T.H.I.R.D.S - Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân

Quyển 3 - Chương 2



"Oh yeah, đúng rồi, bé cưng à." Dex chen đến chỗ Sloane, dùng hông mình đẩy vào người gã một cái. "Anh chàng này, tới đây nào."

Sloane lắc đầu, mỉm cười và nhấp một ngụm bia. "Không." Gã đúng là phải thừa nhận độ bền bỉ của người cộng sự này. Cho dù là trong công việc hay trong cuộc sống thường nhật, khi Dexter J.Daley đã muốn một thứ gì đó, anh sẽ theo đuổi đến cùng cho tới lúc đạt được thì mới chịu thôi, và anh sẽ sử dụng bất kỳ cách thức nào, bất chấp mọi giá. Nếu như có người nào đó chỉ vào Dex trong ngày đầu tiên mà bọn họ gặp mặt và nói với Sloane rằng cả hai sẽ ở bên nhau, Sloane chắc chắn sẽ yêu cầu ngay một buổi kiểm tra tâm lý cho kẻ đó tức thì. Giờ đây, thật là khó khi tưởng tượng đến một cuộc sống của gã mà thiếu đi cái nhếch mép tinh ranh lại đầy ý xấu hay nụ cười có tính lan tỏa của người nào đó.

"Là không muốn, hay là không thể?" Dex đung đưa thân hình theo vài động tác nhảy disco sôi động mà Sloane dám chắc rằng nếu như đặt trên người của một tên đàn ông nào khác thì sẽ khiến cho kẻ đó giống hệt như một tên đốn mạt to xác, nhưng điều này lại không áp dụng được với người bạn trai của gã. Là bạn trai. Gã vẫn đang trong quá trình làm quen với kiểu cách xưng hô này. Người bạn trai của gã đây cũng là người duy nhất mà gã từng biết tới về việc tổ chức cho bản thân những bữa tiệc liên hoan khi còn chưa đến ngày sinh nhật chính thức. Dex dựa sát vào người gã, giọng nói trầm, khẽ. "Thôi nào, anh trai. Mọi người đã say đến không biết trời trăng gì nữa rồi. Không ai thèm quan tâm để ý tới việc hai chúng ta nhảy cùng với nhau đâu. Tôi đã nhảy chung với cả nửa số đặc vụ tại Cục Quân sự rồi. Thậm chí cả Hobbs cũng nhảy cùng với tôi đấy."

Sloane hơi run người khi nghĩ lại chuyện cũ. "Tôi dám chắc rằng cái nỗ lực khủng khiếp đấy của em khi chỉ cho Hobbs trò Running Man còn không hề cân xứng với trò nhảy nhót khiêu vũ đâu. Mà thêm vào đó, Ash không có say." Sloane đảm bảo không có bất kỳ ai nhìn sang bên này rồi mới kín đáo bóp một cái vào bên hông Dex làm cho anh không khỏi run rẩy rồi bật cười, tiếng cười trầm thấp ấy chạy thẳng một đường xuống bộ phận kín đáo của Sloane. Mà nói đi nói lại, gần như mọi thứ ở người đàn ông với mái tóc vàng nâu đầy gợi tình này đều khiến cho gã như rơi vào dục vọng mãnh liệt. Thường thì chỉ bằng một nụ cười của anh là cũng đủ để gã buông mũ giáp đầu hàng. Nụ cười đó nguy hiểm vô cùng. Lại còn được bồi thêm với đôi mắt màu xanh nhạt trong trẻo, rồi cả đôi môi đầy đặn, mềm mại đó nữa... Sloane nhận thấy gã thực sự cần phải chấn chỉnh lại bản thân ngay thôi.

"Đó là bởi vì máu của tên Ash ấy toàn là axit hoặc được tạo nên bởi thứ gì đó độc hại không kém axit." Dex đưa tay cầm lấy chai bia của Sloane, ánh mắt nhìn gã không rời khi anh đưa miệng chai vào sát bên môi và nhấp vài ngụm dài. Cổ của anh để lộ rõ trước tầm nhìn của gã. Tên khốn này ranh mãnh này. Anh biết rất rõ những gì mà anh đang làm có ý nghĩa như thế nào với gã.

"Khỉ thật, Dex." Sloane ép bản thân mình phải nhìn đi chỗ khác. Gã không muốn cuối cùng thì gã sẽ phải đi dạo vòng quanh căn nhà với rất đông những đặc vụ khác trong khi bên dưới của mình thì vẫn trong trạng thái cứng ngắc đâu.

"Tôi không nhảy." Tại sao mày cứ phải cố làm gì? Mày biết rồi em ấy sẽ muốn gì được nấy mà thôi. Em ấy lúc nào mà chẳng đạt được điều mình muốn chứ. Sloane nhận ra rằng ít nhất thì gã cũng phải làm ra vẻ trông như bản thân đã có nỗ lực kháng cự lại. Gã bắt đầu bằng cách giật lại chai bia từ trên tay người cộng sự cuốn hút của gã.

"Ash còn đang bận tối mắt tối mũi đe dọa giết người này người nọ nếu như họ dám nôn ọe lên sàn nhà của anh ta. Đến giờ tôi vẫn không thể tin được việc Ash lại đồng ý cho tôi tổ chức tiệc liên hoan trước sinh nhật của mình tại chính chỗ ở của anh ta đấy." Dex nheo mắt lại, đầy ngờ vực, Sloane thì phải nhịn lắm mới không cười thành tiếng. Người cộng sự của gã vẫn liên tục thắc mắc về động cơ của Ash kể từ khi anh bạn khó tính cộc cằn của gã chủ động đề nghị tổ chức tiệc tại chính căn hộ của mình. Ash vốn là người cuồng ngăn nắp, sạch sẽ, gọn gàng đến hơi thái quá, và anh ta cực kỳ khó chịu khi có ai đó tự tiện đụng chạm vào đồ đạc của bản thân.

"Cậu ấy nói ở chỗ này thì sẽ có nhiều không gian hơn." Và đúng thế thật. Nhưng đây vẫn là lãnh địa của riêng Ash.

Giống như phần lớn những người Therian loài sư tử khác, Ash không mấy thoải mái và thân thiện khi nơi ở riêng tư của bản thân bị xâm phạm bởi sự xuất hiện của người ngoài. Sloane cố gắng nghĩ đến một dịp nào đó mà bất cứ ai khác không phải là thành viên trong đội của gã nhận được một lời mời ghé thăm căn hộ theo khuynh hướng hiện đại lại rộng rãi này. Không gian của căn hộ rất thoáng và rộng với những bức tường được sơn màu kem, trừ mỗi bức tường nằm ở cuối phía đằng kia. Bức tường đó được thiết kế giữ nguyên lối gạch thô với hai cửa sổ rộng kéo dài từ cầu thang làm bằng gỗ tối màu lên tận trần nhà với tầm nhìn bao quát được toàn thành phố. Ở phía trên cùng của chiếc cầu thang xây theo phong cách tối giản là phòng làm việc của Ash, một hàng lang dẫn tới phòng tắm và phòng ngủ của anh ta.

Tầng dưới là phòng khách với hai màu chủ đạo là nâu trầm và đỏ. Ngay bên cạnh phòng khách là phòng bếp, vẫn là tông nâu quen thuộc cùng với những ngăn tủ tối màu. Tất cả những trang thiết bị nội thất ở đây đều bằng thép sáng bóng, những chiếc ghế được đặt xung quanh quầy counter và có cả những kệ tủ kéo sát đất bằng tay. Sàn nhà của căn hộ đều được lát bằng gỗ và có bày rất nhiều những chậu cây cảnh khác nhau. Cả căn hộ của Ash được thiết kế mang phong cách tối giản hóa nhưng lại vẫn giữ nguyên được vẻ sang trọng, giống hệt như tính cách của chủ nhân căn hộ vậy.

Sloane cũng tò mò không kém gì Dex về những lý do đằng sau động thái lịch thiệp này của Ash. Đương nhiên, vẫn có một số quy định được Ash đề ra. Ash để cho Cael phụ trách phần âm nhạc, điều đó có nghĩa rằng sẽ không có cửa cho sự xuất hiện của Billy Ocean, Hall & Oates, và tất yếu là cả Journey. Dex vờ tỏ ra như vô cùng thất vọng khi nghe được tin tức này, và Sloane đã phải an ủi người cộng sự của gã, đồng thời cũng phải làm ra vẻ như việc Cael từ chối các bản nhạc từ những thập niên trước 1989 là một điều thực sự đáng tiếc. Và cuối cùng, Sloane lại phải gánh đủ. Tất cả chỉ vì một cái bĩu môi như thường lệ của Dex, và rồi vài phút sau đó Sloane giật mình nhận ra gã đã đồng ý để cho Dex bật kênh Retro Radio từ những thập niên 80 mà anh vốn vẫn ưa thích trên chiếc xế Impala của gã. Người cộng sự này của gã, không biết bằng cách nào đó, đã điều chỉnh kênh Retro Radio thành kênh mặc định trên chiếc Impala. Điều này có nghĩa rằng dù cho Dex có ở trên xe cùng với gã hay không thì thứ đầu tiên mà gã nghe thấy khi bật đài lên chính là Retro Radio. Lần nào cũng như lần nào.

Dex vỗ tay theo một loại giai điệu nào đó, nghe qua thì giống như là một bài hát từ những thập niên 80 và anh bắt đầu hát nghêu ngao về những người bạn chẳng hề khiêu vũ và quyết định sẽ bỏ những người bạn này để tiếp tục cuojc vui. Dex nở một nụ cườicoó phần xấu xa, vẻ như biết tuốt. "Em ấy để cho tôi được chọn một bài."

"Và đây là bài mà em chọn đúng không?"

"Tôi nghĩ bài này khá là hay mà."

"Không hề."

"Thôi được." Dex nói, kèm theo một tiếng thở dài."Có lẽ tôi đành phải nhảy cùng với Taylor vậy."

Sloane không nhịn được mà hạ giọng xuống trầm hơn mức bình thường. "Em nói thật? Em định giở trò đấy ra với tôi hả?"

"Rất nhiều lần rồi, lần nào tôi cũng chỉ có thể nói lời từ chối với anh ta mà thôi. Mà hơn nữa, nếu như anh ta lại tiếp tục cái trò bóp mông tôi thì tôi cũng chẳng thấy có lỗi gì khi tương luôn mấy cú đấm vào thẳng mặt Taylor."

"Tên đó dám bóp mông em?" Cái tên khốn Taylor đốn mạt này.

Nụ cười của Dex đầy vẻ ranh mãnh. "Có ai đã từng nói với anh rằng cái vẻ mặt ghen tuông trong tư cách một người bạn trai này của anh trông rất là dễ thương không?"

Sloane túm lấy cổ tay Dex và kéo anh ra giữa trung tâm của phòng khách, hòa vào với đám đông đang áp sát nhau với những điệu nhảy và các cử chỉ đụng chạm cơ thể đầy trêu chọc không khác gì những tên say xỉn làm ra đủ loại động tác ngốc nghếch, vô nghĩa. Phần lớn những đồng đội khác của hai người bọn họ giờ đã say đến không biết trời trăng gì, chỉ có thể loạng choạng bá vai bá cổ nhau, và có lẽ cũng chẳng còn ai đủ sức để nhận ra được là Sloane đang nhảy với ai nữa. Gã còn nghĩ rằng có khi đến sáng mai, mọi người ở đây chẳng thể nào nhớ nổi có chuyện gì diễn ra tối hôm nay nữa. Sloane xoay người, kéo Dex vào sát gần gã, tay gã trượt xuống, đặt lên hông anh. Dex nhẩm theo lời bài hát với giai điệu đầy thu hút của nhóm Daft Punk theo tưng chuyển động của cơ thể, hơi nhếch lông mày khi nội dung của bài hát nhắc đến việc gặp may mắn.

Sloane cực thích ngắm Dex khi anh nhảy. Từng động tác di chuyển trơn tru của cơ thể anh. Cách mà cơ thể của anh hòa cùng giai điệu của bài hát. Tất cả đều giống như khả năng thiên bẩm của Dex vậy, không phải cứ ai muốn học là sẽ làm được. Sloane nhận ra bản thân đang mỉm cười khi ánh mắt gã chăm chú ngắm nhìn cơ thể Dex, bám sát theo từng chuyển động của anh, sự thích ứng linh hoạt trong từng động tác khi giai điệu của bài hát thay đổi. Dex nhảy một vài điệu disco khớp với giai điệu của bài hát khiến cho Sloane phải bật cười thành tiếng.

"Em biết nhảy từ khi nào thế?" Sloane cất tiếng hỏi, nhận ra Dex đang càng lúc càng áp sát vào người gã hơn.

"Từ khi tôi còn là một đứa trẻ kìa. Mẹ tôi thường nhảy cùng với tôi ở xung quanh phòng bếp khi bà ấy đang nướng bánh. Vào mỗi dịp cuối tuần, cha tôi sẽ bật những bản nhạc thu âm của ông ấy lên, và chúng tôi sẽ nhảy ở phòng khách cho tới khi cả ba đã mệt lử và không thể nào nhảy thêm được nữa vì đã kiệt sức hết rồi. Sau đó, mẹ thường sẽ pha nước chanh cho cả nhà. Cả cha mẹ tôi đều là những người cừ khôi trong lĩnh vực nhảy khiêu vũ đó. Họ hoàn toàn là những người thuộc về đám đông ở thời Swinging Sixties đấy."

*(The Swinging Sixties - Thập niên sáu mươi - là một cuộc cách mạng văn hóa hướng đến giới trẻ diễn ra ở Vương quốc Anh từ giữa đến cuối những năm 1960, nhấn mạnh chủ nghĩa hiện đại và chủ nghĩa khoái lạc vui vẻ, với Swinging London là trung tâm của cuộc cạc mạng này)

"Cha em cũng vậy luôn sao?"

"Anh đùa hả? Ông ấy đã nổi ngay từ thời British Invasion rồi đó. The Beatles, the Rolling Stones, the Kinks, Dusty Springfield rồi cả the Who nữa. Tôi từng nhìn thấy ảnh ông ấy chụp cùng với mẹ. Anh phải nhìn thấy khi ông ấy còn để kiểu đầu nấm mop-top và mặc áo len đen cổ lọ kìa." Dex mỉm cười, lắc đầu, nhưng Sloane lại có thể nhìn thấy sự mất mát vẫn ám ảnh Dex và khiến anh bị tổn thương. Người cộng sự của gã đây rất trân trọng Tony và Cael – là cha nuôi cũng như em trai nuôi của Dex – nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ làm giảm đi được những đau khổ đến từ cái chết của gia đình máu mủ mà anh phải gánh chịu.

*(British Invasion là khái niệm để chỉ sự xuất hiện và chiếm lĩnh thị trường âm nhạc Mỹ của các nghệ sĩ tới từ nước Anh vào nửa đầu những năm 60 của thế kỷ 20)

Sloane xoa nhẹ vào vùng bụng của Dex. "Hai người họ vẫn luôn rất tự hào về em."

"Cám ơn anh." Dex khẽ cười, nhưng nụ cười của anh nhạt hẳn đi vào khoảnh khắc cánh tay của Taylor vòng qua ôm lấy hai vai anh. Tên này chưa bao giờ chịu bỏ cuộc. Lúc nào Taylor cũng bám dính lấy bên cạnh Dex, không thèm để ý đến sự khó chịu rõ ràng ra mặt của Sloane hoặc việc Sloane đã cảnh báo anh ta rất nhiều lần về chuyện tìm vui ở đội của gã. Đặc vụ Ellis Taylor là một Đội trưởng cừ khôi, nhưng anh ta chẳng thèm che giấu việc bản thân rất tận hưởng một phong cách sống mang tên "chịch rồi phắn". Taylor ngủ cả với các đồng nghiệp trong đội của mình mà không hề bận tâm đến hậu quả có thể xảy ra. Miễn là kết quả về sau không có bất cứ ảnh hưởng tiêu cực nào đến công việc hiện tại của anh ta thì đối phương có xảy ra chuyện gì cũng chẳng phải là vấn đề khiến Taylor bận lòng.

Taylor giơ hai tay lên, cố gắng thu hút sự chú ý về phía bản thân anh ta như thường lệ. "Khỉ gió thật, có ai đó gọi cho mấy cánh nhà đài đi. Sloane Brodie đang nhảy khiêu vũ kìa."

Hàng loạt tiếng cười ngà ngà say của những người xung quanh vang lên, Sloane chỉ nhếch mép với bọn họ rồi giơ ngón giữa về thẳng đám người.

"Làm sao mà cậu thuyết phục được anh ta thế, Daley?" Taylor lại vòng tay định ôm lấy Dex thì bị anh khéo léo đẩy sang một bên.

"Tôi có nhiều cách lắm."

"Đương nhiên, tôi biết là cậu có mà." Ánh mắt của Taylor dán chặt vào người Dex một cách không hề kiêng dè. "Tôi dám cá cậu là người chứa đầy sự bất ngờ. Biết đâu Brodie sẽ để tôi nhảy với cậu một điệu đấy nhỉ."

Đúng là không thể nào tin được. "Biết đâu Taylor sẽ nhớ lại cuộc trò chuyện nho nhỏ của tôi với cậu ở trong phòng thay đồ mới đây nhỉ." Sloane đáp lại, gằn từng tiếng qua kẽ răng.

Taylor đảo mắt, tỏ vẻ như cố gắng để nhớ lại chuyện đó. "Nhắc lại cho tôi nhớ xem nào?"

Sloane cười lạnh, gã cảm thấy như phần thú dữ bên trong gã đang muốn lao ra để dạy cho kẻ trước mặt một bài học. "Được, rất vui lòng." Gã nắm lấy cổ áo Taylor, chuẩn bị ra tay thì Dex lao vào chặn giữa hai người bọn họ. Anh kéo Taylor ra và đẩy anh ta đi chỗ khác. Taylor dường như có phần chống đối, nhưng ngay khi có thứ gì đó sáng loáng lọt vào tầm mắt của anh ta, Taylor liền vọt luôn vào giữa đám đông. Sloane bình ổn lại cảm xúc, thậm chí còn có thể nở một nụ cười dịu dàng khi Dex quay trở lại với gã, kèm theo một cái nhíu mày trên gương mặt anh.

"Nào, chính xác thì cuộc hội thoại đó có nội dung gì thế? Hình như anh của khi đó cũng bực mình không kém gì bây giờ."

Có cố giấu cũng chẳng được ích gì. "Là về em đấy. Tôi không chấp nhận được cái cách nói chuyện của cậu ta khi nói về em."

Dex khịt mũi. "Kiểu gì cái tên đó cũng có ngày bị kiện về tội quấy rối tình dục cho mà xem." Khi anh bắt đầu điệu nhảy, một nụ cười dần dần hiện lên trên gương mặt. "Vậy là khi trước tôi đã nói đúng."

"Về chuyện gì?"

"Là khi tôi nói rằng anh không muốn những tên đàn ông khác dòm ngó đến cặp mông của tôi."

Sloane cố gắng kìm lại tiếng cười, đồng thời vắt óc để nghĩ ra được một lời bào chữa. Nhưng cuối cùng, gã chịu thua. "Tôi không biết phải nói gì nữa."

"Ôi chao, vậy là anh còn ghen nữa kìa." Dex khẽ giọng thầm thì, dần dần tiến sát vào người Sloane cho tới khi cả hai bọn họ gần như đã dán chặt lấy nhau.

"Dex à..." Mặc dù Sloane có lo lắng trong lòng nhưng gã cũng không đẩy Dex ra khỏi người gã. Dường như chẳng có mấy ai ở xung quanh để ý đến sự gần gũi của hai người họ lúc này. Ở nơi làm việc, tình hình cũng không khác gì lúc này là bao. Chẳng có một người nào buồn liếc mắt mỗi khi Dex giở trò tán tỉnh với Sloane hay đùa vui về sự gần gũi của hai người. Vì lại một lần nữa, thật khó để có thể nghi ngờ gì ở Dex. Tính cách của anh vốn đã hay gần gũi và thân thiện với mọi người rồi. Sloane đoán rằng, trong mắt tất cả những thành viên khác ở trong đội, Dex chỉ đơn giản là đang cư xử theo tính cách bình thường của anh mỗi khi ở cùng với Sloane mà thôi, và Sloane thì cũng xuôi theo anh vì anh vốn là cộng sự của gã. Tất cả mọi người đều biết rằng cả hai người bọn họ đã trở nên vô cùng thân thiết, những người bạn chí cốt. Sloane không cảm thấy khó chịu gì khi những người đồng đội của gã đều cho rằng sự thân thiết giữa hai người bọn họ phần nhiều là do tính cách khiến người người đều quý mến của Dex chứ không phải là vì sự nỗ lực đến từ phía Sloane. Rõ ràng, ngay đến cả một người Đội trưởng như Sloane Brodie cũng không thể nào kháng cự lại với sức hấp dẫn của đặc vụ Daley. Ừ thì, sự thật vốn là như vậy mà.

"Dex, Sloane, chào hai anh."

"Lou, em đến rồi." Dex ôm lấy Lou một cái thật chặt khiến cho cậu ta không kìm được nụ cười nhẹ nhàng. Nhìn thấy cảnh Dex vẫn thân thiết với người bạn trai cũ của anh như vậy cũng không khiến cho Sloane cảm thấy bực bội. Điều này khác hẳn với ấn tượng đầu tiên về cái đêm mà Lou mới xuất hiện tại quán bar Dekatria và bắt đầu tán tỉnh với Dex dưới danh nghĩa là "trò chuyện". Dường như chỉ có một mình Dex là có hứng thú thật sự về việc trò chuyện thông thường đó. Nhưng tất cả đã là quá khứ từ trước khi Lou chuyển sự chú ý của cậu ta lên người Dex và Sloane rời khỏi quán để đi tới một trong những hành lang vắng vẻ ở quán. Sloane đã quyết định rằng quen biết được với Lou và nắm được ý định của cậu ta sẽ là hành động khôn ngoan hơn nhiều so với việc dọa cho Lou một trận thừa sống thiếu chết. Và lựa chọn đó đã mang lại hiệu quả, giờ đây thì Sloane chắc rằng Lou không đem lại cho mối quan hệ của gã bất cứ mối đe dọa nào. Lou đã trở thành một trong những người bạn của gã. Cậu ta còn là một kho kiến thức về Dex, và đương nhiên, điều đó khiến cho Dex muốn nổi đóa tanh bành.

"Sao mà em có thể bỏ lỡ mấy bữa tiệc khó tin trước khi đến ngày sinh nhật chính thức của anh được cơ chứ. Mà anh có chắc em ở đây không có vấn đề gì không? Em chẳng quen một ai trừ hai anh với mấy thành viên trong đội của hai người cả." Lou nhìn quanh căn phòng một lượt, hơi bồn chồn – biểu hiện quen thuộc ở vẻ ngoài của cậu ta trước một đám đông xa lạ. Lou rất cuốn hút, giống hệt như những ngôi sao người Tây Ban Nha trong các loạt phim truyền hình dài tập. Phong cách ăn mặc của cậu ta khá thời thượng, cả người toát ra vẻ vô cùng tự tin. Lou có dáng người khá cân đối với một cơ thể được rèn luyện rất thường xuyên. Mái tóc của Lou đen nhánh, con ngươi cũng màu đen với đường lông mày dài, đôi môi đầy đặn, và thấp hơn Dex một chút. Sloane ước tính rằng chiều cao của Dex chỉ nhỉnh hơn Lou tầm 12 – 18 cm là cùng. Lou cũng trẻ hơn Dex vài tuổi. Cậu ta là một bản thể trái ngược hẳn so với Sloane. Gã có thể nhận thấy được sự quan tâm chăm sóc rất rõ ràng của Dex dành cho Lou. Nhưng ở đó vẫn còn thiếu thứ gì đó, và Sloane cũng biết được rõ ràng thứ đó là gì.

"Đương nhiên, có gì đâu mà em phải ngại." Dex cười vui vẻ, đáp lại. "Có muốn uống gì không? Đồ uống ở đây miễn phí đó."

"Mà nói đến quán bar... Có phải vẫn là anh chàng bartender đến từ bar Dekatria không?" Lou đánh mắt về phía cuối của căn phòng, chỗ mà Bradley đang phục vụ đồ uống, trên người anh ta vẫn mặc chiếc áo T-shirt đen ôm sát cơ thể quen thuộc thường ngày. Hai cánh tay trần của anh ta để lộ ra những hình xăm khá ấn tượng. Ngay khoảnh khắc đó, Bradley ngẩng đầu lên, nháy mắt và tặng cho hai người bọn họ một nụ cười tươi rói.

Dex vẫy vẫy về phía Bradley rồi quay sang nhìn Lou. "Ừ. Anh mời Bradley đến đây, và anh chàng cứ khăng khăng muốn nhận vị trí bartender. Anh ta còn nói nếu như không để cho anh ta làm bartender thì sẽ không đến luôn. Chắc là do cái lần khi anh ta hỏi anh muốn uống loại bia gì, anh trả lời là 'Bia lạnh'. Thật đấy, em phải nhìn vẻ mặt của Bradley lúc ấy kìa. Cứ như là anh đã nói điều gì đó không phải với mẹ của anh chàng đó không bằng."

Lou và Dex đều bật cười lớn. Hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, và Sloane định đi lấy một cốc JD & Coke cho Lou. Khi đang đi tới quầy bar, Sloane bắt gặp vị Đội trưởng của Đội Tự hào Beta, đặc vụ Levi Stone, đang hướng về phía gã.

"Chào anh, Sloane."

"Chào cậu." Sloane bắt tay Levi. "Thấy vui chứ?"

Levi giơ chai bia trên tay của mình lên cùng với một nụ cười trên môi. "Tôi thì không phải kiểu người thuộc về các bữa tiệc, nhưng thi thoảng đi đây đi đó gặp gỡ mọi người cũng khá là thú vị. Cũng phải cảm ơn Dex khi cậu ấy đã mời tôi đến buổi tiệc hôm nay. Tôi có thể... Có đường đột quá không, nếu như tôi nhờ anh giới thiệu tôi với người bạn ấy của anh? Cái cậu đang nói chuyện với Dex đấy."

"Cậu muốn gặp bạn trai cũ của Dex hả?" Sloane không hề lường trước được chuyện này chút nào.

Levi gật đầu. "Có lẽ Dex không phản đối gì chuyện này đâu nhỉ?"

"Tôi nghĩ em ấy sẽ thoải mái thôi." Đương nhiên, gã chỉ hy vọng điều đó là thật. Sloane đi đến chỗ hai người, Levi theo sát ngay phía sau gã cùng đi. Dex và Lou dừng lại cuộc trò chuyện khi thấy Levi và Sloane bước đến chỗ hai người.

"Hai người này, tôi muốn giới thiệu Lou với đặc vụ..."

"Blarney." Levi tiếp lời, biểu cảm trên gương mặt của anh ta vẫn chẳng hề xi nhê gì.

Dex khá bất ngờ. "Tên đầy đủ của anh là Blarney Stone?"

Sự im lặng bao trùm bốn người một chốc, sau đó Levi cất tiếng trả lời, với giọng khẳng định chắc nịch "Không đâu." khiến cho Lou bật cười.

Cái quái...? Sloane và Dex nhìn nhau, ánh mắt hai người đều đầy dấu chấm hỏi. Cả hai thấy Levi đưa tay mình về phía Lou.

"Tôi là đặc vụ Levi Stone. Rất hân hạnh được gặp cậu."

Lou nở một nụ cười rạng rỡ và nắm lấy tay Levi. Có thể Sloane chưa biết Lou được bao lâu, nhưng gã có thể nhận ra được sự hứng thú đến từ người đàn ông trẻ tuổi tên Lou kia.

"Tôi là Louis Huerta. Anh gọi tôi là Lou được rồi."

"Cậu có muốn nhảy một điệu không, Lou?"

"Đương nhiên, rất hân hạnh."

Levi dẫn Lou đi cùng anh ta, và Sloane chú ý thấy Dex đang đứng chết sững tại chỗ. Gã bước ra phía sau anh, đặt tay lên hai vai Dex. "Em ổn không? Để ý chuyện Lou nhảy cùng với Levi à?"

Dường như Dex chỉ vừa mới giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ riêng của anh. "Không, không phải vậy đâu. Levi là người Therian. Không phải là người Therian đơn thuần, hình thái Therian của anh ta là loài bạch hổ. Khá dữ dằn đấy. Tôi cứ nghĩ là Lou sẽ chuồn lẹ luôn kìa. Nhưng mà không, em ấy lại có hứng thú đến vậy cơ chứ." Dường như có thứ gì đó thu hút sự chú ý của Dex, khiến cho anh không khỏi giật mình. "Trời đất ơi, anh ta cười kìa!"

"Ai? Lou sao? Lúc nào mà em ấy chẳng cười."

"Không, ý tôi là Levi kìa. Anh có biết tên của anh ta là Levi không thế?"

"Đương nhiên là tôi biết chứ. Tôi đã làm việc chung với cậu ta tận 10 năm liên tục rồi. Em chắc cũng để ý thấy là đội của cậu ta và cả đội của Taylor thường được gọi đến hỗ trợ đội của chúng ta. Đội Tự hào Beta và Đội Đột kích Beta đã được thành lập gần như cùng lúc với Đội Thanh trừng Delta. Từ đó đến nay, hai đội đó chưa hề thay đổi Đội trưởng đâu đấy."

Dex rơi vào trầm tư. "Xét đến việc anh đã biết mấy người đó lâu đến như vậy, sao tôi chưa bao giờ thấy anh gọi thẳng tên của Taylor vậy?"

"Vì cậu ta không giống như Levi. Levi là một người đàn ông chuẩn mực, còn Taylor đúng là một tên khốn chính cống. Lúc nào cũng là như vậy."

"Tôi không phản đối gì hết." Dex lầm bẩm. "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Levi cười đấy."

Sloane chỉ nhún vai. "Trước đó thì cũng đã có rồi. Hoặc là chỉ do tôi nghe thấy người ta nói vậy thôi. Giờ thì tôi mới biết rằng lời đồn có lúc lại là sự thật." Những điều lạ kỳ vẫn luôn xuất hiện mà. Giống như chuyện Sloane làm việc bao lâu nay mà vẫn chưa hề dần cho Taylor một trận nên thân.

"Anh ta kể chuyện cười kìa, và Lou cũng cười luôn rồi đó."

"Tôi nhìn thấy mà." Sloane khẽ cười, đáp lại.

"Và anh ta cũng biết nhảy nữa kìa." Cả hai người bọn họ quan sát cảnh Lou và Levi vừa nhảy vừa chuyện trò với nhau, vừa làm ra những động tác tán tỉnh lại có cả những cái vỗ nhẹ có vẻ như trêu đùa vào cánh tay. "Nhìn Lou mà xem. Mới có mấy tháng trước kia thôi, em ấy đang còn than thở về chuyện người Therian, thế mà bây giờ đã đang tán tỉnh ngay với một anh chàng người Therian được rồi."

Sloane vòng tay từ phía sau qua cổ Dex, ôm lấy anh, gã tựa cằm lên một bên vai anh, đầu gã ghé sát vào đầu anh. "Ừ thì, Lou đi cùng với chúng ta cũng nhiều mà. Có lẽ em ấy đã bắt đầu nghĩ đến một sự thật rằng người Therian bọn tôi cũng không tồi tệ như suy nghĩ trước đó của mình. Lou có nói với em lý do vì sao mà Lou lại có ấn tượng không tốt về người Therian không?"

"Không đâu." Dex cảm thấy hơi rối rắm khi nghĩ đến chuyện này. "Tôi đã từng thử hỏi em ấy một lần rồi, và sau đó Lou tức giận cực kỳ. Lou có nói rõ rằng em ấy sẽ không thảo luận thêm gì về vấn đề đó nữa."

"Thôi vậy. Tôi chỉ mong là dù có chuyện gì đi chăng nữa, Lou cũng có thể buông bỏ lại quá khứ. Nhìn giờ đi, có vẻ như Lou đang khá hạnh phúc mà." Sloane chẳng hề nghĩ gì về những cử chỉ đầy tình tứ mà gã đang làm ra với Dex, mãi cho tới khi gã nghe thấy tiếng gầm của Ash từ phía đằng sau.

"Hai tên các người đang làm cái đéo gì..."

Dex cắt ngang lời Ash, chỉ về phía đối diện của căn phòng.

"Đừng có nhìn, Ash, nhưng mà Herrera đang chuẩn bị 'xả' luôn vào gốc cây dương xỉ nhà anh rồi kìa."

"Cái gì?" Ash nhìn lướt qua vai Dex. "Cái đéo mẹ. Herrera!" Ash chạy vụt đi, và Sloane tách người mình ra khỏi người Dex. Gã đút hai tay vào trong túi quần.

"Chết tiệt." Gã bị cái quái gì thế này? Bọn họ đang ở trong một căn phòng đầy những người đồng nghiệp, và gã thì lại đang bám dính lấy Dex. Thậm chí gã còn không nhận thức được hành đông của chính bản thân mình nữa. Dex nháy mắt với gã, đẩy nhẹ người gã một cái.

"Bình tĩnh nào, anh chàng to con. Tâm điểm của cuộc khủng hoảng đã được chuyển rời sang nơi khác rồi."

"Tôi xin lỗi. Chúng ta cần phải cẩn thận hơn. Tôi nên cẩn thận hơn." Mọi người sẽ chẳng hề nghi ngờ gì nếu như Dex là người bám dính lấy gã, vì anh vốn đều làm như thế với tất cả những thành viên khác trong đội – đương nhiên là trừ Ash ra. Thường thì Sloane chỉ có những cái ôm động viên tinh thần hoặc những hành động ôm vai bá cổ khích lệ mà thôi, chứ ngoài ra chưa hề thực hiện bất kỳ cử chỉ nào thân thiết hơn mức đó đối với các đồng đội của gã cả. Ngay cả Gabe gã cũng chưa hề thử làm vậy lần nào.

"Hai người ở cạnh nhau nhìn cuốn hút lắm đấy. Có bao giờ cậu nghĩ đến việc tổ chức một bữa tiệc kiểu Fancy Feast chưa vậy, Daley?"

*(Fancy Feast là một từ rất tục, các chế tự tra Google để biết thêm chi tiết. Lão sẽ để tiếng Anh ở đây cho các chế tham khảo. Ở trong truyện, tác giả dùng hơi biến thể một chút. "When a female is in a handstand position with her legs spread out shoulder length, two candles lit upon each foot, and a table cloth over the vagina with a hole allowing the male to eat out the the female.")

Trời đất. Tên này bám dai như đỉa. Gã nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với Taylor ngay khi anh ta tỉnh cơn say rượu này mới được. Chuyện này nhất định phải chấm dứt trước khi Sloane mất kiểm soát mà nện ngay một đấm vào giữa mặt Taylor. Rồi sau đó, Sloane lại phải đi giải thích hành động của gã với cấp trên. Gã nghĩ rằng Maddock sẽ không hề cảm thấy vui vẻ gì khi biết được Sloane đã đấm thẳng mặt một người đồng nghiệp khác cũng ở vị trí Đội trưởng giống như gã, thậm chí là hành động đó xuất phát từ sự quan tâm tới Dex. "Mẹ kiếp, cút ra chỗ khác đi, Taylor. Đi về mà cắm đầu vào chỗ ghế sofa đi."

"Tôi sẽ làm thế, chỉ khi có Dex ở cùng với tôi thôi."

Dex nở một nụ cười rạng rỡ với Taylor. "Ồ, được thôi." Sloane lườm Dex, tự hỏi không biết người cộng sự này của gã lại đang âm mưu gì đây. Dex chỉ về phía cánh cửa màu kem ở sau phòng bếp. "Nhưng không phải ở chỗ ghế sofa. Tới chờ tôi ở trong phòng giặt là đi."

Taylor hết nhìn cánh cửa rồi lại nhìn Dex. "Thật à?"

"Ừ, sao lại không thật."

"Được." Taylor liền cấp tốc chạy đi.

Dex quay về phía Sloane, hỏi. "Fancy Feast là kiểu tiệc quái quỷ gì thế?"

Sloane hắng giọng một hồi, cảm thấy hơi ngượng. "Là quan hệ 3P. Có hai người Therian họ Mèo và một người thường khác đóng vai kẻ thuần phục, bị kẹp ở giữa."

"Ôi chà, mấy người Therian họ Mèo các anh đúng thật là lập dị." Dex chọc.

"Không, là tay Taylor đó mới lập dị. Tôi không có sở thích quan hệ tập thể như vậy." Sloane ôm chầm lấy Dex và ép phần thân dưới đang dần cứng lên của gã vào người anh.

"Chẳng phải mấy giây trước anh vừa mới hoảng hồn về việc ôm ấp gần gũi như thế này hay sao?" Dex cất tiếng hỏi, kín đáo huých phần háng của anh vào bắp đùi trong của Sloane.

Sloane rướn người, ngoái đầu nhìn về phía người đặc vụ ở gần ngay cạnh gã đang làm ra những hành động gợi tình với một người đặc vụ nữ khác cũng đang hưng phấn không kém gì anh ta. "Này, Gerry?"

Người đặc vụ Therian loài sói nhìn xung quanh một hồi rồi mới nhận ra nơi xuất phát của giọng nói vừa rồi. "Sao thế?"

"Mẹ cậu tên là gì ấy nhỉ?" Sloane hỏi anh ta.

"À..."

"Thôi khỏi, đừng có tự chuốc vạ vào thân là được."

"À, ừ." Gerry lại tiếp tục quay trở lại với các động tác đang dang dở của anh ta.

Dex ngả đầu về phía sau rồi cười lớn. Sloane cảm thấy có một sự khao khát vô cùng mãnh liệt trào lên trong người gã, thôi thúc gã cắn ngập răng vào làn da ngon nghẻ trên cần cổ đang để lộ ra kia của Dex. Quả thực như vậy, gã vẫn luôn sợ hãi không thôi và liên tục tự nhủ với bản thân rằng gã đã phạm phải một sai lầm lớn, và nhất định gã phải cẩn thận hơn nhiều. Rồi sau đó, gã lại nghĩ đến có những gã đàn ông khác đụng chạm vào người Dex, suy nghĩ này khiến cho gã cảm thấy bực bội vô cùng. Rất bực bội.

"Chúng ta cần tìm chỗ nào đó kín đáo hơn." Sloane nhận ra người cộng sự của gã hơi run lên khi anh hiểu được ý ám chỉ trong lời nói của gã. Ánh mắt của Dex chuyển đến đôi môi của Sloane. Giọng nói của anh vừa trầm thấp lại đầy từ tính.

"Đồng tử của anh đang giãn ra kìa."

"Thế nên tốt nhất là em phải làm gì đó cho nhanh đi." Sloane cất giọng cảnh cáo, cánh tay gã trượt khỏi người Dex ngay trước khi gã không kìm được mà sờ mó đến một số vị trí không phù hợp. Ít nhất là không được khi hai người đang ở nơi công cộng như thế này.

Dex liếm môi. "Phòng tắm. Ở trên tầng. Hai phút."

Sloane buông Dex ra và đi tới chỗ quầy bar, Bradley đứng ở đó, ném cho gã một cái nhìn đầy ẩn ý. Anh chàng này tinh ý hơi quá rồi đấy.

"Sao nào?"

"Tôi có nói gì đâu." Bradley đáp lại, giơ hai tay lên.

"Cho tôi một ly gì đó đi là được rồi."

Bradley đẩy một ly thủy tinh tới, trên gương mặt là một nụ cười có phần xấu xa."Nếu như anh định lên trên tầng, tốt nhất là nên đi ngay bây giờ, tranh thủ trong khi Ash vẫn bận bù đầu dọa nạt một cặp đôi đang tình tứ với nhau ở trong phòng bếp mà anh ta mới tóm được."

Sloane đẩy trả chiếc ly lại, lườm Bradley một hồi rồi mới nhanh chóng, cẩn trọng chạy thẳng lên trên tầng. Ở phía bên ngoài phòng tắm chính nằm ngay cuối hành lang có một đoạn đường sắt ngắn chạy ngang qua, nhưng Dex thông minh hơn thế nhiều. Người cộng sự của gã vốn có đầy những ý nghĩ điên rồ. Sloane áp sát lưng về phía phòng ngủ vốn bị khóa cửa của Ash, nhưng chẳng nghi ngờ gì là người cộng sự của gã đã đột nhập được vào bên trong từ lâu rồi. Gã đưa tay về phía sau, khẽ gõ vài tiếng. Có tiếng vặn khóa vang lên, và gã bị kéo tuột vào bên trong. Dex ở ngay phía sau gã, đóng cửa phòng và khóa luôn lại rồi mới lao đến ôm chầm lấy Sloane.

"Mẹ kiếp. Nếu Ash mà tóm được chúng ta lẻn vào phòng của cậu ấy rồi dùng phòng tắm..."

"Tôi khóa cửa rồi. Làm một nháy nhanh thôi." Dex trượt tay ra phía sau quần chiếc quần jeans của Sloane, lần mò xuống hai cánh mông gã rồi bóp chặt một cái khiến cho Sloane bật ra một tiếng rên rỉ trầm khàn. Không thể nào kìm nén bản thân lâu thêm được chút nào nữa, Sloane tiến tới đoạt lấy đôi môi mềm mại của Dex. Gã hôn Dex rất mạnh bạo, dồn hết sức vào nụ hôn của hai người và liên tục đòi hỏi anh. Gã có thể nếm được vị bia vẫn còn lưu lại nơi đầu lưỡi của Dex, cảm nhận được luồng nhiệt nóng rẫy đang toát ra từ người cộng sự của gã. Cơ thể của Sloane như có ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt toàn bộ gã. Gã kéo dài nụ hôn đầy cuồng nhiệt khi từ từ đẩy anh về phía phòng tắm, đóng cửa lại phía sau lưng và khóa trái cửa. Gã ép chặt người Dex sát lên cánh cửa đó.

"Có biết vì sao mà tôi không nhảy không?" Sloane nói, hơi thở rất nặng nề, cánh tay lần mò tìm đến mép áo của Dex và kéo ngược lên phía trên đầu anh.

"Tại sao? Anh nhảy khá giỏi mà."

"Tôi không nhảy vì tôi thích ngắm em khi em nhảy." Sloane thú nhận, mê mẩn những tiếng thì thầm của Dex khi anh nắm chặt lấy bộ phận nhạy cảm của gã qua lớp vải quần jeans. Bàn tay anh liên tục nắn bóp, xoa vuốt dương v*t đã cứng lên của Sloane. "Mà nữa, nếu tôi nhảy cùng em, nhất định tôi sẽ không kìm được mà chạm vào em. Và những cử chỉ đụng chạm ấy đã dẫn đến việc chúng ta lẻn vào phòng tắm của Ash mà làm tình như thế này đây."

"Cơ hội như vậy thì tôi sẵn sàng đón nhận lấy nó." Dex đáp lời. Anh thở hắt ra một hơi khi Sloane túm chặt lấy anh, xoay người anh lại rồi ép cả người anh dựa vào bồn rửa mặt. Gã đưa cho anh một chiếc khăn tắm. "Đây, cắn chặt vào cho tôi." Dex không hề phản đối gì.

"Đứng cho vững." Sloane cất giọng yêu cầu. Làm tình với Dex khiến cho phần hoang dã nhất trong con người gã bộc lộ ra ngoài, và gã vô cùng tận hưởng cái cảm giác đó. Gã lục lọi một hồi các ngăn kéo ở bồn rửa mặt, tìm thấy một tuýp bôi trơn và một hộp bao cao su. Ash chắc cũng chẳng để ý nếu như thiếu đi một chiếc đâu. Gã để chiếc hộp lại chỗ cũ, đúng tại vị trí mà gã tìm thấy vừa nãy và đặt tuýp bôi trơn lên trên bồn rửa mặt ngay bên cạnh Dex. Gã dùng cả hai tay lần mò xuống thân dưới của Dex, tháo chiếc thắt lưng quần của anh ra. Dex rất thích mỗi khi Sloane hơi dữ dằn với anh khi cả hai làm tình, và Sloane vô cùng tình nguyện đáp ứng sở thích của người yêu gã, cho anh tất cả những gì mà anh yêu cầu. Gã túm lấy cả chiếc quần jeans lẫn chiếc sịp boxer của Dex, kéo tuột xuống dưới đầu gối anh và với lấy tuýp bôi trơn rồi bóp một ít lên các ngón tay gã. Họ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nhưng Sloane sẽ không vì thế mà khiến Dex phải chịu bất kỳ một đau đớn nào.

Gã kéo chiếc áo T-shirt của anh lên, đặt lên trên làn da rám nắng của người cộng sự một loạt những nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rồi mới đưa một ngón tay vào bên trong Dex. Người yêu của Sloane run rẩy theo từng động tác của gã, hông anh liên tục đưa đẩy về phía trước của bồn rửa mặt trong sự khao khát được giải phóng càng lúc càng lớn. Họ không có quá nhiều thời gian trước khi Ash phát hiện ra và đi tìm hai người, vì thế Sloane đẩy nhanh động tác, thêm vào một ngón nữa vào bên trong cơ thể anh, rất mau sau đó là ngón tay thứ ba. Những tiếng rên rỉ của Dex bị chiếc khăn tắm mà anh đang siết chặt trong miệng chặn lại, lưng của anh cong lên thành một đường đầy gợi tình. Sloane áp sát lên lưng anh, nhỏ giọng thầm thì vào tai anh.

"Tôi sẽ chịch em, rất nhanh thôi, nhưng dữ dội lắm đấy." Sloane ấn phần đầu dương v*t vào giữa hai cánh mông của Dex. "Đến cả nhiều giờ đồng hồ tới em sẽ không thể nào quên được cảm giác khi tôi ở bên trong em vào lúc này đâu. Đúng kiểu mà em thích đấy."

Một tiếng thì thầm trầm khàn thoát ra từ miệng Dex, và Sloane liền đẩy vào sâu bên trong anh, từ từ và chậm rãi. Gã cắn chặt răng khi cảm thấy luồng nhiệt nóng rẫy cùng sức ép đánh úp lấy gã khi gã vào bên trong anh. Dex gật đầu, và Sloane đẩy thẳng một đường vào sâu trong cơ thể anh, ngập đến tận gốc. Gã thấy thật may mắn khi những tiếng nức nở đó của anh đã bị chặn lại hết bởi chiếc khăn tắm. Từng hơi thở nặng nề của anh, gương mặt đỏ ửng lên của anh khiến cho Sloane như phát cuồng, khao khát đòi hỏi rực lên trong gã. Gã đẩy hông, đâm rút từng đợt vào bên trong anh, vừa nhanh vừa dữ dội, tất cả đúng như những gì mà gã đã hứa với anh.

"Mẹ kiếp. Ở bên trong em thực sự là quá tuyệt vời." Gã chăm chú quan sát dương v*t đang liên tục đâm rút vào bên trong cơ thể của Dex trong một vài giây rồi sau đó áp cả người mình lên lưng anh, vòng tay ra ôm chầm lấy anh. Gã đâm thật sâu vào bên trong Dex, từng âm thanh khi hai cơ thể va chạm vào nhau vang lên khiến cho gã như thêm điên cuồng. Các thớ cơ trên người gã gồng cứng lên, gã đâm rút dữ dội thêm hai lần nữa rồi gầm lên một tiếng trầm khàn, phóng thẳng luồng nhiệt tình nóng rẫy bị chặn lại bởi bao cao su ở bên trong cơ thể anh. Gã khẽ cười, xoa nhẹ mái tóc trên đầu anh, tham lam hít vào mùi hương dầu gội đầu ngọt ngào, thơm mát từ người cộng sự của gã. Gã tiếp tục đâm rút thêm vài lần nữa vào bên trong Dex cho đến khi gã cảm thấy hơi đau vì chất bôi trơn đã không còn tác dụng nữa. Gã rút ra, cởi chiếc bao cao su và buộc chặt lại, nhanh chóng giật lấy một đoạn giấy vệ sinh rồi quấn kĩ chiếc bao, sau đó mới ném vào thùng rác ở bên dưới. Gã nhẹ nhàng xoay người Dex lại, quỳ xuống trước anh rồi ngậm lấy dương v*t đang cứng ngắc của anh vào trong miệng. Một tiếng rên rỉ khe khẽ bật ra từ gã. Gã mê mẩn hương vị riêng tư này của Dex, mùi hương đàn ông của anh, và cảm giác khi anh ở bên trong gã.

Sloane liên tục nuốt vào, mút liếm, cảm nhận từng ngón tay của anh luồn vào mái tóc gã rồi siết chặt. Gã đảo lưỡi, mút chặt lấy phần gốc dương v*t của anh khiến cho người cộng sự của gã phải hít mạnh vào một tiếng. Gã biết rõ phải làm như thế nào để khiến cho anh đạt được cơn cực khoái, và Sloane nhẹ liếm một vòng quanh đầu khấc dương v*t anh rồi khẽ đẩy vào giữa khe hở trên đó, đồng thời các ngón tay gã siết chặt lấy bộ phận bên dưới phần gốc dương v*t của anh. Dex gầm lên, cả người run rẩy từng đợt. Anh dựa sát người vào bồn rửa mặt, ánh mắt của anh chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt của Sloane. Gã nhận thấy người mà gã yêu đang rất chuyên tâm theo dõi màn trình diễn lúc này đây của gã, Sloane dồn thêm nhiệt tình, giống hệt như một người đàn ông đói khát lần đầu tiên có được một bữa ăn trong cuộc đời sau những ngày phải dằn lòng chịu đựng cơn đói cồn cào.

Vài giây sau, Dex bắn ra. Khi thấy người cộng sự của gã đã không bắn ra được gì nữa, Sloane mới đứng dậy và giúp anh mặc lại quần áo, sau đó nhẹ nhàng hôn anh.

"Ưm..." Dex khẽ ậm ừ trong cổ họng khi đôi môi của Sloane chiếm lấy anh.

Sloane ôm chặt lấy Dex, kéo dài nụ hôn của hai người rồi sau đó khẽ cọ vào mũi anh, chuyển đôi môi mình xuống dọc bên cằm anh. "Chúng ta nên đi thôi."

"Đi lên giường?" Dex hỏi, giọng đầy mong ngóng.

"Rất nhanh thôi." Sloane hứa hẹn, cười nhẹ khi nghe thấy tiếng thở dài mơ màng của anh. "Đây là bữa tiệc của em cơ mà, nhớ không?"

"Chính xác. Là bữa tiệc của tôi, và tôi thích thế nào thì sẽ như thế ấy."

"Không đâu, nếu như Ash tóm được chúng ta là xong đấy." Gã kéo bàn tay của anh lên rồi đặt ở đó một nụ hôn, rồi gã chú ý thấy một chiếc vòng màu xanh đen quấn quanh cổ tay người yêu gã. "Em đeo cái gì thế kia?"

Dex cười nhẹ. "Vòng đeo tay."

Sloane liếc nhìn chiếc vòng đeo tay có hình Pac-Man, cố gắng để không bật cười thành tiếng. "Em biết ý tôi muốn hỏi không phải là thế mà." Tại sao khi trước gã lại không để ý thấy chi tiết này nhỉ? Biết đâu là do gã đã quá chú tâm vào việc kìm chế mấy cái liếc mắt đưa tình với người cộng sự đầy cuốn hút của mình.

"Sao nào? Mẫu kinh điển đấy. Mẹ kiếp, tôi là vua trò Pac-Man này cơ mà." Dex nở một nụ cười hấp dẫn tiêu chuẩn của anh, và Sloane gượng không nổi khao khát mà lại hôn lên đôi môi ấy của Dex. Dù cho đôi lúc người cộng sự của gã đây có chút ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng Sloane chỉ mong rằng điểm đó ở anh sẽ không bao giờ thay đổi. Không phải Sloane cảm thấy bản thân già dặn gì, bởi lẽ gã chưa từng nghĩ như vậy và gã cũng không hề lớn tuổi cho cam, mà chỉ là gã đã trải qua quá nhiều sóng gió trong mấy chục năm cuộc đời. Ở bên cạnh Dex khiến cho gã cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp hơn, khiến gã không còn quá khắt khe với bản thân nữa. Hai người họ đã có những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau. Gã chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày người mà gã yêu cũng là người bạn chí cốt của gã.

"Vua trò Pac-Man cơ à?" Sloane cười đầy ý xấu. "Em cứ chờ đó rồi xem."

Dex kinh ngạc, mắt anh như sáng rực lên. "Anh cũng chơi trò Pac-Man sao?"

"Em đùa tôi chắc?" Sloane khịt mũi, đứng tách ra khỏi người Dex rồi chỉ thẳng vào anh. "Em chuẩn bị tinh thần bị tôi đá đít xuống khỏi ngai vàng đi."

"Tôi nghĩ tôi sắp bắn luôn trong quần rồi đây này." Dex lại chỉ ngược vào Sloane. "Chơi luôn. Anh mới là người sẽ phải quỳ xuống."

"Thì tôi vừa mới quỳ xong đấy thôi." Sloane nháy mắt, đáp lại anh rồi quay người rời khỏi phòng tắm. Gã đi về hướng cửa phòng tắm, trên mặt vẫn không thể kìm nổi nụ cười khi cảm nhận được những bước chân của Dex đi theo ngay phía sau gã. Tối nay, gã còn một số thứ nữa muốn dành cho người mà gã yêu. Còn giờ thì cứ quay trở lại tận hưởng bữa tiệc trước ngày sinh nhật chính thức này đi đã.

~oOo~oOo~oOo~

"Má nó." Dex đứng một chỗ, nhìn chằm chằm về phía cánh cửa mà Sloane vừa mới đi khuất. Vậy mà anh cứ nghĩ rằng anh không thể tìm thấy thêm một điểm hấp dẫn nào khác ở Sloane nữa chứ. Biết đâu có khả năng Sloane lại là một tên cuồng chính hiệu thì sao đây? Dex cảm thấy vô cùng hào hứng với suy đoán vừa nảy ra trong đầu anh khi lượn lờ tiến dần tới chỗ cánh cửa. Chợt nhớ lại hiện giờ mình đang ở nơi nào, Dex rất cẩn thận kiểm tra lại một hồi để đảm bảo rằng bên ngoài không có một ai khác rồi mới lẻn ra lại hành lang. Anh vừa mới chuẩn bị đi xuống dưới tầng thì có ai đó xuất hiện chặn trước mặt anh, khóa luôn lối đi của anh lại.

"Tóm được cậu rồi, anh chàng cuốn hút này."

Dex thực sự cảm thấy hối hận vì mình đã mời tên này đến bữa tiệc. "Này anh, cả người anh bốc mùi rồi đấy."

"Sao cậu có thể khiến tôi thất vọng liên tục như vậy được chứ?" Cánh tay của Taylor vuốt ve dọc bắp tay của Dex. "Có rất nhiều thứ mà tôi muốn làm với cậu đấy."

"Ồ. Nói đến như vậy thì sao mà tôi lại có thể không tụt luôn quần của mình xuống được chứ nhỉ?" Dex đi vòng qua Taylor nhưng rồi anh ta lại tiếp tục chặn đường anh lại. "Thật đấy à? Để tôi nói rõ lại câu từ chối của mình cho anh khỏi hiểu lầm thêm nữa vậy. Tôi không hề có ý muốn làm tình với anh." Anh chuyển ánh mắt xuống bộ phận giữa hai chân Taylor. "Tôi không muốn bất cứ đụng chạm nào với cái thứ đó, chẳng bao giờ muốn đến gần cái thứ đó làm gì." Dex nói, tầm nhìn lại chuyển dần lên trên. "Không bao giờ. Không bao giờ. Và vĩnh viễn không bao giờ."

"Cậu thật là đáng yêu." Taylor nhúc nhích mũi và bước lại gần Dex, nắm lấy bộ phận nhạy cảm của anh qua lớp quần jeans. Dex đẩy mạnh Taylor ra khỏi người mình. Ánh mắt của anh sắc lạnh, tràn đầy phẫn nộ nhìn Taylor loạng choạng ngã về phía sau. Tên này nói thật đấy à? Tại sao bất lúc nào, ở bất cứ nơi làm việc nào cũng phải có một tên khốn kiếp luôn nghĩ rằng bản thân cực kỳ cuốn hút trong mắt của mọi người trong khi tên đó thực ra là một kẻ đốn mạt đến không tưởng? Taylor đúng là kiểu người như thế, thậm chí còn hơn thế.

"Cái đéo gì thế? Có phần nào trong câu nói 'Cút mẹ nó đi' mà anh không hiểu à?"

"Thôi đi. Mỗi khi nhìn thấy kẻ nào đang cố tỏ ra lẳng lơ là tôi thừa biết ngay rồi."

"Cái gì?" Từ khi nào mà anh không còn thấy hứng thú khi có ai đó gọi anh là kẻ lẳng lơ vậy nhỉ?

"Cậu nghĩ tôi không nhìn thấy cái cách mà cậu ve vãn khắp nơi chốn làm việc đấy ư?" Taylor giễu cợt. "Còn cả cái cách cậu tán tỉnh tên Brodie đó nữa? Thừa nhận đi. Cậu muốn con cu bự chảng đó cắm vào cái lỗ chật hẹp ở mông cậu lắm rồi chứ gì, nhưng Brodie sẽ không cho cậu cái cậu muốn đâu. Tên đó còn đang bận rộn diễn vai người hùng công lý rồi. Thêm nữa, sau mông hắn ta còn bị cắm cái của nợ đó dài dài, thế nên đời sống tình dục của Brodie sẽ là cả một thảm họa mà thôi."

"Tránh xa tôi ra. Tôi không đùa với anh đâu." Đúng là đéo thể nào tin nổi mà. Dex quay người định rời đi thì lại bị Taylor giữ chặt cánh tay kéo về. "Tôi cảnh cáo anh, Taylor. Tôi đéo thèm quan tâm anh có phải là Đội trưởng hay không. Anh quá đáng lắm rồi đấy."

"Nếu như cậu không thử một lần thì sao cậu biết bản thân không có hứng thú gì chứ? Cậu nghe người ta thường nói gì rồi đấy. Một khi đã cùng với người Therian..." Taylor trượt dần bàn tay ra phía sau người Dex, lần mò xuống mông anh.

Sự kiên nhẫn cuối cùng của Dex biến mất sạch sành sanh, và anh đấm một cú móc ngang vào cằm Taylor, âm thanh của cú đấm vang vọng rõ mồm một trong hành lang dài. Tất cả những ai đang xếp hàng để chờ đến lượt dùng phòng tắm đều rơi vào im lặng, mọi ánh nhìn đầy kinh ngạc đều dính chặt lấy Dex và Taylor – giờ đây đã ngã phịch xuống sàn nhà.

"Thằng khốn, tự mình chuốc lấy." Dex gầm lên rồi lùi lại, đúng lúc ấy Taylor bật người đứng dậy. Anh ta hơi lảo đảo một lúc rồi mới đứng vững lại được. Biểu cảm trên gương mặt Taylor từ bối rối chuyển sang giận dữ. Tên đó thì có cái đéo gì mà phải tức giận. Anh đã liên tục cảnh báo Taylor rất nhiều lần rồi.

"Dex à?" Sloane xuất hiện, đi đến bên cạnh Dex, hai tay gã đặt lên bên vai anh. "Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế này?"

"Không có gì cả." Taylor nhổ toẹt ra.

Sloane không hề chần chừ thêm một khắc nào. "Nhảm nhí. Cậu vừa mới làm gì?"

"Cộng sự của anh đến cả Đội trưởng còn dám đấm, vậy mà anh còn hỏi tôi vừa mới làm gì?" Taylor suýt xoa chỗ cằm vừa mới dính phải cú đấm thẳng tay của Dex.

"Tôi dám chắc em ấy làm thế là có lý do chính đáng."

Taylor kinh ngạc nhìn Sloane. Chẳng lẽ anh ta vẫn đinh ninh rằng Sloane sẽ đứng cùng chiến tuyến với anh ta hay sao? Taylor dường như vẫn đang còn cân nhắc xem bản thân nên làm như thế nào mới phải. Rõ ràng, Taylor định đổ hết tội lỗi lên người Dex vì cả người anh ta tự nhiên xịu hẳn xuống, lại còn bĩu môi tỏ vẻ rất tội nghiệp. "Tôi chỉ đang nói chuyện với cậu ta thôi, có gì đâu."

Nói thế chỉ tổ khiến cho Dex càng điên tiết hơn. Anh đã nghe cái thứ nhảm nhí đó khi trước rồi, và giờ đừng mơ anh bỏ qua cho. Không phải với Taylor. "Ồ, *** mẹ nhà anh, Taylor. Tôi không biết có bao nhiêu người im lặng không nói, nhưng tôi còn lâu mới để yên chuyện này. Tôi đã nói rất rõ ràng là 'Không' rồi, đéo thể rõ hơn được nữa đâu. Tôi nói với anh bao nhiêu lần là đừng có đụng chạm đến cơ thể tôi nữa rồi?"

"*** mẹ mày, thằng chó chết!" Sloane túm cổ áo Taylor, nhấc ngược anh ta lên và ép mạnh vào tường. "Tao đã cảnh cáo mày là không được phép đụng đến thành viên của đội tao rồi, có đúng không?"

"Là thành viên đội anh, hay là người cộng sự của anh?" Taylor gằn giọng, đẩy Sloane ra khỏi người anh ta. "Chẳng sao hết. Tôi hiểu ám chỉ của anh rồi."

Dex mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Nói gì có ích gì chứ? Anh chưa bao giờ gặp một người nào mà lại khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi như Taylor cả.

"Có lẽ tôi sẽ đi kiếm một cậu chàng Therian loài báo săn nhỏ nhắn dễ thương nào đó vậy, chí ít ra không khiến cho người ta phải khó chịu nhức nhối như thế này. Ít nhất thì không làm cho tôi cảm thấy khó chịu. Ở với người đó sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác."

Ám chỉ trong lời nói của Taylor là Cael, nghe vậy lại càng khiến cho Dex cảm thấy tức giận hơn bội phần, nhưng khi anh nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở ngay phía sau, cả người anh lại hơi run lên. Anh gần như cảm thấy tiếc thay cho Taylor. Gần như thôi. "Giờ thì anh lại đắc tội với người khác còn đáng sợ hơn rồi."

Ash tiến dần đến đằng sau Taylor cứ như một bóng ma thuộc về một thế giới hoàn toàn khác. Hai tay của anh ta đặt lên trên xương quai xanh của Taylor rồi siết mạnh một cái, mạnh đến nỗi khiến cho Taylor phải rùng mình hít mạnh vào một tiếng đau đớn.

"Ra ngoài kia nói chuyện với tôi một lát, được không?"

Khỉ thật. Ash đang cư xử theo cách cực kỳ xã giao. Điều đó có nghĩa là Taylor vẫn còn gặp may vì Ash sẽ không vác luôn Taylor đi rồi ném ra khỏi lan can ban công. Taylor không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi theo Ash. Dex và Sloane cùng nhau đi xuống bên dưới tầng.

"Đúng là tên khốn. Dù Ash có hành Taylor thế nào thì cũng là do anh ta tự chuốc lấy."

"Em vẫn ổn đấy chứ?" Sloane hỏi, kéo Dex sang một góc khi cả hai bước vào phòng bếp.

"Tôi không sao. Những kẻ như Taylor khiến cho tôi sôi máu. Lúc nào bọn họ cũng nghĩ rằng bản thân muốn tán tỉnh ai, muốn sờ mó lúc nào cũng được. Làm như vì đều cùng là đàn ông với nhau nên chẳng có chuyện gì to tát cả vậy. Nếu như mấy kẻ đó mà lên cơn động dục thì bọn họ chẳng thèm quan tâm đối phương có đồng ý hay không."

"Dex à?"

"Xin lỗi anh. Tự nhiên lại làm tôi nhớ đến một tên đốn mạt khác thời trung học. Hắn ta lúc nào cũng quyết tâm biến tôi thành món đồ chơi chết tiệt của hắn. Hắn nghĩ rằng chỉ vì hắn là một ngôi sao ở trong trường học, còn tôi không khác gì một gã hề ở trong lớp nên hắn muốn đùa giỡn tôi thế nào cũng được. Hắn còn cho rằng tôi nên biết ơn hắn vì đã được hắn chú ý đến. Và còn bởi vì tôi là gay cho nên đồng nghĩa với việc tôi cảm thấy chẳng có chuyện gì lớn lao khi sẵn sàng lên giường với bất kỳ người đàn ông nào khác."

"Thế rồi có chuyện gì xảy ra?"

Dex mỉm cười rất tươi. "Tôi nhắn với hắn ta gặp nhau tại một khu ở phòng thay đồ sau khi tan trường. Khỏa thân. Tôi chụp lại khoảnh khắc lõa lồ đó của hắn ta và nói với hắn rằng nếu như không muốn bị toàn trường nhìn thấy cái con cu bé tí tẹo đó của mình thì hãy biết thân biết phận mà tránh xa tôi ra. Tôi còn nhắc hắn nhớ rằng tôi khá thân quen với chủ tịch của câu lạc bộ nhiếp ảnh, và tôi có thể dễ dàng khiến cho đống ảnh này nổi khắp toàn trường, đương nhiên là sẽ vô cùng cần thiết đối với bất cứ ai tò mò về con cu của hắn ta."

Sloane bật cười. "Tôi dám cá em đã thoát êm sau vụ đó nhỉ."

"Mẹ kiếp, đương nhiên rồi. Tôi đã phải đến ngồi ở văn phòng của thầy hiệu trưởng nhiều lần đến mức thầy ấy còn viết luôn tên tôi vào trong thời gian biểu của thầy nữa kìa. Thậm chí thi thoảng hai thầy trò chúng tôi còn cùng ăn trưa với nhau nữa. Thầy ấy ngầu lắm. Thầy biết rõ những kẻ đốn mạt trong trường học và không hề phản đối cách thức xử lý của tôi chút nào. Tôi luôn tránh đối đầu bằng nắm đấm, cho nên khi tôi phản kháng lại, tôi sẽ áp dụng cách riêng của mình." Dex tựa người vào quầy counter. "Còn tôi dám chắc thời còn đi học không có ai dám gây sự với anh nhỉ.

"Tôi chưa gặp phải mấy thứ rắc rối đó bao giờ. Nhưng mà cũng phải nói, tôi và Ash luôn đi cùng nhau. Hai người bọn tôi không hẳn là kiểu người dễ tiếp cận làm thân ở trường học."

"Lại nói đến người không dễ tiếp cận, vị vua thống lĩnh danh sách đó trở lại rồi kìa."

Sloane quay sang nhìn Ash, thấy cả người anh ta trông còn mệt mỏi hơn bình thường rất nhiều. "Taylor đâu? Tôi mong là tên đó vẫn còn sống."

"Tôi gọi một chiếc taxi chờ cậu ta về nhà rồi." Ash lầm lì nói. Anh ta thực sự rất mệt. Giống như là đã mấy ngày hôm nay Ash chưa được ngủ một giấc nào tử tế rồi. À, thì đúng là một vài ngày trước, Ash đã gọi điện đến để xin nghỉ ốm mà. Dex không thể hiểu được là tại sao anh ta lại cứ khăng khăng tổ chức tiệc ở căn hộ của mình khi mà bản thân Ash còn đang trong tình trạng không ổn định như vậy.

"Cảm ơn anh vì đã xử lý Taylor dùm tôi." Dex nói.

"Tôi không phải làm vì cậu."

"Tôi cũng không nghĩ vậy đâu, nhưng dù sao vẫn cảm ơn anh. Tôi không muốn tên khốn kiếp đó lảng vảng quanh em trai mình chút nào." Dù cho Ash có nhiều khuyết điểm thế nào đi chăng nữa, Dex vẫn không thể phủ nhận rằng anh ta là người luôn bảo vệ, chăm sóc cho Cael, và anh rất biết ơn điều đó ở Ash.

"Không thành vấn đề." Ash tựa người vào quầy counter, biểu cảm trên gương mặt của anh ta rất nghiêm túc. Điều này thật không bình thường chút nào, nhưng còn có một thứ gì đó khác nữa. Ánh mắt của anh ta nhìn chăm chú vào đám đông các đặc vụ vẫn đang say sưa khiêu vũ, uống rượu, và tự tìm vui cho bản thân họ.

"Này, anh chàng to xác, anh nhìn mệt mỏi quá đấy. Có khỏe không thế?"

Dường như Ash vừa mới giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ riêng tư, gật đầu với Dex một cái. Anh ta lấy tay che mặt rồi thở dài. "Ừ. Tôi vẫn ổn. Chỉ là cần ngủ vài giấc thôi."

"Có khi đã đến lúc kết thúc bữa tiệc ngày hôm nay rồi." Dex gợi ý. Trên mặt Ash hiện lên sự nhẹ nhóm, nhưng rồi ngay sau đó đã quay trở lại với vẻ mặt cau có, khó chịu thường ngày.

"Mẹ kiếp, quá may mắn." Ash nhấc người ra khỏi quầy counter và hướng về phía đám đông, dáng vẻ chắc chắn là để thông báo với tất cả mọi người rằng đã đến lúc cuốn xéo khỏi căn hộ của anh ta rồi.

"Tôi không thích phải thừa nhận điều này chút nào, nhưng đúng là tôi có hơi lo lắng cho tình trạng hiện giờ của anh ta đấy." Dex nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng trên gương mặt của Sloane. Có lẽ Dex không phải là người duy nhất có mối lo này. "Anh cũng đang lo cho Ash nữa kìa."

"Cũng không hẳn. Biết đâu cậu ta chỉ đang khó chịu trong người thôi. Mỗi khi bị ốm thì Ash thường hay cáu gắt hơn bình thường nhiều lắm."

Dex nhướn mày, liếc nhìn Sloane. "Tôi xin lỗi chứ không phải, anh đang ám chỉ rằng những ngày tháng mà chúng ta đã trải qua khi anh ta không ốm đau gì là lúc mà tâm trạng của anh ta đang vui vẻ đấy à?"

"Chính xác hoàn toàn." Sloane đáp lại, giọng nói cực kỳ nghiêm túc.

"Hiếp tôi đi."

"Em muốn thì tôi rất vui lòng đáp ứng."

Bộ phận giữa hai chân Dex bắt đầu có xu hướng ngóc đầu dậy. "Bảo mọi người ra khỏi đây đi thôi." Anh đi về phía đám đông và lượn khắp một lượt quanh căn phòng, vừa cười nói vừa pha trò khi tiễn tất cả mọi người ra cửa. Khi căn hộ chỉ còn lại Sloane, Ash, Dex và Cael, Dex cảm ơn Ash vì đã tổ chức bữa tiệc cho anh, sau đó nhận lại được vài tiếng hầm hừ coi như lời đáp của Ash.

"Để em giúp anh dọn dẹp lại." Cael nói, nhưng rồi Ash lại giục cả ba người bọn họ mau chóng về nhà.

"Không sao. Anh tự làm được."

Dex dám chắc rằng lời đề nghị vừa rồi của Cael là để được ở lại một mình cùng với Ash chứ không chỉ đơn thuần là giúp đỡ việc dọn dẹp.

"Anh chắc không?" Cael hỏi lại. Có lẽ người khác thì không chú ý thấy vẻ thất vọng trên gương mặt của cậu, nhưng với Dex thì anh lại thấy rõ mười mươi như ban ngày.

"Chắc chắn." Ash vẫy tay chào tạm biệt bọn họ rồi đóng cửa lại luôn. Cả ba người đừng bên ngoài, trước cửa căn hộ của Ash im lặng nhìn nhau. Dex chỉ ước rằng thái độ của Ash sẽ có gì đó khiến cho anh phải ngạc nhiên, nhưng sự thực thì chẳng có gì mới lạ cả. Anh quay sang phía Cael.

"Em tự đi đến đây à?"

"Vâng, em lái xe đến. Ngày mai gặp lại các anh nhé." Cael rời đi trước khi Dex nói thêm được bất cứ từ nào. Ồ, thế này là hơi quá rồi đây.

Đêm nay có gió, hơi se se lạnh, nhưng không lạnh đến mức phải cần mặc thêm áo khoác. Sớm thôi, những chiếc lá rồi sẽ chuyển màu và rụng hết. Thật khó tin khi đến nay đã là gần một năm kể từ lúc cuộc đời anh bị đảo lộn hoàn toàn và sau đó gia nhập vào THIRDS. Giống như là đã trải qua cả một cuộc đời vậy. Ngồi vào bên ghế hành khách trên chiếc xe Impala của Sloane, Dex cảm thấy như anh đã quen người đàn ông này rất nhiều năm rồi chứ không phải chỉ mới biết nhau được có mấy tháng. Anh rất thích cảm giác được ở bên cạnh Sloane cả ở nơi làm việc lẫn trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày. Anh không biết được là mối quan hệ của họ có thể tiến xa hơn trong tương lại hay không, nhưng hiện tại thì anh nhất định sẽ rất trân trọng từng khoảnh khắc của hai người.

"Anh có muốn ở lại qua đêm không?" Anh hỏi Sloane. Anh biết người cộng sự của mình thích ở lại qua đêm ở căn hộ của anh hơn, ngủ lại đó tầm khoảng 3 – 4 lần một tuần, trong khi đó, Dex chắc thường ngủ lại ở căn hộ của Sloane một lần một tuần. Dex không dám đề cập đến chuyện đưa cho Sloane một chiếc chìa khóa riêng của căn hộ mà anh đang ở. Không lâu trước đây, Sloane vẫn còn vô cùng sợ hãi khi nghe đến hai từ bạn trai. Dex liêc tục phải nhắc nhở bản thân rằng cứ chầm chậm mà tiến tới. Đây không phải là điều dễ dàng gì. Dex yêu Sloane đến phát điên lên rồi.

"Em đến ở chỗ tôi được không? Tôi còn phải giặt đồ nữa."

"Được chứ."

Khi cả hai lái xe về phía căn hộ của Sloane dọc theo những tuyến phố, Dex cố gắng để không cười thành tiếng khi anh cảm nhận được bàn tay của Sloane vẫn luôn siết chặt lấy tay anh suốt cả quãng đường. Không dễ gì để có thể đoán được rằng liệu Sloane thoải mái đến mức nào trong mối quan hệ của hai người bởi lâu nay họ vẫn dành phần lớn thời gian ở bên cạnh nhau nhưng lại không hề tiết lộ bất cứ chút gì cho các thành viên khác trong đội.

"Bữa tiệc hôm nay em có vui không?"

Dex gật đầu. "Vui chứ."

"Sao trông em thấy chẳng có gì là vui lắm."

Thực là kỳ quặc. Đúng là anh không chắc bản thân có vui hay không. "Từ khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã thường hay tổ chức mấy bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như thế này rồi. Tôi chẳng buồn để tâm đến việc người đến là ai, miễn là có đông người tham dự là được. Mọi thứ cứ trôi qua chóng vánh như vậy đấy. Tôi không thể nào nhớ nổi những bữa tiệc thời đại học, vì thế tôi chỉ đành giả định rằng mọi bữa tiệc đó đều rất gì là tuyệt vời. Vấn đề là, tối ngày hôm nay, tôi nghĩ rằng bản thân mình sẽ chẳng bao giờ để tâm đến việc nếu như không có bất cứ một ai đến bữa tiệc của tôi, miễn là tôi có anh, có em trai mình, và cả các thành viên trong đội cùng ở bên cạnh tôi."

"Thật sao?" Sloane khá ngạc nhiên.

"Ừ. Đừng có hiểu nhầm ý tôi. Tôi đã có được khoảng thời gian khá tuyệt vời. Nhưng mỗi khi ở bên cạnh các thành viên trong đội là tôi cảm thấy thoải mái nhất. Ở bên cạnh anh nữa."

"Ôi chao."

"Biết mà."

"Có nghĩa là em đã biết mình sẽ làm những gì với bữa tiệc sinh nhật chính thức rồi đúng không?"

"Tôi nảy ra được vài ý rồi." Dex sẽ tới gặp Bradley để nói chuyện, hỏi xem liệu anh ta có thể sắp xếp để tổ chức tiệc sinh nhật của Dex tại quán bar Dekatria được hay không. Anh không nói rõ được về cảm giác của mình với quán bar đó, nhưng mỗi khi tới quán là anh lại thấy như bản thân đã trở lại căn nhà của chính mình. Phần lớn nguyên nhân của cảm giác đó xuất phát từ việc Bradley không chỉ lắp đặt một dàn karaoke với những bài hát từ thập niên 80 mà còn khuyến khích, cổ vũ anh. Thậm chí anh chàng đó còn thêm vào những bài hát mới chỉ dành riêng cho Dex nữa chứ.

Suốt cả quãng đường lái xe, Sloane và Dex lại tiếp tục tận hưởng quãng thời gian giống hệt như bao lần khác họ đi cùng nhau trên một chiếc xe. Dex cố gắng để chuyển kênh radio đến chương trình Retro Radio, còn Sloane thì liên tục dọa nạt Dex sẽ đánh cho anh một trận nhừ tử không nhúc nhích nổi, và cuối cùng Dex vẫn là người chiến thắng. Sloane cứu vớt lại thể diện bằng cách vờ như gã vẫn còn giữ lại được chút quyền khống chế trong tay, cấm tiệt Dex không được hát nhại theo bất kỳ bài hát sến sẩm nào từ những thập niên 80 phát ra trong chương trình. Dex chỉ bĩu môi, và vài giây sau anh đã ngâm nga theo giai điệu của bài hát "King of Wishful Thinking".

"Em đúng chuẩn là vị vua của những ý nghĩ hão huyền còn gì." Sloane chọc Dex.

"Tôi sẽ coi đó như một lời khen ngợi vậy. Anh có biết rằng trong bộ phim Pretty Woman kể về một cô gái làng chơi nảy sinh tình yêu với một người đàn ông giàu có, rạp hát opera mà hai nhân vật chính có ghé qua được gọi là La Traviata không?"

"Em không khác gì một phiên bản sống động của trò board game Trivial Pursuit mà. Là phiên bản những năm 1980 ấy."

Dex lại dùng đến chất giọng ngây thơ nhất của anh. "Đầu tiên, bộ phim Pretty Woman là vào năm 1990. Thứ hai nữa, tôi chắc chắn rằng trò chơi Trivial Pursuit chỉ có duy nhất phiên bản của những năm 1980 mà thôi."

Hai mắt của Sloane trừng lớn. "Trời đất ơi. Đừng có nói là em cũng có một bộ đấy nhé?"

"Một trong những nhân vật của trò chơi đó là Care Bare đó." Dex thú nhận.

"Tại sao tôi lại chẳng thấy nó xuất hiện trong căn hộ vậy?"

"Vì tôi đang cất ở bên dưới nhà kho rồi." Dex đáp lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đáng lẽ anh nên kín miệng hơn một chút nữa mới phải. Giờ thì nhất định là Sloane sẽ hỏi anh rằng...

"Em còn cất những gì ở trong khi nữa thế?"

Biết ngay mà. Lần này thì anh có hơi quá đà khi nói chuyện rồi. Nói về chuyện bật nắp một chiếc hộp chứa toàn sâu đi, chứ đừng có nhắc gì đến mấy cái hộp chứa đầy kẹo que xoắn đủ sắc cầu vồng hoặc đựng một đống kẹo dẻo gấu. Nhưng mấy cái đó ngon phết mà. Anh thề là anh vẫn còn cất một gói kẹo nhiều màu sặc sỡ kia ở trong ngăn tủ đựng đầy đồ ăn vặt của mình tại văn phòng làm việc ở THIRDS chỉ vừa mới ba ngày trước thôi. Nhất định là Cael lấy. Tên nhãi đạo chích nghiền kẹo dẻo gấu kia...

"Dex này?"

"Hả?" Dex nháy mắt với Sloane. "À, xin lỗi nhé. Còn gì ở dưới kho của tôi nữa à? Ừm, cả đống giấy vệ sinh để đề phòng trường hợp Ngày Tận Thế với đống Xác Sống tràn đến."

"Còn gì nữa?"

Dex cảm thấy cả gương mặt anh như đỏ rần lên. "Đồ linh tinh thôi."

Sloane ném cho Dex một nụ cười lạnh lẽo. "Chắc tôi cũng sẽ tìm thấy cả mấy chiếc tất quấn cổ chân màu sắc sặc sỡ và một loạt video tập thể hình của Richard Simmons nữa nhỉ?"

"Đừng có nói nhảm." Dex chế giễu. "Làm như tôi cần mấy video hướng dẫn tập thể hình không bằng."

"Thế chắc tôi sẽ còn tìm ra được mấy thứ khủng khiếp hơn thế nữa nhỉ?"

"Còn lâu. Mà cũng có thể. Làm sao mà tôi biết được chứ. Ở dưới nhà kho ấy có nhiều đồ lắm." Nói "nhiều đồ" là vẫn còn nói giảm nói tránh rồi đấy. Nhà kho của Dex chất cả đống hộp giấy, túi đựng, thùng chứa, đủ loại kiểu dáng khác nhau, cái nào cái nấy cũng bị nhồi đầy cả loạt đồ cũ của anh. Khi anh bắt đầu vào đại học, anh đã sử dụng đến một phần số tiền bảo hiểm nhân thọ nhận được từ sau cái chết của cha mẹ anh, tự mua cho mình một căn nhà. Cha mẹ anh còn để lại lời nhắn cho anh, họ không muốn anh cảm thấy tội lỗi khi sử dụng đến số tiền đó. Họ muốn anh tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Căn nhà đó là cuộc mua bán lớn thứ hai của đời anh. Thứ đầu tiên mà anh mua chính là chiếc xế hộp quý giá kia mà anh sở hữu.

Vào ngày chuyển nhà, anh đã đem theo hết tất cả những món đồ của mình có ở nhà cha nuôi anh, bao gồm cả một loạt các loại thùng, hộp chứa từ căn tầng hầm của Tony, rồi dời tất cả đến nhà mới của anh. Đến 80% số đồ đạc đó vẫn còn cất nguyên trong thùng, chưa hề mở ra, nằm chỏng chơ trong nhà kho tầng hầm của Dex. Khi Lou rời đi, có một số đồ đạc đã được anh lôi ra bày tại phòng khách, nhưng căn hộ của anh không phải là một nơi thích hợp để anh trưng bày bộ sưu tập đủ loại kính 3D của mình.

"Em là một tên thích trữ đồ sao?" Sloane nghẹn lời. "Em chế nhạo tôi vì bấy lâu nay tôi giấu kín chuyện mình là một tên cuồng phim, thế mà hóa ra em lại ém nhẹm luôn chuyện em là một tên cuồng trữ đồ!."

"Tôi đâu có cuồng trữ đồ gì. Tôi chỉ là thích cất giữ đồ đạc của mình thôi."

"Có gì khác nhau chứ."

"Rất khác."

"Khác ở chỗ nào thế?"

"Mấy món đồ của tôi rất là ngầu. Điển hình là bộ sưu tập kính mắt 3D và mấy khối lập phương Rubik kìa. Tôi còn có cả một mô hình Armatron còn mới nguyên nữa. Anh biết không, cái mô hình đó là món hot nhất lúc bấy giờ đấy. Cael và tôi có thể ngồi cả tiếng đồng hồ... thậm chí là mấy tiếng đồng hồ với cái mô hình đó, loay hoay mãi chỉ để cố gắng gắp được một chiếc bút chì chết dẫm lên mà thôi."

Sloane cười dữ dội đến mức không ra nước mắt, còn Dex thì chỉ sợ gã sẽ đâm luôn vào một thứ gì đó đang chuyển động ở trên đường.

"Cứ cười đí, nhưng đến lúc mà bộ sưu tập Star Wars của tôi đủ để chi trả cho một căn biệt thự nghỉ dưỡng lúc về hưu nằm bên cạnh bờ biển của Pháp thì tôi sẽ chống mắt lên xem ai mới là người cười sau cùng."

"Em có vấn đề gì với những thứ thuộc thập niên 80 vậy?"

Dex nhún vai. "Tôi biết đâu. Tôi đoán là... Sau khi cha mẹ tôi mất, tôi rất sợ hãi với những nỗi ám ảnh của riêng mình. Có một thời gian, tôi còn hoảng sợ đến mức không dám rời khỏi nhà riêng. Khi Tony đi làm, tôi luôn hoảng hốt, sợ hãi rằng rồi ông cũng sẽ bị giết, giống hệt như cha mẹ tôi. Tony đã phải thay đến tận 6 bảo mẫu để chăm sóc cho tôi. Nhưng Tony vẫn là người tuyệt vời nhất. Ông rất kiên nhẫn, lại biết thấu hiểu. Rồi vài tháng sau đó, ông mang về nhà đứa nhóc con bé nhỏ với ánh mắt màu xám, tròn xoe nọ và bảo tôi rằng 'Dex, đây là em trai của con. Con nhất định phải trở thành một cậu chàng dũng cảm, mạnh mẽ bởi em trai con rất cần có con bảo vệ. Giờ đây nhóc con này chỉ còn duy nhất một mình trên thế giới này thôi.'. Tôi nhớ rằng khi ấy, mình đã nhìn xuống Cael, trong đầu hiện lên suy nghĩ duy nhất, đó chính là từ nay em ấy sẽ không còn phải chịu sự cô độc nữa rồi, vì Cael đã có tôi, có Tony, và nhất định tôi sẽ trở thành một người anh trai tuyệt nhất trên thế giới này. Thế rồi Cael nôn cả một bãi lên người tôi luôn." Dex mỉm cười khi nhớ lại câu chuyện từ quá khứ. Thế rồi anh lại nhớ đến những gì xảy ra tiếp theo đó.

"Quãng thời gian đầu khá là khó khăn. Mọi người đều trì triết Tony vì ông đã nhận nuôi tôi, bọn họ luôn miệng nói rằng ông làm như vậy chỉ vì muốn sớ rớ đến số tiền bảo hiểm. Toàn một lũ đầu đất khốn kiếp. Sau đó, bọn họ lại tiếp tục sỉ vả ông vì ông lại nhận nuôi một đứa trẻ Therian khác nữa. Bọn họ nói đủ điều đốn mạt, giống hệt như ông là một gã xấu xa đang âm mưu thứ gì đó không bằng. Cael và tôi chỉ là những đứa trẻ con. Chúng tôi đã mất đi gia đình của mình, và người duy nhất quan tâm đến hai đứa nhóc lạc lõng như chúng tôi chỉ có mình Tony. Bọn họ cứ liên tục tìm tới nhà chúng tôi, bảo là kiểm tra tình trạng của chúng tôi, giống hệt như là cả đám người đó chỉ mong rằng sẽ nhìn thấy cảnh chúng tôi bị đánh cho bầm dập hoặc bị trói nhốt ở bên dười nhà kho tầng hầm, rồi sau đó sẽ công khai mà gô cổ cha chúng tôi lại." Hai tay để trên đùi anh dần siết chặt thành nắm đấm, anh cảm thấy một cơn giận giữ đang bùng lên trong lòng mình. Lúc ấy anh còn quá nhỏ, không thể nào hiểu được tại sao chuyện chỉ có vậy mà lại bị thổi lớn lên tới mức đó. Anh vẫn không hiểu nổi tại sao mọi người cứ bám sát gia đình anh không tha như vậy. Sloane đặt tay lên vai anh, kéo anh ra khỏi những ý nghĩ của riêng mình.

"Em này, mọi chuyện đã không sao nữa rồi."

"Xin lỗi anh. Đến giờ tôi vẫn không kìm được khi nghĩ đến chuyện đó. Mọi thứ đều như giọt nước tràn ly khi một tên phóng viên khốn khiếp nào đấy tìm đến tận trường học của tôi, cố gắng để bắt chuyện với tôi. Hắn ta liên tục dò hỏi tôi rằng liệu Tony có đánh tôi, hay đụng chạm vào vị trí nào đó trên cơ thể tôi mà không phải phép hay không. Tôi bỏ chạy, và tên khốn đó bám sát theo tôi không ngừng nghỉ. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi lại kết thúc với cả đống vết sứt sẹo trên người. Tôi vấp phải dây buộc giày của mình, rồi ngã từ trên tầng xuống. May là lúc đó tôi đã che những chỗ quan trong trên cơ thể lại. Nhưng mà dù thế nào thì vẫn mất một chiếc răng."

"Chắc cha em đã nổi điên lên thật đấy nhỉ."

"Ông ấy huy động đến cả một quân đoàn lính chứ chẳng đùa. Tốt nhất là anh đừng nên chọc vào ông ấy. Ông có những người chiến hữu đã cùng chiến đấu với ông thời chiến tranh ở Việt Nam, và lúc ấy ông đã gọi tất cả những người đó đến. Nói anh nghe, sau ngày hôm ấy, không còn có bất cứ một tên đầu đất nào dám bén mảng đến gần căn hộ nơi mà chúng tôi sinh sống nữa, tiếp cận bọn tôi thì lại càng không dám. Tony đã tuyên bố thẳng thừng trên các trang tin tức. Ông nói rằng lũ khốn đó thích như thế nào với ông cũng được, nhưng nếu như có bất cứ tên đần nào dám gây rắc rối cho con của ông thì ông sẽ bẻ gãy cẳng chân từng kẻ một. Một năm sau, Cục trưởng Cục Quân sự của THIRDS đã tự mình tuyển lựa ông vào cơ quan. Chắc anh đang nghĩ rằng chuyện này không có liên quan gì đến thắc mắc vừa rồi của anh, nhưng thực chất là có đấy. Suốt quãng thời gian khủng hoảng đó, Tony là một người cha tuyệt vời nhất mà một đứa trẻ luôn mong muốn có được. Đừng có hiểu nhầm ý tôi, nếu như chúng tôi đi quá giới hạn, chắc chắn chúng tôi sẽ gặp rắc rối to; nhưng Tony luôn luôn nỗ lực làm mọi thứ trong khả năng của ông để tôi và Cael có được một gia đình hạnh phúc nhất."

"Chúng tôi đã có những đêm cùng nhau chơi game, cùng nhau ăn pizza, cùng nhau nghe nhạc, có những kỳ nghỉ bên nhau ở Disney World, cùng đi cắm trại, cùng chơi Slip 'N Slide ở sân sau nhà. Ông đã tự mình chạy đuổi theo xe bán kem nếu như hai đứa bọn tôi chưa kịp chạy ra ngoài, đọc truyện cho chúng tôi nghe trước giờ đi ngủ, cùng làm thiên thần tuyết với bọn tôi khi mùa đông tới, và rồi khi hè tới, ông để cho chúng tôi đụn cát lên người ông ở trên bãi biển. Tôi nghĩ là, mỗi khi nào tôi nghe thấy một bài hát vào quãng thời gian đó hoặc xem một bộ phim sến sẩm mà tôi đã từng xem trong quá khứ, tôi luôn cảm thấy... rất yên bình. Giống như cả thế giới này không phải lúc nào cũng là một chốn địa ngục đầy khổ ải vậy đó."

"Em cảm thấy như mình vẫn còn ở thời là một đứa trẻ, được ở bên cạnh Cael và Tony." Sloane đáp lời, gật đầu tỏ vẻ gã đã hiểu ra.

"Ừ. Còn nhớ khi anh hỏi tôi rằng làm thế nào mà tôi có thể để cho bản thân luôn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết không? Đó chính là câu trả lời. Mỗi khi công việc có xu hướng khiến tôi trở nên căng thẳng, tôi liền đi tìm đến nơi có thể mang lại cho tôi cảm giác thoải mái. Tôi biết làm vậy có hơi giống mấy chuyện hoài cổ nhảm nhí, mà giờ thì tôi cũng là người trưởng thành rồi..."

"Kệ mẹ nó."

Dex nhướn mày nhìn người cộng sự của anh. Sự quyết liệt trong giọng nói của Sloane khiến cho anh không khỏi bất ngờ.

"Em đã có một tuổi thơ tuyệt vời, Dex ạ, bên cạnh gia đình em, những người luôn yêu thương em, chấp nhận con người thật của em. Trước đây như thế, và bây giờ vẫn vậy. Gia đình em luôn ngập tràn tình yêu thương. Nếu như việc nghe những bản nhạc của em mang lại cho em cảm giác hạnh phúc của quá khứ, khiến cho em cảm thấy vui vẻ thực sự, thì quan tâm gì đến những điều khác chứ. Ai để ý đến mấy ý nghĩ nhảm nhí của những người ngoài cuộc làm cái gì?"

"Cám ơn anh." Dex cảm thấy cả người mình như run lên, và anh siết chặt lấy bàn tay của Sloane.

"Nhưng tôi vẫn sẽ chọc em về gu âm nhạc của em đấy." Sloane nói, ném cho Dex một cái nháy mắt.

Dex mỉm cười, một nụ cười đầy ấm áp với người mà anh yêu. "Tôi mong còn chẳng được đây."