tôi đã quá tức giận với anh ấy, và cũng tức bản thân mình nữa. Tôi không biết cảm giác của tôi khi đó là thế quái nào. Tôi chỉ biết được rằng tôi không thể chịu được cảnh trừng mắt lên nhìn Hobbs làm tình cùng với một người khác. Đó thực sự rất ích kỉ, tôi biết chứ. Tôi nói với anh ấy rằng tôi cần được ở một mình. Cậu nên nhìn thấy gương mặt lúc ấy của Hobbs. Cứ giống như là tôi đã thẳng tay cắm một con dao vào trái tim anh ấy vậy. Nhiều ngày sau đó, tôi trốn lì trong phòng của mình, chỉ muốn rằng khi mình bước ra ngoài thì không phải chạm mặt Hobbs. Anh ấy kiên nhẫn kinh khủng lắm, lại còn quan tâm đến tôi nữa. Hobbs làm sandwich cho tôi, rồi để phần lại cho tôi trong tủ lạnh." Ánh mắt của Calvin ngân ngấn nước, cậu khẽ hít vào một hơi thật sâu.

"Anh ấy đã bắt gặp tôi một lần ở hành lang, và khi Hobbs cố gắng để xin lỗi, giống như chính bản thân mình mới là lý do khiến cho tôi đã hành xử như một thằng khốn, tôi thực sự không kìm chế được nữa. Tôi nói rằng tôi không muốn anh ấy có quan hệ với bất kỳ một ai khác vì... vì chính những cảm xúc của tôi với Hobbs. Tôi chẳng tài nào nói được mấy từ đó ra, đa phần là bởi mãi cho tới khi vụ nổ vừa rồi, tôi không thể biết được chính xác cảm xúc của mình là như thế nào. Tôi nói rằng mọi thứ đều đã dần thay đổi trong khoảng thời gian chúng tôi ở cạnh nhau. Cảm xúc của tôi đối với anh ấy cũng không còn giống như trước. Khi tôi chờ nghe lời hồi đáp lại từ phía anh ấy, tôi thấy mình như muốn phát điên lên được. Cuối cùng thì, Hobbs chỉ ôm tôi, và bảo với tôi rằng cả hai sẽ tìm cách để vượt qua được chuyện lần này." Calvin thở dài một tiếng. "Anh ấy sợ tình bạn giữa hai người bọn tôi sẽ không còn nữa. Tôi đã cố gắng trấn an Hobbs rằng chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra. Nếu như tình cảm giữa hai người chúng tôi không thành, tôi vẫn sẽ mãi là người bạn tốt nhất của anh ấy."

"Hobbs cảm thấy như thế nào sau chuyện vừa rồi?" Dex hỏi, ánh mắt hướng về phía chiếc cửa vẫn đóng kín của phòng bệnh trước mặt.

Calvin nhún vai, một nụ cười nhạt hiện lên trên gương mặt có phần ngóng trông. "Anh ấy đáp lại nụ hôn của tôi. Đó là một kiểu tín hiệu tốt mà, đúng không?"

Dex vươn tay ôm Calvin vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cậu, cố gắng trấn an lại người bạn của anh. "Tôi nghĩ vậy đó. Cho anh ấy thêm thời gian đi. Có rất nhiều thứ để phải tiếp nhận mà. Tôi dám cá Hobbs không phải kiểu người hay sợ hãi trước những thay đổi đâu, nhất là khi những thay đổi đó lại có thể khiến cho anh ấy đánh mất đi người bạn tốt nhất bên cạnh mình."

"Cám ơn, Dex. Để tôi vào bên trong chào anh ấy một tiếng. Maddock và Sloane đã đồng ý cho Hobbs nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa để anh ấy có thể hoàn toàn phục hồi lại. Gặp lại cậu tại trụ sở sau nhé."

"Không vấn đề, anh bạn à." Sau khi Calvin trở vào phòng bệnh, Dex vẫn ngồi ở chỗ cũ một lúc lâu. Anh đã biết rằng hai người đồng đội này của mình vốn rất thân thiết, nhưng anh lại không hề phát hiện ra rằng hai người họ đã thân đến mức như vậy. "Khỉ thật, cả cái đội này yêu nhau hết luôn cả rồi." Ít nhất thì vẫn còn có Letty và Rosa giữ lại trạng thái cân bằng cho cả bọn. Nói đến Rosa, cô ấy đã nói đúng về Sloane. Khi gã có vướng mắc nào đó trong lòng mà không thể giải tỏa được, gã liền tự giày vò mình, và rồi cũng khiến tất cả những người ở xung quanh gã phải chịu khổ theo. Thường thì Dex là người khiến cho Sloane bớt đi những phút bực bội, cáu gắt, cố tìm ra cách để khiến gã mỉm cười. Dex nhớ nụ cười của gã quá.

Anh thở dài thườn thượt, ngả người ra sau lưng ghế. "Trời đất, mình đi đời thật rồi."

~oOo~oOo~oOo~

"Em có chắc mình đã đủ sức để trở lại làm việc chưa?"

Sloane ngồi ở chiếc ghế sofa màu xanh bên cạnh giường của Cael, không khỏi vui mừng khi nhìn thấy cậu chàng Therian này đã trở lại với tính cách hoạt bát thường ngày của mình. Một cảm giác tội lỗi đột nhiên trào lên trong lòng gã khi gã nghĩ về chuyện mình đã định ra quyết định kỷ luật Dex, và rồi gã lại tự mắng bản thân mình vì tự nhiên lại biến thành một tên ngốc yếu đuối đến như vậy. Giờ thì gã lại còn cảm thấy xấu hổ về việc chỉ làm đúng chức trách của chính mình chỉ vì Cael nữa hay sao?

"Em ổn rồi." Cael vỗ vỗ vào bụng mình, cười nói. "Nếu em mà còn ở lại đây lâu hơn chút nữa, ăn mấy món mà chị Rosa nấu thì em chắc sẽ nhích không nổi mình vào bộ đồng phục nữa đâu." Nụ cười của cậu liền nhạt dần. "Này, anh có thời gian chút không?"

"Ừ, có chứ. Em có chuyện gì à?"

"Em lo về Dex quá."

"Sao?" Sloane lại ngồi xuống, hơi duỗi thẳng chân ra và bắt gặp ngay sự ánh mắt đầy sự lo lắng của Cael.

"Anh ấy gần đây cứ như... Em cũng không biết nữa. Giống như là anh ấy bị ai đó đá đít vậy đó. Thực tế thì còn tồi tệ hơn thế nhiều. Khi Lou chia tay với anh ấy, Dex uống say gần chết, nhưng chỉ vài ngày sau đó thôi là anh ấy đã lấy lại tinh thần rồi. Lần này thì... Em không thể nhớ nổi lần cuối cùng của trước kia anh ấy ra nông nỗi này là bao giờ. Anh có nghĩ là dạo này anh ấy đang qua lại với ai không?"

"Cậu ấy không kể gì với em sao?" Sloane đan chéo hai bàn tay vào nhau, đặt ở trước đùi, ánh mắt không hề có bất cứ sự nao núng nào. Dù cho gã không hề muốn nói dối trước sự quan tâm của Cael về tình trạng thực tế hiện giờ giữa gã và Dex, nhưng từ trước đến nay, Sloane đã quen với việc che dấu rồi. Từ mối quan hệ của gã, những điểm yếu của gã, sự thật về bản thân gã, và rồi đến cả việc gã thực ra là người như thế nào.

Cael hơi nghiêng đầu sang một bên. "Em là em trai của anh ấy. Bọn em không bao giờ dấu diếm nhau bất cứ điều gì. Chỉ trừ khi anh ấy không còn lựa chọn nào khác thôi."

Có thứ gì đó trong ánh mắt của Cael khiến cho gã dậy nên cảm giác rất bất an. Từ lâu, gã đã học được một điều, đó chính là không bao giờ được phép đánh giá thấp người đồng đội trẻ tuổi này. Tính cách hòa đồng của Cael khiến cho mọi người xung quanh ai ai cũng thoải mái quý mến cậu, đủ để làm cho bọn họ gạt đi sự cảnh giác thông thường, và cậu trai trẻ Theran báo đốm này rất biết cách lấy đó biến thành lợi thế cho bản thân. Cael không chỉ nhanh về mặt tốc độ thôi đâu. "Em nói thế là có ý gì."

"Giống như anh và Gabe."

Trái tim của Sloane đập mạnh liên hồi, gã phải cố gắng để duy trì sự bình tĩnh trên gương mặt mình. "Em đang muốn nói về điều gì đây?"

"Anh đừng lo, không còn ai khác biết đâu, và sẽ không có bất cứ ai biết được cả. Ít nhất thì họ sẽ không moi được thông tin gì từ phía em." Sloane im lặng, không đáp lại, và Cael thở dài một tiếng. "Em là người được chỉ định để sắp xếp lại các thông tin trong hệ thống của cậu ấy và gửi lại tất cả những file đó về văn phòng của Trung úy. Anh cũng biết là khi có một đặc vụ nghỉ hưu, không còn công tác ở THIRDS nữa, hoặc hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, Cục Trinh sát sẽ được chỉ định để xóa bỏ thông tin liên quan đến người đặc vụ đó khỏi Themis, tiến hành kiếm tra một lượt tất cả những gì có trong hệ thống cá nhân của người này và rồi báo cáo lại kết quả thực hiện lên cấp trên."

Sloane nhún vai. "Đó chỉ là quá trình dọn dẹp thông thường mà thôi, để đảm bảo rằng không có bất cứ một file tài liệu nào hay thông tin nhạy cảm nào bị bỏ sót lại khi có một đặc vụ khác được bổ nhiệm vào vị trí đó." Gã còn phải tự khen bản thân mình vẫn có thể kìm lại mà không phát hoảng lên. Cael đã biết điều gì đó rồi, nhưng cho đến khi Sloane biết được chính xác điều mà Cael đã tìm ra là gì, gã sẽ không bao giờ đánh liều mà thú nhận.

"Bọn em cũng tiến hành kiểm tra chuyên sâu, mục đích là để xem có bất cứ hành động đánh cắp hay sở hữu bất hợp pháp nguồn thông tin nào hay không. Sloane, đây là Chính phủ đấy. Đến chúng ta còn không được phép tin tưởng chính bản thân mình cơ mà."

"Cael, nếu như em muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."

"Em đã phát hiện ra được một folder ẩn có cài đặt chế độ bảo mật rất nghiêm ngặt trong phần ổ cứng của Gabe. Trong đó có chứa một email xác nhận được gửi tới từ phía công ty du thuyền."

"Thì sao?" Sloane nhướn mày nhìn người đặc vụ trẻ tuổi. Gã chăm chú quan sát biểu cảm của Cael, phát hiện ra biểu hiện rất nhỏ của sự bồn chồn và cả cái cách mà Cael đột nhiên chuyển tầm mắt của mình sang hướng khác.

"Em không nghĩ là..."

"Em nói đi."

"Đó là email yêu cầu gia hạn thêm thời gian ở trên du thuyền thêm một đêm nữa, điểm dừng là ở Bahamas và có một bữa tối lãng mạn dành cho hai người. Cậu ấy cũng đã trả trước cho khoản rượu champagne và thuê một nhiếp ảnh gia. Ở phần đối tượng tham gia có đề tên anh, và em không nghĩ ý của cậu ấy ở đây là đối tượng trên danh nghĩa công việc. Sloane à, đừng cố nói dối em nữa. Em còn trẻ chứ em không phải kẻ ngốc. Em đã xóa hết mọi thông tin liên quan đến cuộc sống cá nhân của Gabe mà có mối liên hệ với anh rồi."

Cả căn phòng chìm vào yên lặng. Suốt quãng thời gian từ trước đến nay, và ngay cả bây giờ, Cael đã biết hết tất cả rồi ư? Gã nên làm gì với số thông tin vừa rồi ngoài việc cảm thấy bản thân thật tệ hại đây chứ? Gã không trách Cael. Người đặc vụ Therian trẻ tuổi này chỉ đang làm đúng chức trách của mình mà thôi, và Sloane rất cảm kích vì Cael đã trung thực với gã. Mọi thứ đã có thể xoay chuyển sang một diễn biến hoàn toàn khác biệt nếu như Cael chỉ đơn giản là báo cáo lại tất cả lên với Trung úy mà chẳng buồn kiểm tra lại lần nữa. Tuy vậy, biết được sự quan tâm mà Gabe dành cho mình chỉ khiến trái tim vốn đã tổn thương của gã lại càng rỉ máu hơn. Gã đã thực sụ kiệt sức và mệt mỏi với nỗi đau không thể nào nguôi ngoai nơi trái tim mình rồi, nhưng gã lại không đủ dũng khí để buông bỏ nỗi đau ấy đi. "Cám ơn em." Sloane cất tiếng, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy. "Vậy giờ em muốn anh phải làm gì?"

"Chẳng gì cả. Em đã giữ bí mật này lâu đến vậy rồi. Anh nghĩ là giờ thì em lại đi thả ra tiếng gió gì được đây chứ? Em mong là anh không nghĩ về em với sự ích kỉ như vậy."

Cũng thật lạ khi nhìn thấy Cael là Sloane lại không khỏi nhớ đến Dex, mặc dù hai người này không có bất cứ một mối quan hệ huyết thống nào. Cael và Dex hoàn toàn khác biệt, nhưng vẫn có nhiều điểm tương đồng trong phong cách cư xử, có cách giao tiếp giống hệt nhau, và cả khiếu hài hước cũng y chang nhau nữa. "Em nói không sai. Đó là tất cả những gì mà em muốn nói cho anh biết à?"

"Không phải. Khi Dex quan tâm đến một điều gì đó, anh ấy sẽ đặt cả tâm sức của bản thân vào trong ấy. Dex là người tuyệt vời nhất mà em từng biết, và nói vậy không phải vì anh ấy là anh trai em. Dex sẽ không bao giờ khiến cho anh phải thất vọng, không bao giờ quay lưng lại với anh. Nhưng đối với bản thân mình, anh ấy lại không tuyệt vời đến vậy. Dex sẽ để anh tiếp tục làm tổn thương anh ấy, Sloane ạ, và anh trai của em xứng đáng nhận được những điều tốt hơn như thế."

Sloane gật đầu. "Em nói đúng. Cậu ấy xứng đáng nhận được điều tốt hơn."

"Em nói anh nghe điều này được không?"

"Em nói đi."

Cael ngồi thẳng dậy, đôi mắt màu xám bạc của cậu trở nên cực kỳ sắc bén. "Anh đang sợ hãi, em biết điều đó. Em hiểu, mọi thứ là rất khó khăn đối với anh, và em chẳng có quyền gì để phán xét những điều mà anh đã phải trải qua trong cuộc đời mình, nhưng nếu như anh có ý định rời bỏ anh trai em chỉ vì anh là một con rùa rụt cổ không dám đánh liều dù chỉ một chút, thì tốt nhất là anh không nên ở bên cạnh anh ấy nữa."

Sloane trừng mắt nhìn Cael. Được lắm. Cậu trai trẻ này nói năng không hề nể nang gì cả khi có liên quan đến người nhà của mình. Biểu cảm trên gương mặt của Cael dịu xuống, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn, không hề nhượng bộ. Sloane không thể nào trách Cael vì cậu ấy muốn bảo vệ anh trai của mình. Phần nào đó trong con người của Sloane tin rằng, thực ra, Dex sẽ tốt hơn rất nhiều nếu như không có gã bên cạnh, nhưng phần khác của con người gã lại không hề muốn buông tay Dex.

"Em rất tôn trọng anh, Sloane, và sự tôn trọng đó vẫn sẽ không thay đổi dù cho quyết định của anh là gì. Em chỉ muốn anh hãy suy nghĩ thật nghiêm túc về tất cả mọi thứ. Đừng khiến anh ấy bị mắc kẹt trong một ảo tưởng về tương lai với anh nếu như anh chưa bao giờ từng có ý định tiến xa với anh em đến như vậy."

Sloane ngẫm nghĩ từng lời nói của Cael, và rồi gã quyết định đánh liều. "Vậy nếu anh không chấp nhận ra đi thì sao? Nếu như mọi thứ vẫn tiến triển tốt đẹp?"

"Nếu như anh trai em hạnh phúc, thì em cũng vui vẻ. Miễn là không có ai phát hiện ra chuyện của hai người là được." Cael mỉm cười, nụ cười chạm đến đáy mắt. "Em vẫn thích anh em được ở lại trong đội mình."

Cửa phòng bệnh mở ra và Dex đi vào bên trong, nụ cười tươi rói vẫn còn hiện lên trên gương mặt anh. "Chào em, Bé Yêu à, em đã chuẩn bị..."

"Trời ạ, Dex!" Cael chỉ còn biết than thở, hai mắt cậu trợn lên nhìn Dex, cả gương mặt đỏ bừng lên.

Dex nhìn thấy Sloane đang ngồi đó, anh liền rụt đầu lại. "Thôi xong."

"Bé Yêu?" Sloane nhướn mày nhìn Cael, cố gắng để không cười thành tiếng.

"Tên khốn nhà anh!" Ánh mắt của Cael dữ tợn như muốn chém Dex ngàn nhát dao, và Sloane thở phào nhẹ nhõm một tiếng khi gã không phải là người hứng trọn ánh mắt đó. Đa phần, Cael khá rụt rè và ngại ngùng, nhưng cũng có lúc cậu có thể trở nên vô cùng đáng sợ. "Anh đã thề sẽ không gọi em bằng cái tên đó ở bên ngoài rồi cơ mà! Em biết ngay là không thể tin tưởng gì được anh!"

"Anh đâu biết là lại có người khác ở đây chứ!" Dex đáp lại, hoảng loạn thấy rõ. "Anh xin lỗi mà!"

Cael tuyên bố thẳng thừng. "Khi Dex mới 14 tuổi, anh ấy đã từng đi lòng vòng trong nhà với con chim bé nhỏ bị kẹt bên trong đầu ống của máy hút bụi đấy!"

Dex kêu rầm trời, suýt nữa tắc thở. "Má ơi! Sao em lại đối xử với anh như thế?" Anh quay sang phía Sloane và thấy gã đang dồn hết sức bình sinh để không bật cười thành tiếng. "Không phải như những gì anh đang nghĩ đâu."

"Chính xác là điều mà anh đang nghĩ đấy." Cael đáp trả với một nụ cười u ám. "Anh ấy đúng là đã nhét con chim đáng chết của mình vào cái máy hút bụi đấy."

"Đã bảo đó chỉ là tai nạn thôi mà." Dex cố phân trần.

Cael lừ mắt. "Thế cơ à? Anh đang hút bụi quanh nhà, trượt chân ngã một cái, và thế là 'Ồ, coi này. Cái máy hút bụi hút mất chim tôi rồi kìa.' à. Thôi cho em xin đi."

Sloane phá lên cười lớn. Gã cúi gập người, hai tay che kín mặt, hai bả vai gã không ngừng run lên khi gã cố gắng lấy lại bình tĩnh. Ôi, mẹ kiếp. Gã cạn lời luôn rồi. Hai anh em nhà nọ tiếp tục tranh cãi, mãi cho đến khi Cael bỏ cuộc, xin lỗi, rồi cả hai làm hòa. Trên đường quay trở lại trụ sở, Sloane đã phải có nghiến chặt răng để không đột nhiên bật cười thành tiếng, nhất là khi từ lúc ra khỏi bệnh viện, Dex mãi không ngừng phiền muộn, trách móc. Tính từ lúc đó chắc cũng được vài tiếng đồng hồ rồi.

Hiện tại, Sloane đang nằm dài trên giường trong căn phòng ngủ tại khu vực nghỉ ngơi của trụ sở, hai mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Trong lúc toàn bộ Đơn vị Alpha đang làm việc không ngừng nghỉ để tìm ra tung tích của Isaac, các đội thay phiên nhau để nghỉ ngơi trong một vài giờ tại khu vực này. Nghỉ qua đêm ở đây còn dễ dàng hơn là việc trở về căn hộ của gã, chưa kể là cũng bớt nguy hiểm nhiều hơn. THIRDS không muốn bất cứ một đặc vụ nào của họ lại đi ngủ gật trong lúc lái xe trên đường. Không phải là căn hộ của Sloane ở quá xa trụ sở, và có thế thì gã vẫn còn lựa chọn khác là gọi taxi mà. Không giống như các đặc vụ khác, Sloane không có nhu cầu ngủ lại ở đây, nhưng giờ gã lại thấy làm như vậy thoải mái hơn nhiều.

Kể từ sau cái chết của Gabe, gã đã dành nhiều đêm đầy khổ sở ở tại chỗ này của trụ sở. Gã đã nghĩ ra bao nhiêu cái cớ dành cho bản thân về hành động này của mình, nhưng giờ thì gã cũng đã phát hiện ra được sự thật rồi. Gã không muốn quay trở về nhà, ở trong căn hộ lạnh lẽo trống vắng đó của chính mình. Gã không phải là kiểu người lúc nào cũng cần đến ai đó phải ngủ cùng giường với mình, nhưng gã sẽ chẳng lừa nổi ai khi dám nói rằng gã không thích bất cứ một người đặc biệt nào đó ở bên cạnh mình vào mỗi đêm. Đây là do gã tự chuốc lấy. Gã đã dành quá nhiều thời gian của bản thân ở bên cạnh Dex, hoặc không thì lại ngủ trên giường của Dex, hoặc cùng ôm Dex ngủ trên giường tại căn hộ của gã. Nhưng ở Dex có điều gì đó khiến cho Sloane rất khó để có thể rời xa anh được. Mấy ngày vừa qua đối với gã không khác gì như đang tra tấn bản thân.

Sloane chán nản lầm bầm một tiếng, lật người mình lại. Ôi trời đất, nhìn gã mà xem, cứ như là vài đứa trẻ ranh bị cuốn vào thứ tình yêu thời bọ xít. Vậy là gã thực sự thích cái cảm giác ở bên cạnh Dex. Thế thì sao? Có ai mà lại không thích cảm giác ở bên cạnh Dex đây? À, đương nhiên là có Ash, nhưng mà, tính Ash vốn thế rồi. 8 tháng đã trôi qua, và cả đội của gã đã chấp nhận Dex, coi anh như một thành viên trong gia đình, giống như việc anh đã ở chung với bọn họ từ lâu lắm rồi. Rosa lúc nào cũng để ý tới Dex giống hệt cái cách cô quan tâm đến Cael, thể hiện bản thân như một bà mẹ có thâm niên dù cho cô chỉ hơn Dex có vài tuổi. Letty thì lại hay trêu chọc và om sòm với Dex không khác gì anh chị em trong cùng một nhà, hết đánh đu lên người Dex rồi lại ôm lấy Dex, không ngừng hỏi Dex lời khuyên về bất cứ anh chàng nóng bỏng nào mà cô để mắt tới. Trong khi đó, Hobbs và Calvin suốt ngày theo sau Dex như một bộ đôi fan cuồng của anh.

Dex luôn xuất hiện với một khuôn mặt đầy tươi tắn, dành mọi sự chú ý cho bất kỳ ai tiếp cận anh, cố gắng hết sức để giúp đỡ mọi người trong khả năng của anh. Dex không hề kiêu ngạo hay cáu gắt, trái lại, anh rất thú vị. Nhiều lúc, anh cũng ngượng ngùng, nhưng lại cố che dấu đi bằng một nụ cười tươi rói hay vẻ hài hước của bản thân. Đương nhiên, gã không phủ nhận là anh cũng khá kỳ quái khi có gu âm nhạc đầy ám ảnh với những bài hát ra đời từ trước năm 1989, sự phát cuồng với đủ loại snack phô mai không hề có lợi cho sức khỏe và cả cái tính huyên thuyên suốt ngày đó. Nhưng dù vậy, bằng cách nào đó, những điểm tính cách ấy lại khiến anh trở nên có sức hút hơn rất nhiều trong ánh mắt của Sloane.

"Mày bị cái quỷ gì nhập thế hả Sloane?" Gã tự rên rỉ một mình, hai tay không ngừng xoa mặt. Đáng lẽ gã nên ngủ rồi mới phải, nhưng rồi thế mà gã lại nằm đây, nghĩ về Dex xem anh tuyệt vời như thế nào. Nếu như anh thực sự tuyệt vời đến mức khó tin như vậy thì gã còn nằm một mình ở đây nghĩ loạn cái mẹ gì nữa? Gã liên tục tự nhủ với bản thân rằng gã vẫn chưa sẵn sàng để xác định chính xác mối quan hệ giữa gã và Dex, nhất là khi hai người họ hoàn toàn nghiêm túc với nhau, vậy thì tóm lại là như thế nào? Nhưng nếu Dex không phải là bạn trai của gã thì anh còn có thể là gì khác được? Hai người họ đâu có phải là bạn giường chỉ ngủ lang với nhau chứ. Mẹ kiếp, mới chỉ nghĩ đến việc Dex lên giường cùng với người khác thôi là gã đã muốn phát điên lên rồi.

Dex là một người đàn ông rất xuất sắc, rất chân thành, thông minh, thú vị, nóng bỏng, và anh lại còn gần như yêu Sloane đến phát cuồng. Sloane còn muốn gì hơn được nữa đây? Gã nên ngồi nghĩ xem bản thân may mắn đến bao nhiêu mới được một người như Dex chẳng màng gì mà lại để mắt đến một kẻ thảm hại như gã. Nhưng rồi gã lại hành xử như thế nào? Kỷ luật anh, trách móc anh, và sau còn đánh cho anh một trận tơi bời chỉ vì anh đã cứu sống được một thành viên trong đội của mình. Gã lại nhớ đến những lời mà Cael từng nói với gã. Chàng trai trẻ tuổi đó thực sự đã thức tỉnh gã về cách thức ứng xử của bản thân mình. Và Cael nói đúng. Gã quả thực là không khác gì một con rùa rụt cổ.

Gã còn là một tên khốn kiếp không hơn không kém. Nếu như không phải có Dex ở bên thì gã làm gì còn có ai để trách móc ngoài chính bản thân gã nữa. Không kể gã tự nhủ với bản thân mình bao nhiêu lần rằng chính Dex là người đã bất tuân mệnh lệnh, trong thẳm sâu suy nghĩ, gã hiểu được mọi chuyện không phải như vậy. Nếu như bất kỳ một thành viên nào khác trong đội làm ra hành động tương tự như Dex, thì chắc chắn đầu tiên Sloane cũng sẽ nổi trận lôi đình, nhưng sau đó gã sẽ rất tự hào vì họ đã dũng cảm như vậy. Và đương nhiên, gã dám thề là gã sẽ không bao giờ áp dụng đến bất cứ biện pháp kỉ luật nào hết.

Gã rất dễ bị cơn giận làm cho mất kiểm soát và rồi biến thành một người hoàn toàn khác. Phải chăng gã trút giận lên Dex chỉ vì gã đã quá sợ hãi khi nghĩ đến những tình huống khác có thể xảy ra? Đây là lần đầu tiên mà hai người bọn họ thực sự xung đột với nhau. Đương nhiên, trước đó họ cũng đã tranh cãi rất nhiều lần rồi, nhưng chưa lần nào mọi thứ lại trở nên... lại biến thành thứ cảm giác khủng khiếp ở trong tim gã như lúc này cả. Gã ngồi dậy, nhích người đến mép giường, nhíu mày. Gã đứng dậy, lấy tấm chăn ra, vừa mới quyết định chợp mắt một lúc thì lại nghe thấy tiếng nhạc nho nhỏ vang lên từ căn phòng ở bên cạnh.

Tất cả các phòng ngủ ở đây đều được thiết kế hệ thống cách âm cao nhằm mục đích để những cá nhân khi sử dụng phòng có thể tự do làm việc riêng của mình mà không gây ảnh hưởng đến các đặc vụ khác. Gã không nghĩ những đặc vụ loài người khác có thể nghe thấy loại âm thanh này, và nếu như không phải vì căn phòng của gã đang ở cũng khá im ắng thì gã sẽ chẳng tài nào nghe được. Vì tò mò, gã áp sát tai vào bờ tường, tim gã đập mạnh liên hồi khi gã nghe được âm điệu của bản ballad mạnh rất quen thuộc. Gã nhắm mắt lại, lắng nghe lời bát hát "Faithfully" của Journey.

Gã đột nhiên đứng thẳng dậy, rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại sau lưng và hít sâu một hơi rồi gõ nhẹ lên cánh cửa đóng kín của căn phòng bên cạnh. Gã đưa tay lên vuốt mái tóc mình, hơi gượng chỉnh lại nếp tóc, liên tục nhắc nhở bản thân rằng không được phép cư xử như một tên khốn nữa. Cửa phòng mở ra, Dex xuất hiện với một dáng vẻ mệt mỏi và chán nản, trên người mặc chiếc áo T-shirt đã sờn in dòng chữ Back to the Future cùng với một chiếc quần dài dáng thể thao màu xám.

"Ừm, chào cậu. Tôi có nghe thấy tiếng nhạc."

"À." Dex đi đến bên cạnh chiếc bàn và chạm vào bảng điều khiển, vặn nhỏ âm thanh. "Xin lỗi."

"Không sao, ý tôi không phải là thấy phiền gì đâu. Khi tôi nghe thấy tiếng nhạc này thì tôi biết ngay là cậu rồi."

Dex gật đầu.

"Tôi vào được không?"

"Anh là Đội trưởng, anh muốn làm gì mà chẳng được." Dex ngồi xuống mép giường, ánh mắt chuyển xuống nhìn những đầu ngón chân trần của mình.

"Tôi không đến đây để tranh cãi với cậu." Sloane thở dài một tiếng, đóng cánh cửa phòng lại phía sau lưng gã và khóa trái cửa. Gã cũng ngồi xuống mép giường, ngay bên cạnh Dex.

Dex lại gật đầu lần nữa, nhưng anh không nói gì cả. Sloane nhìn anh, thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh. Dex mím môi, nhắm mắt lại, sau đó thở dài đầy nặng nề. "Anh có nhiệm vụ của riêng mình, tôi hiểu chứ. Tôi mới chỉ trở thành đặc vụ của THIRDS được có vài tháng thôi. Còn anh thì đã trong nghề này được hơn chục năm rồi. Tôi là ai mà lại dám đi phán xét quyết định của anh là đúng hay sai chứ?"

"Tôi đã xóa bản báo cáo kỷ luật đó đi rồi."

Dex sững sờ nhìn gã. "Tại sao?"

"Vì làm như vậy là không hề đúng đắn. Khỉ thật, đến cả Ash còn tức giận với tôi vì chuyện đó nữa."

"Ash?" Biểu cảm lúc này của Dex đã có thể khiến Sloane cười thành tiếng nếu như trong lòng gã không tràn đầy mặc cảm tội lỗi vì những gì mà gã đã làm, đó là còn chưa kể đến việc gã đã mặc kể để cho vấn đề đi xa hơn nữa. Gã là người cộng sự kiểu quái gì vậy chứ?

"Ừ. Cậu ấy nói rằng nếu như là người khác trong đội của chúng ta làm như vậy thì tôi đã không tức giận đến thế. Và Ash không sai đâu. Hành động của cậu thực sự rất gan dạ đó, cũng hơi liều mạng nữa, nhưng mà dũng cảm lắm."

"Thế tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"

"Tôi đã không ngừng tự hỏi câu hỏi tương tự như vậy kể từ sau cái ngày vụ nổ đó xảy ra rồi. Tôi nghĩ là phần nào đó trong tôi băn khoăn rằng liệu có phải do chúng ta đã ngủ cùng nhau cho nên cậu mới coi thường những luật lệ đó như vậy hay không." Gã muốn thú thực với Dex về phần còn lại – chính là phần đã khiến gã vô cùng sợ hãi khi nhắc đến một mối quan hệ thực tế giữa hai người.

"Tôi không bao giờ lấy đó làm lý do bao biện cho hành động của mình cả. Tôi không tuân theo chỉ thị là bởi chỉ thị đó không hề phù hợp. Với tôi, là không hề phù hợp chút nào."

"Dex, tôi hiểu mà, thật đấy, nhưng có đôi khi chúng ta phải ra những quyết định mà chính chúng ta cũng không hề muốn hoặc dường như không thể rõ ràng hoàn toàn được. Nghĩa vụ của chúng ta và cảm xúc của chúng ta đối với nghĩa vụ đó không phải lúc nào cũng luôn rành mạch dễ tiếp thu. Các thành viên trong đội cũng chính là một gia đình, và chúng ta phải làm mọi cách để bảo vệ được gia đình đó, nhưng vẫn có những ưu tiên khác song song tồn tại. Đó chính là công việc, là nhiệm vụ." Gã biết nói vậy là rất đau lòng, nhưng gã nhất định phải nói, bởi vì sự thật thì luôn đắng cay. "Tôi phải đánh đổi mọi giá trong khả năng của mình để bảo vệ mạng sống cho người dân, thậm chí dù là phải mất đi một trong chính những người đồng đội sát cánh bên cạnh mình. Thậm chí là phải... đánh đổi cả cậu."

"Nhưng có nói thế nào thì cũng không thể khiến tôi thấy dễ chịu gì hơn khi phải nhìn thẳng vào anh đâu." Dex lẩm bẩm, ánh mắt của anh mông lung khắp nơi, chẳng hề đặt lên trên người Sloane.

"Đừng như vậy nữa."

"Không phải tôi có ý khiến cho công việc của anh trở nên phức tạp hơn hiện giờ."

Sloane lắc đầu. "Là do tôi tự làm tự chịu thôi. Cậu đã nói cấu trúc khi ấy ổn định, đáng lẽ tôi nên tin tưởng cậu hơn. Đó cũng chính là một phần công việc của tôi mà." Gã nhất định phải thay đổi một số thứ để có thể nắm bắt được nhiều cơ hội hơn. Giờ chính là lúc hoàn hảo nhất để bắt đầu làm điều đó. "Tôi đã nhận ra vài điều từ sau tất cả những chuyện này."

"Ồ?" Cuối cùng thì Dex cũng chịu nhìn thẳng vào gã.

Sloane lại cắn môi, nhưng gã không kìm được. Gã lại nghĩ về những ngày vừa qua và thứ cảm giác khó chịu đó khi không có Dex ở bên cạnh mình. Thực sự không khác gì tra tấn gã. "Ừ, tôi không thể chịu được mọi thứ như thế này."

"Như thế này là như thế nào?"

"Khi chúng ta chiến tranh lạnh như thế này."

Dex cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghe thấy lời thú nhận đó của gã. "Vậy... Ý anh đang muốn nói là anh thích cảm giác khi có tôi ở bên cạnh?"

"Cậu biết là tôi thích mà." Gã nghiền ngẫm biểu cảm cảnh giác trên gương mặt của Dex. Anh không hề giỏi trong khoản che giấu cảm xúc thật của bản thân chút nào. "Cậu không thích sao?"

Dex nở một nụ cười nhẹ ấm áp với Sloane, nhưng nụ cười ấy lại chẳng hề chạm đến đáy mắt. "Ừ."

"Cael nói đúng. Cậu đúng là quá tệ trong khoản nói dối." Sloane nhích người lại gần Dex hơn, vươn tay ra ôm lấy anh rồi cố ý kéo anh vào sát người gã. Gã thở phào nhẹ nhõm khi thấy Dex không phản kháng lại. "Không sao đâu. Cậu không hề sai. Tôi có thể làm nhiều thứ hơn nữa để chứng tỏ cho cậu thấy. Giữa chúng ta không phải chỉ có quan hệ về mặt thể xác thôi đâu. Tôi xin lỗi nếu như tôi có làm gì khiến cho cậu hiểu lầm rằng hai ta chỉ là bạn giường."

"Đừng có nói như vậy, không phải là tôi không thích chuyện tình ái." Dex nói, cố gắng để không bật cười.

"Tôi cũng thế."

Lần này, Dex cười, và cả trong đôi mắt màu xanh thẳm đó của anh cũng tràn đầy vẻ hạnh phúc. Anh đẩy nhẹ vào bả vai Sloane, giọng nói đầy vẻ chọc ghẹo. "Nhớ tôi không?"

Trời đất, Dex không biết gã nhớ anh đến mức nào đâu. "Tôi chẳng tài nào ngủ nổi." Gã nhăn mày, biết rằng bản thân lúc này trông thật yếu đuối đến thảm hại. "Ừ, tôi nhớ cậu nhiều lắm."

"Anh toàn làm gián đoạn bản nhạc Journey của tôi đấy, anh biết không? Cứ lần nào tôi nghe đến nó là trong đầu tôi toàn hiện lên hình ảnh của anh hết."

Sloane hơi giật mình. Gã biết rõ điều đó có ý nghĩa như thế nào với Dex. Gã đặt tay chạm lên hai má của Dex, dùng ngón tay cái xoa nhẹ phần cằm đã lún phún râu của anh. Khi gã ghé sát lại gần gương mặt Dex hơn, gã có thể nhìn thấy những quầng thâm dưới mắt anh, và gã cảm thấy đây không phải chỉ do vụ án lần này gây ra. Dường như Sloane không phải là người duy nhất không thể ngủ được kể từ cái ngày xảy ra vụ đánh bom. Gã hơi chần chừ, chầm chậm ghé sát mình lại. Gã cho Dex có đủ thời gian suy nghĩ để đẩy gã ra, hoặc để anh gầm lên vào mặt gã và bảo gã cút đi cho khuất mắt anh, đó là trong trường hợp anh thực sự muốn như vậy. Nhưng không, Dex liền ghé sát vào gã, và rồi đôi môi họ chạm vào nhau.

Mùi hương trên người của Dex nhắc cho Sloane nhớ rằng Dex đã khiến gã cảm thấy say mê anh đến mức nào. Gã trượt tay ra sau cổ của Dex, kéo anh thật mạnh vào sát hẳn người mình, nụ hôn của hai người nhanh chóng khiến cho nhiệt độ trong căn phòng trở nên nóng rực. Gã cố gắng khiến cho bản thân không quá khao khát – nhưng mẹ nó nữa chứ, đã mấy ngày liền rồi – và gã không thể nào kìm chế nổi nữa. Hương vị của Dex, mùi cơ thể của Dex, cảm giác cơ thể anh đè lên da thịt của gã khiến cho gã như phát cuồng, khiến gã khao khát thật nhiều hơn nữa. Gã lột chiếc áo trên người Dex ra. "Thêm một chút âm nhạc từ Journey nhé, thấy sao?"

"Giờ mà anh còn hỏi Journey gì nữa?" Hơi thở của Dex nóng rực, các ngón tay bấu chặt vào bắp tay của gã. "Ồ, xem ra anh đúng là nhớ cái cảm giác khi tôi khiến anh cứng lên quá rồi đấy."

"Cậu không tưởng tượng được đâu." Sloane cười, đáp lại. Ánh mắt của gã không hề rời khỏi người anh khi anh với lấy chiếc máy tính bảng và tăng cường độ âm thanh. Đến khi Dex quay lại chỗ gã, nụ cười trên gương mặt anh khiến gã như ngừng thở.

"Tôi nghĩ là mình biết đấy."

Hai người quấn chặt lấy nhau trong những nụ hôn dồn dập đầy điên cuồng, từng lần chạm môi khiến cả hai rên lên trong đau đớn, và cả những cử chỉ đụng chạm khơi lên ngọn lửa dục vọng cháy rực trên từng tấc da thịt. Nụ hôn của Dex và Sloane gần như là gặm cắn đối phương đến đói khát, giống như hai người bọn họ đã xa cách đến nhiều năm trời chứ không phải là chỉ trong mấy ngày vừa qua. Sloane nằm đè lên người Dex, những ngón tay gã túm chặt lấy mái tóc anh, đôi môi của gã không ngừng xâm lấn, đòi hỏi cảm nhận hương vị của người mà gã hằng tâm niệm. Bên dưới gã, Dex không ngừng run rẩy từng chập, ưỡn thẳng thắt lưng, cố gắng hít lấy chút không khí khi đôi môi gã vừa rời khỏi anh. Các ngón tay của anh bấu chặt lấy mông Sloane, bộ phận nhạy cảm của cả hai đều đã cứng đến đau rồi.

"Sloane, tôi muốn anh. Ngay bây giờ."

"Có đồ không?"

Dex với lấy chiếc balo trên chiếc ghế đặt cạnh bàn, và Sloane đưa tay kéo một móc khóa trên đó ra rồi giật mạnh. Gã quỳ gối, lục lọi một hồi trong chiếc túi nhỏ có khóa kéo, lấy ra một chiếc bao cao su và một tuýp bôi trơn nhỏ. Dex nằm ở bên dưới người gã đã nhanh chóng cởi sạch quần áo trên cơ thể mình. Anh ném hết quần áo xuống dưới nền nhà, và chẳng mấy chốc sau Sloane cũng lột sạch hết vướng víu trên người, ném hết một lượt xuống nền nhà cùng với cả chiếc balo.

Dex nằm xuống, đưa tay vuốt ve dọc phần bắp đùi non của Sloane khiến cho cả người gã run rẩy không ngừng. "Tôi xin lỗi. Xin lỗi anh, vì tôi đã cứng đầu đến vậy. Đáng lẽ chúng ta đã có thể làm như thế này từ nhiều ngày trước đó rồi."

Sloane lắc đầu và ghé sát người xuống rồi hôn lấy Dex. "Đừng. Tôi mới là kẻ vừa ngu ngốc lại vừa cứng đầu." Trời đất, gã nhớ cảm giác này quá. Cảm xúc truyền đến từ da thịt của Dex, hương vị của anh, mùi hương nam tính trên cơ thể anh trộn lẫn với hương thơm của sữa tắm và dầu gội, cả sự khỏe khắn và sức bật từ những thớ cơ dưới những cái vuốt ve của Sloane nữa. Sloane sợ rằng gã không kìm lại được nữa mà bắn luôn mất, nhưng suy nghĩ ấy chỉ khiến gã thêm kích động mà thôi. Gã nhanh chóng bôi trơn cho mình, làm ướt những ngón tay trước khi nới lỏng cho Dex, ngắm nhìn một cách đầy mê say khi Dex ngửa đầu ra sau, bật ra những tiếng rên rỉ trầm khàn, lông mày thấm đẫm mồ hôi và thi thoảng anh lại đưa lưỡi liếm ướt đôi môi mình. "Mẹ kiếp, cậu đẹp quá."

Ánh mắt của hai người chạm nhau, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt của Dex, và cả gương mặt anh đỏ lựng lên đầy ngượng ngùng. Tình cảm nồng nhiệt chất chứa trong đôi mắt anh như bóp ghẹt trái tim của Sloane, và gã lại đắm mình vào trong đôi môi của anh, cố gắng hết sức mình để chứng tỏ cho Dex thấy rằng anh đã mang lại cho gã cảm xúc gì từ chính nụ hôn của gã, thậm chí ngay cả khi gã không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả những cảm xúc hiện tại của bản thân. Gã dùng một tay vuốt dương v*t của mình vài cái, tay kia nhấc chân của Dex lên cao rồi mới nhẹ nhàng đẩy nhiệt huyết đã nóng rẫy của mình vào bên trong anh. Người mà gã quý trọng nằm bên dưới gã hít mạnh vào một hơi khiến gã ngừng động tác lại, cho anh thêm thời gian để tiếp nhận sự xâm chiếm của gã. Chỉ khắc sau, Dex chậm rãi gật đầu, và Sloane tiếp tục đẩy vào sâu thêm cho tới khi cơ thể anh đã hoàn toàn bao trọn lấy gã. Luồng nhiệt nóng rực phát ra từ vị trí kết hợp của hai người khiến cho đôi bên đều chìm vào sự đau đớn lẫn kích động sung sướng.

Sloane chuyển động từng nhịp, va chạm vào bên trong cơ thể Dex, những múi cơ trên người gã gồng lên và căng cứng theo từng động tác đưa đẩy, rút ra một đường rồi sau đó lại đẩy thẳng vào bên trong. Cơ thể gã đong đưa theo một nhịp điệu ổn định, ánh mắt gã chưa một lần rời khỏi đôi mắt Dex với từng lần tiến công. Dex luồn tay vào giữa cơ thể hai người, tự an ủi cho dương v*t đã cứng đau của mình. Sloane đột ngột thúc mạnh phần hông về phía trước, thẳng vào trong anh khiến cho anh hốt hoảng gầm lên. Gã nở một nụ cười xấu xa, rút ra khỏi cơ thể anh, với lấy chiếc gối đầu ở bên cạnh Dex rồi vỗ nhẹ vào bên hông anh. Anh cười với Sloane như hiểu thấu ý nghĩ trong đầu gã khi gã luồn chiếc gối xuống dưới phần hông của anh.

"Cần ôm chặt không?" Dex hỏi, giọng nói đầy sự khiêu khích.

"Ôm cho chặt vào." Sloane tỏ vẻ, gằn giọng đáp lại. Gã lại đưa dương v*t của mình đặt trước lối vào của Dex, đẩy liền vào bên trong, và Dex phải cắn chặt lấy cánh tay mình để chặn lại những tiếng nức nở đang chực chờ bật ra khỏi cổ họng, cánh tay còn lại của anh siết chặt lấy thành đầu giường. Sloane bắt đầu đưa đẩy hông, thúc từng cú rất mạnh thẳng vào sâu bên trong cơ thể anh. Gã nhấc hai chân anh lên gác hẳn lên vai mình, hai cánh tay giữ chặt lấy chân anh rồi không ngừng đưa đẩy. Hơi thở của gã bất ổn, và từng nhịp đập như đang thét gào đòi gã chiếm lấy anh.

"Ư!... A!... Ưm..." Dex rên rỉ, căng cứng phần lưng mình. Anh tự nắm lấy dương v*t mình, liên tục tuốt động theo từng nhịp đẩy hông của Sloane. Gã chuyển hông liên tục, tìm kiếm và đâm thẳng vào điểm nhạy cảm trong cơ thể Dex. Dex chới với, đưa tay siết chặt lấy tấm drap trải giường bên dưới khi cả chiếc giường cũng chuyển động theo từng động tác của hai người ở trên. Sloane nhắm chặt mắt lại, cảm giác khi gã chiếm lấy Dex khiến gã mê muội. Từng múi cơ bụng gã siết chặt lại, gồng lên; một tiếng gầm trầm thấp đầy kìm nén thoát khỏi cổ họng gã. Dex lắc đầu, nói. "Bắn vào miệng tôi đi. Tôi muốn được cảm nhận anh."

Ý nghĩ vừa mới hiện lên suýt chút nữa đã khiến gã buông giáp đầu hàng. Gã nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể anh, lột bỏ bao cao su, và không kìm được mà gầm lên khi bàn tay Dex nắm lấy bộ phận vừa cứng lại nóng rẫy của gã, quỳ xuống trước gã và dùng miệng bao lấy gã đến tận sâu cuống họng. Anh liên tục mút vào, liếm láp và rên lên từng tiếng đầy khát khao.

"A! Dex! Ha...!" Gã dùng tay giữ lấy đầu Dex, bắt đầu thúc hông không ngừng, một cơn rùng mình như chạy dọc khắp sống lưng gã khi Dex để cho gã đâm sâu vào bên trong miệng của anh. "Tôi muốn ra!"

Dex ậm ừ ra hiệu, và Sloane nghiến chặt răng để ghìm chặt lại những âm thanh nức nở, nghẹn ngào của mình khi gã xuất vào bên trong khuôn miệng ấm nóng của Dex. Gã cảm thấy như Dex đang muốn hút cả linh hồn gã ra bên ngoài. Gã gập người lại, hai cánh tay ôm chầm lấy đầu anh vào lòng, để cho toàn bộ nhiệt huyết của mình xuất hết vào bên trong anh, cơ thể gã cứ thế mà run rẩy. Khi Dex rút ra khỏi dương v*t của gã, gã liền áp anh nằm xuống dưới giường, đáp lại nhiệt tình của anh. Gã say mê hương vị của Dex khi cảm nhận được dương v*t hừng hực sức sống của anh ở trong miệng mình. Gã chuyển động lên xuống không ngừng, liếm mút và bao lấy phần đầu khấc của anh bằng lưỡi mình, sau đó đột ngột ấn vào khe nhỏ trên đó, tận hưởng từng nhịp thúc hông của Dex ở bên dưới gã. Gã tiếp tục dùng miệng lấy lòng anh, một tay của gã ve vuốt lên trên rồi bấu chặt lấy cơ ngực của anh, cấu nhẹ vào điểm nhỏ sưng tấy ở đó.

"Sloane!" Dex trầm giọng cảnh báo, hông anh thúc mạnh thẳng lên trên. Khi anh vừa mới gọi được tên Sloane thì anh đã liền xuất mạnh ra, các thớ cơ trên người anh căng cứng lại, run run dưới từng động tác vuốt ve của Sloane. Xung quanh hai người là những giai điệu nhạc phát ra từ thiết bị âm thanh, và trong một khoảnh khắc, thế giới chợt trở nên mờ ảo khi chỉ còn có hai người bọn họ. Anh có thể nhắm mắt lại và giả như rằng cả hai vẫn đang ở trong căn hộ của Dex, những sự kiện trong tuần vừa qua không hề xuất hiện trên đời này.

Sloane gối đầu lên trên cơ bụng của Dex, tự mỉm cười khi gã cảm giác được những ngón tay anh đang xoa nhẹ đỉnh đầu mình, hơi thở của anh cũng dần ổn định lại. "Anh ở lại đi, được không?"

"Ừ."

Rồi gã chỉ nằm đó, đắm mình vào trong sự săn sóc của Dex, cảm thấy được yêu thương, được chăm sóc, được trở thành một người quan trọng trong lòng của một ai đó. Sloane chỉ khát khao được đồng ý với tất cả những gì mà Dex trông mong ở gã. Nhưng gã biết rằng gã không làm được bởi nỗi ám ảnh từ quá khứ vẫn săn lùng gã, đe dọa sẽ phá tan thế giới hiện tại của gã. Lúc này đây, hơn bao giờ hết, gã mê đắm cảm giác này. Gã muốn thực sự cảm nhận những xúc cảm chân thực khi được ở bên cạnh Dex một cách đúng nghĩa. Nếu không, giờ thì gã nên làm cái gì mới được đây?

~oOo~oOo~oOo~

Sáng hôm sau, Dex không mấy bất ngờ khi thấy vị trí bên cạnh trên giường đã chẳng còn ai. Nơi mà Sloane từng nằm đã không còn lưu lại hơi ấm, có nghĩa là gã đã rời đi được một lúc rồi. Anh mong rằng đó chỉ là do người cộng sự của anh quá cẩn thận mà thôi, nhưng trái tim của anh thì lại thầm thì với anh, nói đó chỉ là do anh tự huyễn hoặc bản thân mình mà thôi. Dex thở dài, ngồi dậy, đưa tay vò tóc. Café. Chỉ có café mới có thể giúp bộ não của anh hoạt động bình thường trở lại được. Anh đứng dậy và bật chiếc máy pha café cỡ nhỏ mà THIRDS đã trang bị cho tất cả các phòng lên. Anh đúng là phải cám ơn vận may của mình khi đã để anh được làm việc trong một cơ quan cũng quan tâm đến café không khác gì anh.

Trong khi chờ café, anh mặc bộ đồng phục của mình vào, nhấc chiếc túi chiến thuật của mình lên khỏi bàn và quăng lên trên giường. Anh cầm cốc café của mình lên, thêm một ít đường và sữa lấy từ trong một chiếc tủ lạnh nhỏ đặt ở bên dưới chiếc bàn rồi ngồi xuống mép giường, vừa nhấp một ngụm café ngon lành vừa suy nghĩ, và mong rằng café sẽ cứu cánh anh, không để anh cảm thấy quá suy sụp. Trong một khoảnh khắc, anh thực sự nghĩ rằng mọi thứ đã quay trở lại bình thường. Ngốc thật. Anh có thể là một kẻ nói dối tồi tệ, nhưng lại lại có khả năng vô song trong trò giả ngây giả ngô. Sloane đang thực sự cảm thấy sợ hãi. Bản báo cáo kỉ luật, cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người, và cả nỗi hoảng sợ khi mới chỉ đề cập đến chữ "bạn trai". Dù cho Dex tin tưởng Sloane khi gã nói rằng giữa hai người không chỉ là bạn giường với nhau, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Sloane đã chuẩn bị tinh thần để biến sự "hơn" đó thành một mối quan hệ đúng nghĩa, và phần nào đó trong anh không khỏi băn khoăn rằng liệu gã có từng muốn làm như vậy thật hay không.

Thắt chiếc túi chiến thuật vào bên thắt lưng mình và buộc chặt lại phần dây cố định quanh bắp đùi, anh rời khỏi phòng ngủ và tiến về khu văn phòng chung. Ash đang đứng bên ngoài phòng làm việc của anh ta, nói chuyện với Cael. "Em trai, em có thấy Sloane ở đâu không?" Dex hỏi Cael sau khi vỗ bốp một cái vào mông cậu coi như lời chào hỏi.

"Em không. Anh nhìn thảm hại quá đi mất."

"Anh cũng đã nghĩ là mình trông, ừm, khá thảm hại rồi, vì tâm trạng anh cũng chẳng khá khẩm là bao." Dex lẩm bẩm. "Cám ơn em vì đã xác nhận lại điều đó nhé, em trai à."

Ash mở rộng vòng tay mình, tỏ vẻ bĩu môi. "Cần ôm một cái không nào?"

"Giờ tôi đã quá mệt mỏi để nghĩ ra cách ứng xử phù hợp lại với anh rồi, thế nên tôi sẽ ghim vụ này lại để giải quyết vào một dịp khác trong tuần. Thứ Năm có tiện cho anh không? Nếu được thì sau đó tôi có thể thẳn thắn nói với anh một câu cút nhanh biến lẹ hoàn chỉnh." Anh ngáp dài một cái khi nghe thấy tiếng Ash cười.

"Tuần này tôi kín lịch rồi, nhưng vì là cậu cho nên tôi nghĩ là mình có thể thu xếp được."

"Ôi cảm kích quá. Giờ thì xin phép, tôi còn có nỗi buồn cần phải xử lý. Nói luôn với Taylor là tôi đã biết chính anh ta đã ăn vụng chiếc bánh ngọt của tôi rồi, và nếu như anh ta còn dám mon men ăn vụng thêm lần nữa thì tôi sẽ ghim thẳng cái dĩa vào người anh ta."

"Whoa, đến tháng đấy à, Daley?"

May quá, Rosa và Letty vừa lúc ấy thì đi ngang qua. "Rosa, Ash dám bảo tôi là đàn bà đến tháng kìa. Xử tên đó đi." Anh lủi nhanh khỏi hiện trường khi nghe thấy tiếng Rosa chửi Ash bằng cả hai loại ngôn ngữ. Sau đó Ash lại phạm phải sai lầm khi anh ta nói rằng Rosa mắc hội chứng tiền kinh nguyệt, và giờ Dex mới cảm thấy tốt hơn được một chút khi biết rằng kiểu gì sắp tới Ash cũng bị Rosa hành cho đủ thảm.

Dex đóng cửa văn phòng của mình lại, nhập mã bảo vệ vào trong hệ thống điều khiển và chuyển căn phòng sang chế độ riêng tư. Biết đâu anh vẫn có thể giải quyết xong được một vài công việc khi đang bị cơn buồn bực quấn thân và chờ cho đến khi nhận được thông báo chuyển lại từ phía Trung úy Sparks. Anh khởi động giao diện trên mặt bàn làm việc của mình và đổ người xuống ghế. "Khổ quá đi mất." Điện thoại trong túi của anh bỗng rung lên, anh rút ra, trái tim đập thình thịch liên hồi như nhảy lên đến cổ họng khi anh nhìn thấy gương mặt cau có của Sloane hiển thị trên màn hình ở mục người gọi đến. "Chào anh."

"Ừm. Về sáng hôm nay... Tôi cần có thời gian để suy nghĩ."

Wow. Vào thẳng vấn đề luôn à. "Ừ."

"Tôi biết lúc này cậu đang tự hỏi không biết có chuyện quái gì diễn ra, và cậu xứng đáng nhận được nhiều hơn là một vài câu trả lời qua quýt cùng mấy lý do vớ vẩn. Đáng lẽ tôi không nên làm ra những hành động như tối ngày hôm qua."

"Ồ." Dex cố gắng không để cho sự cay đắng hiện rõ lên qua giọng nói của mình, nhưng anh không làm được. Có tiếng còi đâu đó vang lên từ đầu bên kia điện thoại, và Dex nhận ra Sloane không tới trụ sở ngày hôm nay.

"Khỉ thật, ý tôi không phải thế. Tôi không hề hối hận về tối ngày hôm qua. Tôi không hối hận vì đã tới gặp cậu. Chỉ là hiện giờ tôi không tài nào suy nghĩ cho cặn kẽ được, và đáng lẽ ra tôi không nên làm những hành động chộp giật như tối qua nếu vào sáng hôm nay tôi lại trở thành một kẻ khốn nạn thế này."

"Anh không phải là một kẻ khốn nạn. Phần lớn thời gian thôi."

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khẽ, rồi sau đó rơi vào im lặng.

"Anh vẫn nghe chứ?" Dex hỏi, nhắm chặt hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Anh biết cảm giác này. Cảm giác của một ngày tận thế đang tới gần.

"Ừ."

"Có phải anh... Ý tôi là, cuộc điện thoại này là để làm như vậy hả?" Còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc. Có thực sự là anh ngạc nhiên đến mức đấy không? Một phần trong anh thì thế. Mọi thứ giữa hai người bọn họ không hề tốt đẹp chút nào, không phải trước nay đều vậy, nhưng anh đã hy vọng rằng cả hai sẽ có cơ hội để nói chuyện rõ ràng với nhau, để ít nhất thì cũng cố gắng cân nhắc xem giữa hai người họ đang tồn tại thứ tình cảm gì. Phải chăng anh đã hy vọng quá nhiều? Biết đâu Sloane không phải là kiểu người gắn bó trong một mối quan hệ. Có thể là do Dex đã luôn cố để khiến Sloane trở thành một người chẳng phải là chính bản thân gã. Anh không hề muốn như vậy chút nào.

"Tôi không khốn nạn đến mức đó đâu, Dex. Tôi sẽ không bao giờ chấm dứt bất cứ thứ gì qua điện thoại cả."

"Biết vậy là tôi yên tâm rồi." Dex nói nhỏ. Nhưng anh vẫn không hề cảm thấy thoải mái hơn chút nào. Có gì đó không ổn bên phía Sloane, và đó không chỉ đơn thuần là cảm giác bất an thường thấy liên quan đến mối quan hệ giữa hai người.

"Không hề. Đây không phải là cuộc điện thoại kiểu đấy. Tôi gọi điện là muốn xin lỗi cậu. Một lần nữa. Và nói để cậu biết rằng tôi sẽ xin nghỉ một vài ngày tới. Tôi hiểu, lý do kiểu này nghe lỗi thời quá rồi, nhưng mà không phải do cậu đâu, là do tôi."

"Có thứ gì còn tồi tệ hơn cả sự lỗi thời nữa đây? Vì nếu như là thế thật, thì mọi thứ đúng là như thế rồi." Sao bọn họ còn phải nói chuyện với nhau như thế này cơ chứ? Tại sao Sloane không thể xuất hiện trước mặt anh và trực tiếp nói với anh có chuyện quái gì đang diễn ra được chứ? "Tôi nói này, nếu như anh cảm thấy mình không đi tiếp được nữa thì cứ nói thẳng ra đi. Tôi hiểu điều đó mà. Chúng ta đã thống nhất với nhau rằng cứ để mọi thứ thuận theo dòng nước mà chảy, và tôi thực sự sẽ làm y như đã hứa."

"Không phải, Dex. Tôi... Giờ tôi đang rất rối, tôi xin cậu đấy, làm ơn đi, tôi đã nói là không phải do cậu mà, hãy tin tôi. Không phải là do cậu. Không có bất cứ liên quan gì tới cậu hết, cũng không liên quan đến quan hệ của chúng ta..."

Giọng nói của Sloane khiến cho Dex phải giật mình. Chết rồi, có gì đó không ổn thật rồi. "Anh làm sao thế?"

"Tôi không thể nói được. Bây giờ thì không. Tôi cảm thấy mình quá tồi tệ khi nhờ điều này, nhưng cậu và Ash là hai người duy nhất mà tôi có thể trông cậy vào được. Cậu đừng nói với người khác là tôi xin nghỉ vì ốm được không? Tôi đã nói lại với cha cậu là tôi đang theo sát các đầu mối của vụ án. Tôi cần có một vài ngày cho riêng mình. Nếu như Trung úy Sparks mà phát hiện ra thì bà ấy sẽ bắt đầu nghi ngờ, và..."

"Được. Và nếu như anh cần tôi thì anh biết phải tìm tôi ở đâu rồi đấy. Còn gì tôi có thể làm để giúp anh không?"

Sau đó là một sự trầm lặng kéo dài. "Chờ tôi, được không?"

Trái tim Dex đập liên hồi. "Được, tôi chờ anh."

"Cám ơn."

Sloane gác máy, và Dex cất điện thoại trở lại trong túi của mình, đầu óc anh loạn thành một đoàn. Anh rất lo lắng cho người cộng sự này của mình. Bình thường gã không hề xin nghỉ theo cách này. Cho dù chuyện gì đang diễn ra đi nữa thì cũng rất nghiêm trọng, và Dex dám chắc rằng có liên quan trực tiếp đến vụ án lần này. Anh chỉ mong Sloane không làm gì đó quá hấp tấp, hoặc cố gắng tự mình xử lý tất cả mọi việc. Ai cũng biết gã là một người rất ngoan cố, nhất là khi phải hỏi đến sự giúp đỡ của người khác. Dex sẽ cho Sloane đủ thời gian mà gã cần, nhưng sau đó, anh sẽ cho gã nhận ra rõ rằng gã không còn cô độc một mình nữa. Đã đến lúc Sloane phải nhìn rõ được điểm ấy rồi.