Thịt Trước Yêu Sau

Chương 48



Nếu hôm nay thay đổi thành cô phối âm thì liệu có thể tạo ra hiệu quả như thế không?

Cuộc sống chưa bao giờ có tự dưng thành công mà chỉ có không ngừng nỗ lực nỗ lực lại nỗ lực.

Thực lực hiện tại càng cao thì quá khứ phải trả giá càng nhiều.

“Cưng à.” Ngụy Nam duỗi cánh tay ôm chầm lấy bả vai cô, cười ngả ngớn: “Anh rất thích ánh nhìn này của em đấy.”

“……” Vừa nghe đã biết những lời phía sau chẳng đứng đắn gì, Thích Hân Nhiên nghiêng đầu né tránh khuôn mặt điển trai đang thò tới của anh, thuận tiện giơ tay cản đôi môi anh lại: “Anh đừng vớ vẩn, mình đang ở chốn đông người đấy.”

Ngụy Nam mỉm cười, anh chỉ đành véo má cô một cái chứ không dám làm quá mức.

Trong hậu trường ồn ào nhốn nháo, các diễn viên mới diễn xong còn đang hưng phấn chia sẻ tâm trạng, ekip và ban hậu cần cũng đang tất bật thu dọn trạng phục diễn với đạo cụ dựng bối cảnh, dường như không ai nhớ tới tình huống vừa rồi trên sân khấu.

“Này! Chủ nhiệm đã trở lại rồi!”

Cô bước vào, tất cả đều quay lại rồi ồn ào muốn mở tiệc ăn mừng. Trước đó trong phòng tập không dám chụp lén, bây giờ tất cả đều lấy điện thoại ra chụp chủ nhiệm với bạn trai chủ nhiệm tung lên nhóm chat, có người còn thêm mắm dặm muối bảo họ rải cơm chó khắp nơi.

Ngụy Nam khá bình tĩnh, có vẻ còn vờ vô tình dịch sát vào người cô như sợ mọi người chụp được bức ảnh chưa đủ thân mật vậy. Thích Hân Nhiên tức giận huých khuỷu tay đẩy anh ra, nghiêm túc tổng kết mấy câu với các thành viên của câu lạc bộ, còn lại thì không nói nhiều mà chỉ báo sẽ tổ chức tiệc ăn mừng vào trưa ngày kia như họ mong muốn, chủ nhiệm mời nên đừng ai vắng mặt.

“Yeahhh ——!!!”

Cả phòng reo hò muốn tung nóc nhà.

“Chủ nhiệm có dẫn theo người thân đi không ạ?”

Không biết ai ở bên dưới bật ra một câu làm mọi người lập tức ồn ào hùa theo, tất cả đều gân cổ hét có có có khiến Thích Hân Nhiên ngại từ chối dành quay sang hỏi anh có thời gian đi không.

Ngụy Nam là người biết cách xử lý tình huống, anh cúi đầu đáp cô: “Nếu bạn gái đã mở miệng giao việc thì kể cả không có thời gian anh cũng phải đến.”

“Quào ——” Mọi người lại hú hét ầm ĩ, nghĩ thầm lát nữa còn phải ăn khuya nên tốt nhất là mau chóng đẩy cặp đôi sến súa này ra khỏi phòng kẻo bị thồn no cơm chó.

“Mình về nhà nhé?” Cuối cùng Ngụy Nam cũng có thể quang minh chính đại nắm tay bạn bái, anh sung sướng hỏi một câu vô nghĩa.

“Vâng ạ.” Dù sao ai kia chưa ngủ đủ đã phóng xe đến đây, tiết mục biểu diễn ban nãy cũng nhờ anh cứu giúp thì sao cô có thể để anh về một mình được: “Lát anh để em lái nhé, anh ngủ tạm đi chứ mắt sắp thành mắt gấu trúc rồi kìa.”

“Ok luôn.” Ngụy Nam cong khóe môi cười sâu sa: “Về nhà rồi anh lại lái.”

Cô chưa kịp hiểu ra, ngơ ngác hỏi: “Về nhà còn lái xe làm gì?”

Người nào đó tươi cười xấu xa: “Em muốn lái cái gì thì mình lái cái đó thôi.”

“……” Cô thật sự muốn vả phát bay màu cái tên lưu manh này, động một tí là lại cợt nhả.

Hôm sau là ngày nghỉ Tết Nguyên Đán nhưng đa số tiếp viên hàng không vẫn phải đi làm vào ngày này, Ngụy Nam cũng không ngoại lệ. Sáng tinh mơ, sau khi nấu xong bữa sáng cho cô bạn gái, anh chậm rãi kéo vali nhỏ ra cửa sân bay.

Bên cạnh thiếu người làm ta chợt thấy vắng vẻ, Thích Hân Nhiên ngủ không sâu, chẳng mấy chốc bèn tỉnh lại rửa mặt ăn sáng, sau khi dọn dẹp xong xuôi thì quay về trường học.

Tuy rằng đang trong kỳ nghỉ không phải đi học, song từ giờ đến lúc thi cuối kỳ chỉ còn mấy ngày, ngay cả Ôn Thời vỗn bận rộn cũng phải dọn về ký túc xá chuẩn bị thi thì cô nào có mặt mũi ở lại nhà bạn trai lười biếng chứ.

Bận bịu hơn nữa tháng, mãi đến khi thi xong môn cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi cùng hai người bạn cùng phòng lê bước về ký túc xá.

“Ting ——”

Điện thoại vừa được bật lên thì rung liên hồi, Thích Hân Nhiên buông hai cô bạn cùng phòng ra để họ đi với nhau, còn mình thì nhấc máy “Alo” một tiếng.

“Em mới thi xong hả?” Giọng nói dịu dàng quen thuộc mang theo chút mông lung buồn ngủ: “Anh gọi mấy lần đều trong trạng thái tắt máy.”

“Vâng ạ, em thi từ 8 giờ sáng đến giờ đấy.” Cô ghen tị hừ lạnh: “Đâu giống anh được ở nhà ngủ nướng chứ.”

“Anh ngồi máy bay cả đêm, tận 5 giờ sáng mới về đến nhà đó.” Anh lười nhác ngáp: “Trên đường trở về còn suýt ngủ quên cơ.”

“Ngụy Nam, anh có thể quan tâm bản thân hơn được không?” Thích Hân Nhiên nhíu mày: “Mệt đến thế rồi còn lái xe?”

“Anh không lái xe mà ngồi taxi về.” Bên kia sột sột soạt soạt trở mình: “Anh xếp hàng mãi mới tới lượt ý, lạnh gần chết.”

“Lại còn xếp hàng nữa, gọi luôn taxi công nghệ có phải nhanh hơn không.” Cô thuận miệng đáp.

“Không được, anh đẹp trai thế này, chẳng may gặp phải biến thái rồi mất đi tấm thân trong trắng, em không cần anh nữa thì anh biết phải làm sao.” Người nào đó cắn chăn tủi thân nói.

“…… Anh im đi.” Thích Hân Nhiên vội đổi điện thoại sang tay bên kia để tránh bị hai cô nàng hủ nữ thâm niên bên cạnh nghe thấy: “Gần đây có phải anh lại nhận vai thụ mảnh mai duyên dáng, xinh đẹp mê hồn không đấy, nhập diễn sâu thế.”

Mặc dù chất giọng của Ngụy Nam rất dịu dàng nhưng khi nói chuyện bình thường vẫn đậm chất đàn ông, chỉ khi phối âm mới căn cứ vào nhân vật để điều chỉnh. Ví dụ như buổi tiệc cuối năm anh phải đóng vai có ấm sắc trầm thấp, lồng tiếng kịch truyền thanh thì phần lớn là mềm mỏng nhẹ nhàng hoặc lạnh lùng hoặc lẳng lơ đê tiện…… Khụ, tiếng anh nói vừa rồi thực sự lẳng lơ khiến cô nổi da gà.

“Cuộc sống vất vả thế này mà em không cho anh đi tìm niềm vui ư?” Ngụy Nam khôi phục âm sắc bình thường, giọng điệu cũng đứng đắn hơn: “Tuy nhiên gần đây thật sự xảy ra chuyện, em cố gắng đừng gọi xe công nghệ, thà chờ taxe ngoài còn hơn.”

“Em biết rồi.”

“Không thì gọi cho anh cũng được, chỉ cần anh ở dưới mặt đất thì lúc nào cũng có thể đón em.” Anh lại bổ sung thêm.

“Thôi em chờ xe ngoài còn hơn.” Cô thản nhiên đáp.

“Em không cần anh à! Tức quá đi!”

“Em sợ anh mệt đó cha nội!”

“…… Hừ.” Bạn trai tốt Ngụy Nam không có đất dụng võ bèn buồn bực đổi đề tài: “Em định khi nào thì về quê?”

“Còn lâu ạ, khoảng 27 cuối năm em mới đặt vé máy bay.” Thích Hân Nhiên nói: “Trước khi về em còn phải qua phòng làm việc để lồng tiếng.”

“Em định ở đâu?” Anh hỏi: “Ký túc xá sắp đến lúc đóng cửa rồi nhỉ.”

“Vâng, em sẽ chuyển đi trước cuối tuần. Em định ở……” Cô cố ý dừng lại: “Chắc là ăn nhờ ở đậu nhà Ôn Thời đi.”

“???” Ngụy Nam không chờ được đáp án mình mông muốn, vội vàng la lên: “Sao em lại trọng bạn khinh sắc thế!”

“Anh dùng thành ngữ linh tinh gì đó.” Thích Hân Nhiên nhịn cười, ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh đâu mở miệng, em nào dám vô liêm sỉ mà chiếm tổ tu hú của anh chứ.”

“Rõ ràng là tổ chung của chúng mình.” Ngụy Nam mặt dày đáp: “Khi nào em dọn đồ đạc xong, anh tới đón em?”

“Đừng đừng đừng tới.” Cô lập tức từ chối: “Em đang mệt gần chết đây, để em về ký túc xá nằm đã, mai rồi tính.”

“Ừ.” Ngụy Nam đáp: “Anh chờ điện thoại của em đấy.”

Nói đi nói lại, sau khi sập cả buổi trưa trong ký túc xá thì đến tối Chung Tình và Nghiêm Chân là tất bật thu dọn hành lý, cô ngồi một lát cũng không nhịn được chạy đi thu dọn theo. Do có nhiều đồ đạc đã được đóng gói gửi về từ trước nên những vật dụng sót lại cũng không quá nhiều, cô chỉ mất hai ba tiếng là xong, sau lại ngồi xuống trước máy tính lướt Weibo.

Kể từ sự việc của Tụ Lí đến nay đã qua một tháng, tuy rằng hai bên không cào mặt nhau nhưng trong giới đã thầm chấp nhận quan hệ xé rách mặc giữa hai bên.

Vả lại, Nam Lâm cũng đã đăng Weibo phủi sạch quan hệ, sau đó lại liên tục từ chối những bộ kịch truyền thanh có Tụ Lí tham dự, điều đó đã đủ thể hiện thái độ của anh với các Kế Hoạch rằng sau này kịch có Tụ Lí đừng mang đến tìm anh, anh không hứng thú nhận đâu.