Thổ Sen

Chương 35



- "Cậu cố ý tránh mặt tôi!"

Doãn Tú Kiệt hung hăng nắm cổ áo người nọ, bả vai cậu đáp bốp một cái lên bức tường sần sùi phía sau, cổ họng khẽ rên rỉ.

- "Tôi không hiểu..."

- "Đừng giả ngu!" Doãn Tú Kiệt gằn giọng: "Nó cũng chỉ coi mày là vật có giá trị lợi dụng, không hơn không kém!"

- "Cậu ấy không giống cậu..."

Trán hắn nổi gần xanh chằng chịt, động tác bóp mặt càng mạnh bạo, khuôn mặt cúi sát xuống, tưởng như đang hôn nhau.

- "Thứ gay như mày cuối cùng cũng tỉnh ngộ và thẳng lại rồi hả? Đồng tính nửa mùa!"

- "Tôi không yêu cậu ấy..." thanh âm run rẩy, đôi mắt đã thoáng cay cay.

- "Cơ hội tốt đến thế, tại sao không yêu?"

Trần Mạnh Hưng đang định phản bác chợt nghe hắn lạnh giọng chế nhạo:

- "Đến cùng vẫn phải chấp nhận thôi, cậu đã báo hiếu được bao nhiêu cho bố mẹ rồi đòi cắt nhang hương nhà họ Trần? Kiếm được một người như cậu có biết khó lắm không?"

- "Tôi đã cố..." Trần Mạnh Hưng nức nở: "Tôi đã cố yêu cậu, tôi đã cố để cha mẹ hạnh phúc, tôi đã cố thử thích con gái,..." một giọt nước nóng hổi bỗng từ đâu rơi xuống, lăn dài trên má: "Tôi không làm được..."

Doãn Tú Kiệt hất cằm, khó chịu nhìn cậu.

- "Tôi không đứng đây để xem một thằng ẻo lả giở bài nước mắt cá sấu, đưa tiền!"

Trần Mạnh Hưng vươn tay lau khoé mắt, hỏi nhỏ:

- "Cậu muốn bao nhiêu."

- "Muốn 500 đồng tôi cũng không cho cậu đưa."

Doãn Tú Kiệt đột ngột ngoảnh đầu, hai bên lông mày nhíu lại, nghiên răng hừ lạnh.

- "Mày phiền phức vãi chưởng."

- "Phiền phức hay không không đến lượt mày lên tiếng." Chu Đường Lâm nhẹ nhàng đáp: "Thả cậu ấy ra đi."

- "Nó là của tao."

- "Nó là của bố mẹ nó! Bố mẹ nó nuôi con khôn lớn ăn học đầy đủ chưa một lần nhận nó là của mình, mày chỉ là đoạn duyên dở dang không đáng có cũng đòi cướp người. Mày nuôi cậu ta được một ngày nào chưa?"

Doãn Tú Kiệt gằn giọng:

- "Vậy thì nó cũng không phải của mày."

- "Tao nói cậu ấy là của tao hồi nào?"

Chu Đường Lâm tỉnh bơ đáp lại, lạnh giọng:

- "Tao bảo, bỏ cậu ấy ra."

Doãn Tú Kiệt lặng thinh không đáp, động tác nắm cằm cậu cũng dần thả lỏng.

- "Bỏ ra."

- "Chậc!"

Vứt người sang một bên, hắn khó chịu nhăn mặt, hai tay đút túi áo, sắc mặt đen kịt như đít nồi, hậm hực bỏ đi.

Trần Mạnh Hưng ngã sóng xoài dưới đất, luống cuống bò dậy.

- "Đứng dậy đi, dẫn cậu tới phòng y tế kiểm tra vai."

Trần Mạnh Hưng ngẩng đầu, muốn cảm ơn nhưng mở miệng ra lại là: "Không phải cậu hẹn chiều nay đi ăn bánh tráng sao?"

Chu Đường Lâm ngẩn người, bỗng bật cười ha hả, vươn tay kéo cậu dậy:

- "Sức khỏe quan trọng hơn, giờ này mà vẫn nghĩ tới ăn uống được."

Trần Mạnh Hưng mấp máy môi, muốn nói lại thôi, đôi mắt phủ một tầng nước, cay cay.

- "Muốn khóc thì cứ khóc đi." Chu Đường Lâm không nhìn cậu: "Khóc lóc không phải vì cậu ẻo lả, khóc vì cậu cảm chịu quá lâu. Nhịn không được, cứ để nó thoát ra."

Uỷ khuất lắm đúng không? Cái cảm giác bị kì thị, bị phản bội, lạc lõng trong xã hội.

Sau đó cậu không nhớ nổi Chu Đường Lâm đã nói gì, có bao nhiêu người đang nhìn cậu, lúc đó là mấy giờ, chỉ biết rằng, hôm đó cậu khóc rất lâu, lâu đến mức mặt trời đã lặn tự bao giờ, còn Chu Đường Lâm cứ đứng đó, không ăn ủi cậu cũng không khuyên cậu đừng khóc nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó, tới khi ánh dương tàn lụi.

Khóc đến tâm trí mỏi mệt nhưng lòng thì thanh thản dịu êm.

Những ngày sau đó, Doãn Tú Kiệt không đến tìm cậu nữa.

Chu Đường Lâm cũng đã giao ước, khi nào Doãn Tú Kiệt hết đóng vai kí sinh trùng thì cô sẽ không bán theo Trần Mạnh Hưng nữa. Song, sau khi Doãn Tú Kiệt từ bỏ, Chu Đường Lâm không đến tìm cậu thì cậu cũng tự đến tìm cô.

Nếu nói bạn thân cậu là Vũ Minh Hiền cũng không hẳn là đúng. Trần Mạnh Hưng thuộc tuýp người trầm tính, nhẹ nhàng thì Vũ Minh Hiền cục cằn cáu bẳn, mỗi lần mở mồm ra như súng tiểu liên, khẩu nghiệp không ngừng nghỉ, khó chơi được với nhau.

Hơn nữa cậu phát hiện ra Chu Đường Lâm nghiện Naruto, hồi nhỏ Trần Mạnh Hưng cũng từng xem qua, sau này có bạn có thể cùng nhau ngồi xem lại.

Hết tiền, nhóm Lý Hà Vi cũng không đến tìm Doãn Tú Kiệt nữa. Hắn từ một kẻ có tất cả xuống làm một tên trắng tay chẳng có gì ngoài khuôn mặt.

Nhưng Doãn Tú Kiệt làm gì được?

[Hai em học sinh có tên sau đây, Trần Mạnh Hưng lớp 10A11 và Doãn Tú Kiệt lớp 10A11 về phòng hội đồng làm việc.]

Trần Mạnh Hưng ngạc nhiên.

- "Cậu đã gây tội gì?" Vũ Minh Hiền nghiêng đầu.

- "Không biết nữa."

[Chúng tôi xin nhắc lại, hai em học sinh có tên sau đây, Trần Mạnh Hưng lớp 10A11 và Doãn Tú Kiệt lớp 10A11 về phòng hội đồng làm việc.]

- "Vậy tôi đi nhé."

- "Đi đi."

Vũ Minh Hiền giơ tay chào cậu, trong lòng nảy lên một linh cảm xấu.

Lúc Trần Mạnh Hưng mở cửa phòng hội đồng trên tầng 5, Doãn Tú Kiệt đã ngồi sẵn tại đó, sắc mặt không được tốt lắm.

Cậu đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện một người phụ nữ ngồi trước mặt hắn, bên cạnh còn có một người đàn ông tóc hoa râm, đeo kính cận dày cộp.

Là hiệu trưởng.

Trần Mạnh Hưng rùng mình, rốt cuộc cậu đã làm gì đến mức chính hiệu trưởng nhà trường đích thân gọi tới chứ?

Doãn Tú Kiệt thấy khuôn mặt hoảng hốt của cậu, lửa giận trong lòng sớm nguôi ngoai bỗng bừng lên, ném cho cậu một ánh mắt: Tự đến xem đi.

- "Em Trần Mạnh Hưng lớp 10A11."

- "Vâng."

Trần Mạnh Hưng giật thót, nghiêm túc đáp.

- "Lại đây."

- "Dạ."

Vừa bước tới gần, thân thể thoáng cái cứng đờ.

Cái gì đây?

Khuôn mặt cậu nháy mắt trắng bệch rồi lại xanh lét, cổ họng muốn nói gì đó song không thể phát ra tiếng, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, nhìn chằm chằm tấm ảnh trên bàn.

Trong ảnh là cảnh Doãn Tú Kiệt đang hôn cậu, không phải ép buộc mà thậm chí cậu còn vòng tay qua cổ hắn, khiến nụ hôn thêm sâu đậm.

Là lúc bọn họ còn chưa chia tay.

Đại não Trần Mạnh Hưng nổ uỳnh một tiếng, tay chân cứng đờ như khúc gỗ.

Làm sao bọn họ có tấm ảnh này?

Thần sắc Doãn Tú Kiệt không khác cậu là bao, có điều hắn đã lấy lại bình tĩnh song sắc mặt vẫn tối sầm, chốc chốc lại hừ lạnh mấy tiếng.

Sau này kể lại cho Chú Đường Lâm cậu mới biết, trăm phần trăm là trò tiểu xảo của Phùng Bích Thư.

Cô ta ghen tị với Chu Đường Lâm, ghét cay ghét đắng thứ "bạn bè" bỏ bê như cậu, vậy mới muốn tố cáo cho cả trường biết có một tên gay chết tiệt đang tồn tại, tiếc là không ngờ tới, giáo viên ngay lập tức nhận ra người đang hôn nhau với Trần Mạnh Hưng là Doãn Tú Kiệt, hại cả hai phải lên phòng hội đồng.

- "Người trong bức ảnh có đúng là em không?"

Người đàn ông với mái tóc hoa râm thấp giọng, ánh mắt nghiêm nghị hỏi cậu. Trần Mạnh Hưng vươn tay kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Doãn Tú Kiệt, thật lâu vẫn không đáp lại.

- "Trần Mạnh Hưng ở lớp 10A11, thành tích học tập không tệ, đặc biệt là một thành viên không thể thiết trong đội tuyển Tiếng Anh, em trả lời thành thật cho thầy."

- "Vâng..."Trần Mạnh Hưng cắn răng: "Người đó chính là em."

Mọi chuyện đã lộ ra đến đây rồi, còn có thể phản bác được nữa sao?

Doãn Tú Kiệt không ngờ cậu thừa nhận nhanh chóng đến vậy, cố chấp cãi lại:

- "Trước tiên phải nói ai là người chụp ảnh trước khi kết luận! Nếu nó cố vu khống em thì sao?!"

- "Em nghĩ cô thật sự sẽ nói cho em biết người đưa tấm ảnh này là ai sao?" Cô lạnh giọng: "Để đánh người?"

- "Trần Mạnh Hưng, đợt này em học kém đi rất nhiều, bài kiểm tra trong câu lạc bộ từ học sinh top đầu tụt xuống gần kém nhất đội tuyển, là do yêu đương ảnh hưởng học tập phải không?"

- "Vâng..." Trần Mạnh Hưng lí nhí đáp.

Hẹn hò với hắn là thật. Học kém đi cũng là thật, chẳng có gì phải chối cãi.

- "Em phải biết nghĩ cho bạn kia chứ." Cô cao giọng, trong lòng oán thầm: "Doãn Tú Kiệt học kém ai cũng biết, suýt nữa lên hội đồng kỉ luật nhà trường, đừng tưởng cô không biết những gì em ấy đã gây ra. Em học giỏi như vậy còn bị ảnh hưởng, huống chi là một bạn điểm kiểm tra không cao, học tập sa sút như em ấy? Em không nghĩ cho người kia hay sao?"

Cậu đã nghĩ rồi, nhưng Doãn Tú Kiệt sẽ im lặng nghe cậu?

Trần Mạnh Hưng im thin thít, nửa câu cãi lại cũng không dám phát ra.

- "Chưa kể hai thằng con trai yêu nhau thì có gì hay?" Giọng nói càng ngày càng cay nghiệt. "Ông trời sinh vạn vật, phân ra đàn ông và đàn bà, hay giới tính yêu lẫn nhau, sinh con đẻ cái, các thế hệ sau cứ như vậy, nối tiếp không ngừng. Chúng ta đều có vai trò từ khi sinh ra, hà cớ gì lại không tuân theo ý trời?"

Từng câu từng chữ như đau như búa bổ, nện thẳng lên da thịt. Trần Mạnh Hưng cắn răng, mồ hôi tuôn ra như suối.

- "Em yêu cậu ta rồi, không nghĩ tới cha mẹ sẽ thất vọng thế nào sao? Cả đời chẳng bế nổi cháu trên tay. Em ra đường mà xem, bất cứ người đàn ông nào mà chẳng yêu phụ nữ, có ai như em không? Giữa một xã hội bình thường muốn trở nên bất bình thường, trong khi những người khác kết hôn với người khác giới thì em lại cố chấp với mối quan hệ cùng giới, muốn nổi bật? Sau này không có con nối dõi, quả thực bất hiếu với ông bà tổ tiên, đi ngược lại sự tiến hoá của loài người."

- "Em..."

- "Đồng tính là một căn bệnh, em chưa từng thử bảo cha mẹ đưa đi khám hay sao?"

Sắc mặt Trần Mạnh Hưng trắng bệch, bàn tay nắm thành quyền, cả thân thể bỗng run lên bần bật.

- "Cô sẽ không kể chuyện này với ai, coi như chỉ có cô, thầy tổng phụ trách và hai em biết, sau này không cần nhắc lại vụ này nữa, em cũng không nên qua lại với cậu ấy nữa, em hiểu chưa?"

- "Em cũng...chia tay với cậu ấy rồi ạ."

- "Ngoan lắm, cô biết em ủng hộ người đồng tính còn cô thì không, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô biết em là người có đầu óc, tương lai xán lạn, biết tự cân nhắc cái gì đúng cái gì sai." Cô hài lòng mỉm cười, vươn tay làm động tác mời.

- "Hai đứa về đi, sự việc vẫn chưa quá nghiêm trọng, ngày mai là kì thi Tiếng Anh cấp thành phố, chúc em may mắn, mang về thành tích cao cho nhà trường."

Trong xã hội này làm gì có chỗ cho kẻ dị dạng như cậu? Chẳng ai chấp nhận một người thích người cùng giới.

Đồng tính, là đi ngược với quy luật tự nhiên.

———————————————————————

Phở Phở: "Bắt một tác giả viết truyện BL chửi người đồng tính là một cực hình."