Thỏ Con! Yêu Đương Nhé

Chương 36



Hạo Phong chạy về phòng. Cậu ngại muốn chết mà nằm bệt xuống giường.

Cũng rất rất lâu rồi chưa nói với hai người cha của mình những lời như vậy.

Con trai lớn. Ít ai có thể nói được mấy lời đó.

Lò mò trong cặp. Cậu lấy ra một cái áo. Cẩn thận đưa lên mũi ngửi.

Thơm quá…

Đã làm việc này được mấy lần ở trên lớp rồi. Dù có hơi ngại nhưng cậu chẳng còn lạ tay lạ chân gì nữa.

Cẩn thận xếp gối bao quanh cơ thể mình. Hạo Phong nằm trong đóng gối đó, bắt đầu ngửi mùi trên áo của lớp trưởng

Nói thật cũng chẳng biết bản thân mình bị gì. Lại cũng chẳng dám hỏi ai.

Nếu như hỏi Tử Chân, có khi ông sẽ nhảy cẩn lên, làm mấy việc mà cậu không hiểu nổi.

Cậu nhắm mắt lại. Bắt đầu mơ hồ buồn ngủ.



Tu Kiệt cũng đang làm…anh làm biếng.

Vừa về đến nhà đã chẳng muốn động nữa. Lập tức phịch lên ghế sô pha giữa phòng khách, tay che miệng cười như thần kinh.

Lăng Minh vừa bước vào nhà liền nghe được tiếng cười truyền đến. Suýt chút nữa nhảy tim ra ngoài.

Cái thằng này hôm nay sao vậy ta?

Mặc kệ nó, khịa chút tính sau.

“Đừng cười nữa, thằn lằn ị vào mồm bây giờ”

Tu Kiệt thấy anh về, lập tức nín cười. Giống như người vừa điên cuồng mất khống chế lúc nảy không phải là anh.

Lăng Minh: “…”

“Làm sao vậy? Chuyện gì vui thế?”

Đã đến lúc phải tâm sự với thằng em trai của mình rồi.

Tu Kiệt lắc đầu, nhíu mày, rõ ràng là không muốn nói. Anh cất bước, chuẩn bị bước lên phòng của mình.

Lăng Minh tức đến nhức hết cả răng. Anh quát lên.

“Đứng lại! Mắc cái gì mà không nói với anh hả?”

“Em sợ thằn lằn ị vào mồm” Người nào đó đáp đi thản nhiên đáp.

Lăng Minh: “…”

Mày hay lắm. Làm ông cố nội tao luôn đi.



“Đừng mà lớp trưởng, đau quá…”

Hạo Phong ôm lấy người đang điên cuồng hoạt động ở bên trên, khóc nấc lên cầu người dừng lại.

“Không sao mà, em thả lỏng”

Tu Kiệt thấp giọng dụ dỗ, lại càng đẩy vào nhanh lớn.

Hạo Phong cảm thấy phía dưới của mình phóng lên một hơi ấm nóng, cả người cũng lên đỉnh, vô lực nằm xuống, ánh mắt rã rời.

Đệt con mẹ nó!!!

Cậu giật mình tỉnh dậy, cả cơ thể đổ một thân mồ hôi. Cắt người vẫn nóng bừng không nguội. Trái tim đập như trống, đập đến đau cả lồng ngực.

Cậu cẩn thận lấy chiếc gối che dưới chân ra ngoài.

Quả nhiên…quần ướt rồi.

Cái mẹ gì thế này!!!

Cậu hoảng loạn thật rồi. Thật sự là hoảng loạn hết cả lên.

Không phải chứ?!!! Cậu muốn chết! Muốn chết!!

Cậu muốn đập đầu vào gối chết quách cho rồi!!!

Thay xong quần áo.

Thỏ trắng hốc hác ngồi trước máy tính. Đăng nhập vào kênh hỏi đáp. Bắt đầu thăm dò.

Thỏ Đại Lực Sĩ: //Rõ ràng không thích, tại sao vẫn cứ mơ thấy đang “giao phối” với người ta? Ngồi hóng trả lời//

Đại Miêu: //Thật sự không thích? Không thích thật hả?//

Tỷ Tỷ là tỉ phú: //“cây gậy th*t” chính là thước đo tình yêu đó nha~ nó mà muốn rồi thì chắc chắn là thích ó ~//

Thủy Ngọc: //chỉ là sống cô đơn quá thôi @Thỏ Đại Lực Sĩ, kiếm cái mống bạn gái làm một lần là hết//

Hạo Phong: “…”

Sao toàn cái gì không vậy?

Đưa chiếc áo trắng lên mũi ngửi. Mùi hương trên đó đã rất nhạt nhoà rồi, cậu ngửi thật sự không đã ghiền nữa.

Cố gắng kiềm sự khó chịu trong lòng. Cậu âm thầm cắn môi.

Lớp trưởng chết tiệt!

Ông làm cái gì thì rồi này ông có biết không hả!!!



Lớp trưởng bên kia đột ngột hắc xì một cái.



Sáng sớm hôm sau vẫn là ngày đi học rất bình thường như bao ngày khác.

Chỉ khác là lúc cậu xuống màu chuẩn bị thưa. Lại chẳng thấy ai để thưa cả.

Cũng phải. Cặp phu phu ấy đã đi từ sớm rồi.

Tử Chân nấu lại cho cậu một tô bún cua thật to. Hạo Phong nhìn nó. Thật sự rất ngon lành. Nhưng em ơi, hôm nay anh không có hứng. Hẹn em ngày trùng phùng.

Cẩn thận khoá cửa lại. Hạo Phong cảm thấy cả người mình chẳng có chỗ nào ổn. Chân đau, tay đau, lưng đau, đầu còn siêu ngứa.

Vốn trời chẳng có ánh nắng nào. Nhưng cậu vẫn cảm thấy cả người mình siêu nóng. Giống như đứng trong lửa.

Lết dữ lắm mới đến được lớp học. Cậu nằm bệt xuống giống như con cá nóc xì hơi. Đôi mắt gấu trúc nhắm lại. Nặng nề vào giấc.

Đến khi Tu Kiệt vào lớp. Người nọ đã ngủ mơ màng luôn rồi.

Dạo này cậu thức rất sớm. Nhưng nhìn vào quần thâm dưới mắt. Anh không biết là cậu dậy sớm hay căn bản là không có ngủ nữa

Không biết chuyện gì có thể khiến cậu đầu đầy suy tư như vậy nhỉ? Có phải là mình không?

Cậu bị đánh thức bởi mùi hương thơm ngát của bánh mì thịt.

Hạo Phong nhìn lớp trưởng trước mặt, đang cầm cái bánh mì đưa về phía mình.

“Cái đó” của anh trong giấc mơ của cậu, bự bằng cái bánh mì này luôn nè. Ghê thiệt.

Đ*t con m*

“Ông làm cái gì vậy!!!” Cậu bất ngờ hét lên. Cả lớp lập tức nhiều chuyện phóng ánh mắt về phía này.

Tu Kiệt rõ ràng bị cậu là gì cho giật mình. Anh ngơ ngác nhìn cậu.

“Không làm gì hết. Muốn cho cậu…ăn sáng”

Anh giải thích.