[THKV][Cá Biển] Khóa Xuân

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đông bắc vào đông rất khó chịu, ban ngày vừa quét tuyết, buổi tối lại tích một tầng rất dày, đủ để biết mùa đông nơi đây khắc nghiệt như nào.

Trương Hân Nghiêu mạo hiểm cưỡi ngựa trở về, lúc xoay người bước xuống, giày quân đội lún xuống nền tuyết gần nửa gang tay. Trần Thăng đang canh gác, nghe tiếng ngựa hí liền đi ra đón, vừa lúc thấy Trương Hân Nghiêu đang đưa dây cương cho bảo an. Hắn chào hỏi tên bảo an một tiếng, sau đó đi theo Trương Hân Nghiêu vào đại môn.

Trương phủ được xây theo kiểu tứ hợp viện, xung quanh là hành lang bao bọc thành vòng tròn, phía trên có mái che phủ đầy tuyết rơi. Trương Hân Nghiêu ngại đi đường vòng mà đi thẳng qua sân, tiến vào viện phủ. Đưa tay đẩy cửa ra, không khí ấm áp trong phòng liền phả vào người, trong nháy mắt hòa tan tuyết trên bộ y phục của hắn.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, không có ai ở đây. Trần Thăng đứng bên cạnh hắn, thu ô chờ lệnh.

Trương Hân Nghiêu cởi mũ đưa cho Trần Thăng, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: “Phu nhân đâu?”

Trần Thăng gấp áo khoác xong, lại tiếp nhận khẩu súng Trương Hân Nghiêu đưa, cung kính đáp lời: “Bẩm, phu nhân đang ở trong phòng bếp. Nghe nói tối nay Ngô phó quan đến nên phu nhân đã tự mình xuống bếp, nói không thể làm mất mặt lão gia.”

Trương Hân Nghiêu nghe xong liền cười, ném găng tay da lên bàn rồi đi vào phòng bếp. Trần Thăng chưa xếp xong quần áo, thấy vậy vội vàng bung ô đuổi theo.

Gian trong và phòng bếp không thông nhau, muốn đến đó phải đi qua một khoảng sân. Trương Hân Nghiêu đạp giày da đi rất nhanh, phảng phất nền tuyết dày hơn ba tấc dưới chân không tồn tại khiến Trần Thăng phải vội vàng chạy theo. Hắn vốn là văn sinh được Trương Hân Nghiêu mang từ Bắc Kinh về, không có đôi chân hữu lực như quân nhân, cũng không quen chạy trên tuyết như vậy. Hắn chạy một bước mạnh hai bước nhẹ, thỉnh thoảng còn hụt chân, căn bản không đuổi kịp. Hắn nhìn Trương Hân Nghiêu vào phòng bếp, chỉ có thể thở dài đem ô đặt ngoài cửa, đi phòng củi lấy chổi chuẩn bị quét tuyết.

Lúc Trương Hân Nghiêu vén rèm tiến vào, Lưu Vũ đang lau mặt. Trường bào màu xám nhạt, buộc chặt gọn gàng. Tay áo kéo đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay trắng như ngọc. Ánh đèn vàng trên đỉnh đầu hắt lên long mi dày như quạt, mơ hồ lộ ra nốt lệ chí. Cậu tập trung vào công việc trên tay, căn bản không chú ý tới có người xuất hiện.

Hai lão nương nhìn thấy Trương Hân Nghiêu, vội hô lên lão gia. Lúc này Lưu Vũ mới phát hiện có người tới, ngẩng đầu lên cười nhẹ với hắn.

Vượt qua một khoảng sân phủ đầy tuyết, trên người hắn cũng vương chút tuyết lạnh, tiến vào phòng bếp ấm áp liền bắt đầu tan chảy. Nước tuyết hơi thấm ướt quần áo hắn, để lại chút vệt sẫm trên bộ quân phục. Lưu Vũ vội vàng rửa sạch bột mì trên tay, cầm một miếng khăn trắng lau nhẹ người phu quân.

Trương Hân Nghiêu mỉm cười nhìn thê tử nhỏ bận rộn, chờ Lưu Vũ phủi xong tuyết mới nắm lấy tay cậu mà e ấp. Tay Lưu Vũ không chỉ trắng nõn như dương chi ngọc mà còn hơi lạnh lẽo. Trương Hân Nghiêu vội vàng kéo tay cậu áp lên ngực, muốn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm đối phương, mở miệng trách cứ: “Trời lạnh như vậy còn muốn chạy vào bếp? Còn không mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Mặc dù là trách mắng nhưng giọng điệu lại vô cùng sủng ái, ánh mắt cũng mang theo ý cười. Lưu Vũ ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn hắn, thành công phá tan vỏ bọc mà hắn dựng lên. Trương Hân Nghiêu cúi đầu hôn Lưu Vũ một cái, tai cậu liền thoáng ửng hồng.

Lưu Vũ nhẹ nhàng đẩy hắn: “Đừng gây rối, tối nay em còn muốn đãi khách đó.”

“Buổi tối không phải ăn lẩu sao? Chuẩn bị mì làm gì?”

“Người Trùng Khánh quen ăn mì sợi nhỏ, không phải chàng nói Ngô phó quan sinh ra ở Trùng Khánh sao? Em đã phải đọc sách rất lâu, cất công góp nhặt công thức lại. Vậy nên chàng không được phép làm phiền em.” Lưu Vũ nhẹ nhàng tránh cái ôm của Trương Hân Nghiêu, vươn tay xoa xoa mặt hắn.

Trương Hân Nghiêu gọi người hầu đến hỏi, mới biết Lưu Vũ đã bận rộn từ sáng sớm. Ngô Hải là bạn học của hắn ở học viện quân sự, hai người anh em thân thiết với nhau như hình với bóng. Chỉ tiếc sau khi tốt nghiệp, hắn được điều về phía Đông bắc, Ngô Hải lại đóng quân tại Trùng Khánh, không gặp mặt nhau ba bốn năm trời. Năm ngoái Ngô Hải điều nhiệm, hắn vừa lúc thiếu một phó quan liền mở miệng yêu cầu anh tới. Khi xe lửa đến Cáp Nhĩ Tân, Trương Hân Nghiêu tự mình đi đón anh. Bạn bè đã lâu không gặp, hai người ở ga xe lửa kích động ôm nhau.

Nhiều năm không gặp, Ngô Hải vẫn như cũ, Trương Hân Nghiêu lại lập gia thất. Chỉ là Ngô Hải đã đến đây hơn một năm, Trương Hân Nghiêu vẫn không dẫn anh về nhà ăn cơm. Ngô Hải trêu Trương Hân Nghiêu bảo vệ chị dâu quá chặt chẽ, Trương Hân Nghiêu uống một ngụm rượu, nửa thật nửa giả đùa giỡn, nói sợ Tiểu Vũ thấy anh liền bỏ hắn mà chạy theo anh. Ngô Hải cười theo, cũng không để trong lòng.

Mãi cho đến một lần Trương Hân Nghiêu say khướt, anh mới biết vì sao Trương Hân Nghiêu lại không bao giờ dẫn phu nhân hắn ra ngoài.

Ngày hôm đó cũng là một ngày tuyết rơi, Ngô Hải đưa hắn về nhà, xa xa nhìn thấy hai người đứng đợi bên ngoài Trương phủ. Một trong đó Ngô Hải có biết - là Trần Thăng, người còn lại thì bọc trong áo choàng lông cáo, mặt còn trắng hơn cả màu áo, đang được Trần Thăng che ô. Người này thấy Ngô Hải cõng Trương Hân Nghiêu xuống xe ngựa, vội vàng đi qua đỡ.

Trương Hân Nghiêu là một người luyện võ, cân nặng cùng thân hình lớn hơn người kia rất nhiều, cậu tự nhiên không đỡ được. Ngô Hải bèn ra hiệu để anh cõng vô, Trần Thăng liền đi tới phụ. Có điều lúc này hắn mới nhớ tới người thiếu niên đang mặc áo choàng bên cạnh, lại nhìn Ngô Hải, rối rắm không biết nên làm gì. Người kia dường như nhìn ra sự hoang mang của Trần Thăng, cầm ô tự mình che giúp Ngô Hải vào phòng.

Khi cậu đến gần, Ngô Hải ngửi thấy mùi hoa mai, giống y như mùi vị trên người Trương Hân Nghiêu. Ngô Hải thản nhiên nghĩ, người này hẳn là “Tiểu Vũ” trong miệng Trương Hân Nghiêu. Anh đỡ Trương Hân Nghiêu lên giường, đứng nghỉ một chút rồi chuẩn bị đi. Tiểu Vũ bưng trà đi vào, thấy anh muốn rời đi, vội vàng giữ anh lại một đêm. Trời đã tối, đi đường rất nguy hiểm. Nhưng trong nhà Ngô Hải còn có chút công vụ chưa xử lý xong, liền uyển chuyển cự tuyết, nói với cậu: “Không cần, chị dâu chăm sóc Nghiêu ca tốt là được.”

Chén trà trên tay Tiểu Vũ cạch một tiếng. Ngô Hải ngẩng lên, thấy cậu đang cẩn thận nhìn anh chằm chằm. Ngô Hải vội vàng thân thiện cười, tỏ vẻ mình không để ý chuyện này.

Đêm đó Ngô Hải đội tuyết về nhà, trong đầu đều là ánh mắt cẩn thận của Tiểu Vũ. Con ngươi đen nhánh, phối hợp với lông cáo trắng như tuyết, thật giống như một con thỏ ẩn trong tuyết rơi dày. Anh nghĩ nghĩ, ý cười bất giác treo lên khóe miệng.

Ngày hôm sau Trương Hân Nghiêu tỉnh dậy, biết được Ngô Hải đã biết chuyện liền rối rắm không chịu nổi. Hắn lo lắng Ngô Hải không thể chấp nhận việc này, đen mặt cả ngày.

Ngày đó Ngô Hải có công việc bên ngoài, gần chạng vạng mới quay về doanh. Trương Hân Nghiêu liền thẳng thắn với Ngô Hải, tỏ vẻ mình không cố ý giấu anh. Nội tâm hắn đã chuẩn bị tốt sẽ bị Ngô Hải tẩn một trận rồi. Ai ngờ Ngô Hải chẳng những không ngại, thậm chí còn muốn Trương Hân Nghiêu ngày khác dẫn chị dâu đến ăn cơm.

Trương Hân Nghiêu không thể tin được, không ngờ Ngô Hải tiếp nhận với tốc độ nhanh như vậy. Ngô Hải bèn an ủi hắn vài câu, tảng đá trong lòng Trương Hân Nghiêu lúc này mới hạ xuống. Hắn vui vẻ tươi cười, lập tức định ngày, vì thế đêm nay Lưu Vũ mới muốn làm mì Trùng Khánh.

Phu nhân muốn tự mình xuống bếp, các phụ nhân cũng không dám nhàn rỗi. Nồi đồng được rửa sạch nhiều lần, sáng đến mức có thể soi thấy người. Trong phòng cơm, thị rau đã được cắt thành lát, bày sẵn một bàn chờ Lưu Vũ. Trương Hân Nghiêu ôm tay đứng trong phòng bếp chờ cậu, khóe miệng mỉm cười. Lưu Vũ đem mặt hắn xoa xoa, giục hắn về phòng nghỉ ngơi.

Mì sợi này phải làm trước khi ăn mới ngon, chờ nồi lẩu không sai biệt lắm thì Lưu Vũ mới trở về phòng. Lưu Vũ vừa lau khô nước trên tay, Trương Hân Nghiêu từ phía sau liền ôm ngang cậu. Cậu giật mình hoảng sợ, sau đó liền đỏ mặt hạ đấm tay nhỏ lên người Trương Hân Nghiêu một cái.

Tuyết rơi dày trên khung cửa sổ, Trương Hân Nghiêu nhìn trái nhìn phải muốn tìm ô, sau đó nửa quỳ xuống cõng tiểu thê tử về phòng. Hắn mặc bộ quân phục mỏng, nhiệt độ thông qua y phục truyền đến người Lưu Vũ. Lưu Vũ mở ô ra, thay hắn che tuyết rơi trên đầu. Trương Hân Nghiêu xoay người đem cậu về trước mặt, hai người nhìn nhau cười. Trương Hân Nghiêu chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, ôm tiểu thê tử trở về phòng.

Bên trong phòng ngủ rất ấm áp. Kể từ lúc Trương Hân Nghiêu cưới Lưu Vũ về nhà hai năm trước, tiền than hoa trong phủ mùa đông đã tăng gấp ba lần. Lưu Vũ là người An Huy, sau này theo Trương Hân Nghiêu tới Đông bắc, năng lực chống lạnh kém hơn người khác rất nhiều.

Trương Hân Nghiêu sau khi tiến vào thuận tay khóa cửa lại. Hắn ngồi xuống ghế, nhìn Lưu Vũ đem áo khoác chất đống trên bàn thu thập, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Lưu Vũ cầm nước trên bếp pha trà bưng cho hắn, ai ngờ Trương Hân Nghiêu cũng không thèm nhìn chén trà, đưa tay kéo Lưu Vũ ngồi xuống đùi mình. Hắn ôm quanh người Lưu Vũ, cắn lên nốt ruồi sau tai cậu, tay không thành thật sờ soạng khắp người. Lưu Vũ ngứa ngáy, xoay xoay muốn trốn lại bị Trương Hân Nghiêu ôm cổ đè trở về.

Lưu Vũ trốn không được, chỉ có thể đẩy hắn vội vàng nói: “Lỡ Ngô phó quan đến thì làm sao bây giờ!”

“Không cần sốt ruột, hắn tám giờ mới tới.” Trương Hân Nghiêu dùng cằm dụi dụi lên khuôn mặt non mềm của cậu. Hắn cởi nút trên y phục của Lưu Vũ, tay mò mẫm vào trong. Lưu Vũ cắn môi, trên mặt đỏ ửng một mảng, nửa đẩy nửa như gọi mời. Sau khi đã cởi hết nút, y phục xộc xệch để lộ phần ngực trần trụi, lộ ra hai đầu v* sưng đỏ. Trương Hân Nghiêu liếm môi, hôn một đường từ bả vai Lưu Vũ đến xương quai xanh, lại theo cần cổ mảnh khảnh, ngậm lấy môi châu của cậu.

Lưu Vũ bị hôn đến mơ mơ màng màng, thẳng đến khi tay Trương Hân Nghiêu thăm dò vào trong quần mới giật bắn lên, kinh hoảng nói: “Ít nhất cũng lên giường đã…”

Trương Hân Nghiêu nhếch khóe miệng, cắn một ngụm lên đầu v* cậu, mơ hồ nói: “Hôm nay thử trên ghế.”

Lưu Vũ đỏ mặt chấp nhận, run rẩy thay Trương Hân Nghiêu cởi bỏ bộ quân phục. Nút cởi đến thắt lưng thì bị đai lưng chặn lại, vì thế cậu lại ôm eo Trương Hân Nghiêu để cởi tiếp. Nhiệt độ thân thể cậu vốn hơi thấp, đến mùa đông thì cả người đều lạnh, không phải chỉ cần sưởi ấm là giải quyết được. Bàn tay nóng bỏng của Trương Hân Nghiêu mò mẫm dưới thân cậu, gợi lên ngọn lửa tình trong lòng cả hai.

Lo lắng bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tiến vào khiến cậu vừa sợ hãi, vừa hưng phấn, bàn tay muốn cởi đai lưng run đến dữ dội. Trương Hân Nghiêu dường như nhịn đến khó chịu, nắm mông cậu vỗ nhẹ, cười nói: “Cởi áo làm gì, lột phía dưới là được.”

Nói xong, Trương Hân Nghiêu một tay cởi đai lưng ra, ngả lưng về phía sau. Lưu Vũ biết đây là Trương Hân Nghiêu muốn cậu hầu hạ hắn nên trèo từ người Trương Hân Nghiêu xuống, quỳ trên mặt đất tính khẩu giao. Ai ngờ vừa quỳ xuống chưa tới hai giây, Trương Hân Nghiêu liền đứng thẳng dậy, nhanh nhẹn cởi áo khoác ra, xếp chồng lên nhau nhét dưới đầu gối của Lưu Vũ. Lưu Vũ cười với hắn, đem vật cứng rắn kia ngậm vào miệng.

Cậu liếm liếm côn th*t của Trương Hân Nghiêu, tập trung chiếu cố phần quy đầu của hắn. Gân xanh đập vào trong miệng, tựa hồ lại lớn thêm mấy phần. dương v*t Trương Hân Nghiêu rất lớn, mỗi lần ngậm vào Lưu Vũ đều có cảm giác muốn nôn khan, thế nhưng cậu vẫn cố gắng ngậm vào toàn bộ. Cổ họng cậu vô thức siết chặt, muốn đẩy dương v*t ra ngoài.

Cảm giác vách thịt đẩy lùi khiến Trương Hân Nghiêu càng thêm khó chịu. Hắn xoa xoa tóc Lưu Vũ, thấp giọng rên rỉ. Lưu Vũ cẩn thận liếm quanh gậy th*t, tay cũng không ngừng hầu hạ túi tinh của hắn. Khoang miệng ấm áp phối hợp cùng ngón tay hơi lạnh làm khoái cảm càng thêm mãnh liệt.

Lưu Vũ vừa khẩu giao vừa ngước lên nhìn hắn, vành mắt đỏ ửng như sắp khóc. Trương Hân Nghiêu thích nhất bộ dáng Lưu Vũ bị khi dễ đến nức nở, không khỏi đạt khoái cảm, bắn toàn bộ vào miệng Lưu Vũ. Tinh dịch nóng bỏng lại quá nhiều khiến cậu bị sặc, một số giọt theo khóe miệng tràn ra. Lưu Vũ cố gắng nhả côn th*t ra, đầu lưỡi nhỏ từng chút làm sạch tinh dịch trên nó.

Lần đầu Trương Hân Nghiêu bình thường sẽ bắn khá nhanh, nhưng sau đó rất nhanh sẽ cứng lại. Lưu Vũ liếm sạch sẽ côn th*t, lại thuận tiện liếm môi mình, hệt như một bé mèo con vừa uống no sữa.

Trương Hân Nghiêu nhìn không nổi bộ dạng này của cậu, với tay lấy tách trà Lưu Vũ vừa rót cho hắn, bưng đến miệng Lưu Vũ. Hắn vốn định để Lưu Vũ nghỉ ngơi một chút, nhưng cậu lại cố tình hiểu sai ý. Lưu Vũ sau khi uống mấy ngụm trà lại tiếp tục nằm sấp xuống, ngậm lấy dương v*t của hắn.

Vách thịt trong miệng bị nhiệt độ nước trà hun qua, nóng ẩm mềm mại như lỗ nhỏ bên dưới của Lưu Vũ, hại Trương Hân Nghiêu thiếu chút nữa lại bắn ra. Mèo con học hỏng rồi, Trương Hân Nghiêu nghĩ. Nói đoạn liền nắm mặt Lưu Vũ để cậu phun ra, nhếch miệng nói: “Làm vậy để ta không thao phía dưới hay sao, hửm?”

Ánh mắt Lưu Vũ né tránh một chút, Trương Hân Nghiêu liền biết mình đoán đúng. Nhu cầu tình dục của hắn vốn cao hơn người bình thường, Lưu Vũ lại mềm mại như vậy nên khó trách. Hồi mới cưới về nhà, Lưu Vũ thậm chí còn bị hắn làm ngất xỉu vài lần. Hiện tại ngược lại thông minh, biết phải dùng miệng làm hắn bắn trước hai lần, như vậy khi tiến vào thì Lưu Vũ có thể đỡ khổ hơn một chút. Trương Hân Nghiêu sao không biết việc này, thế nên ôm Lưu Vũ vào lòng dỗ dành: “Ta hứa sẽ làm một lần thôi.”

Lưu Vũ cắn môi, một lúc lâu sau chần chừ gật đầu. Trương Hân Nghiêu bình thường là một người ngay thẳng, nói một không làm hai, tuy rằng trên giường mười lần thì chín lần lừa gạt, nhưng Lưu Vũ vẫn nguyện ý tin tưởng khả năng một phần mười còn lại. Cậu trèo lên vai Trương Hân Nghiêu, hơi hạ eo xuống để hắn có thể dễ dàng đùa giỡn với tiểu huyệt của cậu. Nơi đó co rút lợi hại, cánh hoa cúc mềm mại mút lấy ngón tay Trương Hân Nghiêu.

“Đừng…” Lưu Vũ bỗng kêu lên, thì ra Trương Hân Nghiêu cắm ngón tay vào, bắt đầu xoay động. Miệng huyệt có chút khô, Lưu Vũ thì chưa hứng tình, tinh dịch Trương Hân Nghiêu lại bị cậu nuốt hết, cho nên trước mắt vẫn chưa tìm được dịch bôi trơn. Trương Hân Nghiêu động rất chậm, hai ngón tay mở rộng huyệt nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve vách tường bên trong.

Lưu Vũ bị ngón tay của hắn đùa giỡn đến không chịu được, cả người run rẩy ôm chặt hắn. Chỉ chốc lát sau, ngón tay Trương Hân Nghiêu như tìm được nguồn suối, dẫn ra ít dâm dịch chảy vào lòng bàn tay, thậm chí còn chảy một ít ra sàn. Trương Hân Nghiêu cười lên, dùng dịch đó cọ cọ miệng huyệt Lưu Vũ, phần còn lại lau lên dương v*t của mình. Sau đó thừa dịp Lưu Vũ không chú ý, thắt lưng liền đẩy vào.

“A…” Lưu Vũ không kìm được, phát ra một tiếng nức nở, nước mắt trào ra, miệng huyệt bên dưới cũng cắn chặt làm Trương Hân Nghiêu không nhúc nhích được. Cả người cậu ngồi trên người Trương Hân Nghiêu giúp hắn tiến sâu vào bên trong, thậm chí mông còn có thể chạm vào túi tinh nóng hừng hực của Trương Hân Nghiêu. Phía sau cậu được Trương Hân Nghiêu chống đỡ, vách thịt gắt gao bao lấy cây dương v*t cứng rắn. Lực hút rất lớn khiến Trương Hân Nghiêu cũng khó chịu, hắn vừa trấn an hôn Lưu Vũ, vừa xoa xoa miệng huyệt để cậu thả lỏng.

Một hồi sau, Lưu Vũ dần dần buông lỏng, Trương Hân Nghiêu biết đây là tín hiệu Lưu Vũ “mở cửa”. Hắn nắm lấy mông Lưu Vũ, bắt đầu luận động, nhắm thẳng vào điểm nhạy cảm nhất bên trong cậu.

Lưu Vũ chỉ thấy bụng dưới tê dại, khoái cảm như dòng diện từ thắt lưng truyền lên, dâng thẳng vào đầu cậu. Sóng lớn dồn dập từng trận làm cậu không chịu được. Cậu ôm chặt Trương Hân Nghiêu, khóc lóc cầu xin hắn chậm lại một chút.

Trương Hân Nghiêu vờ không nghe thấy, hướng về phía điểm nhỏ kia mà hung hăn đụng tới, đồng thời ngậm lấy đầu v* sưng cứng của cậu mà mút mát. Hắn hứa sẽ chỉ làm một lần, nhưng đó chỉ là xé nháp thôi.

Lưu Vũ thét chói tai một tiếng, tiếp theo lập tức nhận ra mình vừa làm ra việc mất mặt gì liền vội vàng che miệng lại, không để lộ tiếng rên rỉ nào. Trương Hân Nghiêu chỉ cảm thấy buồn cười, nắm lấy tay cậu, hôn lên lòng bàn tay một cái.

Hắn ôn nhu nhìn Lưu Vũ, hạ thân lại nghiêm túc luận động. Lưu Vũ khó chịu lắc đầu, rốt cục nhịn không được mà bắn ra, tinh dịch làm bẩn quân phục Trương Hân Nghiêu. Thừa dịp cậu thất thần, Trương Hân Nghiêu cứng rắn rút ra, đè Lưu Vũ lên chiếc đồng hồ chuông.

Phần kính trên đồng hồ Tây dương được lau sạch sẽ, Lưu Vũ thậm chí còn nhìn thấy Trương Hân Nghiêu đang cắn cổ mình. Cậu tựa hồ đứng không vững, đầu v* sưng cứng dán lên mặt thủy tinh lạnh lẽo, kích thích đến run người.

Cậu cố gắng nhìn thời gian trên đồng hồ, đã bảy giờ rồi. Cậu giãy dụa muốn đi tắm rửa và thay quần áo mới, ai ngờ lại bị Trương Hân Nghiêu nắm cổ tay đè lên đồng hồ. Trương Hân Nghiêu sao không biết Lưu Vũ nghĩ gì? Hắn nhanh chóng cắm vào lần nữa, tận hưởng sự nóng ẩm tuyệt vời bên trong Lưu Vũ, cắn tai cậu an ủi: “Không sợ, ta sẽ bắn nhanh thôi.”

Hắn cố ý muốn làm thêm một lát, cắm rút rất chậm, vừa làm vừa nói chuyện phiếm với Lưu Vũ. Hắn kể câu chuyện về Ngô Hải và người quen của hắn, kể về việc hắn cố tình đi cửa sau để kéo Ngô Hải đến Cáp Nhĩ Tân. Cuối cùng hắn cắn lỗ tai Lưu Vũ hừ hừ nói: “Tiểu Hải bộ dạng cũng tuấn tú, em nhất định không được yêu hắn!”

Lưu Vũ bị nhiệt khí bên tai kích thích đến cả người run lên cũng không thể nhịn mà bật cười. Trương Hân Nghiêu nghe thấy cậu cười, cố ý bóp mạnh đầu v* Lưu Vũ, trực tiếp khiến tiếng cười của cậu thành tiếng rên rỉ, lúc này mới hài lòng xác nhận: “Không nghe thấy ta nói gì sao?”

Lưu Vũ bị hành động trẻ con của hắn chọc đến bất đắc dĩ, nhưng lại sợ bị giáo huấn càng tàn nhẫn hơn, đành phải ngẩng cổ hôn hôn hắn, lẩm bẩm nói: “Biết rồi…”

Hạ thân cắm càng lúc càng nhanh, cậu biết Trương Hân Nghiêu muốn bắn liền xoắn chặt một chút. Trương Hân Nghiêu không nghĩ cậu thế mà còn siết chặt được, không để ý liền bị hút bắn. Hai người thở hồng hộc hổn hển, ngay khi hắn muốn vươn tay làm tiếp một trận nữa, đột nhiên bên ngoài phòng ồn ào một trận, tiếp theo chính là giọng nói của Trần Thăng: “ Lão gia, Ngô phó quan đã tới.”

- --------------

Hình ảnh bé con trong chiếc áo choàng trắng đây:





Chiếc đồng hồ cameo:



- ---------

Hic hố mới tôi vừa đào, tuy chỉ có mấy chương nhưng xác định chương nào cũng 🚗 tràn màn hình nhé. Đừng vì cái tag NTR mà sợ nó, thật sự bộ ni tác giả viết ổn lắm luôn. Nếu không hay thì do người edit là tôi thôi ạ 🥲🥲